Chương 1: Yêu nghiệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Màn đêm buông xuống, giữa nền trời màu lam là ánh trăng trong suôt như nước, nhưng lại tạo nên cảm giác thần bí. Lúc này tại phủ Thừa tướng của Thánh Long vương triều. Đèn lông treo trên hành lang,gió nhẹ thổi qua, ánh lửa lay động chiêu sáng một thân nam tử.

Người này là Thưa tướng Thánh Long vương triều Lam Hằng, khuôn mặt lo lắng qua lại trên hành lang, bàn tay siết thành quyền nhìn về cửa phòng đóng chặt.

Chỉ nghe trong phòng không ngừng truyền ra tiêng kêu tê tâm liệt phế của nữ nhân. Nghe tiếng kêu đau đơn, Lam Hằng càng ngày càng lo lắng.

"Phu nhân từ lúc sinh đên giờ đã qua mấy canh giờ, như thế nào còn chưa sinh xong," Lam Hằng đi qua đi lại, trọng miêng không ngừng lặp lại "Ong trời phù hộ, nhất định phải giúp Liên nhi mẹ tròn con vuông a!"

Bỗng trong phòng vang lên tiếng khóc của trẻ con, Lam Hằng lập tức dừng cước bộ, kích đông kêu lên: "Sinh,Sinh, rốt cuộc sinh rồi!"

Lam Hằng vội vàng đẩy cửa xông vào thì : "Lão gia, ngài đừng nóng vội! Phu nhân vẫn chưa sinh xong a!". Trong phòng bọn nha hoàn nhanh chóng thông báo.

"Cái gì... cái gì? Còn... Còn chưa xong sao. Trời ạ! Muốn sinh tới khi nào a! Liên nhi đáng thương của ta!" khuôn mặt vui sướng còn chưa kịp tiêu thất, hai tay vò tóc, đi qua đi lại

"A..." thoáng chốc , trong phòng lại truyền đến một trân tiếng kêu thê thảm

Cùng lúc đó, bầu trời không có ánh sao, bỗng nhiên hiện lên ánh sáng ngọc, ánh sao lóe lên ánh hồng quang quỷ dị, phút chốc liền biến mất.

"Chúc mừng lão gia, phu nhân sinh được một đôi thiên kim". Sau một chén trà nhỏ,cửa phòng bật mở, Lam Hằng vội vàng bước vào.

"Mau, đưa nữ nhi bảo bối lại đây cho ta".Lam Hàng vọt tới bên mép giương, ôn nhu vuốt ve tóc thê tử, nở nụ cười như hoa ôm hai nữ nhi từ tay bà đỡ.

"Lão gia, đây là tỷ tỷ, đây là muội muội", bà đỡ dùng đệm bọc hai đứa trẻ cẩn thận đưa cho Lam Hằng, thuận tiện giải thích

"Hảo! Hảo! Mọi người đi xuống lĩnh thưởng đi!" Lam Hằng kích động hai tay ôm hai đứa bé vừa hài lòng sung sướng nói.

"Tạ lão gia!" Mọi người cáo lui, đem cửa phòng đóng lại.

"Liên nhi, thật vất vả cho ngươi!" Lam hằng thâm tình nhìn ái thê suy yếu, ôn nhu nói.

"Đáng tiếc Liên nhi không sinh được nhi tử cho phu quân!" Thừa tướng phu nhân Lí Liên đáy mắt mang theo tia xin lỗi.

"Liên nhi ngốc, không sinh được nhi tử, đây không phải đều là cốt nhục của chúng ta sao?" Lam hằng ôn nhu nói, sủng nịnh nhìn hai đứa trẻ trong tay. Chỉ thấy lúc trước cong khóc nháo giờ ngoan ngoãn ngủ trong đệm.

"Liên nhi cũng muốn ôm nữ nhi" Nhìn mắt Lam Hằng, Lí Liên nở nụ cười hạnh phúc, nhẹ nhàng nói.

"Hảo! Đại bảo bối phu quân ôm, tiểu bảo bối cho Liên nhi ôm!" Lam Hằng vừa nói vừa nhẹ nhàng đưa đứa trẻ trong nệm đỏ cho Lí Liên. Nhưng mà, ngay khi Li Liên ôm tiểu nữ nhi trong tay chuẩn bị hôn lên khuôn mặt của tiểu nư nhi thì phút chốc trong mắt nàng như gặp quỷ, cả người run rẩy.

"Yêu ... yêu ... Yêu nghiêt a!" bỗng tiếng thét bén nhọn vang lên, thế nhưng cứ thế dùng sức ném đứa trẻ đi, lập tức đứa bé rơi xuống nền nhà lăn vài vòng mới dừng lại. Nhưng sự tình thật quỷ dị, đứa bé bị ngã mạnh trên mặt đất không hề khóc dù chỉ một tiếng.

"Liên nhi , người điên rồi!" Lam Hằng đang vui vẻ vuốt ve đại nữ nhi nhìn thấy thê tử tàn nhẫn vứt bỏ con mình như thế, trợn trừng mắt thét lớn. vội vàng đặt đại nữ nhi lên nôi rồi nhanh qua đau lòng ôm lấy tiểu nữ nhi

"Tiểu nữ nhi ngoan a, không đau a" Ôn nhu dõ dành , nhưng bộ dáng của hắn cũng như gặp quỷ khi nhìn trên mặt tiểu nữ nhi

"A" Lam Hằng kinh hãi hét lớn, cả người mềm nhũn buông lỏng tay làm rớt tiểu nữ nhi xuông sàn lần nữa, nhưng đứa tre này vân như trước không một tiếng khóc.

"Này... Này... Này..." Lam Hằng run rẩy , con ngươi không thể tin nhìn khuôn mặt tiểu nữ nhi trên sàn nhà kia, cả người ngốc lăng tại chỗ. Hắn rốt cuộc cũng hiểu vì sao ái thê lại nhẫn tâm vứt bỏ nữ nhi như vậy. Bởi vì... bởi vì cái hắn nhìn thấy trên khuôn mặt kia là máu tươi phun trào lóe ánh hồng quang quỷ dị, cả khuôn mặt nữ nhi nhuộm một màu máu đỏ tươi.

'Lão... Lão... Lão gia, yêu... yêu... yêu nghiệt a!" Lí Liên hoảng sợ nhìn khuôn mặt hồng quang , máu tươi văng khắp nơi, run rẩy hô lên. Lập tức, thân thể vốn suy yếu, giờ không còn một hơi thở cứ thê ngã xuống giường, nàng chết, bị chính nữ nhi mình sinh ra hù chết.

"Liên nhi!" Nhìn thấy ái thê mình ngất xỉu, Lam Hằng vội vàng chạy tới ôm lấy ái thê, nhưng lại thấy sắc mặt trắng bệch cánh mũi không một hơi thở. Liên nhi của hắn cứ như vậy mà chết đi.

"Không! Sẽ không! Liên nhi, ngươi mau tỉnh lại! Đừng hù dọa vi phu!" Lam Hằng lắc đầu nói, con người đau đơn nhìn ái thê trong lòng, hắn như điên dại buông thân thể ái thê trên giường nhào tới ngồi xuống bên tiểu nữ nhi

"Là ngươi, là yêu nghiệt nhà ngươi hù chết Liên nhi! Ta bóp chết ngươi!" Lam Hằng mất đi lý trí, hai tay hướng cổ nữ nhi mà bóp. . Ngay lúc này, cánh cửa phòng vô thanh vô tức mở ra rồi khép lại. Trong phòng xuất hiện một vị hòa thượng quỷ dị.

" A di đà phật!" Lão hòa thượng thì thầm , xuất hiện một dòng khí cường đại hướng ngay cánh tay đang bóp cổ nữ nhi thân sinh của mình hất văng ra ngoài, hai tay lão hòa thượng duỗi ra ôm trọn đứa trẻ trong lòng.

"Chí Thanh đại sư?" Lam Hằng chúng một chưởng của lão hòa thượng mà thanh tỉnh trở lại, lập tức nhận ra vị hòa thượng mà kêu lên. Ở Thánh Long vương triều Chí Thanh đại sư là cao tăng đắc đạo được người người tôn kính, vì sao hắn lại xuất hiện ở đây?

"Lão nạp vì đứa bé này mà đến đây!" Chí Thanh đại sư vừa mỉm cười vừa giải thích.

"Chí Thanh đại sư, khuôn mặt của đứa bé này phun đầy máu tươi lại có ánh hồng quang ! Nàng lại còn dọa chết Liên nhi, nàng chắc chắn là yêu nghiệt, ta tuyệt không thể yêu nghiệt này lưu lại hậu thế!" Lam Hằng tiến lên muốn bóp chết tiểu nữ nhi lần nữa, hắn không thể để thế nhân biết được Lam Hằng hắn lại sinh ra một yêu nghiệt, nếu không toàn bộ phủ thừa tướng sẽ bị phá hủy, nghịch thần tặc tử tại Thánh Long vương triều sẽ lấy lý do phủ Thừa tướng sinh ra một yêu nghiệt gây nguy hại cho toàn bộ giang sơn Thánh Long vương triều mà nhân cơ hội giết sạch phủ Thừa tướng.

Từ khi Thánh Long vương triều được sáng lập đến nay, các đời con trưởng của Lam gia đều thừa kế chức vị thừa tướng, phụ tá hoàng đế cai trị giang sơn, cho nên tại Thánh Long vương triều Lam gia có đến một nửa quyền lợi giang sơn. Mà hắn là người thừa kế thứ mười chức vị thừa tướng, hơn nữa hắn lại không có con trai, hắn không thể để Lam gia bị diệt môn, để cho bọn nghịch thần lên nắm quyền sẽ gây nguy hại cho toàn bộ Thánh Long vương triều. Vì toàn bộ Thánh Long vương triều, vì danh dự của Lam gia hắn không thể để nữ nhi yêu nghiệt này sống sót trên đời này được!

"Lam Hằng đứa bé này chính là thần nữ vương chuyển thế, nàng vì cứu vớt toàn bộ Thánh Long vương triều này mà đến! Nếu nàng chết thiên hạ tất đại loạn, Thánh Long vương triều này sẽ bị diệt vong! Đại thế gia Lam gia cùng Thánh Long vương triều đều nằm trong tay ngươi, nếu ngươi giết chết đứa trẻ này thì Thánh Long vương triều sẽ bị hủy trong tay ngươi!" Nhìn thấy Lam Hằng tiếp tục muốn bóp chết nữa nhi cua mình, Chí Thanh đại sư chậm rãi nói.

"Đại sư ngươi ... Ngươi nói cái gì?" Lam Hằng thất thần, khiếp sợ nhìn Chí Thanh đại sư, đối với địa vị của Chí Thanh đại sư trong lòng mọi ngươi không khác gì một vị thần, lời hắn nói Lam Hằng chắc chắn không nghi ngờ. Yêu nghiệt này, vừa sinh ra đã hù chết chính mẫu thân mình, lại là người cứu vớt chúng sinh thiên hạ sao? Này...

Chí Thanh đại sư mỉm cười nhìn máu tươi lóe hồng quang nhiễm đỏ khuôn mặt nữ oa nhi trong lòng, bàn tay giơ lên hướng trên đầu nữ oa nhi , máu tươi lóe hông quang chợt biến mất, màu máu từ từ tụ lại hình thành một cái bớt màu hồng cực lớn che kín nửa khuôn mặt của tiểu nữ oa.

"Lam Hằng, lời hôm nay lão nạp vừa nói tuyệt không thể để người thứ hai biết được!" Chí Thanh đại sư đem đứa trẻ trả lại cho Lam Hằng.

"Lam Hằng biết!" Lam Hằng yên lặng gật đầu, đưa hai tay ôm tiểu oa nhi vào lòng, ngưng trọng trả lời Chí Thanh đại sư.

"Nhớ kỹ, nữ oa nhi này sau này lớn lên có xảy ra bất kì sự việc gì, ngươi cũng không được can dự! Vận mệnh của hắn do nàng quyết định!" Chí Thanh đại sư nhìn chăm chú nữ nhi trong tay Lam Hằng, lời nói vừa dứt thân ảnh liền biến mất khỏi gian phòng.

Trong nháy mắt,Chí Thanh đại sư xuất hiện trên mái nhà ngẩng đầu nhìn bầu trời đầysao nhẹ nhàng thấp giọng nói: Mười tám năm sau linh hồn trở về vịtrí cũ, bớt biến mất cứu vớt chúng sinh. Trong màn đêm mờ mịt ChíThanh đại sư hoàn toàn biến mất.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro