chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 17

Edit: thỏ

Giang Biệt Cố kiềm chế thật lâu, chịu đựng Thiệu Chu giở trò với mình, rốt cuộc không nhịn được nữa, bèn tỉnh lại ngay lúc vừa bị anh cởi quần áo. Giang Biệt Cố gấp gáp đè Thiệu Chu dưới thân, hành động tựa như vô số ảo tưởng mà hắn từng mường tượng.

Thiệu Chu bị dọa cho tái mặt, giãy dụa đáng thương, và chưa có gã đàn ông nào nói với anh rằng – càng bày ra dáng vẻ yếu ớt thì người khác càng muốn chà đạp anh.

Phía dưới càng lúc càng cứng, nhưng hắn không thể cắm thẳng vào. Bảo bối của hắn chưa trải sự đời, nếu đâm bừa sẽ làm anh bị thương. Thiệu Chu không hổ danh là tiểu thiếu gia được nuông chiều từ bé, từ đầu đến chân mềm mại vô cùng, Giang Biệt Cố ra vào giữa đùi anh chưa quá mấy phút thì buông vũ khí đầu hàng.

Giang Biệt Cố có hơi mất hứng, lo sợ hãi Thiệu Chu ghét bỏ hắn non tay. Nhưng Thiệu Chu vốn không đủ hơi sức để tâm, bấy giờ đôi mi anh vươn đầy nước mắt, dáng vẻ co rúm tựa như đang chờ đón hắn xâm phạm mình. Giang Biệt Cố bị anh khiêu khích lần nữa, cứ thế hắn chiếm lấy đối phương bằng dục vọng, chính thức trở thành người đàn ông đầu tiên của anh.

Càng làm cho hắn vui mừng chính là Thiệu Chu không hề nhận ra mình là kẻ bị hại, ngược lại còn chụp vài bức ảnh để uy hiếp, thề thốt rằng sẽ chịu trách nhiệm với hắn.

Giang Biệt Cố cầu còn không được, đêm đó mọi chuyện xảy ra như mong ước, hắn đã kéo tiểu vương tử thích ngôi sao kia vào lãnh địa của mình.

Sáng hôm sau đương lúc tắm rửa, Giang Biệt Cố sung sướng đến phát điên. Hắn nghĩ xem chốc nữa bước ra có nên đòi anh bù đắp hay không. Thiệu Chu chịu trách nhiệm với một mình hắn là đủ rồi, Giang Biệt Cố tuyệt đối không cho phép anh dùng thủ đoạn này để ‘chịu trách nhiệm’ với kẻ khác.

Nhưng Thiệu Chu đã bỏ đi.

Giang Biệt Cố biết anh có thói quen dùng bữa sáng đều đặn, may sao hắn tìm thấy anh ở quán ăn gần trường, lúc ấy Thiệu Chu đang ngồi đối diện với con kỳ đà cản mũi mang tên Tạ Nhiên.

Hắn trơ mắt nhìn Tạ Nhiên bẹo má Thiệu Chu, nỗ lực kiềm chế mới không xông đến hất tay Tạ Nhiên ra.

Thôi xong rồi, Giang Biệt Cố nhận ra hắn không thể chịu được bất cứ kẻ nào chạm vào Thiệu Chu, ngoại trừ hắn. Nào biết dục vọng chiếm hữu trỗi dậy từ đâu, mà Giang Biệt Cố không còn tâm trạng để truy cứu nữa.

Bạn Giang Biệt Cố từng hỏi: “Sao mày coi trọng loại người này?”

Giang Biệt Cố rõ hơn ai hết, ngoại trừ gia thế, bạn hắn không xem Thiệu Chu ra gì, hơn nữa so với bối cảnh của Giang Biệt Cố thì địa vị anh vẫn còn kém xa.

Giang Biệt Cố dửng dưng trước điều đó, sao hắn có thể để bạn bè mình thích Thiệu Chu? Chỉ cần kẻ nào đến gần Thiệu Chu một thời gian họ sẽ phát hiện ra tiểu thiếu gia ương ngạnh chỉ là con mèo sữa có vẻ ngoài tự đắc – khẽ đưa tay vuốt ve thì anh sẽ giấu móng vuốt, chớp đôi mắt, ngoan ngoãn để người khác yêu thương.

Hắn vững tin nếu ai đó biết được bí mật nho nhỏ này, họ sẽ yêu Thiệu Chu đến hết thuốc chữa như hắn, sẽ bám lấy Thiệu Chu như thằng Tạ Nhiên khốn kiếp kia. Vì thế hắn bình thản nói lời khó nghe về anh, vậy cũng tốt, Thiệu Chu không cần ai thương mến, anh chỉ nên đón nhận tình yêu của hắn mà thôi. Thế giới của anh phải thuộc về hắn, và những người thừa thãi nên cút khỏi anh càng xa càng tốt.

Giang Biệt Cố rải rác tin đồn khiến Thiệu Chu ngày càng cô độc. Hắn lặng lẽ theo sau Thiệu Chu, nhìn anh bất lực gọi điện cho mình.

Hay lắm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro