Em và tôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thỉnh thoảng tôi lại nhớ lại từng chữ một trong email cua em. Tôi sợ những dấu chẩm hỏi cứ thế miên man chảy dài suốt đêm tới sáng sớm mà tôi không sao có thể ngắt được.

Từ ấy tới giờ chúng tôi chưa từng có một lời nói qua lại nào nữa.

Còn tôi của khi xưa và tôi của bây giờ cũng đã thay đổi. Thay đổi rất nhiều, nhưng còn một khoảng trống từ khi em rời đi, nó vẫn nguyên vẹn, trống hoác, mỗi lần nhìn vào tôi lại thấy mình đơn độc đến lạ thường.

Giống Tono, tôi mang nỗi ám ảnh lớn đến mức không thể tiếp tục câu chuyện nào khác.

Hôm nay tôi nhìn bóng dáng của một người mới quen, tự nhiên lại mong muốn khi người đó bỏ khẩu trang ra là khuôn mặt em cười với tôi, lúc mở miệng nói lại luôn dùng đặc điểm của em để đoán mò về người ta, vậy mà lại đúng.

Tia hi vọng, đến rồi vụt tắt. Như ánh nắng mặt trời chiều nay, vàng như buổi chiều nhiều năm về trước.

Thì ra ta đã lớn cả rồi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro