Chap 19: Từ bỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người gọi điện thoại là Bình, lúc đầu Trúc còn tưởng cậu ta gọi nhầm số. Nhưng sau cuộc nói chuyện, Trúc mới hiểu ra là cậu ta muốn gặp riêng để nói chuyện. Bạn trai của bạn thân đột nhiên gọi điện thoại đến muốn gặp riêng, Trúc không ngốc đến nỗi tưởng rằng anh ta có ý gì với cô đâu.

Khi Trúc đến nơi hẹn thì Bình đã ở đó rồi, anh ta hút thuốc, không biết đang suy nghĩ chuyện gì mà rất chú tâm, Trúc đến đứng kế bên thì anh ta mới phát hiện ra.

"Đến rồi hả?" Bình dập tắt điếu thuốc trong tay, nói

"Uhm" Trúc đứng cạnh Bình và nhìn biển đang chơi đùa cùng những ngọn sóng

Bình chỉ đứng nhìn không nói gì, Trúc cũng không hối thúc, chỉ muốn tận hưởng âm thanh của tiếng sóng.

"Cô không muốn biết lí do tôi hẹn cô ra đây sao?"

"Tôi không nghĩ anh hẹn tôi ra là để nói người mà anh thích thật ra là tôi" Trúc biết Bình hẹn cô ra là để nói về Chi, chứ ngoài Chi ra thì còn gì để nói nữa chứ

"Hahahha" Bình cười lớn

"Lần đầu tiên tôi thấy cô, thì đã cảm thấy cô là một người tài giỏi, Chi cũng thường hay khen cô trước mặt tôi" không ngờ Bình lại nói những lời khách sáo như thế, nhưng câu cuối cùng làm Trúc cảm thấy rất vui, Trúc rất muốn biết Chi nói về cô như thế nào trước mặt người khác, nhưng cô đã cố gắng kiềm chế sự tò mò đó.

"Anh quá khen" Trúc trả lời

"Thời gian mà tôi và Chi quen nhau, những điều em ấy nói đều xoay quanh cô, em ấy hay kể về những chuyện lúc nhỏ của hai người, rồi những chuyện xảy ra khi đi học. mỗi lần mà em ấy nhắc đến cô đều cười vui vẻ như đứa con nít được kẹo vậy. Tôi nghĩ, đối với Chi mà nói, cô là người rất đặc biệt với cô ấy, cô ở trong tim của Chi giữ một vị trí rất quan trọng, không, đáng lẽ nên nói, cô luôn giữ vị trí số một trong tim của Chi, ai cũng không thể thay thế điều đó, kể cả tôi" khi Bình nói ra những điều này, trên mặt cậu ta luôn giữ vẻ điềm tĩnh, điều này làm Trúc rất thán phục hành động của cậu ta, nên biết cần không ít dũng khí để thừa nhận những điều này. Dù gì Bình cũng là bạn trai của Chi mà bắt anh ta thừa nhận rằng anh ta không quan trọng bằng Trúc, chuyện này thật không dễ dàng chút nào.

"Nếu như nói tôi không đố kị, thì thật là giả dối, nhưng tôi nghĩ nhiều hơn đó chính là sự ngưỡng mộ. Đương nhiên tôi cũng biết Chi cũng là người đứng đầu trong lòng cô. Điều này cũng không có gì ngạc nhiên, bởi vì hai người là bạn thân từ nhỏ đến lớn mà, tình bạn sâu đậm như vậy thật khiến người ta ngưỡng mộ"

Trúc không biết bây giờ anh ta xem cô là bạn thân của bạn gái anh ta hay là tình địch nữa, có thể anh ta đã cảm nhận được tình cảm cô dành cho Chi không chỉ dừng lại ở mức bạn bè.

"Tuy tôi và cô không có tình cảm sâu đậm gì, nhưng ít ra chúng ta đều có cùng một tâm nguyện, đó chính là mong Chi hạnh phúc"

"Anh có chuyện gì muốn nói thì nói thẳng đi" Trúc không muốn vòng vo nữa.

"Haha, cô thật là thẳng thắn, tôi biết có những chuyện không đến lượt tôi lên tiếng, cũng không có quyền can thiệp vào tình cảm giữa cô và Chi. Tôi cũng biết tình bạn giữa hai người cũng không dễ gì bị người khác can thiệp vào. Nhưng Trúc à, đời người có rất nhiều giai đoạn, không phải sao? Tôi tin rằng những ngày tháng sau này, có những thứ tôi có thể làm cho Chi mà cô không thể" khi nói những điều này Bình không có vẻ gì là tự đắc, kiêu ngạo mà rất điềm tĩnh

"Nhưng trông anh không có vẻ tự tin rằng mình sẽ mang lại hạnh phúc cho Chi" mặc dù giọng điệu có chút bất mãn, nhưng những điều Bình nói đều là sự thật và Trúc cũng đã ý thức được trong buổi triễn lãm tranh vừa rồi. Trúc nghĩ Bình cảm thấy mình còn hy vọng có thể là do anh ta nhìn thấy bức tranh của Chi " Tôi biết nói những điều này có lẽ hơi bất lịch sự, nhưng tôi cảm thấy giữa người với người nên thành thật với nhau"

"Không giấu gì cô, trước buổi triển lãm tranh 1 ngày, tôi đã cầu hôn Chi" câu nói bất ngờ của Bình làm tim Trúc nhói lên.

"Thật ra đây không phải lần đầu tiên, tôi nghĩ có thể Chi cũng đã nói với cậu"

*Cậu đoán sai rồi, Chi không nói gì với tôi cả, thậm chí tôi còn không cảm thấy cậu ấy có vẻ gì bất thường, tại sao Chi lại không nói với mình chứ?*

"Mặc dù cô ấy luôn nói rằng mình chưa sẵn sàng cho cuộc sống hôn nhân, nhưng tôi biết đó không phải là nguyên nhân thực sự" Bình ngừng lại, quay sang nhìn Trúc

"Tôi biết rằng cô đã hứa với Chi sẽ chăm sóc cô ấy suốt đời" không ngờ Bình biết cả chuyện này. Trúc bất ngờ nhận ra rằng cô và Bình như một cái cân, và Chi như một quả cân, chỉ cần Chi đi dần về phía nào thì cái cân này sẽ mất đi trạng thái cân bằng vốn có của nó.

"Tôi nghĩ Chi vì lời hứa đó của cô nên cứ do dự không chấp nhận, Chi rất lương thiện, tôi đoán cô biết rõ điều đó hơn tôi, em ấy không muốn làm chuyện gì mà tổn thương đến người khác, đặc biệt người đó là cô, hoặc có lẽ em ấy cho rằng lời hứa đó thuộc về cả hai, nên phải có trách nhiệm với nó" Bình điềm tĩnh nói.

Những lời nói này của Bình khiến Trúc rất tức giận, anh ta có tư cách gì mà nói những điều này với cô chứ, nếu tính theo thời gian, cô và Chi quen nhau còn lâu hơn anh ta, nếu tính theo tình cảm thì ít nhất bây giờ cô có thể khẳng định tình cảm của cô dành cho Chi nhất định sẽ nhiều hơn anh ta. Nhưng những lời anh ta nói rất đúng, có lẽ đây mới là lí do chính khiến cho cô tức giận.

Không sai, cô cảm thấy rất có lỗi vì vụ tai nạn lúc nhỏ nên mới hứa sẽ chăm sóc Chi suốt đời, nhưng nó không chỉ là lời hứa suông mà dần dần nó đã thành cái cớ để cô có thể ở bên cạnh Chi. Trúc muốn chăm sóc Chi suốt đời, nói thẳng ra là cô muốn sống và ở bên cạnh Chi suốt đời. Cũng có lúc cảm thấy bản thân mình thật ngu ngốc khi cứ cố chấp toàn tâm toàn ý thực hiện lời hứa của một đứa nhóc 6 tuổi, thậm chí còn muốn dùng cả đời của mình để thực hiện nó, nhưng những lời tự trách đó cũng chỉ là thoáng qua thôi, bởi vì chỉ cần có Chi bên cạnh, thì nó là cái cớ hay chỉ là một lời hứa của một đứa nhóc 6 tuổi cũng không còn quan trọng. Có lẽ trước đây cô quá hạnh phúc, quá chủ quan khi nghĩ rằng không ai có thể xen vào tình cảm giữa hai người mà quên mất cuộc sống không phải lúc nào cũng theo ý muốn của mình. Khi Bình xuất hiện, cô mới nhận ra rằng nếu có người có thể chăm sóc cho Chi tốt hơn, vậy lời hứa đó không phải sẽ trở thành trò cười, trở nên vô nghĩa hay sao...

Có lẽ Chi đã sớm phát hiện ra, nhưng với tính cách đó thì đời nào cô ấy chịu nói ra, cô ấy luôn nhường nhịn và thuận theo ý cô, cho dù cô ấy muốn có nhiều không gian riêng tư thì cô ấy cũng tuyệt đối không chủ động đề nghị với cô. Có lẽ Chi đã nhắc khéo cô qua bức tranh của cô ấy, cô ấy bây giờ không cần sự quan tâm, bảo bọc của cô nữa, có phải đã đến lúc cô nên buông tay, buông tay để cô ấy tự do, buông tay để cô ấy đi tìm hạnh phúc thật sự của mình, buông tay để cô ấy có nhiều thời gian dành tình cảm của mình cho Bình hơn. Mặc dù thật không cam chịu khi phải từ bỏ như thế này, nhưng cũng không thể nào ích kỉ chỉ giữ Chi cho riêng mình, không phải sao, nếu cứ tiếp tục như vậy, thì cô thật sự trở thành gánh nặng cho Chi mất, đây không phải là điều cô không muốn nó xảy ra nhất sao.

"Tùy anh muốn nghĩ nó là trách nhiệm hay lời hứa gì đó cũng được, dù gì nó cũng chỉ là những lời nói vu vơ lúc nhỏ thôi không ngờ anh lại xem trọng nó như thế, anh muốn gì thì cứ nói thẳng ra đi" Trúc nói với vẻ mặt không quan tâm, tất nhiên đó chỉ là sự giả tạo, Trúc không muốn người khác thấy mình yếu đuối.

"Tôi chỉ muốn...muốn cô để tôi và Chi có nhiều thời gian ở bên cạnh nhau hơn" có lẽ trong mắt người khác lời yêu cầu như thế thật nực cười, làm gì mà có chuyện bạn trai đi cầu xin bạn thân của người bạn gái mình để họ có thời gian riêng tư với nhau chứ. Nhưng Bình rất khôn ngoan khi tìm ra bức tường ngăn cách tình cảm giữa anh ta và Chi, đó chính là cô-Thanh Trúc.

Trúc cũng từng nghĩ qua mình phải buông tay, nhưng đến khi thật sự phải thực hiện nó thì mới biết rằng nó khó hơn cô tưởng rất nhiều. Đột nhiên cảm thấy rất nhớ Chi, không biết giờ này cô ấy đang làm gì, hôm nay trời rất lạnh, không biết cô ấy mặc có đủ ấm không, sau này không có cô bên cạnh đừng để bị cảm lạnh nhé, nên biết tự chăm sóc bản thân mình. Hôm nay gió biển lớn thật, làm mắt cô cứ cay cay ....

"Anh cảm thấy nước Pháp có xa không?"

"Hửm?" Bình nhất thời không hiểu ý

"Công ty đang định cử một người sang Pháp để quản lí chi nhánh bên đó, tôi nghĩ cuộc sống bên đó chắc sẽ thích hợp với tôi hơn" có lẽ môi trường mới, hoàn cảnh mới sẽ khiến tâm trạng cô dễ chịu hơn

"Trúc, tôi thực sự không có ý nghĩ như vậy" có lẽ thái độ của Trúc đã ngoài dự đoán của Bình

"Cậu không cần phải ngạc nhiên như vậy, tôi làm chuyện này không phải vì cậu"

"Tôi nhất định sẽ khiến Chi hạnh phúc, cô yên tâm"

"Đợi anh làm được điều đó rồi hãy nói tiếp"

End chap 19


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro