Nhảy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mưa. Mọi thứ ẩm ướt lạ. Có điều gì đó ngăn cản chúng tôi chuyển mình. Có lẽ là ranh giới. Có lẽ là khát vọng. Có lẽ là tự do. Qua cơn mưa chỉ còn những con người sống trọn vẹn với tuổi trẻ, cùng ánh lửa, tiếng hét, nô đùa. Có lẽ là ranh giới. Của chúng tôi và người khác. có lẽ, đó là cách mà chúng tôi gặp nhau

Tôi thường nhớ tới những cơn mưa mùa hạ hơn tất thảy, bởi nó có hình bóng một ai đó, hoặc cả những con người tôi từng hết mực yêu quý. Mỗi ánh mắt, tôi đều nhớ rõ, nó hướng về đâu, sáng như thế nào.

Hàng lá xanh xanh nghẹn ngào, bóng đèn điện bật lên vào lúc trời vừa nhá nhem tối.hẹn mọi người một ngày khác trong tương lai

"Tôi nhớ cách mỗi người nhảy."

"Có lần tôi cứ một mình đóng hết vai người này tới người kia, nhảy cái điệu nhảy của họ, cười cái điệu cười của họ"

"Quá khứ, hiện tại, tương lai"

"Một. hai. ba"

"Mọi người sẵn sàng chưa"

"Anh ơi, giờ chẳng còn ai ra tập"

"Anh làm gì đó đi"

Một, hai, ba.

Bạn đã từng nhảy chưa.

Giống như được thả mình vào một thế giới khác vậy.

Hãy cứ nhảy đi.

Đừng ngại ai chê cười cả.

Trung thực với cảm xúc của mình.

Một hai ba.

Nếu ta được nhảy mỗi ngày.

Bạn có biết không.

Thời nguyên thuỷ, con người chúng ta đã bắt đầu nhảy.

Có thể ta chẳng hiểu nhiều về họ, ta chẳng biết nhiều về họ.

Nhưng mà. Đó là cảm giác tuyệt nhất tôi từng biết.

Hơn cả việc tôi cầm bút lên vẽ hay viết hay là chơi một trò chơi.

Hơn tất cả.

Một, hai, ba.

Dung giăng dung dẻ dắt trẻ đi chơi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro