chương 9: đề cao hành động

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ngao..." nhìn thấy Lam Ẩn Nhan ném thân thể hắc y nhân đến tập kích chủ tử chính mình, Miêu Miêu điên cuồng hét lớn chuẩn bị đà đem Tiêu Nhiên thối lui ra sau.

"Ô ô ô ... tỷ tỷ người muốn ném chết tiểu tứ tứ, tỷ tỷ ngươi là đại trứng thối!" Tiêu Nhiên dùng hai chân ôm chặt bụng Miêu Miêu, ngăn cản Miêu miêu thối lui về sau, hắn vung tay ồn ào chỉ Lam Ẩn Nhan nói.

Mà lời Tiêu Nhiên vừa dứt thì "Phanh" một tiếng, thân thể hắc y nhân liền ném mạnh lên mặt hắn. Cứ thế Tiêu Nhiên cùng thân thể hắc y nhân như mất trọng tâm cùng nhau ngã xuống.

"ô ô ô, Tiểu tư tứ ngã rất đau a! tiểu tứ tứ bị thương!" Tiêu Nhiên ngồi trên đất hai chân liều mạng quẫy đạp, hai mắt đầy nước nhìn Lam Ẩn Nhan nói

"Ngao..." nhìn Tiêu Nhiên giống như rất thống khổ, Miêu Miêu nhìn Lam Ẩn Nhan mở to mồm máu xông về phía nàng mà công kích.

Đúng lúc này, Tiêu Nhiên chạy đến bên người Miêu Miêu ôm chặt cổ nó kề sát mặt lại che miệng nói bên tai Miêu Miêu: "Ngoan, không được thương tổn nàng!"

Liền buông lỏng hai tay nửa người ghé lên lưng Miêu Miêu vuốt ve thân hình nó khóc rống lên: "Ô ô ô, Miêu Miêu, tiểu tứ tứ bị khi dễ! Tiểu tứ tứ thật đáng thương nga!"

"Ngao..." Miêu Miêu ngửa đầu rống lên bất mãn, tựa hồ muốn nói: Chủ nhân, ngươi muốn thế nào, Miêu Miêu giúp ngươi báo thù, ngươi lại không cho Miêu Miêu đi, thực đáng ghét nga! Sau khi toàn bộ thân thể nằm trên đất ghé đầu vào hai chân , ngủ. Nó lựa chọn coi như không thấy tiếng khóc thét của chủ tử.

"Miêu Miêu hư, tiểu tứ tứ bình thường tốt với ngươi như vậy, ngươi thấy tiểu tứ tứ bị khi dễ cũng không thèm an ủi ta a! ô ô ô..." Tiêu Nhiên vừa nhìn mắt Miêu Miêu vừa phát tiết lên người Miêu Miêu, liều mạng chảy nước mắt khóc lớn.

Miêu Miêu nâng đầu khó chịu nhìn chủ tử điên khùng kia, tiếp tục chôn đầu vào hai chân ngủ. Mà Lam Ẩn Nhan nhíu mày nhìn Miêu Miêu đang quỳ rạp xuống ngủ kia, chậm rãi hướng Tiêu Nhiên đi tới.

"Ngươi không biết rằng như vậy rất huyên náo sao?" ngồi xuống bảo trì khoảng cách với Miêu Miêu, Lam Ẩn Nhan khoanh ay ánh mắt hức tạp nhìn Tiêu Nhiên nói.

"Ô ô ô, tỷ tỷ ngươi làm ngã tiểu tứ tứ rất đau nha, ngươi không chỉ không xin lỗi còn đứng đó nói mát! Tiểu tứ tứ chán ghét ngươi!" Nguyên bản vẫn còn ghé trên người Miêu Miêu khóc lớn Tiêu Nhiên nổi giận đứng lên quyệt miệng nói,ánh mắt ai oán nhìn Lam Ẩn Nhan.

Lam Ẩn Nhan nhìn Tiêu Nhiên lệ rơi đầy mặt mà bỗng thấy hứng thú lan tràn.

"lần đầu nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp tuyệt mĩ của ngươi ta liền có cảm giác! Một cái nhíu mày, quyệt miệng, rơi lệ bày ra trước mắt người ta vẻ mặt nhu nhược, ta càng bị ngươi câu mất hồn vía!" Lam Ẩn Nhan bỗng nhiên nói một câu chẳng có tính liên quan gì cả.

Thân thể Tiêu Nhiên bỗng chốc cứng đờ, nàng là đang ca ngợi mình sao? Hoặc chính là nàng đang thổ lộ với mình? Được rồi! Hắn biết cho dù hắn chỉ là một thằng ngốc nhưng mà hắn vẫn có đủ mị lực dụ hoặc nữ nhân! Nhưng chính là người luôn xem thường nữ nhân như hắn, vì sao khi nghe được nữ nhân xấu như quỷ này ca ngợi chính mình, trong lòng bỗng nhiên dấy lên cảm giác hưng phấn vậy? Chẳng lẽ do mình giả ngu lâu quá rồi nên đầu óc có điểm không được bình thường? (-.-!!!).

"Nhưng mà thực đáng tiếc ..." Lam Ẩn Nhan bỗng tiếc hận lắc lắc đầu, ánh mắt mang theo ý cười nhìn Tiêu Nhiên gằn từng chữ một : "Ngươi vừa mới té ngã xuống đất bả vai run run, chân thì đạp loạn lại còn nằm sấp lên người Miêu Miêu làm nũng khóc lóc kêu gào có chút hơi quá mức, như vậy sẽ không được tự nhiên cho lắm."

"..." khóe miệng Tieu Nhiên run rẩy , nữ nhân này không phải là nhìn ra ình đang giả ngu đấy chứ? Không có khả năng đâu?

"Như thế này đi! Vì phải đề cao trình độ diễn xuất của ngươi, bây giờ ngươi hãy chạy tới chỗ Miêu Miêu cưỡi lên người nó như hồi nãy, ta sẽ đem thi thể hắc y nhân này ném lại một lần nữa cho ngươi thực hiện lại những động tác cùng biểu cảm vừa rồi. Nhớ là phải cải tiến những khuyết điểm ta vừa vạch ra đấy." Lam Ẩn Nhan vuốt sợi tóc trước trán nói.

Tiêu Nhiên thoáng chốc há hốc mồm toàn thân run rẩy nhìn Lam Ẩn Nhan.

"Đừng có ngẫn người như vậy a! nhanh một chút cưỡi lên người Miêu Miêu đi! Ta rất khó mới có hứng thú chỉ đạo người khác diễn trò đó nha!" Lam Ẩn Nhan nhíu mày nói.

"Hu hu ... tiểu tứ tứ căn bản không biết tỷ tỷ đang nói cái gì! Tỷ tỷ thật đáng ghét, ngươi mau nhận lỗi vì đã làm ngã tiểu tứ tứ đi!" Tiêu Nhiên ồn ào vọt tới bên cạnh Lam Ẩn Nhan kéo tay nàng liều mạng lay động. Nhưng nơi sâu kín trong đáy mắt hắn lộ ra ý cười, hắn yên lặng giữa chốn nhân sinh đã lâu nay hình như đã gặp được một đối thủ thú vị rồi.

"Miêu Miêu ngươi đừng ngủ a! nhanh đến đây cho gia đem chủ tử không có tiền đồ này trở về đi! Miễn ở chỗ này khiến ngươi mất mặt xấu hổ!" Lam Ẩn Nhan tránh khỏi Tiêu Nhiên đem tay áo thu về, nàng nhâng chân hung hăng đá bay thân thể Tiêu Nhiên. Trong phút chốc Thân mình Tiêu Nhiên như đạn bắn khỏi súng bay nhanh ra ngoài nện thật mạnh lên người Miêu Miêu.

Miêu miêu ngẩng đầu ánh mắt dò xét nhìn Lam Ẩn Nhan sau đó xoay đầu đồng tình nhìn chủ nhân trên người mình.

"Uy! Miêu Miêu ánh mắt của ngươi thực đáng đánh đòn nha?" Tiêu Nhiên chống lại ánh mắt Miêu Miêu không tiếng động nói.

"Ngao..." Miêu Miêu khẽ ngâm thế nhưng lại tựa đầu lên trên móng vuốt tiếp tục ngủ. Nhìn động tác của nó tựa hồ muốn nói với Tiêu Nhiên rằng: Ai kêu ngươi giả ngu làm chi, giả ngu thì giả ngu đi,bị người ta khi dễ còn không cho ta giúp, ngươi xứng đáng bị như vậy.

Nhìn thấy ánh mắt không thèm để ý của Miêu Miêu khóe miệng Tiêu Nhiên run rẩynhảy khỏi thân người Miêu Miêu, lớn tiếng khóc rống lên đem theo nước mắt nước mũi tèm lem chạy tới chỉ vào Lam Ẩn Nhan lớn tiếng: "Ngươi là đồ xấu xa, đại xấu xa, ngươi đá Tiểu tứ tứ đau quá!"

"Nhàm chán!" Lam Ẩn Nhan đảo cặp mắt trắng dã quay đầu trở về.

"Không cho ngươi đi! Ngươi khiến toàn thân tiểu tứ tứ đều đau, tiểu tứ muốn báo thù!" Tiêu Nhiên bỗng nhiên vọt đến sau lưng Lam Ẩn Nhan ôn gắt gao thân người nàng, sau đó há miệng cắn vành tai nàng...

�7U��


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro