CHƯƠNG 20: TA BIẾT

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lưu Vũ đến tận năm hai mươi tuổi, lần đầu phát hiện thì ra mình là người ngoài hành tinh – -

Lại ở Sao Con Rùa nữa chứ.

Gọi là người ở Sao Con Rùa, tức là hễ cứ gặp chuyện là rụt cổ lại, biểu hiện cụ thể là, lại hai ngày nữa trôi qua, cậu vẫn không lên mạng chơi game!



Nhất định là cậu bị người hành tinh kỳ cục đó chiếm lĩnh rồi =_=

Haizzz ~ ~ ~

Nói theo lý thì, cậu đã hiểu suy nghĩ của mình rồi, tiếp theo sau phải là chạy ngay vào game úp úp mở mở lừa phỉnh để câu luôn Đại Thần mới đúng, dù gì cậu chưa chồng, Đại Thần cũng chưa vợ, chẳng có gì vướng mắc cả ~ ~ (Đại Thần độc thân thì chuyện này Lưu Vũ biết từ lâu rồi, thứ nhất là anh bị bọn AK Lưu gọi là độc thân suốt kiếp; thứ hai à, trước khi kết hôn Lưu Vũ đã hỏi thẳng anh rồi. Khi đó hỏi câu này cũng chẳng có mưu đồ gì, chỉ là vấn đề đạo đức của bạn Lưu Vũ từ nhỏ đã cao, cho dù mọi người cho là game vô hại, cậu cũng không muốn có dính líu gì đến người đã có bạn gái hoặc đã kết hôn cả.)

Vậy nhưng, cậu cứ chần chừ băn khoăn mãi mà không lên mạng, còn làm một số chuyện bất bình thường, chẳng hạn như, tua đi tua lại để nghe lời thoại mà Đại Thần đã nói trong đoạn video clip kia…

Tự Lưu Vũ cũng kinh ngạc bởi hành động kỳ quặc của mình, cũng may cậu nghĩ ra rất nhanh một lý do cho mình – Lần đầu tiên yêu đương mà, làm chuyện kỳ quái cũng là rất bình thường, không làm chuyện kỳ lạ mới là bất bình thường.

Thế là, cậu tiếp tục kỳ lạ, sáng nào dậy sớm cũng thề rằng, hôm nay nhất định phải lên mạng, sau đó buổi tối trước khi đi ngủ lại tự mình an ủi, thôi thì ngày mai online cũng chẳng sao…

Cứ thế lặp đi lặp lại hai ngày, cuối cùng cậu cũng chịu không nổi nữa, quyết tâm chắc như đinh đóng cột!

Thứ bảy!

Thứ bảy thi xong cấp sáu, chắc chắn phải lên mạng ngay!

Dự định của Lưu Vũ rất ổn, có điều nếu chuyện nào cũng như dự đoán thì đâu gọi là cuộc đời nữa. Buổi chiều thứ sáu, một cuộc điện thoại bất ngờ đã lôi Lưu Vũ ra khỏi kế hoạch ban đầu.

Điện thoại gọi đến phòng cậu, đầu tiên là Cao Khanh Trần nghe máy, sau khi chuyển đến tay Lưu Vũ, đối phương hỏi rất chi là công thức hóa: “Xin hỏi có phải là cậu Lưu Vũ không?”

“Vâng, cô là…?”

“Xin chào cậu Lưu, đây là bộ phận kinh doanh game Mộng Du Giang Hồ của tập đoàn Phong Đằng…”

Tiếp sau đó, Lưu Vũ được miếng bánh ngon ngọt đầu tiên trong đời văng trúng đến nỗi mắt mày hoa lên toàn thấy $$.

Đối phương nói rằng, cấp trên của công ty tình cờ nhìn thấy đoạn video mà cậu post lên, thấy rằng chế tác tinh xảo, tình tiết lại cảm động, muốn nó trở thành đoạn clip tuyên truyền cho game. Ngoài ra, còn muốn tăng cường thêm chức năng cướp chồng trong game mới khai thác, vì thế muốn mua bản quyền đoạn video này của cậu.

Lưu Vũ giữ chặt ống nghe, vừa ngạc nhiên vui sướng, vừa tỉnh táo để phán đoán xem là thật hay giả. Chắc là thật rồi, lừa người ta bằng cái này thì có lợi lộc gì đâu, bên công ty game biết phương thức liên lạc của cậu thì cũng chẳng có gì lạ, vì lúc đầu để tránh bị trộm tài khoản, cậu đều ghi những thông tin thật trong những chỗ bắt buộc phải điền.

Đợi khi đối phương nói rõ ý muốn của mình, Lưu Vũ cố kiềm chế niềm vui sướng trong lòng, bình tĩnh chậm rãi trả lời: “Tôi có thể trả lời chậm một chút được không? Vì đoạn video này không phải một mình tôi làm, tôi phải hỏi ý kiến của bạn mình nữa.”

Cúp máy rồi, Lưu Vũ ôm nỗi vui sướng bay lên mạng, vừa đăng nhập vào game thì danh sách bạn đã nhảy điên cuồng. Nhấn nhấn nhấn, mở từng tin ra đọc, đều là những lời thăm hỏi của bạn bè khi thấy cậu mấy ngày nay không lên mạng, mở liên tiếp mười mấy tin xong, Lưu Vũ bỗng khựng lại.

Tin nhắn cuối cùng, là của Châu Daniel.

Thời gian gửi đi là vừa nãy thôi, dường như cùng với lúc cậu lên mạng, trong thư chỉ ngắn gọn có mấy chữ:

“Đại Ngư, đến chỗ huynh đi.”

Chỉ cần nhấn vào chức năng phu thê “Sinh tử tương tùy” (sống chết có nhau) là có thể được đưa đến bên đối phương trong tích tắc, nhưng Lưu Vũ nhìn dòng tin nhắn lại trì hoãn không động đậy, tâm trạng hưng phấn có phần nguội lạnh, cậu bỗng nhiên thấy căng thẳng quá.

Lúc này lại “ding” một tiếng, tin nhắn mới lại được gửi đến, Lưu Vũ càng hồi hộp hơn, mở ra thấy người gửi tin đến thì thầm trút một hơi dài thoải mái, không phải Châu Daniel, là AK Lưu.

AK Lưu: “Tam tẩu à, huynh xin lỗi, đệ đánh chết huynh đi!”

Tin nhắn của anh ta dễ trả lời hơn nhiều, Lưu Vũ lập tức hỏi lại: “Sao vậy?”

AK Lưu gửi một biểu cảm mặt khóc hu hu: “Hôm đó tiệc tùng xong huynh lái xe về, cuối cùng gây ra tai nạn.”

Tim Lưu Vũ thắt lại dữ dội, tai nạn xe! Tim đập điên cuồng như trống đánh một lúc, sắc mặt tái nhợt hẳn, mấy giây sau mới phản ứng nổi, bây giờ họ lại có tâm trạng để lên mạng, chắc là không sao cả rồi. Dù là thế, nhưng Lưu Vũ vẫn lo lắng hơn, một lúc lâu sau mới trả lời: “Mọi người không sao chứ?”

“Không sao, đâm vào gốc cây, Lão tam ngồi ghế phụ nên bị nặng nhất, cũng ngất đi vài tiếng đồng hồ, nửa đêm mới tỉnh dậy.”

Lưu Vũ phẫn nộ gửi lại cho anh ta mấy dấu cảm thán: “!!!!!!!!”

Cái gì mà gọi là ngất đi vài tiếng đồng hồ chứ, AK Lưu đầu heo!

Lần này những băn khoăn do dự gì đó cũng biến mất sạch, trong tích tắc cậu sử dụng chức năng phu thể để chuyển đến ngay bên Châu Daniel.

Châu Daniel đang đứng một mình trên đỉnh Lạc Hà.

Lưu Vũ còn tâm trạng nào mà ngắm bóng chiều tà và hình ảnh Châu Daniel đang hòa lẫn vào nhau nữa, cuống quýt gõ ra một hàng chữ: “Sao huynh còn chơi game hả, sao không nghỉ ngơi cho khỏe đi.”

Châu Daniel dường như ngẩn ra một lúc, sau đó mới trả lời: “Không sao rồi mà.”

“…Thế thì cũng không thể chơi game được, mất sức lắm.”

“Không chơi, chỉ là tiện mở ra thôi.”

Tiện mở ra thôi…

Vậy tại sao cậu vừa online là anh gửi ngay tin nhắn đến? Lưu Vũ muốn phản bác nhưng không biết vì sao lại không nói nữa, chỉ hỏi: “Bây giờ huynh còn chóng mặt không?”

“Hết rồi.” Châu Daniel nói, “Xin lỗi, hôm ấy huynh đã thất hứa.”

“Chuyện nhỏ thôi mà.”

So với chuyện tai nạn xe thì không đáng nhắc đến có phải không.

Nhắc đến cuộc thi PK, Lưu Vũ mới sực nhớ ra, mình đã mấy ngày trời không lên mạng, Châu Daniel có khi nào nhầm tưởng cậu tức giận không, ối, cậu tuyệt đối không tức giận mà, nhưng mà lý do không lên mạng…

Lưu Vũ lấp liếm với vẻ hơi hơi giả tạo: “Đệ sắp thi rồi, nên mấy hôm nay không lên mạng.”

Châu Daniel có vẻ trầm tư một lúc, rồi đáp: “Huynh biết.”

Lưu Vũ ngồi trước vi tính mặt bỗng ửng đỏ.

Anh biết ~ ~

Anh mới là không biết thì có!

Lưu Vũ ủ rũ thầm nghĩ, rồi nhìn bóng dáng Bạch Y Cầm Sư, trong lòng thoắt ngọt ngào thoắt chua xót, lúc sau lại cảm thấy, chỉ hai chữ ngắn ngủi của Châu Daniel thôi, dường như đã ẩn chứa một ý nghĩa vô hạn… Trong một khoảnh khắc, trong lòng cậu tràn ngập biết bao cảm xúc, lại còn chen vào đó một chút niềm vui khi trùng phùng và niềm vui khi lấy lại được thứ đã mất.

Miễn cưỡng đè nén những cảm xúc đang dâng trào, Lưu Vũ cũng sực nhớ ra lý do tại sao mình lên mạng, vội vã kể chuyện tập đoàn Phong Đằng tìm gặp cậu để mua bản quyền, Châu Daniel lặng lẽ lắng nghe, đợi cậu nói xong mới nói: “Chuyện này có hơi phức tạp.”

“A, thật sao?” Phức tạp? Lưu Vũ có vẻ mơ hồ.

“Ừ.” Một câu trả lời ngắn gọn chắc nịch, sau đó Châu Daniel nói nhẹ nhàng như không: “Chúng ta gặp nhau nói chuyện đi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro