chương 96: đổ yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dưới bóng đêm u tĩnh, trong không khí kiều diễm, hồng y nam tử bỗng dưng tiến vào trong nhà gỗ

Ba ngàn tóc đen phân tán trên khuôn mặt như họa, mâu phượng yêu dã liễm diễm hào quang nhiếp lòng người. toàn thân tản ra hơi thở xinh đẹp không nói nên lời, vô cùng phong tình, cả người như huyết hoa sen nở rộ, chứa đầy hơi thở mị hoặc, người có được dung mạo tuyệt sắc như vậy ngoại trừ Tiêu Nhiên ra trên đời này liệu còn có vào đây?

"Nhan nhi, ngươi không có sao chứ? Vì sao đã trễ thế này rồi ngươi còn xuất hiện ở cái địa phương quỷ quái này?" Tiêu Nhiên nhìn phòng ốc, liền nhìn đến hai gối Lam Ẩn Nhan đnag quỳ trên mặt đất, hắn lập tức liền đem Lam Ẩn Nhan nâng lên, ngữ khí ôn nhu như nước hỏi. Chính là khi con ngươi hắn nhìn về phía bỉ ngạn hoa diễm lệ rơi đầy đất, thân mình không khỏi ngây ngẩn.

"Ngươi..." Lam Ẩn Nhan nhìn chăm chú về phía tiêu Nhiên, ngay tại thời điểm nàng vừa định nói chuyện....

"Tiêu Nhiên, ngươi là ma đầu thị huyết, lập tức buông Nhan nhi ra, ngươi căn bản không có tư cách chạm vào nàng!" Lam Hằng vừa thấy Tiêu Nhiên xuất hiện, cả người lập tức run run thất thanh gầm lên

"Lam Hằng, ngươi muốn tìm chết sao?" Nghe được lời Lam Hằng, phút chốc Tiêu Nhiên ngưng mắt nhìn về phía Lam Hằng, hai tòng mắt sắc bén như đao phong bức người. ánh mắt như vậy nhất thời làm cho linh hồn Lam Hằng không khỏi run rẩy, hắn rất muốn giãy dựa đứng dậy, nhưng ngực lại bị nọc độc ăn mòn đau đớn đánh sâu vào làm cho toàn thân đều ghé trên đất.

"Ma đầu, ngươi không chỉ dùng thủ đoạn tàn nhẫn đem đại nữ nhi của ta tra tấn đến chết, còn dùng quỷ kế lừa gạt tiểu nữ nhi của ta yêu ngươi! Ta tuyệt sẽ không làm cho ngươi thực hiện được âm mưu! Ta biết ngươi vì sao bỗng nhiên quay lại đây, bởi vì ngươi lo lắng vừa rồi không có giết chết ta, cho nên liền không an tâm, muốn quay lại nhìn xem ta đã thật sự chết chưa! Ha ha... ngươi tính gọn gàng, nhưng người tính không bằng trời tính, ngươi vẫn là trở về quá muộn! Bởi vì ta đã đem hết thảy chân tướng nói cho Nhan nhi!" Lam Hằng chịu đựng vết thương đau đớn, thở hổn hển nói

"Lam Hằng, ngươi cũng dám nói xấu ta? Ta xem ngươi thật là ngại mệnh quá dài sao?" Lời Lam Hằng làm cho con ngươi Tiêu Nhiên nổi lên hỏa diễm khiến người sợ hãi

"Ma đầu, người đừng muốn dùng gải ngây giả dại đến che giấu sự thật hành vi sát hại tàn nhẫn Phượng nhi cùng lừa gạt Nhan nhi! Người làm trời nhìn, lão thiên có mắt, mới để cho ta lưu lại một hơi vạch trần sắc mặt xấu xí của ngươi! Nhan nhi, Tiêu Nhiên này quả thực là kẻ không có nhân tính, ngươi nếu còn coi ta là cha ngươi, thì tuyệt đối không thể yêu thương ma đầu này! người ngươi nên yêu là Tiêu Dật, là Tiêu Dật a! ngươi có nghe hay không! Chí Thanh địa sư là cao tăng đắc đạo của Thánh Long vương triều, lời của hắn tuyệt đối sẽ không sai!" thanh âm Lam Hằng kích động nói, lúc trước tận mắt chúng kiến Tiêu Nhiên tàn nhẫn tra tấn đại nữ nhi Lam Linh Phượng như vậy càng làm cho hăn tin tưởng hơn về lời nói của Chí Thanh đại sư, hắn tuyệt không thể để cho tiểu nữ nhi yêu thương tà đế tàn nhẫn huyết tinh này được, tuyệt đối không thể!

"Lam Hằng, lúc trước ngươi ngăn cản ta cùng Nhan nhi yêu nhau, ta đã muốn tha ngươi một lần, nay thế nhưng ngươi không những nói xấu ta, lại còn dám ngăn trở Nhan nhi yêu ta! Ta xem ngươi thật sự muốn chết!" lời của Lam Hằng lập tức làm cho toàn bộ cơ thể Tiêu Nhiên bốc hỏa , hắn hận nhất chính là có người ngăn trở hắn cùng Nhan nhi ở cùng một chỗ.

"Ha ha, ngươi còn muốn tra tấn ta một lần nữa sao? Ta sẽ không cho ma đầu ngươi thực hiện được đâu! Nhan nhi, ngươi nhất định phải tin tưởng lời của cha, Tiêu Nhiên hắn là ma quỷ, ngươi không thể yêu thương hắn, nếu không ngươi nhất định sẽ vạn kiếp bất phục! Ngươi có nghe hay không, ngươi nên yêu là chính đế, ngươi nên yêu là Tiêu Dật! Ngươi nếu lại vẫn lựa chọn yêu Tiêu Nhiên, ngươi chính là người đắc tội với Lam gia chúng ta, mà cha cũng sẽ chết không nhắm mắt!" Lam Hằng lớn tiếng quát, sau đó hắn liền lựa chon cắn lưỡi tự sát, dù sao vết thương ở ngực cũng làm cho hắn ngày càng hít thở không thông, làm cho hắn biết sinh mệnh của mình đã không còn lâu nữa, dù sao cũng phải chết, hắn tuyệt sẽ không để cho Tiêu Nhiên có cơ hội tra tấn chính mình

"Lam Hằng, ngươi đi chết đi!" Tiêu Nhiên bị lời nói của Lam Hằng kích thích thật sâu, muốn phá hư chuyện hắn cùng Nhan nhi yêu nhâu, kết cục chỉ có một chữ, chính là chết! Bàn tay Tiêu Nhiên đột nhiên vung lên, nhất thời vô số cánh bỉ ngạn hoa đánh úp về phía thân thể Lam Hằng. Lam Hằng còn không kịp cắn lưỡi tự sát, nháy mắt ngực đã bị cánh bỉ ngạn màu đỏ xuyên thủng, sau đó hai mắt nhắm lại lập tức mất mạng.

"Tiêu Nhiên, ngươi ..." Lam Ẩn Nhan thất thanh kêu lên, động tác của Tiêu Nhiên quá nhanh làm cho nàng không có cơ hội ngăn trở

"Đây là hắn tự tìm!" Tiêu Nhiên mặt không chút thay đổi nhìn mắt Lam Hằng nói, nghe Lam Hằng luôn miệng nói chính mình là ma đầu, không cho phép Nhan nhi yêu chính mình, còn muốn Nhan nhi đi yêu Tiêu Dật, trong đầu hắn chỉ có một ý niệm chính là hủy diệt hắn hoàn toàn.

"Ngươi ... thật sự hơi quá đnags!" Lam Ẩn Nhan rốt cuộc nhịn không được rống lên

"Nhan nhi, hắn không chỉ nói xâu sta. còn muốn phá hư ta và ngươi yêu nahu, chẳng lẽ hắn không nên chết sao?" Thân hình Tiêu Nhiên cứng đờ, mí mắt buông xuống nói

"Phải không? Liền bởi vì hắn nói lời ngươi không hài lòng, ngươi liền đòi mạng hắn? Cũng là ngươi.... Kỳ thật chính là muốn giết hắn?" Lam Ẩn Nhan hí mắt nhìn Tiêu Nhiên

"Nhan nhi, lời này là có ý tứ gì?" cả người Tiêu Nhiên hoàn toàn thất thần, khó hiểu nhìn Lam Ẩn Nhan, nàng tin lời Lam Hằng nói sao? Nàng tin chuyện quả thật chính mình tàn nhẫn tra tấn giết hại Lam Hằng cùng Lam Linh Phượng sao?

"những chuyện trước mắt ngươi nên giải thích thế nào?" ngón tay Lam Ẩn Nhan chỉ cánh bỉ ngạn hoa đầy đất cùng thi thể vô cùng thê thảm của Lam Linh Phượng nói. Vì sao hắn bỗng nhiên xuất hiện vào lúc này? thật sự là khéo hợp sao?

"không sai, cánh bỉ ngạn hoa đầy đất này quả thật là cùng bỉ ngạn hoa của tula môn ta giống nhau, mà làm cho cơ thể Lam Linh Phượng hư thối cũng là độc chỉ có tula một ta chế tạo ra gọi là dịch ăn mòn, nhưng mà hết thảy không phải do ta làm!" Tiêu Nhiên xem xét đóa hoa Lam Ẩn Nhan chỉ cùng thi thể Lam Linh Phương chậm rãi mở miệng nói.

"Vậy ngươi nói cho ta biết, khi ta đến cuối khu rừng này liền thấy một mạt hồng ảnh là ngươi sao? Hy vọng ngươi thành thật trả lời ta?" Lam Ẩn Nhan nhìn Tiêu Nhiên chăm chú, lúc trước hắc y nhân nói với chính mình, không nghĩ mình bị người nào đó lừa dối, còn chỉ cần mình xuất hiện cứu Lam Hằng, như vậy cho dù người bắt cóc Lam Hằng xuất hiện, hắn cũng sẽ không nhẫn tâm giết chết mình. Nàng cảm giác được lời hắc y nhân nói thì người bắt Lam Hằng chính là người mà mình quen thuộc.

Mà ở cuối rừng cây, mình nhìn thấy một chút hồng ảnh thổi qua, lúc ấy nàng đã cảm thấy hồng ảnh kia cực kỳ giống Tiêu Nhiên. Chính là nàng không muôn tin mà thôi, sau đó Lam Hằng một mực chắc chắn là Tiêu Nhiên hạ độc thủ, mà biểu tình của Lam Hằng là thật không hề giống nói dối! Nay chính Tiêu Nhiên cũng thừa nhận bỉ ngạn cánh hoa chính là giống tu la môn, mà ngay cả dịch ăn mòn trên người Lam Linh Phượng cũng là của tula môn. Càng sâu chính là tối nay Tiêu Nhiên hoàn toàn ly khai tứ vương phủ, mà khi mình hỏi nhóm sứ gải tula môn vì sao Tiêu Nhiên rời phủ, hắn rời phủ làm cái gì thì thần sắc bọn họ cực kỳ cổ quái, tựa hồ là biết nhưng lại không chịu nói cho mình, lúc ấy nàng đã cảm thấy thập phần kỳ quái! Hiện tại chính mình vừa đến nhà gỗ này thì Tiêu Nhiên cũng bỗng nhiên xuất hiện! Nếu như đem liên hệ chuỗi sự việc lại cùng một chỗ thì nàng không thể không hoài nghi, sao lại có thể nhiều trùng hợp đến vậy?

"Nhan nhi, ngươi không tin ta?" Tiêu Nhiên xiết chặt nắm đấm, cắn răng hỏi Lam Ẩn Nhan

"Nhưu vậy ngươi nói cho ta biết, tối nay ngươi rời tứ vương phủ để đi nơi nào? Ngươi vì sao bỗng nhiên xuất hiện tại nơi này?" nhìn bỉ ngạn cánh hoa rơi đầy đất, nhìn thi thể Lam Linh Phượng bị dịch ăn mòn thấy ghê, nhìn người mới còn cùng mình nói chuyện nay đã chết Lam Hằng, bên tai Lam Ẩn Nhan chỉ còn tiếng gió rên rỉ như linh hồn

"Nhan nhi, ngươi còn nhớ rõ sao? Trước ngươi đã nói qua, ngươi sẽ không lại hoài nghi ta?" Tiêu Nhiên ngưng mắt nhìn Lam Ẩn Nhan, ngữ khí sâu kín hỏi. Quá giờ tý, nội lực của hắn lền khôi phục hoàn toàn, sau đó hắn liền vội rời khỏi Huyết trì muốn hồi phủ bồi Lam Ẩn Nhan. chính là khi hắn vừa bước ra khỏi huyết trì, liền nhìn thấy tử Quỳ cả người run run. Tử Quỳ nói với hắn: Nhan nhi nhận được tờ giấy thần bí liền bỏ rơi nhóm Tula sứ gia, cả người liền mất tích. Nhóm tula sứ giả trong tứ vương phủ đã tìm kiếm nửa ngày cũng không có tìm được tung tích Nhan nhi, cho nên Tử Quỳ liền cảm thấy không ổn, chạy tới tula điện báo cho hắn. Hắn vừa nghe thấy, cả người liền sợ hãi, ngay cả thời gian răn dạy Tử qùy cũng không có, liền vội vã chạy ra khỏi tu la cung điện, ngay khi hắn chuẩn bị tự mình tìm kiếm tung tích nhan nhi thì bỗng nhiên truyền đến một trận đau đớn, ngọc bội màu trắng kêu gọi hắn. Nhan nhi chỉ cần mang theo ngọc bội, thì vô luận thân thể nàng đau đớn hay tâm hồn đau đớn, ngọc bội đều có thể cảm ứng được, lập tức triệu hồi hắn, cho nên chính mình theo tiếng kêu gọi của ngọc bọi tới chỗ nhà gỗ này. mà nay hắn cũng biết, Nhan nhi đau đớn không phải gặp địch nhân tập kích, mà là bởi vì lòng nàng đau đớn. Lòng nàng hoài nghi hắn giết Lam Linh Phượng cùng Lam Hằng cũng hoài nghi mình lừa gạt nàng mới có thể đau đớn như vậy sao?

"Vì sao không trả lời vấn đề của ta? ngươi là không biết nên trả lời thế nào sao?" ánh mắt Lam Ẩn Nhan không ngừng biến ảo, có thống khổ, có khiếp sợ, cũng khó có thể tin. tiêu Nhiên không có trả lời ngay cho nàng, đây là chứng minh cái gì?

"Ta không nghĩ trả lời!" nghe ngữ khí chất vấn của Lam Ẩn Nhan, tâm Tiêu Nhiên một trận đau đớn, nàng luôn mồm nói yêu chính mình, nhưng ngay cả một chút tín nhiệm cũng không cho mình. Mà nàng đã không có tín nhiệm, hắn cũng không nghĩ trả lời! hắn cần nàng mười phần tín nhiệm hắn, mà không phải là dùng mọi cách giải thích để đổi lấy tín nhiệm.

"Tiêu Nhiên, ngươi còn muốn lừa gạt ta đến khi nào?"nghe lời nói của Tiêu Nhiên, Lam Ẩn Nhan không nhịn được rống lên. Hắn vì sao phải lừa gạt chính mình đây?

"Ngươi đã nói, không bao giờ hoài nghi ta!" con ngươi Tiêu Nhiên mang theo đau đớn nhìn Lam Ẩn Nhan.

"Đúng vậy, ta đã nói sẽ vĩnh viễn không hoài nghi ngươi, nhưng với điều kiện tiên quyết là ... ngươi cũng không được gạt ta!" Lam Ẩn Nhan nhìn kỹ mặt Tiêu Nhiên nói

"Ta căn bản không có lừa gạt ngươi, ngươi tình nguyện tin tưởng lời Lam Hằng, cũng không nguyện ý tin lời ta nói? Trong mắt ngươi ta rốt cuộc là cái gì? Ngươi thật sự yêu ta sao? Nếu đúng như vậy, vì sao ngay cả một chút tín nhiệm cũng không nguyện ý cho ta?" lời Lam Ẩn Nhan khiến cho phệ tâm thực cốt Tiêu Nhiên như bị đánh úp đau đớn, một giọt lệ từ trong lòng lặng lẽ chảy xuống.

"Ngươi cảm thấy lời nói cùng biểu tình của Lam Hằng giống đang nói dối sao?" Lam Ẩn Nhan âm lãnh nhìn, lời nói cùng biểu tình của Lam Hằng thật sự không hề giống đang nói dối a!

"Có lẽ hắn không có nói dối, nhưng nếu là có người giả mạo ta thì sao?" Trong lòng Tiêu Nhiên cũng thừa nhận mới vừa rồi biểu tình cùng lời nói của Lam Hằng không có một chút dấu vết gì của nói dối, nhưng trên thực tế, hắn thật sự không có làm a!

"Nhưng làm sao lại khéo hợp đến vậy? Tối nay ngươi vừa rời phủ, mà cái người giả mạo ngươi cũng vừa đúng lúc giết Lam Hằng cùng Lam Linh Phượng?" phượng mâu Lam Ẩn Nhan nhíu lại, mâu quang gắt gao khóa chặt Tiêu Nhiên, trên mặt thần sắc phức tạp.

Tiêu Nhiên ngóng nhìn Lam Ẩn Nhan thật lâu, hai mắt hăn nhắm lại hít một hơi thật sâu, sau đó mở mắt ra nói: "Mặc kệ ngươi tin hay không tin, ta không có giết Lam Linh Phượng cũng như Lam Hằng!"

"Ta thật sự muốn tin ngươi, nhưng mà ta lại không biết nên tin như thế nào!" khóe miệng Lam Ẩn Nhan chua sót, lắc đầu nói.

"Ha ha..." Tiêu Nhiên phát ra tiếng cười thống khổ, mâu quang Lam Ẩn Nhan nghi ngờ tựa như lưỡi dao sắc bén đâm vào ngực hắn khiến cho hắn đau tận xương tủy. Vì sao hắn lại rời khỏi phủ? Hắn muốn nói cho nàng đó là do chính mình quá yêu nàng mà khiến cho từ nay về sau hàng tháng đều phải trải qua đau đớn khi tiến vào Huyết Trì, nhưng mà nay ngay cả một chút tín nhiệm nàng cũng không nguyện ý cho mình, cho dù nói với nàng thì như thế nào? Hắn không muốn nghe giải thích yêu, mà là muốn yêu phát ra từ nội tâm cùng tín nhiệm của nàng a!

"Hảo, Lam Hằng không phải nói ta hung hăng tra tấn bọn họ sao? Ta đây liền lập tức cho hắn cùng Lam Linh Phượng thi cốt vô tồn, ta muốn làm cho bọn họ hồn phi phách tán, trọn đời không thể siêu sinh!" nói xong, Tiêu Nhiên đồng thời chém ra song chưởng, sau đó vô số cánh hoa bỉ ngạn bay về thi thể của Lam Hằng cùng Lam Linh Phượng, cỗ dòng khí cường đại nhất thời làm lắc lư toàn bộ nhà gỗ, thi thể của Lam Hằng cùng Lam Linh Phượng bị bỉ ngạn hoa làm cho biến thành tro bụi. Lam Ẩn Nhan không tín nhiệm, cũng giống như vô tình phóng hỏa thiêu đốt thân thể hắn, cũng khiến cho hắn có một loại ý niệm trong đầu hận không thể lập tức hủy diệt thiên địa này.

"Tiêu Nhiên, ngươi..." Nhìn hai cụ thi thể vừa mới ở trước mắt nay đã thành tro cốt cũng không còn, Lam Ẩn Nhan không khỏi giận giữ trừng mắt nhìn Tiêu Nhiên.

"Đây là ngươi bức ta, ngươi không phải muốn ta thừa nhận đã tra tấn bọn họ sao? Nhưng mà ta không có tra tấn bọn họ, ta làm sao để thừa nhận đây? Bất quá, hiện tại ta có thể thành thật trả lời ngươi, ta xác thực đã tra tấn bọn họ, bởi vì vừa rồi ta đã hủy đi thi thể của bọn họ làm cho bọn họ hồn phi phách tán trọn đời không được siêu sinh! Đáp án này, người có vừa lòng không?" Tiên Nhiên lộ ra vẻ cười xinh đẹp, chính là trong mắt chỉ có bi thương tuyệt vọng, không có tồn tại một chút ý cười nào, tâm cũng giống như vỡ thành mảnh nhỏ. Gió lạnh đánh úp lại làm cho tóc đen hắn bay múa hỗn độn, toàn thân tràn ngập hơi thở như bị hỏa thiêu cháy.

"Ta cảm thấy, ta căn bản chưa tưng chân chính hiểu ngươi!" thanh âm Lam Ẩn Nhan không mang một chút tình cảm nào, cũng không nghe ra một tia phập phồng. Vì sao với nàng, hắn có thể ôn nhu như nước. Nhưng với người khác lại là vô cùng tàn nhẫn? Thậm chí tàn nhẫn làm cho nàng mao cốt tủng nhiên!

"Ha ha.... Ngươi nói ngươi căn bản không hiểu ta? Kỳ thật ta cũng phát giác ta không hề hiểu ngươi! Ta yêu ngươi, ngươi nói ngươi cũng yêu ta? Nhưng là vì sao ta lại cảm thấy tâm đôi ta lại quá xa xôi, giống như một lòng trên núi, một lòng dưới biển vậy? Nếu không vì sao ngay cả một chút tín nhiệm nhỏ nhoi đều không hề có? Nhan nhi, ngươi thật sự yêu ta sao?" mâu trung Tiêu Nhiên hỗn loạn đau đớn cùng lạnh như băng.

Thật sự thương hắn sao? Chính mình đương nhiên thật rất thương hắn! Nhưng hết thảy những chuyện phát sinh trước mắt lại làm cho nàng không thể không hoài nghi sao? Đây không khỏi quá trùng hợp sao? Nàng thật sự rất sợ hãi hắn lừa gạt chính mình! Lam Ẩn Nhan lựa chọn im lặng

"Nhan nhi, ngươi biết không? Ngươi không tín nhiệm, thật sự rất đả thương người!" Tiêu Nhiên nhìn mắt nàng, tựa hồ muốn cho Lam Ẩn Nhna đọc được lòng hắn đau đớn cùng linh hồn tái nhợt đến vô lực.

"Ta..." thoáng nhìn thấy tia tuyệt vọng chợt lóe trong mắt Tiêu Nhiên, tâm Lam Ẩn Nhan bắt đầu loạn đến tê rần! Đây rốt cuộc xảy ra chuyện gì a? Lời nói cùng biểu tình trước khi chết của LAm Hằng quả thật không có một chút nào giống giả dối a? Nhưng mà biểu tình của Tiêu Nhiên làm cho nàng cảm thấy hắn không hề nói dối! Chẳng lẽ đây là một âm mưu sao? Nếu quả thật đúng là vậy, thì tối này vì sao Tiêu Nhiên lại rời phủ, vì sao thời điểm này bỗng nhiên xuất hiện hắn vì sao không hề trả lời cho mình biết lý do?

"Nếu ngươi thật sự yêu ta, căn bản không nên có một chút hoài nghi ta! Không sai, ta vừa mới hủy đi thi cốt của bọn họ, nhưng chuyện tra tấn bọn họ không phải do ta làm! Nếu y như lời LAm Hằng, ta lấy mạng hắn không thành công, cho nên mới quay lại chuẩn bị lấy mạng hắn thêm lần nữa, như vậy quá ô nhục bản lĩnh của ta!" khóe miệng Tiêu Nhiên tươi cười tuyệt vọng, sau đó im lặng xoay người đi ra khỏi nhà gỗ.

"Nhan nhi, ta tặng cho ngươi tượng gỗ khắc ta lời thể của ta với ngươi: nắm tay nhau cùng bạc đầu giai lão? Đối với ngươi lại trong lòng ngươi, ta không tìm được một chút ý niệm trong đầu ngươi muốn thệ ước hằng! Yêu ta, không nên ngay cả một chút tín nhiệm cũng không có! Không sai, tôn chỉ Tula môn của ta chính là muốn giết sạch người của Thánh Long vương triều, nhưng mà Tula môn chính là thay oan hồn người chết đòi lại nợ máu mà thôi, ta không biết kia có cái gì sai? Hơn nữa chỉ cần Tu la môn đến đòi mệnh, ta tuyệt đối sẽ không phủ nhận!" Tiêu Nhiên nhìn bầu trời đêm đen tối bên ngoài, đôi mắt bao trùm tầng băng sương lạnh lẽo khiến người ta sợ hãi.

"Tiêu Nhiên ...." Nhìn bóng dáng Tiêu Nhiên, Lam Ẩn Nhan cảm thấy tóc đen bay lên hạ xuống trông thật thê lương, cũng cảm giác được bóng dáng phát ra ưu thương làm nàng nhịn không được kêu lên.

"Ngươi vì sao không chịu tin ta?" Tiêu Nhiên phẫn nộ cùng đau xót hỏi ra, cũng nói ra đáy lòng chua xót cùng bất đắc dĩ của hắn. Vì sao không chịu tin hắn đây? Nàng đáp ứng với mình, sẽ không bao giờ hoài nghi mình! Nhưng mà chỉ tỏng chớp mắt, nàng lại thất hứa. Cho dù quên đi hứa hẹn kia, cũng là quên quá nhanh? Nàng rốt cuộc vẫn cô phụ tình yêu của mình đối với nàng. Bởi vì, cái đơn giản gọi là tín nhiệm, nàng cũng không nguyện ý cho hắn. Không sai, trong mắt mọi người, hắn quả thật chính là ma đầu huyết tinh giết người không chớp mắt, hắn chính là nam tử cố chấp dụng tâm yêu nàng. Nhưng rốt cuộc tình yêu của nàng chung quy vẫn không kịp hắn tới thân thiết. Nữ tử này, hắn muôn cùng nàng dắt tay cả đời, cũng là hắn dùng cả sinh mệnh để yêu nàng. Chính là vì sao nàng cũng không chịu tin hắn?

"Ta..." Lam Ẩn Nhan cắn cắn môi, giờ phút này suy nghĩ của nàng rất loạn.

"Ngươi vì sao không chịu tin ta chứ?" Tiêu Nhiên quay thân, ngưng mắt nhìn chằm chằm mắt Lam Ẩn Nhan hỏi lại. Tóc đen lay động phiêu đãng cùng hồng , sắc mặt hắn giống như tuyết trắng tái nhợt, chính là sắc mặt tái nhợt, tái nhợt nhưng vẫn thì thào lập lại lời nói.

"Nhan nhi, không có quan hệ! Ta không trách ngươi! Bởi vì ta yêu ngươi, cho nên ta nguyện ý giao cho ngươi quyền làm thương tổn ta. Ta cũng cho ngươi thời gian chậm rãi rửa sạch suy nghĩ hỗn loạn kia, cho tâm ngươi tự mình cảm nhận, rốt cuộc có nên tin ta hay không! Nếu ngươi lựa chọn tin ta, như vậy ta hy vọng là tín nhiệm vĩnh hằng!" ngữ khí Tiêu Nhiên sâu kín nói, sau đó lắc mình nhập vào bóng đen trong đêm tối. Cho dù hận nàng không tin chính mình, lại vẫn không thể đánh đổi tình yêu trong lòng mình đối với nàng. Biết rõ yêu nàng lòng mình sẽ đầy thương tích, nhưng lại vẫn không hối hận! Bởi vì tâm đã yêu thì sẽ không còn khả năng quay đầu nữa. Chính là trong nháy mắt khi Tiêu Nhiên rời đi, mâu trung là hàm chứa đầy lệ!

Nhìn Tiêu Nhiên rời đi, Lam Ẩn Nhan cũng lại ngây ngốc tại chỗ... đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Trời ạ! Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra a? Nàng nên tin hắn sao? Nhưng nếu tin lời hắn, vậy thì nhiều chuyện trùng hợp này nên giải thích thế nào đây?

Một lúc lâu sau---

Thân ảnh Tiêu Nhiên vừa về đến trên mái hiên tứ vương phủ, lại đột nhiên phát hiện trong sân tứ vương phủ, Phong Y chính mình lĩnh suất người đệ nhất trang cộng thêm cấm vệ quân Thánh Long Vương triều đang cùng một chỗ truy sát nhóm Tu la sứ giả trong tứ vương phủ.

Chỉ thấy thân ảnh Tiêu Nhiên chợt lóe như tia chớt phi thân vào trong sân tứ vương phủ. Sau đó tay áo hắn giương lên, vô số bỉ cánh hoa bỉ ngạn phi vũ đầy trời! công phu trong nháy mắt, cấm vệ quân do Phong Y mang đến đều bị cánh bỉ ngạn hoa xuyên thủng ngực, bọn họ thậm chí còn chưa kịp phát ra chút thanh âm nào, liền hoàn toàn bị cánh bỉ ngạn hoa màu đỏ lấy mệnh, huyết từ trên ngực chảy ra nhuộm ướt cánh bỉ ngạn hoa, mà vô số bỉ ngạn hoa bao trùm lên thi thể đã mất mạng của cấm vệ quân không một tiếng động giống như đưa tiễn vong hồn của cấm vệ quân. Hình ảnh kinh hãi như vậy đạp vào mắt Phong Y cùng thị vệ đệ nhất trang. Trong mắt Phong Y cùng thị vệ đệ nhất trang đều thấy được vẻ ngưng trọng, từng tia sợ hãi cũng lặng lẽ dấy lên trong lòng, thân hình đứng cương trực. Bọn họ không chỉ bị kinh đến, mà tức thì bị dọa tới. Tốc độ đòi mạng của Tiêu Nhiên thật sự làm cho bọn họ khó có thể tin được, trên đời này sao có người có khả năng lấy mạng mau đến như thế sao? Nhanh đến mức bọn họ căn bản không thể đi xác định được, có phải thật sự Tiêu Nhiên vừa mới xuất thủ hay không?

"Phong Y, biết vì sao ta chỉ lấy mạng cấm vệ quân Thánh Long vương triều, mà chưa lấy mạng đệ nhất trang của ngươi không?" thân ảnh Tiêu Nhiên ngừng lại đứng trước mặt Phong Y, hồng y lay động trong gió, bờ môi đỏ mọng tràn ngập huyết sắc, chính là đôi mắt lại thực sự u ám, mà ngữ khí đạm mạc của hắn giống như thi thể cấm vệ quân đang nằm trên sân không phải do hắn gây nên.

"Không biết!" cả người Phong Y ngây ngẩn, con ngươi chăm chú nhìn Tiêu Nhiên, ngữ khí thản nhiên hồi đáp.

"Bởi vì, thân thủ thị vệ đệ nhất trang so với cấm vệ quân Thánh Long vương triều cao hơn một chút, ta muốn lưu trữ mạng các ngươi, nếu không có các ngươi giúp, Tiêu Trác muốn chống lại Tiêu Dật thì khó càng thêm khó!" lời Tiêu Nhiên thật rõ ràng, nếu hắn muốn lấy mạng đệ nhất trang thì dẽ như trở bàn tay, chính là lúc này hắn còn không muốn lấy mà thôi!

"Kia... ta có phải nên cám ơn thủ hạ của ngươi đã lưu tình không?" Phong Y thản nhiên nhìn Tiêu Nhiên, không có lên tiếng phản bác lời Tiêu Nhiên vừa nói. Hắn thừa nhận, Tiêu Nhiên nói đều là thật. Bất quá trong lòng Phong Y cũng đột nhiên chấn động.

Tối nay, hắn tiến cung Tiêu Trác để thăm dò chuyện Lam Hằng cùng Lam Linh Phượng ly kì mất tích, lại bỗng nhiên có cấm vệ quân báo lại nói rằng thu được một phong thư thần bí. Trong thư nói tối nay Tiêu Nhiên bỗng nhiên ly khai tứ vương phủ, mà nguyên nhân hắn rời đi là bởi vì nội lực hắn tạm thời biến mất, cho nên hắn phải đến Tula cung chữa thương, sau đó hắn rất nhanh sẽ hồi phủ! Vì thế hắn liền phụng mệnh Tiêu Trác tiến đến tứ vương phủ, thừa dịp Tiêu Nhiên mất đi nội lực phải đi tu la cung chữa thương, diệt trừ thị vệ cùng tu la sứ gải tỏng tứ vương phủ. Hắn cho rằng làm như vậy tối thiểu có thể làm suy yếu một phần thế lực của Tiêu Nhiên. Chính là khi bọn họ đến tứ vương phủ giết nhóm tu la sứ giả thì lại căn bản không thể diệt trừ những người này, cho nên mới kéo dài đến bây giờ! Rốt cuộc người thần bí truyền thư là ai đây? Mục đích của hắn là cái gì? Hắn đến tột cùng là địch hay là bạn?

"Ngươi không cần cảm tạ ta! Ngươi chỉ cần biết rằng, về sau cùng Tiêu Trác trăm ngàn lần đừng làm chuyện điên rồ là tốt rồi. Dù sao thì các ngươi chết nhanh như vậy ta cũng rất luyến tiếc, trò chơi này ta còn chưa chơi đã đâu!" ngón tay Tiêu Nhiên nhẹ nhàng phẩy tóc đen của mình, trong giọng nói đạm mạc rõ ràng mang theo cảnh cáo. Mà lúc này ánh mắt hắn vẫn yêu dã vô cùng, bất quá cũng ẩn hàm một loại hận thù sâu đậm làm cho tâm Phong Y không hiểu sao run run. Bất quá ý tứ Tiêu Nhiên lại rất rõ ràng, hắn đã nói cho Phong Y, Tiêu Nhiên nếu muốn ai chết, thì người đó lập tức sẽ chết. Mà ngược lại, Tiêu Nhiên hắn không muốn người nào chết, vậy thì người đó đừng mong chết đi dễ dàng.

"Ngươi..." Phong Y không biết nên trả lời Tiêu Nhiên như thế nào

"Phong trang chủ, chúng ta chơi một trò chơi thì như thế nào?" bên môi Tiêu Nhiên bỗng nhiên dâng lên chút ý cười liễm diễm nói.

"Ngươi... có ý tứ gì?" con ngươi Phong Y có chút kinh ngạc nhìn về phía Tiêu Nhiên

"Ngươi cùng Tiêu Trác không phải đều rất muốn diệt trừ ta sao? Ta cho các ngươi cơ hội thì thế nào? Tối nay ta sẽ ngoan ngoãn tùy ý đi theo ngươi, mời ngươi đem ta đến đại lao của Thánh Long vương triều, hơn nữa ta còn tặng cho các ngươi một trò chơi, chính là ta cho phép các ngươi trong năm ngày lấy tính mạng của ta? Trò chơi này ta nghĩ hẳn là rất dụ hoặc ngươi cùng Tiêu Trác đi?" Tiêu Nhiên nhìn chăm chú Phong Y ngón tay trắng nõn thon dài vuốt ve lọn tóc đen nói.

"Ngươi..." Tiêu Nhiên vừa dứt lời làm cho không khí trong nháy mắt yên lặng, Phong Y, đệ nhất trang nhân thậm chí toàn bộ nhóm Tula sứ giả trong tứ vương phủ đều khó có thể tin nhìn về phía Tiêu Nhiên.

"Tiêu Nhiên, ngươi đây là... muốn đùa giỡn cái gì đây?" đầu lưỡi Phong Y có chút thắt lại hỏi, mà cả người lại có loại cảm giác mao cốt tủng nhiên. Trong hồ lô của Tiêu Nhiên rốt cuộc muốn làm gì đây?

"Đùa giỡn cái gì? Các ngươi không có tư cách để ta phải phí đầu óc đi đùa giỡn, bởi vì ta nếu muốn tiễn các ngươi đi tây Thiên, chỉ cần động một đầu ngón tay là có thể! Gần đây ta chỉ cảm thấy rất buồn, muốn cho các ngươi đưa ta đi thăm đại lao của Thánh Long vương triều thuận tiện ở lại trong đấy mấy ngày! Phong Y, chỉ cần ngươi nguyện ý chơi cùng ta trò chơi này, hôm nay ngươi mang những người đệ nhất trang đến đây, ta có thể tha cho bọn họ một mạng! Nếu ngươi không chịu chơi cùng ta, vậy ngươi cũng đã thấy rồi, ta nếu thật muốn lấy mệnh các ngươi thì chỉ cần trong nháy mắt là có thể!" Tiêu Nhiên câu môi cười, cả người hết sức mị hoặc, Nhưng lời của hắn lại làm cho mọi người ở đây đều lạnh sống lưng.

"Ta... có thể biết nguyên nhân vì sao ngươi lại làm như vậy không?" Phong Y nhìn Tiêu Nhiên chăm chú, gằn từng tiếng hỏi

"Nguyên nhân này đối với ngươi cũng không trọng yếu, cho nên ngươi cũng không cần biết! Ngươi chỉ cần nói cho ta biết, có muốn chơi trò này hay không là được rồi?" đôi mắt Tiêu Nhiên thâm u như biển, quỷ bí làm cho người ta không thể cân nhắc.

"Hảo! Ngươi đã có tâm nguyện đi theo ta, muốn ta đưa ngươi vào đại lao! Ta cũng không có lý do để không cùng ngươi chơi!" trong lòng Phong Y tuy rằng trăm tư không thể giải, nhưng đây đúng là cơ hội tốt để diệt trừ Tiêu Nhiên, hắn chắc chắn sẽ không lựa chọn không rồi! Đại lao Thánh Long vương triều, muốn vào thì dễ dàng, nhưng nếu muốn đi ra cũng cũng là so với lên trời còn muốn khó!

"Kia... liền cám ơn ngươi đã nguyện ý chơi trò này cùng ta!" khóe miệng Tiêu Nhiên tươi cười tuyệt diễm, một chút gió lạnh thổi tới làm cho tóc đen cùng hồng y tùy ý bay lên, ngàn vạn phong tình quyến rũ.

"Như vậy... thỉnh?" Phong Y nâng tay hướng Tiêu Nhiên làm thủ thế mời, con nguwoi lại không nhịn được đánh giá Tiêu Nhiên, muốn thăm dò tâm tư hắn nhưng lại phát hiện vô ích!

"Không cần khách khsi như vậy!" trên mặt yêu dã thủy chung ý cười làm người ta không thể cân nhắc, hắn nhún vai, cất bước đi ra ngoài tứ vương phủ. Mà Phong Y lại là cùng bọn thuộc hạ của mình liếc mắt nhìn nhau, sau đó thu liễm nỗi lòng khó hiểu vùi đầu đi theo ra ngoài.

"Chủ tử!" nhìn bóng dáng Tiêu Nhiên rời đi, nhóm tula sứ gải không nhịn được thất thanh kêu lên, chủ tử đây là điên rồi sao? Chủ tử dùng chiêu này rốt cuộc có ý tứ gì a? Bọn họ thật đúng là một đầu mê mang mờ mịt a?

"Tứ vương phủ thật có chút ngấy, ta nghĩ đổi địa phương khác mới mẻ chút! Đại lao Thánh Long vương triều ta chưa từng đi vào, ta nghĩ hẳn là sẽ phù hợp với khẩu vị mới mẻ của ta!" Tiêu Nhiên đâu cũng không quay mở miệng nói, sau đó liền cùng đám người Phong Y đi ra khỏi tứ vương phủ. Mà sau khi Tiêu Nhiên rời khỏi tứ vương phủ, nhóm tula sứ giả cũng đồng thời tiếp thu Tiêu Nhiên dùng nội lực truyền lời cho bọn họ

"Nhóm tula sứ gải nghe tốt cho ta, ai cũng không được có ý niệm đến đại lao cứu ta! Nếu là Nhan nhi trở lại, các ngươi nói cho nàng, ta bị Phong Y bắt vào đại lao là được! Còn có... nếu Nhan nhi muốn vào đại lao cứu ta, các ngươi không cho phép ở ngay trước mặt giúp nàng cứu ta, nhưng mà các ngươi có thể âm thầm hiệp trợ nàng!"

Hắn căn bản không muốn Tula sứ giả đi cứu, chỉ cần hắn muốn đi, cho dù có là diêm la điện âm trầm đều không thể vây khốn hắn, huống chi chỉ là đại lao của Thánh Long vương triều đây? Đối với đám người Tiêu Trác mà nói,đại lao kia có lẽ là tường đồng vách sắt, nhưng đối với Tiêu Nhiên hắn mà nói, quả thực khó coi! Mà nguyên nhân hắn làm như vậy, chính là muốn xem phân lượng của mình trong cảm nhận của Nhan nhi mà thôi!

Ngay cả khi nàng không chịu tín nhiệm mình, nhưng trong lòng nàng vẫn là có yêu mình, để cho nàng sau khi hồi tứ vương phủ? Nếu là nàng biết mình bị bắt vào đại lao hoàng cung, mà nhóm tula sứ giả ngoài mặt lại không muốn giúp nàng, nàng sẽ thực vội vã liều mạng đi cứu mình sao? Bằng vào bản sự của Nhan nhi, muốn vào đại lao cứu mình mặc dù có chút khó khăn, nhưng chỉ cần có nhóm tu la sứ giả âm thầm giúp đỡ, thì tuyệt đối sẽ không có nguy hiểm! Chỉ là xem nàng có nguyện ý đi cứu mình hay không thôi, nếu nàng nguyện ý liều mạng đi cứu mình , vậy thì chứng minh mình không có yêu sai người. Nhưng nếu nàng không muốn đi cứu mình thì sao? Vậy thì mình nên làm cái gì bây giờ? Hắn không biết, hắn thầm nghĩ cược một phen, cược rốt cuộc Nhan nhi yêu mình có sâu đậm hay không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro