chương 20: đánh ngươi thì thế nào

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 20: Đánh ngươi thì thế nào?

"Ba" thanh âm bạt tai vang dội truyền đến, không khí liền đình chỉ lại.

Mọi người ánh mắt đều khiếp sợ nhìn Lam Ẩn Nhan đến ngay cả Miêu Miêu đang chuẩn bị xông lên cắn xé Tiêu Dật cũng đình chỉ công kích hồ nghi nhìn Lam Ẩn Nhan.

Sau đó nó đi tới bên cạnh Tiêu Nhiên ngoan ngoãn nằm xuống.

"Ngươi cũng dám đánh bổn vương?" một lúc lâu sau Tiêu Dật rốt cục cũng hồi thần con ngươi trừng lớn nhìn Lam Ẩn Nhan. Mà trên má phải trắng nõn của hắn rõ ràng in dấu năm đầu ngón tay đỏ hỏn.

"Đánh ngươi thì thế nào? Lão nương nhìn ngươi ngứa mắt!" Lam Ẩn Nhan hai tay chống lưng ngẩng cao đầu nhìn Tiêu Dật nói

"Bởi vì bổn vương làm Tiêu Nhiên bị thương cho nên ngươi khó chịu tát bổn vương!" Tiêu Dật hí mắt nhìn Lam Ẩn Nhan ngữ điệu khẳng định nói

"Chuẩn xác mà nói ta vẫn muốn đánh ngươi, mà khi ngươi làm Tiêu Nhiên bị thương khiến cho ta bạo phát mà thôi!" Lam Ẩn Nhan hừ lạnh đi đến bên người Tiêu Nhiên.

"Ô ô ô .... Tỷ tỷ, Tiểu Tứ Tứ nôn ra máu! Toàn thân Tiểu Tứ Tứ đều đau, đau quá!" nhìn thấy Lam Ẩn Nhan đi về phía mình, Tiêu Nhiên nghẹn ngào nói, nước mắt chảy ngày càng nhiều.

"Sáu người các ngươi chết hết rồi sao? Nhìn thấy Tiểu Tứ tứ bay đến vì sao không lại đỡ hắn?" Lam Ẩn Nhan hung hăng trừng mắt nhìn sáu gã Huyền Ảnh sau đó ngồi xuống nhẹ nhàng lau đi tơ máu nơi khóe miệng Tiêu Nhiên

Nàng cũng không hiểu vì sao mình lại như vậy nữa, vừa rồi khi nhìn thấy Tiêu Nhiên bị Tiêu Dật làm cho hộc máu miệng, ngồi dưới đất khóc kêu đau, lại không thể tự thân mình trả thù trong lòng nàng liền vô cớ bốc lên lử giận.

Có lẽ lúc nhìn thấy hành động đó của Tiêu Nhiên nàng liền nhớ đến kiếp trước của mình! Lúc đó khi mình mới vào tổ chức, bởi vì không hoàn thành nhiệm vụ đầu lĩnh giao cho nên nàng thường bị thủ lĩnh dùng thủy thiết liên tử ngâm muối đánh nàng cho đến khi da tróc thịt bong thì mới đem nàng ném vào lồng sắt bỏ đói mấy ngày mới thả ra.

"Nhan Nhan chảy máu, người Nhan Nhan đau quá đau quá!" những lời này nàng đã từng khóc la vô số lần trong lồng sắt với thủ lĩnh.

"Tiểu Tứ Tứ thổ huyết, thân người tiểu tứ tứ đau quá đau quá!" Những lời này là do Tiêu Nhiên bị Tiêu Dật làm bị thương mà lập đi lập lại. Cũng có lẽ vì lời nói này mà khiến cho lòng nàng đau đớn!

Mà khi nghe thấy lời nói của Lam Ẩn Nhan, sáu gã Huyễn Ảnh chỉ có thể co rút khóe miệng, trong lòng ủy khuất phản bác: ngươi cho rằng chúng ta không muốn giúp chủ tử sao? nhưng mà chủ tử cố ý đi tìm ngược chúng ta còn biết làm gì đây?

"Đã được giáo huấn chưa? Để xem ngươi sau này còn dám tùy tiện đá người nữa không?" lau sạch máu nơi khóe miệng, Lam Ẩn Nhan tức giận nhìn Tiêu Nhiên mắng.

"Ô ô ô....Tỷ tỷ giúp Tiểu Tứ Tứ lau máu, tỷ tỷ thật tốt!" Tiêu Nhiên rúc đầu vào lòng Lam Ẩn Nhan làm nũng.

"Đừng khóc! Ngoan, Từ nay về sau sẽ không có ai khi dễ Tiểu Tứ Tứ nữa, bởi vì tỷ tỷ sẽ bảo vệ ngươi!" hành động của Tiêu Nhiên làm cho thân thể Lam Ẩn Nhan cứng người, sau đó nàng nhẹ nhàng vuốt ve sợi tóc của Tiêu Nhiên ôn nhu nói.

Mà Lam Ẩn nhan vừa dứt lời, sáu gã Huyễn Ảnh liền nhìn Lam Ẩn Nhan bằng ánh mắt cổ quái, chủ tử của bọn hộ cần nàng bảo hộ sao? Nếu nàng biết võ công của chủ tử lợi hại cỡ nào chỉ sợ nàng sẽ cảm thấy lời nói này có bao nhiêu buồn cười a?

Mà Tiêu Dật vẫn bảo trì trầm mặc nghe thấy lời nói của Lam Ẩn Nhan liền lộ ra nghi hoặc. Chuyện gì xảy ra vậy? Tiêu Trác sẽ không vô duyên vô cớ hạ chỉ bắt mình thú Lam Ẩn Nhan, cho nên Lam Ẩn Nhan chắc chắn là người của Tiêu Trác rồi. Nhưng nếu nàng là người của Tiêu Trác thì còn tránh Tiêu Nhiên không kịp nữa là, nhưng vì sao lại chủ động có quan hệ với Tiêu Nhiên a? chuyện này quả thực có chút kì quái?

"Thật vậy sao? Tỷ tỷ sẽ bảo hộ Tiểu Tứ tứ sao?" Tiêu Nhiên đột nhiên ngẩng đầu lên ngấn lệ nhìn Lam Ẩn Nhan. Nhưng trong tâm hắn cũng một trận run run, nàng nói cái gì? Nàng nói nàng sẽ bảo hộ mình sao? Câu nói này có bao quen thuộc cùng xa lạ a, cũng vì lời nói này mà Tiêu Nhiên hắn đã quyết định, sau này dù có phát sinh chuyện gì hắn tuyệt cũng sẽ không làm hại đến nàng.

"Đúng vậy! Về sau tỷ tỷ sẽ bảo hộ Tiểu Tứ Tứ!" Lam Ẩn Nhan chậm rãi cười, sau đó nhéo nhéo khuôn mặt Tiêu Nhiên nói

"Lam Ẩn Nhan ngươi cùng Tứ đệ của bổn vương có tình cảm sao?" Tiêu Dật cười khẩy lạnh lùng nói

đại mi khẽ hạ xuống, thân mình Lam Ẩn Nhan chậm rãi đứng lên, chăm chú nhìn Tiêu Dật nói: "Như thế nào? Hay là tam vương gia cảm thấy một bạt tai kia còn chưa đủ nghiền, lại muốn thêm mấy cái nữa?"

"Không, bổn vương chính là có thiện ý nhắc nhở ngươi, ngươi giờ đã trở thành vương phi của bổn vương, ngươi nên có nghĩa vụ hầu hạ bổn vương! Nay dục hỏa của bổn vương đã bị ngươi đốt lên, cần phải có thân mình ngươi đến an ủi, nếu ngươi không muốn an ủi bổn vương vậy thì bổn vương cũng sẽ thu hồi ước định lúc trước, không chỉ thu hồi thân phận tam vương phi mà còn trục xuất ngươi ra khỏi phủ!" Tiêu Dật ngoài miệng tùy ý nói xong nhưng con ngươi lại thâm thúy càng không có biểu hiện gì

"Ngươi muốn bội ước?" Lam Ẩn Nhan con ngươi mị nói

"Có gì là không thể? Bổn vương lúc nói ra quy tắc cũng đâu có nói là không được bội ước đâu?" Tiêu Dật cười lạnh nói. Lam Ẩn Nhan ngươi không nên trở thành tam vương phi vào ở trong tam vương phủ của ta. Hảo, bổn vương cũng không muốn đuổi ngươi đi nữa, bổn vương sẽ từ từ tra tấn khiến ngươi sống không bằng chết, để cho ngươi phải tự mình rời đi. Tiêu Dật âm thầm nghĩ

"Thảo mẹ ngươi...." Lam Ẩn Nhan bốc hỏa nhìn Tiêu Dật

Nếu như mình không trở thành tam vương phi vậy thì tên tiểu bạch kia chắc chắn sẽ không đưa giải dược cho mình, vậy thì mình sẽ phải bị độc phát mà chết sao?

Mẹ nó, dù sao đây cũng không phải là thân thể của mình, cứ coi như bị chó cắn đi!

Mười lăm ngày nữa chỉ cần đợi tên tiểu bạch kia tự mình tìm đến, chính mình nhất định sẽ bức bách tiểu bạch kia giao ra giải dược. Chờ cho mình giải độc xong, thì sẽ rời khỏi tam vương phủ này. Đương nhiên trước khi rời đi nhất định sẽ tìm cơ hội thiến tên Tiêu Dật này.

"Lo lắng rồi sao? Nếu lựa chon tiếp tục làm tam vương phi thì ma ngoan ngoãn hầu hạ bổn vương? Còn nếu buông tha thân phận tam vương phi vậy thì mau chóng rời khỏi tam vương phủ đi?" Tiêu Dạt cố ý nói rõ

"Không phải cũng chỉ là một thân thể đã chết sao? Ngươi nếu đã rất muốn vậy thì cầm lấy đi?" Lam Ẩn Nhan nhún nhún vai biểu tình không sao cả nói

Nhìn thấy biểu hiện như vậy của Lam Ẩn Nhan, Tiêu Dật bỗng ngẩn người

Sau đó hắn cười ta vươn tay: "Vương phi mời! Tý nữa ngươi phải vất vả rồi!"

"Ta có cái gì phải vất vả, vất vả là vương gia mới đúng! Đúng rồi vương gia ngươi nhất định phải có đủ sức nha, trăm ngàn lần đừng có mà lực thì dư nhưng sức lại không đủ nha, vậy thì ta sẽ cảm thấy rất đáng tiếc đấy!" Lam Ẩn Nhan mặt không đỏ tim không gấp nói.

Trong thoáng chốc con ngươi Tiêu Dật mang theo kinh ngạc nhìn Lam Ẩn Nhan, dạng nữ nhân nào hắn còn chưa gặp qua, nhưng cũng chưa có gặp qua nữ nhân quái thai trước mắt này a.

Cho dù cả người tràn đầy sát khí cùng máu tươi còn chưa tính đến miệng toàn lời thô tục, thế nhưng nàng còn ở trước mặt nhiều nam nhân như vậy đón ý hùa lời với mình rõ ràng như thế, nàng thật đúng là tuyệt phối mà.

"Còn đứng ngốc ra đấy làm gì? Không phải ngươi đang rất vội vàng cầu ta an ủi sao? Vậy sao còn không mau đi trước dẫn đường đi?" Lam Ẩn Nhan đến trước mặt Tiêu Dật hai tay khoanh lại nói

"Hy vọng tý nữa ngươi cũng có thể bảo trì biểu tình bình tĩnh như vậy!" Tiêu Dật hừ lạnh phất tay sao bước về phía trước.

"Tỷ tỷ ngươi muốn cùng tam ca ca đi sao? Ngươi không để ý đến tiểu tứ tứ nữa sao?" Đúng lúc này, thanh âm ai oán của Tiêu Nhiên vang lên.

"Tiểu Tứ Tứ bị thương, sáu người các ngươi mau đưa hắn hồi tứ vương phủ đi nghỉ ngơi đi!" Lam Ẩn Nhan quét mắt nhìn sáu gã Huyễn Ảnh nói mang theo mệnh lệnh.

Thân thể sáu gã mới đầu ngẩn người sau đó nhìn Tiêu Nhiên

"Tỷ tỷ, vậy Tiểu Tứ Tứ đi về trước, chờ khi nào Tiểu Tứ tứ tốt lên, Tiểu Tứ Tứ sẽ đến tìm tỷ tỷ chơi đùa nha!" Tiêu Nhiên ủy khuất bĩu môi nói

"Ừ!" Lam Ẩn Nhan gật gật đầu nói

Sau đó sáu gã Huyễn Ảnh đem Tiêu Nhiên đỡ lên lưng Miêu Miêu chậm rãi rời bước ra khỏi tam vương phủ....

Nhìn thấy Tiêu Nhiên rời đi, con ngươi Lam Ẩn Nhan nhìn Nha hoàn sắc mặt trắng bệch đứng một bên Lam Tây Thành

"Tiểu thư..." Lam Tây Thành cũng nhìn lại muốn nói lại thôi.

"Yên tâm đi, không có việc gì!" Lam Ẩn Nhan nhìn Lam Tây Thành nở nụ cười quay đầu nhìn Tiêu Dật nói: "Nha hoàn cùng đồ cưới của ta đều đã mệt rồi! Phiền ngươi tìm giúp ta một chỗ cho đồ cưới cùng nha hoàn của ta nghỉ ngơi!"

"tý nữa sẽ có người đến an bài, ngươi chỉ cần hầu hạ tốt bổn vương là được!" Tiêu Dật hừ lạnh phất áo đi trước. Nhìn Tiêu Dật đi trước Lam Ẩn Nhan mặt không chút đổi đi theo sau. Toàn bộ tiền viện nhất thời chỉ còn lại một mình Lam Tây Thành không biết phải làm sao/

Lúc này bên ngoài tam vương phủ ---

"Lâp tức truyền tin cho yêu quái quỷ quái!" một đạo âm thanh âm lãnh khiến người ta sợ hãi vang lên.

"Chủ tử, cần dùng đến tứ sử để làm gì?"

"Hỏa thiêu tam vương phủ!" thanh âm lãnh lệ vang lên, sau đó một quả ngân châm trong tay áo hắn bắn ra, giết chết một tên thị vệ trong chỗ tối của tam vương phủ sau đó một thân ảnh xinh đẹp chợt lóe bí mật ẩn vào trong tam vương phủ...

1AyS


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro