Page 9. Tâm tư đau đớn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Chưa bao giờ ngừng hi vọng.

  Mỗi lần đứng trước gương, những cảm giác tự ti về bản thân liền dâng lên cuồn cuộn trong đáy lòng vốn chẳng mấy yên ả của tôi ; không phải chỉ nhan sắc, mà tôi tầm thường ở hầu hết tất cả mọi mặt.

 Thế này nhé, tôi vừa không xinh, tóc không mềm mại, da dẻ không mịn màng, chiều cao tuy có nhưng vóc dáng thô, tính cách lại cộc cằn, thô lỗ và có chút bồng bột. Nếu như cùng đặt tôi và cô bé khối dưới kia lên một bàn cân, bạn nghĩ ai sẽ thắng thế về mọi mặt ?

  Thành thực mà nói, tôi mờ nhạt đến nỗi có cầm đèn đứng trước mặt Thành múa may thì cậu cũng chẳng nhìn thấy. Nhưng đối với tôi, cậu ấy là vì sao sáng đẹp nhất trong biển vũ trụ, dù có là một hạt cát giữa sa mạc mênh mông cũng phải là hạt cát hoàn hảo nhất, tinh tế nhất.

''Thành, mày thích ai chưa ?''

Tôi ước bản thân chưa bao giờ gửi tin nhắn đó cho cậu. Chỉ một câu thôi, đủ để làm trái tim và cõi lòng tôi tan nát từng mảnh dứt khoát, rõ ràng mang đến những nỗi đau mà bản thân chẳng thể chịu nổi.

Hối hận bây giờ cũng đâu kịp nữa ?

 Chuyện gì xảy ra rồi sẽ xảy ra, cô bé dũng cảm kia cũng bị từ chối rồi. Lần này, tôi không vui, càng không buồn rầu, chỉ đơn thuần là đang kìm nén những dòng cảm xúc kì lạ lại tấn công lý trí chưa bao giờ yên lặng của tôi. Cứ suy nghĩ chồng chất suy nghĩ, hằng đêm tôi vẫn không ngủ được, tự hỏi có phải bản thân đã quá loạn óc rồi không ? Tôi chẳng phải nữ chính ngôn tình, hành xử và kiểm soát lý trí một cách yếu đuối như vậy có ích gì chứ ?

 Và rồi tôi lại hối hận, khổ sở dằn vặt về những sự việc mới diễn ra cách đây chưa đầy một tuần.

Ngày hôm đó, Đạt nói với tôi rằng, chính Thành đã khẳng định cậu ấy không thích tôi dù chỉ một chút. Cậu cho tôi xem đầu cuối đoạn tin nhắn, mỗi câu mỗi chữ từ phía Thành hệt như những mảnh thủy tinh tráng lệ đâm xuyên suốt vào từng nơi yếu đuối nhất trong tâm trí vặn vẹo của tôi. Dẫu biết điều ấy là hiển nhiên, tôi vẫn có cảm giác như trái tim mình đã vụn vỡ thành từng mảnh không thể hàn gắn. 

 Vì không quá ngốc nghếch nên tôi biết, cô bé xinh xắn khối dưới kia vốn dĩ là mẫu người yêu điển hình mà đứa con trai nào trong trường tôi cũng thích, cũng muốn bao bọc, che chở, nếu như cậu ấy dứt khoát từ chối hẳn phải có người trong mộng rồi. Nhưng tôi chưa bao giờ dám nghĩ rằng, lại có một ngày tôi phải chấp nhận một sự thật đau đớn đến vậy. 

''Tao có thích một đứa cùng trường.''

Dám sure kèo 'đứa cùng trường' đó không phải tôi.

 Ánh nắng nhạt nhòa ngoài kia chiếu rọi vào chậu cây nhỏ mà tôi đặt ở bệ cửa sổ, vài ngọn cành khẳng khiu, còi cọc vươn lên từ thân xanh yếu ớt, từ đó đâm chồi những mầm lá mơn mởn tuy nhỏ bé nhưng lại tràn đầy sức sống, hi vọng khỏe khoắn như một sắc màu tươi rói làm rực rỡ cuộc sống ảm đạm này. Chỉ tiếc rằng, thứ hi vọng nhỏ nhoi mà chính tay tôi thắp lên ấy quá đơn thuần, không đủ tạo ra những đổi thay tốt đẹp trong cõi lòng đang dần vụn vỡ của bản thân tôi.

 Nhưng tôi cũng sẽ không lùi bước.

''Yêu vào rồi thì đứa nào cũng ngu. Mày là bạn tao, tao không muốn thấy mày hành xử như con dở người thế mãi đâu.''

''Ổn thôi, tao sẽ học cách chấp nhận sự thật.''

Đạt nhún vai, hướng về tôi một ánh mắt dường như chẳng có gì là tin tưởng. Đương nhiên tôi thừa hiểu, cái 'sự thật' ấy tới đối mặt tôi còn chẳng dám, làm sao có thể học cách chấp nhận nó như một lẽ thường tình ?

 Và cả những vệ tinh xinh đẹp của cậu ấy ngoài kia nữa.

------------------------------------------------------------

Xin lỗi mọi người vì chap này giọng văn lủng củng quá, thi xong rồi nhưng mình vẫn nặng lòng nên không thể viết hay hơn được :( 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro