chương 95: hắn là ma quỷ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ngươi ... ngươi rốt cuộc muốn làm gì, ngươi đừng làm xằng bậy a?" thân hình Lam Linh Phượng lập tức cuộn lại một đoàn, nàng thật muốn đứng lên chạy thoát thân, nhưng chỉ tiếc cả người lại mềm yếu vô lực. Tuy rằng Tiêu Nhiên làm cho nàng tỉnh lại nhưng lại che các huyệt vị khác của nàng, làm cho nàng căn bản không thể nhúc nhích. Giờ phút này nàng thật giống như cá nằm trên thớt tùy người xâm lược.

"Ta rốt cuộc muốn làm gì? Ta nghĩ ... các ngươi hẳn là có thể đoán được đi?" ánh mắt Tiêu Nhiên nhiễm xinh đẹp quyến rũ, ngón tay khinh liêu vuốt ve sợi tóc bay múa trên trán khẽ nói

"Ngươi... là muốn giết chúng ta sao?" ngữ khí của Tiêu Nhiên làm cho trong lòng Lam Linh Phượng cuồn cuộn cảm giác tử vong

"Ân, còn không hoàn toàn ngu dốt! Kỳ thật đối với ta mà nói, các ngươi sớm hay muộn gì cũng phải chết, không bằng ta từ bi một chút, thành toàn cho hai người các ngươi, chẳng phải sẽ tốt hơn sao?" Tiêu Nhiên cười thị huyết nói

"Phủ thừa tướng cùng ngươi không có cừu hận gì, ngươi vì sao phải tàn nhẫn huyết tẩy phủ thừa tướng như vậy, còn muốn đưa ta cùng Phượng nhi vào tử địa đây?" Lam Hằng bình tĩnh, mâu trung không lộ một tia sợ hãi nhưng là vạn phần nghi hoặc

"Thật không? Mười tám năm trước, nếu không phải ngươi cùng lão Chí Thanh con lừa ngốc kia làm cái bớt quỷ dị lên mặt Nhan nhi, làm cho Nhan nhi ẩn tàng đi thân phận đế nữ tinh chân thật, ta làm sao phải lãng phí nhiều thời gian như vậy đi tìm Nhan nhi đây? Chẳng lẽ chỉ bằng điểm này ngươi cũng không đáng chết sao? Về phần Lam Linh Phượng kia, lúc trước ta chỉ muốn nàng hù dọa Nhan nhi một chút, lại không nghĩ rằng nàng thiếu chút nữa làm hỏng ý đồ của ta, mà thật sự muốn đối Nhan nhi hạ độc thủ, ta đây há có thể dễ dàng buông tha cho nàng sao?" khóe miệng Tiêu Nhiên tỏa nụ cười tươi sáng nói.

Lời hắn vừa dứt, sắc mặt Lam Linh Phượng nhất thời trắng như tuyết. Đúng vậy, Tiêu Nhiên cũng không có nói sai, lúc trước chính mình quả thật đã hạ độc Lam Ẩn Nhan, sau đó muốn làm bộ giết nàng. nhưng mà vừa nhìn thấy Lam Ẩn Nhan, hạn ý trong toàn bộ cơ thể chính mình liền phóng thích, bởi vi chính mình quả thật rất hận sự tồn tại của Lam Ẩn Nhan, cho nên khi biểu diễn nàng thật muốn Lam Ẩn Nhan chết đi. Nếu lúc đó Tiêu Nhiên không xuất hiện đúng lúc, chính mình nhất định đã dùng chủy thủ giết chết Lam Ẩn Nhan rồi.

"Tiêu Nhiên, ngươi nếu muốn giết ta cùng Phượng Nhi, vì sao lúc huyết tẩy phủ thừa tướng lại không trực tiếp giết chúng ta, mà lại muốn đem chúng ta đến nơi này sau đó động thủ lần nữa?" Lam Hằng giận giữ trừng mắt nhìn sắc mặt trắng bệch của Lam Linh Phượng, sau đó mở miệng hỏi Tiêu Nhiên

"Bởi vì ta chán ghét một người, lại càng thích làm cho người ta chết hoa lệ một chút. Cho nên chỉ có thể ủy khuất chính mình hảo hảo tra tấn các ngươi một phen. Ta muốn cho các ngươi cảm nhận được thanh âm tử thần triệu hồi, ta muốn cho các ngươi biết, các ngươi tùy thời đều có thể chết nhưng lại không biết rốt cuộc khi nào mới có thể giải thoát. Làm cho ngươi hưởng thụ tinh thần cùng thân thể cùng chịu sự tra tấn sợ hãi, như vậy ta sẽ nhận được sự thỏa mãn lớn nhất!" Tiêu Nhiên khoe smieengj thị huyết ngữ khí lãnh lệ mười phần

"Ngươi... ngươi quả thực biến thái!" Lam Hắng biến sắc, nhịn không được mở miệng mắng

"Ân, cái tên này thực khích lệ ta, ta thấy không thẹn chút nào!" Tiêu Nhiên gật đầu, trên mặt tán đồng với câu nói của Lam Hằng

"Tiêu Nhiên, không phải thực sự yêu Nhan nhi sao? Ngươi không sợ Nhan nhi biết chân tướng sẽ vì vậy mà hận ngươi sao?" Lam Hằng chăm chú nhìn Tiêu Nhiên mở miệng hỏi

"Ta đương nhiên sợ Nhan nhi hận ta a! cho nên, Nhan nhi vĩnh viễn sẽ không có khả năng biết được chân tướng, bởi vì ta sẽ không cho nàng biết! Các ngươi rất nhanh sẽ trở thành người chết cho nên ta rất yên tâm, mà người chết thì vĩnh viễn sẽ mãi mãi không bao giờ tiết lộ bí mật, không phải sao?" Tiêu Nhiên om hai cánh tay nói, con ngươi đen nhánh như phong tình mị ý, lại mười phần âm lãnh

"Tiêu Nhiên, ngươi muốn giét người thì giết ta đi, ta cầu ngươi bông tha cho Phượng nhi!" Lam Hằng bị mâu trung đầy huyêt stinh sát khí của Tiêu Nhiên làm cho sợ hãi run run, hắn cắn răng cầu tình. Chết với hắn thực không có gì đáng sợ, nếu không phải vì vâng theo di huấn của tổ tiên hảo hảo trong giữ giang sơn Thánh Long vương triều, kỳ thật hắn đã sớm muốn xuống hoàng tuyền bồi vong thê. Chính là dù sao Phượng nhi cũng là nữ nhi hắn thân sinh, chỉ cần có một tia hy vọng xa vời, hắn vẫn muốn hy vọng Phượng nhi có thể sống sót.

"Lam Hằng ngươi cũng biết, ngươi làm cho bắt được nhược điểm? Ngươi không sợ chết, nhương lại sợ Lam Linh Phượng chết, cho nên ta sẽ cho ngươi tận mắt thấy nàng chết thảm, chính là tra tấn tốt nhất đối với ngươi!" khóe miệng Tiêu Nhiên cười lạnh, cong ngươi tràn đầy sát khí, sau đó cổ tay hắn vừa chuyển liền xuất hiện một trường tiên, mà cấy roi kia thẳng tắp hường lên người Lam Linh Phượng.

"A!" Lam Linh Phương lập tức kêu lên thê thảm, khi nàng kêu ra tiếng, cây roi Tiêu Nhiên vẫn tiếp tục chào đón trên thân thể nàng. trong nháy mắt quần áo nàng đã không còn chỉnh tề, hơn nữa cả mặt lần người đều có thể thấy ẽo vết máu cùng roi.

"Tiêu Nhiên, ngươi đủ! Muốn giết cứ giết, làm gì phải tàn nhẫn như vậy!" hai tròng mắt Lam Hằng thống khổ nhìn Lam Linh Phượng, cả người hắn mềm yếu, không có năng lực giúp Lam Linh Phượng, bởi vậy hắn chỉ có thể hét lớn

"Nhìn thấy ngươi đau lòng vì nàng, ta sẽ càng sung sướng!" Tiêu Nhiên ngửa đầu cười, theo từ tay áo lấy ra một cái chai, đem dịch trong bình thấm lên trường tiên, sau đó đem roi tiếp tục đánh về phía Lam Linh Phượng. Sâu thẳm trong con hắn lộ ý cười tàn nhẫn huyết tinh, trường tiên trong tay vung ngày càng nhanh, ngày càng ngoan. Mà miệng vết thương trên người Lam Linh Phượng ngày càng nhiều, trường tiên hướng lên da thịt Lam Linh Phượng nhất thời liền truyền đến một cỗ mùi tanh hôi vô cùng.

"A!" Lam Linh Phượng phát ta tiếng kêu thê thảm bởi vì trường tiến mỗi khi dính lên da thịt nàng sẽ làm cho da thịt nàng nhanh chóng hư thối, trường tiên đi tới chỗ nào, da thịt nàng liền lập tức bị ăn mòn, quả thực làm cho người ta thấy ghê người.

"Lam Linh Phượng, tư vị này thế nào? Cũng không tệ lắm đi? Ngươi nói ... ta dùng roi ăn mòn này khiến cho da thịt ngươi bớt thâm một ít Hay là càng sâu một ít đây?" khóe miệng Tiêu Nhiên cười đến yêu mị nói

"A! ngươi là ma quỷ, ngươi không phải là người a!" Lam Linh Phượng phát ra tiếng kêu bi thảm

"A, xem ra ngươi còn chưa đủ đau, thế nhưng còn có tâm tư mắng ta đây? Bất quá không có quan hệ! Sau khi đối đãi toàn bộ da thịt hư thối trên người ngươi, ngươi sẽ không có tâm tư mắng ta!" Tiêu Nhiên huy roi hướng lên mặt Lam Linh Phượng, roi phiếm lục quang nhất thời ăn mòn một mảng lớn da thịt trên mặt Lam Linh Phượng.

"A! ta cầu ngươi, cầu ngươi! Giết ta đi!" Lam Linh Phượng thê thảm kêu lên, lúc này nàng thầm nghĩ muốn chết nhanh một chút

"Tiêu Nhiên, ngươi quả thực không phải là người, ngươi là cầm thú, người mau dừng tay a!" Lam Hằng nhìn bộ dáng thê thảm của đại nữ nhi, lại không có lực cứu nàng, chỉ có thể kinh hãi quát lớn

"Ha ha... tưởng mau chết đi, tránh cho bị ta tra tấn sao? Như vậy chẳng pahir quá tiện nghi cho ngươi?" Tiêu nhiên không chút để ý nhìn mắt Lam Linh Phượng, roi vẫn như vũ ngoan tuyệt tiếp đón nàng, nhưng trên mặt lại bày biện biểu tình lười biếng, giống như căn bản không có liên quan đến hắn.

"A, làm cho ta chết đi! Ta không cần sống!" da thịt trên mặt cùng trên ngươi hư thối đau đớn làm cho Lam Linh Phượng chân chính cảm nhận được cái gọi là sống không bằng chết.

"Tiêu Nhiên, ngươi quả thực không còn nhân tính, ngươi muốn giết cứ giết đi, ngươi ngược đãi Phượng nhi tàn nhẫn như vậy, ngươi sau này sẽ bị đày xuống mười tám tầng địa ngục!" Lam Hằng đã muốn phong bế ánh mắt, hắn thật sự không dám nhìn hình dạng của đại nữ nhi Lam Linh Phượng.

"Thôi! Ngươi hai cha con các ngươi đã muốn cầu ta lấy mạng, ta đây cũng nên phát từ bi thành toàn cho các ngươi đi!" khóe miệng tiêu Nhiên tươi cười tràn đầy huyết tinh, roi lại nhanh chóng quất ra đâm xuyên qua người Lam Linh Phượng.

"A!" Lam Linh Phương phát ra tiếng kêu thê lương cuối cùng trước khi tử vong, sau đó vĩnh viễn nhắm chặt hai tròng mắt, máu tươi chảy xuôi xung quanh, toàn bộ trong nhà gỗ trừ bỏ mùi máu phiêu đãng trong không khí chính là mùi bị tanh hôi cho cả người Lam Linh Phượng bị ăn mòn.

"Phượng nhi, nữ nhi của ta! Tiêu Nhiên, ngươi không chết tử tế được!" nghe tiếng kêu lìa đời của Lam Linh Phượng, Lam Hằng thê lương kêu lên, trơ mắt nhìn nữ nhi của mình chết đi, trước khi chết còn bị tra tấn như thế, làm người phụ thân như hắn, cảm giác đau đớn như dao cắt tận xương.

"tên chán ghét, ngươi mắng cũng đủ rồi đi? Đừng có gấp, hiện tại sẽ đến lượt ngươi, rất nhanh ngươi liền có thể đến địa ngục cùng nữ nhi của ngươi!" Tiêu Nhiên nói xong liền vung roi trong tay lên hướng trên người Lam Hằng quất xuống.

"A!" Lam Hằng tuy rằng không sợ chết, nhưng đau đớn bị nọc độc ăn mòng da thịt vẫn à làm cho hắn phát ra tiếng kêu cực kì bi thảm.

Chính là bỗng dưng, Tiêu Nhiên bỗng nhiên thu hồi trường tiên, lỗ tai sâu sắc phát hiện được tiếng gió thổi cỏ lay bên ngoài, sau đó hắn bỗng nhiên nói nhỏ một câu: "Aizz, ta bỗng nhiên phát hiện nguyên lai tra tấn người cũng sẽ rất lãng phí sức lực! Thôi, ta nên trực tiếp lấy mạng của ngươi đi?"

Nói xong, hắn vung tay áo lên một đóa bỉ ngạn hoa đỏ rực xinh đẹp hướng về phía ngực Lam Hằng xuyên qua, chính là khi hắn phóng ra bỉ ngạn hoa cũng là không có xuất ra toàn bộ nội lực, hơn nữa còn làm cho đóa hoa quỷ dị chếch đi một chút so với vị trí trí mạng trên ngực Lam Hằng.

"A!" trên người truyền đến đau đớn làm cho Lam Hằng lập tức kêu lên thảm thiết, sau đó thần chí mơ hồ ngất đi

"Trò hay sắp trình diễn nga!" khóe miệng Tiêu Nhiên nhẹ nhàng nói một câu, hai tay vung lên, vô số cánh bỉ ngạn hoa phi vũ đầy trời, đóa đóa cực điểm xinh đẹp, nhưng lại cất dấu huyết tinh cùng lệ khí.

Tiếp theo liền nhìn thấy đôi mắt tươi cười quỷ dị của Tiêu Nhiên nhanh chóng lủi ra khỏi nhà gỗ, cả người biến mất trong bóng đêm đen tối. Trong nhà gỗ để lại thi thể Lam Linh Phương đang bôc mùi hôi thối cùng với biểu tình dữ tợn hơn nữa còn Lam Hằng đang thống khổ đến ngất đi.

Ngay tại lúc Tiêu Nhiên nhảy ra khỏi nhà gỗ, thân ảnh Lam Ẩn Nhan liền xuất hiện ở cuối khu rừng bên ngoài nhà gỗ.

"Người nào?" Lam Ẩn Nhan nhanh chóng ngưng mắt nhìn trời đêm, nàng chỉ nhìn thấy mạt hồng ảnh chợt lóe rồi biến mất, hơn nữa mạt hồng ảnh này khiến cho chính mình cảm thấy quen thuộc đến không ngờ, trên đời này có thể đem một thân hồng y mặc đến phong hoa tuyệt đại như thế, trừ bỏ ...

Ngay tại lúc Lam Ẩn Nhan chuẩn bị đuổi theo phương hướng hồng ảnh kia thì nàng lại nghe được chính là lúc khi còn trong khu rừng, luôn mơ hồ nghe thấy được tiếng kêu cực kỳ bi thảm thê lương, thu liễm hồ nghi nơi đáy lòng, nàng lập tức nhìn lại nơi phát ra âm thanh. Liền phát hiện thanh âm kia là từ trong căn nhà gỗ truyền ra. Trong nháy mắt khi nàng tiến vào tỏng nhà gỗ liền bị cảnh tượng làm cho con người ta không rét mà run, lãnh ý xâm nhập vào trong xương tủy, lãnh ý khiến mỗi sợi lông tóc trên người nàng đều dựng thẳng lên. mùi huyết tinh đặc sệt quanh quẩn trong không khí, toàn bộ căn nhà gỗ đều tràn ngập huyết sắc cùng thanh âm tử vong. Mà trên thân thể hai người còn bao trùm vô số cánh hoa bỉ ngạn.

"A!" Lam Hằng nguyên bản đã ngất đi, nhưng bởi vì đau đớn trên người lại thống khổ tỉnh lại, hơn nữa trong miệng còn thoát ra tiếng kêu thê thảm.

"Cha?" Lam Ẩn Nhan sau khi xem xét người kia, liền khó có thể tin cẩn thận kêu lên. hắc y nhân kia nói trắng ra là đi đến cuối khu rừng này là có thể nhìn thấy Lam Hằng? Trước mắt người này quả thật chính là Lam Hằng, hắc y nhân kia không có lừa mình?

"A! tiêu Nhiên, ngươi là ma quỷ không còn nhân tính a!" thân mình Lam Hằng bắt đầu đâu đớn quay cuồng trên mặt đất. Lời hắn vừa dứt, cả người Lam Ẩn Nhan đều hoàn toàn thất thần, sắc mặt trắng bệch. Cái gì? Hắn nói cái gì? Chẳng lẽ là Tiêu Nhiên làm sao? Mạt hồng ảnh vừa rồi quả thật là Tiêu Nhiên sao? Không, sẽ không!

"Cha, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Ngươi vừa mới nói cái gì?" Lam Ẩn Nhan liều mạng lắc đầu, thân thể run run nâng Lam Hằng lên. Nhìn thấy bỉ ngạn hoa xinh đệp rơi đầy đất, nhìn thất cả người Lam Hằng toàn là máu, sắc mặt Lam Ẩn Nhan bất lực đến tái nhợt, linh hồn run rẩy theo.

"Phượng nhu, Phượng nhi nàng bị Tiêu Nhiên hại chết!" Lam Hằng nằm trong lòng Lam Ẩn Nhan, chịu đựng đau đớn kịch liệt, tay run run chỉ người đang nằm ở bên Lam Linh Phượng đã bị nọc độc ăn mòn hoàn toàn, cơ bản không thể nhận ra hình dạng gì nữa nói.

"Ngươi nói cái gì? Ngươi nói này ... là Lam Linh Phượng?" cả người Lam Ẩn Nhan cũng bị cảnh tượng của Lam Linh Phượng dọa tới làm cho sợ hãi, trên mặt cùng da thịt trên người cơ hồ đã muốn toàn bộ hư thối, thậm chí đã có thể nhìn thấy xương trắng dữ tợn lộ ra ngoài không khí, toàn bộ hình ảnh quả thực vô cùng thê thảm.

Bóng đêm bên ngoài lúc này dị thường yên tĩnh, chỉ có sâu kín phong xoay tròn, bay vào trong nhà gỗ, lay động ánh sáng chiếu rọi, gió đêm đem mùi máu tanh cùng hôi thối giống như bi ai cho sinh mệnh yếu ớt, cũng giống như đnag cười nhạo nhân loại vô năng.

Mà lúc này bên ngoài nhà gỗ, ẩn nấp một góc cây, tên hồng y nam tử híp mắt nhìn vào nhà gỗ, tóc đen theo gió phi vũ, khóe miệng cười lạnh thị huyết. Ta cố ý lưu lại tánh mạng Lam Hằng chính là muốn hắn nói cho ngươi biết ai mới chân chính là hung thủ. Lam Ẩn Nhan, tin tưởng đáp án này ngươi nhất định thập phần vừa lòng nga, trò chơi này đúng là thập phần thú vị!

Bất quá trong nháy mắt, hai tròng mắt cười lạnh của hồng y nam tử liền tiêu thất. Bởi vì Tiêu Nhiên chân chính tin tưởng sẽ lập tức xuất hiện, kỳ thật hắn thật đúng là muốn lưu lại hảo hảo thưởng thức cảnh tượng chuẩn bị xuất hiện một chút, nhưng chẳng qua cái tên Tiêu Nhiên kia võ công lợi hại như vậy, phỏng chừng một khi chỉ cần hắn xuất hiện, vô luận là mình có giấu kín đến thế nào cũng đều bị hắn phát hiện ra? Hắn cũng không muốn chết trong tay Tiêu Nhiên, cho nên hắn chỉ có thể nhịn đau, lựa chọn bỏ qua màn phấn khích tuyệt luân sắp diễn ra! Hồng y nam tử thả bay sợi tóc sau đó hoàn toàn biến mất trong rừng cây

Trong nhà gỗ ---

"Nhan nhi, cái tên Tiêu Nhiên kia là ma quỷ! Quả thực là ma quỷ a!" Lam Hằng hay tay nắm được xiêm y Lam Ẩn Nhan nói.

"Không có khả năng, điều đó không có khả năng! Ngươi nói bậy!" Lam Ẩn Nhan lớn tiếng quát. Sẽ không, sẽ không là Tiểu Tứ Tứ hạ độc thủ! Tiểu Tứ Tứ cùng mình nói qua, hắn cũng không có bắt Lam Hằng cùng Lam Linh Phượng. Tiểu tứ tứ đã nói qua, chính mình phải tin tưởng lời hắn nói! Nàng đã hoài nghi Tiểu tứ tứ một lần, nàng tuyệt không thể hoài nghi Tiểu Tứ Tứ lần thứ hai.

"Là Tiêu Nhiên, thật là Tiêu Nhiên! Nhan nhi, ngươi biết không? Tiêu Nhiên hắn lừa ngươi, nguyên lai lúc trước Phượng nhi tới hạ độc cha, sau đó hấp dẫn ngươi hồi phủ Thừa tướng, tiếp đến Phượng nhi muốn dùng chủy thủ giết ngươi, kỳ thật đều là bị Tiêu Nhiên bức bách. Bởi vì Tiêu Nhiên dùng độc trí mạng khống chế tánh mạng Phượng nhi, hắn cưỡng bức Phượng nhi làm như vậy, nếu không Phượng nhi liền phải chết không thể nghi ngờ! Hết thảy chuyện này đều là do Tiêu Nhiên bày ra!" Lam Hằng chịu đựng đau nhức trên người cắn răng chậm rãi nói ra

"Không! Tiểu Tứ Tứ sẽ không làm như vậy, hắn không có lý do làm như vậy! ta không tin, ta một chữ cũng không tin!" tâm Lam Ẩn Nhan đột nhiên như bị vô số ngân châm đâm phá, đau đớn vạn phần. Máu trong cơ thế lập tức sôi trào giống như muốn phá tan linh hồn.

"Nhan nhi, cha nói đều là sự thật! Tiêu Nhiên làm như vậy mục đích là vì hắn có thể đúng lúc xuất hiện, sau đó cứu ngươi. Thời điểm tính mệnh của ngươi nguy cơ, hắn xuất hiện cứu ngươi, ngươi nhất định sẽ rất cảm động! Mục đích của hắn đạt được, nguyên nhân chinhd làm tâm ngươi đã bị hắn đoạt không phải sao? Nhan nhi, Tiêu Nhiên thật sự rất đáng sợ, thành phủ này quá sâu! Ngươi nhìn thủ đoạn hắn đối với Phượng nhi đi, đây căn bản chính là không còn nhân tính a!" Lam Hằng lão lệ tung hoành nhìn đại nữ nhi chết thê thảm.

"Không, ta không tin, ta một chữ cũng không tin! Ngươi gạt ta, ngươi gạt ta!" Lam Ẩn Nhan buông lỏng tay nâng Lam Hằng, quỳ gối trên sàn nhà lạnh như băng, hai tay nàng gắt gao che trước ngực. Một loại đau đớn tận xương tủy dây dưa thật sâu linh hồn của nàng, làm cho nàng cơ hồ không thể thở nổi.

"Nhan nhi, ta là cha ngươi, hơn nữa ta đã là người sắp chết ta vì sao phải lừa ngươi đây? Tiêu Nhiên không nghĩ cho ngươi biết chân tướng cho nên mới đem ta cùng Phượng nhi bắt tới đây, chính là muốn giết chúng ta diệt khẩu, làm cho bi mật này vĩnh viễn chôn kín!" Lam Hằng tận dụng khí lực cuối cùng quát lớn.

"Nếu Tiểu Tứ Tứ thật muốn bí mật này vĩnh viễn chôn kín, vì sao lúc trươc skhi huyết tẩy phủ thừa tướng hắn không trực tiếp giết các ngươi!" Lam Ẩn Nhan lắc đầu nói, nàng không tin, nàng không dám tin, cũng không muốn tin!

"Tiêu Nhiên lúc trước tra tấn cha cùng Phượng nhi, đã chính mồm nói qua, hắn hận cha lúc trước cùng Chí Thành đại sư che giấu thân phận chân thật đế nữ tinh của ngươi, hại hắn mất công tìm kiếm nhiều năm. Hắn cũng hận Phượng nhi rõ ràng chịu sự uy hiếp của hắn giả ý hạ sát thủ với ngươi, nhưng Phượng nhi lại bởi vì hận ngươi thiếu chút nữa trước khi hắn đến mà giết chết ngươi! Bởi vậy hắn không muốn cha cùng Phượng nhi chết dễ dàng như vậy, cho nên hắn muốn hung hăng tra tấn cha cùng Phượng nhi! Ngươi nhìn Phượng nhi bị chính hắn dùng roi tẩm nọc độc tàn nhẫn quất, làm cho da thịt nàng nhiễm đầy nọc độc từng chút một hư thối, cuối cùng Phượng nhi thậm chí đau đến sống không bằng chết, năn nỉ Tiêu Nhiên giết nàng !" ngón tay Lam Hằng chỉ về phía Lam Linh Phượng đã chết nói.

"Không, ngươi đừng nói! Ta sẽ không tin!" Lam Ẩn Nhan hay tay bưng kín lỗ tai, nang không muốn nghe Lam Hằng nói nữa

"Nhan nhi, cha thề, thật sự là Tiêu Nhiên! Nếu cha có một câu lừa ngươi, cha sẽ bị hồn phi phách tán, đánh xuống mười tám tầng địa ngục, vĩnh viễn không thể siêu sinh!" ngữ khí Lam Hằng tuy yếu nhưng ánh mắt thập phần khẳng định nói.

"Câm miệng, ngươi câm miệng cho ta! Không phải Tiêu Nhiên, không phải Tiêu Nhiên! Ta hiện tại liền băng bó miệng vết thương cho ngươi, ta muốn ngươi đi tìm Tiêu Nhiên, cùng nhau đối chất!" Lam Ẩn Nhan hướng Lam Hằng rống, sau đó mau chóng xé ống tay áo của mình chuẩn bị băng bó miệng vết thương cho Lam Hằng.

"Vô dụng, cha biết chính mình không được, có lẽ là ông trời có mắt, làm cho cha lưu lại một hơi cuối cùng nói chân tướng cho ngươi biết!" nói xong Lam Hằng đột nhiên phun một búng máu.

"Nhan nhi, ngươi mau chóng rời khỏi Tiêu Nhiên! Hắn đáng sợ! Hắn không phải là người, hắn là ma quỷ a! nay Lam gia chỉ còn chừa có một huyết mạch là ngươi, cha thật sự không nghĩ ngươi sẽ xuất hiện cái gì ngoài ý muốn a, ngươi nhưng phải nhất định hảo hảo mà sống a! Nhớ kỹ, ngươi chân chính nên yêu là chính đế a! Cái kia tà đế căn bản không phải là người, hắn là ma quỷ a! Ngươi không thể yêu hắn, nếu không ngươi chắc chắn sẽ vạn kiếp bất phục a!" trên mặt Lam Hằng đã bắt đầu dần dần xuất hiện màu xám tử vong, nhưng hắn còn không quên lời Chí Thanh đại sư đã từng nói qua với hắn, tuy rằng chính mình đã muốn chết, nhưng hắn cũng muốn đem ý chí cuối cùng nhắc tỉnh Lam Ẩn Nhan nên yêu thương chính đế!

"Câm mồm, ngươi câm mồm! Đừng nói nữa!" Lam Ẩn Nhan điên cuồng hét lê, nàng phải tin tưởng Tiêu Nhiên. Không phải Tiêu Nhiên, nhất định có người giả mạo Tiêu Nhiên là việc hung ác. Nàng cũng sẽ không yêu thương người khác, nàng chỉ yêu Tiêu Nhiên!

"Nhan nhi..." đúng lúc này, bên ngoài nhà gỗ bỗng nhiên truyền đến tiếng kêu quen thuộc cùng khẩn trương, nghe tiếu kêu này, Lam Hằng lập tức giống như nghe được tử thần triệu hồi, con ngươi hoảng sợ vô cùng nhìn về phía cửa gỗ, mà thân hình Lam Ẩn Nhan cũng run run, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa....




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro