Chương 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào lúc Phó Thời Vân cần Bồi Niệm nhất, cậu lại rời khỏi hắn. Bồi Niệm vừa mất tích là không cho Phó Thời Vân cơ hội tìm được cậu, hệt như cậu đã bốc hơi trong một đêm.

Bồi Niệm không sử dụng phương tiện công cộng nào cần giấy chứng minh, cũng thay sim và điện thoại mới, cậu đi xe tải chở hàng có chở cả người với giá vài chục tệ, rời khỏi thành phố này. Bồi Niệm giao vài chuyện quan trọng trong thành phố của mình cho một người bạn trông nom hộ, cậu vứt bỏ tất cả những thứ khác, không đụng tới căn nhà, nó vẫn ở đó như cũ.

Bồi Niệm đi xe chở hàng xóc nảy gập ghềnh, cậu cầm một chiếc điện thoại cũ gửi tin nhắn cho người bạn trông coi đồ giúp minh, màn hình điện thoại sáng mờ mở soi rọi gò má trắng như ngọc của Beta.

"Cảm ơn cậu, có thể phải qua một thời gian nữa mình mới quay về." Kèm theo một hình icon mặt cười nhỏ nhỏ.

Người bạn kia cũng đang gửi tin nhắn ngược lại, "Không có gì, chỉ là khi nào thì cậu mới quay về?" Kèm theo icon nghỉ ngờ.

Bồi Niệm khê mim cười, hồi âm. "Có thể là rất nhanh, cũng có thể là mãi mãi không về, nên nếu mình đi lâu quá thì cậu có thể bán hoặc ném những thứ của mình đi cũng được."

Thật ra Bồi Niệm đã đưa cho người bạn này một số tiền, chỉ là cậu không có chắc chắn bản thân có quay về hay không.

"Còn nữa, mình đổi số điện thoại mới, nếu sau này có cơ hội thì chúng ta sẽ lại liên lạc với nhau."

Rất nhanh là người bạn kia gửi dấu chấm hỏi tới, nhưng Bối Niệm không nhìn nữa, cậu đã tắt điện thoại, rút sim ra.

Rắc!

Hai tay Bối Niệm giữ chặt, bẻ gãy chiếc sim.

Khi xe chở hàng dừng lại đổ xăng, Bồi Niệm ném sim vào thùng rác, không hề quay đầu lại.

Ngay cả khi Phó Thời Vân một tay che trời ở Liên Thành thì hẳn cũng phải mất một chút thời gian nếu muốn vươn tay tới những nơi khác, không thể tìm được một người đã mất tích trong vòng hai ngày ngắn ngủi.

Nhưng chẳng bao lâu sau là Phó Thời Văn tìm được người bạn được Bồi Niệm nhờ vả kia. Phó Thời Vận biết hắn sẽ không hỏi được tin tức có ích gì từ người này, nhưng hắn vẫn bỏ một số tiền ra, lấy chút đổ từ người này. Đó là những vật cũ của Bồi Niệm, là một cái thảm mỏng kiểu cũ, vài quyền sách đã bị đọc nhiều đến mức có nếp gấp, còn có một quyển sổ sách.

Mấy ngày nay, người trong công ty không dám gặp Phó Thời Văn. Alpha kia u ám đến nỗi có thể tỏa ra áp suất thấp khiến người ta nhũn cả chân, bọn họ chỉ dám đưa văn kiện cho trợ lý, nhờ trợ lý lên cho hắn. 

Trong thời gian này, trợ lý Tần Tuân cũng rất đau đầu, vì bà chủ trốn đi, còn trốn đi trong thời gian quan trọng nên anh ấy cũng không dám chọc vào ông chủ đang cáu kỉnh hệt như một con sư tử đực. Anh ấy chỉ đành cố hết sức hoàn thành những chuyện nhỏ mà mình làm được, còn lại vẫn phải chờ tìm được bà chủ về rồi tính sau.

Phó Thời Vân đi từ công ty về nhà, Đỗ Tự đã đưa thuốc ức chế của hắn trong hôm nay tới phòng hắn.

Mỗi ngày Alpha sẽ dùng một liều thuốc ức chế cho kỳ mẫn cảm, hiệu quả của loại thuộc này rất tốt, không để lại di chứng, nếu trong mẫn cảm diễn ra mà ngừng thuốc, kỳ mẫn cảm sẽ tiếp tục tồn tại chứ không biển mất. 

Theo như bình thưởng, kỳ mẫn cảm của Alpha sẽ kéo dài trong một tới hai tuần, nhưng ham muốn tình dục của tuần thứ hai sẽ không mãnh liệt như tuần thứ nhất.

Nếu có Bồi Niệm ở đây, bây giờ chắc là Phó Thời Vân đang mây mưa với Beta chứ không phải tự tiêm thuốc ức chế cho mình.

Phó Thời Vân nhớ tới quyển số hắn đã thấy, cùng với lịch sử tin nhắn mà người bạn của Bồi Niệm cho hắn xem, Bồi Niệm thà gửi tin với một người bạn không thân quen gì cho lắm cũng không gửi tin cho hắn. Alpha tức giận đến độ gân xanh nhô lên trên bàn tay tiêm thuốc ức chế.

"Bồi Niệm, tốt nhất là em trốn đi xa chút, đừng để tôi bắt được em. Nếu không thì cả đời em cử nằm trên giường đi!"

Dì Hoắc thấy Phó Thời Vân đã tiêm thuốc ức chế xong, mặt mày hầm hầm giận dữ, tưởng hắn không khỏe nên lo lắng hỏi hắn.

"Cậu chủ, có cần nơi bác sĩ Đỗ Tự tới không?"

Dẫu sao thì thuốc ức chế cũng là thuốc, áp chế bản năng và thiên tính của Alpha, sẽ khiến hắn khó chịu. Nhưng Phó Thời Vân đã quen rồi, hắn không thấy khó chịu là bao, chỉ là Bồi Niệm chạy mất khiến lòng hắn không vui. Bây giờ hắn chỉ có một mục đích là bắt được Bối Niệm, nhốt cậu lại mãi mãi.

Trong thời gian kỳ mẫn cảm của Phó Thời Vân đang diễn ra, ông cụ Phó gọi hắn về, nói là Đường Hựu Tình sắp về, bảo hắn và Đường Hựu Tình gặp nhau, mọi người cùng ăn cơm.

Nói đến đây, thật ra Đường Hựu Tình cũng được coi như em gái của hắn. Ông nội của Đường Hựu Tinh và ông nội Phó Thời Vân là bạn tâm giao. Cả nhà họ Đường đều là quân nhân, nếu có chiến tranh thì bọn họ sẽ hy sinh vì nước, cuối cùng để lại một cô cháu gái chỉ mới ba tuổi. Có thể nói, Đường Hựu Tình là giọt máu cuối cùng của nhà họ Đường, ông cụ Phó cũng nuôi nấng Đường Hữu Tình lớn lên dưới sự phó thác của người bạn thân, nên Đường Hựu Tình và Phó Thời Vân lớn lên cùng nhau.

Có thể nói rằng Phổ Thời Vân và Đường Hựu Tình là thanh mai trúc mã, nhưng từ nhỏ là hai người đã không hợp tính nhau. Ai ai cũng là người ương bưởng, đánh mắng nhau từ nhỏ tới lớn. Tuy pheromone của Đường Hựu Tình có thể trấn an Phó Thời Vân nhưng hắn cũng chỉ coi Đường Hựu Tinh là một cô em gái, không hề có tình cảm gì khác ngoài tình anh em bạn bè.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#abo