Chương 5: Slytherin

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi bất ngờ vô cùng. Ron và Harry thì cứ trợn trừng mắt lên. Tên Draco Malfoy thì làm cái mặt đắc ý vểnh lên trời, kiểu như 'đấy, tôi đã bảo rồi mà'. Huynh trưởng nhà Slytherin cười một cách thỏa mãn :
- Nhà Gryffindor có Harry Potter. Còn nhà Slytherin có thiên tài Savius, để xem ai hơn ai nào, người chỉ dựa vào may mắn thì được bao lâu.

Tôi hoàn toàn câm nín. Tên này không thể im lặng được hả. Chứ tôi hoàn toàn không cần ai nói nhiều về cái tài năng bẩm sinh của gia đình tôi đâu nha. Cơ mà cái chính là lỡ họ ghét tôi thì sao, ý tôi là ở trong nhà Slytherin thì không được hay lắm đối với họ, chứ tôi thì tuyệt nhiên không có một chút thành kiến.

Lỡ Harry, Ron và Hermione ghét tôi thì sao? Tôi chỉ quan tâm đến họ, còn những người khác tôi cóc thèm quan tâm.

Tôi ngồi xuống dãy bàn nhà Slytherin, chợt nhìn sang thằng Malfoy bên cạnh, nó vẫn vênh váo và đắc ý như vậy, điều này khiến tôi nghĩ muốn tát cho nó một cái, và... tôi làm thế thật

Cú tát không quá mạnh, nhưng nó lưu lại một vết tích khá rõ ràng trên mặt Malfoy và âm thanh vang dội luôn, đủ để mấy đứa ngồi gần đó phải nghe thấy

Pansy Parkinson thì đang cố nhịn cười, còn Blaise Zabini thì rất không khách khí cười rất to, to đến mức cả mấy đứa bên dãy bàn nhà Gryffindor cũng nghe thấy, điển hình là hai anh em sinh đôi nhà Weasley và Ron. Họ cười phá lên khiến mọi người chú ý đến gò má ửng đỏ và gương mặt sững sờ của Malfoy với bàn tay còn chưa kịp thu lại của tôi.

Ron giơ ngón cái với tôi, điều đó khiến tôi an tâm phần nào, nếu Ron không ghét tôi, thì chắc Harry và Hermione cũng vậy. Malfoy tức tối lầm bầm : " Tôi thề là không có lần sau, Lyris Savius, tôi sẽ không nhịn nữa đâu." Cậu ta thực sự buồn cười đấy, và tôi cười thật.

Và Lyris Savius cười, tiếng cười trong trẻo như tiếng chuông bạc, không phải nụ cười bắt chước của Helen, không phải điệu cười khinh khỉnh của cha, mà là một nụ cười thực sự, thu hút khá nhiều người để ý đến nó. Draco Malfoy đã thôi tỏ vẻ bực bội, cậu tròn mắt nhìn nó chằm chằm, cho đến khi nó ho khẽ một tiếng ( thật ra thì cũng không khẽ lắm đâu ), cậu ta mới quay mặt đi, chỉ nhìn thấy hai vành tai đỏ hồng.

Lyris thì không biết điều này, nó chỉ nghĩ rằng mọi người nhìn nó là vì sự việc ban nãy, nhưng thú thật rằng nó thực sự rất đáng yêu, nhan sắc cha mẹ nó đều thuộc hàng cực phẩm mà lị.

Giáo sư McGonagall cuộn bản danh sách lại và cất nón phân loại đi.

Cụ Dumbledore đứng dậy. Cụ tươi cười với tất cả học sinh, hai cánh tay cụ dang rộng, tưởng như không có gì có thể làm cho cụ vui hơn là được nhìn thấy tất cả những học sinh của mình tại đây. Cụ nói:

- Chào mừng các con bước vào niên học mới ở Hogwarts. Trước khi các con nhập tiệc, ta có đôi lời muốn nói. Những lời ấy là ngu đần! Mít ước! Vặt vãnh! Véo! Cám ơn!

Cụ ngồi xuống. Moi người vỗ tay hoan hô. Tôi lôi quả cầu theo dõi ra và nhìn vào, tôi nhìn thấy Harry hỏi Percy:

- Cụ… cụ… cụ ấy… có… mát không vậy?

- Mát hả?

Peeves vui vẻ nói:

- Cụ là thiên tài! Phù thủy giỏi nhất thế giới! Nhưng mà, ừ, đúng, cụ cũng có hơi mát một tí tẹo. Ăn khoai tây không Harry?

Harry đang há hốc miệng ra vì kinh ngạc. Những cái dĩa trống trước mặt chúng tôi giờ đây đã đầy ắp thức ăn. Thịt cốt lết, đùi trừu, xúc xích, thịt ba chỉ và bít tết, khoai tây luộc, khoai tây nướng, khoai tây chiên, bánh mì Yorkshire, đậu, cà – rốt, nước chấm, sốt cà chua, và… chắc để cho quái dị, có cả những con bọ the.

Harry đang chất vô dĩa của  cậu mỗi thứ một chút, ngoại trừ món bọ the, và bắt đầu ăn. Tôi cũng lấy cho mình một ít thịt bít tết,  bánh mì và bắt đầu dùng bữa.

Con ma mặc áo cổ xếp đứng cạnh. Nó buồn bã nhìn Harry cắt miếng bít tết:

- Trông ngon nhỉ!

Harry ngỏ ý mời:

- Ông không ăn sao…?

Con ma nói:

- Ta đã không ăn gần bốn trăm năm rồi. Dĩ nhiên là ta không cần ăn nữa, nhưng ta vẫn nhớ thói quen ăn uống. Hình như ta chưa tự giới thiệu thì phải? Ta là ngài Nicolas de Mimsy – Porpington trong tháp Gryffindor.

- A! Cháu biết ông là ai rồi!

Ron nghe tới đó la lên đột ngột.

- Các anh của cháu có kể về ông – ông là Nick suýt mất đầu.

Con ma sượng sùng:

- Ta yêu cầu các cháu gọi ta là ngài Nicolas de Mimsy.

Nhưng thằng bé tóc bím vàng Seamua Finningan cắt ngang:

- Suýt mất đầu? Làm sao mà ông suýt mất đầu?

Ngài Nicolas rõ ràng phật ý vô cùng, như thể câu chuyện tào lao nho nhỏ này diễn ra theo hướng hoàn toàn ngoài ý muốn.

Kiềm lòng lắm, ngài cáu kỉnh đáp:

- Như thế này này…

Ngài nắm vành tai trái của mình kéo lên. Cả cái đầu tuột ra khỏi cổ, ngoẹo xuống vai như thể máng vô một cái móc. Hiển nhiên là đã từng có kẻ cố chém lấy đầu ngài, nhưng có lẽ kẻ đó làm không khéo léo gọn gẽ cho lắm. Vẻ sợ hãi trên nét mặt bọn trẻ làm cho ngài Nick suýt mất đầu hài lòng. Ngài đặt cái đầu vào vị trí cũ, ho húng hắng và nói:

- Thế, xin chào các cư dân Gryffindor mới toanh. Ta hy vọng các cháu sẽ giúp chúng ta giành chức vô địch nhà năm nay, được chứ? Chưa bao giờ mà nhà Gryffindor mất chức này lâu như vậy. Nhà Slytherin đã liên tục giữ cúp này suốt sáu năm nay. Nam tước đẫm máu ngày càng huênh hoang không chịu nổi. Hắn là con ma nhà Slytherin đấy.

Harry nhìn qua dãy bàn Slytherin và thấy một con ma ghê rợn ngồi bên đó, hai hốc mắt trống không nhìn đăm đăm, một gương mặt buồn thảm, và tấm áo dài bê bết máu lấm tấm bạc. Con ma đó ngồi bên cạnh Malfoy, và Harry trông rất khoái chí khi nhận thấy Malfoy có vẻ bực bội vì bị xếp chỗ ngồi như vậy.

Seamus hỏi, hết sức hào hứng:

- Làm sao mà ông ấy bê bết máu như thế?

Nick suýt mất đầu tỏ ra tế nhị:

- Ta chưa bao giờ hỏi hắn về điều đó.

Sau khi mọi người đã ăn uống no nê, thức ăn thừa trên dĩa cũng tự động biến mất dần, đề lại những cái dĩa sạch boong như trước. Lát sau, món tráng miệng hiện ra. Hàng tảng kem đủ các vị mà người ta có thể nghĩ ra, bánh mật, bánh sôcôla nhồi kem, mứt, đậu, dâu, thạch, ché nếp… đủ thứ.

Harry tự xắn cho mình một miếng bánh mật. Lúc này câu chuyện phiếm đã chuyển sang đề tài gia đình. Seamus nói:

- Tôi nửa này nửa kia. Ba tôi là dân Muggle. Mẹ tôi không hề nói cho ba tôi biết bà là dân phù thủy. Khi cưới nhau rồi, ba tôi mới biết. Một cú sốc ghê gớm cho ổng.

Những đứa trẻ chung quanh bật cười. Ron hỏi:

- Còn bồ thì sao hả Neville?

- À, bà tôi nuôi dạy tôi, bà tôi là một phù thủy. Nhưng cả nhà tôi đến lớn vẫn nghĩ tôi chỉ là dân Muggle trăm phần trăm. Ông cậu Algie cứ thừa lúc tôi không đề ý là tìm cách thử xem tôi có nảy ra được tí phép thuật nào không. Có lần ông đem trấn nước tôi ngoài câu cảng, tôi xém chết luôn! Nhưng mà chẳng có gì đặt biệt xảy ra hết. Mãi đến khi tôi lên tám… kỳ đó ở trên lầu, ông cậu Algie đến uống trà, ổng nắm cổ chân tôi trút ngược xuống đưa ra ngoài cửa sổ. Đang vậy thì mợ Enid đưa ổng ổ bánh trứng, ổng vô tình buông tôi ra để cầm bánh. Tôi rớt xuống đường rồi dội ngược lên, lăn ra ngoài vườn, không sao cả. Bà tôi mừng đến phát khóc. Tất cả mọi người đều mừng. Phải như mấy bồ thấy mặt họ lúc tôi nhận được giấy gọi nhập trường. Mọi người đều nghĩ tôi không đủ năng khiếu ma thuật để được đi học. Ông cậu Algie mừng đến nỗi mua cho tôi một con cóc nè!

Bên cạnh Harry, huynh trưởng Percy và Hermione đang trò chuyện về bài vở (đại khái: anh hy vọng các em bắt đầu học ngay, có nhiều thứ phải học lắm, anh đặc biệt thích môn biến hóa, em cũng biết đấy, biến cái này thành cái khác, dĩ nhiên đó là môn rất khó. Em sẽ bắt đầu với những vật nhỏ, chẳng hạn như biến que diêm thành cây kim.)

Trên những dãy bàn cao, lão Hagrid đang say sưa nốc rượu. Giáo sư McGonagall trò chuyện với cụ Dumbledore. Giáo sư Quirrell, đầu đội khăn vành lớn, đang nói chuyện với một giáo viên có mái tóc đen nhờn bóng, mũi khoằm, da tái xám.

Thế rồi, rất nhanh, rất đột ngột, cái ông giáo mũi khoằm, qua cái khăn vành của giáo sư Quirrell, nhìn thẳng vào mắt Harry.

- Ối!

Harry xoa tay lên trán. Percy hỏi:

- Chuyện gì vậy?

- Kh… không có gì.

Harry hỏi Percy:

- Người đang nói chuyện với giáo sư Quirrell là ai vậy?

- A, em đã biết giáo sư Quirrell rồi hả? Hèn gì ông ấy có vẻ bồn chồn đến thế. Người kia là giáo sư Snape. Ông dạy môn độc dược, nhưng ông chẳng muốn dạy môn đó. Ai cũn biết là ông muốn giành công việc của giáo sư Quirrell. Ổng rành kinh khủng về nghệ thuật hắc ám, ông Snape ấy.

Cuối cùng bữa ăn tráng miệng cũng xong. Giáo sư Dumbledore lại đứng lên cả sảnh đường im lặng.

- E hèm! Chỉ vài lời thôi, bây giờ chúng ta đã ăn uống no nê. Tôi có vài lưu ý đầu niên khoá gởi đến các con. Học sinh năm thứ nhất nên biết là khu rừng trên mặt đất cạnh trường là rừng cấm. Một số học sinh lớp lớn cũng nên nhớ kỹ điều ấy.

Nói tới đó, đôi mắt cụ Dumbledore hấp háy nhìn anh em sinh đôi nhà Weasley, rồi cụ tiếp tục:

- Tôi cũng được ông Flich, giám thị, yêu cầu nhắc nhở tất cả học sinh là không được dùng phép thuật ngoài lớp học, trong hành lang. Các trận bóng Quidditch sẽ được tổ chức vào thứ hai của học kỳ. Bất cứ ai muốn chơi cho đội nhà mình thì liên hệ với bà Hooch. Và cuối cùng, tôi phải nói trước cho các con biết là năm nay, hành lang tầng thứ ba phía bên tay phải là khu vực cấm. Ai muốn chết một cách cực kỳ đau đớn thì cứ mò đến đó.

Harry bật cười, hỏi Percy:

- Cụ ấy nói nghiêm túc chứ hả?

Percy cau mày trước những lời giáo huấn của cụ Dumbledore:

- Phải, nghiêm túc đó! Cũng hơi lạ, bởi vì cụ Dumbledore thường nói rõ lý do chúng ta không được phép đi đâu đó. Thí dụ như không được vào rừng vì đầy thú dữ nguy hiểm. Còn vụ này… anh nghĩ ít nhất cụ cũng nên nói cho các huynh trưởng biết.

Cụ Dumbledore lại nói:

- Và bây giờ, trước khi đi ngủ, chúng ta cùng hát một bài ca của trường.

Tôi nhận thấy nụ cười của các giáo sư khác chợt tắt lịm, mà, cũng phải thôi.

Cụ Dumbledore vẫy cây đũa thần của cụ như thể đuổi con ruồi đậu ở chót gậy. Từ đầu gậy tuôn ra một chuỗi nơ vàng, uốn lượn như rắn và kết thành chữ phía trên các dãy bàn. Cụ Dumbledore bảo:

- Mỗi người tự chọn tông thích hợp cho giọng hát của mình. Nào, chúng ta bắt đầu:

Và cả trường gào lên:

Hogwarts, Hogwarts, Hogwarts

Làm ơn dạy chúng tôi đôi điều

Dù chúng tôi già hói

Hay trẻ măng với đầu gối ghẻ

Đầu chúng tôi có thể nhồi nhét!

Những điều thú vị

Bởi vì bây giờ chúng tôi trần trụi và đầy không khí

Ruồi chết và ít lông bụi

Hãy dạy chúng tôi điều gì đáng biết

Trả lại điều gì chúng tôi đã quên

Hãy làm hết sức mình

Phần còn lại để chúng tôi tự do

Và học cho đến khi đầu óc nhũn rữa.

Bài hát chấm dứt, người dứt trước, người xong sau. Sau rốt chỉ còn hai anh em sinh đôi nhà Weasley là còn gân cổ hát bằng nhịp điệu đưa đám lê thê. Khi hai đứa hát xong, cụ Dumbledore giơ cây đũa thần lên thu hồi các lời ca và vỗ tay, cụ vỗ tay to nhất. Vừa chùi mắt cụ vừa nói:

- Ôi! Âm nhạc. Đó là phép mầu vượt xa mọi pháp thuật mà chúng ta có thể làm được ở nơi đây. Thôi, đi ngủ. Mọi người biến đi cho!

Dân Gryffindor năm thứ nhất theo Percy đi len qua đám dông đang trò chuyện, ra khỏi sảnh đường, lên một cầu thang đá hoa cương. Tôi cất quả cầu theo dõi vào và đi theo huynh trưởng nhà Slytherin.

Qua một đống các dãy hành lang ngoằn nghèo, chúng tôi đi xuống thật sâu dưới Hogwarts. Phòng sinh hoạt chung nhà Slytherin nằm sâu dưới hầm ngục của Lâu đài Hogwarts, dưới đáy Hồ Đen. Chúng tôi đi đến một bức tường bằng đá ẩm ướt, huynh trưởng Felix Rosus đọc thật to mật khẩu : " Thuần huyết ." Và bức tường đá trượt ra để lộ một lối đi hình chữ nhật.

Phòng sinh hoạt chung nhà Slytherin là một căn phòng dài, ánh sáng màu xanh do nằm dưới hồ nước, chất đầy đầu lâu và tạo tác bằng bạc. Chúng tôi đi vào trong, căn phòng cực kỳ rộng lớn nhưng đồng thời cũng cực kỳ âm u, những ngọn nến cháy lờ mờ khắp phòng, bên cạnh lò sưởi là chiếc ghế bành lớn và xung quanh là nhiều chiếc ghế nhỏ cùng với bàn.

Có vẻ ở đây sẽ khá là yên tĩnh, một trong những điều tôi thích ở Slytherin là họ sẽ gần như không thèm tò mò về những điều bạn đang làm, hay nói cách khác là họ tôn trọng lợi ích cá nhân của nhau. Khi ở Slytherin, bạn không cần lo lắng nhiều về tin đồn, mọi thứ đều sẽ thật yên tĩnh, sẽ không có ai mách lẻo hay chọc phá bạn, vì họ lịch sự và quý tộc, miễn bạn là một Slytherin. Chỉ thế thôi. Và yên chí đi, kể cả bên ngoài có chửi bới tôi thế nào, thì tôi tin chắc rằng họ sẽ chả làm gì tôi đâu, nhà Slytherin là cực kỳ thích bao che khuyết điểm đấy.

Malfoy huých cùi chỏ vào tôi, cậu ta lại cười, cái điệu cười chuẩn Malfoy : "Này, cô đấy, tôi đã bảo là cô không phù hợp với bọn đó mà, đến cái nón phân loại cũng phải thừa nhận điều đó, thấy chưa."

Tôi quay sang nhìn cậu ta, thở dài rồi nói : "Tùy ngài nghĩ thôi, thưa quý ngài Malfoy, nhưng cậu cũng đâu thể cấm tôi nói chuyện với họ đúng chứ, nhưng yên tâm, tôi sẽ không có bỏ bê cậu đâu." Tôi tinh nghịch cười.

Malfoy ho nhẹ, má ửng hồng làu bàu : " Đàng hoàng lại đi cô nương."

- Wow, mặn mà dữ nha Malfoy, tớ còn chưa có thấy cậu đỏ mặt bao giờ nhé.
Blaise Zabini vỗ vai Malfoy và giơ ngón cái với tôi

-Thường thôi Zabini, cậu sẽ còn có thể thấy nhiều hơn nữa
Tôi mỉm cười đáp lại.

Đang lúc Pansy Parkinson định nói gì đó, huynh trưởng Felix Rosier thét lên bắt chúng tôi phải trật tự để nghe anh ta nói về quy định và luật lệ của nhà Slytherin rồi phân chia vai vế gì đó, và cuối cùng là chia phòng kí túc xá. Do học sinh mới của Slytherin khá ít nên chúng tôi được ở hẳn phòng riêng, cũng tiện, tôi thích thế.

Phòng của tôi là một căn phòng nằm ở cuối hành lang. Tôi bước vào trong, khá rộng rãi, tường được quết sơn màu xám trắng, với lá cờ biểu tượng nhà Slytherin treo ngay trung tâm. Có một cái giường nằm trong góc, khá to, một cái bàn và kệ sách kê sát tường, một cái ghế bành đơn nằm cạnh cái bàn trà.
Có nhà tắm và nhà vệ sinh riêng, một tủ quần áo bằng gỗ, một cái thảm màu bạc to gần như bằng cả căn phòng. Hành lý của tôi đã được mang sẵn đến để ở một góc phòng.

Và, tôi nhìn thấy một cái hộp bằng bạc xinh đẹp để ở trên cái tủ gỗ đầu giường, tôi tiến đến mở nó ra nhưng nó đã bị khóa. Chợt, cái mặt dây chuyền bạc hình chiếc lông vũ của tôi nóng lên, đây là món quà sinh nhật mẹ tặng tôi khi tôi lên năm, và giờ nó nóng đến mức không chịu nổi. Ơ kìa, trên chiếc hộp có một cái khe, bản năng mách bảo tôi cắm cái mặt dây chuyền vào và tôi đã làm thế. Chiếc hộp mở ra, và dường như nó được ếm bùa không gian vĩnh viễn, bên trong là đầy ắp những đồng galleon và một cái nhẫn bạc cũng hình lông vũ, có lẽ nó cùng một loại với cái mặt dây chuyền.

Tôi đeo nó vào, và nó tự điều chỉnh kích cỡ vừa với ngón tay tôi, hay thật, và... nó biến mất, không... nó không biến mất, tôi vẫn cảm nhận được nó, vậy là... nó tàng hình ? Tôi khẽ động vào nó và nó hiện ra như cũ. Cái này, chắc phải có công dụng gì đó đặc biệt, có lẽ tôi sẽ nghiên cứu nó sau.

Có lẽ, nó liên quan đến gia tộc Savius, dù sao thì Helen cũng là người đưa mặt dây chuyền này cho tôi mà, có điều gì đó thật sự mờ ám đây và tại sao cái hộp bạc này lại nằm trong phòng tôi ?

Tối đó, sau khi sắp xếp đồ đạc xong, tôi trằn trọc mãi mà vẫn không ngủ được, và đó là lúc tôi nhìn thấy cậu ta đang rón rén đi vào phòng của tôi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro