thượng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




lúc la tại dân đang dạy phác chí thành thay tã cho la tiểu hữu thì có điện thoại gọi tới.

''giấy tờ tôi đã ký xong.'' đầu kia điện thoại lý đế nỗ nhàn nhạt nói. la tại dân liếc nhìn bên kia phác chí thành còn đang vật lộn với tiểu tổ tông nhà mình, khẽ ồ một tiếng.

lý đế nỗ dường như phát bực với thái độ bình tĩnh như không của cậu, không nói lời nào liền trực tiếp cúp máy. màn hình điện thoại ngay lập tức trở về trạng thái khóa, hình nền đã được la tại dân đổi lại như ban đầu. trong hình là biển xanh sóng đánh cùng cát trắng đến chói mắt người nhìn. la tiểu hữu chợt oa khóc lên một tiếng, phác chí thành ôm đứa nhỏ trên tay lúng túng như đang giữ một quả bom hẹn giờ, không biết làm sao đành hướng la tại dân ánh mắt cầu cứu.

bạn nhỏ la tiểu hữu đã hơn mười hai tháng tuổi, vì động tác nâng lên vô trách nhiệm của chú nhỏ phác chí thành mà một nửa cái mông lộ ra bên ngoài lớp tã chưa kịp quấn.

''cậu trước tiên đặt bé xuống đã.''

la tại dân dở khóc dở cười ôm lấy la tiểu hữu, đặt bé nằm lên chăn nhỏ trải sẵn trên sofa rồi tỉ mỉ hướng dẫn phác chí thành cách quấn tã. cuối cùng cậu bế nhóc con lên, một tay nhẹ vỗ lên lưng dỗ bé ngủ. nhìn la tại dân một tay ôm con một tay thành thạo nhắn tin điện thoại, phác chí thành không khỏi ngạc nhiên, hai chữ anh rể vừa định nói ra ngay lập tức bị nuốt trở lại.

đúng hơn là anh rể cũ. cuộc gọi mười phút trước của lý đế nỗ đã chứng minh điều này. ngay khi vừa tan sở, hắn lập tức đưa giấy tờ ly hôn cho phác chí thành, dặn cậu giao cho la tại dân. phác chí thành lúc này đành giả mù giả điếc, lý đế nỗ biết rằng cái đức hạnh này của thằng em mình sẽ chẳng làm được chuyện gì nên hồn, dứt khoát tự mình gọi điện cho la tại dân.

nhìn bàn chân nhỏ lộ ra của la tiểu hữu, phác chí thành vụng về đem tất chân do chính tay kim đông anh may đeo vào cho bé, thuận tiện lắc lắc bàn chân còn chưa bằng nửa tay mình của nhóc.

''hôm nay anh phải tăng ca, cậu ở nhà để ý tiểu hữu một chút.''

la tại dân bỏ lại lời này sau đó thay quần áo lập tức rời đi. trong nhà chỉ còn lại hai chú cháu phác chí thành cũng la tiểu hữu bốn mắt ngơ ngác nhìn nhau. phác chí thành lại bắt đầu nhớ lại chuyện tình cảm của anh trai cùng anh rể mình.

lý đế nỗ chỉ có thể coi là một nửa anh trai của phác chí thành, dù vậy hắn đối với cậu vẫn vô cùng tốt. hắn thậm chí còn đi họp phụ huynh cho phác chí thành lúc cậu học trung học. khi đó lý đế nỗ vừa hoàn thành một ca phẫu thuật mổ sọ, cả người như còn dính máu ngồi ở hàng ghế cuối cùng ngủ gà ngủ gật từng chút một. ngày đó phác chí thành được giáo viên biểu dương vì đứng trên mười người trong kỳ thi hàng tháng, cậu đứng trên bục giảng mỉm cười nhìn trước mặt là ba hàng phụ huynh cùng từng chồng giấy khen, thế nhưng nhìn tới nhìn lui cũng không thấy khuôn mặt anh trai mình.

bởi vì áp lực công việc quá lớn, lý đế nỗ cứ thế ngủ gật ngay trong buổi họp phụ huynh, đầu dựa vào lưng vị phụ huynh phía trước mà ngủ. người ngồi phía trước tính tình rất tốt, cư nhiên im lặng để lý đế nỗ dựa vào lưng mình ngủ hơn một giờ đồng hồ. cuối cùng, khi tiếng vỗ tay giòn giã vang lên, đánh thức lý đế nỗ từ trong cơn mơ, hắn ngẩng đầu lên lại bắt gặp một đôi mắt trong trẻo như biết cười. theo trí nhớ của la tại dân, khi đó lý đế nỗ vẫn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, trên khóe mắt còn sót lại vài giọt nước mắt sinh lý. giữa trán có vết đỏ nhỏ do tì lâu vào lưng cậu, khiến cả gương mặt có chút ngốc ngốc.

chung thần lạc lấy cùi chỏ khẽ đẩy phác chí thành, giọng điệu có vẻ khó chịu, tại sao anh cậu cứ nhìn chằm chằm anh tôi như vậy. ngày hôm đó phác chí thành phải tự mình đi bộ về nhà, bởi vì sau khi cuộc họp phụ huynh kết thúc, lý đế nỗ đã hoàn toàn quên mất sự tồn tại của em trai mình, cứ thế sánh bước dưới tán ô cùng la tại dân đi trên con đường phía trước trường học.

khi lý đế nỗ trở về nhà ăn tối, một bên vai áo hắn đã ướt đẫm nước mưa, khuôn mặt không giấu được vẻ thất vọng. trước khi phác chí thành kịp phản ứng, lý đế nỗ đã đen mặt dùng dép đi trong nhà đuổi đánh cậu một vòng. ngay đến PSP che giấu cũng bị hắn phát hiện, tội càng thêm tội.

chỉ khi lý đế nỗ đi tắm thì trận chiến mới tạm kết thúc. phác chí thành liếc nhìn màn hình điện thoại di động của anh trai vẫn đang sáng, vài tin nhắn vừa được gửi đi.

''ngày mai em rảnh không?''

không trả lời.

''có thể gặp nhau được không bác sĩ la?''

vẫn là không trả lời.

''chúng ta có thể tiếp tục chủ đề hôm nay không?''

...

khi lý đế nỗ từ phòng tắm trở ra, phác chí thành đã ngủ gật trên ghế sofa, trên tay vẫn cầm PSP của mình. màn hình điện thoại lại sáng lên: ''được.'' mãi đến sau này chung thần lạc mới kể lại với phác chí thành rằng buổi tối hôm đó chính la tại dân cũng rất lo lắng, ngồi nhìn chằm chằm điện thoại hồi lâu, cuối cùng chậm rãi gõ ra một chữ 'được'.

hai người chỉ mất một tiếng để làm quen, nửa tháng để tìm hiểu và yêu nhau sau vỏn vẹn bảy mươi sáu ngày. la tại dân là một bác sĩ nhi khoa, ngoại hình cùng tính cách đều rất nổi danh tại bệnh viện cấp ba giang ninh. khi đó, lý đế nỗ chỉ là trợ lý thực tập cho bác sĩ, vì tính tình nóng nảy nên đã không dưới mười lần bị giáo viên hướng dẫn phê bình.

phác chí thành không thể hiểu nổi lý đế nỗ cùng la tại dân, yêu nhau ba năm người nhà thân thích đều không hay biết, cứ thế cùng nhau tới cục dân chính đăng ký kết hôn. theo lời kim đông anh khoa chạy thận nhân tạo miêu tả thì khi đó hai người bọn họ khẩn trương như thể nếu không lĩnh chứng hôm nay ngày mai cục dân chính sẽ lập tức đóng cửa!

cả lý đế nỗ và la tại dân đều không phải kiểu người thích khoe khoang, càng không có ý định gõ trống khua chiêng thông báo tin mừng. chỉ khi có người hỏi, hai người mới không ai bảo ai, khẽ mỉm cười ừm một tiếng thừa nhận mình đã kết hôn.

không lâu sau đó hai người thuê một căn nhà dọn ra ở riêng, phác chí thành được la tại dân đưa đi thăm nhà. đồ đạc nội thất từ bàn để đầu giường tới cốc đánh răng trước gương nhà tắm toàn bộ đều là đồ đôi. cốc đánh răng được la tại dân chủ đích lựa chọn, một màu cà phê một màu trắng sữa, tựa như một đôi chim non dựa sát vào nhau. lúc này phác chí thành mới có cảm giác anh trai mình thực sự đã kết hôn. không phải kiểu rung động nhất thời mơ mơ hồ hồ không rõ như hồi còn học cao trung, mà là một người thực sự sẽ đi cùng mình tới cuối cuộc đời. chỉ là phác chí thành không hiểu hai người bọn họ như thế nào hiện tại lại tới nông nỗi này.

mâu thuẫn gay gắt đều là từ trong im lặng mà thành, giống như hôn nhân đến mùa khô cạn, cảm xúc dồn nén như cơn mưa rào, đổ xuống không cách nào kìm nén. la tại dân thích ăn diện, đi làm lại chỉ có thể cả ngày mặc một thân áo trắng, dịp duy nhất có thể mua sắm là vào cuối tuần và ngày nghỉ. mỗi tuần tủ quần áo nhiều thêm vài bộ là chuyện bình thường. ngược lại lý đế nỗ lại không bao giờ chú ý tới vấn đề ăn mặc. hồi còn đi học hắn thường dành hơn mười giờ vùi đầu trong đống sách y khoa dày như gạch. phân nửa quần áo của lý đế nỗ là màu đen, hàng tháng trời liền đều không thay đổi. đã có thời gian trong trường y lưu truyền danh xưng ''nghiên cứu sinh năm hai khoa ngoại lâm sàng lý soái ca không thay quần'', thậm chí họ còn nghĩ rằng lý đế nỗ không bao giờ giặt quần áo.

lý mã khắc lướt một hồi qua lại các bài viết trên diễn đàn trường, cảm thấy thật sự không công bằng với người anh em của mình. anh ngẩng đầu liền thấy năm chiếc quần túi hộp đang treo trên ban công, lại liếc nhìn lý đế nỗ còn đang mải mê học bài, âm thầm đi đun nước pha trà.

vì tính cách hoàn toàn trái ngược nên giữa hai người nảy sinh rất nhiều mâu thuẫn. lý đế nỗ cảm thấy la tại dân đã tiêu hoang quá đáng, la tại dân lại trách hắn không biết mùi vị cuộc sống. anh một câu tôi một câu cuối cùng lại biến thành chiến tranh lạnh, sau đó lý đế nỗ đành xuống nước, chủ động đến khoa nhi đưa đồ ăn vặt phải vất vả xếp hàng mấy tiếng mới mua được cho la tại dân, thế nhưng sự tình vẫn không dừng lại. mùa đông năm đó dịch cúm hoành hành, hành lang khoa nhi chật kín trẻ em nằm truyền nước. lý đế nỗ xách hộp đồ ăn vặt thơm phức đi qua đám trẻ đang gào khóc, cảm giác mình như anh hùng tái thế. mặc dù người kia vẫn không hài lòng với thái độ hối lỗi của hắn, nhưng khi hết giờ cậu vẫn vẫy tay phân phát đồ ăn vặt cho lũ trẻ đang đói đến xanh mắt kia.

lý đế nỗ yêu mèo nhưng bản thân lại bị dị ứng. không phải la tại dân ghét bỏ gì động vật nhỏ có lông, thế nhưng mỗi lần nhìn thấy lý đế nỗ đeo khẩu trang, cố nén cảm giác khó chịu ôm lấy mấy con mèo, cậu lại cảm thấy vừa buồn cười vừa xót xa. ba con mèo dường như cảm nhận được khí áp của la tại dân, thấy cậu tới gần liền phất đuôi nhảy đi nơi khác, chính là bộ dạng nước sông không chạm nước giếng khiến la tại dân càng thêm oan ức.

vì chuyện mấy con mèo mà la tại dân đã nhiều lần cố gắng bình tĩnh nói chuyện với lý đế nỗ. thế nhưng lý đế nỗ nhất quyết không chấp nhận việc gửi mèo về cho gia đình nuôi, hắn cho rằng như vậy là không công bằng với chúng lại như đang tạo gánh nặng cho gia đình mình. khi cuộc trò chuyện kết thúc la tại dân tủi thân đỏ hoe mắt khẽ hỏi lý đế nỗ:

''vạn nhất sau này có con, anh định để đứa nhỏ mỗi ngày ở nhà một mình sao?''

lý đế nỗ bị câu hỏi đột ngột này làm cho nghẹn lời, hắn đành chủ động sau bữa ăn rửa bát dỗ dành la tại dân.

nhưng rất nhanh, sau bốn năm kết hôn, lý đế nỗ đã biến cái gọi là 'vạn nhất' mà la tại dân nói kia trở thành sự thực. công nghệ hiện đại, nam nam sinh tử đã không còn là chuyện hiếm. thế nhưng khi chuyện đến với hai người, bọn họ vẫn là trở tay không kịp.

la tại dân mang thai phản ứng khá lớn. ba tháng đầu một ngày ăn năm bữa, bốn bữa đều nôn ra, bữa ăn sau cùng hoàn toàn là do lý đế nỗ nhân lúc cậu còn mơ màng mà đút cho ăn. tính khí la tại dân cũng ngày một kém, cậu thường xuyên không kiểm soát được mà bật khóc khi không thể tìm thấy thứ mình muốn. công việc của lý đế nỗ không thể dừng lại, vì thế hắn chỉ có thể xin tiền bối tan làm sớm hơn, sau đó vội vàng lái xe về nhà nấu cơm cho vợ. la tại dân lúc này đã ngủ gật trên ghê sofa, bên cạnh là đống quần áo được gấp đi gấp lại vô số lần.

khi la tại dân mang thai được năm tháng, lý đế nỗ được bệnh viện điều chuyển đến vùng lũ để cấp cứu. một buổi sáng lý đế nỗ nhận được cuộc gọi từ điện thoại cố định ở nhà. giọng la tại dân nghe như vừa khóc xong, vẫn còn mơ hồ tiếng thút thít. sau nửa ngày nói năng lộn xộn, lý đế nỗ cuối cùng cũng nghe ra, la tại dân nói mình gặp ác mộng ngã xuống cầu thang, bởi vì sợ hãi nên mới gọi điện cho hắn.

lý đế nỗ cả ngày vất vả, chỉ được chợp mắt hơn một giờ đồng hồ, vẫn kiên nhẫn dùng giọng nhẹ nhàng an ủi người yêu đang lo lắng vô cớ ở đầu dây bên kia:

''mơ thật thành giả, có nghĩa là em và con sẽ ổn thôi, tất cả bình an.''

la tại dân bị bốn chữ cuối làm cho bật cười, từ trong ống nghe truyền đến hơi thở nhẹ nhàng thả lỏng. điện thoại cố định ở nhà đã lâu không dùng qua, chất lượng âm thanh nghe hơi rè như ném vào đống cát. qua hơn mười phút, khi lý đế nỗ nghĩ rằng cậu đã ngủ, giọng nói có phần nghẹn ngào của la tại dân lại vang lên:

''thật ra giấc mơ em kể với anh vẫn chưa kết thúc. lúc em ngã dậy mọi thứ đều ổn, em không sao hết, chỉ là đứa nhỏ đã không còn nữa.''

''giống như con dùng chính mình thế chỗ cho em, em tự hỏi có phải hay không nó biết em đối với nó có điểm chán ghét.''

trái tim lý đế nỗ đột nhiên chùng xuống, đè nén tới mức hắn không thở được. chủ nghĩa marx học ở cao trung lý đế nỗ nhìn một lần đều có thể thuộc lòng, hắn lại là một kẻ vô thần không hơn không kém, về mặt logic hắn càng không tin vào việc báo mộng. thế nhưng đối với những lời này của la tại dân, lý đế nỗ vẫn là có điểm bối rối không thể mở miệng.

la tại dân dường như cảm nhận được sự im lặng này của lý đế nỗ, nhẹ giọng nói:

''vậy anh về sớm một chút được không?''

nhà khách được bệnh viện phân cho điều kiện có chút kém, lý đế nỗ nhìn chằm chằm vết nấm mốc trên trần nhà, không liên quan nói:

''em phải ngoan.''

những đốm nấm mốc dường như lan rộng ra, phóng đại vô hạn trong cơn buồn ngủ khiến lý đế nỗ cảm thấy thật ngột ngạt. hắn tỉnh dậy phát hiện ra quần áo cùng chăn bông trên người quá dày. áo khoác được la tại dân bỏ vào khi giúp hắn chuẩn bị hành lý, cậu hy vọng chồng mình sau giờ làm việc có thể ăn mặc chỉn chu bảnh bao một chút.

lần đầu tiên lý đế nỗ cảm nhận được gánh nặng mà hắn đang mang.

chiều hôm đó yêu cầu của lý đế nỗ được chấp thuận, hắn rời khách sạn với hành lý và vé tàu trên tay.

ngày la tiểu hữu ra đời, tất cả mọi người loạn thành một đoàn. lý mã khắc cùng lý đế nỗ nằm chờ trên băng ghế bệnh viện suốt cả một đêm. kim đình hựu, y tá nam duy nhất của khoa sản, vừa lau mồ hôi vừa chỉ cho lý đế nỗ xem vết cấu xanh tím mà la tại dân để lại trên cánh tay mình, cánh tay còn lại hướng lý đế nỗ giơ ngón cái nói: ''hai người, thật giúp anh đây mở rộng tầm mắt.''

lý đế nỗ liếc nhìn lý mã khắc còn đang mải tìm rượu thuốc cho kim đình hựu, thầm cảm thán bản thân có phải hay không tết nguyên đán nên mang quà tới nhà cảm tạ kim đình hựu. la tiểu hữu hơn mười tiếng mới chịu chui ra, la tại dân lại như mất kiên nhẫn, nói không muốn ôm thằng bé chút nào. lúc ra viện cậu nhìn con trai mặt mũi nhăn nhó, giọng điệu đầy vẻ tiếc nuối:

''đứa nhỏ này thật xấu.''

la tiểu hữu sinh ra vào cuối mùa thu, không khí khô hanh không tốt cho làn da trẻ nhỏ. lý đế nỗ cứ ba giờ một lần bổ sung nước vào máy tạo độ ẩm, nhân tiện nhìn xem nhóc con có bị chăn chèn ngạt khi ngủ không. sau cùng hắn quay lại giường lim dim chìm vào giấc ngủ.

nhưng đây mới chỉ là sự khởi đầu của cơn ác mộng.

qua đầy tháng, bạn nhỏ la tiểu hữu bắt đầu khóc nháo vào ban đêm, lý đế nỗ cùng la tại dân phải thay phiên nhau thức dậy pha sữa thay tã cho con. khi lý đế nỗ vắng nhà, la tại dân bận đến tối mặt, vừa mới đặt lưng xuống đã lại bị tiếng khóc của con trai đánh thức.

một ngày nọ trong lúc hoảng loạn la tại dân vô tình làm đổ sữa bột của la tiểu hữu, sữa kia là nhờ một người bạn của lý đế nỗ từ úc gửi về. nhìn bột trắng rơi trên sàn kia cũng hơn một trăm đồng bạc, la tại dân cảm thấy vô cùng đau lòng, lại không thể mang sữa bột bỏ lại vào hộp, chỉ có thể lặng lẽ dựa vào cánh cửa tủ lạnh, giữa đống bề bộn của nhà bếp nhỏ giọng khóc.

la tại dân nhận ra cả cậu và lý đế nỗ đều chưa sẵn sàng cho sự xuất hiện của la tiểu hữu.

khi lý đế nỗ trở về nhà, la tại dân đã dọn sạch nhà bếp. cậu ngồi trên ghế sofa uống trà nóng, la tiểu hữu hiếm khi nằm trong nôi ngậm ngón tay ngoan ngoãn mà ngủ say.

kể từ khi có con, cả hai chưa từng thân mật, dù muốn đến mấy cũng chỉ có thể tranh thủ sự yên tĩnh buổi sáng sớm để giúp nhau giải quyết nhu cầu sinh lý cơ bản. đương nhiên lý đế nỗ sẽ không bỏ lỡ cơ hội này, hai người hôn nhau quả thực vội vàng, khẩn trương tới mức lên giường rồi hắn mới nhận ra la tại dân đang khóc.

la tại dân không phải người hay khóc, nhưng dường như kể từ khi có con cậu trở nên nhạy cảm hơn trước. trong phòng không thắp đèn, chỉ có ánh sáng đèn neon bên ngoài cửa sổ chiếu qua khe hở trên rèm cửa. lý đế nỗ nhìn thấy hàng mi run rẩy cùng vệt nước đọng lại trên khoé mắt người mình yêu. tựa như một sự hoán đổi tính cách kì diệu, la tại dân chợt nhớ lại lần đầu tiên mình gặp lý đế nỗ. khi đó lý đế nỗ cũng giống như hiện tại, ánh mắt trong suốt nhìn về phía cậu, là một dáng điệu hoàn toàn không chút phòng bị.

''lý đế nỗ, như vậy là không công bằng với tiểu hữu.''

hôm đó hai người rốt cục cũng không làm tới cùng, dục vọng kích động dần rút lui trong bóng tối. la tại dân và lý đế nỗ mặt đối mặt nằm xuống, cảm giác như đang quay lại ngày mới sống chung. đêm đầu tiên bên nhau, hắn cùng cậu cả đêm duy trì tư thế như vậy. lý đế nỗ tựa như chính nhân quân tử thủ thân như ngọc, giữ chặt cánh tay một chút cũng không dám chạm vào la tại dân.

''em không nhận ra sao, tiểu hữu đối với hai ta, giống như việc xảy ra ngoài ý muốn. em không ngờ tới, anh lại chưa sẵn sàng.''

la tại dân bởi vì chất lượng giấc ngủ gần đây thực kém mà thân thể gầy đi một vòng. dưới mắt là quầng thâm xanh tím nhàn nhạt, tóc mái trước trán có điểm rối loạn, khuôn mặt càng lộ ra vẻ nhỏ nhắn vốn có.

người hắn thương yêu nhất, bảo bối trân quý xinh đẹp của hắn nay lại trở thành như vậy, lý đế nỗ đau lòng thầm nghĩ. qua một hồi lâu hắn mới khàn giọng mở miệng:

''tại dân, không nên như vậy.''

đây không phải cuộc sống mà chúng ta hằng mong ước. mong ước của hai người là trong vòng ba năm sau khi kết hôn sẽ mua được nhà, có thể xa bệnh viện một chút nhưng nhất định phải nằm trong khu đô thị, giao thông phát triển. có điều kiện tốt hơn thì sẽ đổi xe, chiếc xe đang đi là do gia đình lý đế nỗ mua cho khi hắn đang học đại học, nhiều năm trôi qua hệ thống sưởi trên xe đã hỏng.

mà tất cả những điều này đều vì la tiểu hữu mà gián đoạn.

''chúng ta có thể coi tiểu hữu như sự cố ngoài ý muốn, nhưng không thể cứ đối xử với con như vậy cả đời. sau này con lớn lên, đứng trước mặt anh, anh có thể nói với nó như vậy không?''

la tại dân mệt mỏi xoa xoa mi tâm, dường như đang vật lộn cùng vô vàn cảm xúc tiêu cực lẫn khó chịu đan xen:

''em chưa từng coi đứa nhỏ như sự cố ngoài ý muốn. chỉ là kế hoạch của anh và em đều bị đảo lộn, chúng ta có thể phải mất tới năm năm hoặc hơn nữa mới có thể trở lại được như ban đầu.''

''lý đế nỗ, anh có thể không hiểu ý em.''

lý đế nỗ không dám buông cánh tay đang ôm lấy đối phương. hắn xác thực là không nghĩ tới sự xuất hiện của la tiểu hữu, nhưng hiện tại hắn biết rất rõ la tại dân sẽ nói điều gì

''chúng ta cần thời gian để bình tĩnh, đợi khi con tròn một tuổi, em sẽ cùng anh ly hôn.''


*PSP: play station portable, máy chơi điện tử cầm tay được phát triển và tiếp thị bởi Sony Computer Entertainment

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro