2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi trưa ngày mồng một năm mới, Trương Gia Nguyên bưng hai đĩa sủi cảo do chính mình làm tới đặt lên bàn. Nhậm Dận Bồng ủ rũ hỏi tại sao không có ớt. Trương Gia Nguyên vỗ đầu hỏi có ai lại ăn ớt vào buổi sáng. Nhậm Dận Bồng cười trở lại, nói: "Anh."

Trương Gia Nguyên tiễn Nhậm Dận Bồng về nhà, lần này là tiễn xuống tầng dưới. Nhậm Dận Bồng vẫy tay chào tạm biệt, nhìn Trương Gia Nguyên đá đá mấy hòn đá nhỏ, rất lâu sau mới quay người đi lên lầu.

Bước lên cầu thang, anh thấy sơn đỏ chảy dài đến tận cửa nhà. Nét mực trên câu đối Tết vừa đổi trong đêm giao thừa bị phủ sơn đỏ hòa vào nền đỏ. Vừa mở cửa ra đã thấy cô ngồi khóc, chú ngồi hút thuốc, cả căn nhà khói nghi ngút.

Nhậm Dận Bồng có một dự cảm không tốt.

Mọi thứ bắt đầu đổ vỡ sau một năm. Cuộc cãi vã giữa cô và chú dần dần tăng lên. Người em họ sợ hãi đến mức trốn trong phòng khóc. Nhậm Dận Bồng như nhìn thấy lại chính mình trước đây.

Nhà ngày càng ít đồ đạc, bàn ăn cũng dần ít thịt, hầu như sáng nào họ cũng nằm ngoài hành lang lau lớp sơn. Rất nhiều đêm Nhậm Dận Bồng bị đánh thức bởi tiếng đập cửa. Em họ trèo lên giường anh với đôi chân trần, nói rằng cha mẹ đã bị gọi đi. Buổi sáng thức dậy, cô và chú nằm dài trên ghế sofa trong tuyệt vọng, không nói gì.

Nhậm Dận Bồng không cần hỏi cũng có thể đoán được chuyện gì đã xảy ra. Anh chỉ hỏi anh có thể giúp được không. Người cô lắc đầu, nói rằng vô ích.

Cuối cùng, cô chủ động đến tìm anh. Cô nói cô đã vay tiền một tổ chức nào đó để đầu tư nhưng giờ thất bại, gia đình phá sản, nhà chẳng ở được bao lâu, nên gia đình quyết định chuyển về Trùng Khánh. Cô hỏi anh có muốn đi cùng không, trở về nhà của cha anh.

Nhậm Dận Bồng chưa bao giờ nghĩ kiếp này mình sẽ đối mặt với một người cha điên, cũng chưa từng nghĩ sẽ xa cách Trương Gia Nguyên nhanh như vậy. Nhưng một mình anh làm sao có thể sống ở Dương Thành. Anh chỉ có thể nói là vẫn chưa nghĩ xong.

Đồ trang trí Tết trong nhà được dọn đi từ sớm, cửa hàng quần áo đầu ngõ đã thay áo xuân. Đồng Tử Lâu vẫn không mở cửa sổ, ban ngày mà trong nhà không có một chút sinh khí. Máy ghi âm trở thành lô hàng đầu tiên bị mang đi. Nhậm Dận Bồng ngồi trên giường và hát một mình.

Anh hát "Đời người quá vội vã, tôi sợ đôi mắt đẫm lệ mông lung" thì hàng xóm đập cửa hét vào nhà. "Con dâu nhà này sắp nhảy lầu rồi, mau tới đây!"

Nhậm Dận Bồng lao ra khỏi phòng. Em họ đuổi theo sau, chạy được hai bước thì bị ngã đập trán vào cầu thang, lập tức sưng đỏ một cục. Nhậm Dận Bồng bế em tiếp tục chạy lên tầng. Khi lên đến sân thượng thì xung quanh đã có rất nhiều người. Cô của anh đang đứng trên hàng rào, những người hàng xóm đang thuyết phục cô. Dì Hoàng ở bên cạnh an ủi bọn họ: "Đã báo cảnh sát rồi, đừng quá lo lắng." Sau đó còn nói thêm: "Tuổi còn trẻ có gì mà không thể vượt qua."

Em họ gọi mẹ, chạy vội về phía trước. Cô quay đầu nhìn lại, khuôn mặt đầy nước mắt.

Sau đó, một cơn gió thổi qua, cô nhảy xuống.

Nhậm Dận Bồng chạy đến để che mắt em họ. Đôi chân yếu ớt quỳ trên mặt đất.

Lúc Trương Gia Nguyên đến, đám đông trên sân thượng đã giải tán hết. Nhậm Dận Bồng trên sân thượng bị thẩm vấn hai lần, em họ và người chú đã bị đưa đi. Nhậm Dận Bồng vẫn giữ dáng vẻ không có sức sống dựa vào tường. Trương Gia Nguyên quỳ trước mặt anh, đặt hai tay lên vai anh, hỏi anh hiện tại cảm thấy thế nào.

Nhậm Dận Bồng nói muốn khóc, sợ hãi, mờ mịt và hơi đói.

"Đi, về nhà em sẽ nấu cơm cho anh." Trương Gia Nguyên đỡ anh dậy. Ngón tay cậu luồn vào giữa các ngón tay anh, siết thật chặt.

Trương Gia Nguyên nấu ăn trên hành lang, cửa luôn mở. Nhậm Dận Bồng ngồi sau bàn ăn ngây người nhìn cậu, nhưng đôi mắt không tập trung, như đang đờ đẫn.

Trương Gia Nguyên đặc biệt sang nhà dì bên cạnh xin ớt để làm hai món cay. Nhậm Dận Bồng chậm chạp ăn. Trương Gia Nguyên ăn đồ cay bị ho sặc, không dám ăn nữa, đặt đũa xuống nhìn Nhậm Dận Bồng, nắm chặt tay anh dưới bàn ăn.

Nhậm Dận Bồng ăn xong. Trương Gia Nguyên vươn tay ra để thu dọn bát đĩa, liền bị Nhậm Dận Bồng ngăn lại bảo để anh dọn dẹp sau. Thế là Trương Gia Nguyên thu tay lại, choàng qua vai anh.

"Cô của anh bây giờ xảy ra chuyện, anh có lẽ phải về Trùng Khánh sớm." Nhậm Dận Bồng nhìn ánh đèn mờ nói, không lâu sau bị kích động đến bật khóc.

Trương Gia Nguyên hỏi anh có muốn về lại không. Nhậm Dận Bồng lắc đầu quầy quậy. Nước mắt văng vào chiếc áo xanh của Trương Gia Nguyên, biến nó thành một vực thẳm.

"Nhưng nếu ở lại Dương Thành, anh không biết phải sống như thế nào nữa."

Trương Gia Nguyên ôm chặt lấy anh, đưa tay vỗ vỗ lưng. "Ở Dương Thành anh còn có em mà."

Buổi tối, Trương Gia Nguyên ôm Nhậm Dận Bồng - người đang không dám ngủ - hát ca khúc của Lâm Chí Dĩnh rất nhiều lần.

"Nhớ lại những mảnh vụn của tuổi thơ, chỉ để thấy rằng sự trưởng thành đang dần đến gần."

Ánh trăng tràn vào phòng ngủ, rọi lên người Nhậm Dận Bồng càng thêm lạnh lẽo.

Vào mùa xuân trước khi hoa thiên niên kỷ nở(?), sự phát triển đến rất vội vàng.

Trương Gia Nguyên giúp Nhậm Dận Bồng mang tất cả hành lý từ nhà của cô trên chiếc xe đạp kêu thành tiếng của anh.

Cậu đã tìm được một công việc bán thời gian ở một siêu thị gần đó, giúp vận chuyển và sắp xếp các kệ hàng. Cậu muốn nuôi sống bản thân và Nhậm Dận Bồng ở Dương Thành, chỉ dựa vào tiền mẹ cậu gửi về sẽ không đủ cho cả hai.

Nhậm Dận Bồng vẫn chưa thoát khỏi bóng tối. Mỗi đêm anh co ro trong vòng tay của Trương Gia Nguyên, không nói chuyện cũng không dám ngủ. Đôi khi Trương Gia Nguyên sẽ kể chuyện cười cho anh nghe. Thường thì Trương Gia Nguyên sẽ hát, sau khi hát Lâm Chí Dĩnh đến hát Trương Quốc Vinh, sau khi hát Trương Quốc Vinh lại hát Đặng Lệ Quân với cái cổ họng như bị bóp chặt. Tiếng Quảng Đông lảm nhảm lảm nhảm, Nhậm Dận Bồng không thể nhịn được cười. Cuối cùng thì anh cũng có thể ngủ yên.

Trương Gia Nguyên sẽ về nhà nấu ăn vào buổi trưa và buổi tối. Ớt đỏ đã trở thành thứ nhất định phải có ở trong nhà. Trương Gia Nguyên đành chịu, nói: "Bồng Bồng, em làm món cay hoàn toàn là vì anh đấy." Nhậm Dận Bồng chu cái miệng bóng loáng của anh để hôn cậu, nhưng Trương Gia Nguyên đã tránh đi. Cậu nhớ miệng cậu đã bị sưng lên sau nụ hôn lần trước.

Nhậm Dận Bồng sẽ đến siêu thị vào buổi tối cùng với Trương Gia Nguyên, vì anh không dám ở nhà một mình. Hai người đứng bên kệ hàng nói chuyện phiếm. Trương Gia Nguyên thay những thực phẩm vừa hết hạn thành đồ mới. Trương Gia Nguyên nói: "Những chai bia này hôm qua đã hết hạn, tối nay chúng ta uống chúng đi."

Họ tìm thời gian để chất lên ghế sau xe đạp của Nhậm Dận Bồng. Sau khi tan làm, Nhậm Dận Bồng đạp xe chở Trương Gia Nguyên về nhà. Dù cậu đã nói chỉ có một vài bước thôi nhưng Nhậm Dận Bồng nhất quyết chở cậu về. Vào lúc nửa đêm, trên đường không có ai, ánh đèn đường mờ ảo kéo theo bóng người lắc lư. Trương Gia Nguyên đưa tay đón gió, tựa đầu vào vai Nhậm Dận Bồng.

Họ không nói về chuyện của cô. Họ sống một cuộc sống tách biệt trong ngôi nhà thuê, cũng không quan tâm đến những người hàng xóm đã nói bao nhiêu phiên bản nhân quả của chuyện đó.

Một ngày nọ, Trương Gia Nguyên trở về nấu ăn vào buổi trưa. Trước khi lên lầu đã nghe thấy tiếng cãi vã đánh đập, cậu nghe thấy Nhậm Dận Bồng hét lên. "Tôi sẽ không quay lại Trùng Khánh. Ông và người phụ nữ đó muốn làm gì thì làm."

Trương Gia Nguyên nhanh chóng chạy nhanh lên lầu, thấy người đàn ông trung niên và Nhậm Dận Bồng đang giằng co trước cửa nhà. Chiếc áo trong của người đàn ông trung niên ướt sũng. Ông ta kéo tay Nhậm Dận Bồng ra khỏi cửa, cũng hét to lên. "Nói càn gì đó, mày là con của cha mày, cùng cha mày về nhà là đạo lý hiển nhiên."

Trương Gia Nguyên lao đến, nắm lấy tay người đàn ông đang giữ Nhậm Dận Bồng, đập những chai bia chất đống ở cửa vào người đàn ông.

Người đàn ông điên cuồng gầm lên: "Bỏ ra, tránh xa tao một chút, tao sẽ đưa thằng nhỏ về nhà." Ông ta lao lên đập vỡ chai bia rồi xô xát với Trương Gia Nguyên.

Không biết ai đâm ai trước, máu chảy ròng ròng xuống đất. Nhậm Dận Bồng ôm Trương Gia Nguyên kéo đi. Người đàn ông nhìn chằm chằm vào hai người họ trong khi đang ôm cánh tay chảy máu của mình.

Ông ta đột nhiên mỉm cười, chỉ vào Trương Gia Nguyên, hỏi Nhậm Dận Bồng: "Mày không về nhà là vì thằng nhóc này sao?"

Nhậm Dận Bồng không nói gì. Anh kéo Trương Gia Nguyên vào phòng, đóng cửa lại, nhưng người đàn ông đã đặt một chân vào khe cửa. "Tới đây vài tháng mà làm những chuyện thối nát thế này. Thật là buồn nôn khi tao đã nuôi mày nhiều năm như vậy." Nói xong, ông ta ném chai rượu trong tay xuống đất, rút chân ra rồi bỏ đi.

Nhậm Dận Bồng ngồi liệt bên bàn cúi đầu giải thích. Hôm nay cha đến Dương Thành để lo việc của cô, ông nghe ngóng được chuyện anh đã chuyển đến đây nên đã đến tìm để anh về nhà với ông ấy.

Trương Gia Nguyên ngồi xổm ở bên cạnh, ngẩng đầu nhìn anh, hai mắt sáng ngời. "Cũng may là em đã giữ anh lại." Cậu cười híp mắt.

Nhậm Dận Bồng mới để ý thấy cổ của Trương Gia Nguyên bị mảnh kính cứa vào tạo thành hai vết máu. Anh nhẹ nhàng đặt ngón tay lên vết thương, hỏi: "Có đau không?" Trương Gia Nguyên lắc đầu.

Nhậm Dận Bồng nghiêng người thổi vào cổ cậu, lẩm bẩm nói: "Thổi thổi, cơn đau sẽ bay đi." Trương Gia Nguyên rụt cổ lại, phối hợp với anh: "Được rồi, cơn đau bay đi." Nhậm Dận Bồng hài lòng gật đầu, hôn lên vết thương.

Kỳ nghỉ đông kết thúc cũng là lúc cây cối ở tầng dưới bắt đầu rụng lá.

Cây cối ở Dương Thành luôn thay lá vào mùa xuân. Nhậm Dận Bồng hỏi Trương Gia Nguyên: "Không phải là mùa xuân tượng trưng cho cuộc sống mới hay sao nhưng tại sao mùa xuân ở Dương Thành cũng là cái chết?"

Họ giẫm lên lá rơi trên đường đến trường, thi xem ai giẫm phải lá rơi trong lúc qua đường. Trương Gia Nguyên nói rằng họ giống như những thủy thủ chạy trốn khỏi một con tàu đắm, trôi dạt trên mặt biển vỡ vụn với một khúc gỗ. Nói xong, cậu không đứng vững, thân thể nghiêng sang một bên sắp ngã xuống, nhưng Nhậm Dận Bồng đã giữ lấy cánh tay để cậu đứng vững. Trương Gia Nguyên nhoẻn miệng cười: "Thật may là khi em rơi xuống biển, em biết anh sẽ đến cứu em."

Sau khi tan học, Trương Gia Nguyên vẫn đến siêu thị làm việc. Trước khi trời sáng thì đi giúp lấy hàng, lấy hàng xong về nhà ăn sáng rồi cùng Nhậm Dận Bồng đi học. Sau khi tan học thì đến siêu thị để sắp xếp hàng hóa, trước nửa đêm đạp xe về nhà. Làm việc theo giờ, tiền lương chưa bằng một nửa ngày nghỉ.

Dưới sự hướng dẫn của cậu, Nhậm Dận Bồng đã học cách nấu những bữa ăn đơn giản. Anh chuẩn bị bữa sáng trước khi đến trường rồi đợi Trương Gia Nguyên về nhà. Đến tối, anh đậy thức ăn trên bàn, đợi Trương Gia Nguyên ăn sau khi tan làm.

Trương Gia Nguyên xuống cân nhanh chóng khi đến mùa xuân.

Đang trong giờ học, Nhậm Dận Bồng bị giáo viên gọi đến phòng khoa học để lấy giấy tờ. Đi ngang qua lớp của Trương Gia Nguyên, anh nghe thấy thầy giáo khiển trách. "Trương Gia Nguyên, cậu vẫn chưa đọc xong cuốn sách này à? Về nhà ngủ một giấc thật ngon sau khi tan lớp đi." Nhậm Dận Bồng cúi đầu, nắm chặt góc quần áo.

Nhậm Dận Bồng tìm được một công việc phục vụ tại một nhà hàng lớn trong thị trấn. Nhà hàng mở cửa lúc 5 giờ chiều mỗi ngày. Nhậm Dận Bồng bỏ tiết học cuối cùng vào buổi chiều, thay quần áo đi làm trong nhà vệ sinh của nhà hàng. Người quản lý giúp anh thắt nơ, nói rằng thanh niên này có ngoại hình ưa nhìn, khuôn mặt này rất có tương lai.

Trong nhà hàng ngày nào cũng có đủ loại người. Nhậm Dận Bồng không thích nói chuyện với người lạ, mím môi viết thực đơn. Vị khách cười nói anh là tiểu sinh bị câm, tay đeo vòng vàng để lên trên mông anh. Nhậm Dận Bồng đập thực đơn xuống bàn, quay đầu chạy vào phòng bếp. Mấy vị khách cười sau lưng, mắng anh như con gái, vừa động vào liền tức giận.

Người quản đốc khuyên Nhậm Dận Bồng chịu đựng, chạm một chút cũng không làm tổn hại ai, kiếm tiền mới là vấn đề. Hắn kéo anh lại chỗ vị khách, cười. "Sếp, bọn trẻ mới không nhạy bén, mong anh lượng thứ một chút. Quản lý Trần đã nói sẽ tặng cho anh một nồi gà đặc trưng của quán. Các sếp ăn vui vẻ."

Người khách mỉm cười, nói các cậu được đào tạo thật tốt, trong khi đó đặt đôi tay đầy mỡ của mình lên eo Nhậm Dận Bồng. Nhậm Dận Bồng nhắm mắt để chống lại sự khó chịu.

Nhậm Dận Bồng không nói với Trương Gia Nguyên về việc trốn học, cũng như về bàn tay đầy mỡ của khách. Anh chỉ nói anh cũng có việc vặt trong nhà hàng, Trương Gia Nguyên đừng đi lấy hàng vào buổi sáng nữa, có thể nghỉ ngơi một chút.

Trương Gia Nguyên nuốt chiếc bánh bao, chóp mũi sáp lại gần mũi anh. Trong thời tiết lạnh giá, chóp mũi Nhậm Dận Bồng giống như hạt lựu bị đóng băng. Trương Gia Nguyên nói: "Được rồi, đừng để quá mệt." Nhậm Dận Bồng chạm vào vết bầm tím trên mắt Trương Gia Nguyên, lắc đầu, nói: "Được."

Cả hai đều đang làm việc chăm chỉ, cuộc sống đang dần ổn định.

Những bức tường ố vàng của ngôi nhà cho thuê lúc trời nồm bị ẩm thấp và phồng lên từng mảng. Khi chạm vào, chúng sẽ vỡ thành nhiều mảnh và rơi xuống đất, khi rơi xuống đất thì biến thành tro. Tro trên tường được tích tụ dưới gầm giường, Nhậm Dận Bồng nằm trên mặt đất dùng chổi quét tro ra ngoài, chất thành một hòn đảo nhỏ bên cạnh. Anh chế giễu hỏi: "Có phải đây là đảo hải hoa của chúng ta không?"

Căn nhà cho thuê chật chội và ẩm thấp. Tình yêu không nói trước được tương lai trở thành nơi nương tựa duy nhất của họ. Họ đang chết chìm trong một thành phố của thế kỷ XXI. Cuộc sống cuốn đi hơi thở của họ, họ ở trong tình yêu bắt lấy hơi thở của nhau.

Họ cùng nhau run rẩy trên chiếc giường trong căn nhà cho thuê. Quần jean màu xanh nước biển, bao cao su đã qua sử dụng vứt trên sàn. Tháng ba thành phố nở hoa. Những bông hoa tình yêu trộn lẫn với mồ hôi và tinh dịch nở ra từ chiếc giường sắt lắc lư.

Xong xuôi, hai người quấn lấy nhau chơi đàn. Trương Gia Nguyên rất có năng khiếu guitar. Cậu đã mang cây đàn đến trường tìm thầy dạy nhạc nhờ dạy cho mình. Thầy khen cậu học nhanh, rất có cảm xúc, hỏi cậu có muốn tham gia vào lễ hội nghệ thuật của trường học kỳ tới không. Trương Gia Nguyên quay lại, hào hứng nói với Nhậm Dận Bồng. Nhậm Dận Bồng đến gần, nói cậu chơi một bài khác, rồi tựa cằm lên vai Trương Gia Nguyên nói: "Anh biết em có thể làm tốt mọi thứ."

Sau khi chơi đàn, cả hai ướt sũng ôm nhau trên giường nói chuyện phiếm. Hiện tại họ đang dùng loại dầu gội đầu nửa giá mà Trương Gia Nguyên mang từ siêu thị về, có vị dừa. Nhậm Dận Bồng nói: "Đây có phải là mùi vị của biển không?" Trương Gia Nguyên chạm vào tóc anh, nói: "Chỉ có bờ biển ở Hải Nam mới có dừa." "Anh đoán biển của Hải Nam có vị như thế này." Nhậm Dận Bồng khẳng định chắc nịch.

Mùa xuân ở Dương Thành là cả hy vọng và chết chóc. Năm mười bảy tuổi của họ là cả vàng và bão tố. May mắn thay, trời mưa, có anh che ô cho em.

Sau ngày 1 tháng 5 là bài kiểm tra giữa kỳ. Nhậm Dận Bồng - người vắng mặt trên lớp mỗi ngày - đã không bất ngờ khi tụt hạng trong bảng xếp hạng.

Trương Gia Nguyên tìm trong danh sách đã đăng, nhưng mãi vẫn không thấy cái tên Nhậm Dận Bồng. Khi đi làm về, cậu muốn an ủi anh. Nhậm Dận Bồng đang ăn mì gói ngẩng đầu lên, dửng dưng mà nói là một bài kiểm tra thôi mà. Trương Gia Nguyên rất ngạc nhiên. Sau khi quan sát vài ngày, cậu dễ dàng phát hiện Nhậm Dận Bồng đang trốn tiết.

Cậu đóng cửa siêu thị sớm hơn, đi bộ về nhà trên con phố vắng người, ngồi ở bàn đợi Nhậm Dận Bồng trở về.

Lúc Nhậm Dận Bồng quay về, chiếc đồng hồ cũ kỹ treo trên tường đã chỉ đến mười một giờ rưỡi. Chiếc nơ cài hờ hững trên ngực, cả người lảo đảo nồng nặc mùi rượu.

Trương Gia Nguyên hỏi anh chuyện gì đang xảy ra. Nhậm Dận Bồng xua tay, nói rằng khách đã gọi một vài ly rượu, nói xong liền vào nhà vệ sinh để tắm rửa.

"Anh trốn học à?" Trương Gia Nguyên ngăn anh lại. Nhậm Dận Bồng nhìn lại cậu. "Không có", anh nói.

"Sau giờ học em đến tìm anh. Bạn cùng bàn nói rằng hơn một tháng nay anh không tham gia tiết học cuối cùng vào buổi chiều."

"Anh đến lớp học nhạc để tập lại chương trình cùng các bạn. Cô giáo yêu cầu bọn anh hát vào buổi họp sáng hôm sau."

"Anh trốn học để đi làm ở nhà hàng phải không?" Trương Gia Nguyên chống tay lên bàn, đứng dậy.

Nhậm Dận Bồng bước đến bàn, nhẹ nhàng nói: "Anh không muốn em phải mệt mỏi như thế."

"Nhưng điều này đang ảnh hưởng đến việc học và tương lai của anh!"

"Tương lai của anh không nhất định phải phụ thuộc vào việc học. Giờ anh biết rằng có nhiều cách để kiếm tiền, không chỉ là học."

"Anh muốn bưng đồ ăn cả đời, uống rượu với người khác cả đời sao? Trước đây em đã hứa ở Dương Thành anh còn có em. Em có thể để anh sống không gánh nặng, sống tuổi mười bảy vàng son hạnh phúc của anh. Em có thể cho anh học hành chăm chỉ và tiến xa hơn, không bao giờ phải quay lại với người cha thần kinh của anh. Nhưng hiện tại, anh bây giờ có tương lai gì?"

"Còn em thì sao? Em làm việc tại siêu thị mệt đến mức ngủ trong lớp. Em có thể vì anh mà làm việc, vì anh mà kiếm tiền. Tại sao anh lại không thể cố gắng vì cuộc sống của chúng ta? Trương Gia Nguyên, đừng coi anh là con gái em muốn bảo vệ, anh cũng có thể bảo vệ em."

Trương Gia Nguyên cúi đầu ngồi phịch xuống ghế, Nhậm Dận Bồng lại nhìn thấy chú cún ướt sũng trong ngày sinh nhật. Trương Gia Nguyên nhỏ giọng nói: "Em chỉ muốn anh không bị những thứ không nên cản trở. Anh còn một nơi xa hơn để đi. Em không muốn một lúc nào đó anh nhớ lại, cảm thấy rằng ở lại Dương Thành là một sai lầm."

Nhậm Dận Bồng đã đề cập đến chuyện xin nghỉ việc nhà hàng với người quản lý, nhưng quản lý nói anh là một đứa trẻ có năng lực, ở lại làm tiếp có thể sẽ có thu hoạch.

Lương của nhà hàng quả thật rất tốt cho Nhậm Dận Bồng. Anh nghiến răng hứa với Trương Gia Nguyên sẽ trở lại đứng đầu danh sách vào cuối học kỳ. Anh sẽ làm thêm nửa học kỳ nữa ở nhà hàng.

Nhậm Dận Bồng dùng thời gian nghỉ trưa để đọc sách. Bạn cùng bàn trốn ra khỏi trường mua cho anh một ly chè, phàn nàn rằng bây giờ Nhậm Dận Bồng không có thời gian đến tiệm chè ăn Song Bì Nãi cùng với nhau.

Thứ hạng của bài kiểm tra hàng tháng đã dần lên lại. Quảng Đông lại bước vào mùa mưa. Những ngày nghỉ ở nhà hàng và siêu thị, Trương Gia Nguyên kéo Nhậm Dận Bồng đến cửa hàng băng đĩa dưới trời mưa. Các kệ của cửa hàng có đầy đủ Trương Quốc Vinh và Đặng Lệ Quân, Beyond và Mai Diễm Phương được đặt ở một nơi cao hơn. Họ thấy Lâm Chí Dĩnh trên kệ ở bức tường bên cạnh, phát đoạn nhạc bằng máy ghi âm của ông chủ. Đồng phục học sinh ướt sũng được hong khô dưới ánh đèn vàng ấm áp của cửa hàng băng đĩa.

Nhậm Dận Bồng thì thầm theo tiếng nhạc. "Lần đầu tiên anh nhìn thấy em, em đang hát nhạc của Lâm Chí Dĩnh, trong lúc ra khỏi tòa nhà để đổ rác. Sau đó trở về nhà, anh tìm thấy "Mùa mưa tuổi 17". Bài này anh chỉ nghe một lần trên đài phát thanh ở nhà của cha. Anh nằm trên sàn với máy ghi âm nghe cả ngày. Anh chưa bao giờ thích bài hát nào nhiều như vậy."

Cũng chưa bao giờ yêu ai nhiều đến thế.

Trương Gia Nguyên móc ngón tay ra sau, hai ngón trỏ đan vào nhau lắc lư nhẹ nhàng theo tiếng hát.

Kỳ nghỉ hè sắp đến với cái nóng, mặt trời treo cao trên bầu trời, mọi thứ đều ấm áp.

Cuối kỳ, Nhậm Dận Bồng không trở lại danh sách xếp hạng. Trương Gia Nguyên và anh lại cãi nhau. Nhậm Dận Bồng nói: "Em có thể đừng lo lắng cho anh được không? Anh còn hai tháng nữa là thành niên rồi, anh có lựa chọn của riêng mình." Trương Gia Nguyên thỏa hiệp. Cậu không ngăn cản anh sắp xếp cả kỳ nghỉ hè để đi làm.

Kỳ nghỉ hè không dễ dàng như đi học. Nhậm Dận Bồng làm cả ngày trong nhà hàng. Mỗi ngày sau khi bưng bát đĩa về nhà liền nằm xuống giường để Trương Gia Nguyên ấn lưng. Trương Gia Nguyên cũng tiếp tục việc lấy hàng đi sớm về muộn, ngày nào cũng có quầng thâm mắt vì thiếu ngủ.

Ngày tháng đang dần tiến triển. Trong khi duy trì cuộc sống, Trương Gia Nguyên bí mật bắt đầu tiết kiệm học phí đại học cho Nhậm Dận Bồng. Họ cũng dùng số tiền lương kiếm được để mua những thứ ở nhà. Đệm hoa màu xanh da trời đặt trên ghế gỗ bị nứt, chăn bông cứng được thay bằng chăn in hình hoa hướng dương, chiếc quạt đứng rỉ sét trong nhà thổi hai lần nghỉ ba lần cũng được thay thế bằng chiếc quạt màu be từ chợ đồ cũ.

Hai người chuyển một thùng sơn lớn vào nhà, đổ đầy dưa hấu vào thùng. Những ngày nghỉ ngơi, họ bó gối ngồi trên ghế gỗ giữa trưa nóng nực, nhấm nháp miếng dưa hấu mát lạnh. Dưa không ngọt lắm nhưng cảm giác mát lạnh là thứ quý giá nhất của mùa hè. Sau khi nhấm nháp quả dưa hấu, họ cùng nhau lăn lên giường. Trương Gia Nguyên dùng lưỡi của mình giúp Nhậm Dận Bồng làm sạch nước dưa hấu chảy ra.

Khi Trương Gia Nguyên đang làm việc, cậu nghe thấy chương trình phát thanh nói: "Tay đua kiêm ca sĩ Lâm Chí Dĩnh đã giành chức vô địch đầu tiên trong sự nghiệp đua xe của anh ấy tại đường đua Chu Hải."

Buổi tối về nhà, Trương Gia Nguyên chia sẻ điều đó với Nhậm Dận Bồng. Nhậm Dận Bồng lắc vai cậu, nói: "Lâm Chí Dĩnh quá lợi hại. Trương Gia Nguyên, em cũng có thể lái một chiếc xe đua trong tương lai. Rồi đưa anh đi dạo chơi ở bãi biển, em có thể vừa lái xe vừa hát. Thật tuyệt vời." Trương Gia Nguyên mỉm cười, nói: "Phải, dù sao thì anh cũng biết em có thể làm tốt mọi việc. Em sẽ đưa anh đi dạo dọc bờ biển trên đảo Hải Hoa trong tương lai."

Một chút may mắn trong cuộc sống đang thắp sáng cho cuộc sống vô vọng của họ. Họ vẽ ra một tương lai xa xôi nhất, nhưng không dám tưởng tượng ngày mai thành phố sẽ như thế nào.

Vào cuối mùa hè, Trương Gia Nguyên nhận được một cuộc gọi từ mẹ mình.

Giọng nói yếu ớt phát ra từ đầu thu sóng của buồng điện thoại công cộng, âm thanh dòng điện gần như át tiếng người. Mẹ cậu nói dạo này cơ thể khó chịu, đang làm việc được nửa chừng thì bất tỉnh, phải đến bệnh viện. Bây giờ bác sĩ cho nhập viện, sợ sẽ phải hoãn công việc vài ngày. Trương Gia Nguyên nói đừng lo lắng, con đã tiết kiệm được một số tiền từ việc đi làm trong kỳ nghỉ hè. Con sẽ chuyển cho mẹ, mẹ chăm sóc bản thân thật tốt. Bà nhẹ nhàng đồng ý.

Nhậm Dận Bồng cùng Trương Gia Nguyên đến bưu điện để gửi tiền. Trên đường về nhà bằng xe đạp, Trương Gia Nguyên vùi đầu vào lưng Nhậm Dận Bồng. Mặt trời đang cố tỏa ra sức nóng trước khi kết thúc mùa hè. Cái nóng thiêu đốt Trương Gia Nguyên gần như ngã quỵ.

Họ đến tựu trường vào tháng 9. Chiếc loa cũ già thêm 1 tuổi lại phát ra tiếng sột soạt. Mùa thu vàng và tháng 9, là một mùa thu hoạch nữa.

Trong học kỳ mới, họ đã lên kế hoạch sống vào phần còn lại của kỳ nghỉ hè, để cả hai có thể tập trung cho việc học của mình trong năm cuối cấp ba. Nhưng bệnh tình của mẹ Trương Gia Nguyên là một bất ngờ. Kế hoạch ban đầu bị phá vỡ. Nhậm Dận Bồng quyết định tiếp tục làm việc trong nhà hàng. Thu nhập của Trương Gia Nguyên trong siêu thị không khả quan. Nhậm Dận Bồng đã nhờ người quản lý giúp đỡ. Anh ra sức khen ngợi tay nghề của Trương Gia Nguyên, để cậu có thể trở thành đầu bếp phụ trong nhà hàng.

Trương Gia Nguyên không thích nhìn bộ dạng ăn nói khép nép của Nhậm Dận Bồng khi làm việc. Tay của vị khách đặt lên bộ quần áo và làn da trắng của Nhậm Dận Bồng. Chiếc đĩa trong tay Trương Gia Nguyên sắp biến thành vũ khí giết người, đập vào đầu khách. Nhưng cậu nhớ đã bị anh nói nhiều lần, nên cậu chỉ có thể giết người đàn ông đó bằng mắt qua cửa sổ nhỏ khi các món ăn được dọn ra.

Tình trạng của mẹ Trương Gia Nguyên vẫn không được cải thiện. Bà đã phải nằm viện cả tuần. Một hóa đơn đến từ bệnh viện, Trương Gia Nguyên lấy ra số tiền mà cậu đã tiết kiệm cho Nhậm Dận Bồng đi học. Những tờ tiền màu đỏ được nhét trong phong bì da bò.

Năm cuối cấp ba, bài vở ngày càng nặng nề, dần dần có một số học sinh không đến lớp. Hoặc là được đi du học ở nước ngoài, hoặc là bỏ hẳn việc học và bắt đầu đi làm thêm. Đây là cách cuộc sống bắt đầu rẽ hướng.

Trương Gia Nguyên đang ở trong một lớp học không còn nhiều người. Khi trốn học vào buổi chiều để đi làm, cậu đã bị giáo viên chặn lại. Cô giáo nói cậu nên lựa chọn càng sớm càng tốt. Kỳ thi tuyển sinh đại học hay là công việc bán thời gian. Năm cuối cấp 3 để ôn tập, nếu không muốn vào đại học thì không cần phải lãng phí thời gian ở đây.

Trương Gia Nguyên tay nắm lại thành nắm đấm, các đốt ngón tay trắng bệch. Cô giáo còn nói, cậu rất thông minh, lãng phí thật đáng tiếc, hãy tự mình suy nghĩ lại.

Từ khách sạn về nhà vào buổi tối, cánh tay đẫm mồ hôi của Nhậm Dận Bồng quàng qua cổ Trương Gia Nguyên dưới màn đêm khô nóng, vừa cười vừa kể một câu chuyện thú vị hôm nay.

Khi Trương Gia Nguyên nghe thấy giọng nói của Nhậm Dận Bồng, khóe miệng cậu cong lên. Cậu nhớ đến lời cô giáo nói lúc chiều. Cậu nghĩ, ít nhất là cho đến khi lễ hội nghệ thuật diễn ra, cậu đã viết một bài hát trong kỳ nghỉ hè và luyện tập trong thời gian dài. Cậu muốn hát cho Nhậm Dận Bồng nghe tại lễ hội nghệ thuật.

Bệnh tình của mẹ Trương Gia Nguyên trở nên tồi tệ hơn vào giữa tháng 9.

Mẹ nói qua điện thoại rằng tóc đã bị cạo, mẹ nhờ đồng nghiệp mua len và muốn tự đan mũ nhưng đầu đau quá nên không đan được.

Bác sĩ đã liên lạc với cậu. "Bệnh nhân u não thường rất đau. Khi bắt đầu đau, họ đập đầu vào tường, không có sự bảo vệ của tóc, trên đầu sẽ có mảng xanh mảng tím", bác sĩ cho biết, "cũng có thuốc giảm đau, nhưng có hại cho não và cũng không hề rẻ."

Sau khi cúp máy, Trương Gia Nguyên ngồi xổm trong bốt điện thoại công cộng và khóc.

Trương Gia Nguyên đến bưu điện lần thứ 3 để gửi tiền. Cậu đi một mình. Trên đường về gặp phải mưa nắng, mưa không thể làm trôi đi cái nóng, nhưng dường như phân tán oxy, Trương Gia Nguyên dần dần cảm thấy ngột ngạt.

Công việc trong nhà hàng không suôn sẻ nhưng Trương Gia Nguyên vẫn cắn răng chịu đựng. Quản lý yêu cầu chuyển từ bán thời gian sang toàn thời gian.

Trương Gia Nguyên nói chuyện với Nhậm Dận Bồng trên đường đi làm về. Nhậm Dận Bồng dừng xe, nhìn chằm chằm vào cậu một lúc lâu. Anh thở dài một tiếng, lấy tay che mắt cậu, che đi những giọt nước mắt đang lấp lánh dưới ánh đèn đường và màu xanh thẫm trong đôi mắt. Anh nhẹ nhàng ôm lấy Trương Gia Nguyên. "Nói cho anh biết nơi nào có thể giúp em."

Ánh sáng mờ ảo in bóng họ xuống con đường nhựa mới xây. Trương Gia Nguyên nhìn thấy một bóng đen vụt qua họ, nhưng cậu phớt lờ, chỉ ôm chặt lấy Nhậm Dận Bồng.

Trương Gia Nguyên không còn đi học nữa. Nhà hàng mở cửa vào ba buổi: sáng, chiều và tối. Trà sáng bắt đầu từ bảy giờ. Năm giờ, Trương Gia Nguyên đã dậy đến nhà hàng chuẩn bị món ăn. Nhậm Dận Bồng không cần chuẩn bị hai bữa sáng và đợi Trương Gia Nguyên về nữa, anh sẽ đến trường với chiếc bánh mì nóng trên tay. Anh đưa cho Trương Gia Nguyên chiếc xe đạp, tự mình đi bộ đến nhà hàng vào buổi chiều.

Điều đáng mừng duy nhất gần đây là quản đốc sẽ nghỉ hưu. Người quản lý muốn đề bạt Nhậm Dận Bồng lên làm quản đốc. Nhậm Dận Bồng vui vẻ chạy vào sau bếp để chia vui với Trương Gia Nguyên. "Anh có thể giúp em nhiều hơn một chút rồi", anh nói.

Bây giờ khi về nhà, Nhậm Dận Bồng luôn đi xe đạp. Trương Gia Nguyên dựa vào phía sau, nhắm mắt lại. Nhậm Dận Bồng sợ rằng cậu sẽ ngã xe khi ngủ quên. Anh kể với cậu hôm nay là lễ hội nghệ thuật của trường, có một số chàng trai chơi guitar. "Anh không nghĩ họ chơi tốt như em." Nhậm Dận Bồng nói.

Trương Gia Nguyên rùng mình một lúc, mở mắt ra nhìn cửa hàng đã đóng cửa lúc đi ngang qua. Ánh đèn nhấp nháy của cửa hàng tiện lợi 24 giờ khiến cậu suýt khóc. Cậu nghĩ, cuối cùng thì, cậu cũng không được hát bài hát cậu viết cho anh nghe tại lễ hội.

Vào cuối tuần lễ Quốc khánh, người quản lý thông báo với Nhậm Dận Bồng rằng ban lãnh đạo một số bộ phận sẽ ăn tối vào buổi tối của ngày nghỉ thứ tám. Nhậm Dận Bồng rất tự hào khi có thể tham dự một bữa tiệc như vậy nên nhanh chóng gật đầu đồng ý.

Bữa tiệc tối mùng 8 được đặt trước tại nhà hàng hải sản. Hàng hoa đỗ quyên nở rộ vào tháng 10 ở lối vào cho thấy sự cao cấp của nhà hàng.

Người quản lý nhắc nhở Nhậm Dận Bồng phải thoải mái khi uống rượu, đừng để lộ ra vẻ học sinh, sợ rằng những người khác sẽ không tin rằng một cậu bé học sinh sẽ là quản đốc. Rượu do quản lý mang đến, nhãn hiệu rượu được phát trên đài phát thanh. Nhậm Dận Bồng nhấp một ngụm rượu, cổ họng như bỏng rát.

Trong bữa tiệc, người quản lý phát biểu, tay cầm ly rượu, nói rằng thời gian này đã làm việc chăm chỉ, sắp đến cuối năm, năm nay hãy làm việc chăm chỉ để về nhà đón một cái Tết thật đẹp. Nói xong, ông ta uống cạn rượu trong ly. Nhậm Dận Bồng cũng học theo, ngẩng đầu uống rượu trong ly, hai mắt lập tức đỏ lên.

Sau bữa tối, Nhậm Dận Bồng bám vào tay vịn cầu thang đi xuống lầu. Quản lý đến đỡ, đưa tay ôm eo anh, hỏi anh làm cách nào để về nhà. Nhậm Dận Bồng mơ hồ nói về việc đi xe đạp.

"Không được đâu, đi xe như thế này sẽ gặp tai nạn, tôi sẽ cùng cậu đi bộ cho tỉnh táo." Tay quản lý trượt xuống một chút, dừng ở mép quần jean của Nhậm Dận Bồng.

Họ bước ra khỏi nhà hàng. Gió đêm tháng 10 ở Dương Thành mang theo hơi mát, thổi vào áo Nhậm Dận Bồng làm anh tỉnh táo trong giây lát. Anh lắc đầu nguầy nguậy, cố gắng bỏ tay gã ra khỏi người. Quản lý lảo đảo một chút, ôm anh chặt hơn, cười nói: "Bồng Bồng cẩn thận một chút. Chúng ta ra công viên bên cạnh đi, gió thổi cho tỉnh táo lại."

Người đi bộ trong công viên vào ban đêm đã giải tán. Họ đi vòng quanh hồ nước trong công viên. Nhậm Dận Bồng chóng mặt, cố đếm đèn đường đi qua. Khi anh đếm đến 17, đèn đường vụt tắt, công viên chìm vào bóng tối. Gió xào xạc qua kẽ lá, người quản lý ghé sát tai Nhậm Dận Bồng, nói: "Mười một giờ rồi, đèn công viên tắt, thành phố đi ngủ rồi."

Nhậm Dận Bồng nói: "Vậy tôi cũng phải về nhà ngủ." Anh chưa kịp nói xong, quản lý đã đi tới, cắn chặt môi anh trong bóng tối, mùi rượu phả vào mặt anh trong tiếng thở hỗn loạn. Nhậm Dận Bồng mở to mắt vô vọng, cố hết sức nâng cánh tay lên để đẩy gã, nhưng cơ thể tê liệt vì rượu không có chút sức lực nào.

"Tối nay không cần về nhà, cậu ngủ với tôi." Quản lý dùng đầu gối đẩy vào bụng Nhậm Dận Bồng. Anh loạng choạng ngã xuống đất. Người quản lý đứng dậy, cởi quần, thở hổn hển và xoa thứ gì đó lên mặt anh.

Nhậm Dận Bồng không chịu yên, cằm bị người quản lý vặn lại. Gã ta cố gắng đưa thứ gì đó vào miệng anh. Nhậm Dận Bồng nhổ mạnh một cái, cau mày mắng: "Cút đi! Ghê tởm!"

Người quản lý đột ngột cúi xuống, mặt áp lên mặt Nhậm Dận Bồng, chóp mũi lướt qua má anh, mồ hôi nhớp nháp rơi trên khóe miệng. Nhậm Dận Bồng nhắm chặt mắt. "Cậu nói tôi ghê tởm, hay là hành vi của chúng ta ghê tởm?" Gã mò mẫm cởi cúc áo sơ mi của Nhậm Dận Bồng. "Cậu và Tiểu Trương trước đây đã từng làm chuyện như thế này phải không? Cậu không ghê tởm sao?"

Cái đầu hỗn loạn của Nhậm Dận Bồng dường như lại phải hứng chịu một trận cuồng phong mạnh chưa từng có. Đồng Tử Lâu kín gió, mái vòm với đèn điện bị hỏng đã sụp đổ thành đống hoang tàn trong cơn gió mạnh. Anh trần truồng dưới đống đổ nát, bùn tràn vào miệng. Anh muốn kêu cứu nhưng không thành tiếng, cũng không dám kêu lên.

Ánh trăng chiếu vào làn da trắng ngần kiêu hãnh của Nhậm Dận Bồng, giống như ánh trăng phản chiếu trên mặt nước. Lần đầu tiên anh cảm thấy sự trong trắng của mình dưới ánh trăng thật bẩn thỉu.

Trương Gia Nguyên cầm túi rác đi xuống cầu thang.

Nhậm Dận Bồng cả đêm không về. Cậu biết anh và các đồng nghiệp trong nhà hàng đã đi ăn tối. Nhậm Dận Bồng cũng báo với cậu rằng tối nay anh sẽ về muộn, nhưng anh không nói cả đêm không về.

Nhậm Dận Bồng không giỏi uống rượu. Họ đã từng uống bia cùng nhau. Khuôn mặt của Nhậm Dận Bồng đỏ bừng sau khi uống hết một chai, bắt đầu nói lắp. Khi vui, anh sẽ nói những điều mà anh không thường nói. Anh sẽ nói: "Trương Gia Tiểu Nguyên Nguyên, em chính là một tên ngốc vô cùng hoạt bát, nói nhiều. Có thể quen biết em, anh thực sự rất vui." Trương Gia Nguyên thích vào lúc Nhậm Dận Bồng đang không biết gì mà hôn, sau nhìn vào mắt anh nói: "Bồng Bồng, anh là sự tồn tại lương thiện nhất. Anh nhất định phải lương thiện cả một đời."

Trương Gia Nguyên nghĩ Nhậm Dận Bồng đã uống nhiều và được đồng nghiệp đưa về nhà chăm sóc. Cậu có chút lo lắng rằng anh sẽ nói những điều không nên nói khi say.

Cho đến khi cậu nhìn thấy Nhậm Dận Bồng trong chiếc áo sơ mi nhăn nhúm dưới cầu thang. Chiếc áo sơ mi trắng lấm lem bùn đất, trên mặt và cánh tay có những vết bầm tím. Nhậm Dận Bồng cuộn mình trong góc. Khi nhìn thấy Trương Gia Nguyên, nước mắt lại bắt đầu chảy ra. Trương Gia Nguyên ném túi rác xuống đất, lao tới ôm Nhậm Dận Bồng đang run rẩy nhưng anh co người lại để tránh.

"Đừng ôm, bẩn." Nhậm Dận Bồng khàn giọng nói.

"À, đúng, em vừa mới cầm túi rác, trở về rửa tay rồi mới ôm anh." Trương Gia Nguyên giả bộ bình thường, nhếch miệng an ủi. "Bồng Bồng, đã xảy ra chuyện gì?"

"Anh bẩn." Giọng nói khàn khàn của Nhậm Dận Bồng gần như không nói nên lời, nức nở nói vài chữ cũng tốn sức.

"Trên người anh bị làm sao vậy?" Trương Gia Nguyên hạ giọng, không còn quan tâm đến bàn tay đã xách túi rác. Cậu nâng cánh tay của Nhậm Dận Bồng lên nhìn. Những vết xước, vết cắn và vết hằn in dày đặc trên cánh tay của anh. Cái chạm vào nhớp nháp khiến cậu không dám nghĩ đó là nước mắt, nước bọt hay một chất lỏng nào khác.

Nhậm Dận Bồng cắn môi lắc đầu. Nước mắt gần như đã khô, khóe mắt đau nhức.

"Bồng Bồng, chúng ta về nhà trước đã." Trương Gia Nguyên muốn đỡ anh đứng dậy nhưng Nhậm Dận Bồng loạng choạng không thể đứng yên. Cậu nhìn thấy vết máu đỏ sẫm trên quần jean của anh.

"Mẹ kiếp!" Cậu mắng một câu.

Trương Gia Nguyên gặp chút khó khăn khi cõng Nhậm Dận Bồng lên cầu thang. Anh có chiều cao tương đương với cậu. Cậu nghĩ rằng anh đáng lẽ đã bị đập vào mép bậc nhiều lần khi đi lên cầu thang, nhưng anh không hề kêu tiếng nào, chỉ im lặng vùi đầu vào vai cậu.

Cậu trực tiếp đưa Nhậm Dận Bồng vào nhà vệ sinh. Để anh dựa vào bồn cầu, còn mình cởi áo sơ mi và quần jean dính máu, để lộ thêm nhiều vết thương hơn ở những phần khuất. Trương Gia Nguyên hai tay run lên, nghiến răng mở vòi hoa sen, không để ý nước lạnh dội lên người Nhậm Dận Bồng, vội vàng cầm vòi hoa sen điều chỉnh nhiệt độ nước. Nhậm Dận Bồng chỉ ngây ngốc nhìn hư vô trên mặt đất mà không đáp lại, giống như một đóa hoa nhài rơi xuống đất, bị đế giày sình lầy giẫm nát.

Trương Gia Nguyên dùng xà phòng để bôi lên những chỗ không bị thương của Nhậm Dận Bồng, sau đó lau vết thương bằng khăn nhúng nước ấm. Cậu không kiểm tra kỹ xem có bao nhiêu vết thương. Lau người xong liền lấy thuốc đỏ thoa lên người anh, thoa xong nhìn lại, toàn thân đã đỏ bừng, như thể một lớp da bị lột, để lộ ra máu thịt nhỏ giọt.

Rốt cuộc là tên súc sinh nào?

Trương Gia Nguyên muốn biết bây giờ, cậu muốn đập chết cái tên đã làm Nhậm Dận Bồng ra như thế này. Nhưng cậu không dám hỏi thẳng Nhậm Dận Bồng, cũng không dám để anh nghĩ lại, chỉ có thể nhẹ nhàng ôm anh vào lòng, khẽ hát: "Những bông hoa nhài trước cửa đã từ từ khô héo và không còn nảy mầm nữa."

Hát xong, nước mắt chảy dài trên mặt anh.

Trương Gia Nguyên đã một ngày không đến nhà hàng làm việc. Cậu ngồi bó gối ở góc giường nhìn Nhậm Dận Bồng đang ngủ không yên. Anh vùi đầu sâu vào đầu gối giống tư thế ngủ nguyên thủy nhất trong bụng mẹ. Cậu cảm thấy Nhậm Dận Bồng cuộn tròn như một con nhím đang sợ hãi, nhưng những chiếc gai trên người đã bị nhổ hết, chỉ còn lại một khoảng trống đẫm máu.

Trương Gia Nguyên không biết mình đã ngủ bao lâu, nhưng cứ dựa vào tường. Khi tỉnh dậy đã thấy ánh mắt vô hồn của Nhậm Dận Bồng. Đèn trong cửa hàng ngoài cửa sổ đã tắt, ánh trăng tràn vào, lạnh lùng quấn lấy anh. Trương Gia Nguyên mượn ánh trăng để ôm anh, hỏi anh có đói không. Chiếc giường sắt kêu cót két theo cử động của cậu. Nhậm Dận Bồng run lên.

Trương Gia Nguyên nhận ra có điều gì đó không ổn. Anh càng run hơn trong vòng tay cậu. Cậu buông tay ra, nhìn anh đang mím môi không nói, chỉ sợ hãi lắc đầu.

Nhậm Dận Bồng, người đang dần hồi phục, bắt đầu không tiếp xúc cơ thể với Trương Gia Nguyên. Sự gần gũi của Trương Gia Nguyên khiến anh sợ hãi, khiến anh nhớ lại cái đêm khi những ngón tay bẩn thỉu lướt trên da anh.

Anh không còn đi làm hay đi học nữa. Cả ngày chỉ thẫn thờ trên chiếc giường sắt, không dám nghĩ đến quá khứ hay tương lai. Anh không nói với Trương Gia Nguyên rằng đó là quản lý Trần, từ chối để Trương Gia Nguyên báo cảnh sát.

Anh luôn vô thức chìm vào giấc ngủ và cũng vô thức tỉnh dậy. Khi chìm vào giấc ngủ, anh có rất nhiều giấc mơ, chẳng hạn như đèn đường trong công viên vụt tắt, cỏ mang mùi đất ẩm, gió đêm mang hơi ẩm thổi từ mặt hồ. Khi anh muốn hét lên, cổ họng bị bóp chặt, hơi nóng phả vào mặt. Giọng nói đó cất lên: "Tôi biết tất cả mọi thứ về cậu và Tiểu Trương. Nếu cậu dám nói những gì đã xảy ra tối nay, chúng ta sẽ cùng nhau phá hủy." Sau đó, sự lạnh lẽo dưới người anh được thay thế bằng sự đau đớn. Anh bắt đầu vỡ vụn ra thành hàng triệu mảnh, nằm rải rác trên mặt đất, bị đế giày nghiền nát.

Anh mơ đến sinh nhật lần thứ 18 của mình. Buổi trưa hôm đó, Trương Gia Nguyên cùng anh ra khỏi khuôn viên trường để ăn ở nhà hàng Xuyến Xuyến trong hẻm. Ăn xong, Trương Gia Nguyên hát tặng anh một bài hát chúc mừng sinh nhật, giữ mười tám cái tăm làm nến thổi. Trương Gia Nguyên nói: "Chúc mừng anh đã trải qua cơn mưa ở tuổi mười bảy, tuổi mười tám của anh sẽ có ánh nắng."

Như một lời tiên tri.

Sau khi tỉnh dậy, Nhậm Dận Bồng ngừng khóc, nhìn chằm chằm vào khung cửa sổ nhỏ trên tường, tự hỏi liệu việc rời khỏi phòng qua cửa sổ có dễ dàng hơn không, thay vì leo lên cầu thang nơi thỉnh thoảng đèn không sáng, như một bông hoa héo rơi từ trên không xuống.

Anh dùng móng tay khắc một vệt máu trên cổ tay, qua những vết bầm tím lớn nhỏ. Trương Gia Nguyên phát hiện ra nhưng không nói gì, chỉ bí mật giấu con dao nấu ăn.

Sau đó, Trương Gia Nguyên nhìn thấy Nhậm Dận Bồng đang nhét đầu vào thùng sơn chứa đầy nước khi đang tắm. Cậu lao vào, nhấc đầu Nhậm Dận Bồng lên. Cậu muốn ôm anh nhưng không thể, vì vậy cậu chỉ có thể quỳ xuống trước mặt anh, cầu xin anh đừng rời đi, cầu xin anh buông tha cho chính mình cũng là buông tha cho cậu. Nhậm Dận Bồng ngồi trên sàn, nhắm mắt đau đớn, anh nói: "Anh sẽ buông tha cho em, Trương Gia Nguyên, chúng ta thôi đi."

Trương Gia Nguyên đi đến che miệng Nhậm Dận Bồng. Va chạm thân thể khiến Nhậm Dận Bồng run lên, nhưng Trương Gia Nguyên không buông ra. Cậu nói: "Đây không phải là buông tha cho em, anh ở bên cạnh em, đây mới là buông tha cho em."

Mẹ của Trương Gia Nguyên sắp phải phẫu thuật. Bệnh viện hy vọng gia đình có thể đến bệnh viện để đồng hành cùng bà.

Trương Gia Nguyên ngồi bên giường ôm tóc. Nhậm Dận Bồng hiếm khi thoát khỏi cơn mê, anh hỏi Trương Gia Nguyên: "Bệnh tình của dì thế nào?"

Trương Gia Nguyên thành thật nói bà sắp phải làm phẫu thuật, mặc dù phí phẫu thuật chưa thu đủ nhưng bệnh viện đã đồng ý giúp một chút trước. Quản lý Trần nghe nói cũng cho em vay 10.000 tệ, đây thực sự là một số tiền không hề nhỏ, khi mẹ khỏe hơn em phải đến cảm ơn quản lý Trần.

Nhậm Dận Bồng dùng ngón tay siết chặt tấm ga trải giường. Các đốt ngón tay gầy guộc của anh có màu trắng xanh. Anh nói: "Vậy tốt rồi."

"Em có định ở cùng với dì trong quá trình phẫu thuật không?" Anh tỉnh táo hỏi.

Trương Gia Nguyên nói vẫn chưa nghĩ đến nên đã hỏi bác sĩ xem có cách nào khác không.

Nhậm Dận Bồng mỉm cười. "Dì nhất định muốn em ở bên cạnh dì ấy."

Trương Gia Nguyên nghe thấy giọng cười, kinh ngạc nhìn lại anh. "Sao anh lại nói như vậy?"

"Bởi vì nếu anh bị bệnh, anh sẽ muốn em ở bên cạnh. Dì cũng yêu em, vì vậy dì cũng muốn có em ở bên."

Trương Gia Nguyên tiến lại gần anh, nghiêng người. "Nhưng anh bây giờ cũng bị bệnh, anh sẽ buồn khi không có em ở bên."

"Anh sẽ hơi buồn một chút, vì trên thế giới này sẽ không tìm được Trương Gia Nguyên thứ hai. Nhưng bây giờ anh đã tốt hơn nhiều. Anh nghĩ dì cần em hơn anh." Nhậm Dận Bồng quay đầu lại cười với Trương Gia Nguyên.

Phẫu thuật được lên kế hoạch vào thứ hai tới. Trương Gia Nguyên đã mua một vé xe buýt cho sáng chủ nhật.

Nhậm Dận Bồng dần khá hơn, sẵn sàng trò chuyện với Trương Gia Nguyên trong vài ngày. Khi Trương Gia Nguyên đến nhà hàng, Nhậm Dận Bồng ở nhà ôm guitar viết nhạc.

Trương Gia Nguyên nghe Nhậm Dận Bồng thuận tay đàn một đoạn nhạc. Anh nói rằng bài hát có tên là "Ngày nắng", có giai điệu rất vui vẻ. Trương Gia Nguyên vui vẻ gật gật đầu theo nhịp.

Trương Gia Nguyên nói: "Em cũng đã viết một bài hát để tặng anh." Cậu cầm cây đàn, ngồi trên giường, nhìn vào mắt Nhậm Dận Bồng. Cậu hát:

"Bây giờ em đang ở đâu? Vũ trụ của em tan thành biển cả. Câu chuyện đến hôm nay anh đã nghe chưa? Cuối cùng sa mạc này cũng biến thành biển.

Vũ trụ không có điềm báo trước, biển cả sẽ có thủy triều lên, cho em đến gần anh hơn trong biển vũ trụ.

Mặt nước bốn bề không yên, bước chân gợn sóng lăn tăn, để em ôm chặt anh trong khe hở thời không.

Các vệt sao băng trên bầu trời, các thiên hà được nối liền với nhau. Trong vũ trụ giờ đây em không còn là người duy nhất.

Ở trên ghế sô pha của Ngân Hà, tìm kiếm thứ gì đó mê hoặc anh. Xin hỏi, anh có muốn cùng em đi đến biển lớn?"

Nhậm Dận Bồng nhớ về mùa đông cuối thế kỷ XX, vào khoảnh khắc cuối cùng trước khi mặt trời lặn, cậu bé mặc đồng phục học sinh hỏi anh: "Anh có muốn cùng em đi đến biển vũ trụ không?" Cậu nói với anh rằng hoa hồng và hoa hướng dương vượt qua dải Ngân Hà sẽ gặp nhau, hố cát sau trận mưa bão sẽ trở thành biển cả, em sẽ ôm chặt anh trong khe hở thời không.

Nhậm Dận Bồng từ từ đè lên người cậu. Những bông hoa nhài khô héo lại nở ra nơi khóe miệng Trương Gia Nguyên.

Trương Gia Nguyên cẩn thận duỗi tay ra ôm lấy Nhậm Dận Bồng, không dám cử động thêm, lặng lẽ đón nhận nụ hôn từ anh. Tay Nhậm Dận Bồng dần dần luồn vào trong bộ đồ ngủ của Trương Gia Nguyên. Trương Gia Nguyên ngoan ngoãn nâng thân trên lên để Nhậm Dận Bồng cởi áo.

Trong gió thu tháng mười, hương hoa nhài dường như nở rộ, hương hoa trong phòng làm họ ngạt thở. Nhậm Dận Bồng run rẩy không kiểm soát được, cả khuôn mặt nhăn lại vì sợ hãi. Trương Gia Nguyên nói đừng dừng lại, Bồng Bồng anh không phải như thế. Nhậm Dận Bồng ương ngạnh lắc đầu, tiếp tục hôn cậu. Giọt sương lướt qua vết thương mục nát của cánh hoa nhài rồi lăn xuống.

Sau khi kết thúc, Nhậm Dận Bồng co rúm người trong góc, run rẩy không kiểm soát, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.

Trương Gia Nguyên cau mày nhìn anh đau khổ, hỏi anh tại sao lại gượng ép bản thân. Nhậm Dận Bồng không nói, chỉ lắc đầu.

Trương Gia Nguyên bàng hoàng nhận ra trộn lẫn trong hương hoa là mùi hôi tanh của bùn đất.

Nhậm Dận Bồng đưa Trương Gia Nguyên đến bến xe. Khi đi ngang qua cửa hàng hoa ở tầng dưới, anh nhất định mua một bó hoa hướng dương để Trương Gia Nguyên tặng cho mẹ.

Hai người chào tạm biệt nhau tại phòng vé, Trương Gia Nguyên cầm bó hoa hướng dương rất cao vẫy tay, cậu nói: "Bồng Bồng, chăm sóc bản thân và nhớ vui vẻ nhé. Em sẽ quay lại sớm."

Nhậm Dận Bồng nheo mắt nhìn Trương Gia Nguyên lên xe, xoay người ngồi xuống băng ghế trong phòng chờ.

Kính trong phòng chờ lâu ngày không được lau đã phủ một lớp bụi. Thời tiết tốt đẹp của mùa thu nhìn qua kính cũng trở nên xám xịt. Mặt trời như rải trong sương mù, cũng như theo một người đi về nơi xa.

Mẹ của Trương Gia Nguyên phẫu thuật cắt bỏ khối u.

Sau khi ổn định, Trương Gia Nguyên gọi điện cho Nhậm Dận Bồng theo đúng giờ đã định. Không ngờ, nghe âm thanh ngắt quãng của dòng điện vang lên khiến tâm tình cậu không quá tệ. Nhậm Dận Bồng nói anh đã viết xong lời bài hát "Ngày nắng" và muốn hát cho Trương Gia Nguyên nghe trên điện thoại. Trương Gia Nguyên nói rằng chờ cậu về nhà rồi hát, cậu muốn nằm bên cạnh anh lắng nghe. Nhậm Dận Bồng làm nũng nói muốn hát ngay bây giờ, cầm ống thu thanh và hát: "Có em bên cạnh chính là ngày nắng."

Tai của Trương Gia Nguyên đỏ bừng. Nhậm Dận Bồng cũng có vẻ ngại ngùng, nói qua loa giờ không còn sớm nữa, em mau nghỉ đi.

Trương Gia Nguyên đáp lại, chuẩn bị đặt điện thoại xuống thì Nhậm Dận Bồng nói: "Ngủ ngon, mặt trời nhỏ của anh*."

Quá trình xạ trị và hóa trị sau phẫu thuật sẽ tiếp tục diễn ra trong một thời gian. Nghĩ đến vẫn còn bệnh nhân ở nhà, Trương Gia Nguyên thu xếp ổn thoả cho mẹ và dự định quay trở lại Dương Thành.

Cậu hái hai bó hoa hướng dương mang theo khi đến Thâm Quyến, cho vào lọ kẹo thiếc bên cạnh giường của mẹ. Lọ kẹo được cha của đứa trẻ ở giường bên đưa cho. Người đàn ông cởi chiếc túi da nói rằng đứa trẻ đã lên thiên đường, ông sẽ cho cậu những viên kẹo trái cây còn nguyên.

Khi mẹ vẫn còn đang hôn mê sau ca phẫu thuật, cậu đã vẽ lên lọ kẹo. Trong vũ trụ vô tận, hoa hồng nở rộ xung quanh hoa hướng dương. Lúc cậu chuẩn bị trở về Dương Thành, những bông hoa hướng dương trong lọ không thể nhìn thấy mặt trời đã cuộn tròn lại, cánh hoa màu vàng tươi chuyển sang màu cam, toát ra một mùi hôi nhàn nhạt.

Trương Gia Nguyên vứt bông hướng dương héo đi, dùng khăn lau khô lọ kẹo rồi cho vào một cái túi lớn, định mang về Dương Thành cho Nhậm Dận Bồng.

Nhà ông cụ ở cửa hàng chè tầng dưới có lắp điện thoại cố định. Trương Gia Nguyên gọi điện bảo ông nói với Nhậm Dận Bồng ngày mai cậu sẽ trở lại. Ông cụ đến nhà, quay lại gọi điện nói gõ cửa không có tiếng trả lời, ông tưởng đã đi ra ngoài nên để lại một mảnh giấy nhắn ở cửa. Nhậm Dận Bồng có thể nhìn thấy nó khi anh trở về.

Trương Gia Nguyên đáp chuyến tàu đêm trở về Dương Thành. Ban đêm không có sao, biển vũ trụ trở thành biển chết, im lìm. Trong đêm, Trương Gia Nguyên cảm thấy hoảng sợ vô cớ.

Anh đi qua căn phòng chờ, nơi tấm kính chưa được lau, qua con đường ít đèn đường, qua con hẻm cạnh cổng trường, rồi trở về căn nhà cho thuê của họ với một chiếc túi lớn đã bạc màu và cái lạnh cuối thu.

Trước cửa nhà là một mảnh giấy do ông cụ tầng dưới để, cửa đóng chặt không cho ánh sáng lọt ra ngoài.

Trương Gia Nguyên vặn chìa khóa mở cửa, nhưng trong phòng vẫn im lìm, ngay cả ánh trăng cũng không chiếu vào. Trương Gia Nguyên bật đèn bước vào phòng, trong phòng cũng không có người. Cuối cùng anh cũng để ý thấy ánh trăng bị tờ báo dán trên cửa sổ chặn lại.

Có một mảnh giấy trên gối. Nhậm Dận Bồng viết rằng cha anh đã liên lạc với anh. Cha nói dì của anh đã chuyển đi nơi khác, hiện chỉ còn ông và bà nội. Cha xin lỗi anh vì những chuyện của mùa đông, nói rằng bà nội rất nhớ anh, mong anh có thể về nhà gặp mặt.

"Anh cũng cần rời khỏi Dương Thành một thời gian, ở lại đây anh không thể thoát khỏi cơn ác mộng đêm đó. Hoa hướng dương ở trên phố núi luôn đuổi theo mặt trời vô hình, anh cũng vụt mất mặt trời của mình trong làn sương mù. Xin lỗi Gia Nguyên, lần này không phải em cầu xin anh đi mà là anh ích kỷ muốn tự rời đi. Gia Nguyên, có thể quen biết em, anh thực sự rất vui."

Trương Gia Nguyên tuyệt vọng ngã xuống chiếc giường đóng khung sắt, ván giường phát ra tiếng rên rỉ thảm thiết. Tro bụi trên tường rơi xuống, giống như trận mưa nứt nẻ.

Trương Gia Nguyên ngủ trong bóng tối ở nhà hai ngày. Chiếc gối thấm nước mắt đã khô, sau này trở thành vết nước không thể xóa nhòa.

Trong giấc mơ, Nhậm Dận Bồng mặc một chiếc áo sơ mi đồng phục học sinh ngắn tay, lang thang trên tàu với gói hàng lớn mà anh mang từ Trùng Khánh. Khung cảnh chuyển ra ngoài cửa sổ là những ngọn núi mùa thu vàng, những cửa hàng hoa treo đầy hoa hướng dương trên cửa sổ và những cửa hàng ăn uống phục vụ món xiên que nóng hổi. Đi xa, đi xa hơn. Chuyến tàu đi qua một đám mây, Nhậm Dận Bồng run lên vì sợ hãi. "Anh không thể tìm thấy mặt trời của mình nữa", anh nói.

Trương Gia Nguyên tỉnh dậy, thấy ánh nắng xuyên qua tờ báo rơi xuống bên cạnh mình. Cậu bật dậy xé tờ báo dán trên cửa sổ, điên cuồng xé nó thành từng mảnh, từng mảnh một. Cậu muốn gào thét lên: "Chúng ta không phải đã vượt qua được sao? Anh không phải đã khá hơn rồi sao? Tại sao anh lại ích kỷ bỏ đi?"

Rồi cậu nhìn thấy đám học sinh mặc đồng phục đến ăn chè ngoài cửa sổ, nhìn thấy những chú chim cu gáy nhảy nhót trên cành vào cuối thu. Cậu nảy sinh một ý muốn nhảy xuống, tự kết liễu đời mình như một bông hoa rơi.

Cậu chợt hiểu Nhậm Dận Bồng.

Nụ cười là giả dối, bài hát vui tươi là giả dối, hoa nhài đang nở lại cũng là giả dối. Đã vô số lần tỉnh dậy sau cơn ác mộng, Nhậm Dận Bồng nhìn ra cửa sổ, cố gắng kìm nén ý muốn nhảy xuống. Cuối cùng, anh phải dùng một tờ báo để che thế giới bên ngoài cửa sổ, che đi những bi ai gây ra bởi tất cả những thú vui không liên quan đến anh.

Hoa nhài nở một lần vào cuối mùa thu, nhưng rễ cây của nó đã bị đốt cháy. Đêm nở rộ đó là một cuộc chia ly.

Trương Gia Nguyên tự nhủ phải chấp nhận rằng cậu đã đánh mất mối tình đầu sâu đậm vào cuối mùa thu năm 17 tuổi.

Rời khỏi Dương Thành, nơi mang đến cho anh ấy mùa mưa, đối với Nhậm Dận Bồng mà nói, có thể là một lựa chọn tốt.

Thật tiếc khi bỏ lại những ngày tháng cùng nhau đi ăn chè, nửa đêm cùng nhau đạp xe về nhà, cùng ôm nhau trên chiếc giường khung sắt, nhưng khi chứng kiến cảnh cô ngã từ tầng cao nhất, cảnh cúi đầu khom lưng trong nhà hàng, nỗi đau bị xé nát trong bóng tối còn sót lại trong cơn mưa của Dương Thành, Trương Gia Nguyên không có lý do gì để ngăn cản sự lựa chọn của Nhậm Dận Bồng.

Trương Gia Nguyên quyết định từ trên giường ngồi dậy, cậu cần ăn chút gì đó. Cậu quyết định từ nay phải cầu nguyện cho Nhậm Dận Bồng, mong anh tìm lại được mặt trời đã mất ở Trùng Khánh.

Trương Gia Nguyên đến nhà hàng xin nghỉ phép dài ngày. Cậu sẽ sống ở Thâm Quyến vài ngày để chăm sóc mẹ. Cậu muốn cảm ơn quản lý Trần một lần nữa, nhưng các nhân viên khác nói với cậu rằng quản lý Trần đã mất tích vài ngày, hiện tại gia đình đã gọi cảnh sát, nhưng vẫn chưa được tìm thấy. Trương Gia Nguyên chắp tay nói, quản lý Trần là một người tốt, người tốt sẽ được ban phước.

Trương Gia Nguyên thu dọn đồ đạc trong căn nhà cho thuê rồi cho vào một chiếc túi dệt, sau lưng mang cây đàn đặt bên chiếc giường sắt, rồi cậu đi về phía nam.

Rời đi.

Bọn họ đều rời khỏi Dương Thành, hy vọng năm sau có thể thoát khỏi mùa mưa.

Trương Gia Nguyên sống ở Thâm Quyến được vài năm. Cậu làm việc trong một nhà máy ba ca, chịu trách nhiệm phân phối các bộ phận điện thoại di động.

Mẹ ở bệnh viện một thời gian, hóa trị đạt hiệu quả tốt, tóc trên đầu cũng từ từ mọc lại. Sau khi xuất viện, cậu đưa bà tới ký túc xá của nhà máy với tư cách là người đưa tin. Những từ mà bà học được cuối cùng cũng có ích.

Cuộc sống của họ vẫn còn rất nghèo khó. Trương Gia Nguyên đếm các khoản nợ, muốn trả nợ càng sớm càng tốt. Nhưng mà cậu hài lòng với một ngày như vậy. Ngoại trừ mưa gió bão bùng năm 17 tuổi cùng người đã trở lại thành phố núi, cậu không có quá nhiều điều hối tiếc.

Khi tiết kiệm được 10.000 tệ, cậu muốn liên hệ với quản lý Trần để gửi tiền lại, nhưng cậu chỉ liên hệ được với nhà hàng. Người quản lý mới nói với Trương Gia Nguyên rằng quản lý Trần đã chết đuối ở hồ nước trong công viên cạnh nhà hàng hải sản. Ông ấy có thể bị trượt chân sau khi uống rượu, phải mất vài ngày mới nổi lên, người phình ra. Có lẽ là có một người bạn nhậu đi cùng với ông ta, cũng đã biến dạng không nhìn rõ khuôn mặt. Để tránh sự việc xảy ra, công viên đã lắp đặt lan can xung quanh hồ, đèn đường cũng được bật sáng suốt đêm để không ai vô tình bị rơi xuống nước nữa.

Trương Gia Nguyên mặc niệm cho quản lý Trần một lúc, nhờ người quản lý mới giúp chuyển tiền cho gia đình của quản lý Trần.

Sau đó, cậu đưa mẹ về Dương Thành, thuê một căn nhà ở rìa khuôn viên trường cũ. Bây giờ cậu có mục tiêu mới là có một ngôi nhà thực sự ở Dương Thành. Khi một người bạn lâu ngày không gặp đến thăm, có thể cầu chúc cho người đó có một gia đình hạnh phúc.

* Phỏng theo bức thư tuyệt mệnh của Hemingway: "Chúc ngủ ngon, chú mèo con của tôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro