Chap 8: Phòng bệnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phòng bệnh, mặc dù đây không phải nơi Chi yêu thích nhưng không hiểu sao nó lại xếp thứ hai trong danh sách những nơi Chi hay đến...

Nhất là trong những năm trung học cơ sở, Chi thường xuyên "ghé thăm" nơi này. Có lẽ vì thế mà Chi không thích màu trắng, nó làm cho Chi có cảm giác rợn người.

Chi còn nhớ lần đầu tiên khi một mình ở trong phòng bệnh, nhìn đâu cũng chỉ có một màu trắng, xung quanh không hề có một màu khác, nên Chi có cảm giác cô đơn và sợ hãi đến nỗi rơi nước mắt.

"Cậu khóc hả?" không biết từ lúc nào Trúc đã đến bên cạnh Chi

"Không ...không có" Chi nở nụ cười yếu ớt, không muốn Trúc nhìn thấy mình khóc

Trúc giúp Chi lau đi những giọt nước mắt ở khoé mắt mà không trách Chi lời nào về sự không thành thật của mình.

"Đau không?" Trúc hỏi nhỏ

Chi lắc đầu

"Chi"

"Hả?"

"Mình sẽ luôn ở bên cạnh cậu, cho nên cậu đừng sợ hay cảm thấy cô đơn" Trúc nhìn Chi và nói một cách nghiêm túc.

Không hiểu sao, sau khi nghe lời nói của Trúc thì Chi không còn sợ nữa, bởi cô biết dù có xảy ra chuyện gì đi nữa thì Trúc cũng ở bên cạnh. Chi chưa bao giờ nghi ngờ những gì Trúc nói và quả thật cô ấy luôn thực hiện những lời hứa của mình.

Kể từ khi Chi nhập viện, Trúc đều ở bên cạnh lo lắng, quan tâm Chi. Sau khi tan học, cô ấy sẽ đem rất nhiều quà đến. mỗi ngày là một món quà khác nhau.

Những bông hoa ngắt bên đường hay những món đồ ăn vặt hoặc những món đồ vật do chính Trúc làm trong những giờ thủ công, cô ấy đều tặng cho Chi.

Mặc dù những món quà đó không đắt tiền, nhưng với Chi mà nói đó là những món quà vô giá.

Thậm chí Trúc còn chép bài một cách cẩn thận, tỉ mỉ, ghi chú những điều cần thiết, sau đó kiên nhẫn ngồi giảng lại cho Chi.

Không chỉ Chi mà mọi người đều ngạc nhiên về sự thay đổi của Trúc. Bởi vì Trúc không bao giờ nghe giảng thì nói gì đến việc chép bài, viết những ghi chú, thậm chí có lúc cô ấy còn trốn học.

Trong phòng bệnh cũng không còn là một màu trắng nữa, vì bức tường trắng đã được bao phủ bởi những giấy dán tường và hình của hai đứa.

Trúc luôn nghĩ ra những ý tưởng làm cho Chi vui, như là trêu chọc cô y tá chẳng hạn hoặc là chơi trốn tìm trong bệnh viện, khiến cho các bác sĩ và y tá cũng rất sợ cô ấy.

Thời gian dần trôi qua, Trúc cũng không còn những tính khí trẻ con nữa, mà thay vào đó là một Thanh Trúc trưởng thành, luôn quan tâm và chăm sóc người khác.

Những lúc Chi buồn, Trúc sẽ im lặng ngồi nghe Chi tâm sự, cùng nhau ngồi đọc sách. Trúc đem lại cho Chi cảm giác có thể dựa vào và tin tưởng vào cô ấy mà không phải lo sợ điều gì.

Từ khi nào mà Chi cảm nhận được điều này?

Khi Trúc có thể gọt một trái táo, mà vỏ trái táo không bị đứt đoạn nào? Không đúng. Hay là lúc nhìn Trúc đang gấp rút làm bản kế hoạch trong phòng bệnh .

Lần đó, Chi phát sốt phải vào bệnh viện. Như mọi lần, tối nào Trúc cũng đến thăm Chi, nhưng lần đó Trúc mang theo rất nhiều tài liệu. Chi muốn Trúc về nhà làm, nhưng cô ấy lại nói

"Nếu ở nhà làm, chắc chắn mình vừa làm vừa nghĩ về cậu thì còn làm gì được nữa, thà làm ở đây cho rồi" Trúc luôn có một đống lí do nguỵ biện cho mình.

Cả đêm, Trúc ngồi bên ghế sofa làm bản kế hoạch. Chi sợ sẽ làm phiền cô ấy nên chỉ nằm đó mà lặng lẽ quan sát.

Chi rất thích nhìn dáng vẻ chăm chú làm việc của Trúc, ở cô ấy như phát ra vẻ đẹp của sự trưởng thành, hoàn toàn không còn tính khí trẻ con như thường ngày .

Mặc dù khoảng cách giữa giường bệnh và ghế sofa chỉ có 2 bước chân, nhưng sao Chi cảm thấy Trúc rất xa cách mình.

Cả ngày không nhìn thấy Trúc, Chi rất nhớ và muốn nhìn cô ấy ở khoảng cách gần hơn, vì thế...

"Trúc...." Chi nhỏ tiếng gọi

"Hả?" Tuy miệng trả lời nhưng mắt cô ấy vẫn dán vào cái đống tài liệu

"Cậu đang làm gì thế?" Chi giả vờ hỏi

"Không phải nói với cậu rồi sao, mình phải làm bản kế hoạch"

"Vậy cậu không thể đem qua bên này làm hay sao" Chi hờn dỗi

"Sao được chứ, nếu mình đem qua bên đó làm thì làm sao mà cậu nghỉ ngơi được " Trúc từ chối lời gợi ý của Chi một cách nghiêm túc

Chi nghĩ là mình không nên nói gì nữa.

Một lúc sau

"Trúc...."

"Hở?"

"Mình cảm thấy lạnh..."

"Lạnh? Vậy để mình đi mượn cô y tá thêm cái chăn" nói rồi Trúc đứng dậy

"Không cần đâu, cậu qua đây chút thì được rồi" giọng điệu Chi nhỏ dần, cảm thấy có chút xấu hổ

"Thật không hiểu nổi cậu á, mình có phải lò sưởi đâu" tuy miệng nói như vậy nhưng người thì đứng bên cạnh chiếc giường, tay thì cầm bản kế hoạch

Chi nhích ra một chút để Trúc đặt tài liệu. Trúc đặt tài liệu xuống, nhưng trước khi ngồi xuống cô ấy dùng tay để lên trán Chi.

"Có chỗ nào không khoẻ không?"

*Chi lắc đầu*

"Uống nước không?"

*Chi lắc đầu*

"Ăn trái cây không?"

*Chi lại lắc đầu*

"Sao vậy, sao không nói gì hết mà cứ cười như con ngốc thế?" Trúc hơi cau mày

"Có đâu" Chi phủ nhận nhưng nụ cười trên khuôn mặt đã bán đứng cô

"Nếu như mệt rồi, thì ngủ đi" Trúc giúp Chi sửa lại tấm chăn

"Mình vẫn chưa bùn ngủ mà?" trước mặt Trúc, Chi cảm thấy mình càng ngày càng giống trẻ con

"Có giấy trắng không?" Chi đột nhiên có một ý nghĩ

"Không có, mà để làm gì vậy?" Trúc nhìn Chi thắc mắc

"Mình muốn vẽ"

"Cuốn tập vẽ của cậu đâu?"

"Quên đem rồi"

"Thật ra lấy cái này vẽ cũng được nè" Chi nhìn vào bản kế hoạch của Trúc, rồi lấy một trong những tờ đó, vui vẻ nói

"Tiểu thư à, đây là bản kế hoạch của mình đó" Trúc nói với giọng dở khóc dở cười

"Mình có làm hư nó đâu, mình chỉ vẽ bên trang giấy không có chữ thôi mà, được không?" Chi làm bộ mặt cún con

"Vậy thì cậu đừng có mà vẽ bậy bạ đó, nếu không ngày mai họp chắc mình chết quá" Chi biết chắc Trúc sẽ không từ chối nổi bộ mặt đó.

"Biết rồi mà"... "vẽ cái gì thì còn phải coi tâm trạng của mình đã, hehe" – Chi nghĩ

"Nhiều nhất chỉ được vẽ 2 tấm thôi đó" Trúc cằn nhằn

"Biết rồi mà, đồ ích kỉ"

"Mình chỉ sợ cậu mệt thôi, gấu ngốc à"

*Tại sao mặt mình lại nóng lên chứ* sợ Trúc nhìn thấy, Chi vội cúi đầu xuống giả bộ vẽ vời gì đó. Trúc cũng không nói gì nữa, trong phòng trở nên yên tĩnh lạ thường. Chỉ có tiếng bút chì đang vẽ và tiếng gõ bàn phím

*Trúc, cậu biết không, chỉ cần có cậu bên cạnh, mình luôn cảm thấy không khí xung quanh mình cũng trở nên ấm áp và phảng phất một chút hương vị mang tên Trúc, cảm giác này mang lại cho mình rất ấm áp và rất an toàn, không hề phải lo sợ gì cả. Trong đêm tối yên tĩnh như thế, mình cảm thấy cả thế giới dường như chỉ có hai đứa mình, mình chỉ cần có cậu bên cạnh và bên cạnh cậu cũng chỉ có mình mà thôi.*

End chap 8


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro