chương 100: nhìn như không thấy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ô ô ô... Nhan nhi, chậm một chút thôi. Ngươi đi nhanh như vậy, người ta đều muốn không theo kịp!" một bàn tay Tiêu Nhiên bị Lam Ẩn Nhan túm đi, mặt khác đầu ngón tay khác cũng không an phận trọc thắt lưng Lam Ẩn Nhan, ngữ khí hàm chứa làm nũng hét lên.

"Ngươi còn ngoạn? Nhanh chút đi!" Lam Ẩn Nhan không nói gì đáp lại. Nghiêng đầu kéo Tiêu Nhiên bước ra ngoài mà đi. Mà khóe miệng nàng rút trừu, Tiểu Tứ Tứ này thực thiếu đòn, dùng đầu ngón tay trọc thắt lưng nàng làm gì chứ? Trọc sau lưng làm nàng ngứa muốn chết!

"Tứ hoàng đệ, ngươi không phải một lòng nghĩ muốn vào hoàng cung trẫm làm khách sao? Như thế nào chưa được bao lâu, liền muốn ly khai đây? Chẳng lẽ trẫm tiếp đón không chu toàn, làm cho tứ hoàng đệ ở trong địa lao không được hài lòng?" Ngay tại lúc LAm Ẩn Nhan cùng Tiêu Nhiên một bên đùa giỡn, một bên xuất hiện trên cầu thang, đi ra ngoài cung điện. Bên ngoài cung điện trên mái hiên, trên đại thụ, cùng vây quanh tường xuất hiện vô số cấm vệ quân, toàn bộ bọn họ đều lắp sẵn cũng tiễn nhúng đầy kịch độc, đem mũi tên nhắm ngay nàng cùng Tiêu Nhiên.

"Hoàng huynh đối với chuyện tiếp đón Tiểu Tứ Tứ thực chu đáo, chẳng qua... Nhan nhi nhà ta vừa mới phê bình ta, nàng nói ta không có nói với nàng một tiếng, liền một mình chạy đến địa lao nhà Hoàng huynh làm khách, hành động nhưu vậy thập phần không ngaon, cho nên vì không muốn Nhan nhi tức giận, Tiểu Tứ Tứ chỉ có thể biết nghe lời theo Nhan nhi về nhà." Tiêu Nhiên nhìn cũng không nhìn Tiêu Trác cùng cung tiễn bốn phía của cấm vệ quân đang nhắm ngay mình, mà là khóe môi chứa đầy ý cười liễm diễm nhìn Lam Ẩn Nhan, đầu ngón tay sáng lạn ngàn vạn nhu tình phủ lên tóc đen của LAm Ẩn Nhan, ánh mắt sủng nịnh như vậy, động tác ôn nhu như vậy, giống như đối với nàng cả đời đều không đủ.

"Lam Ẩn Nhan, trẫm nên xưng hô ngươi là tam vương phi mới tốt, hay là tứ vương phi mới phải đây?" khóe miệng Tiêu Trác cười lạnh, hai tròng mắt âm lãnh nhìn Lam Ẩn Nhan nói

"Tùy ngươi a, bất quá nếu ngươi không ngại, ta cũng rất thích ý cho ngươi xưng hô ta là --- nữ nhân của Tiểu tứ Tứ." Lam Ẩn Nhan nói, chỉ thấy tầm mắt nàng quét nhìn tình huống bốn phía, khóe miệng mỉm cười nhìn Tiêu Nhiên. Hắn tuy rằng khẽ vuốt tóc nàng, nhưng nàng lại cảm nhận rõ ràng rằng, cất đấu phân mềm nhẹ kia hắn chính là kẻ xâm lược bá đạo, hắn không tiếng động hướng chính mình tuyên thệ tình yêu trong lòng.

"Nữ nhân của Tiểu tứ Tứ? Ân, xưng hô này ta cực kỳ yêu thích." Tiêu Nhiên bỗng nhiên đem môi thiếp bên tai Lam Ẩn Nhan, phát ra túy ngữ nỉ non. Đối với câu trả lời của Nhan nhi với Tiêu Trác, thật sự làm cho hắn thập phần vừa lòng.

"Ngươi thích xưng hô này là tốt rồi." Khóe miệng Lam Ẩn Nhan hé nụ cười tuyệt diễm, hai tròng mắt đối với Tiêu Nhiên là yêu cùng thỏa mãn.

"Ngươi như vậy, làm cho ta có thể nào không thương đây!" đầu ngón tay Tiêu Nhiên xẹt qua môi mọng đỏ của Lam Ẩn Nhan, ngay cả thế gian ngàn vạn phồn hoa, lại không bằng một cái nhăn mày cười của Nhan nhi nhà hắn đâu?

"Các ngươi...." Nhìn Lam Ẩn Nhan cùng Tiêu Nhiên hoàn toàn không nhìn đến cấm vệ quân đang vây quanh mình, vẫn còn liếc mắt đưa tinh không coi ai ra gì, sắc mặt Tiêu Trác lập tức khó coi đến cực điểm. Gió lạnh cuồn cuộn thổi bay quần áo, gió phiêu miểu tựa hồ vô tình nhớ nhung cả người Tiêu Trác tản ra lệ khí rét lạnh, chính là ôn nhu triền miên quanh quẩn lệ ảnh bốn phía bên người Tiêu Nhiên cùng Lam Ẩn Nhan.

Lam Ẩn Nhan lúc này bình yên đứng yên, mâu quang dừng trên người Tiêu Nhiên, cả người giống như u lan cốc, trên mặt nở rộ nhu tình như tơ, uyển chuyển ý cười hàm xúc như nước.

Mà Tiêu Nhiên cũng hồng y như lan, tắm rửa qua gió đêm, dùng đầu tay chính mình tận tình vòng quang tóc đen của LAm Ẩn Nhan, không quên đem tóc nàng đặt lên chóp mũi tham lam hít vào.

"Tiêu Nhiên, Lam Ẩn Nhan, hai người các ngươi nếu không muốn vạn tiễn xuyên tâm, cả người thành con nhím, thì vẫn nên cùng nhau ngoan ngoãn quay lại địa lao làm khách đi?" thanh âm Tiêu Trác lãnh lệ nói, con ngươi cũng là gắt gao dừng trên người Lam Ẩn Nhan.

"Tiểu Tứ Tứ, lời của hắn dường như đang đe dọa chúng ta nga, nên làm cái gì mới tốt bây giờ?" Lam Ẩn Nhan không chút để ý quét mắt nhìn Tiêu Trác, nhự nhàng quay đầu hỏi Tiêu Nhiên đang thưởng thức tóc mình.

"Ta cũng không biết bây giơ nên làm sao cho tốt, dù sao lời hắn làm người ta rất sợ đó, ta mặc kệ, ta không muốn thành con nhím đâu. Nếu biến thành nhím nhất định sẽ quá xấu xấu, nhưvậy không chừng Nhan nhi sẽ không thích Tiểu Tứ Tứ. Nhan nhi, ngươi nhất định phải bảo vệ Tiểu Tứ tứ thật tốt, đừng để Tiểu Tứ Tứ biến thành con nhím xấu xấu nga, Tiểu Tứ Tứ rất yêu đẹp!" môi đỏ mọng của Tiêu Nhiên bỗng nhiên đô, sau đó cánh tay ôm thắt lưng Lam Ẩn Nhan, đầu làm nũng hướng đầu vai nàng dựa vào.

"Uy, tình huống trước mắt này, hẳn là ngươi bảo hộ ta mới đúng?" khóe miệng Lam Ẩn Nhan vừa kéo, đảo mắt cặp trắng dã nói.

"Nhưng mà... nhưng mà ngươi ta không phải là đang bị thương đây!" Tiêu Nhiên ủy khuất bĩu môi, sau đó dùng đầu ngón tay chọc chọc thắt lưng LAm Ẩn Nhan nói.

"Bị thương bị thương?" LAm Ẩn Nhan trừng mắt nói, nhưng mà cái trán của nàng lại bốc lên vô số hắc tuyến nhìn Tiêu Nhiên. Tên chán ghét này đang chọc thắt lưng nàng, chẳng lẽ hắn không biết là chọc nơi đó rất ngứa sao?

"Nhan nhi, ngươi quên sao? Đầu ngón út của người ta trước đã bị đại chuột trong địa lao cắn bị thương, bây giờ vẫn còn quá đau đây. Cho nên người ta kiên không thể chọn, thủ không thể đề, thập phần cần Nhan nhi bảo hộ đây." Gió nhẹ nhàng thổi bay tóc đen mềm mại của Tiêu Nhiên, tóc đen hàm chứa dụ hoặc phất qua bờ môi run rẩy của Lam Ẩn Nhan, sau đó xẹt qua chóp mũi nàng, cùng tóc đen của nàng tận tình đan xen lẫn nhau ở giữa không trung, tựa như bức hạo hồng trần tối rung động lòng người.

"Ngươi... được rồi, xem ở phân thượng ngón tay bị thương của Tiểu Tứ Tứ, tối nay Nhân nhi sẽ đến bảo hộ ngươi đi." Nhìn môi đỏ mọng nhiễm ý cười liễm diễm của Tiêu Nhiên, cùng với thủy mây quang quẩn mị ý, LAm Ẩn Nhan đảo cặp mắt trắng dã không nói gì, nhưng lòng của nàng không nhịn được mắng: Tiểu Tứ Tứ ngươi là cái yêu nghiệt a! Tiểu Tứ Tứ nhà nàng mĩ thật sự đến cảnh giới, ngay cả bây giờ thân nơi nguy hiểm, vẫn làm cho nàng cảnh đẹp ý vui a!

Mà cuộc đối thoại của Lam ẩn Nhan cùng Tiêu Nhiên cũng hoàn toàn không nhìn đến cấm vệ quân đang vây quanh, đối với Tiêu Nhiên đây quả thực chính là thiên địa chậm chọc khó nuốt nhất. Trên mặt Tiêu Trác trong nháy mắt háo thành vô số loại nhan sắc, liền ngay cả cấm vệ quân đang giương cung tiễn về phía Lam Ẩn Nhan cùng Tiêu Nhiên trên trán cũng rơi đầy mồ hôi lạnh. Tình huống trước mắt đây là cái gì? Thời khắc nguy hiểm chỉ manh treo chuông, thế nhưng tứ vương gia cùng Lam Ẩn Nhan hoàn toàn xem nhẹ? Bọn hắn căn bản không sợ chết sao, hay là bọn hắn đối với tình huống này rất khinh thường a? nói thế nào thì tốt xấu gì bọn họ cũng là cấm vệ quân được huấn luyện đi ra, nếu không làm thế nào bảo vệ an nguy cho toàn bộ Thánh Long vương triều này đây? Cho nên bọn hắn cũng không tới mức không thể nhập vào mắt tứ vương gia cùng Lam Ẩn Nhan chứ?

"Đủ, Tiêu Nhiên! Trước mắt ta muốn cấm vệ quân bày thiên la địa võng, ngay cả võ công ngươi lợi hại cũng tuyệt đối không thể lông tóc vô thương thoát khỏi hoàng cung. Ngươi nếu không muốn tối nay cùng Lam Ẩn Nhan chết trong hoàng cung thì nên cùng ta làm giao dịch thì như thế nào?" ngữ khí Tiêu Trác mười phần phẫn nộ, Tiêu Nhiên cùng Lam Ẩn Nhan không nhìn làm cho đế vương như hắn không còn sót lại chút mặt mũi nào.

"Cùng ngươi làm giao dịch? Thực xin lỗi nga, thứ nhất: ngươi còn không có tư cách cùng ta giao dịch. Thứ hai: người ta cũng không có hứng thú cùng ngươi làm giao dịch. Bởi vì người ta hiện tại có chút khốn khốn, muốn cùng Nhan nhi mau chóng về nhà nghỉ ngơi." Tiêu Nhiên nhu nhu mũi, không chút để ý quét mắt nhìn Tiêu Trác

"Với tình huống trước mắt, ngươi thực cho rằng ngươi đã là vô dịch có thể mang theo Lam Ẩn Nhan thuận lợi chạy thoát sao? Ngươi không khỏi đánh giá mình quá cao chứ?" Tiêu Trác lệ khí nói, cấm vệ quân này đều là tuyển chọn kỹ trong quân đội, chính là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, cho dù võ công Tiêu Nhiên có lợi hại, muốn mang theo Lam Ẩn Nhan cùng nhau tránh khỏi độc tiễn tập kích, cũng không phải dễ dàng như vậy. bởi vì chẳng sợ quần áo bọn khẽ chạm vào độc tiễn một chút cũng sẽ lập tức mất mạng.

"Nhan nhi, hắn thật sự rất chán ghét, lại còn đe dọa Tiểu Tứ Tứ, ngươi có sợ không?" Tiêu Nhiên không để ý tới Tiêu Trác, bàn tay nhỏ bé túm túm quần áo Lam Ẩn Nhan nói.

"Vốn là không đem lời hắn nói làm chuyện gì, hơn nữa thân là nữ nhân của Tiểu Tứ Tứ, làm sao có thể bị người uy hiếp đến sợ hãi đâu, kia chẳng phải là rất mất mặt sao?" khóe miệng LAm Ẩn Nhan cười trào phúng, nhíu mày nhìn Tiêu Nhiên. Nói thật, tình huống trước mắt này, quả thật làm cho nàng không có nắm chắc mười phần có thể toàn thân trở ra, nhưng nàng vốn là người không dễ dàng nhận uy hiếp của người khác, hơn nữa nhìn bộ dáng thoải mái của Tiêu Nhiên, nàng chỉ biết, Tiêu Nhiên nhất định nắm chắc có thể tránh khỏi cung tiễn này.

"Tối này lời nhan nhi nói, Tiểu Tứ Tứ rất thích nghe một chút nga! Nếu tối nay Nhan nhi đem Tiểu Tứ Tứ dỗ vui vẻ như vậy, vậy thì dù ngón tay Tiêu Nhiên bị thương thực nghiêm trọng, Tiểu tứ Tứ nhất định sẽ bảo hộ Nhan nhi. Nhan nhi, nữ nhân lòng ta yêu, ngươi ôm thắt lưng vi phu, để vi phu mang theo ngươi cùng nhau bay bay, chúng ta ngao du trời đêm thì thế nào?" Tiêu Nhiên đầy mặt ý cười nhộn nhạo nổi lên yêu mị phong tình nói.

"Một chút nưã nếu ngươi bị bắn thành con nhím xấu xấu, không được nhóc nhè đâu nga!" LAm Ẩn Nhan nhún vai nói

"Nhan nhi, ngươi thật đúng là coi trọng đám bọ chó này." Tiêu Nhiên khinh thường phiết phiết nói, cánh tay hắn lập tức đem thắt lưng Lam Ẩn Nhan gắt gao ôm vào lòng

"Tiêu Nhiên, ngươi quả thật đủ cuồng ngạo." Nghe lời Tiêu Nhiên nói, Tiêu Trác gắt gao nắm chặt quyền.

"Hoàng huynh không biết trời cao đất rộng, tối nay ta khiến cho ngươi chính mắt nhìn một chút, rốt cuộc là cung tiễn của cấm vệ quân mau, hay là khinh công của người ta nhanh hơn." Tiêu Nhiên nổi lên nụ cười thị huyết, hai tỏng mắt như hàn băng quét mắt nhìn Tiêu Trác. Hồng y hoa mỹ tùy ý theo gió đêm tung bay, cả người tản mát ra cuồng ngạo, mĩ như vậy khiến người ta không dám nhìn gần.

"Hảo, ta đây mỏi mắt mong chờ, hảo hảo thưởng thức khinh công của tứ hoàng đệ. Bất quá trước khi kiến thức khinh công của tứ hoàng đệ, ta có một thiện ý nhắc nhở tứ hoàng đệ, cho dù ngươi có thể mang theo Lam Ẩn Nhan thoát khỏi hoàng cung, ngươi cũng phải nhanh chóng quay trở về cầu ta." Mâu quang Tiêu trác chợt lóe quỷ dị âm độc nói.

"Nga? Kia còn thỉnh hoàng huynh thiện ý nhắc nhở ta, vì sao đây?" khóe miệng Tiêu Nhiên lạnh lùng nói

"Bởi vì hai người các ngươi trong lúc bất tri bất giác đã nhiễm độc trí mạng, không qua nửa canh giờ nữa, kịch độc công tâm, mà giải dược này chỉ có một mình ta có. Cùng với ngươi lãng phí thời gian, quay lại đây cầu ta ban thưởng giải dược, không bằng hiện tại cùng ta đàm giao dịch. Chỉ cần đạt thành giao dịch, ta lập tức đem giải dược cho các ngươi." Khóe miệng Tiêu Trác cười thị huyết nói.

"lời hắn có ý tứ gì?" LAm Ẩn Nhan vuốt tóc Tiêu Nhiên nói

"Ý của hắn là.... Ngươi lại trúng độc." Tiêu Nhiên dùng môi lướt qua mặt Lam Ẩn Nhan nói

"Không sai, ta sớm đoán được Lam Ẩn Nhan ngươi sẽ đi tìm Phong Y hỗ trợ, mà một khi ngươi mở miệng nói, Phong Y nhất định sẽ phản bội ta, bởi vì đối với yêu cầu của ngươi hắn căn bản không thể cự tuyệt. Cho nên ta liền cố ý đem chìa khóa địa lao giao cho Phong Y, Phong Y nghĩ hắn có thể đến giúp ngươi, đáng tiếc là căn bản hắn không biết, hắn đưa cho ngươi chìa khóa đã bị nhiễm độc. Cái chìa khóa kia cùng ổ khóa trên địa lao đều đã được bôi độc vô sắc vô vị, chỉ cần ngươi dùng chìa khóa kia khởi động của địa lao, như vậy hai loại thuốc bột vô hại sẽ lập tức dung hợp, biến thành độc dược trí mạng." Tiêu trác ngửa đầu cười âm lãnh.

"Ngươi con mẹ nó." LAm Ẩn Nhan nghe Tiêu Trác nói, lập tức liền mắng ra. Nàng hiện tại có loại phẫn nộ lập tức xông lên đem đầu Tiêu Trác gõ thành đầu heo, ngày đầu tiên vừa xuyên đến đây, Phong Y bị Tiêu Trác sai đến hạ độc chính mình, nay hắn lại hạ độc mình, nhưng lại liên lụy đến Tiểu Tứ Tứ cũng trúng độc, nàng không tiêu diệt hắn, thật sự là thiên lý không tha.

"Hư, nương tử. Đừng tức giận, vi phu sớm muộn gì cũng sẽ thay ngươi thu thập hắn, đừng vôi làm cho hắn chết, vi phu còn không cùng hắn chơi đã đâu." Tiêu Nhiên xoa nhẹ thắt lưng Lam Ẩn Nhan, sau đó đem môi dán lên tai LAm Ẩn Nhan ôn nhu nói nhỏ mấy câu.

"Tiểu Tứ Tứ, ngươi...." Lam Ẩn Nhan kinh ngạc nhìn Tiêu Nhiên, nay bọn họ đều đã trúng độc, hắn làm sao còn có tâm tình chơi đùa đây?

"Ngươi rất đánh giá cao chỉ số thông minh của hắn rồi, vi phu nếu muốn mang ngươi về nhà, lại làm sao có thẻ làm cho ngươi gặp nguy hiểm đây?" Tiêu Nhiên cười nói, sau đó con ngươi hèn mọn quét mắt nhìn Tiêu Trác

"Ý của ngươi là...." Thân mình Lam Ẩn Nhan ngẩn ra, sau đó đồng dạng nhìn Tiêu Trác.

"hoàng huynh ngu đần nhưu lợn, ngươi thật rất đáng buồn. Ngươi nên hảo hảo dạy dỗ lại mật thám của ngươi đi, ngay cả Tiêu Dật đều đã biết ta đã khởi động ma linh châu giải độc cho Nhan nhi, mà ngươi lại hồn nhiên không biết gì, ngươi như vậy làm sao có thể cùng Tiêu Dật đấu đây? Ta thật rất lo lắng cho ngươi." Tiêu Nhiên đồng tình nhìn Tiêu Trác nói

"Cho dù ngươi tìm được ma linh châu giải đi thiên hạ đệ nhất độc thì thế nào? Nàng nay đã trúng độc dược khác, mà ngươi cũng đã trúng độc." Tiêu Trác hí mắt nhìn Tiêu Nhiên, chính là trong lòng có chút kinh ngạc, chẳng lẽ sau khi khởi động ma linh châu, sẽ làm cho hai người bọn họ....

"Thân là đế vương, ngươi sao lại chậm hiểu như thế? Thân là hoàng đệ của ngươi, ta thật sự cảm thấy mất mặt đến cực điểm. Vì làm cho hoàng huynh có thêm chút kiến thức, ta rất thích ý truyền thụ cho ngươi chút tri thức. Nay ta cùng Nhan nhi sau khi hấp thụ năng lượng ma linh châu, năng lượng này đã làm cho thân thể ta cùng Nhan nhi bách độc bất xâm, cho nên tiểu độc độc trí mạng gì đó của ngươi, đối với ta cùng Nhan nhi nhà ta hoàn toàn vô dụng." Tiêu Nhiên trào phúng giải thích

"Ngươi nói cái gì?" sắc mặt Tiêu Trác bỗng nhiên khó coi đến cực hạn. Sau khi Phong Y đem Tiêu Nhiên đến địa lao, hắn đã từng nếm thửa cho người xuống địa lao lấy mệnh Tiêu Nhiên, chỉ tiếc võ công Tiêu Nhiên thật sự lợi hại đến không thể tưởng tượng, những người đó căn bản không thể giết được Tiêu Nhiên. Mà hắn biết muốn giết Tiêu Nhiên sẽ không dễ dàng như vậy, vì thế hắn liền cho người bôi thuốc bột vô sắc vô vị lên chìa khóa cùng ổ khóa địa lao, chri cần LAm Ẩn Nhan đem chìa khóa kia cắm vào ổ khóa địa lao, hai loại thuốc vột vừa tiếp xúc sẽ hình thành kịch độc ăn mòn thân thể Tiêu Nhiên cùng Lam Ẩn Nhan. cho dù võ công Tiêu Nhiên có lợi hại tới đâu, dưới tình huống không hề phát hiện, thì nhất định sẽ bị trúng độc, mà loại độc này chỉ dùng nội lực sẽ không thể bức ra. Hắn là muốn chờ Tiêu Nhiên cùng Lam Ẩn Nhan đều bị trúng độc, sau đó lấy giải dược đổi lấy lệnh bài phri thúy của Tiêu Dật, bởi vì hắn biết lệnh bài phỉ thúy này đang trên tay Lam Ẩn Nhan. nhưng nguyên lai hai người bọn họ đã thành bách độc bất xâm, kia...

"Ta thấy đáng thương mà lại thật đáng buồn cho hoàng huynh, ngươi thế mà ngu dốt, thân là hoàng đệ của ngươi, ta thật là nghĩ đến sỉ a." Tiêu Nhiên biểu tình buồn bực, biểu tình kia thật là khinh thường Tiêu Trác chảy cùng dòng máu với mình.

"Ngươi.... Cấm vệ quân nghe lệnh, lập tức bắn tên!" Tiêu Trác tức giận nói

"Ai nếu dám bắn tên, bổn vương trước hết muốn mệnh kẻ đó." Lời Tiêu Trác vừa dứt, bỗng nhiên một đạo âm thanh lạnh như băng trong bóng đêm mờ mịt truyền đến, thanh âm kia không chút nào che dấu uy nghiêm. Sau đó liền thất Tiêu Dật cùng Tư Đồ Phong suất lĩnh trăm tên hắc giáp từ trên trời giáng xuống, dừng bên ngoài cung điện. Trong nháy mắt, gió đêm tựa hồ đều yên lặng, ánh mắt mọi người đều nhưng tụ trên người Tiêu Dật.

Mà trong lòng cấm vệ quân Tiêu Trác đều rung rung, nguyên bản nắm chặt cung tiễn cũng có chút rời rạc.

"LÀ hắc giáp kỵ sĩ của tam vương gia?" trong đó một gã cấm vệ quân lập tức kinh hô, giọng nói không thể khống chế hoảng sợ. Bọn họ đều biết hắc giáp kỵ sĩ của tam vương gia đều là lấy một địch trăm cũng không thành vấn đề, bọn họ cũng biết công lao của hắc giáp kỵ sĩ, bách chiến bách thắng, đánh đâu thắng đó đoàn đội không gì cản nổi.

Chỉ thấy Tiêu dật nhanh chóng giương tay lên, hắc giáp kỵ sĩ liền lập tức giơ lên cung tiễn, nhắm ngay cấm vệ quân ở bốn phương tám hướng.

"Ha ha... hay là tam hoàng đệ, hắc giáp kỵ sĩ cùng tứ hoàng đệ giống nhau, cũng biết địa lao của trẫm thực không sai, cho nên muốn học tứ hoàng đệ đi vào thuận tiện thăm hỉ một chút?" Tiêu Trác âm lãnh nhìn Tiêu Dật, ánh mắt hắn cũng đồng dạng ẩn chứa khiếp sợ, hắn quả nhiên mang theo hắc giáp kỵ sĩ đến đây? Xem ra hắc giáp kỵ sĩ của hắn ngày càng lợi hại? Nếu không sao có thể thuận lợi xuất hiện vào lúc này đây?

"Thần đệ cùng hắc giáp kỵ sĩ đối với địa lao của hoàng huynh không hề có hứng thú." Tiêu Dật thản nhiên nói, nhưng con ngươi lại quét nhìn Lam Ẩn Nhan. mà thân thể LAm Ẩn Nhan rõ ràng cứng đờ, hắn như thế nào lại xuất hiện vào lúc này? nhìn đôi mắt ôn nhu kia của Tiêu Dật đang nhìn mình, Lam Ẩn Nhan quay mặt đi.

"Nếu tam hoàng đệ không muốn đến địa lao của trẫm, vậy xin hỏi tam hoàng đệ... tự tiện điều động hắc giáp kỵ sĩ đến kinh thành, nhưng lại gióng trống khua chiêng xâm nhập hoàng cung đây gọi là cái gì? Hay là tam hoàng đệ muốn ám chỉ trẫm, ngươi chuẩn bị hướng trẫm tuyên chiến sao?" Tiêu Trác âm lãnh bắn về phía Tiêu Dật.

"Thần đệ tới đây cũng không có ác ý gì, chính là đến tìm người." Tiêu Dật mặt không chút thay đổi nhìn mắt Tiêu Trác nói. Nay dù sao Tiêu Trác cũng là quân, cho nên không vạn bất đắc dĩ hắn cũng không muốn chủ động tuyên chiến. Nếu hắn khơi mào chiến tranh, cũng chính là tạo phản. Mà nếu Tiêu Trác khơi mào trước, muốn tru diệt mình, vậy thì chính là mình tự bảo vệ mình. Khởi binh tạo phản cùng cầm kiếm tự bảo vệ mình là hai loại khái niệm khác nhau.

"Tìm người? tam hoàng đệ có thể nói cho trẫm biết ngươi tới tìm ai vậy? nơi này tựa hồ không có người mà tam hoàng đệ muốn tìm đi?" Tiêu Trác lãnh lệ cười

"Tìm tam vương phi của bổn vương." Con ngươi Tiêu Dật nhìn về phía Lam Ẩn Nhan.

"Tam vương phi? Nơi này tựa hồ cũng không có tam vương phi, chỉ có tứ vương phi đi?" ngữ khí Tiêu Trác thập phần trào phúng

Mà Lam Ẩn Nhan khi nghe thấy lời Tiêu Dật, thân mình không nhịn được mà cứng đờ, sau đó nhìn về phía Tiêu Dật, hắn... là vì nàng mà đến sao?

"nam nhân ngươi âu yếm ở đây? Ngươi nhìn bên đó làm gì?" Tiêu Nhiên khó chịu quét mắt nhìn Tiêu Dật, dùng tay đem mặt Lam Ẩn Nhan hung hăng nhìn về phía mình, ngữ khí có chút lãnh lẽo nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro