Chương 24 Nhõng nhẽo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tom mở mắt ra giữa không gian lạnh lẽo và u ám của căn phòng. Ánh sáng nhạt nhòa từ bên ngoài lọt qua khung cửa sổ khiến cậu cảm nhận được sự cô đơn tràn ngập xung quanh. Cảm giác bất an và lo lắng xâm chiếm khi cậu nhận ra sự vắng mặt của hắn. David luôn ở bên cậu mỗi khi cậu tỉnh giấc, vòng tay của hắn luôn là nơi mà Tom tìm đến để được bảo vệ và che chở. Nhưng hôm nay, không có vòng tay ấy, không có tiếng cười mỉa mai hay cái nhìn sắc bén của David. Tất cả chỉ còn lại sự im lặng, lạnh lẽo đến đáng sợ.

Cậu ngồi dậy, cảm thấy lồng ngực mình như bị nén chặt. Cảm giác trống trải, bị bỏ rơi bao trùm lấy tâm trí non nớt.

" David… Anh đâu rồi? " - Cậu gọi tên hắn, nhưng tiếng gọi của cậu chỉ tan biến trong không gian tĩnh mịch

" Anh ơi...em dậy rồi "

Đáp lại cậu chỉ là sự im lặng vô tận, sự im lặng khiến trái tim cậu như bị bóp nghẹt.

Sợ hãi, Tom bật dậy khỏi giường, đôi chân cậu run rẩy như muốn khuỵu xuống. Cậu bước loạng choạng trong căn phòng, ánh mắt hoang mang lùng sục mọi ngóc ngách.

" David… Anh đừng bỏ em mà! " -  Giọng cậu nghẹn ngào, nước mắt đã bắt đầu lăn dài trên gò má

Cậu hét lên, tiếng hét đầy sự sợ hãi và tuyệt vọng, như muốn xé toạc bầu không khí tĩnh lặng đến ngột ngạt.

Không nhận được bất kỳ phản hồi nào, cậu lao về phía tủ quần áo của David, mở toang cửa tủ. Những bộ quần áo của hắn được sắp xếp gọn gàng, vẫn nằm nguyên vị trí cũ, như thể hắn vẫn ở đây. Cậu cầm lấy một chiếc áo sơ mi màu đen, chiếc áo mà cậu luôn thấy David mặc. Mùi hương quen thuộc của hắn, mùi hương của sự an toàn và chiếm hữu, vẫn còn vương vấn trên vải. Cậu ngả người ôm chặt lấy chiếc áo, hít hà hương thơm ấy, như thể đó là thứ duy nhất còn kết nối cậu với David.

Tom quỳ xuống sàn nhà, ôm lấy chiếc áo sơ mi của David mà khóc nức nở.

" David… Đừng bỏ em mà… Em chỉ có mình anh thôi… " - Giọng cậu vỡ ra, run rẩy, lẫn trong tiếng khóc thổn thức

" Hức... đừng bỏ em mà "

Cậu thu mình lại trong góc tủ, cuộn tròn như một đứa trẻ lạc lối, mong chờ được che chở. Sự yếu đuối và sợ hãi đè nặng, như một bóng ma không thể xua tan. Cậu tiếp tục khóc, cho đến khi mệt mỏi đến mức không còn sức lực, và chìm vào giấc ngủ trong tình trạng cuộn tròn trong góc tủ, với chiếc áo sơ mi của David ôm chặt vào lòng.

Vài giờ sau, David trở về nhà. Cánh cửa bật mở, hắn bước vào với một nụ cười nhẹ, nhưng ngay lập tức bị bao trùm bởi sự im lặng chết chóc. Thường ngày, Tom luôn chạy đến đón hắn với ánh mắt đầy ngây thơ và nụ cười rạng rỡ, nhưng hôm nay… không có tiếng động nào. Nụ cười trên môi David dần biến mất, thay vào đó là một cảm giác lo lắng, khó chịu bắt đầu trỗi dậy.

" Bé Tom " - Hắn gọi tên cậu, giọng điệu của hắn vẫn còn sự bình tĩnh, nhưng ẩn chứa trong đó là sự cảnh giác

Khi không có tiếng trả lời, David trở nên sốt ruột hơn.

" Bé Tom em đâu rồi " - Giọng hắn bỗng trở nên gấp gáp, pha chút giận dữ

Nhưng vẫn chỉ là sự im lặng đáp lại. Không một tiếng động, không một dấu vết của Tom.

Cơn giận dữ bắt đầu dâng lên trong lòng David, hắn cảm thấy một cơn sóng dữ dội đang trào dâng, đe dọa phá vỡ sự kiểm soát của mình.

" Em trốn đâu rồi ra đây ngay cho tôi " - Hắn quát lớn, bước chân nhanh chóng dẫn hắn lao về phía phòng ngủ

Cánh cửa bị đẩy mạnh mở ra, và không thấy Tom đâu, hắn bắt đầu lục tung căn phòng. Những đồ đạc trên bàn bị hất văng xuống đất, tủ quần áo bị xô đẩy mạnh bạo, như thể cơn giận của David đang dần biến thành sự điên loạn.

" Bé cưng đừng làm tôi mất kiên nhẫn "

" Ra đây ngay cho tôi, tôi không giỡn với em đâu " - Hắn gầm lên, tiếng quát của hắn vang vọng khắp căn nhà, đầy đe dọa

Khi không nhận được phản hồi, hắn lao đến tủ quần áo, đạp mạnh vào cửa tủ. Cánh cửa bật tung ra, và ngay lập tức, Tom ngã nhào ra ngoài.

Cảnh tượng trước mắt khiến David thoáng sững sờ. Tom đang ôm chặt lấy chiếc áo sơ mi của hắn, đôi mắt cậu đẫm lệ, ánh nhìn ngây dại của cậu đập vào mắt hắn.

" Hức David… Anh về rồi… " - Giọng cậu yếu ớt, run rẩy, nhưng ngay lập tức, cậu lao tới ôm chầm lấy hắn, như thể David là phao cứu sinh cuối cùng trong cơn bão của cậu

David chậm rãi đưa tay vòng qua ôm chặt lấy cậu. Mặc dù cơn giận dữ vẫn còn đó, nhưng sự nhẹ nhõm khi thấy Tom không sao khiến hắn không thể không mềm lòng.

" Em ở đây làm gì vậy, hả? " - Giọng hắn vẫn còn chút gắt gỏng, nhưng có thêm chút dịu dàng khi nhìn thấy tình trạng của cậu

" Em… Em sợ… Anh không ở đây… Em nghĩ anh bỏ em đi rồi… "

" Hức...đáng sợ lắm "

Tom nấc lên, giọng nói lẫn trong tiếng khóc, cảm giác lo lắng và sợ hãi vẫn còn bao trùm lấy tâm trí cậu.

" Em không muốn ở một mình David… Đừng bỏ em mà… "

David nhìn cậu, ánh mắt hắn dịu đi, nhưng vẫn đầy sự chiếm hữu. Hắn không nói gì, chỉ lặng lẽ bế cậu lên, cảm nhận cơ thể cậu đang run rẩy trong vòng tay mình.

" Tôi đã bảo em bao nhiêu lần rồi "

" Tôi sẽ không bao giờ bỏ em đi đâu cả "
Giọng hắn trầm ấm, nhưng vẫn đầy quyết liệt, như muốn khẳng định một lần nữa quyền sở hữu tuyệt đối của mình đối với Tom.

" Ngoan đừng khóc mắt xưng hết rồi này "

" Xót chết mất "

" Nín nào bé cưng "

" Tôi xin lỗi...sau này tôi sẽ không bỏ em một mình nữa chịu không "

Tom nhìn lên hắn, ánh mắt cậu đượm buồn nhưng đầy tin tưởng.

" Em chỉ… Em chỉ muốn anh luôn ở đây với em… Em sợ… sợ lắm… " - Cậu thì thầm, đôi tay siết chặt lấy cổ hắn, như thể không muốn rời xa dù chỉ một giây

David thở dài, bước về phía giường và ngồi xuống, để Tom dựa vào ngực mình. Hắn vỗ nhẹ vào lưng cậu, như đang dỗ dành một đứa trẻ.

" Em không cần phải sợ bé Tom "

" Tôi đã nói rồi, tôi sẽ luôn ở đây với em "

" Không ai có thể tách chúng ta ra được " -  Giọng hắn trở nên nhẹ nhàng hơn, nhưng vẫn có sự quyết liệt trong từng lời nói

Tom ngước lên, đôi mắt cậu ánh lên chút niềm tin.

" Anh hứa chứ? " - Cậu hỏi, giọng nói run rẩy nhưng đầy hy vọng

David cúi xuống, hôn nhẹ lên trán cậu.

" Tôi hứa " - Hắn đáp, đôi mắt hắn rực lên vẻ kiên định.

" Em là của tôi biết chưa "

" Và tôi sẽ không để em đi đâu cả "

Lời nói của hắn mang theo một sự xác nhận tuyệt đối, không cho phép bất kỳ sự phản kháng nào.

Tom khẽ mỉm cười, đôi mắt vẫn còn đọng nước nhưng đã có chút bình an khi nghe những lời của David.

" Em yêu anh, David… " - Cậu thì thầm, giọng nói nhỏ nhẹ nhưng đầy cảm xúc

David cúi xuống, cắn nhẹ vào vành tai cậu, thì thầm bằng giọng nói đầy sở hữu.

" Em là của tôi bé Tom. Chỉ của tôi thôi. Không ai khác, không nơi nào khác. Và em sẽ mãi mãi ở bên tôi  hiểu chưa "

Tom nhắm mắt lại, cảm nhận từng lời của David như một lời tuyên thệ, siết chặt tay hơn, ôm lấy hắn mà không muốn buông rời.

" Vâng, David… Em chỉ là của anh… "

Hết chương 24

Votes+Comment nhen bây ơi!!!

Tự nhiên hôm nay nghe bài " Vừa hận vừa yêu ", tao lại nhớ James, Matthew và Jonathan. Ai đọc rồi thì sẽ biết bộ đó ha. Đúng kiểu vừa hận vừa yêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro