CHƯƠNG 21: ANH ĐANG ĐỢI EM

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cao Khanh Trần thấy đúng là cuộc đời luôn tràn ngập những điều đáng kinh ngạc.

Ví như bây giờ, buổi tối trước hôm thi cấp sáu, cậu bỗng dưng bị Lưu Vũ kéo đi mua quần áo.

Được thôi, tuy là do cậu nói trước rằng, trước khi thi nên thả lỏng tinh thần không cần đọc sách, nhưng Lưu Vũ cũng đừng phản ánh nhanh đến thế, lập tức hai mắt sáng rực, lôi ngay cậu ra những cửa hàng quần áo quanh trường chứ…

Lâm Mặc và Tiết Bát Nhất cũng cảm thấy rất kỳ lạ.

Ăn cơm tối xong về phòng, Cao Khanh Trần và Lưu Vũ đều không có ở đó, sách vở lại vẫn nằm trên bàn, rõ ràng là không phải đi tự học. Lâm Mặc bỗng thấy buồn chán, gửi tin nhắn hỏi Cao Khanh Trần đang ở đâu.

Cao Khanh Trần nhanh chóng trả lời – đang theo Lưu Vũ mua quần áo.

Lâm Mặc bị chấn động dữ dội, hỏi rõ là cửa hàng nào, kéo Tiết Bát Nhất đến đó để tham quan. Chạy đến cửa hàng đó, mở cửa ra, vừa đúng lúc nhìn thấy Lưu Vũ bước ra từ phòng thay quần áo.

Lâm Mặc và Tiết Bát Nhất thoáng chốc đờ ra ở cửa.

Chưa từng nhìn thấy một Lưu Vũ rực rỡ nổi bật đến thế.

Mái tóc màu nâu nhạt xõa tung trước trán, dáng tóc uốn nhẹ tự nhiên. Cậu mặc một chiếc áo sơ mi kiểu cách màu trắng cổ V xinh đẹp để lộ cần cổ thon dài và xương quai xanh mảnh mai. Chất liệu vải của áo khá mềm và mỏng, ánh sáng hắt tới dường như chiếu ra những đường cong thân thể mềm mại và chiếc eo thon bắt mắt. Kết hợp với quần vải cạp cao, phô bày trọn vẹn vòng eo thon, vòng hông nảy nở và đôi chân dài dưới lớp quần, quyến rũ đến nỗi người ta không thể rời mắt đi được. Cả người Lưu Vũ toát lên một ánh hào quang rực rỡ, dung nhan yêu kiều khó tả trông như một hoàng tử, khiến cửa hàng nhỏ xíu này chợt lung linh hẳn lên.

Trong phòng phút chốc im lặng như tờ, Cao Khanh Trần ngẩn ngơ một lúc mới nhìn thấy Lâm Mặc và Tiết Bát Nhất, lập tức nói với giọng đầy kiêu hãnh: “Thế nào, tớ giúp Lưu Vũ chọn đấy, có mắt thẩm mỹ đó chứ.”

Có mắt thẩm mỹ, đúng là có mắt thẩm mỹ, Lâm Mặc đang định tán dương thì thấy Lưu Vũ đang đứng trước gương soi giở giọng oán trách: “Cao Khanh Trần, cậu không thể giúp tớ chọn bộ nào ra dáng con trai nhà lành tí được à?”

Cao Khanh Trần: “…”

Lâm Mặc: “…”

Tiết Bát Nhất: “…”

Nhân viên cửa hàng thầm thổ huyết, bộ đồ này có chỗ nào mà không con trai nhà lành đâu! Dáng người cậu quá bốc lửa quá nhiều đường cong thì liên quan gì đến bộ đồ trong sáng đáng yêu của nhà chúng tôi chứ!

Sau một lúc im lặng, Cao Khanh Trần tỏ vẻ bất lực quay người đi tiếp tục chọn quần áo, Lâm Mặc bước vào cửa hàng hỏi Lưu Vũ: “Sao lại nghĩ đến chuyện mua quần áo vậy?”

Lưu Vũ: “Vì tớ phát hiện ra quần áo mua năm ngoái lạc hậu quá rồi.”

Lâm Mặc im bặt, chuyện này chẳng phải tớ đã nói với cậu từ lâu rồi sao, nhưng mấy hôm trước cậu còn mặc rất sung sướng nữa mà?

Tiết Bát Nhất nói: “Vậy cậu cũng đâu cần hôm nay chui ra ngoài mua đồ đâu, ngày mai thi rồi.”

“Hic…” Lưu Vũ ú ớ, chuyện gặp mặt Châu Daniel cậu vẫn chưa muốn nói ra bây giờ, thế là ậm ừ đáp: “Chuyện đó… tối mai tớ có cuộc hẹn phỏng vấn.”

Cũng không phải lừa dối nhỉ, cuộc gặp mặt ngày mai ấy, là quan trọng cả đời cậu mà.

Lâm Mặc nghe xong rất kinh ngạc: “Cậu muốn làm thêm lúc nghỉ hè à? Cái nơi nào mà biến thái, xếp đặt lịch hẹn vào tối thứ sáu đến thế cơ chứ, ngày mai thi xong đã là năm giờ mười phút rồi.”

Lưu Vũ ấp úng.

Cái kẻ “biến thái” ấy… hình như là cậu thì phải…

Buổi chiều lúc Châu Daniel đề nghị gặp mặt, tâm trạng của Lưu Vũ… nói thế nào nhỉ, giống như vừa nãy còn thấy bụng rất đói, bỗng dưng trên trời rớt xuống một miếng đùi gà vậy.

Giật mình cũng có.

Vui mừng cũng có.

Lúng túng cũng có.

Căng thẳng hồi hộp cũng có nốt.

Thậm chí còn nghĩ ngợi lung tung rằng, Châu Daniel hẹn gặp cậu thật sự chỉ vì chuyện video clip đó thôi sao, có khi nào, đây chỉ là viện cớ? Nhưng hình như suy nghĩ này quá là “tự sướng”, Lưu Vũ lập tức nhét nó vào góc sâu cùng trong đầu mình.

Hậu quả của bao nhiêu suy nghĩ đổ dồn lên đầu một lúc như vậy, khiến cho Lưu Vũ lúc ấy có phần “đứng hình”, lúc hồi âm cho Châu Daniel đã vượt quá nửa phút, hơn nữa chỉ vẻn vẹn có một chữ “được”.

Châu Daniel dường như không hề để tâm đến sự chậm trễ của cậu, nhận được câu trả lời chắc chắn rồi liền trực tiếp gửi đến cho Lưu Vũ cách thức liên lạc.

“Di động của huynh, 13xxxxxxxxx.”

Lưu Vũ nhìn hàng chữ này, tim bỗng nhảy lên cuồng loạn, lại còn kích động hơn mấy phần so với lúc Châu Daniel đề nghị gặp mặt nữa.

Số di động của Châu Daniel đó.

Cuối cùng, cuối cùng, ngoài đời cũng đã thực sự dính líu đến nhau rồi.

Lưu Vũ căng thẳng cầm bút lên ghi lại, viết xong mới sực nhớ lẽ ra mình cũng nên báo lại số di động mới phải, nhưng mà, bây giờ cậu chưa có di động mà = =

Di động của cậu năm ngoái bị trộm mất rồi, sau đó Lưu Vũ nhận thấy những tháng ngày không có di động thật trong sáng thật thoải mái làm sao, vậy là không mua nữa. Thực ra học sinh thì có được mấy chuyện cần đến di động đâu, trong ký túc đều có bạn học, chuyện gì cũng có thể thông báo cho nhau biết được mà.

Nhưng bây giờ, nếu không cho số di động, thì Châu Daniel có nghĩ là cậu không có thành ý không nhỉ, Lưu Vũ chần chừ một lúc rồi nói: “Di động của đệ bị trộm mất rồi, vẫn chưa mua.”

Để thể hiện mình rất có thành ý muốn gặp mặt, Lưu Vũ chủ động hỏi: “Chúng ta gặp nhau ở đâu? Đệ ở Đại học A, phía ngoài vành Bắc Tứ, huynh cũng ở thành phố B chứ?”

Tuy chưa từng hỏi tường tận về nhau, nhưng trong lời trò chuyện cũng có vài gợi mở, Châu Daniel chắc chắn cũng đoán ra cậu đang ở thành phố B nên mới hẹn gặp cậu chứ.

“Ừ, huynh ở đó.” Châu Daniel trả lời dứt khoát, “Huynh đến Đại học A đón, khi nào đệ rảnh?”

Lưu Vũ bị chấn động bởi chữ “đón” của anh, đầu óc choáng váng nghĩ sao đáp đó: “Ngày mai đệ thi xong, sau năm giờ rưỡi là rảnh rồi.”

“Sáu giờ huynh đứng ở cổng Đông Đại học A đợi?”

“Năm giỡ rưỡi đi.” Tiết kiệm để đỡ phải đợi thêm nửa tiếng đồng hồ, nghe như có vẻ Châu Daniel rất thân thuộc Đại học A thì phải, trong đầu mơ màng lướt qua ý nghĩ này, Lưu Vũ không nghĩ ngợi gì liền gõ dòng chữ năm giờ rưỡi đi rồi, sau đó đờ ra, cậu… cậu… cậu có phải đang biểu hiện nóng ruột quá không, khóc.

Càng nghĩ càng thấy xấu hổ, nhanh chóng định sẵn thời gian địa điểm xong, Lưu Vũ bỏ lại một câu “Ngày mai đến lúc đó đệ sẽ gọi di động cho huynh, đệ có chuyện phải out trước đây” rồi vội vã chạy mất, sau đó ngồi thẫn thờ trước màn hình vi tính, lúc sau lại bò ra trước tủ quần áo ngẩn ngơ…


“Kiểu con trai nhà lành đây, thử đi xem sao.”

Thấy Lưu Vũ ngốc nghếch trầm tư gì đó, Cao Khanh Trần bực tức vứt quần áo trong tay vào người cậu. Thật là… bản thân mình thì đờ ra để cho cậu phải động não, lại còn dám kén cá chọn canh, hứ!

Lưu Vũ ủ rũ ôm đống quần áo bước vào phòng thay đồ, lúc sau mặc xong bước ra, Cao Khanh Trần ngắm nghía rồi lắc đầu.

Lưu Vũ: “Sao thế, không đẹp à?”

Cao Khanh Trần chán nản đáp: “Vẫn đẹp nhưng không đẹp bằng bộ lúc nãy.”

Lưu Vũ cạn lời, mặc kệ Cao Khanh Trần đang ủ rũ, ra đứng trước gương ngắm nghía.

Tiết Bát Nhất nhìn Lưu Vũ trong gương, hỏi vẻ thăm dò: “Lưu Vũ, có cần trịnh trọng thế không, chỉ là một cuộc hẹn gặp thôi mà, chẳng phải cậu vẫn bảo phải dựa vào nội hàm đó sao?”

Lưu Vũ thở dài, “Lần đầu tiên gặp mặt, nội hàm chỉ là phù vân, loại vũ khí nặng như thế, hợp nhất là dùng làm tuyệt chiêu sát thủ.”

Lâm Mặc: “… Giỏi thật!”

Vừa nói đùa với bạn bè, vừa đánh giá mình từ đầu đến chân trong gương, Lưu Vũ luôn cảm thấy có gì đó kỳ lạ, nghĩ một lúc, “Ối, giày!”

Đôi giày trên chân vẫn là đôi giày da gót vài phân, cũng là đôi mà Cao Khanh Trần chọn giúp cậu.

Cao Khanh Trần nói: “Đôi này rất đẹp mà, mặc quần vải phải mang kiểu này mới đẹp.”

Lưu Vũ lắc đầu: “Cao quá.”

Người cậu vốn đã cao một mét bảy tư rồi, gót của đôi giày này cũng phải năm, sáu phân, cộng thêm vào thế này thì cậu đã lên tới khoảng một mét tám mươi mất rồi.

Lỡ như Châu Daniel… không cao như thế thì phải làm sao…

Cuối cùng, trước sự thuyết phục của nhân viên và sự dụ dỗ lẫn đe doạ của đám Cao Khanh Trần với lý do là bộ đồ này trông rất bình thường, rất giống trai nhà lành, Lưu Vũ đành phải chọn mua bộ áo sơ mi quần vải ban đầu.

Sau khi quyết định xong, Lưu Vũ bắt đầu sát phạt trả giá với nhân viên cửa hàng.

Đằng sau lưng cậu, Lâm Mặc thì thầm: “Cái áo này, quá là phi thường hoàn mỹ…”

Sơ mi trắng cổ V, vừa thanh thuần vừa dụ hoặc.

Cao Khanh Trần gật đầu: “Rất trong sáng sạch sẽ, rất hợp với Lưu Vũ, cho dù là hẹn phỏng vấn thì trông vẫn thích hợp.”

Cuối cùng, Lưu Vũ mua ba thứ này với giá hai trăm tệ, ngày hôm sau mặc luôn để đi thi, vì hẹn lúc năm giờ rưỡi nên thi xong sẽ không có thời gian về phòng để thay đồ.

Kết quả là…

Khiến một đám người ở phòng thi sững sờ.

Thực ra Lưu Vũ ăn vận cũng rất bình thường, nhưng mọi ngày cậu rất hiếm khi mặc đồ phô bày đường cong eo nhỏ. Cũng chẳng phải bài trừ gì nó, chỉ vì giảng đường cách xa ký túc xá, dậy muộn lười ăn diện thôi.

Vậy nên hôm nay bất quá chỉ thay đổi trang phục một chút, thế mà đã làm rơi biết bao cặp mắt. Lưu Vũ trước giờ được nhìn quen rồi, nhưng hôm nay cũng cảm thấy có phần ngại ngùng, cũng may giờ thi đã bắt đầu rất nhanh để cậu giải thoát khỏi trạng thái lúng túng này.

Kỳ thi cấp sáu thuận lợi khác thường, giữa đề có một đoạn đọc hiểu rất giống đoạn văn mà gần đây Lưu Vũ tình cờ xem được trên một tờ báo tiếng Anh, điều này giúp Lưu Vũ tiết kiệm được rất nhiều thời gian, làm xong toàn bộ lại kiểm tra kỹ một lượt theo thói quen, thế mà vẫn chưa đến năm giờ mười phút.

Vậy là Lưu Vũ liền nhìn đáp án chơi trò trắc nghiệm IQ, tâm trạng tĩnh lặng vì thi dần dần bắt đầu không an phận, hành hạ vài phút sau, Lưu Vũ quả quyết đứng dậy, nộp bài sớm cho xong.

Bước ra khỏi phòng thi, Lưu Vũ thở ra một hơi dài thoải mái.

Thời gian mỗi lúc một gần, sắp năm giờ rưỡi rồi, Châu Daniel chắc đã trên đường đến Đại học A rồi nhỉ, bây giờ anh… có căng thẳng như cậu không?

Bước trên con đường trong trường rộng lớn thưa vắng, bước chân Lưu Vũ lúc lại nhanh hơn, khi thì chậm hẳn, giống như tâm trạng của cậu vậy, lúc thì bình thản, lúc lại bất an. Trong tay nắm chặt mảnh giấy ghi số điện thoại của Châu Daniel, thực tế thì cậu đã nhớ rất rõ rồi, nhưng sợ trí nhớ sai sót lại tìm không ra Châu Daniel.

Nơi thi của Lưu Vũ khá gần với cổng Đông, đi được khoảng mười phút thì cổng Đông đã hiện ra thấp thoáng. Biết rõ rằng Châu Daniel chắc vẫn chưa đến, song Lưu Vũ vẫn cố đưa mắt tìm kiếm từ xa.

Kỳ thi vẫn chưa kết thúc nên quanh cổng Đông không có nhiều người, chỉ lác đác vài người ra vào, Lưu Vũ chưa nhìn thấy dáng ai giống Châu Daniel, nhưng lại thấy ngay nhân vật trong truyền thuyết.

Châu kha Vũ?

Người đứng dưới gốc liễu bên ngoài cổng ấy là Châu kha Vũ ư?

Lưu Vũ không nhịn được lại liếc thêm lần nữa.

Gốc liễu ngoài cổng Đông rất đẹp, cành lá xanh biếc buông rủ, mềm mại phất phơ, tịch dương xiên xiên, người ấy mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản đứng lặng ở dưới tán cây, xa quá, nên Lưu Vũ chỉ nhìn rõ mái tóc đen như mun của anh.

Nhưng, đúng là Châu kha Vũ rồi.

Sao anh lại xuất hiện ở đây?

Xem ra anh cũng có vẻ đang đợi ai đó? Ai mà có mặt mũi nào bắt Châu kha Vũ Đại Thần đợi như thế.

Trong đầu nghĩ như vậy, Lưu Vũ tự động rẽ sang một bên khác của cổng trường, cậu chẳng có can đảm đứng cùng với Châu kha Vũ. Sau đó đi được vài bước cậu mới phát hiện ra phía bên kia ở ngoài cổng Đông đã có một chiếc xe du lịch to dừng chặn ở đó.

Ối…

Chẳng còn cách nào khác, đành phải tiếp tục tiến về phía Châu kha Vũ đang đứng thôi, nhưng vào đúng lúc này, Châu kha Vũ lại như có linh cảm gì đó bèn đưa mắt nhìn về phía cậu.

Bước chân Lưu Vũ khựng lại, tầm nhìn đúng lúc chạm vào ánh mắt trong sáng của anh.

Lưu Vũ không nhớ rằng ai đã nói một câu thế này – Châu kha Vũ đứng ở nơi đâu, nơi đó lập tức biến thành phong cảnh, không chỉ do tướng mạo bên ngoài, mà còn do khí chất của chính anh.

Lúc này đúng là như thế, Châu kha Vũ chỉ đứng lặng lẽ ở đó, nhưng không khí thoáng chốc đã khác hẳn, phảng phất sự ưu nhã xa vời cách biệt với trần thế.

Trong mơ màng, Lưu Vũ tưởng như cảnh này mình đã nhìn thấy rồi.

Gốc liễu gió nhẹ phớt qua.

Người con trai phóng khoáng ưu tú như trúc xanh.

Tư thế đợi chờ trầm tĩnh.

Nhìn thấy ở đâu nhỉ? Lưu Vũ mơ hồ nghĩ ngợi, lúng túng nhìn sang nơi khác, cúi đầu xuống, nhưng luôn cảm thấy…

Không nhịn được lại ngẩng lên.

Thế là, lại lần nữa đối diện với ánh mắt của Châu kha Vũ.

Anh vẫn nhìn thẳng vào cậu, ánh mắt trong vắt mà chuyên chú, gần như khiến Lưu Vũ có ảo giác rằng – anh đang đợi cậu đến gần.

Nhưng sao lại thế được? Lưu Vũ không dám tự kiêu như thế.

Nhưng sao anh cứ nhìn cậu hoài vậy? Chẳng lẽ Châu Đại Thần từng gặp cậu? Biết cậu cũng là sinh viên khoa Công nghệ thông tin? Nên mới nhìn cậu thêm chút nữa?

Ừ, suy nghĩ này khá hợp lý, vậy… có cần đến chào hỏi anh không, dù gì cũng là sư huynh cùng một khoa mà.

Nhưng… có khi nào bị cho là cố tình bắt chuyện không?

Bước chân Lưu Vũ ngập ngừng hẳn, nhưng chầm chậm, chậm rãi, vẫn đến rất gần…

Rốt cuộc không có sức đề kháng với áp lực bị nhìn chăm chú một khoảng thời gian dài như vậy, chuẩn bị sẵn tâm lý bị hỏi lại “Bạn là ai?”, Lưu Vũ dừng lại, lấy hết dũng khí chào hỏi: “Châu sư huynh, trùng hợp quá!”

Một giây.

Hai giây.

Ba giây.


Không lời đáp lại.

Lưu Vũ im lặng cúi đầu, trong lòng ngượng ngùng cực độ, nghĩ bụng sao mình lại yếu thế, cứ bước thẳng qua là được rồi, chào hỏi cái gì cơ chứ, bây giờ bị đóng băng rồi đây này.

Hay là, lặng lẽ chuồn đi?

Vừa nghĩ lung tung như thế, Lưu Vũ không kiềm được bèn ngẩng đầu lên nhìn anh, lại nhìn thấy Châu kha Vũ khóe môi dần dần cong lên, đôi đồng tử đen nhánh đang nhìn thẳng vào cậu lại như ẩn giấu một nét cười phảng phất.

Sau đó Lưu Vũ nghe thấy giọng nói của anh.

“Không trùng hợp.” Giọng nói rõ ràng ngắn gọn lướt qua bên tai cậu, “Anh đang đợi em.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro