Hoa hồng trắng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Aeris

Toshinori rùng mình, một cơn ho dữ dội hơn bao giờ hết. Anh cảm nhận được mùi vị quen thuộc của máu trong miệng, chất lỏng màu đỏ tươi nhuộm vào môi và lòng bàn tay anh. Anh hít thở một cách điên cuồng, và chỉ sau đó, anh nhận ra trên bàn tay mình là một thứ gì đó, mà đáng lẽ ra nó không nên xuất hiện ở đây. Những ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng cầm lấy cánh hoa nhăn nheo trắng xóa từ bàn tay đẫm máu.

All Might không đến bệnh viện cũng như Recovery Girl. Anh ấy hiểu chính xác điều gì đang xảy ra với mình. Bệnh Hanahaki. Cánh hoa không thể tự dưng xuất hiện, căn bệnh đang gặm nhấm phổi anh. Toshinori cẩn thận kiểm tra cánh hoa, lấy sách và cuối cùng tìm thấy thông tin anh ấy đang cần. Hoa hồng trắng. Một trong những loài hoa lãng mạn nhất mà người ta có thể tặng cho người bạn đời của mình. Ngón tay anh từ từ lần theo dòng văn bản, trong khi người đàn ông đọc thầm mô tả về loài hoa. Tình yêu thầm lặng, hòa bình và thuần khiết. Anh đột ngột đóng sách lại và che mắt, cố kìm không khóc. Thật là trớ trêu.

Anh mỉm cười bước vào lớp, tim anh đập loạn xạ khi nhìn thấy mái tóc xanh rêu quen thuộc. Toshinori nhanh chóng nhìn đi chỗ khác và tập trung vào lớp của mình. Thật khó, nhưng bằng cách nào đó anh vẫn theo kịp các ghi chú và lớp học diễn ra rất suôn sẻ. Anh thở nặng nhọc, những cơn co thắt đau đớn bóp nát lồng ngực. Lớp học kết thúc và ngay sau khi học sinh rời đi, anh ấy lại gập người trong một cơn ho khác. Những cánh hoa bỏng rát nơi cổ họng và rơi xuống lòng bàn tay với một âm thanh chết tiệt. Môi Yagi cong lên thành một nụ cười tuyệt vọng. Bây giờ có nhiều cánh hoa hơn. Có một nụ hoa nhỏ nằm giữa những cánh hoa.

All Might vẫn cố gắng hiểu làm sao chuyện này lại có thể xảy ra. Từ khi nào anh ấy bắt đầu coi Midoriya không chỉ là một học sinh? Anh mệt mỏi che mặt, sự xấu hổ và tội lỗi không thể chịu đựng nổi. Anh ấy là một người đàn ông trưởng thành, một giáo viên. Liệu anh ấy có thể nhìn vào mắt cậu bé của mình không? Đừng nói là đến việc thổ lộ tình cảm của anh. Midoriya không nên biết, nếu không, cậu ấy sẽ lo lắng và tự trách mình. Đúng, cậu ấy sẽ cho rằng cậu là người duy nhất đáng trách.

Việc giấu bệnh dễ dàng một cách đáng ngạc nhiên. Đến lúc này, mọi người đã quen với những cơn ho của anh.

Chỉ cần dọn sách vết máu kèm với những cánh hoa và nhanh chóng giấu chúng trong túi của mình.

"Gần đây anh đã trở nên tệ hơn All Might, ngay cả đối với một người nào đó trong tình trạng của anh." Aizawa chăm chú nhìn anh, trong khi Toshinori vẫn bận rộn lau vết máu trên môi.

"Vậy ư? Xin lỗi, nó có làm mọi người mất tập trung không?" Toshinori mỉm cười khi giấu tay dưới bàn. Có hàng tá cánh hoa sắp rơi khỏi tay anh. "Tôi nghĩ tôi nên đến kiểm tra ở Recovery Girl."

Aizawa nhìn anh một lúc rồi quay lại với giấy tờ của mình. Toshinori gần như cảm thấy nhẹ nhõm và nhanh chóng ném những cánh hoa vào ngăn kéo của bàn làm việc. Suýt nữa thì bị tóm.

Gần đây, Midoriya bắt đầu tránh mặt anh ta. Toshinori nhìn theo học trò của mình khi cậu chạy khỏi lớp lúc hết tiết. Người đàn ông mệt mỏi lắc đầu, trách kỳ thi sắp tới. Anh sẽ nói chuyện với cậu sau.

Một lọ thuốc giảm đau khác rơi vào thùng rác. Do vết thương và Hanahaki của anh ấy, anh đã tăng liều lượng cao hơn, bất chấp nguy cơ có thể ngây nghiện do chúng gây ra. Toshinori cố gắng duy trì vẻ ngoài của mình ngay cả khi anh cảm thấy Aizawa đang nhìn chằm chằm vào lưng anh. Y đang nghi ngờ điều gì đó, nhưng giữ riêng cho mình, hiện tại y thích quan sát tình hình hơn. Yagi tập trung để chấm các bài kiểm tra, giả vờ rằng mọi thứ đều ổn, đó là khi một cơn ho khác ập đến với anh. Anh rên rỉ, khom người tới mức suýt đập bàn vào trán. Toshinori nghe thấy tiếng động của những chiếc ghế, giọng nói lo lắng của Aizawa và Yamada. Tầm nhìn của anh ấy mờ đi vì cơn đau trong một khoảnh khắc ngắn. Anh nghẹn ngào khi đang nhổ ra những cánh hoa trắng muốt xen lẫn những nụ hoa sắp nở. Yagi suy nghĩ về sự im lặng đến chói tai còn tồi tệ hơn một cơn đau mà anh ấy vừa trải qua. Anh đứng thẳng người và nhận lấy chiếc khăn từ tay Hizashi. Aizawa nhặt cánh hoa nhỏ và kiểm tra cẩn thận. Y không nói gì, ít nhất Toshinori rất biết ơn vì điều đó.

-------------

"Là Midoriya, phải không?"

Toshinori bối rối, cây bút chì rơi khỏi tay. Họ, như thường lệ, làm thêm giờ cho đến tối muộn. Các kỳ thi căng thẳng không chỉ đối với học sinh, số lượng trách nhiệm và công việc của giáo viên tăng gấp đôi cùng với việc chấm điểm bài thi, chuẩn bị tài liệu, v.v. Và càng đến gần các kỳ thi, thời gian của các giáo viên ở học viện càng nhiều. Trong sự im lặng này, thỉnh thoảng bị phá vỡ bởi tiếng giấy sột soạt, Aizawa quyết định sắp xếp mọi thứ là điều Yagi ít mong đợi nhất.

"Xin lỗi, Aizawa...?"

"Tôi đang nói, đó là Midoriya, phải không? Người mà bạn đang mong mỏi." Aizawa nói một cách chậm rãi, bình tĩnh, y thậm chí không rời mắt khỏi các bài kiểm tra mà y đang chấm. "Hãy để tôi nói cho anh biết điều này - Tôi không chấp thuận nó, nhưng anh định làm gì? Cứ nghẹt thở vì những bông hoa đó?"

"Tôi..." Toshinori không biết phải trả lời như thế nào. Không có lý do gì để phủ nhận nó, và như mọi khi, việc che giấu bất cứ điều gì với Shota là gần như không thể. Y luôn tinh ý.

"Như tôi nghĩ." Aizawa xếp các bài kiểm tra đã xếp loại vào một thư mục. Công việc hôm nay của y đã kết thúc, y đứng dậy và đi về phía lối ra của phòng khách của giáo viên. "Đó không phải việc của tôi, nhưng tôi nghĩ anh nên nói chuyện với cậu bé."

Cánh cửa được đóng lại với một tiếng lách cách nhẹ nhàng, Toshinori mệt mỏi xoa mặt.

Nói chuyện với Midoriya? Có lẽ anh ấy có thể thử nó. Anh có thể nói rằng tình trạng bệnh của anh đang trở nên tồi tệ hơn. Aizawa nói đúng, Midoriya xứng đáng được biết rằng thầy giáo của mình sẽ sớm qua đời. Toshinori hiểu đây không phải là ý của Aizawa, nhưng anh không thể hiểu được làm thế nào để có thể thú nhận với cậu bé việc mắc bệnh Hanahaki của anh. Hãy mặc kệ, thừa nhận rằng cậu bé là lý do hoa nở trong tim anh. Midoriya sẽ nghĩ gì? Cậu bé sẽ làm gì? Không chắc cậu ấy sẽ khinh thường anh vì điều đó, nhưng cậu sẽ lo lắng. Và rất có thể sẽ tự trách mình về mọi thứ. Toshinori khẽ mỉm cười khi nghĩ về học trò của mình. Midoriya luôn rất năng động, tốt bụng và vui vẻ. Toshinori không thể để Midoriya tự trách mình trong cái chết của anh.

Toshinori không hiểu chuyện gì đang xảy ra với Midoriya. Cậu bé luôn căng thẳng trong giờ học, thường xuyên bị phân tâm và điểm số các bài kiểm tra, đặc biệt là môn All Might, đang giảm mạnh. Cậu mỗi ngày một xanh xao hơn, dưới mắt là những quầng thâm nặng trĩu. Toshinori cố gắng nói chuyện với cậu, tìm hiểu xem có chuyện gì. Có phải cậu bé đang lo lắng nhiều về những kỳ thi sắp tới? Cậu đã vượt qua các kỳ thi tương tự trước đây, tại sao cậu lại sợ hãi như vậy? Midoriya từ chối trả lời các câu hỏi, thay đổi chủ đề của cuộc trò chuyện và đôi khi ngang nhiên bỏ chạy. Cậu đang trốn tránh, và trái tim anh đau đớn sau khi nhận ra điều đó. Midoriya thường muốn nói với anh điều gì đó, nhưng trong giây phút cuối cùng, cậu im lặng, ngay lập tức đổi hướng cuộc trò chuyện hoặc trốn thoát. Lần nữa. Toshinori không thể nghỉ ngơi trong đêm, anh uống một lít cà phê để cố gắng không ngủ gật tại nơi làm việc. Ý nghĩ "Midoriya biết" liên tục xuất hiện trong đầu anh. Điều đó chỉ làm cho nó tồi tệ hơn. Nếu cậu ấy biết, vậy tại sao cậu ấy lại ngại nói ra, tại sao lại chọn đau khổ như thế này? Anh dụi mắt. Những dòng văn bản mờ nhạt, anh hầu như không thể đọc ghi chú của mình cho cả lớp.

Toshinori nghẹt thở. Anh khuỵu xuống, điên cuồng, không lấy được chút không khí nào. Ngực anh như bị xé toạc vì đau đớn, cổ họng bỏng rát như thể có con thú nào đó đang cào cấu. Cột sống của anh ấy co thắt. Người đàn ông nhổ một bông hoa nở rộ. Những giọt máu đang rỉ ra từ những bông hoa mềm mại và căng mọng. Cơn đau của anh ấy vẫn chưa kết thúc, anh ấy ho ra một chùm cánh hoa đẫm máu trên mỗi đầu bông hoa. Anh sẽ không tồn tại lâu.

Toshinori chạy nhanh như anh có thể. Anh thậm chí không nhìn vào nơi mình đang đi, tránh va chạm với đồ vật và con người bằng một phép màu kỳ lạ. Anh dừng lại khi đến cánh cửa quen thuộc. Anh cảm thấy một khối cánh hoa trong cổ họng, nhanh chóng nhổ chúng ra và giấu chúng trong túi của mình. Anh bắt cánh cửa phải mở ra, mà không nhận ra mình đã dồn bao nhiêu sức lực lên nó. Anh ta nghe thấy tiếng nứt của tường, nhưng tài sản của trường bị hư hỏng có thể được xử lý sau.

"Midoriya, cậu bé của tôi, ý nghĩa của điều này là gì?"

Midoriya im lặng. Toshinori cuối cùng cũng nhận thấy căn phòng trở nên trống trải và cằn cỗi như thế nào. Trái tim anh đập mạnh và All Might đổ mồ hôi lạnh. Midoriya đang che giấu điều gì? Anh muốn hỏi nhưng nghe thấy tiếng nức nở lớn. Yagi nghiến răng, ôm chặt lấy cậu học trò của mình và giữ cậu lại gần. Anh ấy sẽ nói chuyện với cậu. Không phải sau này, ngay bây giờ. Họ sẽ đối mặt với điều này. Cùng với nhau.

"Sẽ ổn thôi, cậu bé của tôi ..."

Toshinori nhẹ nhàng vuốt tóc cậu, trong khi anh thật lòng muốn tin vào lời mình nói.

Hết phần 2


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro