4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Ngoại trừ những lời đồn đãi cong cong vẹo vẹo khúc chiết đa đoan, Trình Phượng Đài kỳ thực từng gián tiếp giao thoa cùng Thương Tế Nhị một lần. Khi đó hắn đang bàn chuyện làm ăn cùng người khác, đó là một lô hàng tơ lụa hảo hạng vận chuyển từ Giang Nam đến Mãn Châu, dùng Bắc Bình làm nơi trung chuyển, ngay hôm hàng đến Lý chưởng quỹ của Thụy Phù Tường đã tự mình giăng cái nắng nóng bức giữa hè chạy đến Trình phủ lấy hàng. Trình Phượng Đài gọi công nhân chuẩn bị thang và dụng cụ cho đối phương mở rương kiểm tra, Lý chưởng quỹ liên tục xua tay, không nói thêm gì nhiều chỉ cầm hai kiện xiêm y.

Trình Phượng Đài cười nói: "Phái hỏa kế tới lấy không phải được rồi sao? Chỉ hai kiện xiêm y cũng đáng giá ngài đội nắng chạy một chuyến, chẳng lẽ là phượng bào hà bí của Hoàng hậu nương nương sao?"

Lý chưởng quỹ lau mồ hôi ngập trán, cây quạt lớn trên tay không ngừng phần phật: "Không sai biệt lắm. Năm đó khi hầu hạ Uyển Dung hoàng hậu[1] cũng chỉ là như vậy."

Trình Phượng Đài thật sự tò mò muốn khai mở nhãn giới, Lý chưởng quỹ liền bảo người khuân cái rương chỉ dán độc giấy đỏ bên ngoài ra tới, cả một cái rương gỗ lớn như vậy chỉ chứa mười hai bộ nữ trang Hán phục và hai chiếc khăn đội đầu, hai chiếc khăn tay. Lý chưởng quỹ đeo kính mắt lên, bày từng món xiêm y lên bàn, tỉ mỉ kiểm duyệt đường kim sợi chỉ, vừa kiểm vừa nói với đốc công vận hàng từ Hàng Châu: "Nếu nghiệm ra chỗ nào không tốt liền theo quy cũ từ trước, phiền các vị vận cả rương trở về."

Đốc công vận hàng cười nói: "Hiểu được hiểu được! Quy củ cũ! Vì mấy bộ xiêm y này các cô nương trong phường thêu chúng tôi phải vất vả suốt chín tháng mới hoàn thành, chưởng quỹ cứ thoải mái mà xem, chỉ thêu đều là vàng thật dát mỏng, một sợi cũng không có giả, đây tuyệt đối là lông khổng tước chính tông..."

Trình Phượng Đài càng thêm tò mò, ghé sát vào chạm nhẹ góc áo, mấy bộ xiêm y kia quả thực hoa mỹ xa xỉ, kim phượng hoàng thêu trên vải satanh đỏ vô cùng sống động, hạt châu đính trên tua rua áo phảng phất cũng là đồ thật, vô cùng oánh nhuận. Phạm gia mặc dù là thủ phủ quan ngoại, thế nhưng năm đó khi Nhị nãi nãi thành hôn với hắn cũng chưa từng sở hữu một bộ hoa phục xa xỉ như vậy, đừng nói ngoại trừ bộ thêu kim phượng hoàng trong rương còn có mấy bộ thêu bách điệp vờn hoa, tường vân ngũ thải... Cánh hồ điệp hòa vào sắc tơ lụa nhu hòa trông cứ như là đang sống, tú nương tuyệt đối đã dùng kỹ xảo cả đời vận dụng vào từng đường kim mũi chỉ, tùy tiện kéo một bộ xiêm y treo lên đều là họa phẩm tuyệt mỹ.

Trình Phượng Đài tấm tắc khen: "Thật khó lường! Hoàng thượng cùng các Nương nương muốn hồi triều sao?"

Lý chưởng quỹ cười nói: "Làm sao có thể! Nhị gia nhìn không ra sao? Đây là hý phục biểu diễn."

Trình Phượng Đài thầm nhủ, thảo nào màu sắc sặc sỡ như vậy, không biết là vị danh linh nào mới có thể xứng với xiêm y tinh xảo dường này: "Nghe nói Bắc Bình có một danh giác, trước kia là người của Nam phủ, hiện tại đã xuất cung, từ Bộ trưởng bộ tài chính đến Vương gia Bát Kỳ đều truy phủng. Mấy thứ này là của người nọ chăng? Không phải nghe nói người kia không gặp đúng đại trường hợp sẽ không hát sao?"

Lý chưởng quỹ nói: "Cũng không phải, người ngài nói là Thượng thư Lê viên Ninh Cửu Lang! Ninh lão bản tự nhiên là hồng nhân trước mặt Lão Phật gia, đúng là từ trong cung đi ra, thế nhưng tiêu pha cũng không lớn bằng vị này đâu —— Nhị gia thử đoán xem, chỉ mấy bộ hý phục thế này giá trị là bao nhiêu rồi?"

Trình Phượng Đài nghĩ nghĩ một chút, nói: "Để ta xem, thế nào cũng phải xấp xỉ một nghìn đi..."

"Xấp xỉ một nghìn, chỉ vừa đủ mua mấy hạt châu và chỉ kim tuyến!" Lý chưởng quỹ vô cùng đau đớn vươn bốn ngón tay ra trước mặt Trình Phượng Đài, Trình Phượng Đài giật nãy buông góc áo, kinh ngạc cười nói: "Đây là thần thánh phương nào? Dùng tiền còn rộng rãi hơn cả ta."

"Là một danh giác đang lên, Thương Tế Nhị, Nhị gia nhất định biết y." Lý chưởng quỹ không tìm được khuyết điểm gì, liền đem xiêm y gấp lại nguyên dạng trả vào trong rương.

"Bình Dương Thương Tế Nhị sao? Ây dà, tự nhiên là biết!" Trình Phượng Đài cảm thán một tiếng: "Thế đạo này đúng là, chăm chỉ làm việc lại không kịp ăn một ngụm cơm no, hát hý khúc bán nghệ ngược lại giàu như vậy!"

Lý chưởng quỹ liếc mắt một cái thầm nghĩ, đám dân lao động cùng khổ nói lời này còn có lý, Trình Phượng Đài ngươi có mặt mũi nào cảm thán thế đạo chứ? Nếu không phải thế đạo này rối loạn không có vương pháp, ngươi cũng không thể nhân lúc rối loạn mò tiền rồi. Thế nhưng bên ngoài lại cười đáp: "Thương Tế Nhị ở những điểm khác cũng không phô trương, duy chỉ thích bỏ tiền cho hý phục. Chỉ cần đủ đẹp, bao nhiêu tiền cũng chịu bỏ ra!"

Trình Phượng Đài cũng không biết mình và Thương Tế Nhị đã từng lướt qua vài lần, trong mấy buổi tụ hội đánh bài không ít lần bọn họ cùng nhau có mặt. Chỉ là mọi người đều biết mối hận đoạt phu của Trình Mỹ Tâm và Thương Tế Nhị, cũng biết tính Trình Phượng Đài phỉ khí cùng kiểu cách điên cuồng Thương Tế Nhị thường bộc phát, ai nấy đều e chỉ cần hơi sơ sẩy hai người liền va chạm với nhau liền không dễ kết thúc, vậy nên không ai dám giới thiệu cho bọn họ gặp mặt, dù hiện diện trong cùng gian phòng cũng sẽ có người cố ý tách ra.

Thương Tế Nhị tháo trang sức xong cũng chỉ là một thiếu niên thanh tú trầm tĩnh, bởi vì tuổi còn trẻ nên nét mặt còn có hai phần mềm mại non nớt như nữ nhân, xiêm y trên người phần lớn đều là trường sam không mới không cũ, cực kỳ không bắt mắt, Trình Phượng Đài dù có vài lần gặp thoáng qua cũng không chú ý đến. Thương Tế Nhị ngược lại nhận thức đệ đệ Trình Phượng Đài của Trình Mỹ Tâm, còn nghe hắn trêu ghẹo cùng người khác, cao giọng đùa giỡn, người này đi đến đâu nơi đó liền náo nhiệt lên. Một người nam nhân không có việc gì cũng kéo theo ba phần tiếu ý, đôi mắt nhấp nháy tinh quang mê người, so với hý tử còn biết diễn, tuyệt đối là loại người được ông trời thưởng cơm ăn.

Lần đầu hai người bọn họ đối mặt là ở Hối Tân lâu.

Đêm đó Trình Phượng Đài dẫn theo Sát Sát Nhi đi liên lạc cảm tình với hai lão nhân trên thương trường, liền trực tiếp tìm một nơi vừa ăn cơm vừa uống rượu nói chuyện phiếm. Đám lão đầu tử ăn uống không được bao nhiêu, vừa tan tiền đã nói muốn đi nghe hát, Trình Phượng Đài đối với mấy thứ hý khúc kia không có chút hứng thú nào, nếu cuộc chơi do hắn quyết định nhất định cả bọn đã đi chà sát mấy ván mạt chược hoặc tìm vài tiểu mỹ nhân rót rượu đến. Thế nhưng khó được một lần mấy lão nhân gia này ra mặt, hắn cũng không tiện làm trái ý, liền hỏi đối phương muốn đi nghe hát ở đâu, các lão đầu nhi giống như sớm có chuẩn bị, trăm miệng một lời chỉ Hối Tân lâu: "Tối hôm nay áp trục chính là 《Quý phi túy tửu 》do Thương lão bản hát, tuyệt không thể để lỡ."

Lại có người nói: "Đương nhiên không thể bỏ lỡ, ta nha, nếu ba ngày không nghe được tiếng Thương Tế Nhị hát, ăn uống liền không thấy hương vị."

Trình Phượng Đài liền đỡ quải trượng của lão đầu nhi, cười nói: "Được rồi. Chúng ta cùng đi nghe hát."

Sát Sát Nhi mở to mắt nhìn ca ca, phảng phất đang hỏi chuẩn bị đi đâu thế nhưng lại không chị mở miệng. Kỳ thực sau khi đến Bắc Bình Trình gia cũng là nhập gia tùy tục, từng mời không ít gánh hát đến nhà biểu diễn, chỉ là Sát Sát Nhi chưa từng thấy rạp hát chân chính, vậy nên Trình Phượng Đài khẽ sờ sờ ót muội muội nói: "Dẫn muội đi xem một chỗ vừa mới mẻ lại náo nhiệt."

Trong Hối Tân lâu ánh đèn rực rỡ muôn màu, trước cửa có một tấm biển lớn viết ba chữ 'Thương Tế Nhị' theo lối ấn nổi, nét chữ cũng giương nanh múa vuốt hoành hành ngang ngược hệt như chủ nhân cái tên trong lời đồn, bên cạnh là tên của những hý tử diễn vai phụ cho y, kích cỡ nho nhỏ gầy guộc nhìn có vẻ vô cùng đáng thương keo kiệt. Bên trong rạp hát sương khói chướng khí mù mịt, tiếng la ủng hộ một đợt lại một đợt chấn động màng nghĩ, náo nhiệt đến giống như có thể bùng nổ bất cứ lúc nào. Lão Cát tài xế vừa xuống xe liền nhìn thấy tấm bảng 'Hết chỗ' ngay cổng rạp hát, liền thì thầm cùng Trình Phượng Đài: "Nhị gia, ngài không thích nghe hát nên không biết, sân khấu của Thương Tế Nhị làm sao có thể thừa vé, ngay cả vé đứng bị nâng đến hai mươi tám đồng cũng bán sạch không còn một mống."

Trình Phượng Đài nói: "Mua không được nữa sao?"

Lão Cát nói: "Tự nhiên mua không được nữa."

Trình Phượng Đài nhìn hai lão đầu nhi trong xe, nói: "Đi nhã gian hỏi từng phòng, chỉ cần có người chịu nhường chỗ thì tiền bạc không thành vấn đề."

Lão Cát liền chạy đến chỗ bán vé xì xào một trận, lại khiếu nại cùng tiểu nhị rạp hát hồi lâu, sau đó bất đắc dĩ trả lời: "Đã hỏi hết, mọi người đều nói dù bao nhiêu tiền cũng không nhường."

Trình Phượng Đài cau mày: "Không thể đi, hay là giá tiền không vừa ý."

"Tiền cũng không dùng được nha Nhị gia! Hà Thứ trưởng và Lý Sở trưởng đều đang ở bên trong xem diễn, làm sao có thể nhường chỗ chứ!"

Vốn dĩ những nhân vật có thể bao nhã gian xem Thương Tế Nhị diễn đều là người có tiền có quyền, tự nhiên sẽ không vì mấy đồng bạc trắng mà nhường chỗ. Thương đội của Trình Phượng Đài vào nam ra bắc, toàn bộ Trung Hoa dân quốc không có nơi nào bàn tay của hắn không với tới, cho dù là trước mặt đám người Nhật Bổn luôn không coi ai ra gì hắn cũng có thể bước lên cắn xuống vài miếng thịt, không ngờ đến hôm nay trước mặt một hý tử nhỏ nhoi lại phải phạm sầu, quả thực vô cùng mất mặt.

Một lão đầu nhi ở phìa sau vỗ vỗ vai Trình Phượng Đài, cười nói với hắn: "Vé buổi diễn của Thương lão bản há có thể nói mua là mua được, Trình Nhị gia không bằng mượn một chút tên tuổi của Tào tư lệnh."

Trình Phượng Đài đã nghe hiểu, hóa ra hai lão đầu này cũng không đặt được nhã gian mới cố ý hẹn hắn đi ra, muốn cọ danh tiếng em vợ Tào Tư lệnh để nghe hát. Thương Tế Nhị đúng là nổi danh đến không bình thường, dù có tiền cũng không tìm được một chỗ ngồi, nếu không phải có chút thế lực liền coi như bí lối.

Trình Phượng Đài làm em vợ của Tào Tư lệnh, muốn mượn danh tỷ phu một chút cũng không phải chuyện gì lớn, sau khi tỏ rõ thân phận với quản sự rạp hát liền lấy được một nhã gian chuyên dành riêng cho nhóm tham mưu và quân phiệt. Nhóm người vội vàng lên lầu hai vào chỗ, còn bảo tiểu nhị mang lên một bàn trà nước cùng đồ ăn vặt. Trình Phượng Đài nhìn quanh một vòng, thấy nhã gian đối diện là cả nhà Hà Thứ trưởng đang cao hứng xem hát, ở ghế hạng bét cư nhiên còn thấy được Thịnh Tử Vân. Thịnh Tử Vân là bạn học đại học của Hà tứ công tử, khẳng định cũng là không mua được vé, chỉ có thể cầu khẩn Hà tứ công tử tiện thể mang theo mình, trên người đối phương còn mặc một bộ đồng phục học sinh màu đen, ngồi đến vô cùng đoan chính như đang nghe giảng bài vậy, chỉ là nhìn cái biểu tình như mê như say không thể kềm chế kia liền biết người này cũng lún vào không cạn.

Phạm Liên nói Thịnh Tử Vân phủng con hát, cái này đúng là bắt tận tay day tận mặt, Trình Phượng Đài liền hung hăng liếc nhìn đối phương một cái.

Vừa mở màn Thương Tế Nhị cũng không xuất hiện, trên đài đang hát trò văn. Trình Phượng Đài ngồi cắn hạt khô lách tách, cắn xong hạt dưa lại cắn hạt hướng đương, người trên đài hát hắn một câu cũng nghe không hiểu càng không có hứng thú tìm hiểu. Khi phụ thân hắn còn tại thế, mỗi chủ nhật người nhà đều sẽ xiêm y tề chỉnh ra ngoài xem nhạc hội, chỉ là ngay khi ánh đèn trong hội quán vừa tắt đi hắn liền bắt đầu buồn ngủ, thiên phú âm nhạc của mẫu thân hoàn toàn không di truyền cho hắn được chút nào. Chỉ là có đôi khi Trình Phượng Đài cũng sẽ muốn nghe chút nhạc của Bach hoặc Beethoven, thậm chí còn mời giáo viên dương cầm cho nhóm muội muội, chỉ là cái này cũng không phải vì bồi dưỡng tình thú gì, tất cả đều do muốn tái hiện lại tình cảnh trước kia khi còn ở Thượng Hải mà thôi. Hắn cắn hạt dưa một lát cũng bất giác cảm nhận được chỗ tốt của hý kịch Trung Quốc, trên sân khấu diễn dưới sân khấu ăn, tự do tự tại, không giống ca kịch phương Tây phải ngồi nghiêm chỉnh quy củ, cái này rất hợp tâm ý của hắn.

Hai lão đầu nhi nghe được như si như say, nhắm mắt rung đùi đắc ý hát theo lẩm nhẩm, tiếng hát trên đài dưới đài hòa vào nhau song trọng vô cùng náo nhiệt. Trình Phượng Đài cắn hạt dưa xong liền bắt đầu ăn quả mai chua, ăn mai chua xong lại đói bụng, vừa rồi khi ăn cơm hắn vẫn luôn bồi hai lão nhân uống rượu trò chuyện nên cũng không ăn được bao nhiêu. Hắn búng một ngón tay muốn gọi tiểu nhị mang lên một đĩa mỳ xào tương, thế nhưng tiểu nhị chỉ cúi đầu không nhìn qua, Trình Phượng Đài chung quy cũng không đến mức không biết xấu hổ mà lớn tiếng kêu gọi.

Một lão nhân phát hiện Trình Phượng Đài đang nhàm chán muốn chết, cười nói: "Trình Nhị gia bồi hai lão già này nghe hý, nghe đến trong lòng dồn nén rồi chăng?"

Trình Phượng Đài cười nói: "Thành thật mà nói, đúng là nghe không hiểu gì cả."

Lão nhân lại nói: "Đúng rồi, Trình Nhị gia là người Thượng Hải, hẳn là thích nghe hò Thượng Hải và kịch Thiệu Hưng đi?"

Trình Phượng Đài nói: "Cái đó tôi cũng không nghe, tiên phụ là nhóm học sinh đầu tiên du học Tây Dương, tỷ đệ mấy người chúng tôi từ nhỏ đã nghe nhạc Tây Dương, không quá hiểu mấy loại hát kịch này. Chỉ là xem hóa trang cùng diễn viên cũng cảm thấy náo nhiệt, rất thú vị."

Lão nhân vuốt vuốt râu mép, cười nói: "Nghe lời này của Nhị gia, đây là đã hiểu được phân nửa tinh túy." Lại cảm thán nói: "Thế đạo thay đổi, lớp thanh niên các người đều không thích nghe hát nữa. Đám cháu trai cháu gái trong nhà tôi đều không thích xem hý, ngược lại si mê cái nói nói gì đó, cái đó gọi là gì nhỉ?"

Có người tiếp lời: "Kịch nói. Là kịch nói phải không?"

"Đúng đúng, kịch nói, kịch nói! Cậu nói một chút đi, những thứ lão tổ tông lưu lại bọn chúng đều không thích lại thích đi học đám người Tây Dương kia, như vậy không phải là vong quốc sao."

Hai vị lão nhân càng nói càng thương tâm, lại than thở một trận, qua hồi lâu tràng diễn trên sân khấu cũng kết thúc, Thương Tế Nhị bắt đầu bước ra, ăn diện hý phục quý phi rực rỡ, châu báu trên đầu lấp lánh khiến người quáng mắt. Trình Phượng Đài nhìn đối phương, trong lòng nói hóa ra đây là Thương Tế Nhị, thế nào lại đủ mọi màu sắc như vậy, dáng người nhìn cũng quá nhỏ gầy rồi. Thế nhưng Sát Sát Nhi lại tương đối hưng phấn, trên tay cầm tách trà nhìn Thương Tế Nhị không chớp mắt, cảm thấy người này mặc trang phục vô cùng xinh đẹp, ánh mắt cũng sáng như sao lấp lánh trên trời.

Thương Tế Nhị vừa bước ra đã có người ném đồng đại dương và châu báu lên sân khấu, tiếng ủng hộ liên tục rền vang, y còn chưa hát phía dưới đã bắt đầu khen hay, cũng chỉ có Thương Tế Nhị là có đãi ngộ này.

Sát Sát Nhi lần đầu thấy tình cảnh như vậy, đôi mắt lóe sáng tỏ ra vô cùng hứng thú. Trình Phượng Đài cười cười sờ sờ túi áo một chút, hắn không mang theo tiền, huống hồ trong tình huống này ném tiền cũng không thú vị, sờ sờ đồng hồ, đồng hồ đeo tay ném một chút sẽ bị hỏng, hắn liền cởi chiếc nhẫn vàng mặt phỉ thúy trên tay đưa cho Sát Sát Nhi: "Nào, Sát Sát Nhi cũng thưởng cho bọn họ nào."

Sát Sát Nhi bước đến gần lan can vươn người ra ngoài, cầm nhẫn nhắm ngay Thương Tế Nhị cố sức ném mạnh, trong mắt nàng chỉ nhìn thấy Thương Tế Nhị nên cú ném cũng đủ chuẩn xác, chiếc nhẫn đập mạnh vào xương chân mày của Thương Tế Nhị, khiến mặt y hơi nghiêng qua một chút, ánh mắt cũng nhanh chóng lướt ngang nhã gian của Trình Phượng Đài.

Trình Phượng Đài thầm hô một tiếng không xong, cái nhẫn vàng kia đủ nặng, đập một cái như vậy sợ rằng phải có dấu vết, Sát Sát Nhi cũng hoảng sợ, chạy chậm trở về kéo tay áo của ca ca, có chút bối rối. Ngược lại hai lão nhân vẫn cười vang, nói: "Tam tiểu thư nhắm thật tốt! Lực tay cũng không nhỏ, độ chính xác càng là diệu nha!"

Trình Phượng Đài cảm thấy vô cùng kỳ quái, nghĩ thầm bọn họ không phải thích nghe Thương Tế Nhị hát sao? Vì cái gì thấy Thương Tế Nhị bị va chạm như vậy còn vui vẻ được chứ? Lại ngẫm một chút, ôi dào! Hắn lại lầm nơi này thành viện ca kịch của Thượng Hải rồi. Ở nơi này, hý tử và kỹ nữ là cùng một tầng lớp —— đều không phải người, chỉ là ngoạn vật, có tiền là có thể tùy ý vo tròn ấn dẹp.

Trình Phượng Đài nghĩ đến đây trong ngực liền không thoải mái, khi hắn ở Thượng Hải đã được phụ thân giáo dục theo lối Tây Dương, dù là người giúp việc mang trà ra cũng phải nói một lời cảm ơn, vậy nên rất không quen nhìn cái ý thức tôn ti này của người trong nước. Hắn vỗ vỗ lưng Sát Sát Nhi kéo nàng ngồi xuống, nói: "Đừng lo,Sát Sát Nhi nhà ta không phải cố ý, lát nữa ca ca sẽ dẫn muội đi nói xin lỗi với người nọ."

Hai lão nhân đều tự cho hiểu rõ tác phong của Trình Phượng Đài, ám muội cười cười, trong lòng thầm nhủ xin lỗi tuyệt đối là giả, Trình Nhị gia đây là tìm cớ đi xem hý tử đi?

Thương Tế Nhị chịu va chạm một chút như vậy thì trái tim của Thịnh Tử Vân cũng giống như thót lên, hắn vội vàng đứng lên nhìn về phía kẻ gây chuyện. Trình Phượng Đài đang nghiêng đầu nói chuyện, mặt mũi không quá rõ ràng, Thịnh Tử Vân chỉ có thể nhón chân quan sát. Trình Phượng Đài nói xong chợt ngẩng đầu, liền đuổi kịp ánh mắt của đối phương, Thịnh Tử Vân không tránh kịp chỉ có thể bước đến chào hỏi.

"Trình nhị ca."

Các lão đầu tử đẩy đẩy kính mắt nói: "Vị này chính là?"

Trình Phượng Đài nói: "Đệ đệ bạn học cũ của tôi, Lục công tử Thịnh gia ở Thượng Hải, Thịnh Tử Vân, hiện tại đang học đại học tại Bắc Bình."

Các lão đầu tử hướng về danh tiếng của Thịnh gia liền liên thanh tán dương Thịnh Tử Vân thiếu niên tuấn vỹ, khiến Thịnh Tử Vân xấu hổ đến chỉ có thể nghiêm mặt mà nhận.

Trình Phượng Đài nói: "Được rồi, sắp mở màn rồi, Vân thiếu gia trở về chỗ đi thôi."

Thịnh Tử Vân đáp ứng một tiếng, vừa quay người đi Trình Phượng Đài lại kéo vạt áo của hắn một chút, ghé vào tai đối phương nói: "Đợi lát nữa tôi có chuyện muốn hỏi cậu!"

Thịnh Tử Vân chợt hoảng hốt.

Trên sân khấu, Thương Tế Nhị bắt đầu cất giọng ê a, thanh âm cao rộng trong sáng, uyển chuyển như tiếng chim oanh. Vở 'Quý phi túy tửu' này Trình Phượng Đài đã bồi người khác nghe không ít lần, thế nhưng trước sau chỉ hiểu được hai câu —— "Mặt trăng trên hải đảo xoay chuyển lặp đi lặp lại, nhìn thấy thỏ ngọc lại chuyển về mọc ở phương Đông. Mặt trăng xa cách hải đảo, Càn Khôn sáng tỏ."

Xuống chút nữa Trình Phượng Đài liền không nhớ được, thế nhưng hắn dù không hiểu từ lại lẳng lặng thích giọng hát này, chậm rãi hiểu được mấy phần ý tứ, nhẹ giọng ngâm nga theo. Thậm chí vì vậy bất giác ngộ ra được một điểm tốt của hý kịch Trung Quốc so với hý kịch Tây Dương —— tiếng hồ cầm hòa vào tiếng hát cao vút quả thực quá kích thích tinh thần người nghe, dù có là người không hiểu cũng không thể buồn ngủ qua đi.

Hát xong một điệu, dưới đài bỗng nhiên xao động, rất nhiều người phẫn uất đứng dậy rời đi, còn có người bắt đầu lớn tiếng phản ứng.

Trình Phượng Đài không hiểu chuyện gì lại nghe lão đầu tử ngồi cạnh than thở: "Ôi chao! Đây là chuyện gì chứ! Đáng tiếc cho một vở Quý phi túy tửu hay như vậy!"

Người còn lại nói: "Không nghe không nghe! Chúng ta cũng đi thôi!" Dứt lời liền cáo từ cùng Trình Phượng Đài, lại hẹn lần sau gặp mặt, sắc diện vô cùng mất hứng.

Trình Phượng Đài đi theo phía sau một mực tiễn bọn họ, cười hỏi: "Diễn xuất làm sao vậy? Thế nào lại khiến hai vị lão nhân gia giận đến dường này?"

Lão nhân nói: "Thương Tế Nhị ỷ vào danh tiếng của mình thường thích sửa tuồng thay vở, sửa đến có không ít đồng hành và người mê hát đều không muốn gặp y. Ta trước giờ chưa gặp qua, hôm nay cũng xem như mở rộng tầm mắt!"

"Năm ngoái y đi Thượng Hải biểu diễn, người Thượng Hải phát hiện tật xấu này của y liền gọi y là 'Hý yêu', y ngược lại còn cho đó là quang vinh! Vở Quý phi say rượu rõ ràng tốt như vậy y cũng dám sửa! Đây là phải vong quốc nha!"

Những quan khách khác nghe được lời này đều lớn tiếng tán thành, đồng thời còn phát ra rất nhiều ý kiến oán giận, Trình Phượng Đài không rõ bình luận của bọn họ, chỉ một mực tiễn hai lão đầu tử lên xe, sau đó trở về nhã gian tìm muội muội.

==============

1/ Hoàng hậu Uyển Dung: Quách Bố La Uyển Dung (13/11/1906 – 20/6/1946), biểu tự Mộ Hồng, hiệu Thực Liên, là Hoàng hậu của Tuyên Thống Đế Phổ Nghi nhà Thanh và sau là Mãn Châu quốc.

Bà nổi tiếng vì là Hoàng hậu cuối cùng của chế độ phong kiến Trung Hoa, dù thực tế danh vị Hoàng hậu của bà chỉ là trên danh nghĩa do Phổ Nghi đã thoái vị vào năm 1912 do quyết định của Long Dụ Thái hậu. Do đó, bà được người hậu thế về sau biết đến với biệt danh Mạt đại Hoàng hậu. Bà cũng là vị Hoàng hậu duy nhất của triều Thanh, tuy thành thân với Hoàng đế dưới danh vị Hoàng hậu, không phải tấn phong từ tước vị Đại phúc tấn hay phi thiếp sau khi cố Hoàng hậu qua đời, nhưng trong Đại hôn lễ lại không được kiệu đưa vào cung qua Đại Thanh môn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro