9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô và anh đã không gặp nhau gần một tháng rồi, cô vẫn còn trằn trọc suy nghĩ chuyện hôm đó, biết là bản thân đáng trách, nhưng để người ta buồn vì sự vô tâm của mình thì liệu bản thân cô có vui không?

Cứ mãi chăm chú suy nghĩ, chiếc xe đẩy của cô đã va phải một người, cô giật mình cuối đầu xin lỗi.

-"Sooyeon?"

-"Seoji?"

-"Cậu đi siêu thị mua gì thế?"

-"À.. mua chút đồ để dùng khi mình vào đại học ý."

-"Mingyu không đi với cậu sao?"

-"Cậu ấy không đến tìm cậu à?"

-"Tại sao phải tìm mình, hai cậu đang hẹn hò mà?"

-"...không có. Hôm đó mình đã nói mọi chuyện với cậu ấy rồi. Cậu thật sự thích cậu ấy mà đúng không?"

-"Lúc trước thì có, nhưng mà hôm đó mình đã bị cậu ấy từ chối rồi, nhờ vậy mình mới biết người quan tâm mình chính là Wonwoo."

-"Sao?" Nghe Seoji nói cô bất ngờ, tên Mingyu sao không nói việc này cho cô biết, biết trước Seoji đã tìm được người mình yêu thì cô tội gì phải đi từ chối anh chứ..

-"Sao vậy?"

-"Cậu với Wonwoo hẹn hò lâu chưa?"

-"Cỡ một tháng á.. nè Sooyeon cậu chạy đi đâu vậy?" Chưa nghe nó nói hết thì cô đã chạy đi mất.

Trên đường đi cô liên tục bấm gọi cho anh nhưng không được, tên này đổi số rồi sao?

Cô chạy đến nhà anh thì thở cũng không nổi. Mẹ anh nghe tiếng chuông thì chạy ra mở cửa, thấy cô thở dốc bà liền lo lắng.

-"Sao vậy con? Chị Lee lấy cho con bé li nước."

-"Con không sao? Mingyu đâu rồi cô?"

-"Hả? Nó đi Mỹ với ba nó rồi, nó không nói cho con à?"

-"Đi Mỹ sao? Sao vậy được.."

-"Không biết nó bị sao nữa, cái đêm tốt nghiệp về cô thấy nó như không còn sức sống ý. Không nói năn gì cả, nó ủ rủ cả hai tuần đấy con ạ."

-"..."

-"Nè con uống nước đi."

-"Cậu ấy đi lâu chưa cô?"

-"Được một tuần rồi con, thằng này cũng ngộ, năm đó ba nó kêu đi thì nó không đi, bây giờ thì đòi đi cho bằng được, đã vậy nó còn không nói với con nữa chứ.."

-"...dạ vậy để con về gọi cho cậu ấy."

-"Thôi, ở lại ăn cơm rồi về con.."

-"Dạ, để dịp khác nha cô.."

-"Ừm, vậy về cẩn thận nha con."

Cô bước ra khỏi nhà, đi lang thang tới chiều tối mới về, trách bản thân vô cùng ngu ngốc, sao không hỏi thẳng mà lại nói ra những lời đó để anh đau lòng như vậy được.

.........

Bốn năm sau.

Cô đã hai mươi ba tuổi rồi, thời gian thấm thoát thoi đưa, cô cũng đã tốt nghiệp đại học loại xuất sắc. Được gia đình anh chiếu cố, cô được vào công ty của Kim thị để làm việc- là Jewel tập đoàn thời trang- trang sức có tiếng của Đại Hàn.

Ban đầu cũng chẳng ai nể nan cô vì có quen biết với chủ tịch, nhưng sau cả tháng làm việc mấy anh chị cùng phòng làm việc ngày càng quý cô hơn vì tính cô thẳng thắng, nhưng rất hài hước. Phòng của cô hay được thưởng vì đưa ra nhiều mẫu thiết kế rất tinh xảo và phù hợp với nhu cầu của thị trường.

Hôm nay nhận được thông báo có sếp trẻ về thay chức phó tổng đã về hưu,mọi người đã đứng ngay cổng từ sáng. Cô cũng háo hức lắm, biết chắc tên đó là bạn thanh mai của mình nên cô cười rất tươi. Đến lúc chiếc xe màu đen đỗ trước công ty, anh bước ra với bộ vest đen, mấy chị nhân viên đã thay nhau mà xĩu trước sự đẹp trai của tên đó, riêng cô thì nhìn anh cười rất tươi. Anh đối mặt với cô có chút bất ngờ, lớn lên khác quá nhỉ? Nhưng đáp trả nụ cười của cô chỉ là ánh mắt lạnh nhạt từ anh. Cô bất ngờ, không còn cười nữa, tên này quên cô thật à? Cậu sẽ biết tay tôi. Cô chửi thầm anh rồi cùng mọi người đi về phòng làm việc.

Tan ca, mọi người đã về hết, cô róp rẻn đi theo lưng anh tới hầm xe, không kiềm được vui mừng mà kẹp cổ anh.

-"Nè làm gì vậy?" Anh gỡ tay cô ra.

-"Cậu quên mình rồi hả? Sao mau quên thế.."

-"..."

-"Tự nhiên lạnh nhạt với người ta... nè.. cho mình xin lỗi chuyện đêm hôm đó, Seoji kể cho mình nghe hết rồi.."

-"Thì sao? Hôm đó tôi với cậu xem như chấm dứt."

-"....cậu muốn như vậy thật hả?"

-"Ừ."

-"Vậy mình xin lỗi đã làm phiền câ...à không, phó tổng." Cô nói rồi cúi đầu chào anh. Anh nhìn cô vừa đi vừa khóc cũng chẳng mấy động lòng.
........

Cứ tưởng không liên quan gì với nhau thì sẽ sống bình thường, nhưng từ lúc anh về, cô luôn là người bị làm khó, từ một phòng được khen thưởng thường xuyên bây giờ vì cô mà mọi người bị quở trách lây, cô muốn xin nghỉ việc cho xong, thì mọi người lại ngăn cô,bảo là gắn bó với nhau lâu rồi sao nói đi là đi được.

-"Em cứ ở đây, tên phó tổng đó ngông cuồng, để coi hắn phá em được bao lâu." Chị Kim bất bình lên tiếng, mọi người cũng vì vậy mà tranh nhau an ủi cô.

-"Gọi trưởng phòng Yoon lên đây." Anh gọi quản lí Jung.

-"Dạ vâng."

Cô nhẹ nhàng mở cửa, anh đang ngồi tựa lưng vào ghế , cô biết chắc gọi cô lên là có điều muốn làm khó cô, mà người ta là phó tổng giám đốc mình là trưởng phòng thôi nên là nhịn tiếp vậy.

-"Kim tổng gọi tôi."

-"Cô qua đây."

-"..."

-"Bản vẽ này được gọi là thiết kế sao?"
Anh ném sắp bản thảo vào người cô, những tờ giấy a4 tranh nhau rơi xuống đất. Cô vội khom xuống lượm lên, công sức cô suy nghĩ cả tháng trời, vào tay anh lại thành rác. Cô tức nói không nên lời, chỉ biết ôm sắp bản vẽ nghe anh mắng. Rõ ràng cả công ty đều ưng bản vẽ của cô mà..

-"Cô làm ơn chú tâm vào công việc giúp tôi. Công ty chứ đâu phải cái chợ?"

-"Vâng tôi sẽ chú ý."

-"Ngày mai phải có bản thảo mới."

-"Nhưng mà.."

-"Ra ngoài."

-"..." cô cúi gầm mặt xuống, đi ra ngoài.

Ngày nào cũng bị la, tối nào cũng phải ở lại để vẽ cho xong, cô thật sự mất sức vì tên này rồi.

Cô lủi thủi tắt đèn phòng làm việc rồi đi về. Ra tới cổng thì gặp anh đi với cô nào lạ lắm, cô cũng chả buồn nói, tự cười bản thân thảo nào có người mới nên mới lạnh nhạt với mình như vậy.

Cô lướt qua hai người như không có chuyện gì xãy ra, qua được một đoạn thì lại bật khóc, cô tự trách bản thân yếu đuối, cô thật sự đã thua rồi.

-"Boona à.. tao tệ lắm đúng không? Hức.."

-"Không biết không có lỗi, là tên đó tra nam."

-"Đúng rồi..uống đi.." cô đưa chai rượu cho nó, vừa uống vừa khóc trông thương vô cùng, tửu lượng cũng chả hơn ai, uống vài li đã muốn lăn ra đất nhưng vẫn cố chấp.
......

Sáng hôm sau, cô tỉnh dậy ở căn phòng của mình, đầu đau như búa gỗ , cũng chẳng nhớ hôm qua mình đã làm gì vội nhìn đồng hồ đã biết trễ làm rồi, ai trễ cũng được nhưng cô trễ thì có bao nhiêu chỗ trừ được thì tên Mingyu đó sẽ trừ sạch sẽ.

-"Dậy rồi à? Gái lứa gì mà uống lắm thế.."

-"Kệ em."

-"Kệ ? Mẹ mà biết là chết nha em."

-"Anh hai không nói, em không nói vậy ai nói?"

-"Kim Mingyu."

-"Đâu ra.."

-"Hôm qua nó đưa mày về đó."

-"Gì? Xạo. Nhìn lầm đúng không?"

-"Thằng đó chắc cao nhất cái phố này, anh mày lẫn đi đâu cho được."

-"Sao đưa em về?"

-"Ủa chuyện hai đứa bây mà hỏi tao?"

-"Thôi mệt quá em trễ làm rồi nè, tại anh á."

-"Ơ hay..nè dạo này tuyết rơi đường trơn lắm đi cẩn th..." Jisung chưa nhắc xong thì cô đã té trầy cả chân rồi.

-"Con nhỏ này mày bị phản ứng chậm à?"

-"Đau huhu.."

-"Cho chừa."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro