chương 23: diễn quá thất bại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong phòng lại yên tĩnh không một tiếng động.

Hắn đứng thẳng tắp, nàng ôm đất mà ngồi.

Hai tròng mắt đen đối diện nhau, va chạm giữa không trung hỏa hoa bắn bốn phía.

Mãi cho đến khi bên ngoài có một giọng âm thanh nũng nịu: "Vương gia, Cầm nhi có thể tiến vào sao?"

"Vào đi!" Tiêu Dật lạnh lùng mở miệng nói, con ngươi vẫn như cũ dừng trên người vẫn ngồi dưới đất kia.

Của nhẹ nhàng được mở ra, sau đó lẳng lặng khép lại.

Trong phòng xuất hiện một vị nữ tử mặc hoàng y yêu diễm, gáy ngọc thon dài, bộ ngực sữa như bạch ngọc nửa che nửa đậy, một thật trang phục hở hang.

Nàng ta kêu ngưng cầm, là một trong những vị thị thiếp đông đảo của Tiêu Dật.

Nhìn thấy Tiêu Dật không mảnh vải che thân đứng trong phòng, Ngưng Cầm cũng không có chút kinh ngạc nào.

Trên mặt cười quyến rũ , hành lễ với Tiêu Dật nói: "Cầm nhi thỉnh an vương gia."

"Lại đây đến bên người bổn vương!" ngữ khí Tiêu Dật không một chút độ ấm

"Vâng!" hoàn toàn không chịu ảnh hưởng từ ngữ khí của Tiêu Dật, Ngưng cầm vẫn giữ nét cười động lòng người kia, thân mình vặn vẹo hướng Tiêu Dật đi đến. Nhưng con ngươi nàng lại như cố tình hay vô ý quét mắt nhìn Lam Ẩn Nhan đang ngồi dưới đất kia, khi nàng nhìn đến nửa người trên quần áo bị xé hở ra của Lam Ẩn Nhan, lộ ra cái yếm màu đỏ kia, sâu trong con ngươi hiện lên nét âm trầm không dễ phát hiện.

"Vương gia!" đến bên người Tiêu Dật, Ngưng Cầm liền đưa tay xoa lên lồng ngực lõa lồ, mị nhãn nhộn nhạo nhìn Tiêu Dật môi đỏ mọng nhếch, nũng nịu hô.

Nhất thời đang ôm gối dưới đất xem diễn như Lam Ẩn Nhan khóe miệng không khỏi run rẩy, trong lòng nhịn không được hô ba chữ: Ta dựa vào!

"Cầm nhi, vương phi vừa nói, nàng không hiểu cái gì gọi là thuận theo bị bổn vương chà đạp. Bổn vương nghĩ lấy bản lĩnh của ngươi, hẳn là có thể giảng dạy cho vương phi rồi?" Tiêu Dật nói xong tay liền thô lỗ dứt đứt quần áo Ngưng Cầm.

"Bị vương gia sủng hạnh chính là vô cùng vinh hạnh làm sao có thể là chà đạp đây? Vương phi tỷ tỷ này thật đúng là rất không hiểu chuyện!" Ngưng Cầm ngoài miệng thì mềm mại nói, con ngươi mang theo châm chọc cười hướng Lam Ẩn Nhan.

"Chính vì nàng không hiểu chuyện, cho nên mới cần Cầm nhi tự mình chỉ dạy cho nàng a!" Tiêu Dật cười thị huyết, lòng bàn tay ôn nhu lướt qua mặt Ngưng Cầm.

"Vương gia xin yên tâm, Cầm nhi nhất định sẽ không cô phụ nhờ vả của vương gia, Cầm nhi nhất định dụng tâm chỉ giáo cho vương phi tỷ tỷ." Ngưng Cầm lập tức thở gấp một chút, thân mình giống như xà chủ động quấn quanh người Tiêu Dật.

"Tiện nhân, hảo hảo mà học, sau đó hầu hạ bổn vương! Nhớ kỹ, chốc nữa nếu ngươi không thể khiến bổn vương tận hứng, bổn vương sẽ khiến ngươi sống không bằng chết!" Tiêu Dật lãnh lệ nhìn Lam Ẩn Nhan nói.

"Vậy các ngươi cũng cần phải chỉ dạy tận tình đi? Nếu không làm sao ta có thể học đây?" mang theo ý cười Lam Ẩn Nhan nói, sau đó bàn tay chống cằm, nháy nháy mắt nhìn về phía Tiêu Dật cùng Ngưng Cầm.

Lời Lam Ẩn Nhan vừa dứt, Ngưng Câm liền khẩn cấp kiễng chân, đem môi Tiêu Dạt hôn lên, mà tay nàng bắt đầu len lỏi trên toàn thân hắn, muốn khơi mào lửa nóng trong cơ thể Tiêu Dật.

Mà Tiêu Dật nâng mi nhìn mắt Lam Ẩn Nhan sau đó liền đẩy chính mình đến trên người Ngưng Cầm, thân mình nhấp nhấp, con ngươi không chút cảm xúc...

Trong lòng Tiêu Dật cho rằng trực tiếp tàn phá thân thể Lam Ẩn Nhan có lẽ còn chưa đủ để tra tấn nàng.

Cho nên hắn liền kêu Ngưng Cầm đến đây, hắn cho rằng chính mình cùng nữ nhân khác phát sinh quan hệ, sau đó tàn phá thân thể Lam Ẩn Nhan, như vậy mới cho Lam Ẩn Nhan nỗi nhục nhã lớn nhất.

"A, ân, nga...." Tiêu Dật mãnh liến tiến công, làm cho Ngưng Cầm không nhịn được mà kêu lên.

Nhìn Tiêu Dật cùng thị thiếp của hắn trước mặt mình trình diễn một màn kích tình.

Lam Ẩn Nhan chậm rãi đứng lên, con ngươi hết nhìn đông lại nhìn tây, sau đó nàng hướng tới địa phương khác nhẹ nhàng tiêu sái tiến tới.

Mà Tiêu Dật cùng Ngưng cầm mặt ngoài một hồi triền miên, nhưng con người là thời thời khắc khắc chú ý đến Lam Ẩn Nhan, khi hắn nhìn thấy nàng rón ra rón rén hướng ghế dựa mà đi, con ngươi không khỏi phát hỏa, tiến công Ngưng Cầm lại càng mãnh liệt hơn.

Nữ nhân chết tiệt này đang làm cái gì vậy? Lại ngại đất lạnh, chuẩn bị tìm ghế dựa ngồi xuống sao?

Còn có, động tác nàng hướng về phía ghế dựa như vậy là sợ quấy nhiễu hắn cùng Ngưng Cầm biểu diễn sao? Tiêu Dật nghiến răng nghiến lợi nghĩ, lúc này hắn hoàn toàn không có phát hiện hành động của Lam Ẩn Nhan gây cho hắn không chỉ là phẫn nộ lại cực kì khó chịu, một loại khó chịu nói không nên lời.

Trong nháy mắt, Lam Ẩn Nhan đã đến bên bàn trà, ngoan ngoãn ngồi xuống ghế dựa, nàng tự cấp cho mình một chén thật ngon, sau đó miệng khẽ nhấp trà, con ngươi lại tỉ mỉ hướng về phía hai vị đang triền miên trước mặt kia.

"Ai nha, tam vương gia, biểu tình của ngươi rất cứng ngắc đó! Làm cho người ta có cảm giác ngươi không phải đang hưởng thụ mà là đang chịu tội đó nha!"

"Còn có a, cái kia là cái gì, Ngưng Cầm đang làm gì? Thanh âm của ngươi thật quá khó nghe a! một chút cũng không kích tình gì cả!"

"Mặt khác, động tác của hai người các ngươi cũng không hoàn mỹ một chút nào. Hoàn toàn giống như đang đánh đấm,xé ránh lẫn nhau, quả thực quá mất mặt, quá thất bại!" Lam Ẩn Nhan tặc lưỡi lắc đầu, hảo tâm nhắc nhở.

Trong phút chốc, hai người kia liền trợn mắt há hốc mồm nhìn về phía Lam Ẩn Nhan.

"Lam Ẩn Nhan, ta là cho ngươi học tập, không phải cho ngươi đến phê lời bình!" vài giây sau, sắc mặt Tiêu Dật xanh mét nói như rít gào, con ngươi lại thêm vài phần lửa giận.

"Nhưng mà các ngươi biểu diễn một chút cũng không có hay, ta căn bản không có cách nào học a?" Lam Ẩn Nhan ủy khuất nhìn mắt Tiêu Dật nói.

"Ngươi..." mâu trung Tiêu Dật hỏa diểm giữ tợn, tay hắn gắt gao kháp chặt trên da thịt Ngưng Cầm. Mà lúc này trên mái hiên đứng một người nào đó một mực yên lặng, khi nghe lời Lam Ẩn Nhan vừa nói xong, con ngươi tràn đầy ý cười, đó không có một chút gì khác mà chỉ có sủng nịnh ý cười.

"Vương gia, ngài... Ngài làm Cầm nhi đau!" Ngưng Cầm ôn nhu nói, tuy rằng thân thể nàng bị Tiêu Dật kháp đau đến chết nhưng mà trên mặt vẫn như cũ một mảnh sắc xuân nhộn nhạo.

Lam Ẩn Nhan lập tức nhún vai, trên mặt lộ ý cười xin lỗi, nàng nhấp ngụm nước trà, sau đó môi đỏ mọng khẽ mở nói: "Thực xin lỗi, các ngươi cứ tiếp tục đi! Nếu phát hiện không tốt chỗ nào, ta sẽ tận lực không sửa đúng nữa!"

"Vương gia, đừng để ý đến nàng, chúng ta tiếp tục a!" Ngưng Cầm âm trầm liếc nhìn Lam Ẩn Nhan, thân mình quấn quanh thân hình Tiêu Dật, kiều mị đến thất thần kêu gọi.

Kì thật trong lòng nàng rất rõ ràng, Tiêu Dật đối với nàng căn bản không có một tia tình ý nào, cho dù Tiêu Dật thường xuyên triệu nàng thị tẩm cũng thuần túy chỉ để phát tiết. Nhưng mà nàng cũng không để ý, bởi vì nàng yêu nam nhân này, khăng khăng một mực yêu nam nhân này.

Mà Tiêu Dật giống như không có nghe thấy lời nói của Ngưng cầm, đột nhiên bắt lấy ngừng Ngưng Cầm đẩy ngã trên đất, sau đó âm trầm đến trước mặt Lam Ẩn Nhan.

"Như thế nào? Hay là vương gia vừa rồi dùng nhiều sức quá có chút khát nước, muốn uống ngụm trà rồi lại tiếp tục!" Lam Ẩn Nhan vừa nói, vừa ân cần lấy một chén không, nhanh chóng rót đầy nước trà, mắt nàng mang theo tia lấy lòng đưa cho người đang chậm rãi tới gần nàng Tiêu Dật....

����(;/�î

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro