chương 19: tự gánh lấy hậu quả

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đứng lại cho ta..." một đạo thanh âm vang lên phía sau lưng Tiêu Dật.

Chủ nhân của thanh âm này chính là tứ vương gia Tiêu Nhiên, vừa rồi khi nhìn thấy Lam Ẩn Nhan vô lực giãy dụa tùy ý để Tiêu Dật ôm đi, hắn nhịn không được kêu lên.

Mà lời Tiêu Nhiên vừa dứt, sắc mặt của sáu gã Huyễn Ảnh liền biến đổi

Bởi vì thanh âm của Tiêu Nhiên không có một tia ngu đần, mà ngược lại mang theo tia sắc bén.

Trời ạ, chủ tử không phải là dưới tình thế cấp bách nhìn thấy Lam Ẩn Nhan bị Tiêu Dật mang đi mà quên giả ngu đấy chứ? Một gã Huyễn Ảnh thầm nghĩ nhanh chóng chạy đến kéo tay Tiêu Nhiên.

Bị Huyễn Ảnh nhắc nhở mà thanh tỉnh, thân thể Tiêu Nhiên nhất thời cứng đờ

Dưới tình thế xúc động, thế nhưng lại thiếu chút nữa đem chính bản thân mình lộ ra, chẳng lẽ hắn đối với Lam Ẩn Nhan...

Tiêu Nhiên vội vàng thu liễm đôi mâu đầy lệ khí, toàn thân lộ vẻ ngu đần mười phần

Mà phía trước Tiêu Dật dừng lại cước bộ chậm rãi quay lại

"Tứ nhi bỗng nhiên kêu tam ca ca, muốn nói gì sao?" Tiêu Dật nhíu mày nhìn Tiêu Nhiên, hắn đương nhiên nhận ra thanh âm khác thường kia, bất quá hắn cũng không muốn vạch trần. Mà Lam Ẩn Nhan trong lòng Tiêu Dật nhìn Tiêu Nhiên tìm tòi nghiên cứu

"Tam ca ca là trứng thối!" Tiêu Nhiên nhu nhu mũi sau đó tức giận vung tay chỉ Tiêu Dật nói.

"tứ nhi giải thích xem nào? Tam ca ca tựa hồ không có khi dễ tứ nhi a?" thanh âm ôn nhuận như nước nói

"Hừ, Tam ca ca chính là đồ trứng thối!" Tiêu Nhiên tức giận đạp đạp chân, không thèm để ý đến ánh mắt khiếp sợ của sáu gã Huyễn Ảnh nhanh chóng chạy tới trước mặt Tiêu Dật

"Nga? Tứ nhi không nói làm sao tam ca ca biết được đây?" Tiêu Dật chậm rãi cười nói, nhưng trong mắt lại lộ ra hàn băng

"Ngươi còn không nói cho Tiểu Tứ Tứ biết ngươi cùng tỷ tỷ đi động phòng đó! Ngươi cứ thế ôm tỷ tỷ đi, ngươi còn không phải là đại trứng thối sao?" Tiêu Nhiên túm vạt áo Tiêu Dật tức giận oán thầm nói

"Tam ca ca cùng ái phi động phòng vì sao phải nói với tứ nhi đây?" Tiêu Dật nhìn kỹ mắt Tiêu Nhiên nói

"Ngươi ôm tỷ tỷ đi nhanh như vậy, Tiểu Tứ Tứ làm sao theo kịp! Ngươi không nói cho Tiểu Tứ tứ biết ngươi cùng tỷ tỷ đi nơi nào động phòng, Tiểu Tứ Tứ không theo kịp biết đi đâu tìm!" Tiêu Nhiên nghiêng đầu bĩu môi nói

"Nghe Tứ nhi nói vậy hay là tứ nhi muốn đi xem tam ca ca cùng ái phi động phòng đây? Hình ảnh như vậy không thích hợp với Tứ nhi! Tứ nhi đi nơi khác chơi đi!" Tiêu Nhiên mang theo tia cười nhạo cùng hận ý quét nhìn Lam Ẩn Nhan ở trong lòng sau đó nhìn Tiêu Nhiên nói

"Ô ô ô... tiểu tứ tứ mặc kệ! Tiểu tứ tứ muốn nhìn tam ca ca cùng tỷ tỷ động phòng cơ! Tam ca ca nếu không cho Tiểu tứ tứ xem, Tiểu tứ tứ sẽ không cho tam ca ca cùng tỷ tỷ động phòng đâu!" Tiêu Nhiên liều mạng bứt vạt áo Tiêu Dật hoàn toàn là bộ dáng khóc lóc om sòm.

"Tứ nhi không được hồ nháo! Mau buông tay ra!" Tiêu Dật hơi hờn giận nói

"Nếu ngươi đáp ứng cho Tiểu Tứ tứ nhìn ngươi cùng tỷ tỷ động phòng, tiểu tứ tứ sẽ buông tay! Nếu không Tiểu Tứ tứ sẽ không cho Tam ca ca cùng tỷ tỷ rời đi đâu!" Tiêu Nhiên nói xong nhanh chóng túm chặt vạt áo Tiêu Dật

Nhìn một màn trước mắt nha hoàn Lam Tây Thành gắt gao nhéo chặt tay nhỏ

Trời a! tứ vương gia người đừng có quấy rối a! tiểu thư không muốn cùng tam vương gia động phòng lại bị ép buộc đã đủ thảm rồi. Nếu người lại còn chọc giận tam vương gia chỉ sợ tiểu thư sẽ còn bị tra tấn nhiều hơn a!

Mà sáu gã thị vệ Huyễn Ảnh lúc này trên trán rơi xuống vài đường hắc tuyến nhìn Tiêu Nhiên.

Không biết vì sao trong lòng bọn họ dâng lên một dự cảm chẳng lành a, bởi bọn họ bỗng nhiên có cảm giác nữ nhân Lam Ẩn Nhan sau này nhất định sẽ rước đến cho chủ tử đại phiền toái a.

"Tứ nhi đây là đang uy hiếp tam ca ca sao? Mau lập tức buông tay ra nếu không tự gánh lấy hậu quả!" Tiêu Dật lạnh lẽo nói

Tiêu Nhiên, ngươi thật là muốn nhìn ta cùngLam Ẩn Nhan động phòng sao? Nếu ngươi đã có nhã hứng hưởng thức vậy ta sẽ cùng Lam Ẩn Nhan động phòng , ta còn thật là không ngại đâu. Nhưng chỉ sợ ngươi đã đoán ra mục đích chân chính là ta muốn vũ nhục Lam Ẩn Nhan nên mới cố phá hư việc động phòng của ta cùng Lam Ẩn Nhan đi?

"Ô ô ô.... Tam ca ca hung dữ với tứ nhi! Ngươi là đại trứng thối! Tứ nhi chán ghét ngươi!" Tiêu Nhiên nước mắt lưng tròng, nhưng vẫn như cũ túm chặt vạt áo Tiêu Dật

"Tiêu Nhiên ngươi mau buông tay cho ta, nếu không đừng trách ta đánh văng ngươi ra, đến lúc đó nếu làm ngươi nội thương cũng đừng có oán trách ta?" Tiêu Dật lười nhác nhìn Tiêu Nhiên diễn trò lãnh tuyệt nói

Mà sau khi nghe lời nói của Tiêu Dật sáu gã Huyễn Ảnh liếc mắt nhìn nhau.

Chẳng lẽ Tiêu Dật muốn ra tay với chủ tử sao? Nếu vậy thì bọn họ nên làm thế nào đây?

Chủ tử khẳng định sẽ không để lộ võ công đâu, nếu Tiêu Dật đã muốn ra tay với chủ tử, nhất định sẽ bị thương a. Trời ạ! Chủ tử, người hảo hảo mà ám chỉ cho chúng ta a, nếu tý nữa hắn muốn ra tay với người, chúng ta rốt cuộc có nên cứu người hay là vẫn bàng quan đây?

"Ô ô ô.... Tỷ tỷ ngươi lúc trước đã đáp ứng với Tiểu Tứ tứ là sẽ cho tiểu tứ tứ nhìn ngươi cùng tam ca động phòng mà, sao giờ tam ca lại không cho Tiểu tứ tứ xem, tiểu tứ tứ làm sao bây giờ! Tỷ tỷ ngươi không thể nói không giữ lời , ngươi mau giúp tiểu tứ tứ cầu tình đi!" Tiêu Nhiên không thèm để ý đến lời nói của Tiêu Dật mà là hai mắt đẫm lệ nhìn Lam Ẩn Nhan nói

"cầu cái đầu quỷ nhà ngươi, không thấy lão nương hiện tại toàn thân khó bảo toàn sao?" Lam Ẩn Nhan tức giận đảo trắng mắt khó chịu hồi đáp

Trong lòng nàng không khỏi nói thầm: Chẳng lẽ lúc trước mình đoán sai, tứ vương gia này thật đúng là ngốc tử?

"Ô ô ô... tam ca ca cùng tỷ tỷ đều khi dễ tiểu tứ tứ! Tiểu tứ tứ chán ghét các ngươi!" Nước mắt thi nhau rơi xuống, Sau đó hắn buông tha quần áo,một bên liều mạng đá chân Tiêu Dật

Sáu gã Huyễn Ảnh khó có thể tin nhìn Tiêu Nhiên. Mà vẻ mặt Lam Ẩn Nhan lúc này đầy hắc tuyến nhìn Tiêu Nhiên

"Tiêu Nhiên ngươi đã cố ý như vậy thì đừng có trách ta!" Tiêu Dật sắc mặt xanh mét, thân hình hắn chợt động đá về phía Tiêu Nhiên

"Phịch" một tiếng thân thể Tiêu Nhiên liền bị đá mạnh bay ra xa

"Chủ tử!" sáu gã Huyễn Ảnh kinh hãi kêu lên, sau đó vội vàng chạy đến bên người đỡ thân hình Tiêu Nhiên lên.

Con ngươi bọn họ phẫn nộ nhìn Tiêu Dật, thật sự là muốn xông lên đối phó với Tiêu Dật một trận, nhưng mà Tiêu Nhiên lại không có chỉ thị gì cho bọn hắn nên cũng chỉ có thể chịu đựng.

Tiêu Dật a Tiêu Dật, lấy võ công của ngươi chủ tử ta căn bản không để vào mắt. Nếu không phải chủ tử còn phải hoàn thành kế hoạch kia thì ngươi đã sớm xuống địa ngục báo danh với Diêm vương rồi.

"Phốc...." Được sáu gã thị vệ đỡ lên nửa đứng nửa ngồi Tiêu nhiên phun ra mấy ngụm máu tươi, sau đó hắn oa oa khóc rống: "Tiểu Tứ tứ nôn ra máu, người Tiểu Tứ Tứ đau quá đau quá nga!"

"Thảo mẹ ngươi, thế nhưng lại ra tay nặng với một ngốc tử như vậy!" Không biết vì sao khi nhìn thấy Tiêu Nhiên chảy nước mắt cùng khóe miệng vương tơ máu đỏ tươi. Lông ngực Lam Ẩn Nhan bỗng lóe lên lửa giận, dưới cơn phẫn nộ nàng liền tránh khỏi cánh tay Tiêu Dật rơi xuống đất.

"Ba" chỉ nghe thấy một tiếng bạt tai vang dội, không khí trở nên đình chỉ....

�������>j��


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro