chương 97: trả giá

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bên ngoài nhà gỗ, một nữ tử tóc đen lướt nhẹ, cả người lẳng lặng đứng dưới gió đêm, giống như sắp thuận gió thành tiên vậy. Gió đêm nhạ nhàng phụ họa, toàn thân Lam Ẩn Nhan lúc này đều nhộn nhạo sầu sầu gợn sóng. Suy nghĩ hỗn độn như loạn đằng đem lòng nàng quấn quanh, mà trong đầu nàng hiễn lên ánh mắt dâu kín trước khi đi của Tiêu Nhiên cùng với bóng dáng yêu dã mà lại tràn ngập hơi thở thê lương.

Lam Ẩn Nhan không khỏi ngửa đầu nhìn trời, tựa hồ muốn những suy nghĩ rối rắm trong lòng rút hết đi, sau đó làm cho nhwunxg lo lắng rối rắm này hóa thành thanh phong tiến nhập vào trong bóng đêm.

Hắn nói: vì sao ngươi không chịu tin ta?

Hắn nói: không có vấn đề gì, bởi vì ta yêu ngươi, cho nên ta cho phép ngươi có quyền làm tổn thương ta.

Hắn nói: nếu ngươi lựa chọn tin ta, như vậy ta hy vọng đó là tính nhiệm vĩnh hằng!

Bị khuôn mặt xinh đẹp của Tiêu Nhiên hoàn toàn ăn mòn linh hồn, cũng bị thanh âm rõ ràng của hắn nhuộm đẫm huyết cốt.

Trước khi hắn đi, từng cơn gió đêm quanh quẩn hắn, mà những sợi tóc của hắn cũng theo gió nhẹ bay lên. Chính là nàng lại phát hiện một lọn tóc đen ngưng lại trên má hắn, sợi tóc đen kia dường như có chút ướt át. Chẳng lẽ hắn khóc, bởi vậy làm cho sợi tóc kia lây dính lệ trên má?

Có lẽ hắn cho những người khác đến thế giới hắc ám ma giới làm cho người ta mao cốt tủng nhiên. Nhưng nàng vẫn biết đến, hắn cho mình thế giới ngập tràn tình yêu. Hắn nói: ta thật sự không có lừa ngươi, nếu ngươi thật sự yêu ta, ngươi nên tín nhiệm ta.

Làm cho gió đêm rửa sạch nội tâm cùng suy nghĩ hỗn độn, Lam Ẩn Nhan bỗng nhiên ngoái đầu nhìn lại căn nhà gỗ phía sau, làm cho lòng hỗn độn theo gió nghỉ chân, sau đó hóa thành từng đợt gợn sóng nhu tình. Thân ảnh nàng chợt lóe, tóc đen quấn lấy quần áo trong đêm tùy ý lay động, mỗi đỏ mọng khẽ mở truyền đến một câu khinh ngữ của nàng: "Hảo, Tiểu Tứ Tứ, ta tin tưởng ngươi không có gạt ta! Ta cũng đáp ứng ngươi, sẽ cho ngươi một tín nhiệm vĩnh hằng!"

Một lúc lâu sau, trong sân tứ vương phủ---

"Nhan cô nương, ngài đã trở lại? Ngài đến tột cùng là đi nơi nào, chúng ta đều tìm chung quanh nhưng không tìm được ngài a?" thân ảnh Lam Ẩn Nhan vừa mới bước vào trong sân tứ vương phủ, nhóm tu la sứ giả liền lập tức tiến lên đón.

"Ân, đã trở lại!" Lam Ẩn Nhan thuận miệng đpá lời, con ngươi liếc nhìn nhóm tu la sứ giả một cái, thân mình liền vội chạy về phía phòng ngủ. Nàng khẩn cấp muốn gặp Tiểu Tứ Tứ!

"Tiểu Tứ Tứ?" vừa tiến vào trong phòng ngủ, Lam Ẩn Nhan liền nhẹ nhàng kêu, nhưng là nàng không có nghe tiếng Tiêu Nhiên đáp lại.

"Tiểu Tứ Tứ?" thân mình Lam Ẩn Nhan hơi ngẩn người, sau đó lại kêu lên, nhưng mà con ngươi nàng lập tức nhìn bốn phía xem xét, hắn tựa hồ không có ở đây? Hắn đi đâu? Là không có trở về hay là hắn sinh khí vì mình cho nên lựa chọn trốn không gặp mình?

"Nhan cô nương!" đúng lúc này, tu la sứ giả Tử Quỳ bỗng nhiên tiến vào phòng ngủ

"Tử Quỳ, ngươi có biết Tiểu Tứ Tứ đi nơi nào không? Ta nghĩ muốn nhìn thấy hắn, ta có chút chuyện muốn nói với hắn!" mí mắt Lam Ẩn Nhan buông xuống nói. Hắn nhất định sinh khí với mình, cho nên cũng không muốn gặp mình, bởi vì hắn trách mình không chịu tín nhiệm hắn, hắn oán mình làm hắn thương tâm.

"Chủ tử..... hắn không có ở trong phủ!" Tử Quỳ trầm mặc nhìn Lam Ẩn Nhan, một bộ muốn nói lại thôi

"Vậy ngươi biết hắn ở nơi nào sao?" trong lòng Lam Ẩn Nhna bỗng nhiên cảm thấy bất an, nắm tay nàng liền có chút khẩn trương

"Chủ tử bây giờ đang ở trong địa lao hoàng cung!" Tử Quỳ nhìn mắt Lam Ẩn Nhan chăm chú nói

"Cái gì? Hắn ở trong địa lao hoàng cung sao? Hắn vì sao lại ở trong địa lao a?" lời Tử Quỳ vừa dứt liền nghe thấy Lam Ẩn Nhan thất thanh kêu lên, chẳng lẽ Tiểu Tứ Tứ bị người bắt? Điều đó không có khả năng, hắn võ công cao như vậy, hắn làm sao có thể dễ dàng bị người bắt đi?

"tình huống cụ thể chúng ta cũng không rõ ràng, dù sao thời điểm chủ tử hồi phủ, Phong Y suất lĩnh một đám người muốn giết chúng ta. Sau đó chủ tử ra tay ngăn cả Phong Y bọn họ, còn cùng Phong Y nói chuyện, hắn biết Tiêu Trác muốn giết hắn, hắn nguyện ý chủ động cho Phong Y đưa hắn vào trong đại lao hoàng cung, năm ngày sau sẽ để Tiêu Trác lấy mạng của hắn!" trong giọng nói của Tử Quỷ mang vạn phần bất đắc dĩ

"Cái gì? Hắn vì sao phải làm như vậy, hắn điên rồi sao?" ngữ khí Lam Ẩn Nhan có chút kích động

"Nhan cô nương, nguyên do trong đó chúng ta cũng không rõ ràng!" Tử Quỳ quét mắt nhìn Lam Ẩn Nhan nói, kỳ thật nàng cũng mơ hồ đoán được, chủ tử tự đem chính mình đưa vào đại lao, nhất định là có liên quan đến Nhan cô nương. Bởi vì từ sau khi Nhan cô nương xuất hiện, chủ tử làm rất nhiều chuyện, đều vượt qua khả năng bọn họ có thể lý giải, kỳ thật bọn họ cũng có chút thành thói quen!

"Hồ nháo, quả thực là hồ nháo a! các ngươi nếu là thuộc hạ của hắn, vì sao lại tùy ý để hắn hồ nháo như vậy? Các ngươi hẳn là nên ngăn trở hắn?" Lam Ẩn Nhan nhăn mi

"Hắn là chủ tử, chính hắn chủ động để Phong Y đưa hắn vào đại lao, hơn nữa lại không cho phép chúng ta ngăn cản, thậm chí còn không cho chúng ta vào đại lao cứu hắn! Mệnh lệnh của chủ tử, làm thuộc hạ như chúng ta cũng chỉ có thể phục tùng! Kỳ thật Nhan cô nương, thế giới này ngoại trừ ngươi ra, căn bản không có người nào có thể ngăn trở chủ tử, bởi vì chủ tử chit biết một mình ngươi thôi!" Tử Quỳ hít một hơi thật, sâu kín nói

"Hắn..." thân mình Lam Ẩn Nhan bỗng nhiên cứng đờ, hắn là cùng mình cáu kỉnh sao, hoặc là hắn muốn trừng phạt mình sao? Hắn oán mình không chịu tín nhiệm hắn, làm hắn thương tâm, cho nên hắn đem bản thân hắn đưa vào đại lao? Tiểu Tứ Tứ chết tiệt này, cho dù tức giận với mình cũng không nên tự tra tấn chính hắn chứ?

"Nhan cô nương, ngươi có phải cùng chủ tử xảy ra mâu thuẫn?" Tử Quỳ thử hỏi

"Chúng ta..." trong khoảng thời gian ngắn Lam Ẩn Nhan không biết nên trả lời thế nào

"Nhan cô nương, Tử Quỳ tuy rằng không biết rốt cuộc các ngươi xảy ra chuyện gì. Nhưng mà chủ tử đối với ngươi rất tốt, đối với ngươi yêu, nhóm sứ giả chúng ta đều xem trong mắt. Tử Quỳ có thể chắc chắn với ngươi, chủ tử tuyệt đối thật tâm với ngươi, hắn tuyệt không có làm chuyện gì khiến ngươi không vui, cho nên nếu hắn thật sự chọc giận khiến ngươi không vui, vậy thì trong đó nhất định có nguyên nhân, sâu hơn nữa có thể là trường hợp hội!" ánh mắt Tử Quỳ nhìn về phía Lam Ẩn Nhan

"Ta biết, ta biết Tiểu Tứ Tứ rất tốt với ta!" LAm Ẩn Nhan mím môi nói, nàng thế nào lại không cảm giác được hắn đối với mình rất tốt chứ?

"Không, kỳ thật rất nhiều chuyện Nhan cô nương ngài cũng không biết, ngươi không biết chủ tử vì ngươi yên lặng chịu bao nhiêu thống khổ, chính là hắn chưa bao giờ nói qua với ngươi mà thôi!" Tử Quỳ rốt cuộc nhịn không được thốt ra

"Ngươi nói cái gì?" Lam Ẩn Nhan kinh ngạc nhìn Tử Quỳ, lời của nàng tựa hồ có kích động, hơn nữa là đối với mình có tia bất mãn?

"Ta..." Tử Quỳ cắn cắn môi, nghĩ tới Nhan cô nương lại làm cho chủ tử thương tâm, nàng mới vô pháp khắc chế, hận không thể đem mọi chuyện nói cho Nhan cô nương biết, nhưng mà chủ tử không muốn cho nàng nói, vì thế nàng chỉ có thể cứng rắn đè xuống, nhưng lòng nàng kết quả vẫn khống chế được, nhưng miệng nàng lại không thể khống chế.

"nói cho ta biết, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Tiểu Tứ Tứ chịu thống khổ gì?" ngữ khí Lam Ẩn Nhan có chút kích động

"Còn nhớ rõ quỷ y Tư Đồ Phong muốn vì ngươi giải thiện hạ đệ nhất kỳ độc, kết quả lại làm ngươi trúng độc càng sâu không? Ngươi lúc đó có thể giảm bớt đau đớn nhanh như vậy, kỳ thật là đêm khuya chủ tử ẩn vào trong phòng ngươi, thừa dịp ngươi hôn mê lặng lẽ dùng nội lực giúp ngươi loại trừ độc quỷ y. Mà lúc ấy trong cơ thể ngươi thuộc độc quỷ y, căn bản không thể cứng rắn dùng nội lực thanh trừ, bởi vì nếu có người dùng nội lực thanh trừ giúp ngươi, thân thể hắn nhất định sẽ trúng độc. Nhưng mà chủ tử biết rõ như vậy sẽ rất nguy hiểm, nhưng vì không muốn ngươi bị độc phát mà thống khổ, hắn liền lựa chọn mạo hiểm dùng nội lực thanh trừ độc giúp ngươi! Bởi vì chuyện này, mà chủ tử cũng trúng độc, mà độc này chủ tử không thể tự thân dùng nội lực để bức ra, vì thế hắn phải trong Huyết Trì, khiến cho vạn xà cắn nuốt hắn, đây là phương pháp lấy độc công độc để tiến hành giải độc, cuối cùng hắn đau đến chết ngất ngay tại trong Huyết Trì!" Tử Quỳ nhìn mắt Lam Ẩn Nhna, chậm rãi mở miệng nói

"Hắn... hắn vì sao không nói cho ta biết? Hắn ..." Toàn bộ máu trong người Lam Ẩn Nhan đều như đóng băng

"Bởi vì lúc ấy trong lòng ngươi chủ tử chỉ là ngốc tử, hắn không dám dễ dàng vạch trần mặt nạ ngốc tử, hắn sợ ngươi sẽ trách hắn giả ngu lừa ngươi, hắn sợ mất đi ngươi, hắn sợ ngươi không để ý đến hắn! Mà nay trước mặt ngươi tuy rằng chủ tử không giả ngu, nhưng hắn nói, hắn cam tâm tình nguyện trả giá vì ngươi, hơn nữa nếu đã qua rồi, cũng sẽ không cần nói cho ngươi!" Tử Quỳ gằn từng chữ một

"Hắn... thật là ngốc!" hai tròng mắt Lam Ẩn nhan có chút mơ hồ

"Chủ tử ngốc đâu phải chỉ có lúc này? Nhan cô nương, ngươi chẳng lẽ không phát giác cơ thể ngươi gần đây xảy ra biến hóa lớn sao?" Tử Quỳ bĩu môi nói

"Hay là ngươi biết nguyên nhân? Không sai, gần đây ta cảm giác thấy cơ thể là lạ, tựa hồ có một dòng khí kỳ quái chảy xuôi trong cơ thể, hơn nữa dòng khí kia còn làm cho cơ thể cực kỳ thoải mái. Càng sâu hơn, ta phát giác chính mình tựa hồ có hơn một loại lực lượng kỳ quái!" con ngươi Lam Ẩn Nhan trừng hướng Tử Quỷ. Đêm hôm đó Phủ thừa tướng bị huyết tẩy, nàng phát ra một phen chủy thủ, kết quả lại làm cho toàn bộ người đệ nhất trang phun huyết, làm sao nàng lại không biết có chút kỳ quái chứ? Còn có, gần nhất nàng vô luận không làm gì, nhưng tốc độ tựa hồ phi thường nhanh. Nàng đối với hiện tượng quái dị này cũng không thể hiểu, nhưng vừa mới nghe Tử Quỳ nói, cái lực lượng kỳ quái này là do Tiểu Tứ Tứ cho mình?

"Đó là nguyên nhân chủ tử dùng ma linh châu giúp ngươi giải trừ thiên hạ đệ nhất kỳ độc." Tử Quỳ mở miệng nói.

"Cái gì? Ngươi nói... Độc trong cơ thể ta đã được giải?" Lam Ẩn Nhan thất thanh kêu lên, nói cách khác, nàng không cần lo lắng độc phát mà chết, nàng có thể vĩnh viễn cùng Tiểu Tứ Tứ ở cùng một chỗ rồi sao? Tiểu Tứ Tứ hắn... vì sao giúp mình giải độc, cũng không chịu nói cho mình đây?

"Đúng vậy, chủ tử đã tìm được ma linh châu duy nhất có thể giúp ngươi giải độc. Sau đó thừa dịp ngươi ngủ say, là thời điểm đêm tối, lặng lẽ khởi động ma linh châu giải độc giúp ngươi, mà cơ thể ngươi vì hấp thụ năng lượng ma linh châu, cho nên trong người mới có hơn một loại năng lượng không thể đoán trước! Chẳng qua, chủ tử vì đi tìm ma linh châu mà đã bị trọng thương, hắn vì không muốn chậm trễ cơ hội tìm kiếm ma linh châu, mà đã mạo hiểm sử dụng nghịch huyết đại pháp làm cho toàn bộ nội lực khôi phục. Nhưng ngươi biết không? Người sử dụng nghịch huyết đại pháp, phải thừa nhận hai canh giờ đau đớn do kinh mạch đứt đoạn, đau đớn do kinh mạch đứt đoạn là khó có thể chịu đựng được, nếu không phải chủ tử có ý chí muốn sống cường đại, thì tuyệt đối không có khả năng hầm tới được. Mà ta tin tưởng, lúc ấy ý chí cường địa muốn sống của chủ tử tuyệt đối là đến từ ngươi, bởi vì hắn hảo hảo muốn sống, bởi vì hắn muốn bảo hộ ngươi!" Tử Quỳ mở miệng chậm rãi giải thích

"Hắn đây.... Đại ngốc!" lời Tử Quỳ vừa dứt, nước mắt Lam Ẩn Nhan lập tức theo mâu trung trút xuống. Gió đêm sâu kín phất len mặt nàng, lệ tuy rằng làm hai má nàng lạnh như băng, nhưng lại hòa tan linh hồn của nàng.

"Nhan cô nương, chủ tử căn bản không cho chúng ta nói ra. Nhưng Tử Quỳ lại cãi mệnh lệnh chủ tử, hy vọng ngươi có thể làm như không biết, nếu không Tử Quỳ có khả năng sẽ ..." Tử Quỳ hạ mí mắt xuống, tối nay nàng nhất thời xúc động, nói cho Nhan cô nương biết. Nếu như để chủ tử biết, chủ tử nhất định sẽ trừng phạt chính mình? Nhưng nàng thật sự không thể chịu đựng được, tối nay thời điểm chủ tử chủ động yêu cầu cùng Phong Y vào địa lao, trong nháy mắt khi chủ tử xoay người rời đi nàng rõ ràng cảm giác được chủ tử cất giấu vẻ tiêu điều cô đơn. Nàng liền đoán được nhất định là Nhan cô nương lại làm cho chủ tử thương tâm! Nàng thật sự rất đau tâm chủ tử, nàng cũng hy vọng Nhan cô nương có thể hiểu được tâm chủ tử, càng nên yêu chủ tử nhiều hơn một chút. Cho nên nàng mới không thể khống chế mà nói ra, nếu không phải sợ nói nhiều, sẽ bị chủ tử trừng phạt, nàng còn muốn nói cho Lam Ẩn Nhan biết, ngày đầu hàng tháng, chủ tử đều phải chịu đựng thống khổ đâu! Nhưng mà chuyện này nàng không dám nói, bởi vì những chuyện chủ tử đã trả giá, cho dù nàng nói cho Nhan cô nương. Nhan cô nương cũng chỉ thực cảm động thôi. Nhưng mà nếu nói chuyện này cho Nhan cô nương biết, chỉ sợ Nhan cô nương không chỉ cảm động, mà còn sốt ruột lo lắng? Chủ tử không hy vọng Nhan cô nương không vui, nếu như mình không nghe lệnh của hắn mà làm cho Nhan cô nương lo lắng, chỉ sợ nhất thời dưới cơn phẫn nộ chủ tử sẽ giết mình mất? Tu la sứ giả cũng không sợ chết, nhưng chết phải có giá trị, nếu là vì hoàn thành đại kế báo thù của chủ tử mà chết, đó là một loại vinh quang. Nhưng nếu bởi vì làm Nhan cô nương không vui, mà chôn vùi tánh mạng mình, đối với nàng mà nói thật không đáng giá!

"Tử Quỳ, cám ơn ngươi đã nói cho ta biết hết thảy, ta sẽ không làm khó ngươi!" Lam Ẩn Nhan tuy rằng nhận thấy Tử Quỳ có tia bất mãn với mình, bất quá nàng cũng biết Tử Quỳ cũng là vì đau lòng Tiểu Tứ Tứ yên lặng trả giá vì mình.

"trong cảm nhận của chúng ta chủ tử là thần, mà trong cảm nhận của chủ tử ngươi cũng là thần. Cho nên hy vọng từ nay về sau Nhan cô nương có thể hảo hảo yêu chủ tử, trăm ngàn lần đừng làm cho chủ tử thương tâm nữa!" Tử Quỳ mím môi nói

"Tử Quỳ,, lời của ngươi ta sẽ khắc sâu trong tâm khảm!" Lam Ẩn Nhan gật gật đầu nói, nàng chăm chú nhìn Tử Quỳ, lại mở miệng nói: "Tử Quỳ, các ngươi cũng biết Phong Y đem Tiểu Tứ Tứ nhốt ở đâu sao?"

"Nhan cô nương là muốn đi cứu chủ tử sao?" Tử Quỳ chống lại hai tròng mắt Lam Ẩn Nhan nói

"Đúng vậy, các ngươi... sẽ giúp ta, đúng hay không?" Lam Ẩn Nhan nhéo nhéo đầu nói

"Nhan cô nương, thực xin lỗi! Chủ tử là tự mình chủ động tiến đại lao, mà không có mệnh lệnh của hắn, chúng ta không thể tự tiện hành động cứu hắn. Cho nên chúng ta sẽ không ngăn trở ngươi đi cứu chủ tử, nhưng mà chúng ta sẽ không giúp ngươi đi cứu chủ tử!" Tử Quỳ chậm rãi mở miệng. Lúc gần đi chủ tử đã nói, chỉ cho phép bọn họ âm thầm hiệp trợ Nhan cô nương, không được trước mặt giúp Nhan cô nương. Nguyên nhân chủ tử làm như vậy, hẳn là muốn nhìn một chút không có sự giúp đỡ của Tu la sứ giả, Nhan cô nương còn có thể không nguyện ý mạo hiểm đi đại lao hoàng cung cứu hắn? Mà nguyên nhân khác chủ tử làm như vậy, là hắn muốn xác nhận phân lượng của hắn trong lòng Lam Ẩn Nhan đi?

"Nếu là như vậy, vậy nhóm các ngươi có thể giúp ta điều tra nơi ở của Phong Y chứ?" Lam Ẩn Nhan nghe Tử Quỳ nói, chính là khóe miệng cười nhạt, nhẹ nhàng hỏi. Tiêu Nhiên mệnh lệnh, bọn họ không dám làm cũng là thường. Nếu đã như vậy, nàng liền tự mình đi cứu Tiểu Tứ Tứ, nàng làm Tiểu Tứ Tứ thương tâm, vô luận là lên núi đao xuống biển lửa, nàng đều phải đi cứu Tiểu Tứ Tứ. Nàng muốn nói với hắn một tiếng: Thực xin lỗi!

"Phong Y tựa hồ đã hồi đệ nhất trang, Nhan cô nương ngài ... là muốn đi tìm Phong Y sao?" Tử Quỳ hơi ngẩn người, mở miệng hỏi

"Đúng vậy! ngươi có thể cho ta biết, đệ nhất trang ở nơi nào không?" Lam Ẩn Nhan cười nói, là Phong Y mang Tiểu Tứ Tứ đi, cho nên hắn nhất định biết tình huống hiện tại của Tiểu Tứ Tứ! Vì thế để thuận lợi cứu Tiểu tứ Tứ ra, nàng nên tìm Phong Y, hỏi tình huống rõ ràng

"Phong Y không có khả năng giúp Nhan cô nương, đệ nhất tráng ngu muội trung thành với đại hàng đế Thánh Long!" Tử Quỳ lắc lắc đầu nói

"Ngươi nói cho ta biết đệ nhất trang ở nơi nào là được rồi!" Lam Ẩn Nhan nở nụ cười nói

"Kia... được rồi!" Tử Quỳ gật gật đầu

Trong Thiên hạ đệ nhất trang---

Tuy rằng trời đêm không có ánh trăng sáng tỏ, nhưng mà chung quanh giắt đèn lồng đỏ, vẫn như cũ làm cho thiện hạ đệ nhất trang u tĩnh xinh đẹp, thậm chí dưới ánh đèn trúc, quanh quẩn trong không khí mùi thơm ngát, giống như cảm giác mộng ảo. Gió nhẹ không theo phương hướng mang mùi thơm tiêu sái bay lên, nó tựa như đối với hồng trần có chút lưu luyến.

Lam Ẩn Nhan xem xét bảng hiệu "Thiên hạ đệ nhất trang" năm chữ đại, liền nhún thân trèo tường tiến nhập vào bên trong, nay tại lúc nàng vừa ổn định thì từ trên trời giáng xuống vô số nam tử áo xanh, những nam tử này đem Lam Ẩn Nhan vây chật như nêm, hơn nữa lợi kiếm trên tay đnag nhắm thẳng Lam Ẩn Nhan

"Người nào lớn mật như thế, dám tự tiện xông vào đệ nhất trang?" một nam tử áo xanh lớn tiếng hỏi

"Mang ta đi gặp Phong Y!" Lam Ẩn Nhan đạm mạc quét mắt nhìn ảnh vệ, môi mọng khẽ mở

"Hỗn trướng, trang chủ của chúng ta là người ngươi muốn gặp thì gặp sao? Nếu không muốn chết, liền lập tức rời khỏi nơi này. Nếu không đừng trách chúng ta đao kiếm vô tình!" nhóm Ảnh vệ lạnh giọng quát lớn

"Các ngươi đe dọa ta sao? Ta nói lại lần nữa lập tức mang ta đi gặp Phong Y!" Lam Ẩn Nhan lãnh lệ quét mắt nhìn mọi người, ngữ khí âm lãnh. Nàng rõ ràng chính là đứng lẳng lặng ở đó, thân ảnh lay động hé ra khuôn mặt trắng trong thuần khiết, lạ cố tình minh diễm làm cho nhóm ảnh vệ đệ nhất trang không dám nhìn gần. Trên người nàng lúc này phát ra khí chất lạnh băng, trong khoảng thời gian ngắn làm kinh sợ nhóm ảnh vệ đệ nhất trang.

"Cô nương, đệ nhất trang không thể xông loạn, trang chủ của chúng ta sẽ không dễ dàng gặp ngươi, ngươi ... vẫn là mời trở về đi?" Ảnh vệ liếc mắt nhìn nhau, trong đó có một kẻ mở miệng nói. Đối với những người khác xông loạn vào đệ nhất trang, bọn họ sớm đã động thủ. Nhưng mà bộ dáng nữ tử này tựa hồ có chút giống.... Bọn họ không dám xác nhận!

"các ngươi hẳn không xa lạ với khối lệnh bài này chứ?" bỗng nhiên Lam Ẩn Nhan lấy từ trong tay áo ra một khối lệnh bài màu đen, sau đó chọn mị nhìn nhóm ảnh vệ. Đây là hắc lệnh bài mà Phong Y cấp cho nàng, Phong Y nói có thể hiệu lệnh người của đệ nhất trang, cho nên bọn họ thấy lệnh bài, hẳn là sẽ chủ động mang nàng đi gặp Phong Y đi? Nếu đổi lại tính tình trước kia, xó lẽ nàng đã trực tiếp động thủ, sau đó cưỡng ép một trong những người này, buộc hắn phải mang mình đi gặp Phong Y, làm sao còn có thể nói lời vô nghĩa nhưu bây giờ? Nhưng mà tối nay nàng đến gặp Phong Y, cũng là vì Tiêu Nhiên. Cho nên không đến vạn bất đắc dĩ, nàng cũng không muốn gây hiểu lầm.

Mà nhóm ảnh vệ ngay lập tức ngưng mắt nhìn khối hắc lệnh bài, trong đó có một gã ảnh vệ hai tay tiếp nhận khối hắc lệnh bài, sau đó ngón tay cái rạch nhẹ lên thân kiếm, huyết châu lập tức xông ra, chỉ thấy hắn đem đầu ngón tay ấn lên hắc lệnh một cái, máu tươi liền dung nhập vào bên trong hắc lệnh.

"Thật là do trang chủ làm? Hay là ngài là... Lam Ẩn Nhan?" thân mình nhóm ảnh vệ lập tức ngẩn người, sau đó đồng thời mở miệng hỏi Lam Ẩn Nhan. bọn họ chưa bao giờ gặp qua Lam Ẩn Nhan, nhưng mà bọn họ biết trang chủ đã đem hắc lệnh bài cho tiểu nữ nhi của Lam thừa tướng Lam Ẩn Nhan, hơn nữa bọn họ cũng thường xuyên thay trang chủ làm việc ngược xuôi cho nên cũng nghe dân cư nói qua bộ dáng của Lam Ẩn Nhan, khó trách vừa nãy cảm thấy dung mạo nữ tử này có chút quen thuộc, nàng thế nhưng thật là Lam Ẩn Nhan, may mắn vừa rồi không có động thủ với nàng.

"Đúng vậy!" Lam Ẩn Nhan quét mắt nhìn chúng ảnh vệ nói

"Thực xin lỗi, vừa nãy mạo phạm ngài, thỉnh ngài cầm lại hắc lệnh, bọn thuộc hạ sẽ mang ngài đi gặp trang chủ!" Ảnh vệ ngay lập tức đem hắc lệnh trả lại cho Lam Ẩn Nhan, sau đó cúi đầu nói, mà nhóm ẩn vệ liền cung kính xoay người hành lễ với Lam Ẩn Nhan sau đó lặng lẽ nhập vào trong chỗ tối. Người có được hắc lệnh, so với thân phận trang chủ còn muốn cao hơn, đây chính là quy củ từ trước giờ của đệ nhất trang.

Trong nháy mắt, Lam Ẩn Nhan liền được tên ảnh vệ kia dẫn tới trước cửa thư phòng.

"bây giờ Trang chủ đang ở trong thư phòng, thuộc hạ sẽ không đi vào!" Ảnh vệ hướng về phía Lam Ẩn Nhan cung kính hạ thắt lưng, sau đó nhanh chóng cáo lui

"Ngươi... rốt cuộc đến đây?" Ngay tại lúc Lam Ẩn Nhan muốn đẩy cửa mà vào, thì từ trong thư phòng truyền đến thanh âm thản nhiên của Phong Y

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro