Chap 7: Sự thật về món quà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Còn mấy ngày nữa là tới sinh nhật Chi rồi, nhưng Trúc vẫn đang bù đầu vì món quà sinh nhật bự ơi là bự của cô ấy. Nói vậy chứ các bạn đừng hiểu lầm nha, món quà ấy do chính Trúc tự nguyện tặng chứ cô ấy không yêu cầu đâu .... Nhưng 1 điều Trúc công nhận chính là phần quà ấy vượt quá số tiền cô kiếm được và muốn nó có ý nghĩa hơn nên cô càng không thể đưa tay ra xin tiền ba mẹ, dù vất vả đến đâu đi nữa, nhưng cô cũng sẽ mua nó bằng chính tiền lương của mình .....

"Eh! Dạo gần đây có công viêc bán thời gian nào vừa kiếm được nhiều tiền mà không tốn nhiều thời gian không?" - Trúc hỏi Thắng - người bạn cô, với sự quen biết rộng rãi từ cậu ấy, cô nghĩ đây là phương pháp tìm kiếm nhanh nhất có thể ....

'Sao vậy, thiếu thốn lắm hả, dạo gần đây thấy cậu bận lắm? Không phải cậu đã có một việc làm bán thời gian rồi sao?" Thắng thắc mắc hỏi .....

"Có thì có nhưng như cậu biết đó, part time, lương đâu nhiều . Mình muốn tìm công việc bán thời gian mà trong thời gian ngắn có thể kiếm được nhiều tiền" - tiệm thức ăn nhanh nơi Trúc làm đâu đủ lương để cô mua món quà ấy chứ, làm ở đó như là mộng tưởng vậy ....

"Đại tiểu thư à, nếu như có một công việc bán thời gian như thế thì người ta đi làm cực lực để làm gì, thà đi làm bán thời gian cho rồi" Thắng vừa cười vừa nói ...

Đoàn nói cũng có lý nhưng Trúc không tin rằng là trên đời không có việc làm nào như thế - "Mình không có rảnh mà giỡn với cậu, nghiêm túc chút đi. Có không? Làm gì cũng được hết!"

"Thật ra ... cũng có, nhưng không biết phù hợp với cậu không thôi." - Thắng gãi cằm suy nghĩ ...

"Được rồi,công việc gì, ở đâu, mình làm" - có việc làm tốt như vậy, ngốc sao không làm, nếu nói sớm thì tốt biết mấy, Trúc không phải làm ở cái quán thức ăn nhanh chết tiệt ấy nữa

"Đại tiểu thư à, cậu nghe mình nói hết trước đi, mình cảm thấy tốt nhất là cậu đừng làm công việc đó thì tốt hơn, tuy tiền rất nhiều, nhưng mà ...."

"Nhưng gì chứ, cậu mau nói đi, làm mình hồi hộp muốn chết à?" Trúc gấp gáp hỏi ....

"Thôi, mình thực sự không biết làm sao nói với cậu.,tối nay mình sẽ dẫn cậu đi xem thử, rồi lúc đó cậu mới quyết định là làm hay không đi" - vẻ mặt Thắng có vẻ kì lạ

"Mà khoan, cậu nói cậu từng học múa, giờ còn nhớ những động tác ấy không. Như thế này nè" Thắng đột nhiên hỏi, tay chân không ngừng sơ qua dơ lại, làm Trúc mắc cười nhưng cũng phải cố gắng nhịn vì sợ làm bể mặt cậu ấy, cậu ấy không dắt cô đi làm nữa ....

"Uhm, đúng vậy, có gì sao?" - Trúc gắng nhịn, nhịn nhịn.....

"Không có gì, chỉ hỏi vậy thôi, có gì tối nay 8h gặp ở XXXX vậy nhé" nói xong Thắng quay đầu bỏ đi về lớp...

Tối hôm đó .......

"Cậu dẫn mình đến đây làm gì?" - Trúc ngạc nhiên bàng hoàng quay sang hỏi Thắng, mắt như không tin vào những gì mình thấy, mình chứng kiến, vũ trường - are you kidding me ?

"Cái gì? Cậu nói lớn tiếng chút đi" - tiếng nhạc ầm ầm của vũ trường lấn áp cả tiếng hét của họ, những tia sáng 7 màu lắc lư chạy quanh khắp vũ trường làm cho những con người dưới đó càng thêm hưng phấn, càng chìm sâu vào những bảng nhạc dance cực hot của nơi đây .....

"Mình nói cậu dẫn mình đến đây làm gì?" Trúc cố gắng nói lớn hết cỡ, tay kéo tai của Thắnh lại gần phía cô ..........

"Mình quen bà chủ ở đây và biết được họ đang tuyển nhân viên" - Thắng chỉ chỉ người đàn bà đang ngồi ở quầy rượu, tay không ngừng vẫy chào bà ấy ....

Mỉm cười chào bà ta như 1 phép xã giao lịch sự, Trúc quay sang phía Thắng và hỏi "Làm nhân viên phục vụ à?"

"No no no" - Thắng lắc đầu và đưa 2 bàn tay đan thành dấu X trước mặt Trúc ...

"Vậy làm gì?" - Trúc tiếp, mắt không ngừng đảo quanh vũ trường ....

"Cậu sẽ biết ngay thôi" - Thắng có vẻ bí mật và sau đó kéo Trúc về phía bà chủ ....

Đang phân vân không biết chuyện gì xảy ra cũng như việc làm mà mình sắp nhận, Trúc bối rối nhìn theo dáng Thắng. Nhạc đột nhiên thay đổi, ánh sang cũng bắt đầu di chuyển về phía vũ đài, nơi DJ đang đứng say yeah với đám fan bên dưới và sau đó bất ngờ khói bốc lên, 1 đôi chân thật sexy từ từ bước ra, - "Woah, cô ấy thật bốc lửa ...." - mọi người xung quanh bàn tán và tiếp theo thêm 2 cô gái thật hot xuất hiện phía sau. Lúc này Trúc mới để ý rằng 3 cây cột từ phía dưới bắt đầu nâng lên ....

Điệu nhạc ngày càng nóng bỏng cũng như những điệu múa quyến rũ của các cô gái trên kia, uốn éo lắc lư và trượt xuống dần phía chân cột, chân đá lên cao làm lộ rõ làn da trắng mịn cũng như những bắp thịt săn chắc nhưng đầy hấp dẫn của 3 cô gái đó. Phía dưới khán giả cũng hưng phấn la lên cổ vũ, nhất là những tên đàn ông trên 30 không ngừng hò hét, khuấy động sàn nhảy, Trúc còn thấy có những tên chảy cả nước miếng, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống những cô gái kia - thật kinh tởm....

Bỗng ai đó khều khều Trúc làm cô hơi giật mình, quay lại nhìn, thì ra là Thắng - cậu ấy ghé vào tai cô thì thầm vài câu khiến cô không khỏi bàng hoàng bối rối, nhìn Thắng rồi quay sang những tên háo sắc kia, Trúc rùng mình lo sợ - có nên nhận công việc này không?

"Trúc, mình nghĩ là cậu đừng...." - Thắng chưa nói hết thì ai đó phía sau ngắt lời

"Hi~ Thắng, không ngờ cậu dẫn đến cho tôi một người thật hả" - người đàn bà lúc nãy choàng vai Thắng rồi quay sang nhìn Trúc, ánh nhìn bà ấy thật khó chịu, làm Trúc chỉ muốn nạt thẳng vào mặt bà ta rằng - "có tin tôi móc mắt bà ra không?"

"Bà chủ, bà đừng có hiểu lầm, chúng tôi chỉ đến chơi thôi" Thắng nói với bà ta.....

"Really? Nhưng tôi cảm thấy hình như cô gái này muốn nhận công việc đó đó~ sao nào, cô gái, có hứng thú chứ?" bà chủ nhìn Trúc từ trên xuống dưới rồi từ dưới nên trên, sau đó ra quyết định .....

"Một đêm bao nhiêu?" - Trúc lạnh lùng hỏi

"Một triệu" - bà ta cũng lạnh lùng không kém

"Ngoài việc đó ra, có cần làm gì khác nữa không?" - Trúc tiếp

"No ..."

"Nếu như tôi không muốn làm nữa thì sao?" - Trúc chỉ muốn làm tới lúc đủ tiền và cô khẳng định rằng không muốn quay lại nơi này thêm 1 lần nào nữa ....

"Muốn bỏ việc lúc nào cũng được" - bà ta nhún vai ....

"Có thể ứng lương trước không?" - đây là điều cần thiết nhất vì sinh nhật Chi sắp tới rồi cô phải có món quà ấy trước khi mọi việc diễn ra quá chậm trễ ...

"Ok, no problems ...." - bà ta lại nhún vai, gương mặt đó thật sự nhìn rất thấy ghét....

"Ok, I get it ...." Trúc trả lời mà không cần suy nghĩ

"T....Trúc" Thắng giật mình nhìn Trúc như không tin vào những lời lúc nãy ... nhưng cô thật sự hết đường lựa chọn.....

Làm được mấy ngày, dần dần Trúc cũng quen với công việc này, thật ra nó cũng đâu quá khó so với sự tưởng tượng của cô, chỉ là ăn mặc hơi thiếu vải , và phải chịu đựng ánh mắt của những kẻ háu sắc, ăn nói thì thô bạo. Chỉ như vậy thôi, thật ra cũng không có gì khó.

Trúc ứng trước 15 ngày lương với bà chủ, cô chỉ định múa đủ 15 ngày sẽ không làm nữa, nhưng đời ai biết trước được chữ "ngờ"....

" Cô không suy nghĩ thêm nữa sao? Trúc, cô nhảy tốt như vậy, sao lại nghỉ chứ, tôi có thể tăng lương cho cô mà" sau một thời gian, Trúc và bà chủ đã thân thiết hơn. Nhưng Trúc biết bà ta năn nỉ cũng chỉ vì cái quán của bả thôi, chứ tốt lành gì

"Không cần đâu, bà chủ, cám ơn bà đã quan tâm tôi trong mấy ngày qua" muốn Trúc tiếp tục ở lại chẳng khác nào muốn Trúc xuống địa ngục sớm...

"Nếu vậy thì, tôi cũng không ép buộc cô nữa, ráng nhảy cho tốt trong đêm cuối cùng này nha"

"Uhm"

Cũng như thường ngày, Trúc và những cô gái kia nhảy trên sàn, còn đám đông ở dưới thì hưng phấn, la hét.

Nhưng ngay lúc Trúc nhìn xuống đám đông thì bỗng phát hiện một thân hình quen thuộc, Thùy Chi, sao mà cô ấy lại đến những chỗ này chứ. Trúc cứ tưởng mình nhìn lầm, nhưng sau chục lần dụi mắt, dáng hình đó đúng là ..Chi

Chi giận dữ nhìn chằm chằm vào Trúc như muốn ăn tươi nuốt sống, rồi quay lưng bỏ đi. Phút giây mà cô ấy quay lưng bỏ đi, Trúc như chết đứng tại chỗ, không còn quan tâm là đang biểu diễn hay sẽ bị bà chủ mắng cho một trận, chỉ biết rằng cô phải chạy theo cô ấy, nhưng trang phục của Trúc đã thu hút nhiều người đi đường.

"Chi, chờ mình với, nghe mình giải thích đi" Trúc nắm lấy tay Chi.

"Cậu biết cậu đang làm gì không hả! Nếu như không phải Thắng nói với mình, cậu còn muốn giấu mình đến khi nào hả?" Chi giận đến nỗi chảy cả nước mắt

"Xin lỗi, mình không có ý muốn giấu cậu" Trúc đưa tay muốn giúp cô ấy lau đi những giọt nước mắt nhưng lại bị cô ấy gạt tay ra

"Tại sao cậu không biết yêu thương bản thân mình chứ, cậu có biết lúc nhìn thấy cậu như vậy, mình rất đau lòng không"

"Làm sao mà cậu lại ăn mặc những thứ như vậy, rồi còn uốn éo, nhảy múa cho những kẻ hám sắc đó. Sao cậu...cậu lại hạ thấp bản thân mình như vậy chứ, chỉ vì chiếc môtô đó sao, có đáng không?....Sau này mình .....mình không muốn ngồi xe của cậu nữa" nói xong, Chi bỏ chạy khỏi vòng tay Trúc

" Chi! Chi ..." vừa định chạy theo thì bị bà chủ kéo lại

"Cô nương, sao cô lại đột nhiên bỏ chạy ra khỏi sàn như vậy chứ hả?... Thôi, coi như tôi cầu xin cô đấy, mau quay về đi, nếu không mấy người đó chắc phá sập tiệm của tôi quá" bà chủ cứ nắm chặt lấy tay Trúc

Hết cách, Trúc chỉ còn biết quay về bar làm cho xong công việc hôm nay.

Về đến nhà, phát hiện phòng của Chi vẫn còn sáng, Trúc nhẹ nhàng gõ cửa

"Chi, cậu vẫn còn giận mình sao?" vừa nói xong thì đèn trong phòng cũng tắt luôn

"Chi, mình không cố ý thật mà, cậu tha thứ cho mình đi" Trúc cứ đứng trước cửa nói vì cô biết Chi sẽ nghe thấy

"Mình bảo đảm lần sau chuyện gì cũng nói cho cậu biết, với lại, hôm nay là ngày cuối mình làm ở đó, sau này mình không đến những nơi như thế này nữa đâu"

Kết quả, nói cả buổi trời, Chi vẫn không mở cửa, xem ra cô ấy rất là giận, Trúc chỉ còn cách là về phòng mình, đợi sáng sớm ngày mai lại xin lỗi.

Đôi lúc họ cũng vì những chuyện nhỏ mà giận nhau, nhưng chỉ giận trong một thời gian ngắn. Chủ yếu là do Chi hay giận nhưng cũng hay quên, sau đó lại chạy đến nói chuyện với Trúc.

Nhưng lần này có vẻ rất nghiêm trọng, trong buổi ăn sáng Chi vẫn không nói với Trúc lời nào.

Trúc muốn chở Chi đi học, cô ấy lại nói

"Mình nói rồi, mình không muốn ngồi xe của cậu nữa!" nói xong thì quay lưng bỏ đi

*Thật là đau đầu, phải làm sao đây. Nếu Chi không muốn ngồi nữa, vậy còn cần nó để làm gì nữa chứ. Thôi, tốt nhất là bán cho người khác vậy, nói không chừng, Chi không nhìn thấy nó nữa thì sẽ hết giận* Trúc nghĩ


( công viên trường )

"8 triệu"

"Cái gì?! Sao bạn không đi cướp luôn cho rồi!"

"Bạn nhìn cho kĩ, đây là kiểu mới đấy, với lại, tôi mới chạy có mấy ngày, nó vẫn còn rất mới. Tôi mất hai mươi mấy triệu để có nó đấy" Trúc chỉ vào chiếc xe và nói

"Tôi chỉ có nhiêu đó, cậu bán hay không thì tuỳ"

"Cậu..."

"Thôi, bỏ đi, bỏ đi, ai biểu Chi không thích mày chứ, nhưng mà mày cũng dễ thương đấy chứ, lại còn màu hồng, màu yêu thích của Chi nữa chứ, thật sự không nỡ bán mày đi chút nào" Trúc nhìn chiếc môtô mà luyến tiếc

"Giờ cậu có bán hay không vậy?"

Trúc gạt bỏ những ý nghĩ trong đầu, vừa định nói bán thì....

"Không bán!" Chi vừa đi về phía họ vừa nói

"Không bán thì không bán, làm gì dữ dzạ không biết" chàng trai đó giận dữ bỏ đi

"Chi, cậu dữ quá à" Trúc nói nhỏ đủ mình cô nghe

"Thanh Trúc, mình hỏi cậu, tại sao cậu lại bán chiếc xe hả?" Chi giận dữ hỏi Trúc

"Không phải cậu không thích nó sao?" Trúc nói nhỏ

"Mình nói không thích nó hồi nào chứ?"

"Không phải cậu nói sẽ không muốn ngồi xe của minh nữa sao? Vậy còn cần nó để làm gì nữa chứ, không lẽ mình chạy xe đi học, còn cậu thì ngồi chiếc xe bus chật chội đó hả"

"Cậu có nhầm không vậy, chiếc xe này là do cậu cực khổ làm việc trong quán bar mới có được đấy, cậu nỡ bán nó đi nhưng mình thì không nỡ" câu nói này của Chi đã gây sự chú ý của nhiều người trong trường

"Suỵt... Chi, cậu nhỏ tiếng chút đi" Trúc nhìn xung quanh, biểu hiện trên mặt có chút ngại

"Cậu cũng biết xấu hổ à?"

"Vậy cậu nói đi bây giờ phải làm sao, ngồi thì không chịu ngồi, bán cũng không cho bán, chẳng lẽ cậu muốn để nó ở trong nhà làm vật trang sức à"

"Không biết" Chi giận dữ quay người bỏ đi

Trúc đứng đó không biết phải làm gì, một lát sau...

"Hôm qua có thật là ngày cuối cùng?" Chi quay lại hỏi

"Uhm, mình thề đấy" Trúc gật gật đầu như con lật đật

"Ngoài nhảy múa ra cậu còn làm gì nữa không?"

"Không có, tuyệt đối không có" Trúc nhanh chóng phủ nhận

"Vậy có bị người khác lợi dụng không?" Chi hỏi nhỏ

"Không có, bà chủ rất tốt, rất quan tâm đến mình"

"Sau này không cho phép cậu về nhà trễ nữa" dạo trước buổi tối phải đi làm nên Trúc thường về trễ

"Mình bảo đảm, nhất định sẽ không có lần sau"

Thấy Chi không nói gì, Trúc hỏi nhỏ

"Vậy.... để mình chở cậu về nha"

"Uhm"

End Chap 7


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro