chương 22: cái gì gọi là thuận theo?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngay tại thời điểm tay Tiêu Dật sắp chạm đến yếm hồng, thân hình Lam Ẩn Nhan theo bản năng liền né tránh, tay Tiêu Dật nhất thời rơi vào khoảng không.

"Sợ?" nhìn hành động trốn tránh của Lam Ẩn Nhan, Tiêu Dật nhướn mày, ngữ khí châm chọc.

Mà nội tâm hắn lại nở nụ cười thị huyết, nguyên lai hắn vẫn là đánh giá cao nàng rồi, nói thế nào thì nàng chung quy vẫn là nữ nhân, đối mặt với nam nhân sắp tàn nhẫn xâm phạm nàng.

Sợ, quả thật là phản ứng bình thường. Nhưng là vì sao? Giờ khắc này nàng lại sợ, trong lòng lại dấy lên cảm giác mất mát đây?

Tiêu Dật liền thu liễm nụ cười trong lòng, tay nhanh như chớp nắm tóc nàng, không lưu tình đem thân thể nàng kéo ngồi dậy

"Lam Ẩn Nhan, hiện tại ngươi sợ cũng đã chậm rồi, trò chơi này chính ngươi lựa chọn chơi. Nếu hiện tại trò chơi đã bắt đầu, chúng ta cũng nên chơi thôi." Một tay Tiêu Dật nắm chặt tóc Lam Ẩn Nhan, một tay khác hướng cái yếm hồng của nàng.

Da đầu truyền đến đau đớn kịch liệt, khi ma trảo của Tiêu Dật tiếp cận, nhất thời làm cho hàng mi nàng dựng đứng lên, chỉ thấy nàng nhanh chóng nâng chân lên, dùng hết khí lực toàn thân hung hăng hướng phần eo Tiêu Dật đá tới.

Trong khoảng thời gian ngắn không phòng bị, Tiêu Dật liền bị Lam Ẩn Nhan ăn tươi nuốt sống đá bay xuống giường, mà trong lòng bàn tay hắn còn nắm dúm tóc, dúm tóc này chính là lúc hắn bị đá xuống giường đồng thời nhổ từ trên đầu Lam Ẩn Nhan xuống.

Mà ngay tại thời điểm Tiêu Dật bị đá xuống giường trong nháy mắt, trên mái hiên có người nào đó đang đứng liền thu hồi bàn tay về, trong lòng bàn tay nguyên bản chuẩn bị phóng ra ngân châm, con ngươi âm hàn nhìn chằm chằm lòng bàn chân, lòng bàn chân hắn hơi xốc mái ngói lên vừa vặn nhìn xuyên qua khe hở thấy rõ ràng chuyện vừa phát sinh bên trong.

"Sợ? Trong từ điển của lão nương chưa bao giờ có từ này!" lam Ẩn Nhan nhảy xuống giường, tay nhẹ phủi địa phương Tiêu Dật mới chạm tới lạnh lùng nhìn người nằm trên đất nói.

"Không có từ sợ? Vậy sao ngươi phải trốn?" Tiêu Dật lộ ra thân thể trần truồng, ném đi dúm tóc trong tay trào phúng nói.

"Lão nương trốn, không phải sợ! Mà là bởi vì cả người ngươi đều khiến lão nương ghê tởm. Tuy rằng ta cực lực che dấu nổi ghê tởm này, nhưng thật xin lỗi, ta còn không thể khống chế được!" ánh mắt Lam Ẩn Nhan hèn mọn nhìn thân mình trần truồng của Tiêu Dật gằn từng chữ một.

Lâm trận đối địch quan trọng nhất chính là khí thế. Cho nên nàng mới không thừa nhận vừa rồi chính mình trốn chạy là do sợ đấy! Hơn nữa người này quả thật nhìn từ trên xuống, từ trong ra ngoài tổng thể đều khiến mình ghê tởm.

"Ha ha..." con ngươi Tiêu Dật âm lãnh cười nhìn về phía Lam Ẩn Nhan nói: "Hiện tại ngươi có hai lựa chọn. Một : Lập tức cút ra khỏi tam vương phủ. Hai : quay trở lại giường nằm cho tốt, đợi ta đến chà đạp."

"Không phải bị người chà đạp thôi sao? Đương nhiên là có thể, coi như bị có điên cắn thôi. Con người của ta cái gì cũng không tốt, chỉ có một chút tốt chính là luôn luôn không cùng súc sinh so đo! Chẳng qua..." Lam Ẩn Nhan kéo dài âm cuối, mỉm cười nhìn Tiêu Dật.

"Chẳng qua cái gì?" ngoài dự kiến của Lam Ẩn Nhan, Tiêu Dật nghe mình bị mắng thành súc sinh thế nhưng không có phát hỏa, mà là muốn nghe nàng nói tiếp.

"Chẳng qua trước khi bị ngươi chà đạp, phiền toái người giải thích cho ta một chút cái gì gọi là thuận theo! Ta đối với từ thuận theo này thấy thật rất lạ, nếu ngươi không giải thích rõ ràng với ta, ta chỉ sợ sẽ hiểu lầm ý tứ của ngươi!" Lam Ẩn Nhan chậm rãi mở miệng nói, nhưng trong lòng lúc này lại không ngừng giãy dụa.

Nàng rốt cuộc nên lựa chọn tiêu sái rời đi hay là tiếp tục lưu lại đợi hắn lăng nhục đây?

Nếu rời đi, chính mình sẽ bị độc phát mà chết. Chết, nàng thật đúng là không sợ, nhưng mà nàng thật sự không cho phép chính mình chết một cách hoang đường, chết như vậy thật sự là sỉ nhục lớn với nàng.

Nhưng mà nếu lưu lại để chính mình bị Tiêu Dật lăng nhục, đây cũng không phải là cảnh không thể chịu đựng sao.

Mẹ nó, nguyên bản nghĩ đến với cái khuôn mặt xấu xí này, cho dù chính mình có trở thành tam vương phi, thì khẳng định Tiêu Dật sẽ không chạm đến mình.

Nhưng mà hôm nay nàng tính sai rồi, Tiêu Dật vì muốn bức mình phải rời tam vương phủ mà dùng phương pháp hạ lưu tàn phá thân thể mình. Người này, thực con mẹ nó đủ biến thái.

Chờ một chút, tựa hồ có gì đó không thích hợp. Con ngươi Lam Ẩn Nhan bỗng nhiện chuyển động.

Đúng rồi, lúc trước chính mình chứng kiến qua võ công của người này.

Có lương tâm mà nói thì nếu đơn độc đấu mình sẽ không phải là đối thủ của hắn, nhưng hắn vì sao không có giết mình mà lại muốn dùng phương pháp lăng nhục này để bức mình chủ động rời khỏi tam vương phủ đây? Hay là....

Ngay tại lúc suy nghĩ của Lam Ẩn Nhan đang lẫn lộn, Tiêu Dật cũng đã chậm rãi đến trước mặt nàng, con ngươi mang ý cười hắn dùng sức niết chặt cằm Lam Ẩn Nhan nói: "Ngươi muốn ta giải thích cho ngươi biết cái gì gọi là thuận theo bị ta chà đạp sao? Có thể!"

Tiêu Dật nói xong, nhanh chóng thu hồi tay lại, sau đó tay kia dùng nội lực áp về phía đầu vai Lam Ẩn Nhan, nhất thời thân hình Lam Ẩn Nhan lui về sau vài bước, sau đó ngã ngồi trên đất

"Người tới, truyền cầm phu nhân lại đây hầu hạ bổn vương!" con ngươi Tiêu Dật lập tức hướng ngoài cửa, lớn tiếng nói.

Lúc này cố ý bị Tiêu Dật đẩy ngã ngồi trên đất, Lâm Ẩn Nhan không có ý định đứng lên, con ngươi không chút để ý quét mắt nhìn phía sau Tiêu Dật, sau đó nàng duỗi thẳng gối tìm phương thức thoải mái nhất ngồi trên đất đợi xem diễn.

Hắn chuẩn bị cho mình xem hắn cùng cầm phu nhân gì đó va chạm sao?

Được rồi! Dù sao chính mình đến từ thế kỉ hai mươi mốt, vẫn chưa cùng nam tử nào kết giao qua, đối với chuyện nam nữ kia cũng có vài lần vụng trộm theo a Phiến đi rình mà biết được.

Nếu bây giờ có người nguyện ý trực tiếp thực hành tại hiện trường, nàng cũng nên là một người xem đúng nghĩa, nói không chừng còn có thể học hỏi thêm chút kiến thức a!

Đúng, để cho bọn họ biểu diễn xem so với a Phiến có tốt hơn không, chính mình có nên cho bọn hắn thêm góp chút ý kiến không? Lam Ẩn Nhan trong lòng âm thầm nói.

Tiêu Dật không nhịn được mà quét mắt nhìn cái người đang im lặng ngồi dưới đất kia, mâu trung hiện chút quang mang phức tạp, sau đó lạnh lùng nhìn về phía cửa.

Vì sao sáu gã thị vệ tuần tra không ai tiếp ứng cho hắn?

"Truy mệnh, mau đến phòng ngủ cho bổn vương!" Tiêu Dật vận dụng nội lực kêu gọi tên thị vệ khác tới. Lời vừa dứt, thân ảnh mỗ nam tử trên mái hiên liền chợt lóe rồi biến mất không thấy.

"Vương gia, triệu hồi thuộc hạ có chuyện gì?" chỉ trong nháy mắt một hắc y nam tử liền xuất hiện bên ngoài phòng ngủ, thanh âm cung kính hỏi.

"sáu gã thị vệ bên ngoài kia đã xảy ra chuyện gì?" Tiêu Dật lạnh lùng hỏi.

"Vương gia, sáu người bọn họ tựa hồ là bị điểm huyệt! Thuộc hạ lập tức giải huyệt cho họ!" Truy Mệnh cúi đầu hồi bẩm chi tiết.

"Một đám phế vật, cứ để cho bọn họ bị điểm như vậy đi! Ba ngày sau đến giải cho chúng! Hiện tại người lập tức tìm cầm phu nhân đến đây, nói nàng hầu hạ bổn vương!" Tiêu Dật lãnh lệ nói.

"Vâng!" Truy Mệnh vội đáp, sau đó biến mất ngoài cửa

Mà sau khi Truy Mệnh rời đi, mỗ nam tử lại xuất hiện trên mái hiên.

Thoáng chốc, con ngươi Tiêu Dật âm trầm nhìn về phía Lam Ẩn Nhan

Trên đời này chỉ có hai người có bản lĩnh khiến hắn không hề phát hiện ra điểm huyệt sáu gã thị vệ ở cửa, mà hôm nay lại phát sinh hết thảy mọi chuyện, điểm huyệt thị vệ đứng cửa người này chắc là Tiêu Nhiên? Tiêu Nhiên giờ phút này nhất định là ở gần đây, hắn quay lại nguyên nhân là vì cái gì đây? Sẽ không phải là vì Lam Ẩn Nhan này chứ?

Mà Lam Ẩn Nhan lại còn nhún vai, nhướn mi nhìn Tiêu Dật, con ngươi không tiếng động nói: Ngươi nhìn lão nương làm gì chứ? Cũng đâu phải lão nương đến điểm huyệt bọn họ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro