chương 99: hắn hạnh phúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không gian một mảnh tối đen, thiên địa gió lạnh quanh quẩn nơi nơi. Thân ảnh Lam Ẩn Nhan trong bóng tối nhắm nay cửa thành chạy đi nhanh như chớp. Chính là khi thân ảnh nàng đến cửa thành, thì không khỏi dừng lại cước bộ

"Kỳ quái? Đây là cái tình huống gì?" đôi mi thanh tú không khỏi nhíu lại cùng nhau, không nhịn được nhỏ giọng nói thầm, sau đó con ngươi nàng không khỏi hồ nghi bắn nhìn bốn phía.

Theo lý thuyết thì đại môn hoàn thành phải đóng chặt a? nhưng mà cái tình huống này là làm sao a? hoàng thành môn dĩ nhiên là mở rộng tuy rằng trên cửa thành có vô số đèn lồng đỏ chiếu sáng, nhưng phóng nhãn nhìn, thế nhưng toàn bộ người thủ thành đều nằm trong vũng máu? Hay là tối nay trừ bỏ mình muốn xông vào hoàng vung cướp ngục, thì vẫn còn người khác muốn xâm nhập vào hoàng cung sao? Những người đó muốn xâm nhập vào hoàng cung làm gì đây? Thôi, cho dù những người đó có muốn huyết tẩy hoàng cung cùng nàng có quan hệ gì đâu, tóm lại đừng gây trở ngại mình cứu Tiểu Tứ Tứ là được rồi. Trong lòng Lam Ẩn Nhan âm thầm nói, sau đó thân ảnh nhanh chóng lóe, cả người tiến nhập vào trong cửa thanh. Mà sau khi thân ảnh nàng vừa biến mất, vô sô Tu la sứ giả từ trong chỗ tối hiện thân.

"Nhan cô nương đã tiến vào hoàng cung, nhóm Tu la sứ giả tiếp tục hành động, âm thầm trợ giúp Nhan cô nương trừ bỏ chướng ngại. Nhớ kỹ, trăm ngàn lần đừng để cho Nhan cô nương phát hiện tung tích của chúng ta, nhưng lại càng không thể làm cho Nhan cô nương tổn thương dù chỉ một sợi lông, nếu không chủ tử chắc chắn sẽ không tha cho chúng ta." Thanh âm Tử Quỳ tung bay tỏng gió lạnh

"Vâng!" gió lạnh nổi lên, đêm đen như mực ướt đẫm trong nước càng âm trầm, chỉ thấy vô số sợi tóc cùng y bào loạn vũ, thân ảnh tula sứ gỉa liền biến mất tại chỗ. Vì không để cho Nhan cô nương phát hiện ra sự tồn tại của bọn họ cho nên liền cải biến phương thức lấy mạng, thường ngày đều mang theo bỉ ngạn hoa bay đầy trời để lấy mạng người, sau khi lấy xong, bỉ ngạn hoa nhất định sẽ rơi xuống, bao trùm lên thi thể người bị lấy mạng. Nhưng mà tối nay các nàng sau khi lấy mệnh, lại không dám lưu lại bỉ ngạn hoa đầy đất, chính là đem bỉ ngạn hoa nhập vào trong thân thể người bị lấy mạng.

Mà ngay sau khi tula sứ giả biến mất không lâu, lại có năm sáu mươi hắc y nhân xuất hiện bên ngoài cửa thành, xem xét thi thể binh lính khắp cửa thành...

"Chủ tử, xem ra chúng ta đã đến chậm một bước, Lam Ẩn Nhan cùng tu la sứ giả đã đi vào rồi." Một gã hắc nhân nói nhỏ, thanh âm của hắn vô tận âm lãnh.

"Lập tức tiến vào hoàng cung, ngăn cản Lam Ẩn Nhan cùng tu la sứ giả cứu đi Tiêu Nhiên." Một gã hắc y nam tử đeo mặt nạ lãnh lệ nói.

"Vâng!" nhóm hắc nhi nhân cung kính đáp, ngay tại khi bọn họ chuẩn bị xâm nhập vào hoàng, thì bỗng nhiên Phong Y suất lĩnh ảnh vệ đệ nhất trang từ trên trời giáng xuống, chặn lại đường tiến cung của hắc y nhân.

"Phong trang chủ, ta xin khuyên đệ nhất trang các ngươi tốt nhất không cần nhúng tay lung tung vào chuyện tối nay, nếu không nơi này chính là nơi táng thân của các ngươi." Con ngươi hắc y nhân âm lãnh nhìn Phong Y đang ngăn chặn phía trước nói.

"Các ngươi rốt cuộc là loại người nào?" ngữ khí Phong Y thực đạm, chính là hai tròng mắt lại xẹt qua hàn quang.

"Ha ha.... Ngươi muốn biết chúng ta là người phương nào sao? Vậy ngươi lên mở to mắt nhìn cho rõ ràng." Nam tử mặt nạ cười lạnh, hai tay giương lên, vô số bỉ ngạn hoa xinh đẹp bay phấp phới giữa không trung, gió đêm phất động làm cho bỉ ngạn hoa tươi đỏ mị hoặc vạn phần, bất quá đúng la vẫn còn không thể che dấu được ám khí hắc ám huyết tinh.

Thân mình Phong Y nao nao, tay hắn mở ra tiếp một mảnh bỉ ngạn hoa, con ngươi đạm mạc như nước nhìn bỉ ngạn hoa trong lòng bàn tay, hai tòng mắt hắn ngừng tụ nhìn nam tử mặt nạ.

"Tu la môn bỉ ngạn hoa?" Phong Y khinh nhu năm bỉ ngạn hoa trong tay, đưa lên mũi khẽ ngửi, thanh âm trầm lãnh nói

"Phong trang chủ cảm thấy bỉ ngạn hoa này có mĩ không?" mặt nạ nam tử thị huyết nói.

"Bỉ ngạn hoa rơi, diêm vương đến lấy mạng. Ngay cả đóa hoa này mĩ, cũng là đóa hoa đòi lấy mạng người, chỉ sợ tại hạ hôm nay không có tâm tình khen ngợi nó." Phong Y giơ tay lên, bỉ ngạn hoa trong tay phi vũ hướng về trời đêm

"Bỉ ngạn hoa rơi, diêm vương cũng không hẳn sẽ lấy mạng. Chỉ cần Phong trang chủ lập tức dẫn người lui lại, đừng chậm trễ Tu la môn ta làm việc, ngươi tất nhiên có thể có tâm tình khen ngợi nó mĩ, mà thủ hạ của ngươi cũng không cần bị lấy mạng. Nếu không ngươi hẳn cũng là biết hậu quả, Tu la môn muốn lấy mạng, vốn không có chuyện không thành." Mặt nạ nam tử âm lệ nói

"Chỉ tiếc... Ta khen ngợi bỉ ngạn hoa của Tu la môn, đều không phải bỉ ngạc hoa của các hạ?" gió đêm thổi tới, áo trắng Phong Y nhẹ nhàng bay lên, trên mặt là vẻ cười thanh nhã.

"Nga? Lời Phong trang chủ tựa hồ có ý khác, hay là Phong trang chủ nghi ngờ thân phận của chúng ta?" mặt nạ nam tử chậm rãi tới trước mặt Phong Y, ánh mắt lạnh như băng, lạnh đến thấu xương.

"Xem ra các hạ thực thích diễn trò?" con ngươi Phong Y lãnh mị nhìn mặt nạ hắc y.

"Nhân sinh vốn là một vở kịch, có ai không phải diễn trò sao? Phong trang chủ ngươi là người thông minh, thật sự không nên có lạc thú phá hư chuyện trò hay của chúng ta." Lòng bàn tay mặt nạ nam tử khẽ giơ, tiếp vài cánh hoa bỉ ngạn thưởng thức chúng đang rơi xuống, mà trong giọng nói của hắn cũng hơn vài phần lệ khí làm cho người ta sợ hãi.

"ngươi yêu diễn trò, hẳn là có hành động rất cao siêu. Mà các ngươi tuy rằng nhập diễn rất sâu, hành động lại thập phần vụng về, làm cho Phong Y ta thật sự không dám khen tặng." Phong Y gợi lên mạt đạm cười, nhưng lại nhổ ra lời nói không chút độ ấm.

"Nếu là diễn trò, cũng sẽ có sơ hở. Mà chúng ta diễn trò cũng chỉ cần có người hiểu và thưởng thức là được, Phong trang chủ có hiểu thưởng thức hay không, chúng ta cũng không để ý." Mặt nạ nam tử hàm chứa ý cười trào phúng.

"Ha ha...người hiểu được cùng thưởng thức hành động của các hạ, hẳn là Lam Ẩn Nhan đi? Nếu ta không có đoán sai thì một màn huyết tẩy phủ thừa tướng kia không phải chân chính là Tu la môn gây nên, mà là do các hạ gây nên đi? Ngươi ... là muốn ly gián tình cảm của Lam Ẩn Nhan cùng Tiêu Nhiên sao?" Phong Y chọn mi hỏi, hắn vẫn cảm thấy chuyện Tu la môn huyết tẩy phủ thừa tướng thập phần khả nghi, tuy rằng với vẻ bề ngoài thì xác thực chính là Tu la môn gây nên, nhưng hắn lại cảm thấy không thích hợp. Tối nay sau khi Lam Ẩn Nhn rời khỏi đệ nhất trang, hắn chỉ biết nhất định là nàng đến hoàng cung cứu Tiêu Nhiên, vì thế hắn liền suất người đệ nhất trang lặng lẽ theo đuôi, đợi Lam Ẩn Nhan vừa tiến vào hoàng cung, khi bọn họ đang chuẩn bị hiện thân thì liền thấy vô số tu la sứ giả đi theo Lam Ẩn Nhan, nhìn thấy tu la sứ gải âm thầm bảo hộ Lam Ẩn Nhan, ahwns chỉ biết chính mình có thể mang người đệ nhất trang lui về. Nhưng ngay tại lúc bọn họ vừa chuẩn bị lui lại cũng là lúc, những hắc y nhân này đáp xuống bên ngoài cửa thành. Cũng bởi vậy mà hắn nghe được người đeo mặt nạ này muốn ngăn cản Lam Ẩn Nhan cùng Tu la sứ giả cứu Tiêu Nhiên.

"Phong Y, ta biết ngươi ngăn cản đường đi của chúng ta là muốn âm thầm giúp Lam Ẩn Nhan nghĩ cách cứu viện Tiêu Nhiên, nhưng mà ta muốn khuyên ngươi một câu, vì giúp một người là nàng, mà muốn hy sinh vô số người đệ nhất trang, thậm chí bao gồm cả hy sinh tính mạng của ngươi, thập phần uổng phí! Cho nên tốt nhất ngươi nên lập tức tránh ra, nếu chậm trễ kế hoạch tối nay của chúng ta, các ngươi nhất định phải trả giá đại giới bằng máu!" mặt nạ nam tử lãnh lệ nói.

"Bản lãnh của đệ nhất trang ta còn không đến phần các hạ khinh thường như thế đi?" mâu quang Phong Y khinh quét mặt nạ nam tử, mỉm cười nói

"Đệ nhất trang luôn luôn nguyện trung hành với Thánh Long vường triều, nay Phong trang chủ ngươi còn muốn âm thầm giúp Lam Ẩn Nhan nghĩ cách cứu viện Tiêu Nhiên, vậy tương đương là phản bội Tiêu Trác, vì một người nữ tử không thương mình, ngươi lại làm cho nhân khẩu đệ nhất trang vẫn trung thành cùng tận tâm phải nhận tội mưu nghịch, Phong Y ngươi thật đúng là dũng khí khả gia." Lời mặt nạ nam tử vừa dứt, vô số hắc y nhân phía sau hắn lập tức giơ kiếm trong tay lên.

"Ha ha... dẫn dắt đệ nhất trang đi đến con đường diệt vong? Lộc tử thùy chủ, chỉ sợ vẫn là không biết là chi sổ đi? Các hạ không khỏi quá dõng dạc đi?" Phong Y mắt lạnh nâng tay làm thủ thế.

Trong nháy mắt, đệ nhất trang cùng hắc y nhân giết hại lẫn nhau, trong giữa trời đêm liền có thể nhìn thấy hàn quang bén nhọn giơ lên,trong lúc đó kiếm khởi kiếm lạc, máu tươi bắn xung quanh.

Chỉ thấy khóe miệng mặt nạ nam tử khinh thường hừ một câu, mâu quang bỗng dưng ngưng tụ, cả người tản mát ra lệ khí bức người, sau đó liền thấy tay áo hắn nhanh chóng giơ lên vô số sợi tơ màu vàng từ trong tay áo hắn bay vụt ra, sợi tơ vàng lập tức xuyên thấu ngực vài tên ảnh vệ đệ nhất trang.

"A!" chỗ ngực truyền đến đau đớn, làm cho vài tên ảnh vệ đệ nhất trang phát ra âm thanh bi thảm, sau đó kiềm trong tay bọn họ liền rơi xuống đất, thân hình ngã xuống.

"Cũng giống như ta nghĩ, quả thật là không chịu nổi một kích." mặt nạ nam tử trào phúng nói, mà Phong Y khi thấy mặt nạ nam tử sát hại thuộc hạ của chính mình, liền lập tức biến sắc, sau đó huy kiếm đánh úp về phía mặt nạ nam tử. Xem ra .... Công lực của người mặt nạ nam tử này tựa hồ không thấp hơn mình.

Thân ảnh Phong Y lập tức mặt nạ nam tử đan xen vào nhau, chỉ thấy thất thải kiếm trong tay Phong Y phút chốc bắn ra, ở giữa không trung bảy đạo kiếm quang màu sắc rực rỡ, sáu gã hắc y nhân mà mặt nạ nam tử mang đến không thể tránh thoát kiếm khí của Phong Y, lần lượt bị lục đạo quang mang đâm xuyên qua ngực, cũng đồng thời ngã xuống chết. Mà thân mình mặt nạ nam tử lại chợt lóe, đúng lúc tránh thoát được thất thải kiếm phát quang mang đánh úp về phái mình. Uy lực của thất tahir quả nhiên không giống bình thường, trong lòng hắc y mặt nạ không nhịn được mà tán thưởng.

Cùng lúc đó, Phong Y lại huy kiếm, bảy đạo kiếm quang chói mắt dựng lên, hình thành võng kiếm rực rỡ sắc màu, đếm toàn thân hắc y mặt nạ bao phủ bên trong.

"Uy lực thất thải kiếm của ngươi mặc dù mạnh, bất quá đối với ta mà nói, lại vẫn không đủ sức gây sợ!" hắc y mặt nạ cười lạnh, lập tức rút ra kiếm bên thắt lưng nghênh đón. Tiếng lợi kiếm đánh nhau, làm cho trời đêm yên tĩnh lộ ra vẻ lãnh duệ quang quẩn. Nơi nơi đều là thân ảnh triền đấu, gió lạnh cùng kiếm khí xoay tròn, làm cho ngoài thành nổi lên dòng khí cuồn cuộn làm cho người ta sợ hãi.

Chính là rất nhanh sau đó, trừ bỏ Phong Y vì cầm thất thải kiếm uy lực cường đại còn có thể công kích mặt nạ nam tử ra, thì sở hữu ảnh vệ đệ nhất trang đều bị vậy trong thế hạ phong, nhóm ảnh vệ bị nhóm hắc y nhân tập kích chỉ có thể tránh né mà không thể hoàn thủ, chuyện này làm cho Phong Y không khỏi đổi sắc mặt.

Đúng lúc này, bụi đất chợt bay lên, vô số tiếng vó ngựa đạp đếm mà đến. Trong nháy mắt, chỉ thấy mấy trăm giáp hắc y nhân xuất hiện bên ngoài cửa thành. Sau đó nhanh chóng chỉ huy ngựa đứng thành vòng, đem Phong Y cùng mặt nạ nam tử bao vây chật như nêm cối.

Dưới đèn đuốc của cửa thành, có thể nhìn thấy rõ ràng người cầm đầu chính là tam vương gia Tiêu Dật, chỉ thấy tay trái Tiêu Dật nhanh chóng nhấc lên, mặt không chút thay đổi nói: "bắn tên vào nhóm hắc y nhân!"

Bỗng dưng, vô số đạo cung tiễn phá không mà ra, tập trung vào nhóm hắc y nhân. Nhóm hắc y nhân lập tức giơ kiếm muốn đánh rơi cung tiễn đang bắn về phía mình, mặc dù cũng tiễn cũng bị cản lại nhưng là cũng không ít hắc y nhân bị cung tiễn xuyên thủng yết hầu, sau đó ngã xuống.

Mà cung tiễn lúc này vẫn như trước không ngừng hướng về nhóm hắc nhân bắn tới, nhóm hắc y nhân lập tức nhảy lên, muốn tránh khỏi cung tiễn tập kích. Nhưng mà, chúng kỵ sĩ bắn cung cũng từ trên ngự nhảy lên, liền thấy thân ảnh của bọn họ như tia chớp, hơn nữa lại bắn ra cung tiễn. Động tác của những thân ảnh kỵ sĩ này cực kỳ nhanh, tốc độ phóng cung tiễn cũng cực nhanh, làm cho nhóm hắc y nhân liên tục rung động. Nhóm hắc y nhân căn bản không xác định được những cung tiễn kia căn bản là từ hướng nào bắn về phía mình, nhất thời vô số hắc y nhân đều bị đánh gục. Càng làm cho người ta kinh hãi, chính là nơi nhóm ảnh vệ đệ nhất trang đang đứng kỳ thật cũng chính là bên cạnh hắc y nhân, nhưng bọn họ lại không có một người bị trúng tên. Có thể thấy được những kỵ sĩ này tên pháp rất cao, quả thực vượt qua sức tưởng tượng.

"Hắc giáp kỵ sĩ?" mặt nạ nam tử rốt cục thất thanh kêu lên.

"mặt nạ nam tử này, tựa hồ có chút không thể gặp người nhưng vẫn là có chút kiến thức nga?" quỷ y Tư Đồ phong bên cạnh Tiêu Dật chọn mi nói.

"Lập tức lui lại!" mặt nạ nam tử nhanh chóng nhắc nhở thuộc hạ chính mình, kiếm trong tay hắn lại không dám dừng lại, vội vàng đánh rơi cung tiễn đang đánh về phía mình. Hắn sớm nghe nói, hắc giáp kỵ sĩ của Tiêu Dật có trận pháp đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, ngay cả võ lâm cao thủ cũng không có chút nề hà, hôm nay vừa gặp, quả thực đúng là như vậy, cho nên hắn thật sự không tất yếu phải hy sinh vô vị.

"Vâng!" hắc y nhân còn lại một bên đáp, một bên huy kiếm muốn đánh rơi cung tiễn đang bắn về phía mình, chỉ tiếc những cung tiễn này một chút cũng không chịu ảnh hưởng cả kiếm khí, ngược lại càng đến càng hung mãnh.

Chỉ thấy mặt nạ nam tử thả người dựng lên, sau đó giống như tia chớp bay về phía chỗ tối, chỉ tiếc động tác hắn mau nhưng đầu vai vẫn trúng một tên, nếu không phải võ công cùng khinh công của hắn cực cao, thì cung tiễn này đã muốn lấy mạng của hắn.

Mà trừ bỏ mặt nạ nam tử này trốn thoát ra thì hắc y nhân còn lại đều bị nhóm hắc giáp kị sĩ dùng trận pháp tên vây khốn giống như rối gỗ, căn bản không thể nào đào thoát, sau đó liền thấy bọn họ đều bị cung tiễn xuyên qua ngực, toàn bộ ngã xuống.

"Phong trang chủ, thực khéo." Nhìn thấy toàn bộ hắc y nhân đều bị đánh gục, Tiêu Dật làm thủ thế đình chỉ bắn tên, sau đó mỉm cười hướng Phong Y nói.

"Đúng vậy, thực khéo! Tam vương gia bỗng nhiên điều động hắc giáp kỵ sĩ tới đây, hẳn là chuẩn bị tiến vào hoàng cung sao?" con ngươi Phong Y như mặc ngọc có chút khiếp sợ nhìn xuống, hắc giáp kị sĩ so với tưởng tượng của hắn còn muốn lợi hại hơn trăm lần.

"Đúng vậy!" bên môi Tiêu Dật vẽ lên ý cười như nước, đôi mắt gợn sóng nhìn Phong Y.

"Đệ nhất trang cùng tam vương gia là địch không phải bạn, không biết tam vương gia vì sao lại ra tay tương trợ?" Phong Y ngưng mắt nhìn Tiêu Dật, vưa mới nãy nếu không có hăc giáp kỵ sĩ của Tiêu Dật ra tay trợ giúp, thì chính mình muốn toàn thân trở ra đúng thật là quá khó khăn, chẳng qua nhóm ảnh vệ đệ nhất trang hắn chỉ sợ đều là khó bảo toàn tính mạng.

"Có đôi khi cứu địch nhân chính mình, có lẽ cũng là một loại lạc thú ý vị sâu xa, không phải sao?" Tiêu Dật cười nhạt, cùng ánh mắt Phong Y gió giữa không trung. Hắn quần áo trắng tinh đứng thẳng, hắn quần áo lam y ngồi trên lưng ngựa. Gió đêm quấn quanh hai người mĩ như một bức tranh thủy mặc, chính là toàn thân Tiêu Dật tản mát ra thần vận cao quý thanh hoa, mà toàn thân Phong Y càng nở rộ ra thanh nhã thanh tú. Bất ngờ vào giờ khắc này, bọn họ lại cùng nhận thấy rõ đáy lòng cất dấu đau đớn cửa đối phương. Bởi vì tối nay, hai người bọn họ đều xuất hiện vào lúc này, kỳ thật cũng chỉ vì nữ tử kia.

"Nếu tam vương gia xuất động hắc giáp kỵ sĩ, vậy thì xem ra ta cũng không cần tiến vào hoàng cung." Gió đêm thổi lên tóc Phong Y, cũng là lôi kéo nỗi thống khổ đang ẩn núp nơi đáy mắt hắn. Nhóm Tu la sứ giả đã đi vào, hơn nữa còn có hắc giáp kỵ sĩ của Tiêu Dật, đệ nhất trang của hắn có đi vào hoàng cung hay không cũng không sao cả.

"Phong Y, kỳ thật ... Tiêu Trác căn bản không đáng để đệ nhất trang các ngươi nguyện trung thành!" Thiêu Dật nhìn mắt Phong Y thản nhiên nói.

"Ha ha..." Phong Y bất đắc dĩ cười, cánh tay cung lên, dẫn thuộc hạ đệ nhất trang của mình không tiếng động biến mất tại chỗ.

"Mặt nạ nam tử vừa rồi võ công thật sự lợi hại, nếu không có hắc giáp kỵ sĩ của ta đến kịp, chỉ sợ muốn đối phó hắn cũng có chút khó khăn." Sắc mặt Tiêu Dật ngưng trọng nhìn Tư Đồ Phong ở bên cạnh, có thể từ bên trong trận pháp hắc giáp kỵ sĩ đào thoát, đủ thấy võ công của tên mặt nạ nam tử kia cao tới đâu.

"Xem ra, trừ bỏ Tiêu Nhiên ra, ngươi cùng Tiêu Trác lại nhiều thêm một địch nhân khủng bố?" Tư Đồ Phong từ từ nói.

"Tuy rằng còn không biết hắc y mặt nạ kia lai lịch ra sao, nhưng trước mắt ta cảm thấy hắn còn không phải địch nhân của ta cùng Tiêu Trác, mà là địch nhân của Tiêu Nhiên!" con ngươi Tiêu Dật lãnh mị lên

"Có lẽ vậy! Đúng, Dật, vì sao vừa nay ngươi lại cứu Phong Y? Nêu ngươi không giúp Phong Y, Phong Y cũng không nhất địch là đối thủ của mặt nạ nam tử kia? Thiếu đi sự tồn tại của Phong Y, ngươi muốn đối phó Tiêu Trác cũng dễ dàng hơn." Tư Đồ Phong bĩu môi nói.

"Đệ nhất trang đều không phải là đồ tể tội ác tày trời, cho tới nay bọn họ đều trung thành với Thánh Long vương triều điều này khiến cho người ta bội phục." Tiêu Dật cười nhạt, chậm rãi nói.

"Kỳ thật nguyên nhân chủ yếu chính là Phong Y đúng lúc ngăn cản nhóm hắc y nhân tiến vào hoàng cung? Nếu không phải Phong Y ngăn cản, chỉ sợ hắc y nhân sớm đã đi đối phó Lam Ẩn Nhan, bởi vì Phong Y giúp Lam Ẩn Nhan, cho nên ngươi cũng vui vẻ giúp hắn một lần?" Tư Đồ Phong nhíu mày nói

"Có lẽ ngươi nói đúng." Mí mắt Tiêu Dật buông xuống, khí chất thanh hoa ở trong bóng đêm hơn vài phần thê lương.

"Ta cảm thấy hai ngươi thật ra có thể trở thành bằng hữu, ngươi xem xem... Ngươi vì Lam Ẩn Nhan mà tùy tiện điều động hắc giáp kỵ sĩ, mà hắn thế nhưng cũng vì Lam Ẩn Nhan, mà lựa chọn nhiễm bẫn đệ nhất trang vẫn luôn trung thành với Thánh Long vương triều." Tư Đồ Phong không nhịn được trêu ghẹo.

Tiêu Dật liếc nhìn Tư Đồ Phong, nửa trầm mặc nửa tán thưởng, dưới ánh đèn lồng trên cửa thành, áo lam hắn có chút thản nhiên lóe ra ánh hồng, làm cho cả người hắn tựa như bức tranh thủy mặc bị nhiễm huyết.

"Lập tức tiến cung!" thu liễm nỗi lòng, mặt Tiêu Dật không chút thay đổi vẫy tay nói.

"Vâng!" thanh âm nhóm hắc giáp kỵ sĩ cung kính đáp to,tiếp theo đại bộ đội bắt đầu hướng vào hoàng cung mà đi.

Cùng lúc đó, trong hoàng cung của Thánh Long vương triều---

Thân ảnh Lam Ẩn Nhan giống như quỷ mị không ngừng xuyên qua mái hiên, cuối cùng yên lặng dừng lại trên hành lang dài. "Thật sự là gặp quỷ, dựa theo chỉ thị trên bản đồ mà Phong Y cho ta, thì nơi này không phải có rất nhiều cấm vệ quân trông coi hay sao? Người đâu, ngay cả Quỷ Ảnh cũng chưa có nhìn thấy một cái?" khóe miệng Lam Ẩn Nhan có chút run rẩy nói thầm, nàng một đường xông vào hoàng cung, cơ hồ không có nhìn thấy thị vệ tuần tra. Phong Y cung cấp tin tức sai lầm hay sao? Hay là cấm vệ quân tong hoàng cung đều trốn đi ngủ hết rồi?

"Người nào?" ngay tại khi Lam Ẩn Nhan xuyên qua vài cái hành lang thật dài, sau đó lắc mình tiến vào trong sân giống như lãnh cung, bỗng nhiên truyền đến vài tiếng quát lạnh, liền có mấy bóng người cầm kiếm hướng nàng nhanh chóng chạy đến, chỉ thấy mũi chân nàng khẽ nhẹ nhàng nhảy lên, thân mình nhanh chóng lật lên trên, liền tránh được kiếm phong âm lãnh đánh úp về phái mình.

Sau đó tay áo nàng nhanh chóng bay ra hắc vân chủy thủ sắc bén, thanh chủy thủ nhanh như thiểm điện đánh về phía thị vệ hoàng cung. Chính là không đợi thanh chủy thủ tản ra phong sắc bén, chiếu theo công kích của nàng đối với nhóm thị vệ. Năng lượng ma linh châu trong vơ thể nàng đã theo chủy thủ bay ra, mang thro cuồng phong cuồn cuộn, bọn thị vệ liền bị cuồng phong chấn hôn mê bất tỉnh, tiếp theo thanh chủy thủ cũng theo cuồng phong đâm sâu vào ngực thị vệ.

Nhìn bọn thị vệ bị mất mạng, thân ảnh Lam Ẩn Nhan nhanh chóng chợt lóe, tiến nhập vào trong cung điện có chút âm lãnh phát lạnh. Khi nàng đi đến vách tường trước mặt, thân thủ nàng nhẹ nhàng túm lên một góc của vách tường, thế nhưng vách tường kia tự động mở ra, sau đó nàng liền thấy một cầu thang hẹp dài.

"Nơi này quả nhiên có địa lao, xem ra Phong Y không có gạt ta."Lam Ẩn Nhan lập tức đi xuống cầu thang, ngay tại lúc Lam Ẩn Nhna vừa bước xuống cầu thang không lâu. Liền có vô số đại nội thị vệ từ chỗ tối xông ra, sau đó hướng cầu thang kia theo xát mà đến, chính là không đợi bọn họ chạy tới chỗ cầu thang kia, bọn họ liền không một tiếng động ngã xuống, mà sau lưng bọn họ có dán vài mảnh bỉ ngạn hoa đỏ rực.

"ta còn lo lắng Nhan cô nương không tìm thấy cửa vào của địa lao, đang chuẩn bị ám chỉ cho nàng đấy." Chỗ tối, một gã Tu la sứ giả nói

"Nhan cô nương nếu đã thuận lợi tiến vào trong địa lao, như vậy thì chủ tử cũng sẽ lập tức đi ra, xem ra cũng đến thời điểm chúng ta lui lại rồi?" một gã Tu la sứ giả khác từ từ nói.

"Các ngươi có cảm thấy tựa hộ có chút không thích hợp không, một đường đến đây, dường như bị chúng ta lấy mạng đều là thị vệ có chút thân thủ yếu nhược, cấm vệ quân của Tiêu Trác không phải rất lợi hại sao? Vì sao tối nay lại không có cấm vệ quân lợi hại đây? Hay là... Tiêu Trác có ý muốn Nhan cô nương tiến vào địa lao cứu chủ tử ra?" Tu la sư sgiar Tử Quỷ cũng không nhịn được nheo mắt lại, nhắc nhở các Tu la sứ giả khác.

"Không sai, Tử Quỳ nói rất đúng, tối nay thị vệ trong hoàng cung quả thật có chút cổ quái! Bất quá Nhan cô nương nay đã không cần chúng ta âm thầm nảo hộ, mà chủ tử cũng sắp ra khỏi địa lao, chủ tử không gì không làm được cùng Nhan cô nương ở bên người, làm sao cần chúng ta khoe khoang võ công đây?" một gã Tu la sứ giả nở nụ cười nói.

"Ngươi nói đúng." Khóe miệng Tử Quỷ cười nói, nhóm Tu la sứ giả ăn ý gật đầu, tiếp theo thân ảnh quỷ mỵ chợt lóe, toàn bộ biến mất không thấy.

Cùng lúc đó, trong địa lao---

"Tiểu Tứ Tứ?" Lam Ẩn Nhan đi xuống cầu thang, cuối cùng ngừng lại đứng ngoài một cái lửa, nhẹ nhàng gọi. Theo như bản đồ của Phong Y, thì Tiểu Tứ Tứ hẳn chính là bị giam giữ tại nơi này.

"Nhan nhi? Là thanh âm của Nhan nhi sao?" trong địa lao, cuộn mình vùi đầu trong góc, trên mặt còn có nước mắt chưa kịp khô Tiêu Nhiên bỗng dưng ngẩng đầu lên, con ngươi khó có thể tin nhìn bên ngoài cửa lao. Nhan nhi hẳn là sẽ không nhanh đi cứu mình như vậy? Nhất định là tâm mình quá mức nhớ niệm Nhan nhi, cho nên mới xuất hiện ảo giác như vậy đi? Tiêu Nhiên cắn cắn môi đỏ mọng vẻ mặt cô đơn chôn giữa hai chân.

"Tiểu Tứ Tứ, Ngươi ở bên trong sao? Ở bên trong thì trả lời ta một tiếng nga, ta là Nhan nhi?" không nghe thấy tiếng đáp lại Lam Ẩn Nhan không khỏi nhíu mày, một bên nắm cửa lao, một bên lên tiếng gọi.

"A! A! A! Nhan nhi, thật là ngươi sai?" Tiêu Nhiên cô lỗ một chút ngẩng đầu lên, sau đó thanh âm mang theo hưng phấn cùng kích động hô, sau đó hắn lấy tố độ nhanh nhất chạy vội tới cửa lao.

"Tiểu tứ Tứ, thật là ta. Ngươi nghe được không, Nhan nhi của ngươi tới cứu ngươi!" nghe thấy Tiêu Nhiên đáp lại, Lam Ẩn Nhan rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, xem ra Phong Y quả thật không có lừa mình. Lam Ẩn Nhan nhanh chóng đem chìa khóa lúc trước Phong Y cấp cho mình, sau đó nàng ngưng mắt sầu sầu nhìn cửa lao có chút kỳ quái, tiếp sau đó nàng đem chìa khóa hướng tới lỗ nhỏ phóng đi, cái chìa khóa liền kề sát lên trên cửa lao.

"Khanh khách... Nhan nhi tới cứu Tiểu Tứ Tứ, Nhan nhi thật sự tới cứu Tiểu tứ Tứ!" mà trong cửa lao, con ngươi Tiêu Nhiên tích đầy nước mắt cùng kinh hỉ, sau đó nước mắt hắn như trút chảy xuôi theo hai má tuyệt mỹ của hắn. Giờ khắc này hắn cảm thấy mình quả thực là người hạnh phúc nhất thế gian.

"Tiểu Tứ Tứ, đừng nóng vội a, Nhan nhi lập tức mở cửa đại lao đem ngươi cứu ra nga!" Lam Ẩn Nhan một bên lên tiếng an ủi Tiêu Nhiên, một bên vội vàng chuyển động chìa khóa trên cửa lao. Chết tiệt, đều muốn vòng vo nhiều như vậy, vì sao cửa lao này còn không có mở ra a? Trong lòng Lam Ẩn Nhan không nhịn được mắng

"Hì hì... Nhan nhi, người ta chính mình đi ra nga! Ngươi không có cái chìa khóa đặc chế không mở ra cửa lao!" trong cửa lao Tiêu Nhiên một bên đem lệ lau đi, nhịn không được che miệng vụng trộm cười khẽ nói. Lam Ẩn Nhan đnag ở trước mặt hắn, hắn thật sự tựa như một đứa nhỏ mãi không lớn. sáu đó chỉ thấy Tiêu Nhiên với vào trong lòng, hắn có được một chìa khóa vạn năng, đó chính là trước khi sư phó lâm tung đưa cho mình, trên thế giới này vô luận là cái cửa nào, chẳng sợ cơ quan thiết trí tinh vi đến đâu, chỉ cần có được chìa khóa vạn năng liền có thể mở được tất cả.

Chính là, không được Tiêu Nhiên cầm ra chìa khóa vạn năng, liền nghe thấy thanh âm kẽo kẹt vang lên, cửa địa lao chậm rãi mở ra, sau đó trong phút chộc hai vách tường bắt đầu rút đi.

"Tiểu Tứ Tứ, ngươi có khỏe không?" cùng với cửa địa lao mở ra, Lam Ẩn Nhan liếc mắt một cái liền nhìn thấy Tiêu Nhiên, tay nàng túm Tiêu Nhiên thanh âm có chút khẩn trương hỏi.

"Ô ô ô... Tiểu Tứ Tứ không tốt, thật không tốt!" vốn đang nghi hoặc Lam Ẩn Nhan vì sao có thể mở ra địa lao, mâu trung Tiêu Nhiên có hai hàng lệ lăn dài, thanh âm nghẹn ngào nói.

"Làm sao vậy? Có phải tên hỗn đản Tiêu Trác cho người khi dễ ngươi không a?" con ngươi Lam Ẩn Nhan lập tức dò xét toàn thân Tiêu Nhiên, muốn nhìn một chút hắn có bị thương hay không.

"Người ta đã lâu không có nhìn thấy Nhan nhi, tâm người ta đều đau." Thanh âm Tiêu Nhiên làm nũng nói, sau đó môi đỏ mọng khẽ nhu nhu

"Tiểu tứ Tứ, thực xin lỗi." Nghe Tiêu Nhiên nói, nhìn lệ trên mặt Tiêu Nhiên, Lam Ẩn Nhan hé môi, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt Tiêu Nhiên, lời nói ôn nhu.

"Nhan nhi, ngươi vì sao muốn xin lỗi Tiểu Tứ Tứ." Cánh tay Tiêu Nhiên vòng qua thắt lưng Lam Ẩn Nhan, sau đó hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn Lam Ẩn Nhan nói.

"Ta không nên không tín nhiệm ngươi, Tiểu Tứ Tứ, ta đáp ứng ngươi nga, từ nay về sau ta sẽ cho ngươi tín nhiệm vĩnh hằng!" LAm Ẩn Nhan giúp Tiêu Nhiên chà lau giọt nước mắt cuối cùng, tay ôn nhu giúp Tiêu Nhiên chỉnh lại mái tóc có chút hỗn độn nói

"Thật vậy chăng? Nhan nhi, ngươi nói thật sao?" thanh âm Tiêu Nhiên hưng phấn mà lại run run hỏi Lam Ẩn Nhan.

"Thật sự!" Lam Ẩn Nhan cười ngọt ngào nhìn Tiêu Nhiên, sau đó khẳng định gật đầu nói.

"Thật tốt quá, Tiểu tứ Tứ rất hạnh phúc ngạ, thật sự hạnh phúc nga!" Tiêu Nhiên kích động ồn ào lên, sau đó hắn thế nhưng ôm thắt lưng Lam Ẩn Nhan nhanh chóng quay tròn. Nếu để nhóm Tu la sứ giả nhìn thấy chủ tử bọn họ bây giờ, thế nhưng giống như hài tử ngốc vui vẻ quay vòng tròn, nhất định trong đầu sẽ có loại ý niệm hay là để chết ngất đi.

"Được rồi, được rồi! Đầu đều bị ngươi làm cho hôn mê! Trước không cần vòng nữa nga, chúng ta vẫn là nhanh chút rời khỏi nơi này đi!" khóe miệng Lam Ẩn Nhan có chút run rẩy, trên mặt ý cười không nói gì, bất quá trong giọng nói của nàng lại có thể nghe thấy một chút ngọt ngào hạnh phúc.

"Tê!" ngay tại lúc Lam Ẩn Nhan cầm tay Tiêu Nhiên, chuẩn bị túm Tiêu Nhiên nhanh chóng rời khỏi nơi này, bỗng nhiên Tiêu Nhiên hút lãnh khí, tiếp theo phát ra thanh âm đau đớn

"Làm sao vậy?" Lam Ẩn Nhan hồ nghi nhìn biểu tình trên mặt Tiêu Nhiên, sau đó nhanh chóng buông lỏng tay, tâm không nhịn được cả kinh hỏi.

"Ô ô ô... thủ thủ đau quá đau!" Tiêu Nhiên lập tức oai đầu, sau đó miệng nhỏ nhắn nhất đô, nhếch lên tay trái chỉ ngón út nói

"Trời a! ngón út của ngươi làm sao có thể chảy máu! Là ai làm cho, nói cho ta biết, ta đi giết hắn!" Lam Ẩn Nhan thất thanh kêu lên, cuống quýt từ trong tay áo lấy ra khăn tay mềm nhẹ băng bó giúp Tiêu Nhiên

"là đại chuột cắn!" Tiêu Nhiên nhẹ nhàng hồi đáp, sau đó cúi đầu xuống

"Cái gì? Đại chuột cắn? Là Tiêu Trác cho người dùng sức cắn ngươi sao?" nghe Tiêu Nhiên nói, Lam Ẩn Nhan thiếu chút nữa cắn đứt đầu lưỡi của mình, có hình pháp tra tấn người như vậy sao?

"Thế giới này trừ bỏ Nhan nhi có thể khi dễ Tiểu Tứ Tứ ra, ai cũng không thể khi dễ Tiểu Tứ Tứ. Mới không phải là Tiêu Trác phóng đại chuột cắn Tiểu tứ Tứ đâu, là mà trong địa lao này vốn có nhiều đại chuột chạy tới chạy lui, sau đó Tiểu Tứ Tứ liền vươn tay cho đại chuột cắn cắn." Tiêu Nhiên đem đầu ngẩng cao nói

"Vì sao ngươi lại đem tay cho con chuột cắn a?" trán Lam Ẩn Nhan bốc lên một trận hắc tuyến, con ngươi trừng Tiêu Nhiên.

"Tiểu Tứ Tứ vốn nghĩ nương tử sẽ không đến cứu người ta, cho nên có con chuột bự chay tới cắn Tiểu Tứ Tứ, Tiểu Tứ Tứ liền đưa tay cho nó căn. Lúc ấy Tiểu Tứ Tứ cho rằng, dù sao Nhan Nhan cũng không đau lòng Tiểu Tứ Tứ, đại chuột muốn căn liền cắn đi!" Tiêu Nhiên lại cúi đầu nói.

"Ngươi... ngươi... ngươi..." lời Tiêu Nhiên làm cho Lam Ẩn Nhan đau lòng càng thêm không biết nói gì, nàng không nhịn được lấy tay hung hăng gõ đầu Tiêu Nhiên.

"Ô ô ô... nương tử, làm sao ngươi lại cốc Tiểu tứ Tứ?" Tiêu Nhiên lập tức ngửa đầu nhìn Lam Ẩn Nhan, cái miệng nhỏ ủy khuất quệt quệt nói.

"Cho dù ta không tín nhiệm ngươi, làm ngươi thương tâm, ngươi cũng không nên bốc đồng làm cho Phong Y đem ngươi bắt đến địa lao a! Ngươi tra tấn mình như bậy thì chơi tốt lắm sao? Cho dù chạy đến địa lao, ngươi còn làm cho con chuột căn ngươi bị thương, ngươi không ngoan như vậy, chẳng lẽ ta không nên cốc ngươi sao?" LAm Ẩn nhan đảo cặp mắt trắng dã, tức giận nói

"Người ta biết sai rồi!" Tiêu Nhiên lập tức cúi đầu, sau đó nhỏ giọng nói, chính là trong mắt hắn lộ ra quang mang hạnh phúc. Được rồi, hắn thật sự biết sai rồi, hắn không nên hoài nghi phân lượng của mình trong lòng Nhan nhi, lần sau hắn cũng không dám nữa đâu!

"Được rồi! Nhìn phân thượng ngươi thành khẩn xin lỗi như vậy, lần này ta liền tha thứ ngươi, về sau không được lại hồ nháo nga!" ngón tay Lam Ẩn Nhan lại cốc đầu Tiêu Nhiên, sau đó lôi kéo cánh tay hắn chuẩn bị đi ra ngoài.

"Nhan nhi, đừng đi nóng vội, Tiểu Tứ Tứ sau khi được ngươi giáo huấn! Cảm giác bị ngươi dạy thật hạnh phúc nga!" tay nhỏ bé của Tiêu Nhiên bỗng nhiên lôi kéo quần áo Lam Ẩn Nhan, thân mình hơi hơi lại gần, ngữ khí nũng nĩu nói.

"Đủ rồi!" khóe miệng Lam Ẩn Nhan rút trừu, cứng rắn túm Tiêu Nhiên ra khỏi địa lao.

"Nhưng mà người ta thật sự rất thích bị Nhan nhi giáo huấn, thật sự hảo hạnh phúc!" thân mình Tiêu Nhiên ngoan ngoãn bị Lam Ẩn Nhan túm ra ngoài, nhưng mà ngữ khí lại năn nỉ Lam Ẩn Nhan răng dạy hắn. Không có biện pháp a, hắn thật sự cảm thấy tư vị bị Nhan nhi răn dạy hảo ngọt ngào nga!

"Nháo p a, mau về nhà!" Lam Ẩn Nhan ngay cả phiên vài cái cũng xem thường, nơi này nhưng mà là địa lao hoàng cung a, vạn nhất đợi lát nữa lao ra vô số thị vệ, muốn xông ra chỉ sợ cũng không nhẹ nhàng như vậy, hắn thế nhưng còn muốn ở trong này nhiều thêm một hồi, thực ăn xong hắn.

"Khanh khách.... Được rồi, vậy thì về nhà trước, sau đó lại bị Nhan nhi răn dạy!" Tiêu Nhiên lập tức nhếch miệng cười ngây ngô, hắn thích nghe nàng nói hai chữ về nhà, về nhà, thật sự là chữ hảo hạnh phúc nga!

"Cười cái đầu ngươi, thừa dịp hiện tại không có người phát hiện, mau chút đi nhanh!" xem xét vẻ mặt cười ngây ngô của Tiêu Nhiên, Lam Ẩn Nhan lại phiên vài cái ánh mắt xem thường, sau đó bộ pháp nhanh chóng đem Tiêu Nhiên tha túm đi về phía trước. Đánh nhau cũng là lãng phí sức khỏe của cơ thể không tốt? cho nên nếu có thể tránh, đương nhiên lựa chọn tránh!

"Đúng rồi, Nhan nhi ngươi làm sao có thể có chìa khóa mở cửa lao a?" Tiêu Nhiên một bên bị Lam Ẩn Nhan lôi kéo lên cầu thang, một bên hỏi nghi hoặc trong lòng. Không sai, hắn quả thaạ là phân phó Tu la sứ giả âm thầm giúp Nhan nhi, nhưng là đối với hiểu biết của hắn về Tu la sứ giả, bọn họ cũng không có khả năng chế tạo ra chìa khóa mở cưả địa lao đi?

"Cái chìa khóa là Phong Y cho ta, nếu không có chìa khóa của hắn, ta còn thực là không cứu được ngươi đâu!" Lam Ẩn Nhan nhanh chóng trả lời, con người quét nhìn phía trước, lưu ý khả năng đột nhiên có đại nội thị vệ vọt tới.

"Ngươi... tìm Phong Y sao? Ngươi làm sao đi tìm hắn a?" thân mình Tiêu Nhiên cứng đờ, sau đó bỗng nhiên dừng bước, hắn không thích Nhan nhi đi tìm nam tử khác, hắn không thích Nhan nhi cùng nam tử khác nói nhiều lời, hắn thực không thích đâu!

"Tiểu tổ tông, Tu la sứ giả của ngươi sợ cãi mệnh lệnh của ngươi, không ai dám tới giúp ta cứu ngươi. Ta đây một người tới cứu ngươi, chắc chắn phải tìm hiểu tình huống dưới địa lao này a, nếu không như thế nào có thể thuận lợi đem ngươi cứu đi ra a! cái Phong Y kia đem ngươi đưa vào địa lao này , hắn khẳng định rất rõ ràng tình huống dưới địa lao này a? cho nên ta phải đi tìm hắn a!" Lam Ẩn Nhan không nói gì quét mắt nhìn Tiêu Nhiên, người này sẽ không ngay cả điểm ấy cũng ăn dấm chua chứ?

"Vậy ngươi tìm hiểu liền thôi, việc gì phải lấy chìa khóa từ chỗ hắn!" Tiêu Nhiên quệt quệt miệng nhỏ nhắn nói

"Hắn thiếu ta một cái mệnh, ta mượn mạng hắn đến đổi một cái chìa khóa!" khóe miệng Lam Ẩn Nhan run rẩy nói.

"Thiết, ai hiếm lạ chìa khóa của hắn nga, cho dù không có chìa khóa của hắn, người ta cũng có thể tự mình mở ra cửa lao kia!" Tiêu Nhiên ngẩng cao đầu, trong giọng nói lộ vẻ kiêu ngạo. Sớm biết vậy hắn liền đem vạn năng chìa khóa quăng cho Tu la sứ giả, sau đó để Tu la sứ giả đem chìa khóa vạn năng đưa cho Nhan nhi, như vậy Nhan nhi sẽ không dùng chìa khóa của Phong Y, hắn mới không thích Nhan nhi lấy gì đó của Phong Y đâu.

"Ngươi ... là sắt sao?" đỉnh đầu Lam Ẩn Nhan bay qua đàn quạ, quả thực nàng bị lời Tiêu Nhiên làm cho dở khóc dở cười.

"Hừ!" Tiêu Nhiên nhu nhu cái mũi nói

"Hừ cái đầu ngươi! Nhanh chút rời khỏi nơi này!" Lam Ẩn Nhan tức giận lại gõ đầu Tiêu Nhiên, sau đó túm Tiêu Nhiên hướng lên cầu thang mà đi.

"Ô ô ô... Nhan nhi, ngươi lại đánh người ta!" Tiêu Nhiên đầu tiên là bất mãn nói thầm, sau đó hắn bỗng nhiên nhếch miệng cười ngây ngốc nhìn Lam Ẩn Nhan nói: "Bất quá nếu là Nhan nhi thích đánh, vậy thì đánh đi, Tiểu Tứ Tứ kỳ thật vẫn thực thích bị Nhan nhi đánh!"

"Thực là phục ngươi..." Lam Ẩn Nhan không nói gì

"Người ta mới không cần Nhan nhi phục ta đâu, người ta chỉ cần Nhan nhi yêu ta!" thanh âm Tiêu Nhiên làm nũng quanh quẩn tirng không khí. Lúc này toàn bộ trong địa lao quang quẩn hơi thở ấm áp ngọt ngào, chính là bên ngoài lại tràn ngập hơi thở âm trầm cực kỳ quỷ dị.

"Hoàng thượng, nhóm Tu la sứ giả đã rút lui toàn bộ, xem ra Lam Ẩn Nhan đã tiến vào trong đại lao cứu Tiêu Nhiên, phỏng chừng bọn họ rất nhanh sẽ đi ra." Trong chỗ tối, thống lĩnh cấm vệ quân thấp giọng hướng Tiêu Trác không một chút thay đổi bẩm báo.

"Cứu đi! Nàng nếu không đem Tiêu Nhiên cứu ra khỏi địa lao, thì làm sao sẽ có trò hay trình diễn đây?" Tiêu Nhiên âm lãnh cười, sau đó tay hắn nhanh chóng vung lên, vô số cấm vệ quân ẩn núp bốn phía lập tức giơ cung tiễn lên, mà cung tiễn nhắm ngay phương hướng Tiêu Nhiên cùng Lam Ẩn Nhan chuẩn bị đi ra....

E2r

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro