chương 98: cứu hắn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dưới ánh đèn lồng lay động, trong thư phòng tràn ngập sương khói lượn lờ, đàn hương thanh nhã lượn lờ.

Phong Y lúc này đang đứng cạnh bạn, trong tay cầm bút lông, chấm nhẹ một chút lên nghiên mực đen, sau đó hắn đem bút lông phô lên trên giấy trắng tuyên thành.

"Nghe ý tứ này của ngươi, tựa hồ sớm đã đoán được ta sẽ đến tìm ngươi?" Lam Ẩn Nhan đẩy cửa đi vào, đầu tiên hai tròng mắt quét nhìn toàn bộ thư phòng, cuối cùng tầm mắt ngừng trên người Phong Y.

"Ngươi.... Là đến khởi binh vấn tội sao?" Phong Y thản nhiên mở miệng nói, chính là hắn không ngẫng đầu lên, mà vẫn như cũ cúi đầu vung văn chương trên giấy tuyên thành. Đều nói đàn hương có thể ngưng thần tĩnh tâm, nhưng từ khi hắn vào trong thư phòng, thì căn bản tâm thần không thể ngưng tụ.

"Vì sao nói như thế?" Lam Ẩn Nhan cất bước đến trước bàn, thấp mắt quét nhìn văn chương trên giấy tuyên thành sau khi Phong Y viết, ngữ khí không chứa cảm xúc gì. Hắn tự cùng nhười của hắn có vài phần ý nghĩ, đúng là từng đợt từng đợt thanh nhã ý vị.

"Bởi vì ta đem Tiêu Nhiên đưa vào địa lao, mà Tiêu Nhiên lại là người ngươi yêu, ngươi đến tìm ta vấn tội cũng là đúng lý hợp tình!" Phong Y buông bút lông xuống, nâng mâu nhìn Lam Ẩn Nhan. Lúc này tóc đen hắn mềm mại thả sau lưng, quần áo trắng như tuyết uyển chuyển phất phơ trong gió đêm, chính là chỗ sâu nhất lại giấu diếm ưu tư không dễ phát hiện.

"Phong Y, ta muốn cứu Tiêu Nhiên." Lam Ẩn Nhan chăm chú nhìn mắt Phong Y, kiên định nói

"ngươi muốn cứu hắn cũng là chuyện ta đã dự kiến, chính là ta không rõ, ngươi vì sao lại chạy tới nói cho ta biết?" trên mặt Phong Y không chút sợ hãi, chính là trong khung lại khắc hơi thở sâu kín.

"Lấy sự thông minh của ngươi, hẳn là có thể đoán được?" Lam Ẩn Nhan nâng lên song chưởng, nhíu mày nhìn Phong Y.

"Ta nghĩ... khả năng ta không giúp được ngươi?" lời Lam Ẩn Nhan giống như lưỡi dao sắc bén, lặng yên xẹt qua lòng Phong Y. Con ngươi Phong Y lập tức băng lạnh nhìn Lam Ẩn Nhan. hắn muốn dùng sự lạnh lùng để che dấu tia nhu tình trong lòng mình, hắn không muốn để Lam Ẩn Nhan nhìn thấy tình cảm đầy bụng không thể nói hết của mình.

"thời điểm Ngươi đem khối hắc lệnh trang chủ này cho ta đã từng nói qua, người có được hắc lệnh có thể hiệu lệnh người đệ nhất trang, bao gồm cả Phong Y ngươi." Tay áo Lam Ẩn Nhan lấy ra khối hắc lệnh bài, sau đó ném lên bàn

"Ta không quên, ta càng từng nói qua, nếu ta không thể giúp ngươi giải độc, ngươi có thể tùy thời đến lấy mạng của ta." Phong Y lạnh nhạt cười, bóng đem ngoài kia vẫn thâm thúy vô tận, chỉ có gió lạnh thấp giọng ngâm xướng, àm linh hồn phong Y giống như dung hợp cùng cơn gió lạnh kia, tản ra hơi thở rét lạnh.

"Kia.... Hứa hẹn kia ngươi còn tính sao?" Lam Ẩn Nhan hí mắt nhìn Phong Y

"Tính!" nơi tâm linh tối mềm mại của Phong Y nhợt nhạt thở dài

"Tốt lắm, hiện tại ta đem khối hắc lệnh bài này trả cho ngươi, về mạng của ngươi ta cũng không có lấy. Ta chỉ yêu cầu ngươi cho ta một cái manh mối chân thật!" gió đem phất qua quần áo cùng tóc LAm Ẩn Nhan lay động trong không khí đến động lòng người

"Có ý tứ gid?" dưới ánh đèn lay động, đôi mắt Phong Y u lãnh như hắc ám nơi vực sâu không đáy

"ta cần ngươi cho ta bản đồ địa hình hoàn cung cùng với vị trí cụ thể của Tiêu Nhiên trong địa lao, bao gồm cả tình huống xung quanh." Môi mọng khẽ nói

"Kỳ thật ngươi cần gì phải tới hỏi ta? Lấy thực lực Tu La môn, bọn họ tất sẽ điều tra được tình huống của Tiêu Nhiên, ngươi tựa hồ có chút xá cận cầu viễn? ( bỏ gần cầu xa). Hơn nữa tựa hồ ngươi lại đang lãng phí giá trị khối hắc lệnh này?" Phong Y có chút kinh ngạc nhìn Lam Ẩn Nhan, hắn nghĩ nàng sẽ dùng lợi thế của hắc lệnh bài mà áp chế mình cùng đệ nhất trang hỗ trợ nàng cướp ngục, nếu nàng thật sự đưa ra, cho dù đệ nhất trang nguyện ý trung thành với Tiêu Trác, cũng sẽ vì tình thế mà giúp nàng đi cướp ngục. Thế nhưng nàng lại muốn dùng hắc lệnh đổi lấy tình huống chân thật Tiêu Nhiên đnag bị giam giữ? Kỳ thật nàng chỉ cầm hắc lệnh hỏi mình tình huống Tiêu Nhiên, mình cũng sẽ nói cho nàng, nàng cần gì phải đem hắc lệnh trả lại cho mình đây? Hay là .... Nàng lo lắng mình sẽ cung cấp manh mối sai lầm, bởi vậy mới muốn trả lại hắc lệnh, làm cho mình cung cấp cho nàng thông tin chân thật nhất?

"Không có mệnh lệnh của Tiêu Nhiên, Tu la sứ gải không dám tự tiện cứu hắn, mà ta... cũng không muốn làm khó bọn họ. Bởi vậy ta cần ngươi cung cấp một ít manh mối, ngươi đã nói thiếu ta một mệnh, nay mạng ngươi ta không cần, ta chỉ muốn dùng mệnh ngươi đến đổi tình huống cụ thể trong địa lao, trận giao dịch này đối với ngươi hẳn là có lời, ngươi không có lý do gì không đáp ứng đi." Lam Ẩn Nhan nâng lên bàn tay trắng nõn mềm nhẹ vuốt nhẹ tóc đen trên trán nói, ngay cả nàng có cuồng ngạo đến đâu thì cũng biết muốn đi hoàng cung cướp ngục trong tay cấm vệ quân đều không phải là chuyện dễ dàng, cho nên hẳn là nên chuẩn bị tốt.

"ngươi muốn nói ta biết, ngươi chuẩn bị xông vào địa lao cứu Tiêu Nhiên sao? Này cũng không phải trò đùa!" biểu tình Phong Y tuy vẫn lạnh lùng nhưng lời nói rõ ràng giấu kín lo lắng.

"Ừ!" LAm Ẩn Nhan hồi đáp đơn giản.

"Ngươi haonf toàn có thể cầm hắc lệnh, hiệu lệnh ảnh vệ đệ nhất trang giúp ngươi cướp ngục, vì sao không làm như vậy? nếu ngươi sử dụng hắc lệnh, cho dù đệ nhất trang trung thành với Thánh Long cũng nhất định sẽ giúp ngươi cứu ra Tiêu Nhiên?" Phong Y không nhịn được hỏi ra nghi hoặc trong lòng.

"Này cùng ngươi không có quan hệ! Ngươi chỉ cần nói cho ta biết, lấy hắc lệnh đối manh mối cứu Tiêu Nhiên, lần giao dịch này ngươi không nguyện ý cùng ta đạt thành sao?" mí mắt Lam Ẩn Nhan hạ xuống nói. Không sai, nàng cũng muốn sử dụng hắc lệnh hiệu lệnh đệ nhất trang giúp nàng cứu Tiêu Nhiêng, chính là... Tiêu Nhiên tựa hồ không thích mình cùng Phong Y tiếp xúc, nếu như mình cùng Phong Y đi cứu hắn, hắn có thể lại mất hứng hay không? Nàng đã làm thương tâm Tiêu Nhiên, lại không muốn làm hắn tổn thương thêm nữa. Cho nên, nàng tình nguyện một mình đi cứu Tiêu Nhiên.

"Ta biết trong cơ thể ngươi có một loại năng lượng không thể đoán trước, nếu ngươi xông vào hoàng cung, muốn toàn thân trở ra cũng không có việc gì khó, nhưng nếu ngươi muốn cứu Tiêu Nhiên từ địa lao đi ra, chỉ sợ..." mâu quang Phong Y thâm thúy khóa chặt dung nham Lam Ẩn Nhan nói.

"Chỉ sợ cái gì?" thần sắc Lam Ẩn Nhan thản nhiên nói

"Ngươi cũng biết địa lao giam giữ Tiêu Nhiên, hoàn toàn có thể dùng tường đồng vách sắt, vô kiên bất tồi hình dung. Nơi đó ngay cả ruồi bọ cũng không có khả năng bay vào. Mà đối với Tiêu Trác mà nói thì Tiêu Nhiên chính là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt. Nay Tiêu Nhiên nếu đã chủ động chạy tới hang hổ, thì chắc chắn Tiêu Trác đã sớm phái trọng binh trông coi. Đừng nói ngươi muốn một mình đi cứu Tiêu Nhiên, cho dù xuất động sứ giả Tu la môn đi cứu Tiêu Nhiên, chỉ sợ cũng không dễ dàng. Bởi vì địa lao giam giữ Tiêu Nhiên không chỉ có địa hình thập phần phức tạp, còn có thiết kế cơ quan nguy hiểm. Ngay cả phá cửa lao cũng muốn so với lên trời còn khó hơn, muốn mở của lao kia, nhất định phải có chìa khóa đặc chế. Nếu không cho dù ngươi giết sạch cấm vệ quân trông coi địa lao, cũng tuyệt đối không thể đi vào địa lao!" mâu quang Phong Y ngưng tụ, gằn từng chữ một.

"Cái chìa khóa đó ở trên người nào? Tiêu Trác sao?" Lam Ẩn Nhan nghe vậy, đối mi thanh tú nhăn lại, sau đó ngóng nhìn Phong Y. nếu ở trên người Tiêu Trác, thì nàng cần phải tìm Tiêu Trác lấy chìa khóa trước đã.

"Ta xin khuyên ngươi vẫn là không nên mạo hiểm." Mâu trung Phong Y có chút ôn nhu thống khổ.

"Nói cho ta biết cái chìa khóa kia ở trên người nào?" Lam Ẩn Nhan câu môi cười yếu ớt, mắt đẹp lộ ra quang mang kiên định.

"Ngươi nếu biết rõ cứu hắn chỉ còn con đường chết, ngươi vẫn còn muốn đi cứu hắn sao?" Phong Y hít một hơi thật sâu nói, nhìn vẻ mặt cố định của LAm Ẩn Nhan, làm cho đáy lòng hắn nảy ra một chút chua sót.

"Nguyện ý! không có nhân tố nào có thể dao động được quyết tâm cứu hắn của ta." Ngữ khí Lam Ẩn Nhan kiên định không thể giải thích.

"Đây là bản đồ địa hình hoàng cung cùng với tình huống cấm vệ quân trông coi. Còn đây là chìa khóa duy nhất mở ra cánh cửa địa lao, ngươi... cầm đi!" Phong Y nghe vậy thân hình nhất thời cứng đờ, thần sắc thanh tú bắt đầu thay đổi, tiếp theo con ngươi phức tạp vạn phần nhìn Lam Ẩn Nhan, cuối cùng hắn yên lặng từ trong lòng lấy ra một quả tinh hình chìa khóa cùng với bản vẽ đặt trên bàn sớm đã chuẩn bị trước kia.

"Cám ơn ngươi!" Lam Ẩn Nhan nhìn Phong Y chăm chú, yên lặng đem bản vẽ cùng chìa khóa trên bàn thu vào trong tay áo.

"Còn có... hắc lệnh đệ nhất trang một khi đã tặng ra ngoài, sẽ tuyệt đối không có đạo lý thu hồi lại. Ngươi đem nó cùng mang đi đi, có lẽ về sau ngươi còn có thể dùng đến nó." Phong Y quét mắt nhìn Lam Ẩn Nhan, sau đó từ bên người nàng thoáng qua, trong lòng còn có lời muốn nói, nhwung chung quy hắn vẫn lựa chọn trầm mặc, mặt Phong Y không chút thay đổi ly khai thư phòng. Chính là nháy mắt khi hắn đi ra khỏi thư phòng, ánh mắt đã hoàn toàn ảm đạm, bóng dáng tiều tụy vạn phần. Nếu đã vô lực ngăn cản nàng đi cứu Tiêu Nhiên, nhưu vậy hắn cũng chỉ có thể giúp nàng, bởi vì hắn không nghĩ nhìn thấy nàng bị thương. Bóng đem đen tối phân tán, gió đêm mang hơi thở u buồn hỗn loạn chậm rãi tới đập vào mặt Lam Ẩn Nhan.

Bỗng nhiên xoay người nhìn bóng dáng Phong Y rời đi, Lam Ẩn Nhan đem hắc lệnh cất chứa vào trong tay áo. Sau đó thân ảnh chợt lóe, biến mất trong thư phòng. Dưới bóng đêm mờ mịt, tóc đen Lam Ẩn Nhan giữa không trung họa lên vô số đường cong duyên dáng, sau đó nàng thi triển khinh công nhanh nhẹn biến mất khỏi đệ nhất trang.

Mà sau khi đợi nàng hoàn toàn biến mất, thân ảnh Phong Y lại một lần nữa xuất hiện tại cửa thư phòng. Con ngươi thâm thúy xa xưa nhìn về hướng Lam Ẩn Nhan biến mất. Tối nay ngươi chủ động đến tìm ta hỗ trợ, ta rốt cuộc nên cảm thấy vui mừng hay bi thương đây?

Giữa hồng trần lỡ đãng ta gặp ngươi, trong lòng phác thảo một bộ kiều diễm cảnh sắc. Nhưng mà khi ngươi chủ động đến tìm ta hỗ trợ, lại muốn giúp người trong lòng ta yêu say đắm đi cứu nam tử kia, đối mặt với kết cục đã sớm định, ta còn có thể nói chút gì đây? Ta cũng chỉ có thể im lặng đứng trong chỗ tối, làm cho nỗi đau che dấu trong lòng ta đau càng sâu, cũng làm cho tâm ta rớt xuống vực thẳm, đau đến không biết phải làm sao....

Cùng lúc đó, trong thư phòng tam vương phủ---

Trên bàn Tiêu Dật bày ra hai cái bàn cờ, tay trái cầm quân đen, tay phải cầm quân trắng. Sau đó đồng thời đem quân trắng đen phân biệt đặt lên bàn cờ.

Hắc kì nghệ thiên hạ vô song, thế gian căn bản khó gặp gỡ đối thủ. Chính là một lần kia, nàng thế nhưng lấy hai chữ cầm thú thắng hắn.

Từ sau lần đó, mỗi đêm hắn cơ hồ đều ở trong thư phòng, trình diễn lại một lần hắn cùng nàng đánh cờ.

Tối nay, hắn lại một lần nữa dùng hắc bạch quân cờ bày ra hai chữ cầm thú, nhìn hai chữ kia, khóe miệng Tiêu Dật khẽ lộ chút ý cười chua sót.

"Dật?" quỷ y Tư Đồ Phong lặng yên tiến vào thư phòng, nhẹ nhàng kêu gọi

"Ngươi đã từ Lam quốc trở lại a? Sự tình làm như thế nào?" Tuy rằng Tiêu Dật đáp lại Tư Đồ Phong, nhưng mà hai tròng mắt vẫn như cũ cúi nhìn bàn cờ.

"Quỷ y xuất mã, đương nhiên hết thảy đều thuận lợi!" Tư Đồ Phong nhún vai, sau đó đứng bên người Tiêu Dật, con ngươi nhìn về phía hắc bạch quân cờ, hắn bất đắc dĩ thở dài, thân thủ vỗ vỗ bả vai Tiêu Dật nói: "Lại thưởng thức một lần ngươi khó được bị thua sao?"

"Đối với ta mà nói, đây khó được một lần nan kham bị thua kỳ thật cũng coi như một lần nhớ lại tốt đẹp, không phải sao?" ngón tay Tiêu Dật thon dài khẽ vuốt lên quân cơ hắc bạch nói

"Ha ha ... khó được một lần nan kham bị thua? Người khác không biết, ngươi lại há có thể giấu diếm được ta? Một lần nan kham bị thua kia chỉ sợ là ngươi cố ý đi?" Tư Đồ Phong lắc lắc đầu nói.

"Ngươi..." Tiêu Dật bỗng dưng nâng mâu nhìn Tư Đồ Phong

"Đừng quên, ngươi là hảo hữu duy nhất của ta, ta cũng là ảo hữu duy nhất của ngươi. Ngay cả điểm này ta sao lại không đoán được đây?" Tư Đồ Phong lạnh nhạt cười

"trên thế giới này, người hiểu ta nhất chung quy chỉ có quỷ y." Tiêu Dật đứng lên, vươn tay vỗ vỗ bả vai quỷ y nói

"Đúng, vừa nãy trước khi đến đây, đụng tới truy mệnh. Hắn nhờ ta nói với ngươi, Lam Ẩn Nhan vừa mới đi đệ nhất trang." Tư Đồ Phong cong môi cười nói, sau đó hắn tùy ý bưng lên ly trà, ly mà Tiêu Dật rót đầy nhưng chưa từng uống quá một ngụm, đặt lên môi khinh nhấp.

"Xem ra.... Nàng muốn Phong Y hỗ trợ?" gió đêm cuồn cuộn nổi lên, quấn quanh thân Tiêu Dật, câu ra sự chua xót trong lòng Tiêu Dật. Nàng tình nguyện đi tìm Phong Y, cũng không đến tìm mình sao?

"Đừng làm cho tâm ngươi chấp nhất, ngươi nên tỉnh lại, nếu không linh hồn ngươi làm thế nào có thể được đến phóng thích cùng cứu thục đây?" Tư Đồ Phong ngửa đầu đem nước trà uống cạn, sau đó đem chén trà đặt lên bàn. Tiêu Dật không nói lời nào, trên mặt cũng không có biểu tình gì, chính là lập tức hướng cửa đi rồi.

"Ngươi sẽ không phải là muốn đi điều động hắc giáp kỵ sĩ chứ?" Tư Đồ Phong ngưng mắt nhìn lưng Tiêu Dật nói.

"Tâm tư của ta vĩnh viễn không giấu diếm được ngươi." Tiêu Dật hơi hơi ngẩn người, sau đó quay đầu hướng Tư Đồ Phong nở nụ cười cô đơn.

"Có phải có chút may mắn hay không ta cùng ngươi là hữu không phải địch a?" Tư Đồ Phong nhíu mày cười nói

"Ngươi là không tán thành chuyện ta điều động hắc giáp kỵ sĩ sao?" Tiêu Dật im lặng cười, con ngươi đen chăm chú nhìn Tư Đồ Phong. Mâu quang hai người giữa không trung giao tiếp nhau, làm cho Tư Đồ Phong cảm giác rõ ràng sự thống khổ ẩn núp trong đó tình không được đáp trả.

"Đứng trên lập trường người xem, ta đương nhiên không tán thành ngươi điều động hắc giáp kỵ sĩ. Nhưng trên lập trường bằng hữu, ta tựa hồ cũng không nên phản đối. Dù sao tâm ngươi căn bản không thể hoàn toàn giải thoát, thủy chung vẫn ở trên thân thể nàng. Đi thôi, ta dùy trì ngươi!" Tư Đồ Phong từ từ nói, trong lòng không ngừng lập lại muốn ngăn cản Tiêu Dật, nhưng đúng là vẫn trở thành hắn duy trì

"Cám ơn duy trì của ngươi, có tri kỳ là ngươi chính là vinh hạnh của ta." Tiêu Dật vui mừng cười, sau đó xoay người rời đi.

"Ngươi tình nguyện lựa chọn tùy hứng chấp nhất, cũng không nguyện ý lựa chọn thanh tỉnh. Nhưu vậy ta có năng lực gì đây?" Tư Đồ Phong bất đắc dĩ thwor dài, sau đó cũng theo ra khỏi thư phòng...

Cùng lúc đó, trong địa lao âm trầm u ám---

Tiêu Nhiên chính mình cuộc ở một góc ẩm ướt, cúi đầu thưởng thức mấy đóa bỉ ngạn hoa màu đỏ trong lòng bàn tay. Lúc này trong địa lao nơi nơi đều quanh quẩn hơi thở mốc meo, hơn nữa nơi nơi còn có vô số chuột cùng bò sát, trên vách tường ẩm ướt còn có đây các loại thực vật. Dưới ánh đèn âm u, toàn bộ địa lao có vẻ thập phần khủng bố. Chính là ngay cả khi thân thể ở hoàn cảnh không xong này, Tiêu Nhiên vẫn như cũ mĩ giống như giai thế giai họa, chẳng qua toàn thân hắn tản ra hơi thở thê thảm cao ngạo, mĩ làm cho người ta tan nát cõi lòng, làm cho người ta đau lòng.

"Ô ô ô...Nhan nhi, có đại chuột cắn ta, ta rất sợ đó." Tiêu Nhiên quyệt quyệt miệng, dùng mắt trừng trừng nhìn con chuột đi đến bên người hắn, sau đó hạ mí mắt nhìn bỉ ngạn hoa trong lòng bàn tay, tóc đen ôn nhu hơi hơi phất động, trong linh hồn cô độc nhộn nhạo như nước tưởng niệm Lam Ẩn Nhan. Kỳ thật hắn không phải sợ chuột cắn hắn, hắn chân chính sợ Lam Ẩn Nhan không đến cứu hắn.

"Nhan nhi, ngươi sẽ trách ta rất tùy hứng sao?" ngữ khí Tiêu Nhiên nhẹ nhàng nói, sau đó chậm rãi đem hai đầu gối khép lại trong ngực, cúi đầu trên gối. Hai tròng mắt tụ tập thủy quang dưng dưng, liễm diễm thủy quang giống như sương mù, lộ thân ảnh Lam Ẩn Nhan đang xoay tròn. Hắn biết hành động tiến vào địa lao này kì thực rất tùy hứng, nhưng mà hắn thật sự rất hy vọng Nhan nhi tới cứu hắn. Hành động nàng không chịu tín nhiệm hắn, làm cho toàn bộ lòng hắn đều rất tệ, lúc này hắn thật sự muốn khóc, lại khóc không thành tiếng. Chỉ có thể ngồi một mình trong góc sáng sủa, làm cho thống khổ nỗi lòng chảy xuôi.

Một cơn gió theo vách tường thổi cuống, kia chính là khe cửa sổ nhỏ hẹp, phong mang sau khi tiến vào mang theo tiếng thở dài của Tiêu Nhiên lan ra bốn phía.

"Nhan nhi, trong lòng ngươi Tiểu Tứ Tứ rốt cuộc có địa vị hay không? Ngươi có thể đến cứu Tiểu Tứ Tứ hay không đây? Có thể hay không?" tóc Tiêu Nhiên nhẹ nhàng phất phới, u ngữ nỉ non, toàn thân tản ra hơi thở khiến người phiền muộn.

"Ngươi biết không, Tiêu Trác phái thiệt nhiều đại phôi đản đến khi dễ Tiểu Tứ Tứ, bất quá đều bị Tiểu tứ Tứ đánh chạy. Nhưng nếu là .... Nhan nhi ngươi cuối cùng không có tới cứu Tiểu Tứ Tứ, kia Tiểu Tứ Tứ liền thật sự không li khai địa lao này, nếu Tiêu Trác lại phái đại pjooi đản đến khi dễ Tiểu Tứ Tứ, thậm chí muốn lấy mạng Tiểu Tứ Tứ, vậy thì Tiểu Tứ Tứ liền đem mệnh cho hắn là được. Dù sao, Tiểu Tứ Tứ thầm nghĩ muốn Nhan nhi để ý đến ta, nếu Nhan nhi không muốn để ý đến ta, kia Tiểu Tứ Tứ cũng không muốn để ý chính mình." Lệ Tiêu Nhiên lặng lẽ rơi xuống, đã ươn ướt khuôn mặt tuyệt mỹ, cũng nhuộm dần lên vài sợi tóc trên má.

"Nhan nhi, hiện tại Tiểu tứ Tứ thật sự rất nhớ ngươi, ngươi có thể nghe thấy Tiểu Tứ Tứ gọi ngươi không?" Thanh âm Tiêu Nhiên réo rắt phiền muộn thảm thiết xoay tròn trong nhà lao, mà hắn hoàn toàn đem đầu chôn giữa hai đầu gối, phóng túng lệ rơi nhiễm ướt không khí trong địa lao, càng muốn lệ theo gió đi ra, đem tưởng niệm của hắn nhắn dùm đến Lam Ẩn Nhan. Lúc này Tiêu Nhiên như đứa nhỏ tịch mịch mà lại quật cường, hắn đang đợi chờ Nhan nhi đến âu yếm cứu vớt chính mình. Lệ mòn mỏi như họa dung nhan hắn, nhưng mệt mỏi không cách nào nói hết nỗi lòng vô cùng vô tận hồn khiên quanh quẩn đối với Lam Ẩn Nhan.

Giờ khắc này, bóng đêm đã đen như mực mê ly, chỉ có gió lẳng lặng vì người trần thế hướng dẫn chỉ lối.

Bỗng dưng, Lam Ẩn Nhan giống như nghe thấy một âm thanh làm tan nát cõi lòng, giống như tiếng kêu gọi u oán mà lại lâm ly, làm cho linh hồn nàng đau đớn như bị bóc ra.

"Tiểu Tứ Tứ, là ngươi kêu gọi ta sao?" tay che lại ngực có chút hít thở không thông, Lam Ẩn Nhan tăng nhanh bước chân về phía hoàng cung...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro