chương 10: bị hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 10: Bị hôn

Ngay tại lúc răng nanh sắp chạm vào vành tai nàng, Lam Ẩn Nhan nâng cùi chỏ lên đập mạnh vào ngực Tiêu Nhiên rồi nhanh chóng thoát khỏi cái ôm ấp của Tiêu Nhiên. Trong tay nàng xuất hiện một thanh chủy thủ đặt ngay trên ngực Tiêu Nhiên.

"Mau xin lỗi ta cho tốt! Ngươi không những đụng chạm cơ thể ta đã vậy còn muốn cắn ta bị thương, đòi lại một lời xin lỗi tuyệt không quá đáng!" Lam Ẩn Nhan híp mắt nhìn Tiêu Nhiên nói

"hu hu vì sao bắt tiểu tứ tứ xin lỗi, tiểu tứ tứ không có sai là do tỷ tỷ ngươi khi dễ ta trước! Tiểu tứ tứ sẽ không xin lỗi, sẽ không xin lỗi!" đôi mắt ngập nước nhìn Lam Ẩn Nhan nghẹn ngào nói

"Còn giả bộ?" Lam Ẩn Nhan nhíu mày gằn từng chữ một: "mau xin lỗi ta, nếu không ta đâm chủy thủ này vào ngực ngươi!"

"hu hu, tỷ tỷ người đừng đem đao ra hù dọa tiểu tứ tứ! Tiểu tứ tứ muốn nói cho hoàng đế ca ca, hoàng đế ca ca của ta rất lợi hại, hắn cũng rất thương tiểu tứ tứ, hắn nhất định sẽ phái thiệt nhiều người đến bắt tỷ tỷ sau đó chém đầu tỷ tỷ!" con ngươi Tiêu Nhiên đầy nước từng giọt đua nhau chảy xuống.

"Hoàng đế thì như thế nào? Lam Ẩn Nhan ta nếu gặp được thế lực cường đại như ngươi nói mà sợ hãi thì đã chết từ lâu rồi! Không ngại cho ngươi biết, bất luận là kẻ nào dám uy hiếp Lam Ẩn Nhan ta cho dù có là hoàng đế như ngươi nói nếu thật có một ngày muốn lấy mạng ta, thì cũng thế cả, ta sẽ đến lấy mạng hắn trước!"Lam Ẩn Nhan cười lạnh nói.

Nghe được lời noí của Lam Ẩn Nhan , tâm Tiêu Nhiên chấn động, bởi vì lời nói của nàng tuy cuồng vọng nhưng lại phát ra ngạo khí rõ ràng giống như đang giãi bày tâm sự vậy. Lam Ẩn Nhan này không khỏi khiến hắn càng ngày càng hứng thú rồi.

"Oa ... tỷ tỷ ngươi thực hung dữ, ngươi dọa hỏng tiểu tứ tứ rồi!" Tiêu Nhiên sợ hãi nhìn Lam Ẩn Nhan cả người hắn run rẩy, ngửa đầu khóc rống hoàn toàn không thèm để ý đến thanh chủy thủ đang để trước ngực mình. Khóe miệng Lam Ẩn Nhan run rẩy nhìn Tiêu Nhiên khóc rống kia, giờ phút này nàng thực là có cảm giác Tiêu Nhiên là một tên đần chính hiệu. Không sai những hành động lúc trước cùng với thanh chủy thủ bây giờ đang uy hiếp Tiêu Nhiên đều là nàng đang thử hắn.

Nếu giờ mình dùng thêm chút lực chắc chắn chủy thủ này sẽ lấy mạng hắn, nhưng hắn lại không thèm để ý đến mà chỉ lo ngửa đầu khóc lớn. Hắn chắc chắn mình sẽ không giết hắn sao? Như vậy có quá mạo hiểm không?

Vẫn có thể là do mình đã đoán sai rồi, hắn không phải giả ngu mà là thật sự khờ khạo? Nhưng cũng không hẳn như vậy? Một tên ngốc làm sao có thể thuần phục được một con hổ hung hãn như vậy biết nghe lời mình? Hơn nữa còn có sáu tên thị vệ đi theo Tiêu Nhiên kia, nàng có thể biết được bọn họ đối với Tiêu Nhiên không chỉ là thuộc hạ tôn kính chủ tử mà là cả tâm lẫn mắt đều hoàn toàn thuần phục. Nếu Tiêu Nhiên chỉ là một vương gia nổi tiếng ngốc tử thử hỏi bọn họ vì lí do gì mà thuần phục đây?

"Được rồi đừng nháo! Một đại nam nhân đứng trước mặt mọi người khóc thành như vậy, ngươi không thấy thực rất dọa người sao?" Lam Ẩn Nhan nâng lên mí mắt nhìn Tiêu Nhiên rút lại chủy thủ vào tay áo tức giận nói.

"tiểu tứ tứ cứ khóc đó! Ai kêu tỷ tỷ khi dễ tiểu tứ tứ làm chi! Hu hu... tỷ tỷ là trứng thối!" Tiêu Nhiên Liều mạng thút thít, hai mắt đẫm lệ nhìn Lam Ẩn Nhan.

Nghe ngữ khí ai oán của Tiêu Nhiên, tuy khuôn mặt đầy nước mắt nhưng vẫn quyến rũ say lòng người. Lam Ẩn Nhan đột nhiên kiềm hãm buông lòng hoài nghi với hắn, không biết ma xui quỷ khiến thế nào khiến nàng nâng tay lau nhẹ đi nước mắt trên mặt Tiêu Nhiên.

"Ngoan, đừng khóc!" lới nói ôn nhu vừa dứt thân thể hắn liền cứng đờ, nàng đây là bị trúng tà sao? Nàng đây là đang an ủi hắn sao?

"Tỷ tỷ ngươi đừng khi dễ tiểu tứ tứ, như vậy tiểu tứ tứ sẽ không khóc nữa!" Tiêu Nhiên đem vạt áo Lam Ẩn Nhan lên vừa loạng choạng vừa quyệt miệng nói. Không đợi nàng kịp phản ứng đã vùi đầu vào trong lòng nàng nhẹ nhàng vuốt phẳng.

Lam Ẩn Nhan đảo cặp mắt trắng dã vươn tay muốn đẩy hắn ra nhưng tay nàng lại ấn lên vai hắn không tự chủ được mà vuốt ve, nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu Tiêu Nhiên nói: "Được rồi được rồi! Từ nay về sau tỷ tỷ sẽ không khi dễ Tiểu Tứ tứ nữa!" Nàng không có phát hiện cái đầu đang vùi trong lòng nàng khóe môi ướt át hơi hơi câu lên, sâu trong đáy mắt cất giấu ý cười.

"Tiểu tứ tứ không thích tỷ tỷ hung ác như hồi nãy, tiểu tứ tứ thích tỷ tỷ ôn nhu như bây giờ cơ!" Tiêu Nhiên nói xong đột nhiên ngẩng đầu hôn lên môi nàng.

Lam Ẩn Nhan giống như bị sét đánh, tuy nàng đang che mặt nhưng vẫn có thể cảm nhận được đôi môi ấm áp của Tiêu Nhiên.

Dựa vào, trên thế giới có ai xuyên không như nàng sao?

Vừa xuyên đến liền bị hạ độc, sau đó bị phu quân tương lai ám sát, giờ lại bị một tên ngốc hôn trộm? Được rồi, tuy đây không phải thân thể chính mình nhưng dù sao cũng là linh hồn của mình a? nói cách khác nàng ngậm đắng nuốt cay gìn giữ nụ hôn đầu cứ như vậy mà mất đi?

"Ngươi muốn chết!" Lam Ẩn Nhan đẩy Tiểu tứ tứ ra, con ngươi phẫn nộ nâng tay bổ về phía Tiêu nhiên. Đúng lúc này, sáu gã thị vệ đột nhiện xuất hiện phía sau lưng Tiêu Nhiên một tay bắt lấy Tiêu Nhiên ôm ra ngoài.

"hu hu... tỷ tỷ ngươi vì sao muốn đánh tiểu tứ tứ a?" bị thị vệ kéo ra ngoài vẻ mặt hồ nghi nhìn Lam Ẩn Nhan hỏi

"Dựa vào, không được sự cho phép của lão nương ngươi lại dám chiếm tiện nghi của ta, lão nương không đánh ngươi thì đánh ai?" con ngươi Lam Ẩn Nhan bốc hỏa cắn răng nói

"Hoàng đế ca ca nói, thích một người thì sẽ thân ái nàng, tiểu tứ tứ thích Ngươi cho nên Tiểu tứ tứ mới thân ái ngươi a? Hoàng đế ca ca mỗi lần đến gặp các phi tử tỷ tỷ đều thân ái như vậy a, các phi tử tỷ tỷ đều vui vẻ mà, vì sao tiểu tứ tứ thân ái tỷ tỷ, tỷ tỷ lại tức giận vậy?" Tiêu Nhiên hoang mang gãi gãi đầu nói.

"Ngươi ..." Lam Ẩn Nhan khóe miệng run rẩy

Sáu gã thị vệ phía sau Tiêu Nhiên thì vô cùng khiếp sợ nhất tề nhìn về phía Tiêu Nhiên. Chủ tử vừa mới hôn nữ nhân xấu xí kia? Chủ tử điên thật rồi sao? Chủ tử không phải luôn là người mắc bệnh sạch sẽ sao? Ngoại trừ Miêu Miêu ra chủ tử sẽ không cho bất luận kẻ nào tiếp xúc thân thể hắn! Vì sao hôm nay hắn lại chủ động thân thiết với nữ nhân xấu xí này a?

"mau tới đem chủ tử ngốc của các ngươi đi khuất tầm mắt ta, nếu không ta sẽ giết hắn!" Lam Ẩn Nhan hít thật sâu chậm rãi hạ tay xuống. Trừng mắt nhìn Tiêu Nhiên xoay người hướng kiệu hoa mà đi.

"Ngươi ..." sáu tên thị vệ muốn tiến lên răn dạy Lam Ẩn Nhan, cho dù chủ tử hôn nàng thì thế nào, như vậy cũng không thể chấp nhận cho nàng làm càn trước mặt chủ tử được.

"Di, các ngươi không phải là đi đánh nhau sao? Sao lại chạy về đây rồi?" Tiêu Nhiên mở miệng ngăn cản hành động của sáu tên thị vệ kia, âm thanh ngây ngốc nhưng ánh mắt chứa ý cười sâu kín nhìn bóng dáng Lam Ẩn Nhan.

"Hồi bẩm chủ tử, bọn họ bỗng nhiên rút lui toàn bộ nên chúng thuộc hạ quay trở lại!" sáu tên thị vệ hồ nghi nhìn Tiêu Nhiên cúi người cung kính nói.

"Đúng rồi chủ tử, người .... Còn muốn đến tam vương phủ nữa hay không?" một tên thị vệ quét mắt nhìn Lam Ẩn Nhan ngẩng đầu hỏi Tiêu Nhiên.

"Đương nhiên là đirồi! Tam ca ca hôm nay cưới tân nương tử, hoàng đế ca ca nói lúc tam cacùng tân nương tử động phòng nhất định chơi rất vui muốn tiểu tứ tứtới học tập, để sau này tiểu tứ tứ cưới tân nương tử sẽ cùng tânnương tử hảo hảo chơi đùa!" Tiêu Nhiên ngây ngốc cười khanh khách nhìnsau lưng Lam Ẩn Nhan nói. Thân thể Lam Ẩn Nhan bước đến kiệu hoa bỗngdưng cứng đờ, sau đó xoay người híp mắt nhìn Tiêu Nhiên 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro