Chap 27 (End)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuy biết rằng bốn người họ chắc chắn không biết chuyện gì đã xảy ra giữa Trúc và Chi, nhưng không hiểu sao lòng Chi cứ thấp thỏm không yên mãi, không dám nhìn vào mắt họ, nên cách tốt nhất là cắm cúi ăn, không nên lo quá nhiều chuyện. Trúc cũng không tốt hơn Chi chút nào, bình thường cô ấy nói rất nhiều, hay kể những chuyện vui, hôm nay lại chẳng nói câu nào. Khi Trúc nói Chi biết những vết đỏ trên cổ, cô vội vàng kéo cổ áo cao lên, mà không nghĩ rằng chính hành động đó, cô đã tự tố cáo bản thân mình. Cảm thấy lo sợ họ sẽ hỏi về nó, thì ba Trúc đột nhiên đưa ra ý kiến cả nhà cùng đi chơi khiến Chi có chút ngạc nhiên, đang suy nghĩ phải dùng lý do nào để từ chối thì Trúc đã nhanh miệng nói trước, nhưng sự phản kháng của Trúc trước mặt mẹ cô là hoàn toàn vô hiệu, mỗi lần hai người họ tranh luận thì Trúc luôn là người phải thỏa hiệp. Lần này cũng không ngoại lệ, nhưng nghĩ kĩ thì chủ ý này cũng không tệ lắm, từ khi Trúc và Chi có sự nghiệp riêng của mình thì số lần đi chơi của hai gia đình ngày càng ít đi. Dù sao hôm nay mọi người đều rảnh, thời tiết lại rất tốt, tuy rất muốn đi chơi riêng với Trúc, nhưng dù gì thì cả hai cũng đã ở bên nhau, sau này sẽ còn rất nhiều cơ hội, lo gì chứ.

"Thanh Trúc, con xuống lầu, lái xe ra cửa chờ mọi người đi" mẹ Trúc ra lệnh

"Mẹ, con vẫn chưa ăn xong mà" Trúc trả treo

"Đừng có ở đó mà nhiều lời, đi mau đi"

"Trời, đối xử với con như vậy đấy, thật không biết con có phải là con ruột của mẹ không nữa" tất nhiên những lời đó chỉ có mình Chi nghe thấy, chứ mà để mẹ Trúc nghe được chắc Trúc ..... Trúc vội vàng ăn miếng cuối cùng rồi đứng lên

"Mình cũng ăn no rồi, để mình đi cùng cậu" Chi vội nắm lấy áo của Trúc khi cô ấy quay người rời đi, Chi có linh cảm mẹ Trúc cố tình đuổi khéo Trúc nên Chi cảm thấy tốt nhất là nên đi chung để đỡ phiền phức.

"Chi, sức khoẻ con yếu, với lại sáng sớm thời tiết hơi lạnh, để Trúc đi một mình thì được rồi" giọng mẹ Trúc dịu dàng bao nhiêu thì Chi cảm thấy sự việc này không ổn bấy nhiêu

"Nhưng mà...." Chi vẫn muốn tìm lí do khác để đi cùng Trúc

"Đừng có nhưng nhị gì nữa, mẹ nuôi còn muốn nhờ con chọn giúp một bộ trang phục để xuống phố nè" thấy không còn cách nào khác, Chi đành buông tay ra, mỉm cười với Trúc để cô ấy cảm thấy an tâm hơn

Trúc vừa mới đi khỏi, thì Chi đã bị kéo ra khỏi bàn ăn, mới bước chân đến phòng khách lại bị kéo ngồi xuống ghế sofa, sau đó bốn người họ cũng ngồi đối diện Chi, điều này thật sự khiến Chi cảm thấy không thoải mái chút nào. Chi nhìn mẹ nuôi mình với ánh mắt hoài nghi, nhưng chỉ nhận được nụ cười đắc ý trên khuôn mặt ấy, theo kinh nghiệm bấy lâu nay của cô thì đó là một tín hiểu chẳng lành chút nào. Chi liền quay sang cầu cứu mẹ mình, nhưng đáp lại là sự im lặng, Chi lại quay sang cầu cứu ba mình và ba nuôi, đáp lại chỉ là một nụ cười an ủi....

" Chi à, hôm qua ngủ có ngon không con ?" rõ ràng chỉ là một câu hỏi thăm bình thường, nhưng sao Chi cảm thấy rợn hết cả tai óc

"Rất...rất ngon ạ" Chi trả lời một cách khó nhọc, đồng thời cảm thấy hai má mình nóng dần lên

"Nếu con nói dối, mẹ nuôi sẽ không vui đâu đấy"

"Con đâu có...nói dối" Chi nuốt nước bọt, trả lời

"Mẹ không tin, thế vết đỏ trên cổ con là gì thế?" quả nhiên mẹ Trúc đã nhìn thấy

"Đó là...do...do con..." cảm thấy cổ họng khô ran, chẳng biết phải trả lời như thế nào, cứ nhìn xuống nền nhà lạnh ngắt

Sau một phút yên lặng đến thấy sợ, thì nghe tiếng mẹ nuôi cô cười, lúc đầu chỉ là những tiếng cười khúc khích, sau đó là những tiếng cười ha hả. Mẹ nuôi cô càng cười lớn tiếng hơn khi thấy mặt Chi ngơ ra vì chẳng hiểu gì cả, trong khoảnh khắc đó, Chi như tìm thấy hình bóng Trúc trên người mẹ nuôi mình.

"Được rồi bà đừng có chọc ghẹo con nó nữa" hên là nhờ có mẹ Chi can thiệp

"Con và Trúc đó, thật là khiến ba mẹ lo lắng muốn chết, dù có chậm hiểu đến thế nào đi nữa thì vẫn có thể dễ dàng nhận ra tình cảm hai đứa dành cho nhau, vậy mà hai con cứ níu níu kéo kéo hoài, mãi đến bây giờ mới thổ lộ tình cảm của mình"

"Thì đó, thật là chưa thấy ai chậm hiểu như hai đứa, như khúc gỗ vậy, sự việc đơn giản như thế mà bị hai con làm cho phức tạp lên. Nhìn thấy hai đứa cứ đau khổ mãi, ba mẹ cũng chẳng hơn gì, nhìn mà trong lòng cứ quặn đau. Nếu không phải con ngốc Trúc đòi đi Pháp, thật không biết hai đứa còn phải chịu đựng đau khổ đến bao giờ"

"Tôi đã nói rồi mà, dù cho hai đứa nó có làm gì đi nữa thì cuối cùng cũng sẽ ở bên nhau thôi" ba Chi đắc ý nói, như biết trước kết cục chắc chắn sẽ như thế

"Thôi đi ông, không biết ai vừa nghe tin Trúc phải sang Pháp thì lo đến nỗi ăn không ngon, ngủ không yên" cuối cùng mẹ nuôi Chi cũng đã khắc phục được cơn cười của mình

Người này một câu, người kia một câu, nghe nhức cả cái đầu, cảm thấy trước mặt có rất nhiều ngôi sao: sao Thuỷ, sao Mộc, sao Kim... sao gì cũng có. May sao lúc này một vòng tay ấm áp đã kéo Chi ra khỏi " bầu trời sao lấp lánh" ấy, mẹ Chi vỗ nhẹ vào vai cô ngụ ý đừng lo lắng, rồi nói

"Được rồi, mọi người cứ nói mãi như thế, đến khi nào thì mới nói rõ mọi chuyện cho con nó hiểu đây"

"Con yêu"

"Dạ?" Chi cẩn thận đáp, giông tố đã đi qua, không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.

"Tình cảm giữa con và Trúc sâu đậm như thế nào ba mẹ đều hiểu cả, hai đứa con đều xem đối phương còn quan trọng hơn cả bản thân mình, kẻ mù còn có thể nhận ra, cho nên con không cần phải giấu ba mẹ nữa" mẹ Chi nhìn Chi với ánh mắt trìu mến, nói.

"Con...nhưng....nhưng ba mẹ không phản đối sao?" Chi hỏi trong lo sợ

"Ba mẹ không những không phản đối, mà còn nhiệt liệt tán thành nữa là khác" mẹ Trúc nói

"Nhưng tại sao, con không hiểu, con và Trúc đều là con gái..." lúc Chi và Trúc còn học trong trường nữ sinh, tình yêu đồng tính là một điều cấm kị đối với mọi người, sẽ bị người khác xem thường, nói này nói nọ, kết cục đều là bi thương, chính vì thế mà cả hai mới không dám nói lên tình cảm của mình, nhưng không ngờ thái độ của ba mẹ đối với chuyện đồng tính lại dễ dàng như thế, Chi thật sự không lí giải nổi.

"Nguyên nhân sao? Rất đơn giản, vì bọn ta là ba mẹ của hai con, hai con là con gái yêu của bọn ta. Không có ba mẹ nào muốn nhìn thấy con mình đau khổ hết. Không phải vậy sao? Vì thế trước khi con và Trúc giác ngộ ra tình cảm của mình, ba mẹ chỉ có thể tạo ra cơ hội từ lần này đến lần khác mà không dám nói ra"

Không từ ngữ nào có thể diễn tả hết tình cảm mà ba mẹ đã dành cho Chi và Trúc.

"Mẹ! Con yêu mọi người quá ah " Chi ôm chặt mẹ mình và nói, giọng nói trở nên nghẹn ngào vì những giọt nước mắt đã lăn dài trên má từ lúc nào không hay, ngoài những từ này ra, thật không biết phải nói gì nữa để bày tỏ sự cám ơn của mình, có lẽ mẹ Chi đã hiểu nỗi lòng của cô nên không nói gì mà chỉ vỗ nhẹ vào lưng, an ủi.

Sau một hồi, Chi mới nỡ rời xa vòng tay ấm áp của mẹ mình, mỉm cười, nói

"Con đi nói cho Trúc biết, chắc chắn biểu hiện của cậu ấy sẽ rất thú vị" Chi định đứng dậy thì bị mẹ nuôi kéo lại.

"Khụ khụ khụ " đột nhiên mẹ Trúc lại ho vài cái, trên mặt lại hiện rõ nụ cười đặc trưng của mình.

"Còn chuyện gì sao mẹ nuôi?"

"Không cần phải nói cho nó biết gấp như vậy đâu" Chi chắc chắn đằng sau nụ cười đó lại ẩn chứa một âm mưu nào đó.

"Nhưng mà..."

"Cái con bé Trúc đã khiến con khóc mấy ngày mấy đêm, mẹ còn tưởng con dùng nước mắt rửa mặt thay cho nước nữa đấy, chẳng lẽ con tha thứ cho nó dễ dàng vậy sao?" biểu hiện của mẹ nuôi, khiến Chi nhớ đến một nhân vật điển hình trong truyện cổ tích - mụ dì ghẻ.

"Nhưng đó đâu phải là lỗi của cậu ấy" đêm qua Chi và Trúc đã đem mọi hiểu lầm của mình ra nói rõ, nỗi đau của Trúc cũng không ít hơn Chi là bao.

"Chi, con không thể suốt ngày cứ nuông chiều nó như vậy được, như thế sẽ làm hư nó đấy" mẹ Trúc nói với vẻ mặt mình là người đi trước, nên rất hiểu rõ.

"Hả?!" Chi thật sự không hiểu mẹ nuôi đang nói cái gì.

"Còn nữa, con nên nhớ kỷ lục của Trúc không có tốt lắm, nó đã hẹn hò không biết bao nhiêu người, chẳng lẽ con không quan tâm sao?" mẹ Trúc tiếp tục khiêu khích.

"Trúc nói cậu ấy chỉ là diễn kịch cho người khác xem thôi, nên con không quan tâm " tuy đó không hoàn toàn là những lời thật lòng, vì đôi khi cũng có chút ghen tuông nhưng tất cả đều là quá khứ cả rồi.

"Vậy sau này thì sao, con thật sự tin tưởng nó sẽ không bị cám dỗ bởi người khác sao, mẹ thấy chúng ta nên kiểm chứng mới được " mẹ Trúc khoanh tay trước ngực, nghiêm túc nói

" nhưng mà.... "

"Coi như mẹ năn nỉ con đấy, Chi, phận làm con đôi khi cũng phải để ba mẹ vui vẻ một chút chứ ?" thái độ mẹ Trúc không còn vẻ nghiêm túc khi nảy nữa, thay đổi 180 độ, chắp tay lại nói với vẻ mặt cún con.

"Hả ?! Vui vẻ?!" thế những lời nói khi nảy là sao đây....

"Thôi, cứ quyết định vậy đi, mẹ và mọi người đã lên kế hoạch này từ lâu rồi mà vẫn chưa có cơ hội thực hiện, thôi thì chi bằng hôm nay mình cùng nhau thực hiện, đó chính là... "

"KẾ HOẠCH KHẢO NGHIỆM TÌNH YÊU CỦA TRÚC" mẹ Trúc tay phải nắm chặt đặt trước ngực, đôi mắt sáng long lanh, ba người còn lại cũng tạo kiểu phối hợp theo.

" HẢ ?!!!!!!!!!!!!!! " nếu giờ mà có trao giải "mặt ai trông ngu nhất " chắc chắn người đoạt giải nhất là Chi.

Sau khi thảo luận xong, Chi không nhớ từ khi nào mà mình đã đến xe của Trúc nữa, càng suy nghĩ về những lời nói của mẹ thì càng cảm thấy có lỗi với Trúc, ngồi cạnh Trúc Chi mới cảm thấy nhẹ nhõm được phần nào.

"Cậu sao vậy, nhìn cậu như vừa mới đi đánh trận trở về ấy, sao mà mệt mỏi quá vậy? " sự quan tâm của Trúc càng khiến Chi cảm thấy mình rất tồi tệ, sao mình lại không tin tưởng cậu ấy chứ....

"Mình không sao" Chi miễn cưỡng nở nụ cười để Trúc cảm thấy yên tâm hơn.

"Nếu như cảm thấy không khỏe thì phải nói với mình đấy" đi kèm với lời nói đó là một nụ hôn nhẹ nhàng trên trán.

"Trúc à, mình... " Chi lưỡng lự không biết có nên nói sự thật cho Trúc biết không.

Nhưng lúc này mẹ Trúc và mọi người cũng lên xe.

"Ba mẹ chậm quá đấy " Trúc quay xuống trách móc

" Thanh Trúc, bớt lộn xộn đi, còn không mau cho xe chạy nữa " mẹ Trúc hối thúc.

"Dạạaaaaa, mẹ đại nhân" Trúc cố ý kéo dài giọng nói mình.

Tất cả ghé vào khu trung tâm mua sắm đắt khách nhất thành phố, nơi đây tập trung mọi thứ liên quan đến quần áo, ăn uống, game, điện tử,....dường như cuối tuần là mọi người đều tập trung về đây, người đông như kiến vậy. Mẹ Trúc nắm tay mẹ Chi đi hết gian hàng này đến gian hàng khác, còn ba Trúc và ba Chi thì đi phía sau nhìn vợ mình mỉm cười. Trúc nắm tay Chi cố ý đi đằng sau, cách họ một khoảng cách.

"Lúc nãy cậu muốn nói với mình về chuyện gì vậy?"

"Không có" như một thói quen, Chi nắm lấy tay Trúc đung đưa như đứa con nít.

"Có thật là không có chuyện gì không ?" nụ cười của Trúc dường như ẩn chứa một điều gì đó...

"Đã nói không có mà" Chi quay mặt sang chỗ khác nhằm che đi khuôn mặt ửng đỏ của mình.

"Cậu không nói mình cũng đoán được là chuyện gì" Trúc tự tin nói.

"Hả ? Cậu đoán được rồi sao?! " Chi giật mình bởi câu nói của Trúc

"Có phải...haha...cậu rất muốn hẹn hò riêng với mình không?" Trúc cứ nghĩ rằng mình đã đoán đúng, cứ cười ha hả.

"Đương nhiên không phải rồi" Chi lớn tiếng phủ nhận, đối với thái độ trẻ con của Trúc vừa cảm thấy giận vừa cảm thấy mắc cười.

"Được rồi, sau này mình sẽ bồi thường lại cho cậu mà" vẻ mặt Trúc rất nghiêm túc, cứ nghĩ rằng suy đoán của mình là chính xác, hoàn toàn không thèm để ý đến sự phủ nhận của Chi.

"Cậu...đồ mặt dày! không biết xấu hổ! "

"Hả ?! này tiểu thư, sao cậu dám nói những lời này với một người trung thực như tớ chứ, thật là không biết lễ độ mà" Trúc nhịn cười, nói.

"Mặc kệ cậu, không thèm quan tâm cậu nữa! "

"Không thích mình như vậy sao?...Um... vậy cậu thích mình như thế nào? như vậy đi, mình cho cậu bốn chọn lựa A. chín chắn, trưởng thành ; B. có tài ăn nói ngọt ngào; C. tao nhã, lịch sự ; D. thô lỗ nhưng lại hào phóng ; bản thân mình chọn A chín chắn, trưởng thành ; còn cậu chọn loại người như thế nào? " Chi giả vờ không nghe cứ tiếp tục đi.

"Chọn đi mà" Trúc cứ lải nhải như đứa con nít đòi kẹo.

"Mình không muốn! "

"Yay, mình đã suy nghĩ lâu lắm rồi đó, nể mặt chút đi mà"

Lúc hai người đang tranh luận thì đột nhiên mẹ Trúc dừng lại, hỏi

"Ba mẹ phải vào nhà vệ sinh một chút, Chi, con có muốn đi chung không?" mẹ Trúc nháy mắt ra hiệu cho Chi.

"Hả ?! Dạ... " Chi buông tay Trúc ra, đến chỗ mẹ.

"Đợi chút, con cũng... "

" Trúc, con đứng yên tại chỗ, cấm di chuyển" mẹ Trúc vừa dứt lời thì kéo Chi đi mất tiêu, hoàn toàn không để ý đến sự tức giận của người đằng sau.

Mẹ Trúc kéo năm người đi cả một vòng lớn của siêu thị, rồi lại đứng đằng sau Trúc, tất cả trốn ở một khuất để quan sát Trúc, đôi lúc Trúc lại đi tới đi lui để giết thời gian, thỉnh thoảng lại làm mặt xấu chọc ghẹo các em nhỏ, Chi cảm thấy lén lén quan sát Trúc như vậy, thật thú vị.

"Có phải bắt đầu thích kế hoạch này của mẹ nuôi rồi không? " mẹ Trúc dùng vai đẩy Chi một cái, nở nụ cười đắc ý.

"Không dám đâu" tuy miệng nói thế nhưng ánh mắt vẫn không rời Trúc dù chỉ một giây.

"Đến rồi, đến rồi kìa" ba Chi đột nhiên hưng phấn la lên.

Nhìn theo hướng ba cô chỉ, Chi thấy một người con trai nhìn rất đẹp trai và lịch sự đang đi đến chỗ Trúc.

"Vòng 1: Sự chung thuỷ trong tình yêu, để xem nó thật sự có thể từ chối sự cám dỗ của người khác không ?" mẹ Trúc nghiêm túc, nói.

"Với sự giúp đỡ của nhân viên bar LA" ba Chi tiếp lời.

"Bar LA ? hình như nghe qua ở đâu rồi" Chi nói thầm trong miệng

"Thì là cái quán bar *** nổi tiếng nhất thành phố đó " mẹ Chi nói

"Bắt đầu rồi đấy"

Người con trai đó cứ từ từ tiến đến gần Trúc, ánh mắt của anh ta nhìn Trúc rất trìu mến, Chi nhìn chằm chằm vào 2 người họ, dường như sợ Trúc sẽ bị người khác làm hại, có chuyện gì xảy ra sẽ lập tức bay vào giải nguy như anh hùng cứu mỹ nhân ?!

"Con à....Chi... aaaaaaa " đột nhiên bên tai Chi lại nghe thấy tiếng kêu gượng gạo của ba Trúc.

"Hửm?" miệng trả lời mà mắt vẫn dán vào Trúc.

"Con có thể... có thể buông tay ba ra không?"

"Hả?" Chi giật mình khi quay đầu lại nhìn thấy những gân máu trên mặt ba nuôi cô đều nổi lên hết, không biết từ lúc nào mà Chi đã nắm chặt tay ba nuôi mình đến nổi đỏ hết cả lên, Chi lập tức buông tay ra, vội vàng cúi đầu xin lỗi, đến khi quay lại nhìn thì người con trai đó đã đi mất tiêu.

"Haiz...tôi đã nói cái người mà ông nhờ vả sẽ không làm nên trò trống gì mà" mẹ Trúc trách.

"Không phải lỗi tại tôi, mà là Trúc đã chứng tỏ mình không dễ gì lay động bởi người khác, hiểu chưa" ba Trúc đắc ý nói.

"Được thôi, vậy coi như nó không dễ gì bị anh đẹp trai cám dỗ, để coi mỹ nhân thì sao?" mẹ Trúc cười tươi như sắp có phim hay để coi, tuy có chút vô phép, nhưng Chi thật sự hoài nghi không biết Trúc có phải là con ruột của mẹ nuôi không nữa,haiz...

Không lâu sau, Trúc bị người nhân viên nữ của một cửa hàng trang sức kéo vào tiệm, tất cả cũng đến tiệm trang sức đó, đứng trước cửa lén lén quan sát nhất cử nhất động của Trúc , không ngờ chỉ là một cửa hàng trang sức bình thường mà có thể tuyển một người đẹp đến như thế, nhìn cô ta mà cảm thấy ganh tỵ về chiều cao của mình. Cô ta nhiệt tình nắm tay Trúc đi hết chỗ này đến chỗ khác, Trúc cũng không thèm hất tay cô ta ra

*Mình biết cậu sẽ thích mẫu người như thế mà, đáng ghét*

"Bà cũng ghê quá nhỉ, mời được cả người đẹp nhất hot nhất của bar Genie cơ đấy" câu nói đùa của ba Chi khiến Chi càng điên người hơn.

"AAA ! Chi a~ cô ta đâu có đẹp bằng con, con không cần phải kích động như thế chứ" mẹ Trúc hét lên vì đau, mếu máo nói. Chi cúi xuống nhìn mới phát hiện ra thì ra do cô không cẩn thận đã đạp lên chân mẹ nuôi, và đạp ngày càng mạnh hơn nữa chứ, thật không hiểu tại sao cô lại như vậy, khi Chi quay lại thì nhìn thấy cảnh mà Chi không mong muốn xảy ra nhất, Trúc đang nắm chặt tay cô gái kia, nhìn cô ta bằng ánh mắt dịu dàng và nở nụ cười trìu mến, do khoảng cách quá xa nên hoàn toàn không thể nghe thấy họ đang nói gì, chỉ biết Trúc đang cười rất vui vẻ bên một người xa lạ, đó là điều hiếm khi thấy ở Trúc...cảm thấy con tim cô rất đau...

"Không được, Thùy Chi, sao mày có thể nghi ngờ Trúc chứ, mày hiểu rõ cậu ấy không phải là người như vậy mà" Chi cảm thấy mình thật tệ hại khi không tin tưởng vào Trúc, Trúc quan tâm, đối xử tốt với cô như vậy, cô ấy làm sao nỡ để cho cô bị tổn thương chứ, nhất định là không thể.

"Trúc, đáng chết thật" mẹ Trúc kích động đến nỗi muốn xông cả vào tiệm để hỏi tội Trúc, nhưng đã bị Chi ngăn lại.

"Mẹ nuôi àh, bình tĩnh đi, con tin Trúc không phải là loại người như thế, nhất định là có lí do của cậu ấy, chúng ta xem tiếp đi" mẹ Trúc giật mình bởi sự bình tĩnh của Chi, bà mỉm cười rồi lại tiếp tục theo dõi.

"Mọi người xem, Trúc chỉ là muốn mua đồ trang sức thôi mà, tôi nghĩ nhất định là con bé mua để tặng Chi đây mà" Chi biết mẹ cô chỉ nói thế để an ủi.

" Tz, thật là không có chút sáng kiến gì cả" mẹ Trúc lại tiếp tục chê bai, Chi cảm thấy không khí xung quanh mình không còn ngột ngạt như lúc nãy nữa.

Nhưng hành động tiếp theo của Trúc, một lần nữa lại khiến tất cả trở nên im lặng, sau khi mua đồ xong, Trúc không ra khỏi cửa tiệm mà lại đem túi quà tặng cho người con gái đó, đầu óc Chi trở nên trống rỗng, cảm thấy mình không hiểu Trúc một chút nào. Mẹ Trúc nắm tay kéo Chi đến chỗ Trúc khi cô ấy vừa bước ra, đứng trước mặt Trúc, bây giờ cảm thấy ngay cả thở cũng trở nên khó khăn.

*Không được khóc, không thể khóc trước mặt Trúc* Chi nói với bản thân, cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình.

"THANH TRÚC! " mẹ Trúc hét vào mặt Trúc.

" Ơ~ mọi người quay lại rồi hả" nụ cười rạng rỡ của Trúc vẫn còn giữ nguyên trên môi cô.

Mẹ Trúc định mở miệng nói thì bị Trúc làm gián đoạn.

"Mẹ àh, có chuyện gì lát nữa mới nói được không? Cho con mượn Chi một chút" Trúc không đợi câu trả lời của mẹ mà trực tiếp kéo Chi ra chỗ khác, cách họ một khoảng khá xa rồi mới buông tay Chi ra, cả hai cứ đứng nhìn nhau như thế, Chi cúi đầu xuống để không muốn Trúc thấy vẻ mặt tệ hại của mình vào lúc này.

"Hey, xem mình kiếm được cái gì rồi nè" không khó để nhận ra sự hưng phấn trong giọng nói của Trúc, Chi nhìn Trúc bằng ánh mắt nghi hoặc.

"Jiang Jiang ~~ " Trúc từ từ thả lỏng bàn tay đang nắm chặt của mình trong không trung, sau đó là một cái lắc tay xuất hiện trước mặt Chi.

"Cái này...cái này là..."

"Đồ ngốc, cậu quên rồi sao, đây là cái lắc tay mà hồi nhỏ cậu vẫn thường hay đeo nè, sau này do không cẩn thận mà làm mất tiêu, cậu khóc đến nỗi sưng cả mắt" Trúc vui vẻ nói, vừa đung đưa cái lắc tay mà không phát hiện biểu hiện trên mặt Chi, làm sao mà Chi có thể quên chứ, đó là bùa hộ mệnh của cô lúc nhỏ mà, nhưng lên đại học không cẩn thận đánh mất, hại Chi khóc ròng rã cả đêm, Trúc còn trốn ra ngoài tìm cả đêm giúp Chi nữa, nhưng vẫn không tìm thấy.

"Lúc nãy ah, cô nhân viên bán hàng trang sức cứ đứng thuyên thuyên giới thiệu cho mình từ món hàng này đến món khác, rồi mình thấy vòng tay của cô ta y hệt như cái vòng lúc xưa của cậu, nên mình đã hỏi cô ta có thể bán lại cho mình được không, lúc đầu cô ta không đồng ý, nói rằng vòng tay này có ý nghĩa đặc biệt với cô ấy, nhưng một lúc sau.... " lời nói của Trúc bị cái ôm đột ngột của Chi làm cho gián đoạn, Chi nghĩ cô không cần phải nghe lời giải thích của Trúc nữa, chỉ muốn ôm chặt Trúc như vậy thôi...

" Ch...Chi, cậu sao vậy ?" Trúc dịu dàng hỏi thăm, Chi cảm thấy cổ họng mình như có gì chặn lại, nghẹn ngào không nói nên lời, chỉ biết lắc đầu thay cho câu trả lời.

"Ây, mọi người đều đang nhìn chúng ta đấy" tuy miệng nói như thế, nhưng Trúc lại ôm chặt lấy Chi, vỗ nhẹ vào lưng để Chi cảm thấy tốt hơn.

"Đồ ngốc.." Chi miễn cưỡng buông Trúc ra,trách yêu.

"Rốt cuộc ai mới là đồ ngốc đây, chỉ vì một chút chuyện nhỏ như thế mà vừa khóc vừa cười" Trúc cười rồi nói, sau đó cũng buông Chi ra, và đôi bàn tay ấm áp ấy đã giúp Chi lau đi hai hàng nước đang đua nhau chảy xuống.

"Mau đưa tay phải ra nào" Chi ngoan ngoãn nghe lời, đưa tay ra, Trúc cẩn thận đeo vòng tay vào.

"Nè, mình nói trước đó, vì nó mà mình bị cô ta lừa hết một vố, nên cấm cậu làm mất nó nữa đấy " Trúc dặn dò với vẻ mặt hết sức nghiêm túc.

"Biết rồi"

"Hi, nhìn thế nào đi nữa thì thấy nó vẫn thích hợp trên tay cậu hơn " Trúc cầm tay Chi hết quay qua trái rồi lại quay qua phải.

"Thanh Trúc, cậu trẻ con quá đấy" mặc dù nói thế để trêu chọc Trúc, nhưng lại rất thích đôi lúc Trúc cứ trẻ con như thế này.

==================

"Will you mary me?"

Giữa đại sảnh của khu trung tâm mua sắm, có một anh chàng đang quỳ xuống cầu hôn đã thu hút không ít người đứng lại xem, dường như những người xung quanh cũng hồi hộp cùng anh ta khi chờ câu trả lời từ cô gái, một số người trong đó có cả Chi cảm thấy ganh tỵ với cô gái khi người yêu có thể làm tất cả để thể hiện tình cảm của mình mà không cảm thấy mặc cảm với những người xung quanh.

"Wow, cảm động quá" Chi cố gắng nhướn người cao hơn để nhìn đôi tình nhân hạnh phúc đang được vây quanh bởi rất nhiều người.

"Nếu như là mẹ, bất kể là ai, mẹ cũng đồng ý" vẻ mặt lúc này của Chi và mẹ Chi giống nhau y hệt, đều tràn trề hạnh phúc, thật không hổ danh là hai mẹ con.

"Đi thôi, còn đứng đó nhìn" ba Chi vừa nói vừa kéo mẹ Chi ra khỏi đám đông, có vẻ đang rất tức giận.

*Gì chứ? Làm như là đang đóng phim thần tượng vậy, bày đặt cầu hôn trước mặt nhiều người như thế, không cảm thấy xấu hổ sao? Không hiểu sao Chi lại thích đến như thế* Trúc nghĩ trong lòng

"Chúng mình cũng đi thôi" lúc Trúc đang suy nghĩ mông lung thì Chi đã kéo cô đi.

*Thích chứ? Nhất định là rất thích, có lẽ cậu ấy cũng rất muốn mình làm những chuyện lãng mạn như thế* Chi vừa đi vừa đung đưa tay, tuy vẻ mặt không có gì là hối tiếc cả nhưng Trúc biết Chi vẫn rất để ý.

"Hey, Chi" Trúc đứng lại.

"Hả?" Chi cũng đứng lại, nhìn Trúc với ánh mắt hoài nghi.

"Cậu cũng hy vọng mình sẽ làm những chuyện như thế, đúng không?" Trúc mạnh dạn hỏi.

"Hả?" có lẽ đã bị Trúc đoán trúng vì Trúc có thể nhìn thấy ánh mắt Chi có chút ngạc nhiên.

"Thì chuyện tỏ tình trước tất cả mọi người như vậy" Trúc thấy những đôi tình nhân khác có thể bày tỏ tình cảm của mình một cách công khai như thế, cảm thấy ganh tỵ và thất vọng khi nghĩ đến tình cảm của mình không được mọi người chấp nhận.

"Thôi, những chuyện xấu hổ như thế, chẳng thích hợp với Trúc của mình chút nào, mặc dù tình yêu của cậu dành cho mình luôn âm thầm, lặng lẽ, nhưng lại khiến mình cảm thấy rất cảm động, không cần phải phô trương như họ" Chi mỉm cười nói, không quên lắc lắc cái vòng tay trên tay phải của mình trước mặt Trúc.

*Thế sao, thế hồi nãy ai là người cảm thấy ganh tỵ với cô gái ấy, cậu thật không thành thật chút nào đấy*

Nhưng lúc ấy Trúc đã không hỏi, không vạch trần Chi, do không muốn, hay là không dám. Nếu hỏi rồi thì có thể làm gì chứ, ngay cả những cặp tình nhân khác giới cũng cần phải có rất nhiều dũng khí và sự động viên của mọi người mới dám thể hiện như thế, huống hồ gì hai người là những cặp đôi đồng tính, không được nhiều người ủng hộ, thế cần phải bao nhiêu dũng khí, bao nhiêu sự động viên của người khác mới dám thổ lộ tình cảm của mình ngay giữa chốn đông người như vậy. Trước đêm hôm qua, cả hai vẫn chỉ là những người bạn thân của nhau, không cần phải lo lắng tương lai như thế nào, nhưng sau đêm ấy, cả hai trở thành một nửa của nhau, phải đối diện với biết bao khó khăn và thử thách. Tương lai của họ...rồi sẽ ra sao, Trúc nhìn ba và mẹ đi phía trước, bất giác tay nắm chặt Chi hơn...

"Trúc...đau..." Chi nhăn nhó, nói

" A! xin lỗi, xin lỗi, làm cậu đau rồi" Trúc nhẹ nhàng xoa bàn tay trái đã ửng đỏ lên của Chi.

"Hai đứa ở đằng sau làm gì mà đi chậm quá vậy " mẹ Trúc đột nhiên la lên khiến Trúc và Chi tách ra như đã làm gì hổ thẹn với lương tâm vậy, vội vàng chạy lên theo sau họ.

"Chi à, mẹ nuôi nghe mẹ con nói dạo này con không được vui lắm phải không?" mẹ Trúc ngang ngược chen vào giữa Trúc và Chi, làm kì đà cản mũi.

"Mẹ nuôi không cần lo lắng cho con đâu, bây giờ con rất là vui" Chi lén nhìn Trúc, giống như là đang nói Trúc nghe vậy.

"Mẹ nuôi biết những ngày qua cái cậu Bình gì đó cứ làm phiền con hoài mới khiến con cảm thấy không vui, đúng không?" mẹ Trúc tiếp tục nói.

"Không phải đâu mẹ nuôi, Bình là một người rất tốt, chỉ là tính cách của hai con không hợp thôi "

"Mẹ nuôi thấy là do thằng nhóc đó không biết tự lượng sức mình thì có, chứ Chi nhà chúng ta vừa tốt vừa dễ thương như vậy, dễ gì mà theo đuổi được chứ ? "

"Đúng không, Trúc? " đột nhiên mẹ Trúc quay sang hỏi Trúc.

" Hả? Um.. đúng ...vậy " Trúc bị mẹ làm cho giật cả mình.

"Từ lâu mẹ nuôi đã muốn giới thiệu cho con một người rất ưu tú, đẹp trai nhưng vẫn chưa có cơ hội nào, bây giờ con lại cô đơn một mình, có lẽ đây là thời điểm thích hợp để hai người làm quen với nhau"

"Mẹ nuôi à, không cần đâu" nụ cười trên môi Chi không còn rạng rỡ như lúc nãy nữa mà nó trở nên gượng gạo.

"Con không cần phải lo, cứ yên tâm giao cho mẹ nuôi, người đó so với cái cậu Bình gì gì đó tốt gấp mấy trăm lần " mẹ Trúc vỗ ngực tự tin nói.

"Nhưng mà.... "

"Ơ, cửa hàng đó có mấy kiểu quần áo đẹp quá, chúng ta vào trong coi thử đi" không đợi Chi trả lời, mẹ Trúc đã kéo Chi vào cửa hàng hiệu ấy, Trúc cũng vào theo với tâm sự chồng chất, nếu như không kể cho mẹ cô biết về mối quan hệ giữa cô và Chi thì những chuyện này sớm muộn gì thì cũng xảy ra cho mà xem, cho dù Chi đều từ chối họ nhưng ít nhiều gì thì cũng đem lại không ít phiền phức cho cô ấy.

Tại sao trong chuyện tình cảm, Trúc luôn ở trong trạng thái bị động như thế chứ, giống như hôm qua vậy. nếu không phải do Chi cứ liên tục hỏi như thế thì chắc Trúc cũng không thổ lộ tình cảm của mình. Đối với tương lai sau này của hai người, Trúc có chút mông lung, trước giờ cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện gì sẽ xảy ra khi cả hai nhận ra tình cảm của mình, nhưng bắt đầu từ hôm nay chắc có lẽ cần phải kiên cường hơn để đối mặt với tất cả các vấn đề có thể xảy ra.

Lúc còn đi học, cả hai cũng đã thấy qua rất nhiều trường hợp như vậy, nhưng kết quả thì sao chứ, họ đều đánh mất tình bạn vốn có của mình...đây cũng là lí do vì sao Trúc luôn kiên quyết cô và Chi chỉ là bạn thân của nhau, bởi vì trong lòng cô hiểu rất rõ nếu vượt quá giới hạn, cả hai sẽ đau khổ, để Chi phải chịu đựng đau khổ, điều đó cô không thể nào làm được. Nhưng cuối cùng cô vẫn không muốn từ bỏ, đó có phải là do cô đã sẵn sàng chấp nhận mọi thử thách không?

"Trúc, cậu khôn thật đấy, trốn ở đây nghỉ ngơi" Chi lại nắm lấy tay Trúc như lúc nãy, không biết Chi đã thoát khỏi mẹ cô từ hồi nào nữa, cứ mãi ngắm nhìn nụ cười của cô ấy mà quên mất phải trả lời.

"Sao vậy ? trên mặt mình có gì sao? " Chi sờ sờ mặt mình rồi nói.

Trúc lắc đầu, cố gắng nở nụ cười để Chi cảm thấy an tâm. Trúc không dám nghĩ đến cảnh trên khuôn mặt thiên thần ấy không còn là những nụ cười mà là những nỗi đau.

"Trúc, cậu xem cái áo này có được không? " Trúc không dám nghĩ đến cảnh người con gái thân thiện, trong sáng như Chi lại phải chịu những áp lực.

"Cái này thì sao, mình cảm thấy...cái này nhất định sẽ rất hợp với cậu đấy" vào năm 6 tuổi ấy thì Trúc đã tin tưởng bản thân mình có khả năng bảo vệ Chi tránh xa mọi đau khổ, mọi tổn thương.

"Mình cảm thấy cái này cũng không tệ lắm nè" nhưng tại sao bây giờ cô lại cảm thấy thiếu tự tin chứ, cảm thấy mình thật vô dụng, không thể thay đổi cái nhìn của đời người, càng không thể thay đổi thế giới này. Trúc cứ tự trách mình mãi mà không phát hiện ra Chi đã không còn nói thuyên thuyên nữa mà nhìn chằm chằm vào cô, biểu hiện có vẻ nghiêm trọng.

"Sao...sao vậy? " Trúc lắp bắp hỏi.

"Cậu đi thử cái này xem" Chi đưa Trúc cái áo ren đính những bông hoa nhỏ, rất ư là nữ tính.

"Hả? Cái...cái này sao?!" Trúc ngạc nhiên đến nỗi lùi về mấy bước.

"Lẹ lên đi" Chi nhìn Trúc với ánh mắt không có thương lượng gì cả.

"Đợi..." không kịp từ chối thì đã bị Chi đẩy đến trước cửa phòng thử đồ.

"Được...được rồi" Trúc miễn cưỡng nhận cái áo từ tay Chi. Nhưng bất ngờ hơn nữa là, Chi cũng vào phòng thử đồ rồi khoá trái cửa lại "sao cậu cũng vào đây chứ" Trúc ngạc nhiên hỏi.

"Cái áo này cần phải có người giúp mới mặc được" Chi nói một cách chậm rãi như chẳng có gì phải ngạc nhiên.

"Còn một vấn đề nữa, cái áo này rõ ràng thích hợp với cậu hơn, tại sao lại bắt mình thử chứ" Trúc giận dỗi.

"Cậu nhiều chuyện quá đấy, mau cởi áo ra đi" thấy Trúc chẳng có ý muốn thử, Chi tự cởi nút áo giúp cô luôn.

" Ay ! để mình....mình tự cởi được rồi"

Đây là lần đầu tiên Trúc cùng Chi ở trong một không gian nhỏ như vậy. Trúc cảm thấy mặt mình đang nóng và đỏ dần lên, tim thì đập nhanh như muốn ra khỏi lồng ngực. Chi thì không biết đang nghĩ gì mà cứ nhìn chằm chằm Trúc hoài.

"Lẹ lên đi! Chậm như rùa ah! " Chi hối thúc.

"Xong rồi nè, làm gì mà hối dữ vậy" Trúc quay lưng lại với Chi, nhanh chóng mặc áo vào, Chi giúp Trúc kéo cái khoá ở đằng sau.

"Xong rồi, đi ra thôi" Trúc định mở cửa thì bị Chi nắm lại.

"Sao vậy?" Trúc quay lại hỏi.

Chi kéo Trúc lại gần, hai tay vòng qua eo, ôm chặt, đầu dựa vào vai, chỉ những động tác như thế thôi cũng khiến trái tim Trúc một lần nữa lại đập loạn xạ cả lên.

"Không phải cậu muốn biết mình sẽ chọn loại người nào sao?"

"Uhm, cậu vẫn còn nhớ sao? Mình chỉ giỡn thôi, cậu không cần phải quan tâm quá" Trúc nói, mặc dù cũng rất muốn biết câu trả lời của Chi là gì.

"Cậu hỏi lại đi" Chi quả quyết nói.

"Hả? oh, có 4 chọn lựa : A chín chắn, trưởng thành ; B có tài ăn nói ngọt ngào ; C tao nhã, lịch sự ; D thô lỗ nhưng lại hào phóng ; cậu chọn cái nào?" lặp lại xong, Trúc hiếu kì nhìn Chi đợi câu trả lời.

Chi nhìn Trúc rồi nói ra 4 chữ mà cô không thể nào quên được.

"MÌNH CHỈ CHỌN CẬU" rồi Chi áp môi mình vào môi Trúc.

"Cấm cậu lại suy nghĩ lung tung đấy" sau khi tách nhau ra vì cả hai cần không khí để thở, Chi bĩu môi, trách móc.

"Mình...mình đâu có "

"Cấm nói dối " xong rồi Chi kéo Trúc ra khỏi phòng thử đồ.

Chi đã nhận ra sự bất an của Trúc nên mới cố ý làm vậy để Trúc cảm thấy tự tin hơn với quyết định của mình. Bao lâu nay Trúc cứ nghĩ rằng Chi là người cần được cô bảo vệ, nhưng thật ra Chi cũng đang âm thầm che chở, bảo vệ cô. Lúc Trúc muốn đóng vai anh hùng cứu mỹ nhân, Chi sẽ ngoan ngoãn để cô thực hiện vai trò của mình, khi Trúc thành kẻ chạy trốn, Chi lại trở nên mạnh mẽ để bảo vệ cô.

Sau một buổi trời shopping mệt mỏi, cuối cùng cũng đến buổi trưa, cả nhà đến một nhà hàng gần ở khu thương mại, trang trí theo phong cách cổ điển lại rất yên tĩnh, rất thích hợp cho những bữa ăn gia đình. Trong lúc đợi thức ăn lên, Trúc đi vệ sinh, bước ra thì gặp mẹ Chi, dường như mẹ Chi đang có ý đợi Trúc ở đây thì phải.

"Mẹ nuôi, có chuyện gì sao?"

"Trúc, sao hôm nay nhìn con không vui lắm" mẹ Chi cười rồi nói.

"Có đâu mẹ nuôi "

" Có phải cảm thấy không thoải mái khi đi chung với ba mẹ không?"

"Làm gì có ! Con cảm thấy rất vui nữa là đằng khác " đó đều là những lời nói thật lòng chứ không phải Trúc khách sáo nên mới nói vậy.

"Trúc thật là giỏi, rốt cuộc mẹ cũng nhìn thấy nụ cười của Chi như ngày xưa rồi, mẹ nghĩ đây nhất định là nhờ vào công lao của con "

"Dạ, không phải đâu " Trúc gãi đầu, ngượng ngùng trả lời.

"Từ nhỏ Chi đã thích con rồi, chỉ cần có con bên cạnh thì nó sẽ rất ngoan ngoãn, cũng không khóc nhè nữa" câu nói của mẹ Chi khiến Trúc cảm thấy rất vui và tự hào, đôi má cũng tự nhiên mà ửng hồng cả lên.

"Thật ra bấy lâu nay mẹ nuôi rất muốn hỏi con một chuyện"

"Dạ, chuyện gì vậy?" Trúc tò mò, hỏi.

"Nếu như không xảy ra vụ tai nạn đó, con vẫn sẽ đối xử tốt với Chi như bây giờ phải không" mẹ Chi nghiêm túc hỏi

"Vậy nhất định mẹ nuôi cho rằng lúc còn nhỏ con rất ghét Chi phải không" có lẽ mọi người đều nghĩ Trúc rất ghét Chi nên mới thường chọc ghẹo, ức hiếp cô ấy.

"Tại lúc đó con cứ ăn hiếp, chọc cho nó khóc mãi"

"Haha, phải nói sao đây, lúc đó con cũng nghĩ như thế, Chi luôn nghe lời, luôn nhận được rất nhiều lời khen của người khác, đáng lẽ con nên cảm thấy ghét cậu ấy mới phải, nhưng không hiểu sao chỉ cần không có cậu ấy bên cạnh thì con lại muốn đi tìm cậu ấy, hoặc khi thấy cậu ấy ngồi đó ngoan ngoãn chơi trò chơi của mình, vì muốn để cậu ấy chú ý đến mình mà giật đồ chơi của cậu ấy. Rõ ràng là thích cậu ấy, vừa ngơ lại như một đứa con nít, muốn bảo vệ nhưng lại không muốn thừa nhận, nên chỉ còn cách là cứ chọc ghẹo cậu ấy mãi" hàng loạt những hình ảnh lúc nhỏ hiện lên trong đầu khiến Trúc cứ cười tủm tỉm như một đứa ngốc.

"Hahaha, không ngờ lúc nhỏ Trúc đã dễ thương như thế này " mẹ Chi cũng bật cười khi nghe Trúc kể lại.

"Đây là bí bật của con đó, ngay cả Chi cũng không biết, mẹ nuôi phải giữ bí mật đấy nhé" Trúc nháy mắt tinh nghịch, ra hiệu với mẹ Chi.

"Uhm, quân tử nhất ngôn, bí mật chỉ có hai ta biết " mẹ Chi cũng nháy mắt lại.

"Trúc phải yêu thương Chi cả đời đấy nhé"

"Uhm, con hứa"

"Nói! hai người nói xấu gì sau lưng chúng tôi đấy" Trúc và mẹ Chi vừa mới đi đến bàn ăn thì đã bị mẹ Trúc chất vấn.

Trúc không còn tâm trí đâu mà trả lời câu hỏi của mẹ mình vì cô phát hiện ra tự nhiên ở đâu xuất hiện thêm một người, anh ta ngồi kế bên Chi, vốn dĩ chỗ đó là của cô. Chi nhìn Trúc với ánh mắt bất lực, Trúc cảm thấy hoảng sợ, những điều cần đến cũng đã đến, khỏi hỏi cũng biết anh ta là người mà mẹ cô muốn giới thiệu cho Chi.

"Con gái mà cứ nhìn chằm chằm vào người khác như vậy mà được àh? Còn không mau ngồi xuống đi" mẹ Trúc đột nhiên la lên khiến Trúc cảm thấy lúng túng, cô ngồi vào chỗ đối diện với anh ta.

"Hồi nãy hai người không ở đây nên chắc là chưa biết, đây là Lâm. Nhà họ kinh doanh về nhà hàng, nhà hàng này cũng thuộc quyền sở hữu của họ"

"Đây chắc là Trúc đúng không, chào cô" Lâm chủ động chào

"Chào anh "

"Ba mẹ Lâm rất thân thiết với gia đình mình, nên cũng không phải là người ngoài gì cả không cần khách sáo như thế, được rồi, ăn cơm nào " ba Trúc nói.

*Hứ, thấy ghét, mới gặp Chi lần đầu mà làm như quen thân lắm, cứ gắp thức ăn rồi nói chuyện rôm rả như bạn thân lâu năm. Đã biết rõ là do mẹ cố ý sắp đặt buổi hẹn này vậy mà cậu vẫn cười nói vui vẻ với anh ta*

"Lâm à, chiều nay nếu không có bận công việc gì thì đi đánh Tennis với bác nhé " mẹ Trúc mời Lâm một cách nhiệt tình.

Đương nhiên là Lâm đồng ý rồi, ngu sao mà từ chối, Trúc thì thấy giống như đang diễn kịch vậy.

Đúng như Trúc dự đoán, tất cả đều là nằm trong kế hoạch của mẹ cô, nhưng Trúc không nghĩ rằng nó sẽ khiến cô khổ sở suốt buổi chiều như thế. Sau khi rời nhà hàng, đến sân Tennis, dưới sự sắp xếp của mẹ Trúc, Lâm chở Chi, đương nhiên là Trúc kịch liệt phản đối rồi nhưng nó chẳng có tác dụng gì đối với mẹ cô cả.Nghĩ rằng dù gì cũng là đi chơi chung với gia đình chắc sẽ không có chuyện gì xảy ra, nhưng Trúc đã lầm, tất cả chỉ là mới bắt đầu mà thôi.

Sau khi đến sân vận động, Trúc mới phát ra hiện xe của Lâm không biết từ khi nào đã không còn đi chung đường nữa, mẹ Chi nói "là chắc họ theo không kịp đó mà, một lát nữa sẽ đến thôi, đừng lo lắng quá, chúng ta vừa đánh vừa đợi họ đi". Trúc còn tâm trí nào để đánh cầu nữa chứ, cứ ngồi ở khu nghỉ ngơi đợi họ đến, nửa tiếng sau rồi mà vẫn không thấy hai người họ đâu cả, Trúc sốt ruột gọi điện cho Chi thì điện thoại của cô ấy lại tắt máy

*sao mà lâu thế, dù chạy chậm đến mấy thì bây giờ cũng phải đến rồi chứ, không thể cứ ngồi đây đợi mãi được* Trúc quơ lấy chìa khoá xe trên bàn định đi tìm họ thì...

" con đi đâu đấy? " mẹ Trúc đứng chắn trước mặt.

" mẹ, cũng đã nửa tiếng rồi mà Chi vẫn chưa đến, điện thoại thì gọi không được, lỡ như xảy ra chuyện gì rồi sao, con phải ra ngoài tìm cậu ấy mới được "

" khỏi đi nữa, họ không có đến đâu " mẹ Trúc bình thản trả lời như chẳng có gì là to tát cả

" KHÔNG ĐẾN NỮA ! VẬY LÀ SAO ! " Trúc la hét trong lòng

" khó khăn lắm mẹ mới kiếm được cho Chi một người bạn trai tốt như vậy, con đừng có đi theo mà phá đám họ, qua đây đánh cầu với mọi người đi " mẹ Trúc vừa nói vừa kéo cô ra sân

" gì mà bạn trai chứ? mới gặp có một lần mà đã là bạn trai, bình thường mẹ là người thương Chi nhất, sao lần này lại tuỳ tiện giới thiệu cho người khác chứ? " Trúc trách mẹ mình.

"Mẹ quen Lâm từ khi nó còn là con nít đấy, đạo đức tốt còn học giỏi nữa, gì mà tuỳ tiện chứ "

" dù là như vậy cũng không được !!!!!!" Trúc bị kích động đến mức nắm chặt hai tay mẹ, nói

" Ya, Thanh Trúc, con nói thử xem chỗ nào không được chứ " mẹ Trúc không giận vì hành vi vô lễ của Trúc mà còn rất thích thú, từ từ gỡ tay Trúc ra, nói

" con.... " Trúc không biết có nên nói sự thật cho mẹ nghe không nữa nên nhất thời không biết phải nói gì.

" con, con gì chứ, Chi quen được một người bạn trai tốt như thế, con là bạn thân của nó, đáng lẽ nên cảm thấy vui cho Chi chứ "

Trúc và mẹ cô cứ thế đôi co mãi ...

" thôi, được rồi, nói không chừng lát nữa họ sẽ đến, chúng ta qua đó vừa đánh vừa đợi họ đi " mẹ Chi đến giải vây

Trúc nghe lời mẹ nuôi, vừa đánh vừa đợi họ, nhưng trong lòng thì cứ thấp thỏm không yên, *Chi rốt cuộc cậu bị hắn ta dắt đi đâu rồi chứ, tại sao lại tắt máy chứ, biết rõ mình sẽ rất lo lắng cho cậu mà, tại sao lại không gọi điện nói cho mình biết, là do Lâm không cho cậu gọi, hay cậu quá vui vẻ khi bên anh ta nên đã quên gọi điện cho mình ?*

" TRÚC, CẨN THẬN ! " do không tập trung nên đã không thấy trái banh bay đến trước mặt, Trúc chỉ nghe tiếng mẹ nuôi la lên rồi trước mặt cô đều là một màu đen, ngã xuống, chẳng biết trời trăng mây sao gì cả.

Khi Trúc ý thức lại thì cảm thấy cái mũi của mình rất đau, và nghe thấy hình như có người đang nói chuyện.

" con yêu àh, mẹ biết lỗi rồi, con mau tỉnh lại đi, đừng có hù doạ mẹ mà"

*thì ra là tiếng của mẹ, có vẻ rất quan tâm đến mình nhỉ, nhưng mẹ cảm thấy có lỗi về chuyện gì chứ, chẳng lẽ trái banh vừa rồi là do mẹ đánh sao? như thế thì vô lí quá, mình và mẹ là một đội mà, chỉ có thể là do ba hoặc ba nuôi đánh trúng mình thôi* vì thế Trúc cứ giả vờ nằm yên đấy, để nghe xem chuyện gì đã xảy ra.

" bà đừng như vậy mà, bác sĩ cũng nói Trúc không có gì nghiêm trọng cả, một lát nữa sẽ tỉnh thôi " ba Trúc an ủi

" đúng vậy đó, đảm bảo lát hồi nó không những tỉnh lại mà còn có thể nhảy nhót lung tung nữa đấy " ba Chi tiếp lời

" ông còn nói được nữa sao, nếu không phải tại ông đánh mạnh như vậy, bây giờ Trúc đâu có như vậy "

*thì ra là do ba nuôi*

" sao có thể trách tôi chứ, Trúc là người đánh giỏi nhất trong 6 người chúng ta, ai biết được tại sao nó lại không đỡ được trái banh như thế chứ "

" Tóm lại là do lỗi của ông !! " mẹ Trúc có vẻ rất tức giận

" nếu như bà nói vậy thì người có lỗi lớn nhất là bà đấy !" ba Chi cũng không vừa mà đáp lại, câu nói của ba Chi khiến Trúc càng thêm tò mò tại sao mẹ cô là người có lỗi trong khi ba Chi là người đánh trúng cô, vì thế Trúc quyết định cứ nằm yên đấy.

" nếu như không phải tại bà nghĩ ra cái kế hoạch vớ vẩn này thì Trúc cũng không trở nên như thế"

*kế hoạch? kế hoạch gì chứ ? kế hoạch đi đánh Tennis sao?*

" được rồi, hai người đừng có cãi nhau nữa, đều là do lỗi của con cả, mọi người ra ngoài trước đi, con muốn ở riêng với Trúc" giọng nói này vừa vang lên thì xung quanh đều im lặng hết, mấy giây sau thì Trúc đã nghe thấy tiếng đóng cửa.

Trúc có cảm giác tay mình bị một bàn tay ấm áp nắm chặt, rồi 1 giọt, 2 giọt, 3 giọt nước nóng ấm cứ thế mà rớt xuống tay cô.

"Trúc, có phải cậu đang giận mình không? nên mới không chịu tỉnh dậy, đều do mình không tốt, do mình nhất thời ham vui nên mới phối hợp với mẹ nuôi diễn vở kịch này, nếu biết sẽ khiến cậu bị thương như thế này, nhất định mình sẽ không đồng ý, cậu mau tỉnh lại đi có được không" Chi vừa khóc vừa nói

"Trừ phi cậu nói cho mình biết hồi nãy cậu đã đi đâu, nếu không thì mình sẽ không thèm mở mắt đâu" Trúc nhắm chặt mắt mình lại, chậm rãi nói

" hai đứa mình chỉ là đi.... Hở ?! "

" Trúc, cậu tỉnh rồi, thế tại sao lại không chịu mở mắt ra chứ, có biết mọi người rất lo lắng cho cậu không " giọng Chi vừa vui vừa trách móc.

" thật là lo lắng cho mình không? hay là sợ mình không tỉnh lại thì sẽ không có ai để mọi người quay vòng vòng như vậy? " Trúc giận dỗi

" xin...xin lỗi mà, cậu mở mắt ra đi, có được không? " Chi năn nỉ

" không ! bây giờ mình đang rất rất giận ! không muốn nhìn thấy mọi người nữa ! " bệnh nhân là người có quyền lực lớn nhất, bây giờ không lợi dụng nó thì biết đến khi nào mới được như vậy nữa.

" vậy được rồi, cậu nói đi, làm thế nào thì cậu mới chịu mở mắt ra " Chi quả nhiên ngoan ngoãn đầu hàng

" um...nói cho mình nghe mọi người đang giấu mình chuyện gì ? kế hoạch gì ? nói rõ ràng, nếu không mình sẽ không thèm mở mắt ra " cảm giác này thích thật, Trúc cứ cười thầm mãi

Chi ngoan ngoãn kể hết mọi chuyện xảy ra từ sáng đến giờ.

" nói xong rồi, bây giờ cậu mở mắt ra được rồi chứ? " Chi cũng không còn kiên nhẫn nữa

" thế còn cái người tên Lâm gì đó thì sao? " xém chút nữa là Trúc quên mất hắn ta

" nghe bác sĩ nói cậu không bị gì hết, nên đã đi về trước rồi "

" cậu và hắn ta đi đâu? " Trúc hỏi một câu mà đáng lẽ ra cô nên hỏi từ đầu

" đồ ngốc ! trái tim mình đã thuộc về cậu rồi, còn đi đâu được nữa chứ " Chi ngượng ngùng nói

" sau này người và trái tim cậu đều phải luôn ở bên cạnh mình ! Nghe rõ chưa ?! " đột nhiên Trúc phát hiện ra nhắm mắt lại nói chuyện sẽ bớt ngại ngùng hơn so với phải đối diện với họ.

Không có tiếng trả lời, chỉ có tiếng cười khúc khích.

" cậu cười gì chứ? có nghe rõ chưa hả? "

" biết rồi, biết rồi mà. Thế bây giờ mở mắt ra được chưa nào?! "

" Chưa. Bây giờ mình là người ra lệnh. Cậu hôn mình một cái trước đi! " Trúc ăn vạ

Nhưng đợi cả buổi, cũng không có cảm giác gì.

" Ay. Mau hôn mình một cái đi mà, nếu không mình sẽ nhắm mắt hoài luôn á" một phút im lặng, sau đó....

" Phụt ! hahahhahaha ! " tiếng cười, nhưng không phải là của Chi, Trúc vội vàng mở mắt ra, cảnh tượng trước mặt khiến mặt cô đỏ lên như trái cà chua, chỉ muốn đào một cái hố mà nhảy xuống. Trong phòng xuất hiện một đống người, ba mẹ, ba nuôi và mẹ nuôi, nhưng quan trọng nhất là có cả bác sĩ và y tá nữa, cuối cùng là người đứng bên cạnh giường, mặt đỏ chót không thua kém gì Trúc....đó là Chi.

" Mọi người! mọi người! mọi người lại lừa con lần nữa !!!!!!!!!!!!!! " Trúc tức giận, la lên

" ay! Trúc, con đừng có mà nói oan cho ba mẹ nha, ba mẹ lo lắng cho con nên mới kêu bác sĩ và y tá lại khám cho con lần nữa, nhưng ai biết rằng người ta đã tỉnh lại từ lâu rồi, lại còn nằm đó ăn vạ nữa chứ...... ahahahaha " mẹ Trúc vừa dứt lời, mọi người lại không nhịn được mà cười phá lên, chỉ có Trúc và Chi xấu hổ, cứ cúi đầu xuống không dám nhìn vào đối phương...

---------------------------------------------------------

Buổi tối, Trúc và Chi đi dạo quanh khuôn viên bệnh viện, Trúc dừng lại đột ngột, nói

" mình có một chuyện, nhất định phải thực hiện" Trúc hết sức nghiêm túc

" chuyện gì? "

" cậu đứng yên ở đây, cấm nhúc nhích đấy " Trúc ra lệnh

" hả? "

" cậu mà động đậy, mình sẽ không quan tâm cậu nữa " không quên buông một câu đe doạ

Sau đó Trúc bước từng bước to về phía trước. Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy, tám, chín, mười. Trúc vừa đi vừa đếm, sau đó quay lại đối diện với Chi....

"...THÙY...CHI... ! "

" ...GÌ... ? "

" ...I....LOVE....YOU !! "

"....THANH..TRÚC... ! "

" ...GÌ.... ? "

"...CẬU....SẾN....QUÁ.... !!!!!!!! "

Sau đó cả hai lại nhìn nhau cười.

*Được rồi, tôi thú nhận mình đã làm một chuyện xấu hổ nhất trên đời, cho dù tôi biết sẽ có rất nhiều người đang nhìn chằm chằm vào chúng tôi, cho dù sau này Chi sẽ đem chuyện này ra chọc tôi mãi, cho dù nó sẽ trở thành trò cười của mọi người, nhưng sao cũng được, chỉ cần trong giây phút này Chi cảm thấy hạnh phúc, như vậy là đủ rồi....*

-----------------------------------------THE END---------------------------------------------

p/s: Tình yêu là sự kết nối giữa hai con tim lại với nhau, nếu bạn yêu 1 ai đó thật lòng cho dù có bao nhiêu khó khăn đi nữa thì cuối cùng hai bạn cũng thuộc về nhau.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro