CHƯƠNG 22: LÀ ANH ẤY

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kỳ thi đã kết thúc, người ở cổng trường bắt đầu đông hẳn lên, hầu như ai đi qua đôi nam nam ngoại hình xuất sắc này cũng đều cố ý bước chậm lại, nhìn thêm một chút nữa. Thế nhưng Lưu Vũ lại không cảm nhận được những ánh mắt tò mò ấy, bởi vì khoảnh khắc Châu kha Vũ nói ra câu ấy, cậu đã xuyên đến một không gian khác.

Anh đang đợi em…

Anh đang đợi em…

Anh đang đợi em…

Giọng nói này…

Giọng nói này…

Giọng nói này…

Lưu Vũ ngước mắt lên nhìn người đứng trước mặt mình một cách mê hoặc, trong đôi mắt anh có những mảnh vỡ của tịch dương, thế nên tỏ ra chút nét dịu dàng không chân thực, thái độ của anh bình lặng nhưng rất kiên nhẫn…

Lưu Vũ mấp máy môi, không thoát ra được tiếng nào, hít thở sâu một lúc, cố gắng đè nén tư tưởng hỗn loạn, mở miệng, vẫn tỏ ra không dám tin đến tận mười hai phần: “…Châu Daniel?”

Người đối diện nhìn cậu, trả lời chắc nịch: “Là anh. Tên tiếng Anh của anh là Daniel.”

Châu Daniel Châu kha Vũ Châu Daniel Châu kha Vũ Châu Daniel Châu kha Vũ… Hai cái tên này quay cuồng không ngừng trong đầu cậu, nhưng chẳng cách nào hợp lại làm một. Châu Daniel sao lại là Châu kha Vũ được? Sao lại thế được sao lại thế được… Tuy rằng cũng cảm thấy Châu Daniel rất Đại Thần, nhưng chưa bao giờ nghĩ anh ấy lại thần thánh đến thế này.

Hơn nữa, sao anh lại nhận ra cậu được?

Quá nhiều kinh ngạc, quá nhiều câu hỏi, nhưng Lưu Vũ lại chẳng hỏi nổi một câu nào, thậm chí đến cả người trước mặt mình cũng dần bắt đầu trở nên không chân thực. Mảnh giấy nhỏ nắm trong tay gần như bị vò nát, chuyện mà cậu muốn làm nhất ngay bây giờ là chạy ngay đến trạm điện thoại gọi cho số máy này, xem xem di động của Châu kha Vũ có vang lên hay không…

Và lúc này, cuối cùng cậu cũng phát hiện ra, một cách rất chậm chạp, những ánh mắt càng lúc càng rõ ràng.

Châu kha Vũ lại như phớt lờ mọi ánh mắt của những người bàng quan, anh đưa cánh tay lên nhìn giờ, “Em nộp bài sớm à?”

Lưu Vũ chậm rãi gật đầu.

“Suýt chút nữa lại bắt em phải đợi.”

Hả?

Lưu Vũ có phần không rõ nên nhìn vào đôi đồng tử đang chăm chú nhìn cậu kia, hồi lâu mới hiểu thì ra anh đang ám chỉ chuyện thất hẹn cuộc thi chung kết lần ấy.

Anh thật sự là Châu kha Vũ…

Lưu Vũ hơi thất thần, lắc đầu nói: “Không đâu…”

Nhưng bản thân cũng không biết mình đang nói không cái gì…

Châu kha Vũ nhìn cậu chăm chú, đôi môi dần nở một nét cười nhẹ nhàng, nói: “Đi thôi, đi ăn cơm trước đã.”

Anh cất bước đi vào phía trong trường, Lưu Vũ chần chừ một lúc rồi cũng theo sau, dù sao chăng nữa thì vẫn tốt hơn cứ đứng đây để người khác tò mò theo dõi. Nhưng mới đi được vài bước, Lưu Vũ lại không nhịn được phải quay đầu lại nhìn về phía cổng Đông.

Một lúc nữa… ở đó có khi nào lại xuất hiện thêm một Châu Daniel khác hay không?

Tuy rằng hiện thực đã rất rõ ràng, Châu kha Vũ chính là Châu Daniel, nhưng mà, nhưng mà, sao cứ cảm thấy không chân thực đến thế…

Cậu quay đầu lại nhìn như vậy nên bước chân chậm dần, lúc ngoảnh đầu trở lại, Châu kha Vũ đã dừng chân phía trước đợi cậu. Lưu Vũ ngượng ngùng đi nhanh hơn để theo kịp, Châu kha Vũ đợi cậu đến gần thì hỏi vẻ rất nghiêm túc: “Tiểu Vũ, em có ăn cá không?”

Được thôi, Lưu Vũ hoàn toàn bị chấn động bởi một tiếng “Tiểu Vũ” quá tự nhiên của anh rồi.

Câu hỏi như thế, Lưu Vũ cơ bản nghĩ rằng Châu kha Vũ sẽ dẫn cậu đến một quán cá nào đó trong trường, vậy nhưng trên thực tế thì lại là, Châu kha Vũ dẫn cậu lòng vòng ngoắt ngoéo một lúc lâu mới đến một cửa hàng nhỏ cũ kỹ trong khu giáo chức.

Sau đó vừa ngồi xuống được một lúc, thì có một dì gương mặt rạng rỡ nụ cười bưng một tô canh cá lớn đến đặt trên bàn họ, Châu kha Vũ làm vài động tác tay, bà dì ấy cười híp mắt bỏ đi.

Lưu Vũ nhìn tô canh cá cực to phía trước mặt, ngẩn ra.

Châu kha Vũ ung dung cầm mấy chiếc muỗng lên múc canh, “Dì Giang không nói được, nhưng món ăn dì ấy làm rất tuyệt, bố mẹ anh không rành chuyện bếp núc, từ nhỏ anh hết ăn ở nhà ăn của trường thì lại đến đây.”

Í, tuổi thơ của Đại Thần? Tâm trạng bị tê liệt của Lưu Vũ dần vì những chuyện này mà bớt căng thẳng hơn một chút. Châu kha Vũ liếc thấy đôi mắt sáng rực của cậu, trong lòng cười thầm, hỏi: “Còn muốn ăn gì nữa không?”

Lưu Vũ lắc đầu, một tô canh to như vậy muốn ăn hết cũng không dễ, mũi lại ngửi thấy mùi thuốc bắc, Lưu Vũ hỏi: “Trong canh có thuốc bắc sao?”

“Ừ.” Châu kha Vũ mặt không chút biểu cảm, nói: “Tai nạn xe lần trước, bố anh đến đây đặt món đầu cá xuyên khung thiên ma (hai vị thuốc trong Đông y), cho anh ăn bổ não.”

“…”

Tại sao cậu lại muốn phá lên cười thế nhỉ? Đặc biệt là thấy được vẻ mặt Đại Thần…

Lưu Vũ thấy mình quả thực quá là độc ác.

Châu kha Vũ ngước mắt nhìn cậu một cái, tiếp tục mặt không biểu cảm, hỏi: “Có ngủ gục không?”

“…”

Lưu Vũ choáng. Đại Thần à, tuy môn học của giáo sư Châu quả thực… ừ thì… hơi học thuật một tí, nhưng ông ấy là bố anh cơ mà, anh không cần thẳng thắn thế chứ?

“… Thực ra Giáo sư Châu đề cập đến một số kinh nghiệm trong quá trình khảo cổ của các thầy, rất thú vị đó chứ.” Lưu Vũ cố thử níu kéo chút sĩ diện cho giáo sư Châu một cách không - được - thuyết - phục - cho - lắm.

Châu kha Vũ đưa bát canh cho cậu: “Anh cũng từng chọn môn của ông, đi được 2 tiết.”

Ý ngầm trong câu nói là em không cần phải miễn cưỡng nói tốt cho ông ấy nữa.

Lưu Vũ thế là cúi đầu lặng lẽ ăn, Giáo sư Châu, em đã gắng vì tình nghĩa thầy trò lắm rồi, nhưng Châu kha Vũ con của thầy lại không chịu để lại chút sĩ diện… Có điều nói đi nói lại thì, Châu kha Vũ chọn môn của bố anh, chẳng lẽ cũng vì môn của giáo sư Châu lấy điểm học phần dễ nhất ư…

Đến Lưu Vũ cũng không phát hiện ra, dần dà, cậu đã thoải mái hơn nhiều.

Chọc đũa vào xương đầu cá, Lưu Vũ phát hiện ra Châu kha Vũ lại gắp cả cái đầu cá cho cậu… Đại Thần chắc không phải là ăn ngán quá rồi nên mới vứt sang cho cậu ăn đó chứ…

Trong đầu lóe lên ý nghĩ như vậy, nhưng thân phận kép của Châu Daniel thêm cả Châu kha Vũ ánh vàng lấp lánh lập tức khiến Lưu Vũ giết chết ngay tư tưởng này ngay khi còn trong trứng nước.

Đại Thần TWO sao lại làm chuyện nham hiểm thế được, không thể không thể, tuyệt đối không thể!

Lãng phí lương thực là không đạo đức chút nào, vậy là Lưu Vũ cố gắng ăn đầu cá, dì Giang lại bưng đến mấy món ăn nhỏ, gắp vào đầy một bát đưa đến trước mặt Lưu Vũ, trong miệng Lưu Vũ đang ngậm cá, không tiện nói, thế là bèn học theo Châu kha Vũ, cứng nhắc đưa ngón tay lên biểu thị ý cảm ơn.

Dì Giang cười híp mắt với Lưu Vũ rồi đáp lại một động tác tay mà Lưu Vũ không hiểu, Lưu Vũ vừa quay đầu lại thì thấy Châu kha Vũ ở đối diện đang nhìn cậu, đôi mày đẹp đẽ, ánh mắt sáng rực.

Lưu Vũ lúng túng buông tay xuống, đột nhiên thấy mình làm thế thật ngốc quá.

Lưu Vũ lặng lẽ ăn món đầu cá, trong lòng nghĩ mình có cần nói gì không nhỉ, len lén ngước lên nhìn người đối diện một cái, anh cũng đang uống nước canh, dáng vẻ nhã nhặn nhưng vui mắt, lặng lẽ không phát ra một tiếng động nào. Hễ anh trầm tư thì sẽ trở về với dáng điệu cao ngạo vốn có, cho dù đang ở trong một tiệm ăn nhỏ cũ kỹ, khí chất thanh cao cũng khiến người ta nhìn rồi sẽ quên đi thế tục.

Châu kha Vũ lúc này, lại không giống lắm với Châu Daniel trên mạng, dường như càng có thêm khoảng cách… Nhưng nhịp tim đập lại vẫn nhảy nhót dữ dội vui vẻ trong lòng cậu.

Hay là thôi đi, nghe nói cha mẹ của Châu kha Vũ đều xuất thân từ gia đình trí thức danh giá, không chừng có quy tắc ăn cơm không được nói chuyện hay gì gì đó… Vả lại trong tình trạng cậu hiện giờ, không chừng nói càng nhiều lại càng sai, cậu vẫn nên giữ lại thực lực cho tương lai thì hơn. Ừ ừ, không sai, an toàn là nhất, cứ ăn cá thôi…

Ăn cá ăn cá…

Thế là, bàn ăn trong một lúc yên tĩnh hẳn, nhưng sự yên tĩnh lúc này không giống với khi đi trên đường ban nãy, dường như đến không khí cũng tràn ngập một cảm giác thật kỳ lạ.

Vẫn tiếng chuông di động quen thuộc phá tan sự yên tĩnh này.

Lúc tiếng chuông vừa vang lên, Lưu Vũ đã cảm thấy quen quen, lập tức nhận ra rằng, đó chính là đoạn sáo mở đầu video clip “Nam tặc cướp chồng”.

Sau đó liền thấy Châu kha Vũ lấy chiếc di động ra.

Lưu Vũ ngẩn ngơ nhìn chiếc điện thoại màu trắng bạc trong tay anh, không ngờ chuông di động của Đại Thần lại là bài này?

Chẳng lẽ… chẳng lẽ Đại Thần rất nhớ nhung khoảng thời gian bị cướp hay sao…

Lưu Vũ nghĩ ngợi lung tung một hồi, Châu kha Vũ đã nghe điện thoại, một giọng nam thô lỗ thoắt chốc vẳng ra từ trong điện thoại, âm lượng to đến mức đến Lưu Vũ cũng nghe được rõ ràng.

“Lão tam, cậu ở đâu vậy? Hôm nay trận chia tay có đến hay không?”

Châu kha Vũ quay lại nhìn chiếc đồng hồ trên tường: “Đã nói là bảy giờ mà? Còn sớm.”

“Đến sớm vận động cho nóng người chứ, hôm nay chẳng phải cậu không có việc gì à, đến đây đi, mọi người đều đang chờ cậu đấy.”

“Có việc.”

“Hả? Việc gì, việc gì mà quan trọng thế hả, cậu đang làm gì bây giờ?”

Châu kha Vũ trả lời rất bình thản: “Hẹn hò.”

Bên kia đầu dây im lặng một lúc, Lưu Vũ cầm đũa, cảm thấy, cảm thấy… Cậu chẳng còn cảm giác gì cả rồi…

Một lúc sau hình như bên kia đổi người, giọng nói có phần lảnh lót, gào lên còn to hơn người khi nãy: “Lão tam, cậu đang hẹn hò? Dẫn cậu ấy đến dẫn cậu ấy đến dẫn cậu ấy đến!”

Châu kha Vũ trấn tĩnh đáp: “Tớ hỏi xem cậu ấy có chịu không đã.”

Anh nhìn Lưu Vũ: “Trận bóng rổ chia tay của năm cuối bọn anh, em có muốn xem không?”

Lưu Vũ đã bị hai chữ “hẹn hò” làm chấn động đến hồn bay phách lạc, vô thức gật gật đầu, Châu kha Vũ bèn trả lời lại với bên kia bằng giọng rất bình tĩnh: “Một chút nữa tớ đưa cậu ấy đến.”

Nói xong không đợi bên kia phản ứng, anh cúp luôn điện thoại.

Sau đó… sau đó… tất nhiên là tiếp tục ăn cơm… lẳng lặng… ăn cơm…

Tính tiền.

Lưu Vũ đang hồn bay phách lạc nghĩ rằng, thật rẻ quá, bao nhiêu là món mà chỉ có hơn năm mươi đồng (tương đương gần 150k nhà mình ^^), lại ngon nữa, sao trước đây chưa từng nghe có quán ăn thế này nhỉ.

Ra khỏi quán ăn nhỏ, Châu kha Vũ nói cậu đợi anh ở đây, anh về nhà lấy xe.

Lưu Vũ hồn bay phách lạc nghĩ, ôi, nhà Đại Thần gần đây sao?

Xa xa, Châu kha Vũ đạp xe đến.

Lưu Vũ hồn bay phách lạc nghĩ, thì ra Đại Thần không chỉ đẹp trai khi cưỡi bạch mã, đến cưỡi xe đạp cũng đẹp trai nốt ~ ~ ~

Châu kha Vũ dừng xe, nói: “Lên xe!”

Lưu Vũ hồn bay phách lạc nghĩ, í, Đại Thần đang mời cậu đi cùng?

Đi cùng?!

Hai chữ này thoắt chốc vỗ cho Lưu Vũ quay về hiện thực, trong khoảnh khắc ba hồn chín vía của cậu đều quay trở lại.

Nhìn chiếc xe đạp, lại nhìn Đại Thần, người đẹp Lưu Vũ lắp bắp: “Chuyện này, chuyện này, em…”

Châu kha Vũ hơi nhướng mày.

Lưu Vũ cố trấn tĩnh, “… Anh chở em?”

“Ừ, đường xa như thế chẳng lẽ đi bộ?”

Đường đến nhà thi đấu bóng rổ xa thế mà đi bộ thì tất nhiên rất đáng sợ, nhưng mà… nhưng mà… càng đáng sợ hơn là anh chở em đó!

Lưu Vũ rầu rầu!

Với danh tiếng nổi như cồn của sư huynh, lại thêm chút danh nho nhỏ của cậu, cùng đi xe đạp men theo đường trường, ước chừng sẽ có ngay những lời đồn đại hay ho cho xem! Tuy rằng họ hình như, thì là, có vẻ như đúng là đang phát triển đến những nghi ngờ hay ho ấy, nhưng bây giờ, trước mắt, hiện tại thì chắc chắn là trắng tinh còn hơn cả bông tuyết nữa…

“Như thế, như thế không hợp lắm đâu, người ta nhìn thấy sẽ hiểu lầm đó.” Lưu Vũ cố gắng từ chối khéo léo ing, vành tai lại hơi đỏ lên.

“Hiểu lầm?”

Chẳng lẽ anh chưa hiểu sao? Lưu Vũ chỉ còn cách nói toạc móng heo ra, “Hiểu lầm chúng ta là, e hèm, là kiểu quan hệ đó…”

Châu kha Vũ lặng lẽ nhìn cậu, hồi lâu không nói, Lưu Vũ chợt cảm thấy căng thẳng lạ lùng… Cậu không nói gì sai chứ?

Đúng vào khi cậu cảm thấy mỗi lúc một căng thẳng hơn, cuối cùng, Châu kha Vũ cũng dần dần mở miệng: “Thế chúng ta không phải là kiểu quan hệ đó từ khi nào vậy?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro