3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


...

giọng mũi ẩm ướt, bị gã bắt ngồi trên đùi hôn môi, núm vú mẩn cảm bị chơi đùa đứng thẳng,

"ahhh—," Lưu Vũ run rẩy, xương sống một đường thẳng tắp, uốn một cái, tựa đầu vào hõm vai gã trước mặt khóc lóc; "mẹ nó, anh bình thường ở nhà, ở trong cái giảng đường chó má đó vẫn thích chảy nước như vậy sao?" đầu lông mày nhếch lên lại hạ xuống, quần gã một mảng ướt to, hậu huyệt non mềm của Lưu Vũ mang nước chảy ra như một dòng suối

"không có... nah— ưm"Lưu Vũ lắc đầu nguầy nguậy, phía dưới mông nóng hổi, anh mím môi, biết phía dưới của gã có bao nhiêu thô dài, căng cứng, "vậy thì mau lên" gã mang anh ở dưới thảm, tư thế xấu hổ muốn Lưu Vũ tự mình nới rộng

"đừng, tôi,i không biết—" Lưu Vũ mờ mịt, phía dưới ướt sũng thành một mảng dính dính, những lúc chuẩn bị làm đến ngất đi cũng chỉ mỗi Châu Kha Vũ chủ động Lưu Vũ thật sự sẽ không biết, "học đi? chẳng phải anh thích học lắm sao? cứ xem nó như những thực nghiệm mà anh đã học ấy" gã bắt chéo hai chân, ngón tay ma sát với cái cằm nhếch môi

Lưu Vũ mím môi, lúc nào gã cũng tuỳ hứng như vậy, lần đầu cũng vậy

Thiếu niên bước đến gần Lưu Vũ  con ngươi tối màu nhìn vào anh,  khoé môi nhẹ nhếch lên, đuôi mắt cong cong, "xin chào" giọng rất trầm,Lưu Vũ bây giờ vẫn vậy, trước cổng trường lòng thầm rung động với thiếu niên đầu đường xó chợ này

Buổi đầu hẹn gặp, chính là gặp ở một quán coffe gần trường gã vẫn ăn mặc như vậy, thái độ vô phép làm người ta khó chịu nhưng vẫn không dám thể hiện gì ra ngoài, vốn gã mời Lưu Vũ, nhưng vẫn sẽ nghĩ anh không ra đâu, nào ngờ Lưu Vũ ngoan ngoãn mang cặp sách, tay còn ôm một đống tập sách hớt hãi chạy vào trong quán, gã cười, lại là cái nụ cười khoé mắt cong cong làm Lưu Vũ mềm nhũn

Mọi người trong quán bắt đầu bàn tán, còn có một số đồng học ở đó trợn mắt hốt hoảng, trời đất ơi, bạn học Lưu top đầu khoa nghiên cứu đang làm cái gì với một gã giang hồ đầu đường xó chợ

Lưu Vũ ngồi xuống, cúi mặt nhìn mũi giày,ngại ngùng không dám ngước nhìn người trước mặt; "tôi nghĩ anh sẽ không ra" gã mở lời trước, bắt tréo chân, ngón tay đè lại nút lon bia trên bàn; "tôi, ừm, hmmmm, muốn xem tại sao , cậu muốn mời tôi uống coffee thôi" Lưu Vũ vụng về đáp, một bộ dạng gấp đến độ muốn ngất xỉu đến nơi

"vì thích đó" gã cười, phía sau là một người phục vụ đặt lên bàn chỗ Lưu Vũ một ly trà sữa, mỉm cười rời khỏi, Lưu Vũ ngước nhìn, vô tình thấy gã ngồi trước mặt mình vuốt ngược tóc mái dài qua mắt ra sau, lộ ra đầu lông mày rậm, hốc mắt một chút sâu khẽ híp, mũi rất cao, mép môi mỏng mím lại, vài cái khuyên bạc loé lên một chút trong ánh đèn vàng nhạt nhạt, nhìn đến rơi rớt liêm sỉ rồi

"Trà sữa đó, không thích sao?" gã nhíu mi mắt, ngón tay di di cái bánh tặng kèm trên đĩa nhỏ, nhìn một chút nhãn vỡ của Lưu Vũ, thì thầm nhỏ; " Lưu Vũ, khoa nghiên cứu, lớp a,", "không phải, rất thích" gật nhẹ đầu, Lưu Vũ khẽ cắn môi một lần lại một lần chăm chú xem các chi tiết trên khung xương khớp tay người trước mặt, như một chi tiết cổ trong thiên chúa giáo thời xưa,

"dấu xin tội, tôi tự vẽ lên bằng đầu kim sống đó,? ủa? hơi lạc đề tôi Châu Kha Vũ, dân chơi khu d2 hẻm sau trường anh" gã trông thấy Lưu Vũ nhìn mu bàn tay phải của gã đến ngẩn người, còn cái cách giới thiệu thô lỗ ấy nữa, chịu thôi, đầu đường xó chợ vừa học hết cấp2 nói được vậy là lễ nghi lắm rồi

"Vũ, Lưu Vũ..."Lưu Vũ  lo lắng nhỏ giọng, mang đống sách vở trên bàn nắm đến cong góc một quyển tài liệu dày, nhìn lại một lần những cái vệt màu sậm đó cứ trải trên gân guốc cuồn cuộn,  "tôi hôm qua không phải lần đầu trông thấy anh" gã mở to mắt nhìn Lưu Vũ, đáng yêu quá, cái bộ dạng sạch sẽ như hôm qua, mắt nhỏ, mũi không cao lắm, môi châu, da trắng, mái tóc lại ngố cực kì trông vừa mềm mại, vừa đáng yêu

"không có để ý" Lưu Vũ thành thật trả lời, ly trà sữa trên bàn bốc khói nhàn nhạt, nâng ly mím môi một chút, vị trà sữa vừa ngọt vừa đắng, khói bốc đều đầu mũi Lưu Vũ không biết là do ngại mà ửng đỏ hay là do khói nhạt hung cho ửng đỏ,"anh lớn lên dễ nhìn quá, anh sẽ chưa có bạn trai phải không?" gã trơ trẽn gập người về phía trước một chút, có thể nghe rõ trái tim Lưu Vũ đánh một cái thịch!

"!?" Lưu Vũ lại cắn môi, hỏi cái vấn đề gì đây? lúc này anh thật sự hối hận vì sau khi vừa giải tán giảng đường đã chạy một mạch đến đây, quá hối hận! nhưng vẫn trả lời câu hỏi; "không có", "thật sao?" gã hoài nghi, muốn hỏi gì đó nhưng lại không hỏi, trong lòng thì vui muốn chết;

"cùng tôi đến d2 đi" gã nhẹ giọng thì thầm, đôi con ngươi tối màu nhìn vào trong mắt Lưu Vũ, như một bùa chú mê mẩn anh gật nhẹ đầu, Lưu Vũ vẫn nhớ rõ gã ôm eo anh lên môtô của gã, vẫn nhớ rõ ngày hôm qua anh nói sẽ không tuỳ tiện ngồi cái loại xe này, càng nhớ rõ gã lao ra đường cái bằng tốc độ gì, vẫn nhớ rõ sau lớp áo ba lổ cùng khoắc da ấy là một bụng đầu cơ bắp nhô lên, Lưu Vũ ngất ngưỡng






"a—! a, putain*—n" Lưu Vũ hét một tiếng, lại là pháp ngữ, khoé mắt nhỏ mở to nhìn ngón tay thon dài cùng với viết máy thân trơn nhẵn cùng nhau đi vào cái lỗ nhỏ đỏ hồng mềm xốp; "mẹ nó, dẹp cái ngôn ngữ khùng điên ấy đi,kể cũng được, vừa giúp anh học đó, mau mau chút" gã mỉm cười, đầu bút máy ở trong tay, ở đó chỉ là cái vỏ dài nhẵn đi vào trong cùng với ngón tay thon dài

"cậuu, hức—c khi dễ" Lưu Vũ khóc ra, một chân nâng qua đầu, ngón tay phải với thân bút cắm vẫn ở yên một chỗ, nước phía trong vẫn rỉ ra ngoài, theo nếp nhăn mềm mại nhỏ xuống thảm"mau mau một chút, tôi chịu không có nổi đâu" gã cười, ở trên cao nhìn xuống biểu cảm dâm loạn Lưu Vũ bày ra

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro