Chap 5: Kỷ niệm đẹp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

* "tiếp xúc"? ở đâu? No , No, cái quan trọng không phải là tiếp xúc ở đâu mà là ... mà là...

Nhưng khoan, đợi chút , sao tự nhiên mình lại có phản ứng thái quá nhỉ, chỉ là 1 vài lời nhận xét của đám nhóc tì đó, đúng là già quá hóa lẩm cẩm rồi....

Mình phải nhanh chóng xóa đi những ý nghĩa đen tối trong đầu mới được, không được để bọn nhóc tì miệng còn hôi sữa ảnh hưởng, Trúc bình tĩnh nào bình tĩnh nào ...

Không được đỏ mặt, không được bị đám nhóc đó ảnh hưởng bình tĩnh bình tĩnh... chắc dây thần kinh bị cắm lộn chỗ nên mới vậy, bình tĩnh bình tĩnh....*

Uống cùng chai nước chỉ là thói quen, đơn giản là thói quen thôi.... Từ bé đến bây giờ đều như thế, không có gì đâu, chỉ là thói quen thôi, ngay cả việc giúp Chi "chén sạch" những thứ cô ấy không thích cũng là thói quen, ....

Tóm lại, "đụng chạm" gì chứ, nhảm nhí. Nếu tiếp tục bàn luận những vấn đề như thế thì chỉ có thể cuối danh sách mà viết thêm cái tên 12A5..., đúng đúng phải tập trung vấn đề chính ... tập luyện tập luyện ....."

Hiện giờ, Trúc thật sự rất lo lắng cho Chi, với những bài tập rèn luyện khắt khe, Trúc không biết Chi sẽ chịu được bao lâu nữa .... Dù Chi kiên trì đòi chạy chung với mọi người nhưng dáng vẻ mệt mỏi của Chi chưa bao giờ rời khỏi tầm mắt Trúc...

Chi nói với Trúc rằng cô không sao, nhưng Trúc biết cô đang nói dối, tuy nhiên, Trúc không trách cô vì Trúc biết cô đang phấn đấu vì ai, vì việc gì nhưng có phải cô quá ngốc khi nghĩ rằng cả hai phải tạo dựng nhiều kỷ niệm đẹp ... những kỷ niệm trong quá khứ không đủ sao?

Tâm trạng Trúc càng rối bời khi thấy dáng Chi ngày càng ủ rũ đi nhưng thời gian không cho phép Trúc ngăn cản Chi, càng không cho phép Trúc chỉ để họ tập những bài tập đơn giản, trái lại nó đáng lẽ phải tăng cường tập luyện nhiều hơn nữa, vì vậy Trúc chỉ còn cách giả vờ không nhận biết vẻ mệt mỏi trên gương mặt, giả vờ không quan tâm dù trong thâm tâm vẫn động viên ủng hộ Chi ..... " cố lên Chi, mình biết cậu làm được mà ... cố lên"

.............

Chỉ còn mấy ngày là đến đại hội thể thao, mọi người lúc này chăm chỉ luyện tập hơn, Hân không còn đi trễ, những cô người hầu theo cũng không thấy tăm hơi đâu. An thì như thay đổi thành một con người mới, quần áo đàng hoàng, tóc thì búi lên cao.

Còn Lan, thật may mắn khi không còn thấy thức ăn trên tay cô ấy, Trúc không còn phải lo sợ vấn đề đau ruột thừa.... Nhưng có 1 số vấn đề là Lan nói với Trúc rằng ba mẹ cô ấy đã xém không nhận ra con mình bởi về vẻ ngoài đen và gấy chứ không mập mạp trắng trẻo như con heo con lúc xưa ....

Còn Chi, Trúc nghĩ rằng cô ấy đang hạnh phúc trong cơ thể chảy đầy mồ hôi, nét mặt tuy mệt mỏi nhưng đầy phấn khởi, vì đây là lần đầu tiên cô ấy có thể vận động hết sức mình ........

Và rồi, ngày đại hội cũng đã đến, nghe tiếng cổ vũ như sấm nổ, khiến mọi người càng thêm phấn khích càng hồi hợp khi chờ đợi những vận động viên hay nói cách khác là những vị anh hùng mang danh dự về cho lớp .......

Những màn cổ vũ đặc sắc lần lượt được biểu diễn đặc biệt những cú nhảy, tung hô của khối 12. Vì là năm cuối cùng của trung học, sẽ không còn những kỉ niệm đáng quí như thế này nữa nên mọi người đều cố gắng hết mình.

Thời gian trôi qua nhanh, những hạng mục lần lượt kết thúc, và rồi mục chạy tiếp sức cũng đã đến. Đây là hạng mục duy nhất tham gia với đội hình 4 người, thể hiện niềm vinh dự cuối cùng cho lớp.

"Cố gắng thể hiện những gì mình luyện tập để loại bỏ cái danh hiệu về chót nào" Trúc nhìn 4 người họ đang chuẩn bị trên sân và nói

"Mọi người đều đang đợi các bạn phản công đấy. Gặp nhau tại điểm kết thúc nha, mọi người" nói xong thì Trúc rời khỏi, lúc đi ngang qua Chi....

"Cố lên nhé!" Trúc thì thầm vào tai cô ấy

"Cậu cũng vậy nhé!" Chi nói với nụ cười rực rỡ

Tất cả cố gắng hết sức hoàn thành bài thi của mình và cuối cùng, đã đến lúc ban giám khảo công bố kết quả chạy tiếp sức của nữ....

"Hạng nhất 12A2, hạng nhì 12A6..." Trúc nghiêm túc lắng nghe, giải nhất dành cho lớp cô không còn quan trọng nữa .......

Và rồi, .........

" Hạng ba 12A5..."

Trúc như không tin vào chính đôi tai mình, cả sân trường hét vang lên làm cô bừng tĩnh. Nhìn sang lớp 12A5, họ tung hô, nhảy nhót, vui mừng, vây quanh 4 người kia ôm hôn như con nít, Trúc cười một cách vô thức, không cách nào dừng lại.....

"Chi à, mình nghĩ hôm nay là kỷ niệm đẹp nhất của chúng mình trong 4 năm qua đấy ........."

End Chap 5


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro