Chap 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi nghe tin giáo sư báo rằng người được chọn tham dự trong đợt triển lãm tranh lần này là Chi, cô rất vui vì cuối cùng cũng có cơ hội thể hiện tài năng của mình, nhưng cũng rất lo lắng vì không biết phải tham dự với đề tài nào. Nhưng trong thời gian này, đầu óc Chi chỉ toàn nghĩ về quan hệ giữa cô và Trúc, không biết có nên bày tỏ tình cảm của mình dành cho cô ấy, Chi cứ do dự và suy nghĩ về nó mãi nên chẳng vẽ được gì cho ra hồn.

Ngồi trong phòng vẽ mà mắt thì nhìn vào khoảng bầu trời trong xanh kia, đầu óc không tập trung mà cứ nghĩ về 1 người nào đó, tuy ngồi trong phòng vẽ mà chẳng có hứng thú hay linh cảm gì cả. Nhưng bất ngờ lại có một động lực thôi thúc Chi cầm cọ lên vẽ, thế là cứ vẽ theo những gì trái tim muốn, không suy nghĩ gì cả, tạm gác chuyện triển lãm sang 1 bên, và bức tranh "Lột xác" hoàn thành trong tình huống như thế. Chi rất thích bức tranh này, nó như bày tỏ nỗi lòng của cô vậy, có lẽ trong lúc vẽ cô đã có được đáp án.

*Đúng vậy, mình không nên trốn tránh mãi, mình phải nói rõ với Trúc, ít nhất cũng phải để cậu ấy biết rõ cảm giác của mình đối với cậu ấy, hy vọng tình bạn của chúng mình sẽ "lột xác" thành một tình yêu đẹp đẽ*

Nhưng, cuộc đời thật trớ trêu, nó không phải lúc nào cũng diễn biến theo ý muốn, suy nghĩ của mình, lúc Tâm cầu hôn Trúc, cô lại do dự, không biết phải làm thế nào, nếu lúc này cô nói với Trúc, liệu có trở thành gánh nặng khiến Trúc khó xử. Trái tim cô như có ai đó bóp chặt, rất đau, rất muốn chạy đến nắm lấy tay Trúc nhưng lại không có dũng khí, chỉ biết đứng nhìn hình bóng Trúc khuất xa tầm mắt. Vô ý thức cứ quơ lấy ly rượu trên bàn mà uống, cảm thấy nó không đắng chút nào, cho nên cứ uống mãi, những chuyện sau đó thì chẳng nhớ gì hết. Chỉ biết rằng sau khi tỉnh dậy thì đã nằm trong vòng tay của Trúc, khuôn mặt Trúc có chút mệt mỏi, Chi nghĩ nhất định hôm qua cô đã gây không ít phiền phức cho Trúc rồi. Cảm thấy mình rất ích kỉ khi không muốn gọi Trúc dậy mà cứ muốn được Trúc ôm như thế này mãi, nhìn dáng vẻ ngủ say của Trúc, thật đáng yêu, Chi nhẹ nhàng vén những lọn tóc vương trên trán...

"Um... nể tình hôm qua cậu thức cả đêm để chăm sóc mình, có phải mình nên làm chút gì đó để bù đắp cho cậu không nhỉ" Chi ghé sát vào tai Trúc, nói nhỏ

"Trúc, cậu muốn gì nào?" Chi nhẹ nhàng thổi hàng lông mi dài và cong ấy, thật thú vị

"Hở? cậu nói gì, lớn tiếng chút đi, mình không nghe thấy" Chi đưa tai kề sát miệng Trúc

"Cái gì? Bobo?" Chi cố tình làm vẻ mặt ngạc nhiên

"không được đâu" mẹ nói con gái phải biết giữ mình, không nên quá dễ dãi

"cậu đang năn nỉ mình sao?" vốn dĩ chỉ cảm thấy trò này rất trẻ con, nhưng không hiểu sao tim Chi đập càng ngày càng nhanh, càng ngày càng nhanh

"vậy... chỉ 1 cái thôi nha" mặc dù biết Trúc đang ngủ, nhưng Chi vẫn rất hồi hộp, không dám nhìn

Chi từ từ đưa môi lại gần và.... Rất mềm, rất thoải mái, liếm nhẹ lên đó, rồi mỉm cười 1 mình. Cảm giác cánh tay Trúc động đậy, giật mình, Chi vội nhắm mắt nhưng lại quên mất môi mình vẫn đang yên vị trên môi của Trúc.

Trúc dậy rồi, Chi cảm giác môi mình trở nên lạnh, không còn ấm áp như lúc này nữa, sau đó Trúc buông tay ra rồi ra khỏi phòng, không nói gì, không làm gì, cũng không mỉm cười, chỉ lặng lẽ rời khỏi. Chi ngồi dậy, cứ ngồi ôm chặt lấy đôi chân, như một đứa trẻ phạm sai lầm, cảm thấy rất lạnh, rất lạnh...

Chi chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có ngày cô và Trúc phải rời xa nhau, Chi cứ nghĩ rằng Trúc sẽ ở cạnh cô mãi, cứ nghĩ rằng chỉ cần mấy bước chân thì đã có thể đến nhà và gặp cô ấy. Chi có thể giữ mãi tình cảm của mình trong lòng, chỉ cần cả hai lại là bạn thân như lúc trước, chỉ cần như vậy thôi thì được rồi. Nhưng nếu bắt cô phải rời xa Trúc, không thể nhìn thấy Trúc mỗi ngày, thật sự cô không thể làm được, không thể tưởng tượng nổi những ngày không có Trúc bên cạnh, không có cô ấy bên cạnh, cô như một người mất hồn, chẳng thể làm được gì cả.

Vì thế khi Bình hỏi Chi khi nào Trúc sẽ đi Pháp, lúc đầu cô không tin, nhưng dần dần cảm thấy sợ hãi, sợ những gì Bình nói là thật. Không quan tâm là cô và Bình đang hẹn hò, vì chỉ cần nghe tin Trúc sẽ rời xa, cô như một kẻ mất lí trí chỉ muốn chạy thật nhanh thật nhanh về nhà, mặc kệ Bình chạy theo, mặc kệ cho Bình cứ gọi tên cô...

Không thể được, cô không cho phép Trúc rời khỏi. Về đến nhà, quên chào cả mẹ nuôi mà chạy thẳng lên phòng Trúc.

Mở cửa phòng thì thấy Trúc đang nằm coi tiểu thuyết trên giường, vẫn bình thường đấy thôi, đâu có vẻ gì là sắp đi Paris cả, chẳng lẽ Bình gạt cô sao ...

"Sao về sớm quá vậy? mà sao sắc mặt cậu khó coi quá vậy? không khỏe hả?" Trúc ngồi dậy, lo lắng hỏi

"Cậu phải đi Pháp, điều này có đúng không?" Chi không trả lời, hỏi thẳng

"Cậu biết rồi hả, mình cũng mới quyết định thôi nên chưa có thời gian nói với cậu" Chi cảm thấy ánh mắt Trúc như đang lẩn tránh cô vậy

"không có thời gian nói cho mình biết mà lại nói với người khác, nếu như Bình không nói với mình thì cậu muốn giấu đến khi nào nữa đây?" Chi tức giận, hỏi

"Cậu đừng có giận mà, mình cũng định tối nay nói với cậu nè" Chi hất tay Trúc ra khi cô ấy định kéo cô ngồi xuống

"Tại sao lúc trước không nghe cậu nhắc đến?" Chi tiếp tục hỏi

"Thì công ty mới quyết định, nên đành chịu" mặc dù nghe Trúc nói vậy, nhưng trực giác mách bảo Chi biết rằng Trúc đang nói dối

"Nhưng bây giờ cậu không phải là tổng giám đốc sao, cậu có thể cử người khác đi mà" Chi biết chỉ cần Trúc không đồng ý thì không ai có thể ép buộc

"Là do mình muốn đi, cậu cũng biết mình trước giờ rất có hứng thú với cuộc sống của châu Âu mà"

*Tại sao Trúc lại nói ra đi dễ dàng như vậy chứ, tại sao cậu không hề cảm thấy luyến tiếc chứ, không phải đã nói sẽ luôn ở bên cạnh mình sao, chẳng lẽ hối hận rồi sao hay đã quên đi lời hứa của cả 2*

" Cậu... tại sao cậu không thương lượng với mình trước, trước đây dù có chuyện gì cậu cũng thương lượng với mình cả"

"mình cảm thấy cậu không có lí do gì mà không đồng ý cả nên mình không có hỏi"

"cậu..." Chi rất muốn nói rằng không muốn Trúc đi, nhưng lại không tìm được lí do nào để ngăn cản Trúc rời khỏi

"vậy cậu đi bao lâu?"

"chắc 2, 3 năm gì đó, không chắc nữa, cũng có thể sẽ sống bên đó 1 thời gian"

"cái...cái gì? cậu định định cư ở đó lun sao, thế còn mình thì sao?" nhất thời không kiềm chế được, Chi nói ra những lời nói trong lòng mình

"Thì cậu có thể thường xuyên qua bên đó thăm mình, đến lúc đó mình sẽ dắt cậu đi tham quan, mình sẽ làm hướng dẫn viên của cậu, như vậy không phải tốt lắm sao" Trúc mỉm cười nhìn Chi, rõ ràng chỉ cách một bước chân nhưng sao cảm thấy rất xa lạ

"Vậy mình sẽ đi cùng với cậu"

*Nếu như không thể giữ cậu ở lại, vậy mình sẽ đi cùng cậu*

"Như vậy sao được" đột nhiên Trúc la lên

"Tại sao không được, mình cứ đi đấy" Chi biết bây giờ cô như con nít

" Cậu đừng có trẻ con như vậy có được không, mình đi để làm việc chứ có phải chơi đâu" Trúc lớn tiếng

"Cậu gạt mình, cậu gạt mình, cậu nói sẽ chăm sóc mình suốt đời mà, sao bây giờ lại bỏ rơi mình mà đi Paris chứ?!"

"Đó chỉ là lời hứa lúc nhỏ thôi mà, sao cậu có thể coi là thật chứ!"

"Cậu...ý cậu là cậu hối hận rồi sao?" Chi cũng cảm thấy hối hận khi hỏi như thế vì cô sợ nghe thấy câu trả lời của Trúc.

"Mình chỉ là bạn thân của cậu! Sẽ có người chăm sóc cậu suốt đời, nhưng người đó tuyệt đối không phải là đứa bạn thân này!" mỗi chữ mỗi câu của Trúc như hàng ngàn mũi kim đâm vào tim Chi.

"Cậu...ý cậu là cảm thấy mình phiền phức, cảm thấy mình là gánh nặng của cậu sao?!" bây giờ sắc mặt Chi rất khó coi vì cô cảm thấy tim mình đập rất nhanh, nhanh đến nỗi ngay cả thở cũng cảm thấy khó khăn

"Uhm! Đúng vậy! mình chán ghét việc suốt ngày cứ phải chăm sóc, lo lắng cho cậu rồi!"

Trúc và Chi chưa bao giờ cãi nhau như vậy cả, một trận cãi nhau thực sự, trước giờ chỉ vì những chuyện nhỏ nhặt và nó chỉ tồn tại trong ít phút, còn lần này....

"Hai đứa sao vậy?" tiếng cãi nhau của Trúc và Chi đã thu hút sự chú ý của mẹ Trúc.

"Hai đứa đang cãi nhau sao? Chi, sao sắc mặt con tệ quá vậy?" mẹ Trúc chạy đến đỡ Chi.

"TRÚC! Con biết rõ sức khỏe của Chi không tốt, sao còn khiến con bé tức giận nữa hả?" mẹ Trúc không hỏi gì mà đã trách Trúc.

"Con xin lỗi Chi ngay!"

"Con có nghe không vậy! Mẹ kêu con xin lỗi Chi ngay!"

Trúc không nói gì, quay lưng bỏ đi

*cậu ấy không quan tâm mình nữa rồi, chẳng lẽ đã đến lúc kết thúc rồi sao...*

"Chi, con đừng giận nữa, lát mẹ nuôi sẽ giúp con mắng nó một trận" mẹ Trúc vừa an ủi vừa vỗ nhẹ vào lưng Chi...Chi cứ ôm chặt lấy mẹ nuôi cô khóc oa oa như 1 đứa con nít, khóc cho hết nỗi lòng của mình.

End chap 20


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro