chương 21: ngươi thực bạo lực

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong phòng ngủ bốn mắt nhìn nhau không một tiếng động.

Con ngươi hắn thâm trầm khó dò, con ngươi nàng bình tĩnh như nước, muốn nhìn thấu linh hồn đối phương.

Hai người vẫn không nói chuyện, bọn họ tựa hồ đều đang chờ đợi xem đối phương ai mở miệng trước.

Một lúc lâu sau, Tiêu Dật con ngươi vốn dĩ thâm thúy liền chuyển dần thành nghi hoặc

Đến giờ phút này thế nhưng nàng vẫn còn đủ bình tĩnh nhìn hắn, rốt cuộc nàng có phải là nữ nhân không vậy? hơn nữa vì sao ánh mắt của nàng lại khiến cho tâm mình có chút hốt hoảng đây? Thật đúng là kì lạ mà?

Bạc môi gợi lên đôi chút độ cong thản nhiên châm chọc chính mình, cánh tay Tiêu Dật vung lên đẩy  Lam ẩn Nhan ngã mạnh xuống giường

"Lam Ẩn Nhan hy vọng thân thể ngươi không xấu xí hù chết người như mặt ngươi." Tiêu Dật lộ ra ý cười khiến người sợ hãi.

Tay hắn dùng sức "Tê" vang lên, quần áo trên người Lam Ẩn Nhan liền bị Tiêu Dật thô lỗ xé rách, cái yếm đỏ tươi nổi bật trên nền da thịt tuyết trắng, phơi bày trước không khí.

"A, bổn vương thật không nghĩ tới, với khuôn mặt xấu như quỷ này, lại có thân mình trắng nộn nõn nà như vậy. Xem ra ông trời đối với ngươi không phải là không tốt." ngữ khí châm chọc, ngón tay lạnh lẽo vuốt ve lên làm da của Lam Ẩn Nhan

Nhưng ngay tại lúc ngón tay hắn chạm lên da thịt Lam Ẩn Nhan thân thể hắn bỗng nhiên cứng đờ.

Chết tiệt, tại sao lại có thể như vậy? Dạ thịt nàng tựa hồ có ma lực vô cùng kêu gọi khát khao trong cơ thể hắn. Thoáng chốc, đáy mắt Tiêu Dật có hơn một tia hoang mang không dễ phát hiện.

"nói nhiều quá, việc cần làm thì làm đi!" Bị Tiêu Dật ấp đảo trên giường Lam Ẩn Nhan cũng không thèm liếc mắt một cái nhìn đỉnh màn nói.

"Xem ra vương phi còn nóng vội hơn cả bổn vương a, nói vậy, liền phiền vương phi giúp bổn vương thay áo sau đó tự cởi bỏ quần áo trên người đi!" Tiêu Dật chậm rãi đứng thẳng người, từ trên cao nhìn xuống Lam Ẩn Nhan nói, nhưng sâu đáy mắt hắn che dấu tia hoang mang ngaỳ càng nhiều.

Không biết vì sao, lúc nhìn thấy mặt nàng không chút thay đổi, trong lòng mình không hiểu sao có chút tư vị gì đó. Nàng tựa hồ như không hề để ý đến bản thân nàng sắp bị mình vũ nhục!

Tiêu Trác dường như phái đến một kẻ trộm vô cùng vĩ đại rồi, kẻ trộm khiến hắn có chút khiếp sợ.

Lam Ẩn Nhan a Lam Ẩn Nhan, ta không thể không thừa nhận rằng ta cũng có chút thưởng thức ngươi a.

Bất quá thực đáng tiếc, thưởng thức thì thưởng thức, ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi.

Bởi vì ta tuyệt đối sẽ không mạo hiểm đem mối nguy hiểm có tính uy hiếp ta ở bên người được.

Cùng lúc đó, bên ngoài phòng ngủ Tiêu Dật có sáu gã hắn y thị vệ đang tuần tra tam vương phủ. thân ảnh mau hồng chợt lóe không một tiếng động đứng trên nóc phòng ngủ Tiêu Dật.

Mà sáu gã hắc y thị vệ kia liền đứng bất động trên hành lang. bởi vì bọn họ đã bị thân ảnh hồng kia điểm huyệt, bọn họ thế nhưng ngay cả bóng dáng đối phương ra sao cũng không có thấy.

"Ngươi thật sự muốn ta giúp ngươi cởi áo cùng thắt lưng?" trong phòng ngủ con ngươi Lam Ẩn Nhan từ trên đỉnh màn di động đến trên mặt Tiêu Dật lạnh lùng hỏi.

"Đương nhiên! Bổn vương đều là muốn tốt cho sau này, dù sao chuyện cởi bỏ áo cùng thắt lưng cũng rất lãng phí thể lực, bây giờ bổn vương muốn bảo tồn khí lực, như vậy mới có thể cho ngươi nhớ đến tận xương!" Tiêu Dật hé ra khuôn mặt hoàn mỹ như tiên, nhưng lời nói lại tà khí mười phần.

Khóe môi cười lạnh, Lam Ẩn Nhan nhẹ nhàng ngồi dậy đẩy thân người đang cưỡi trên người mình ngã xuống giường. Sau đó nàng dùng hai tay kéo quần áo trên người Tiêu Dật xuống, lập tức trong phòng vang lên một trận âm thanh "Tê" truyền ra.

"Cởi xong rồi!" một lúc lâu sau, Lam Ẩn Nhan thu hồi tay về, từ kẽ răng xuất ra ba chữ, mặt nàng không chút thay đổi nằm xuống.

Chậm rãi từ trên giường ngồi dậy, khóe miệng Tiêu Dật run rẩy cúi đầu nhìn quần áo trên người mình, nguyên bản bộ quần áo hoa lệ, qua tay Lam Ẩn Nhan chúng nó giờ phút này thật giống như những mảnh vải chắp vá trên người mình không đáng một đồng. Tay hắn nhẹ nhàng phủi xuống, bộ quần áo đã rách nát toàn bộ từ trên người hắn đều rơi xuống dưới.

"Ngươi thực bạo lực!" con ngươi Tiêu Dật chăm chú nhìn Lam Ẩn Nhan ngữ khí có chút không tự nhiên nói.

"Cũng vậy!" Lam Ẩn Nhan hừ lạnh

"Ngươi đây là cố ý khiêu khích ta?" Tiêu Dật nhướn mi, ánh mắt dừng tại nửa người trên của Lam Ẩn Nhan. Hắn đem áo của nàng xé rách, hiện tại nàng đem toàn bộ quần áo trên cơ thể mình phá hư, nói cách khác, lần này nàng thắng?

"Vậy thì thế nào? Bạo lực không phải là do ngươi đưa ra, ta cũng có thể có!" Lam Ẩn Nhan trào phúng nói.

"Phải không? Ngươi đã bạo lực giúp ta cởi vạt áo, vậy thì hiện tại ngươi có thể bao lực cởi quần áo của chính mình đi? Ngươi sẽ không phải là để cho rằng phương diện kia của ta có thể cường đại đến mức cách quần áo làm với ngươi?" Tiêu Dật híp mắt nhìn Lam Ẩn Nhan đáy mắt ẩn lệ khí.

Vô luận mình có kháng chỉ không cưới nàng, vẫn có thể giết nàng, Tiêu Trác liền nhân cơ hội này mà định tội mình. Đến lúc đó, chính mình sẽ cùng Tiêu Trác tất phải đụng binh đao.

Đương nhiên, bản thân mình cũng không sợ Tiêu Trác, bởi vì mình hoàn toàn có năng lực trừ bỏ hắn.

Nhưng mà trừ bỏ được Tiêu Trác thì nguyên khí chính mình cũng hao tổn trầm trọng, chỉ sợ đến lúc đó Tiêu Nhiên sẽ ngồi ngư ông đắc lợi rồi? Đương nhiên Tiêu Nhiên chưa phải là chính mà trọng yếu là người kia....

Cho nên vì đại cục suy nghĩ, bây giờ mình không thể giết nàng, nhưng mà phải thú nàng,

Nhưng nếu để cho nàng thân phận tam vương phi ở trong phủ thì đối với mình mà nói cũng là một tai họa.

Biện pháp tốt nhất bây giờ chính là làm cho nàng chủ động rời khỏi tam vương phủ, như vậy Tiêu Trác sẽ không có lý do định tội chính mình!

"Cô nãi nãi vừa mới giúp ngươi cởi bỏ y phục, lãng phí rất nhiều sức lực! Hiện tại tự mình không thể tự cởi được! Ngươi nếu muốn làm như vậy, thì chính mình liền động thủ đi! Nếu ngươi lười động thủ, như vậy ta coi như ngươi buông tha cho ta đấy!" Lam Ẩn Nhan lạnh băng nói, lòng nàng vẫn là hiện lên chút bối rối.

Nguyên bản nàng luôn tự an ủi chính mình, dù sao đây cũng không phải thân thể của mình, Tiêu Dật muốn chà đạp vậy thì chà đạp đi! Mà vào lúc này, nàng lại có chút lùi bước. Dù sao linh hồn nàng cũng sống trong thân thể này a, thời điểm thân thể này bị xâm phậm, cũng sẽ tra tấn linh hồn chính mình a? Mẹ nó, bây giờ rốt cuộc nàng lên làm cái gì a? Lựa chọn im lặng chịu đựng để Tiêu Dật tàn phá, hay là ....

"Buông tha ngươi? Ngươi thành công làm nổi lên hứng thú của ta, ta làm sao có thể bỏ qua đây? Ngươi chính mình không muốn cởi, vậy thì bổn vương liền hy sinh vậy, tự mình giúp ngươi cởi ra thôi!" Nghe lời nói của Lam Ẩn Nhan, Tiêu Dật ngây ra một lúc, sau đó liền nổi lên nụ cười tà mị đến cực điểm, tay hắn liền hướng cái yếm trên người Lam Ẩn Nhan tiến tới.

Thoáng chốc, thân mình nàng liền bộc chặt, cùng lúc đó thân ảnh hồng trên mái hiên kia, hai tròng mắt âm trầm đến cực điểm....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro