CHƯƠNG 24: TRẬN BÓNG RỔ CHIA TAY

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lưu Vũ nói ra câu này, chẳng qua là do tâm trạng lâng lâng khó kiềm chế nổi nên mới đùa chơi một chút, cũng không ngờ bọn họ lại tin thật, ai biết được Lâm Mặc lại nói một câu như thế, khiến cậu nghệch ra trong một lúc.

“Công nhận? Là sao?”

Lâm Mặc đáp: “Diễn đàn của trường trong một chủ đề nhiều chuyện nóng hổi nào đó, ghép đôi từng cặp nam nữ nổi tiếng còn độc thân lại, cậu và Châu Kha Vũ được công nhận là không đẹp đôi nhất.”

Lưu Vũ có phần bị đả kích, hậm hực nói: “Chủ đề như thế mà cũng nói được, trường chúng ta đúng là vô duyên.”

Không ai tiếp lời cậu, chủ đề này đến đây tạm dừng. Một lúc lâu sau, Lâm Mặc và Cao Khanh Trần đã bắt đầu nói sang chuyện khác, chợt Lưu Vũ kéo họ trở về: “Bọn mình không hợp chỗ nào?”

Lâm Mặc cảm thấy hôm nay Lưu Vũ hơi kỳ quặc, sao lại cứ đeo bám mãi vấn đề này nhỉ, có điều cậu cũng không nghĩ ngợi nhiều, nói thẳng: “Trong chủ đề đó người ta nói thế này, cái gì mà ngoại hình này, chuyên môn này, haizzz, để tớ nghĩ xem người ta nói thế nào, nghe có vẻ hay lắm.”

Cậu vừa nhớ lại vừa nói: “Hình như là thế này, một người thanh nhã lạnh nhạt như thủy mặc, một người rực rỡ đậm đà như sơn dầu, một người là thiên ngoại tiên nhân, một người là hoa phú quý ở nhân gian… Này, vẻ mặt cậu vậy là sao đó?”

Đang nói một cách rất hứng chí, Lâm Mặc tức giận.

Lưu Vũ vẻ mặt không biểu cảm: “Da gà da vịt gì nổi hết rồi đây, còn nữa, tớ chẳng trơn như dầu chút nào.”

Lâm Mặc: “… Câu đùa của cậu lạnh thật!”

Lưu Vũ nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy bực bội: “Chuyên môn của bọn tớ có gì mà không hợp, đều làm về công nghệ thông tin, IT song hiệp…”

Lâm Mặc đùa bỡn cậu: “Cậu còn nghĩ ra được biệt danh nào khó nghe hơn nữa không? Ngành nghề như nhau thì không có cảm giác ngưỡng mộ biết chưa, còn nữa, công nghệ thông tin chỉ là một trong những sở trường của Châu Kha Vũ mà thôi.”

Lưu Vũ bó tay, ủ rũ một hồi, chợt nghĩ ra một vấn đề quan trọng: “Vậy mọi người nói ai hợp với Châu Kha Vũ?”

“Không có, đề cử ai cũng có người phản đối.”

Rất tốt! Lưu Vũ thỏa mãn rồi.

Lúc này không khí trong nhà thi đấu bỗng chốc sôi sục lên hẳn, Lưu Vũ lập tức nhìn vào trong sân, biết ngay mà, Châu Kha Vũ đã thay đồng phục thi đấu màu trắng bước ra rồi.

Phong thái của anh vốn đã tuấn tú, thay đồng phục thể thao càng đẹp trai ngời ngời. Tiện tay đón bóng chuyền đến của đồng đội, nhẹ nhàng bình thản đập hai phát, khi đồng đội xuất hiện ngăn cản thì bỗng tăng tốc, mọi người đều nghĩ anh sẽ đột phá, anh lại dừng lại đột ngột, không hề nhắm kỹ đã nhảy vọt lên, quả bóng vẽ ra một đường uyển chuyển trong không trung, thời gian dường như lắng đọng, Lưu Vũ ngắm mái tóc đen nhánh tung bay của anh, nín thở.

Xoạt!

Quả bóng rơi thẳng vào rổ.

Trọn ba điểm!

Trên khán đài im bặt dễ có đến mấy giây, sau đó bùng ra một trận hoan hô cuồng nhiệt, Châu Kha Vũ trong sân lại không hề đoái hoài gì đến sự cổ vũ cuồng nhiệt ấy, chỉ nói vài câu với đồng hội, bắt đầu những động tác làm nóng người cơ bản. Ánh mắt của anh lúc này chỉ tập trung vào sân đấu, còn đối với khán giả trên kia thì như nhìn mà không thấy.

Banner hàng hiệu giá tốt Lâm Mặc cảm thán: “Đó gọi là thần tượng.”

Tiết Bát Nhất: “Nghe nói Châu Kha Vũ bơi còn giỏi hơn chơi bóng rổ nữa, không biết khi thi bơi thì sẽ thế nào nhỉ?”

Lưu Vũ không nén được, liên tưởng theo câu nói của cậu bạn, cuộc thi bơi lội thế nào nhỉ, Đại Thần mặc quần bơi…

Mặt “xoẹt” một tiếng đỏ bừng.

Tiết Bát Nhất thấy cậu đỏ mặt, lạ lùng hỏi: “Lưu Vũ sao cậu nóng thế.”

Lưu Vũ liếc xéo cậu đầy vẻ chính nghĩa nghiêm khắc: “Cậu bậy bạ quá!”

Tiết Bát Nhất: “…”

T_T Tôi bất hạnh quá.

Mười mấy phút sau, trận đấu chính thức bắt đầu, Châu Kha Vũ ra sân đầu tiên.

Bóng rổ là môn thể thao rất hay, so với một hai khoảnh khắc tuyệt vời sau một thời gian dài dằng dặc của môn bóng đá, thì bóng rổ dường như lúc nào cũng khiến người ta thót tim vui sướng.

Trên sân bóng, Châu Kha Vũ luôn là người nổi bật nhất, điều này không chỉ do tướng mạo xuất sắc cũng như danh tiếng của anh, mà hơn nữa còn vì màn biểu diễn tuyệt vời khiến người xem không thể rời mắt nổi.

Lưu Vũ như nhìn thấy Châu Kha Vũ trong game.

Thực ra cậu không hiểu lắm về bóng rổ, nhưng sự ung dung bình thản khi triển khai những đường chuyền bóng kỳ diệu, những pha tính toán thần tốc né tránh khỏi những người cản phá, sức mạnh tuyệt vời khi bỗng nhiên đột phá, hoàn toàn khiến cậu nghĩ ngay đến đệ nhất cao thủ trong game Mộng Du Giang Hồ ấy.

Có lúc Châu Kha Vũ trên sân dường như có thể hình dung bằng từ “thanh nhã”, vậy nhưng một khi đã bùng nổ, khí thế kinh người sắc nhọn không ai bằng, giữa động và tĩnh, là tốc độ nguyên thủy nhất và là sự lay động khủng khiếp nhất mà sức mạnh anh mang đến.

Vậy là Lưu Vũ đã biết rồi.

Thì ra trên thế giới này quả thực có một chuyện như vậy, chỉ cần một khoảnh khắc, tình cảm yêu mến một người có thể đạt đến đỉnh điểm.

Trận đấu này Lưu Vũ theo dõi một cách rất căng thẳng, bọn Lâm Mặc lại không như thế, hiệp thứ nhất kết thúc rồi, Cao Khanh Trần mới hứng chí bảo: “Châu Kha Vũ chuyển hướng lúc nãy đẹp quá chừng! Tớ nhất định cũng phải bắt Doãn Hạo Vũ tập mới được!”

Tiết Bát Nhất nói: “Cái đó hình như yêu cầu tố chất cơ thể rất cao mà!”

Cao Khanh Trần nói: “Không biết, haizzz, Châu Kha Vũ đúng là văn võ toàn tài!”

Không chỉ là văn võ toàn tài, Lưu Vũ nhìn về phía bóng dáng cao ráo đang nghỉ ngơi kia, chợt nghĩ đến đoạn video clip anh làm. Người này đúng là xuất sắc quá thể, sau này nếu ở bên nhau thật, chắc cậu phải cố gắng hơn nữa mới được.

Sau vài phút nghỉ ngơi ngắn ngủi, trận đấu bước vào hiệp hai sôi nổi hơn nhiều.

Cá nhân Châu Kha Vũ hôm nay không phải là người cố tình chơi nổi nhất trong đội, có lúc anh thích chuyền bóng cho đồng đội hơn, nhưng rõ ràng anh là người khống chế nhịp độ trận đấu, khoa Công nghệ thông tin dưới sự tổ chức của anh rõ ràng chơi rất thuận lợi. Đợi sau khi hiệp hai kết thúc, khoa Công nghệ thông tin đã dẫn trước khoa Kiến trúc khoảng hai mươi điểm rồi.

Cao Khanh Trần nói: “Châu Kha Vũ chắc sắp nghỉ rồi, Doãn Hạo Vũ nói hôm nay anh ấy chỉ chơi nhiều nhất là nửa trận.”

Tiết Bát Nhất quá đỗi thất vọng: “Tại sao vậy?”

Lưu Vũ cũng nhìn bạn mình.

Cao Khanh Trần nói: “Ui trời, trận chia tay mà, người chơi dự bị năm cuối cũng phải ra sân chứ, hơn nữa các cậu quên rồi ư? Sư huynh Châu Kha Vũ mới bị tai nạn xe, vận động lâu quá không tốt.”

Lưu Vũ vừa nghe vừa thất thần, lúc đầu nghe bảo các đàn anh năm tư gặp tai nạn xe, biết là không còn gì trở ngại nữa nên không để ý, ai mà biết được…

Cuộc đời đúng là kỳ lạ.

Mười phút sau, hiệp ba bắt đầu thi đấu, Châu Kha Vũ quả không ra sân, trên khán đài ồ lên những tiếng bàn tán thất vọng. Lưu Vũ lại không thất vọng gì lắm, vẫn chuyên tâm xem thi đấu, có điều phần lớn thời gian vẫn chú ý đến Châu Kha Vũ đang đứng bên ngoài sân.

Chú ý thấy anh đang nói chuyện với đồng đội, nhìn vào trong sân, hình như đang bàn luận về trận đấu.

Chú ý thấy anh ngửa cổ lên uống nước, mái tóc đen nhánh lấp lánh những điểm sáng chói mắt.

Chú ý thấy anh…

...

Đặt bình nước xuống, đột ngột bước về phía khán đài mà không một dấu hiệu báo trước!

Lưu Vũ cứng đờ người ngay trên ghế ngồi.

Sự chú ý của toàn nhà thi đấu dần dần không còn ở sân đấu nữa, mà dường như đều đang theo dõi anh.

Vậy nhưng Châu Kha Vũ vẫn với vẻ trấn tĩnh bình thản, giống như mọi ánh mắt kia đều không tồn tại, anh cất những bước đi rất tự nhiên bước lên bậc tam cấp của khán đài, sau đó đi qua từng dãy từng dãy ghế ngồi, thẳng tới trước mặt Lưu Vũ.

Lưu Vũ ngồi ngay ở gần lối đi, nên anh rất thoải mái đứng ở bên cạnh cậu, một tay vô tình đặt trên lưng ghế cậu ngồi, cúi xuống, ánh mắt thiêu đốt người nhìn cậu chăm chú.

“Một chút nữa mọi người phải ra ngoài liên hoan, buổi tối anh chưa chắc lên mạng được.”

Lưu Vũ gật gật đầu.

“Ngày mai em định làm gì?”

Lưu Vũ đáp: “Tự học.”

Vẻ mặt của Lưu Vũ cũng trấn tĩnh khó tả, nhưng nếu lắng nghe kỹ những lời cậu nói thì sẽ nhận ra, nếu đã nói là cậu trấn tĩnh, chi bằng nói là…

Châu Kha Vũ bảo: “Ừ, vậy ngày mai anh đi với em.”

Lưu Vũ trả lời: “Ồ, mai em sẽ giúp anh giành chỗ.”


Cậu đã hoàn toàn rơi vào trạng thái phản xạ có điều kiện…

Châu Kha Vũ ngước lên nhìn rồi nói với Tiết Bát Nhất ngồi ngoài cùng: “Bên đó vẫn còn chỗ trống, có thể nhích vào phía trong một chút được không?”

Tiết Bát Nhất nhìn sang bên cạnh mình, quả nhiên không biết người ngồi cạnh đã đi mất tự lúc nào, thế là anh nhanh nhẹn nhích vào trong, Lâm Mặc, Cao Khanh Trần cũng theo đó mà ngồi sát lại, Lưu Vũ đứng dậy ngồi xuống chiếc ghế vốn là của Cao Khanh Trần.

“Cám ơn.”

Châu Kha Vũ lịch sự nói, sau đó anh rất không khách sáo ngồi xuống cạnh Lưu Vũ, tầm nhìn tập trung vào sân đấu, bắt đầu theo dõi với vẻ rất bình thường.

Lấy anh làm trung tâm, trong vòng bán kính mười mét im phăng phắc, hoàn toàn đối chọi lại với âm thanh tranh cướp kịch liệt trong sân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro