47

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chu Hương Vân biểu diễn xong, tiếp theo là tuồng chính 《 Tiềm long ký》—— vở mới của Thương Tế Nhụy. Vở tuồng này do Ninh Cửu Lang dựng sườn, Đỗ Thất công tử thêm thắt trau chuốt, biên từ gia Thượng An Khang trước sau mài dũa suốt hai năm mới hoàn thành, độ dài lại khiêm tốn chỉ có mười hồi, diễn một buổi tối cũng chỉ có bốn giờ là hết. Đây cũng là chủ ý quan trọng nhất của Thương Tế Nhụy về tuồng mới, câu chuyện nhất định phải đơn giản, chỉ diễn một đêm là có thể đem đầu đuôi toàn bộ kể xong, không cần phải giống như trước kia một tuồng diễn suốt vài ngày, đây là cảm hứng y nảy ra từ phim điện ảnh.

Trình Phượng Đài suốt ngày chạy theo Thương Tế Nhụy, đối với tình tiết của vở tuồng này coi như nắm bắt rõ ràng. Vai Hoàng đế do Thương Tế Nhụy diễn kéo dài từ mười tám đến tận bốn năm mươi tuổi, cực kỳ khảo nghiệm khả năng biến giọng nhả chữ. Hoàng đế mười tám tuổi lên sân khấu, Long bào minh hoàng, mày rậm mắt to, anh khí bừng bừng phấn chấn, múa kiếm trong ngự hoa viên, lời hát biểu lộ chí nguyện quét ngang thiên hạ, quả thực có chút khí phái của thiếu niên hiệp khách, ngài đã nói: —— Án bảo kiếm trăng sáng sái hoàng bào, quay đầu lại ngắm tiền triều, chỉ thấy ánh nến lập lòe mây tía vờn nhiễu, tất là một cái lồng giam sơn hà gấm vóc!

Trình Phượng Đài chỉ cảm thấy tiếng hát của Thương Tế Nhụy xuyên thẳng từ xương cụt chạy dài suốt cả sống lưng, kết thành một đường nhiệt tuyến xộc thẳng lên ót, khiến cho da đầu tê dại. Hắn nhẹ run một chút rồi thở dài cả làn trọc khí, cả người thư sướng như vừa ngâm mình trong nước nóng.

Phạm Liên vỗ đùi một cái: "Hai năm nay đã quen xem Thương lão bản hát đán, rốt cục y hát sinh mới là tuyệt diệu nhất! Đây là côn khúc, nếu đổi thành kinh kịch thì chất giọng này còn rộng thoáng đến dường nào đâu!"

Mọi người đều biết khi Thương Tế Nhụy còn ở Bình Dương là hát võ sinh mà thành danh, thế nhưng sau khi nhập Bắc Bình lại đổi thành hát thanh y và tiểu đán làm chính, hơn nửa danh tiếng càng thêm xộc thẳng tận trời, khiến người ta quên đi y vốn dĩ sinh đán song tuyệt, văn võ đều toàn.

Dưới sảnh đường chợt vang lên một tiếng đồ sứ đổ vỡ, có vài người thô lỗ mặc áo ngắn sắn tay áo không ngừng kêu gào, lật bàn đập ghế hùng hùng hổ hổ, thậm chí còn vơ lấy mấy loại điểm tâm và hạch đào ăn còn thừa ném lên sân khấu. Bởi vì khoảng cách quá xa nên đồ vật tất thảy đều rơi xuống những người ngồi trước, hoàn toàn nháo cho cả sảnh không được an bình.

"Này!!! Mau xuống đài! Xuống đài đi!"

"Bà ngoại nhà mày! Hát như vậy thì là danh giác cái rắm gì!!!"

"Kỹ nữ bán mông! Cút về đi!"

Đúng là đề phòng cái gì liền tới cái đó, nghe mấy lời này không giống đám người mê kịch phẫn nộ Thương Tế Nhụy ly kinh phản đạo, ngược lại phảng phất càng như nhóm đồng hành thọc gậy bánh xe. Vừa mở miệng hát chưa được hai câu nào có thể nghe ra cái gì yêu ghét, chỉ có đồng hành muốn gạt người mới nhân lúc cơn sóng khen ngợi đầu tiên chưa nổi lên mà cướp lời bôi bác.

Trình Phượng Đài thật sự cảm thấy đám người này quả là không biết tiếc mạng, nhìn thấy binh của Tào tư lệnh ở đây còn dám làm càn như vậy, rốt cục thù hận cùng Thương Tế Nhụy có bao lớn. Hắn lập tức vung tay lên với Lý đội trưởng dưới lầu, đối phương đã sớm nghểnh cổ chờ hắn ra hiệu, chỉ là hiện tại mới phát hiện cái bộ dạng thủ thế này của Trình Phượng Đài cực giống Thiếu tướng nhà bọn họ —— trưởng tử của Tào tư lệnh. Hai vị này không có liên hệ máu mủ cư nhiên cũng có chút khí thế 'cháu trai giống cậu'.

Đám người gây chuyện đều là lưu manh phố chợ, thể trạng khôi ngô còn biết hai ba chiêu võ thuật, thế nhưng tuyệt đối không dám liều mạng. Vốn dĩ nghe ngóng biết rõ hôm nay Tào tư lệnh không có đích thân ra mặt, là cơ hội tốt làm náo loạn, chỉ cần nép trong đám đông thì binh lính tuyệt đối sẽ ném chuột sợ vỡ đồ, trong lúc hỗn loạn cũng không bắt giữ được bọn họ. Mà bọn họ rốt cục cũng không có ý định xông lên sân khấu đánh người đập bãi, chỉ lớn tiếng mắng to mấy câu nháo ra động tĩnh ồn ào khiến Thương Tế Nhụy chịu nhục, làm tuồng mới mang tiếng xấu. Người trong hậu trường chỉ có thể nhìn mà lo lắng suông, mỗi người đều lòng như lửa đốt. Nguyên Lan và Thập Cửu đều nhìn ra đây là độc thủ của đồng hành, nhỏ giọng nghị luận là nhà nào gây ra còn tính toán phải tra xét thế nào, làm sao ăn miếng trả miếng. Đỗ Thất thì lại dùng đủ loại mắng chửi hỏi thăm tổ tông nhà đối phương, chưa từng thấy qua văn nhân có thể mắng người thô tục như vậy. Tiểu Lai nắm chặt màn sân khấu vò thành một đoàn, tuy rằng cô có tràng cảnh nào mà chưa trải qua, thế nhưng mỗi khi gặp phải đều là kinh tâm động phách như vậy, chẳng biết người trên sân khấu phải ứng đối ra sao. Đã đổ biết bao mồ hôi nước mắt, nếu như bại trong tay đám hạ tam lạm kia quả thực quá khiến người đau lòng mà! Vừa xoay đầu lại thấy gương mặt kinh hoảng của Tiểu Chu Tử, liền vỗ vỗ lưng đối phương: "Đừng sợ. Việc này Thương lão bản đã rất quen thuộc rồi."

Nguyên Tiểu Địch ở bên cạnh Du Thanh an ủi: "Thương lão bản là người nhanh nhạy có kinh nghiệm, lúc này chỉ cần vở diễn không ngừng liền không coi như bại trận!"

Du Thanh quay lại miễn cưỡng mỉm cười với y, trong lòng vẫn cứ nôn nao lo lắng.

Thương Tế Nhụy rốt cục vẫn là Thương Tế Nhụy, không phụ lòng tin của Nguyên Tiểu Địch càng không phụ kỳ vọng của mọi người. Ngay lúc tất cả khán giả đều lo rằng y sẽ không hát tiếp xuống được, Thương Tế Nhụy chợt đè nặng giọng hát, trao đổi một ánh mắt với Lê bá kéo hồ cầm ngự dụng của mình. Lê bá mặc dù không biết Thương Tế Nhụy lại muốn làm ra loại ứng đối kinh người nào, thế nhưng lại có thể nhìn rõ cá ánh mắt kia, phất phất tay ra hiệu cho nhạc công tạm dừng, bản thân thì mắt không dám chớp nhìn chằm chằm Thương Tế Nhụy. Lão biết Thương Tế Nhụy đây là muốn tự chủ trương ứng biến thêm diễn, may mà lúc này cũng không phải đang hợp diễn với người khác, không sợ đối phương không thể đáp thoại, thế nhưng cây hồ cầm này của lão nhất định phải chuẩn bị tốt tùy thời đuổi kịp, hát cho tốt coi như kéo lại tràng diện, một màn này cũng coi như đầy đặn. Nếu hát không tốt, cũng chẳng đến mức khiến Thương Tế Nhụy phải xuống đài, có thể che lấp nhiều ít liền che lấp, sau đó chậm rãi bù trừ.

Lê bá là người hợp tác ăn ý nhất với Thương Tế Nhụy, cũng từng là nhân vật số một số hai của Lê viên, tuy rằng một đoạn truyền kỳ đã qua kia của lão chưa từng được người đề cập, mọi chuyện xưa đều đã theo vương triều tàn lụi mà tiêu vong. Lúc này nơi này là truyền kỳ của Thương Tế Nhụy, Lê bá có thể từ trên người của Thương Tế Nhụy nhìn thấy bóng dáng của mình năm xưa —— đó là một loại truyền kỳ, một đoạn huy hoàng xỏ xuyên qua sự biến thiên triều đại, riêng một ngọn cờ. Đã từng là hình ảnh trắng đen lay động bị cái bóng của Thương Tế Nhụy bao trùm, giống như một đoàn ánh sáng xé rách cựu mộng, gần như đã khiến đôi mắt già nua trầm đục của Lê bá bỏng rát, chua xót khổ sở mà rơi lệ.

Thương Tế Nhụy hít sâu một hơi, bảo kiếm thu thủy trong tay huơ lên cuộn người liên tiếp xoay tròn mười mấy vòng, thân kiếm dưới ánh đèn phản chiếu ngân quang lấp lóa, tốc độ quá nhanh gần như nối liền thành một màn ánh sáng. Thân ảnh của Thương Tế Nhụy bị màn sáng kia bao phủ, một mạt minh hoàng lướt ngang phiên nhược kinh hồng. Một đoạn này có chút bóng đáng của Ngu cơ múa kiếm lại nhiều ra mấy phần sát khí cùng lực độ, không giống vũ đạo trên sân khấu ngược lại có chút giống kiếm pháp chân chính giết người thấy máu.

Khán giả bên dưới đều xem ngây người, không thể lập tức làm ra phản ứng gì, có ai ngờ được hôm nay Thương Tế Nhụy vốn diễn văn sinh lại đột nhiên vũ đao lộng kiếm, còn diễn đến xuất thần như thế. Người ở dưới đài giống như đều bị kiếm khí của y quét qua, gò má và cổ đều lạnh toát, phần lớn mọi người vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Thương Tế Nhụy múa kiếm. Nhìn trang dung, phục sức, giọng hát, tư thái khác hẳn ngày thường này, lại thêm màn kiếm vũ khí khái rào rạt kia, bọn họ suýt nữa không dám tin người trên sân khấu là Thương Tế Nhụy với danh xưng 'Bắc Bình đệ nhất danh đán' mà mình vốn quen thuộc, đồng loạt trợn mắt há mồm, đồng tử đều định lại.

Ngay cả Du Thanh và Nguyên Tiểu Địch ở sau cánh gà cũng nhìn mà run rẩy, Đỗ Thất vỗ tay khen lớn: "Hắc! Đoạn thêm đến thật tốt! Nhụy ca nhi còn có bản lĩnh này!" Tiểu Lai thì mỉm miệng cười, kéo tay Tiểu Chu Tử: "Cậu xem..."

Trình Phượng Đài đứng trên lan can nhìn xuống ánh mắt say đắm mông lung, si mê sâu đậm. Phạm Liên cũng ngồi không yên, chen đến cạnh người tỷ phu,ngôn ngữ lộn xộn than thở: "Nhụy ca nhi quả thật... Thương lão bản quả thật...!"

Bọn họ hôm nay phảng phất là lần đầu tiên gặp được Thương Tế Nhụy.

Thương Tế Nhụy dừng lại thân hình, cất giọng:

—— Giang Nam binh nhung đang hỗn loạn, tây bắc giang sơn cũng phiêu diêu. Hai trăm năm phong lưu đã già cỗi, đang lúc vẫn lạc, nhanh chóng bôn đào!

Làn hơi kéo dài trầm ổn, hoàn toàn không nghe ra được y vừa mới hoàn thành một đoạn múa kiếm liền cất giọng, trung gian ngay cả khoảng cách lấy hơi cũng không có, tiếng hát trong trẻo như có thể đâm thủng tầng không. Khi hát đến những từ cuối cùng, kiếm phong chỉ thẳng dưới đài mang theo tiếng gió gào thét mà qua, hướng thẳng vào chóp mũi của đám lưu manh nháo sự, lưỡi kiếm lẫm lẫm hàn quang băng lãnh! Lần này cả đám lưu manh và binh lính đều có thể thấy rõ, thanh kiếm Thương Tế Nhụy cầm trên tay thực sự là đô chơi có thể giết người đoạt mạng, thậm chí trên lưỡi kiếm còn hai đường rãnh lấy máu đâu! Thần sắc của y hiện tại đều là sự bi phẫn ủ dột của Đế vương mạt đại, uy thế vạn quân thuần phục, hai đóa đồng tử không giam được hết phẫn hận ngút ngàn, tinh quang trong mắt thậm chí còn sắc bén hơn lưỡi kiếm, khiến người rét run. Y muốn quét sạch triều chính, bình định man di, đám tiểu lâu la dưới đài kia là vật cản đầu tiên trong thiên thu đại nghiệp của y, là vong hồn tế kiếm, y thực sự đang muốn giết người!

Một kẻ trong nhóm lưu manh chân mềm đặt mông ngã xuống đất, trên miệng thất thanh kinh hô một tiếng, đôi mắt thẳng tắp trợn trừng nhìn Thương Tế Nhụy giống như đang nhìn thấy thứ gì đó vô cùng đáng sợ, không thể kềm chế. Mọi người chỉ thấy đũng quần của y chậm rãi ướt đẫm, chất lỏng vươn ra đầy đất, hắn đã bị Hoàng đế trên sân khấu dọa cho đái trong quần.

Những tên lưu manh khác đều kinh hoảng, nhóm binh lính nhân cơ hội xông lên dùng báng súng đánh mạnh vào bọn họ, sau đó áp giải toàn bộ ném ra ngoài. Mãi đến khi bọn lưu manh đã bị đẩy đến cửa rạp hát mới nghe được bên trong vang lên một tràng tiếng hoan hô như sấm dậy, chấn đến lỗ tai người lùng bùng chóng váng. Các khán giả đều điên rồi, thật sự điên rồi, thậm chí có vài phu kéo xe trên đường đều bị tiếng khen này làm cho kinh hoảng, lảo đảo thiếu chút vấp ngã, chỉ là thùng xe cũng vừa vặn quẹt ngang đám lưu manh bị ném ra khỏi cửa kia.

Bên trong rạp hát, hồ cầm của Lê bá cấp tốc đuổi kịp, vì Thương Tế Nhụy tấu lên một đoạn nhạc đệm oai hùng khí thế, tương xứng với chất giọng đế vương của y. Sau màn diễn này vốn còn một đoạn Hoàng đế yết kiến Thái hậu bị chỉ hôn, thế nhưng bởi vì tâm tình của nhóm khán giả đều quá kích động, tiếng hoan hô kéo dài không tiêu tan, từng đợt từng đợt dấy lên như sóng trào, đồng bạc và đồ trang sức rơi như mưa lên sân khấu khiến hý tử không thể đặt chân, chỉ đành tạm thời quay về hậu trường, đợi người bên ngoài bình tĩnh lại một chốc mới tiếp tục diễn xuất. Trình Phượng Đài bởi vì không quá hiểu kịch nên xưa nay đều là kiểu khán giả tương đối văn nhã, hơn nữa hắn và Thương Tế Nhụy còn có một tầng quan hệ khác, vậy nên mỗi khi ngồi xem diễn đều có một loại bình tĩnh siêu thoát —— mấy tình cảnh kia cho dù tốt hơn nữa cũng là do người luôn quấn quýt bên cạnh hắn biểu diễn mà ra, không đến mức phải chợt kinh chợt động trầm trồ như vậy

Thế nhưng hôm nay hắn cũng là không nhịn được, lớn tiếng kêu vang, tâm tình kích động bàn tay vỗ đến đỏ ửng. Phạm Liên cũng hùa theo mọi người tháo hai chiếc nhẫn vàng trên tay xuống ném lên sân khấu, ném xong cũng chưa thấy thỏa, trực tiếp tháo cái cài áo mạ vàng khảm ngọc trai cũng ném ra ngoài, cuối cùng còn muốn chạy đến tháo nhẫn của Trình Phượng Đài, vô liêm sỉ cười nói: "Ai nha, anh và Thương lão bản quen thuộc như vậy, không muốn chuẩn bị cho y cái gì đó sao."

Trình Phượng Đài đẩy hắn ra: "Chết đi!" Thế nhưng cũng xoay người tháo chiếc nhẫn xuống giao cho Lão Cát, để lão trực tiếp mang vào hậu trường đưa cho Thương Tế Nhụy.

Lão Cát cầm nhẫn đi vào hậu trường tìm Thương Tế Nhụy, nơi này cũng náo nhiệt không kém bên ngoài là bao, mọi người đều vây lấy Thương Tế Nhụy líu ríu vừa mừng vừa sợ, nói lời không dứt. Tiểu Lai đưa cho Thương Tế Nhụy một chung trà hoàng kỳ nhân sâm, đại bổ trung khí. Thương Tế Nhụy cầm chung trà rót thẳng vào miệng, quay đầu vừa nghe nhóm hý tử mồm năm miệng mười khen ngợi vừa híp mắt nhìn gương bổ trang. Chỉ có Tiểu Chu Tử bị Thương Tế Nhụy chấn động đến trầm mặc dị thương, trái tim đập loạn đứng từ xa nhìn qua, thân ảnh chiếu vào chiếc gương trong góc phòng hoàn toàn là một người giấy đáng thương. Thương Tế Nhụy nhìn thấy y, dừng tay cười cười, ánh mắt của Tiểu Chu Tử khẽ động dừng lại trên môi Thương Tế Nhụy, còn đang phát ngốc trong trạng thái không rõ vui buồn.

Lão Cát bước vào hậu đài gặp thoáng qua cùng nhóm hý tử, cố sức không chọc người chú ý, mang theo một chút biểu tình mập mờ, nịnh nọt, thần bí nhìn quanh. Lão Cát đã giúp Nhị gia truyền đi không biết bao nhiêu tin tức phong nguyệt như vậy, hiện giờ đã là quen tay hay việc. Mở ra lòng bàn tay đem nhẫn trưng ra trước mặt Thương Tế Nhụy, khóe mắt Thương Tế Nhụy vừa quét ngang ý cười liền dày đặc —— y từng nhìn thấy chiếc nhẫn này trên tay Nhị gia.

Lão Cát cười cười: "Nhị gia nói, Thương lão bản hát vô cùng tốt, đợi vãn tuồng rồi sẽ vì Thương lão bản ăn mừng."

Thương Tế Nhụy cầm lấy chiếc nhẫn, mỉm cười gật đầu.

Màn tiếp theo phải đợi hai mươi phút sau mới có thể lên diễn, Hoàng đế phát huy một chút tiểu thông minh, làm trái ý chỉ của Thái hậu phong nữ tử mình âu yếm làm phi. Du Thanh diễn Quý phi yểu điệu tú lệ, trên người mang theo một cỗ cao quý nhã nhặn, tóc búi sơ vẫn thấp hơn Thương Tế Nhụy nửa cái đầu. Hai người đứng chung trên sân khấu, quyến lữ thành đôi, quả thật là một cặp người ngọc như hoa.

Thương Tế Nhụy nắm tay Du Thanh, trong mắt ẩn tình hát:

—— Hoa đèn lách tách, uyên mộng nan vong. Ta ở nơi này muôn hồng nghìn tía, liễu xanh đào hồng, chỉ mong hái một nhành hoa đổi lấy nụ cười của nàng.

Trình Phượng Đài và Phạm Liên lần nữa trở về chỗ ngồi, nước trà trước mặt đã sớm lạnh, Phạm Liên luyến tiếc đến mức bảo người hầu trà đem cả cái chung đi ngâm nước nóng làm ấm lại, sau đó đẩy đẩy kính mắt, cười nói: "Thương lão bản đúng là năng văn năng võ, hợp với từ khúc của Đỗ Thất, cái tuồng này thực sự có thể lưu danh thiên cổ rồi! Tỷ phu mau nghe câu này, 'Muôn hồng nghìn tía liễu xanh đào hồng, chỉ mong hái một nhành hoa đổi lấy nụ cười của nàng'. Lanh lảnh dễ thuộc, quả là hảo câu!"

Bên kia Thịnh Tử Vân chuyên nghiên cứu lời từ cũng đang ở nơi bọn họ không nhìn thấy gõ nhịp tán thán, vô cùng bái phục.

Trình Phượng Đài chỉ lên sân khấu, cười hỏi: "Y nếu hát sinh tốt như vậy, cớ gì lại chuyển qua hát đán? Mọi người khi ấy không phải đều thích nghe sinh sao? Đào nhi nào được hoan nghênh như hiện tại chứ."

Phạm Liên nâng chén trà lên giả vờ gạt gạt nắp đậy: "Việc này là có chuyện xưa, thế nhưng tôi không muốn nói, hiện tại nên tập trung nghe hát."

Trình Phượng Đài chỉ liếc nhìn ngang một chút, cũng không hỏi nhiều. Phạm Liên đã bị hắn bồi dưỡng ra một loại tính cách rất mâu thuẫn, bên ngoài vẫn luôn giữ gìn tác phong quân tử, luôn miệng bảo rằng sẽ không nhiều chuyện, không thích nghe ngóng, càng không nói cho người khác, truyền lời sau lưng người khác thực sự không tốt. Cùng lúc đó lại là tâm ngứa miệng ngứa, nhịn không được muốn chia sẻ truyền bá một ít bí văn với Trình Phượng Đài.

Quả nhiên không quá nửa khắc, Phạm Liên liền bị cái chuyện cũ năm xưa kia chọc cho không nhịn nổi, giương mắt nhìn chằm chằm hý tử trên đài, chậm rãi nói: "Thương lão bản hát sinh đến cực tốt, lý do chuyển sang hát đán —— chuyện này, phải nói từ hai điểm."

Trình Phượng Đài không quá tỏ ra hứng thú, sợ đối phương lại nổi cơn giả vờ treo giá, chỉ nhàn nhạt ồ một tiếng.

"Anh và Thương lão bản đã thân cận như vậy, hẳn là phát giác trên người y thiếu đi chút gì đó hử?"

Trình Phượng Đài cả kinh, nghĩ đến gánh hát Nam phủ lại nghĩ đến ca sỹ thiến hoạn Tây Dương, còn nhớ đến bộ dạng thiên kiều bá mị, giọng hát uyển chuyển của Thương Tế Nhụy khi giả thành nữ nhân, còn có đủ lời đồn hoạt kê bên ngoài. Thầm nghĩ, hẳn là không phải đâu, thiếu một linh kiện quan trọng như vậy, làm nam nhân còn có bao nhiêu thú vui đáng nói chứ! Trong nháy mắt lại nghĩ đến có không ít lần bọn họ đồng sàng cộng chẩm, buổi sáng lúc rời giường cái thứ đồ chơi dưới đũng quần kia của tiểu hý tử đều tràn ngập tinh thần cọ cọ vào chân hắn. Những người khác có thể thỏa thuê nói bậy, khi dễ Thương Tế Nhụy không thể cởi quần cho bọn họ nghiệm chứng, thế nhưng nếu ngay cả hắn cũng hoài nghi thì khó tránh khỏi có điểm buồn cười.

"Thiếu cái gì? Tôi không phát hiện y thiếu gì cả."

Phạm Liên bất đắc dĩ chỉ chỉ cổ họng mình: "Y không có hầu kết."

Vì vậy Trình Phượng Đài lại tinh tế hồi tưởng một lần, phát giác đúng là vậy. Mỗi khi Thương Tế Nhụy thả lỏng nút buộc trường sam thì phần cổ lộ ra đều trơn nhẵn mịn màng, nếu nhìn xuống chút nữa sẽ thấy được từ cổ xuống xương quai xanh là một đường cong vô cùng mượt mà.

"Thương lão bản mãi tận đến trước khi thiếu niên vỡ giọng đều là hát sinh, còn là võ sinh nữa! Đến sau khi vỡ giọng, mọi người đều có biến chuyển mà tông giọng của y lại không có khác biệt quá lớn, âm điệu vô cùng non nớt. Thương lão bầu gánh —— cũng chính là nghĩa phụ Thương Cúc Trinh của Thương lão bản là người tính tình táo bạo, tốn mười năm dốc sức giáo dưỡng một hài tử, kết quả lại bị lão thiên gia mù mắt làm cho đổ vỡ. thương lão bầu gánh vừa sốt ruột liền nổi nóng, cầm theo đoạn củi lớn đuổi đánh Thương lão bản, nói Thương lão bản bởi vì vẫn luôn đi theo sư tỷ của lão học hát đào mới phá hủy cổ họng. Khi đó võ công của Thương lão bản cũng tốt, leo tường thoáng cái chạy ra đường cái, quay đầu lại hô to: Vỡ giọng kết quả thế nào cũng không phải lỗi của tôi! Tía có đánh tôi cũng có tác dụng gì đâu chứ! Cho dù có đánh chết tôi thì cũng là ni cô bị bệnh chốc đầu rồi (Chỉ việc đã rồi, ai ai cũng biết không thể cứu vãng) —— hoàn toàn không có biện pháp!" (Đoạn này chữ pháp đồng âm với phát (tóc), vậy nên cũng có nghĩa là ni cô bị bệnh chốc đầu không thể mọc tóc, một cách chơi chữ, chưa tìm ra cách thay thế thích hợp)

Nói xong Phạm Liên liền cười khùng khục, Trình Phượng Đài cũng cười to, Lão Cát đứng phía sau nghe được đều vui vẻ.

"Sau đó cái câu bổ bả 'Ni cô bị bệnh chốc đầu —— hoàn toàn không có biện pháp' kia liền truyền khắp đường phố Bắc Bình, mà trước khi Thương lão bản nói ra chưa ai nghe được một câu như vậy, mọi người đều hoài nghi đây là do y tự biên đâu!"

Trình Phượng Đài cười nói: "Thương lão bản cũng không sai, vỡ giọng thế nào cũng không phải lỗi của y. Sư phụ của y có chút không nói lý, Thương lão bản từ nhỏ đến lớn hẳn là chịu không ít trận đòn oan uổng."

Phạm Liên nói: "Đám người ca diễn có ai không phải chịu côn bổng mà lớn lên đâu, hát đúng bị đánh, hát sai càng bị đánh. Y xuất thân là võ sinh, võ sinh chú ý cần phải mình đồng da sắt, tự nhiên là bị đánh đến lớn."

Trình Phượng Đài khó thể đem Thương Tế Nhụy nũng nịu xanh miết liên hệ với cái gì mình đồng da sắt, nhất thời cảm thấy vô cùng đau lòng.

"Nhưng cậu xem, hiện tại y hát sinh không phải cũng rất tốt sao?"

"Là rất tốt. Anh xem, đám người mê kịch chúng tôi có không ít đều hát được rất tốt? Thế nhưng vị tất có thể lên sân khấu biểu diễn, năm dài tháng rộng là khó thể chống đỡ nhất. Trong những chuyện này đều có môn đạo, nếu tổ sư gia không chịu thưởng cơm thì hát được nhất thời không thể hát cả đời. Nhóm hý tử bọn họ hiểu rất rõ."

Trình Phượng Đài còn không quá am tường, chỉ gật đầu: "Sau đó y liền hát đán."

"Sau đó y đi học cầm, mười tám ban nhạc khí của y cũng là bắt đầu học từ lúc ấy. Y thật sự cho rằng mình không hát được nữa lại luyến tiếc sân khấu kịch, muốn học một môn tay nghề để không đến mức chết đói trong gánh hát. Cứ thế hoang liêu hơn một năm, có một lần quý nhân mời biểu diễn tại nhà điểm tuồng Bình tẩu, chỉ là đào nhi hát Bình tẩu cổ họng không khỏe sợ đắc tội quý nhân, Thương lão bản liền xung phong nhận việc ở sau màn phối âm cho Bình tẩu —— làm đến mức có thể nói thiên y vô phùng!"

Trình Phượng Đài đắc ý cười rộ lên, hắn có thể tưởng tượng ra được, muốn trộm long tráo phụng như thế thì bản lĩnh của tiểu hý tử phải có bao nhiêu lợi hại.

"Sau lần đó, đào nhi hát Bình tẩu vỗ ngực bảo đảm cho y hát đán, Thương lão bầu gánh cũng không ngăn y đi học. Chuyện tiếp theo chính là Thương lão bản đông một búa tây một gậy, chạy khắp danh gia len lén học trộm, cuối cùng thật sự bị y học xong." Phạm Liên vừa nhắc đến việc này cũng không nhịn được gãi đầu mấy lượt, tỏ vẻ không dám tin tưởng: "Ôi chao! Tôi nói cái chuyện ca diễn này một khi đã thông suốt liền thông suốt đến triệt để! Vai sinh của y rõ ràng chuẩn xác theo Thương phái, là một mạch tương thừa từ sư phụ của y. Mà vai đào lại không thể nói được là lưu phái ra sao, phảng phất chỗ nào cũng có mà lại phảng phất ai cũng không giống. Chỉ duy cái âm điệu kia của y khiến người ta không khỏi si mê, cuối cùng vai đào của y lại càng lúc càng nổi danh." Phạm Liên dừng một chút, nói: "Cái chữ Nhụy trong tên Thương Tế Nhụy kia cũng là sau khi y sửa hát đào mới thêm lên."

Trình Phượng Đài trầm mặc hồi lâu, trong đầu đem những lời Phạm Liên vừa nói chải vuốt một lượt. Hắn quen biết Thương Tế Nhụy đến giờ cũng đã hai ba năm, nói chuyện trời đất, nói từ hiện tại nói đến tương lai, thật không ngờ còn chưa rõ ràng chuyện quá khứ của đối phương, còn phải nghe từ miệng người khác những việc thế này... Trình Phượng Đài không hiểu vì sao có chút bực mình. Chỉ là nếu như đổi thành Thương Tế Nhụy, y nhất định sẽ nói: Việc này tính là gì, chuyện em biết về Nhị gia không phải cũng nghe được từ miệng người khác sao. Có gì đáng phải bận tâm đau?

Thương Tế Nhụy ngây ngốc đơn thuần, tâm tư thô ráp hơn Trình Phượng Đài rất nhiều.

Trên sân khấu đã diễn đến Thái hậu độc sát Quý phi, giam lỏng Hoàng đế. Hoàng đế bị cầm tù mười năm, hậm hực không chịu được, trường kiếm thu thủy năm đó cũng không biết đã đánh mất ở đâu, Hoàng đế chỉ có thể hướng về minh nguyệt, tay trắng thở dài: —— Bó tay quanh quẩn, ai nhìn thấy năm trăm tráng sỹ đến nơi này. Dưới thềm son tùng bách nan tịch mịch, cung vàng điện ngọc biến gò hoang. Người đâu! Ai trả lời cho trẫm một câu, mười năm truân chuyên, còn có người nào chí không thay đổi!

Không ngoài sở liệu, mãi đến khi câu hát này thốt ra mọi người bên dưới mới vững tin hôm nay Thương Tế Nhụy quả thực muốn diễn một kinh thiên bí văn. Dưới đài yên ắng đến quỷ dị, bọn họ nhìn chằm chằm Thương Tế Nhụy giống như đang dòm ngó một bí mật phủ bụi đã lâu bên trong cửu trọng thiên.

Phạm Liên than dài một tiếng, nói: "Lá gan của Thương lão bản cũng thật lớn! Cũng may! Hiện tại Hoàng thượng vẫn là ở Thiên Tân!" Lại cười nói: "Nhưng thật sự cũng rất đáng ngưỡng mộ! Tuồng này vừa ra không chỉ chọc cho thị phi dậy sóng mà không biết còn có thể chọc nhiều ít đại cô nương, tiểu tức phụ vì y cuồng dại!"

Nói đến đây trong mắt lại mang theo không hảo ý nhìn Trình Phượng Đài, xem hắn có ghen tỵ hay không.

Trình Phượng Đài cười nói: "Nghe cậu nói kìa, lời này giống như y vốn dĩ chọc cho không ít người si dại vậy."

Phạm Liên bật cười: "Còn không phải sao! Anh cho là y vì sao phải rời khỏi Bình Dương!"

"Không phải bị tỷ phu tôi bắt đi?"

"Tôi đang nói trước đó y từng bỏ đi một lần. Thương lão bản ba lần xuất Bình Dương, lần đầu tiên là vì cái này!"

"Hử? Vì cái gì?"

Phạm Liên thấp giọng: "Vì cô nương."

Trình Phượng Đài nhướn mày, không quá tin tưởng.

"Y chọc cho thiên kim Huyện thái gia si cuồng, vị tiểu thư kia trực tiếp đem đồ gia truyền làm quà thưởng ném cho y. Sau này sự việc náo lên, Thương lão bản chỉ phải đi tha hương biểu diễn, mãi cho đến khi vị tiểu thư kia xuất giá mới dám trở về."

Trình Phượng Đài lẩm bẩm hai tiếng: "Thật là không nhìn ra..."

Phạm Liên lại thích nói những việc Trình Phượng Đài không nhìn ra, đem thanh âm ép đến càng thấp: "Vậy tỷ phu hẳn càng không biết vì sao Thương Tế Nhụy rời khỏi phủ Tào tư lệnh phỏng."

Bởi vì có đoạn trải chăn phía trước, Trình Phượng Đài không khỏi nghĩ đến: "Y chọc tỷ tỷ của tôi sao? Đội nón xanh cho tỷ phu tôi?"

Phạm Liên lập tức thổi phụt vào mặt hắn: "Anh sao lại có thể đoán mò điên rồ như vậy chứ?! Bất quá cũng kém không được bao nhiêu, y thiếu chút nữa đã nhận tỷ phu của anh làm cha vợ tiện nghi." Dứt lời lập tức khẩn trương nói: "Chuyện này nhất định không được truyền ra đó, anh cũng biết tính tình tỷ phu của mình mà."

Trong nhà Tào tư lệnh có ba trai một gái, con gái đứng hàng thứ ba, năm nay vừa mới tiến vào đại học, so với Thịnh Tử Vân thì còn nhỏ hơn hai tuổi. Nếu tính như vậy, lúc Thương Tế Nhụy rời khỏi phủ Tư lệnh tam tiểu thư cũng chỉ vừa mười ba mười bốn tuổi, như vậy vẫn có thể nháo ra chuyện xấu sao!

Trình Phượng Đài rít từ trong kẽ răng ra một tiếng: "Đ*t!"

Phạm Liên lại kéo ghế dựa đến gần thêm, cuối cùng đưa ra một câu tổng kết cho loạt tin thị phi này. "Chuyện này tôi biết không quá cặn kẽ, cũng không tiện nói nhiều. Bất quá nếu vì tị hiềm mà Tào tư lệnh thả cho Thương Tế Nhụy ra ngoài cũng là chuyện có thể hiểu."

Lúc này tuồng kịch trên đài cũng đã sắp đến cao trào, trung thần hiến thê vì Hoàng đế lưu lại một tia huyết mạch, Hoàng đế giả chết trốn khỏi cung. Dưới đài xôn xao không nhỏ, trên đài thị phi càng lớn, cư nhiên dám đơm đặt lên trên đầu Hoàng đế lão tử, người xem thỉnh thoảng còn phải hít một hơi khí lạnh, biểu tình sợ hãi. Phạm Liên cũng yên lặng không nói, mặt lộ trầm tư. Trình Phượng Đài đã sớm xem qua những tình tiết đại nghịch bất đạo này không biết bao nhiêu lần, đồng thời có thể dự kiến được đầu đề báo chí ngày mai sẽ đăng tin ra sao, khi đó tên tuổi của Thương Tế Nhụy lại bị truyền náo nhiệt đến mức nào.

Trình Phượng Đài mơ hồ cảm thấy trong lòng có chút chua chua, không quá thoải mái. Thật không ngờ Thương Tế Nhụy còn có rất nhiều chuyện cũ mà hắn không biết với những người khác, hắn hạ quyết tâm sau đó sẽ tìm cơ hội hỏi cho rõ ràng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro