Chương 8 :Tạm thời chưa nghĩ ra tên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngoại trừ Mymor ra, có khoảng năm, sáu con cú khác bay tới và đậu xuống chỗ tôi. Uhm, Mymor mang thư và bánh kẹo mẹ tôi gửi tới. Vậy những con khác mang cái gì ? Và ở đâu ra mà lắm thế ? Chúng là do ai gửi tới ? Tôi nhíu mày thật sâu.

A, tôi nhận ra, một trong số đó là Hedwig, Harry mang gì cho tôi đấy ? Khá là thích thú lấy lá thư từ trên chân Hedwig xuống, tôi tò mò. Có việc gì mà Harry phải gửi thư ? Nói luôn không tiện sao ? Tháo những lá thư từ trên chân những con cú lạ mặt khác xuống, tôi nhận ra. Một trong số đó là thư tình, cái cậu nam sinh nhà Slytherin lần trước lại gửi thư đây mà. Vậy, bốn bức còn lại ?

Tôi cất chúng cẩn thận trong phòng ngủ riêng kí túc xá nhà Slytherin, ở nơi mà Draco sẽ không có khả năng bới tung lên được, rồi yên tâm rời khỏi.

Trưa đó, vào khoảng ba giờ rưỡi, chúng tôi xuống sân để học môn bay, lũ sư tử nhỏ vẫn chưa đến.
Blaise khều tay tôi:
-Tên Hawson lại gửi thư tình cho cậu hả? Gớm thật, mới có vài ngày kể từ khi nhập học... Cơ mà đâu chỉ có một bức, có cả đống con cú sà xuống bàn cậu, ai nữa ấy nhỉ?

Tôi nhún vai
-Ai mà biết, tôi chưa xem, có lẽ đó còn chẳng phải là thư tình nữa, nhưng mà cái của Hawson thì đúng là thư tình thật...

Draco nhăn nhó đi về phía chúng tôi, mặt cậu ta đen như đáy nồi :
-Lúc nào cũng để người khác phải chờ, quái lạ thật đấy, Lyris Savius

Oan thật nha, tôi đâu phải lúc nào cũng thế, tôi chỉ là đang không muốn tiếp tục nghe cậu ta luyên thuyên về bay ở trên cán chổi và rằng cậu ta ngầu như thế nào khi thoát hiểm trong gang tấc khi bị bọn Muggle săn đuổi bằng trực thăng.

Bọn Harry cuối cùng đã tới, nếu không thì tôi không chắc là mình còn có thể chịu nổi không.

Giáo viên môn Bay, bà Hooch, đã đến. Bà có mái tóc xám, ngắn, và đôi mắt vàng rực như mắt chim ưng.

Bà quát:

- Nào, còn chờ gì nữa? Mỗi trò tới đứng kế một cây chổi, nhanh lên nào!

Tôi liếc xuống cây chổi cạnh chân mình, thấy nó lởm chởm, cũ kỹ làm sao.

Bà Hooch đứng phía trước ra lệnh:

- Tay phải đặt trên cán chổi và hô: LÊN.

Mọi người gào to:

- LÊN.

Cây chổi của tôi lập tức nhảy tõm vô tay, Harry và Draco cũng thế. Trong lớp, chỉ có vài đứa làm được như vậy. chổi của Hermione chỉ lăn nhẹ trên mặt đất, còn chổi của Neville thì không hề nhúc nhích. Nhìn nó run thế kia thì chổi nào thèm nghe nó chứ ? Chổi cũng có linh tính mà.

Bà Hooch bấy giờ mới chỉ cách cho chúng tôi trèo lên cán chổi mà không bị tuột xuống. Bà đi qua đi lại để sửa thế cho lũ học trò. Harry và Ron trông có vẻ khoái chí cực kỳ khi nghe bà Hooch mắng Draco là học mấy năm rồi mà sao cứ làm trật.

- Bây giờ, khi tôi thổi còi, các trò đạp mạnh chân xuống mặt đất. Nắm cán chổi cho chặt, bay lên chừng một thước, rồi hạ xuống bằng cách chồm tới trước một chút. chú ý tiếng còi. Ba... hai...

Neville, do nhấp nhỏm vì quá lo lắng, lại sợ bị rớt lại đằng sau, nên đã hấp tấp đạp chân lấy đà phóng lên, trước cả tiếng còi của bà Hooch. Bà Hooch quát:

- Quay lại, trò kia!

Nhưng Neville đã phóng lên như cái nút chai rượu bị khui bật ra. Nó bay lên gần một thước rồi ba thước.

Tôi nhìn thấy gương mặt trắng bệch vì sợ hãi của Neville hướng xuống mặt đất đang trôi tuồn tuột ra sau. Neville há hốc miệng hớp hơi, tuột khỏi cán chổi, và...

RẦM!!!

Nó rớt xuống đất một cái uỵch, kèm theo tiếng xương gãy răng rắc, nằm một đống, úp mặt trên cỏ. Cây chổi của nó vẫn cứ bay mỗi lúc một cao, và bắt đầu trôi một cách lười nhác về phía khu rừng cấm, rồi cuối cùng biến mất.

Bà Hooch cúi xuống bên Neville, gương mặt bà cũng trắng bệch như mặt nó. Chúng tôi nghe bà lẩm bẩm:

- Gãy cổ tay. Dậy nào, con trai. Không sao cả, con ngồi dậy xem nào.

Bà quay lại nói với cả lớp:

- Trong khi tôi đưa trò này xuống bệnh xá thì không ai được nhúc nhích đấy. Đặt chổi xuống chỗ cũ, nếu không sẽ bị đuổi khỏi Hogwarts trước khi nói tới Quidditch hay cái gì khác. Nào, con trai, đứng dậy.

Neville, nước mắt ràn rụa, ôm lấy cổ tay, cà nhắc lê bước theo bà Hooch. Bà quàng cánh tay qua vai Neville để dìu nó đi.

Cả hai vừa đi khỏi là Draco phá lên cười:

- Tụi bây thấy vẻ mặt thằng đần đó không?

Những đứa khác trong nhà Slytherin cười vang hưởng ứng, đương nhiên là trừ tôi ra.

Parvati Patil quát:

- Im đi, Malfoy!

Một con bé nhà Slytherin mặt mày đanh đá huýt háy:

- Ủa? Parvati bênh thằng Mông Vểnh đó hả? Không ngờ mày lại khoái mấy em bé mập khóc nhè đó, Parvati!

Chợt Draco kêu to:

- Nhìn nè!

Rồi cậu ta chồm tới trước, giơ tay chụp cái gì đó trên cỏ.

- À, của bà thằng Mông Vểnh gửi cho nó đây mà!

Trái cầu Gợi Nhớ nằm trong tay Draco, sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời. Harry điềm tĩnh nói:

- Đưa nó đây, Malfoy!

Mọi người ngưng nói chuyện để theo dõi.

Draco cười nhăn nhở:

- Để tao nghĩ xem nên để chỗ nào cho thằng Mông Vểnh dễ tìm. Trên ngọn cây kia được không?

Harry hét lên:

- Đưa nó đây!

-Đưa nó cho tôi.
Một âm thanh điềm tĩnh khác vang lên, đó là Lyris. Đôi mắt cô lạnh lùng nhìn Draco Malfoy
-Tin tôi đi, tôi đang giúp cậu đấy.
Draco Malfoy cũng không chậm trễ liền đưa cho Lyris
-Ai trong hai cậu chộp được quả cầu này sẽ được thưởng cây Nimbus 2000.

Dứt lời, cô liền lấy hết sức ném nó lên cao, đương nhiên là có sử dụng một ít bùa phép nữa. Draco liền không do dự dùng chổi bay lên, đương nhiên là vì cây Nimbus, Harry cũng dùng chổi bay lên, nhưng là vì quả cầu của Neville, dù gì thì cậu ta cũng đâu biết Nimbus 2000 là cái gì.

Quả cầu đang rơi xuống từ trên cao, rất nhanh ( vì quả cầu đã bị ếm bùa ) họ chồm tới, chúc cán chổi, lấy đà lao xuống hết tốc lực để đua với trái cầu đang rơi, Harry và cả Draco đang đua nhau lao xuống để chộp lấy. Chỉ một chút nữa là Harry đã bắt được quả cầu khi nó chỉ cách mặt đất khoảng ba tấc, nhưng không, cậu ta bị giật mình và để vụt mất vì Giáo sư McGonagall đang hối hả chạy tới và gào lên
-HARRY POTTER! DRACO MALFOY

- Cả đời ta ở Hogwarts... thật chưa bao giờ...

Đúng lúc này, Draco lại chộp được quả cầu và mỉm cười đắc thắng.

Giáo sư McGonagall thảng thốt đến nỗi gần như không nói nên lời. Mắt bà vằn lên giận dữ:

- Sao các con dám... cả gan... ai cho... các con có thể gãy cổ như chơi...

- Thưa cô, không phải lỗi của bạn ấy đâu ạ...

- Tôi không hỏi trò, trò Parvati!

- Thưa, nhưng mà tại Malfoy và Savius...

- Đủ rồi, trò Weasley! Potter, Malfoy, đi theo ta ngay...

Harry nhìn về phía tôi, trông cậu hoang mang vô cùng. Tôi liền mở miệng an ủi cậu, giọng đủ để cho tôi Harry và Draco nghe thấy :
-Không phải lo, Harry, tôi đang giúp cậu đấy, chúc mừng nhé, tầm thủ mới. À cậu nữa, Draco, tôi không quên vụ Nimbus 2000 đâu, cậu sẽ cần nó cho lần thi đấu đầu tiên đấy.

Đương nhiên là cả hai đều không hiểu cái gì đang diễn ra cả, nhưng họ không thể nói gì tiếp được bởi vì cô Mcgonagall đang nổi đóa ầm ầm và rằng phải đi ngay.

Và cô Mcgonagall dẫn theo họ rời đi về phía lâu đài.

Đến lượt Ron nổi đóa :
-Cậu đang làm cái quái gì vậy Lyris, cậu đang phản bội Harry à ! À, tôi quên mất, cậu chính là một trong những đứa nhà Slytherin, cái nhà chứa đầy bọn với nhân phẩm như *bíp* .

Pansy Parkinson cũng tức giận không kém. Tôi bắt đầu mở miệng lí giải mọi thứ :
- Bình tĩnh nào, tôi chẳng hại ai trong số hai người đó cả, tôi đang giúp họ, tôi cá chắc rằng Harry sẽ chẳng bị sao cả. Tôi đã gọi giáo sư Snape tới, và Draco đương nhiên cũng sẽ không sao. Giờ thì im đi, tôi chẳng phản bội ai cả và nếu cậu còn nói về Slytherin như thế nữa, Ron, đừng trách tôi động tay chân.

Với cái lườm sắc lạnh của Lyris, Ron đã miễn cưỡng bỏ qua sự khinh miệt Slytherin và tin tưởng vào bạn bè hơn một chút. Còn Pansy Parkinson, sau khi nghe rằng có thầy Snape ở đó, đã hoàn toàn chắc chắn rằng Draco sẽ chả sao cả, mọi thứ trở lại với sự im lặng vốn chưa từng có, nếu giả vờ không nghe thấy tiếng xì xào bàn tán của đám học sinh :

-Savius bảo đang giúp Potter và Malfoy.

-Như vậy cũng gọi là giúp à?

-Nhưng nhà Savius là bậc thầy tiên tri đấy!

-Vậy có thể cô ấy đã làm gì đó, còn gọi cả lão Snape tới nữa mà.

-Có thể là gì nhỉ? Cậu hỏi cô ấy đi.

-Hỏi cái qq, làm như Savius sẽ chịu trả lời.

-Tôi tò mò quá.

-Làm như tôi không tò mò vậy. Nhưng mà cứ đợi xem, tôi cá 5 knut rằng sẽ rất hay ho đấy.

-Xì, ai chẳng biết.

......v.v......

Lyris trèo lên cây chổi, đạp chân, lấy đà rồi vọt lên phía trước. Bay vào một ô cửa sổ hành lang rồi để lại cây chổi tại đây, cô bước vào một căn phòng và chờ đợi.

CHUYỆN ĐANG XẢY RA VỚI DRACO VÀ HARRY :

Harry và Draco đi theo giáo sư McGonagall trèo lên những bậc thềm, bước bào trong lâu đài. Bà giận dữ mở toang cánh cửa đi vào hành lang.

Lúc này, giáo sư Snape bước đến, ông không nói gì và mang Draco đi. Cô McGonagall thì không có ý kiến, cô ấy có lẽ còn đang nghĩ cách để tống khứ cậu ta đi.

Giáo sư McGonagall dừng bước trước một phòng học. Bà mở cửa và thò đầu vào trong.

- Xin lỗi giáo sư Flitwick, làm ơn cho tôi mượn Wood một chút.

Wood là một học sinh năm thứ năm to con khỏe mạnh. Anh bước ra khỏi lớp với vẻ bối rối.

Giáo sư McGonagall bảo:

- Cả hai theo tôi.

Họ đi dọc hành lang, Wood tò mò nhìn Harry.

- Vào đây!

Giáo sư McGonagall chỉ vào một phòng học trống. Trong phòng, chỉ có con yêu tinh Peeves đang viết tục tằn lên bảng. Giáo sư rầy:

- Peeves, đi ra ngoài.

Peeves liệng viên phấn vô sọt rác, vừa bay sà ra khỏi phòng vừa làu bàu chửi rủa.

Giáo sư McGonagall đóng mạnh cánh cửa phòng rồi quay lại nhìn hai đứa học trò:

- Potter, đây là Oliver Wood. Wood, cô đã phát hiện ra một Tầm thủ.

Vẻ mặt đang bối rối của Wood bỗng trở nên rạng rỡ.

- Thiệt hả cô?

Giáo sư McGonagall cười giòn giã:

- Thiệt hoàn toàn. Thằng bé này là một Tầm thủ bẩm sinh. Cô chưa từng thấy ai được như nó. Đây là lần đầu tiên con cỡi cán chổi đó hả Potter?

Harry lặng lẽ gật đầu.

Giáo sư McGonagall nói với Wood:

- Nó lao xuống từ độ cao mười sáu thước, suýt chụp được trái cầu, nếu ta không kêu nó lại, vậy mà không trầy xước chút xíu nào. Đến Charlie Weasley cũng không làm vậy được.

Vẻ mặt Wood nở ra như thể từ đây giấc mơ của anh đã thành sự thực. Anh xúc động hỏi Harry:

- Có coi Quidditch lần nào chưa, Potter?

Giáo sư McGonagall giải thích:

- Wood là Thủ quân của đội bóng Quidditch nhà Gryffindor.

Wood đi vòng quanh Harry ngắm nghía và nói:

- Harry đúng là sinh ra để làm Tầm thủ. Nhẹ nhàng... nhanh nhẹn... Thưa cô, chúng ta phải sắm cho Harry một cây chổi xịn. Em đề nghị một cây Nimbus 2000 hay một cây Cleansweep 7, được không ạ?

- Cô sẽ nói chuyện với giáo sư Dumbledore để xem chúng ta có thể phá lệ nhận học sinh năm thứ nhất không. Quỷ thần ơi, chúng ta cần có một đội banh mạnh hơn năm ngoái! Kỳ thua Slytherin trong trận đó, ta thiệt tình chẳng còn mặt mũi nào mà nhìn lão Snape trong mấy tuần liền.

- Ô thế thì làm sao hả cô McGonagall ? Học trò của cô thì được, vậy còn trò Malfoy ? Cô tính xử lý như thế nào ?
Giọng giáo sư Snape vang lên phía cánh cửa cót két đang từ từ được mở ra. Ông khoanh tay, nhướn mày khó chịu, và bên cạnh là Draco Malfoy với cái biểu cảm y hệt.

Bỗng, một giọng nói trong trẻo vang lên từ phía góc phòng :

-Vậy để cả hai cùng vào đội Quidditch đi ạ. Em sẽ chịu trách nhiệm.

[ giọng ai tự hiểu nha ]

Giờ ăn tối.

Draco đẩy đẩy đầu Lyris :
-Trông cậu có vẻ khó chịu, bộ chơi Quidditch với tôi thì tai họa lắm à???

Lyris cong môi tỏ vẻ không đồng tình, cô đã làm cái gì ? Tại sao chả làm gì mà phiền phức vẫn kéo vào thân, chỉ là... Cô chỉ là muốn xem kịch... Tiện thể đóng góp vài ý kiến để cuộc đời bớt nhàm chán thôi, có làm cái gì đâu.

TRÍCH DẪN LỜI CỦA CỤ DUMBLEDORE ĐÁNG KÍNH :
- Trò Savius, như vậy, nếu muốn trò Potter và trò Malfoy được tham gia vào đội Quidditch, trò cũng phải tham gia theo và hứa sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm về hai trò này, bằng không...

Với cặp mắt cún con long lanh của hai tên ngốc, làm cách nào để từ chối ? Và đó là toàn bộ sự việc đã xảy ra, nhưng mà sao cô lại có cảm giác bị tính kế nhở ?

QUAY TRỞ VỀ VỚI THỰC TẠI
Draco Malfoy đã chuyển sang dùng tay chọt vào má Lyris, và điều đó đã kích thích cái máu dỗi trong người cô.

Cô nắm lấy hai má của Draco mà ra sức kéo. Kéo đã đời rồi phồng má bỏ đi
-Tối nay đừng tìm tôi, tên ngốc đáng ghét.

Nói rồi Lyris liền bỏ về phòng, để lại tên ngốc nào đó đang không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
-Quái lạ, chẳng phải được tham gia Quidditch thì nên vui vẻ sao ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro