CHƯƠNG 25: CUỘC CHIẾN CHỚP NHOÁNG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một lúc lâu sau, xung quanh mới vang lên những tiếng xì xầm to nhỏ, Lưu Vũ loáng thoáng nghe thấy tên mình và Châu Kha Vũ được lặp đi lặp lại, dần dần, cũng có những cặp mắt lóe sáng thỉnh thoảng bắn về phía họ.

Lại một hồi sau, âm thanh lớn hơn một chút, xì xào rì rầm, những ánh mắt tò mò nhìn họ cũng mỗi lúc một nhiều, mỗi lúc một trắng trợn táo tợn hơn.

Trong sự mất bình tĩnh của mọi người, Lưu Vũ bỗng bình tĩnh hẳn. Cậu bắt đầu học theo Đại Thần, bình tĩnh theo dõi trận đấu, vừa mới nhìn lại đã kinh ngạc “a” lên một tiếng.

Tỷ số trận đấu sắp bị san bằng rồi!

Châu Kha Vũ như hiểu được cậu đang ngạc nhiên điều gì, dửng dưng nói: “Không cần lo đâu, đợi đến lúc họ không quan tâm đến khán đài nữa thì tỷ số sẽ được dẫn trước lại ngay thôi.”

Vì nhà thi đấu rất ồn nên lúc anh nói, có phần dựa lại gần cậu, hình thành nên một tư thế nghiêng người thân mật, hơi thở gần ngay tích tắc, Lưu Vũ chỉ cần hơi hơi ngước mắt lên là có thể nhìn rõ hàng mi đen rũ xuống của anh…

Dựa gần, hóa ra lại là một chuyện rung động lòng người như vậy!

Lưu Vũ cụp mắt xuống, “uhm” một tiếng, thực ra vốn chẳng chú ý đến anh đã nói gì, chỉ lờ mờ cảm thấy, xung quanh lại tĩnh lặng…

Hiệp thi đấu thứ ba kết thúc, Lâm Mặc mới như tỉnh khỏi giấc mộng, la lên một tiếng: “Sao khoa chúng ta chỉ dẫn trước có hai điểm thế này!”

Lưu Vũ nghe thấy giọng nói của cậu ta, mới sực nhớ ra chưa giới thiệu bạn cùng phòng mình với Châu Kha Vũ, có điều trước đó anh luôn chăm chú theo dõi trận đấu nên cũng không tiện lên tiếng. Lúc này đây anh vẫn đang chú ý đến tình hình trong sân, Lưu Vũ muốn gọi anh một tiếng, nhưng xem ra xưng hô thế nào cũng khó lắm đây.

Gọi sư huynh thì kỳ quá…

Gọi Châu Daniel càng kỳ hơn, có phải là game đâu…

Gọi Châu Kha Vũ… hình như có chút xấu hổ… Tại sao Đại Thần lại có thể gọi cậu là Tiểu Vũ một cách tự nhiên như thế chứ.

Cũng may, Châu Kha Vũ đã thu ánh mắt về rất nhanh, đỡ cho Lưu Vũ phải lao tâm khổ tứ nữa.

Lưu Vũ vội vàng nói: “À, họ là bạn cùng phòng của em.” Ngầm ra hiệu cho Châu Kha Vũ nhìn ba người ngồi cạnh cậu vừa hồi phục được khả năng ngôn ngữ, lần lượt giới thiệu, “Cao Khanh Trần, Lâm Mặc, Tiết Bát Nhất.”

Ánh mắt của Châu Kha Vũ lướt qua gương mặt ba người họ, sau đó mỉm cười đáp: “Chào các em.”

Thế là…

Ba người ấy thần trí vừa phục hồi lại bị chấn động bay tán loạn.

Lưu Vũ đã bình thường rồi.

Con người quả nhiên vẫn cần so sánh mà, dưới sự so sánh ấy thì biểu hiện của mình quả thực tốt quá đi mất.

Hiệp thứ tư của trận đấu bắt đầu, quả đúng như lời Châu Kha Vũ nói, tỷ số lại được cách biệt hẳn, khoa Công nghệ thông tin cơ bản đã nắm chắc phần thắng rồi. Trước khi sắp kết thúc, Châu Kha Vũ đột ngột nói: “AK Lưu và Trương Gia Thuần Nguyên ở dưới kia, em có muốn đến chào hỏi không?”

Lưu Vũ ngẩn ra, hỏi: “Là số 10 và 11 phải không?”

Người cậu nói chính là hai tên chạy đến bên Châu Kha Vũ khi anh vừa bước vào cửa lúc nãy.

Châu Kha Vũ gật đầu.

“Thế Đào Đào đâu?”

“Cậu ta chưa đến.”

Lưu Vũ nghĩ ngợi: “Họ có biết em là Đại Ngư không?”

“Không.”

Vậy sao anh lại biết được?

Lưu Vũ nhìn anh, tâm trạng chấn động kinh ngạc dần dần biến mất, nghi vấn trong lòng lại mỗi lúc một rõ, có điều bây giờ người đông đúc náo nhiệt quá, rõ ràng không phải lúc để hỏi.

Lưu Vũ không do dự thêm, đáp một cách dứt khoát: “Em đi.”

Tiếng còi kết thúc trận đấu vang lên, khoa Công nghệ thông tin đã thắng khoa Kiến trúc với tỷ số chênh lệch mười tám điểm rất tuyệt vời. Lưu Vũ nói với nhóm Lâm Mặc “Chút nữa cùng về”, rồi cùng Châu Kha Vũ đi xuống phía dưới.

Phía sau lưng họ, Tiết Bát Nhất tròn mắt nhìn túi đồ ăn vặt, nghĩ lung tung, “Những thứ bọn mình vừa ăn này chẳng lẽ do Châu Kha Vũ mua?!”

Cao Khanh Trần làm gì có thời gian nghĩ đến chuyện đồ ăn, vỗ vỗ lên tay Lâm Mặc: “Thế giới này huyền ảo thật đấy Lâm Mặc ha.”

Lâm Mặc không nói, nhìn theo bóng dáng hai người đang đi ấy, hồi lâu sau mới vọt ra một câu: “Lưu Vũ nhà ta rõ ràng rất hợp với Châu Kha Vũ mà, ai nói không hợp chứ, mấy người trong diễn đàn trường ta đúng là không có mắt.”

Lưu Vũ và Châu Kha Vũ bước xuống sân đấu trong ánh nhìn chòng chọc của mọi người, vừa đến cửa vào của khán đài, Trương Gia Thuần Nguyên và AK Lưu đã sốt ruột đứng đợi ở đó.

“Ha ha, Lão tam, cậu cuối cùng…”

Anh chàng mặt vuông cao to khỏe mạnh vỗ vỗ vai Châu Kha Vũ, dáng vẻ cảm thán đến mức không nói nổi lời nào.

Người kia mặt nhọn hơn một chút, dáng người cũng cao hơn một chút cũng cảm thán nói: “Độc thân suốt kiếp đã hoàn lương rồi.”

Cách nói “Độc thân suốt kiếp” này đã khiến Lưu Vũ nghĩ ngay đến cảnh lần đầu bọn họ gặp nhau trong game, hai người xa lạ trước mắt lập tức trở nên thân thiết dễ gần hẳn.

Châu Kha Vũ không đếm xỉa đến lời trêu ghẹo của bọn họ, giới thiệu với Lưu Vũ: “Số 10 Lưu Chương, người kia là Trương Gia Nguyên.”

Anh không nói thân phận tương ứng của họ trong game vì có thể phán đoán được từ chính cái tên của họ rồi. Tiếp đó anh đang định giới thiệu Lưu Vũ thì cậu đã chủ động trước một bước, chặn lời anh lại và lên tiếng rất lễ phép: “Xin chào các anh, em là Lưu Vũ.”

AK Lưu – Lưu Chương nghệch ra, lúc sau mới cười lên khà khà, vừa nói: “Chào em chào em”, vừa nghĩ thầm trong bụng, đương nhiên anh biết em là Lưu Vũ, hoa khôi của khoa ta mà, không ngờ lại cặp kè với Lão tam. Người trâu bò nhất khoa Công nghệ thông tin tìm được người đẹp của khoa, chỉ là chuyện “nước chảy vào mương” thôi, nhưng sao đối với hai người này, lại cảm thấy “nổi bật kinh người” thế nhỉ. (Xin chú ý đến trình độ sử dụng thành ngữ của bạn AK Lưu)

Hơn nữa người đẹp này sao mà tự nhiên thân thiện đến vậy, mới lần đầu gặp nhau đã bảo người ta gọi là Lưu Vũ rồi.

Trương Gia Thuần Nguyên cũng cười hà hà, suy nghĩ cơ bản cũng gần giống với AK Lưu.

Lưu Vũ thấy vẻ mặt của họ là biết ngay họ chưa phản ứng theo kịp, thế là tỏ vẻ ngượng ngùng bổ sung thêm: “À, AK Lưu, Trương Gia Thuần Nguyên, em muốn bổ sung thêm một chút, em là Đại Ngư.”

Nghe thấy “AK Lưu”, bọn Trương Gia Nguyên liền đờ người, hai chữ “Đại Ngư” vừa thoát ra, Trương Gia Nguyên lập tức tỏ vẻ như bị sét đánh trúng, há hốc mồm đứng ngây ra đó không nói nổi lời nào, AK Lưu còn diễn một cảnh kinh điển hơn – quả bóng rổ trên tay anh chàng bị buông rơi lăn lông lốc trên đất.


Lưu Vũ hôm nay lại thấy hài lòng thêm lần nữa.

Cậu cảm thấy mình hơi hơi hiểu Đại Thần rồi, cảm giác nhìn người ta bị sét đánh quả thực quá sướng ha ha.

Tiếc là Lưu Vũ chưa đắc ý được bao lâu, một lúc sau đồng đội bạn bè của Châu Kha Vũ đã xúm lại, cuộc gặp bạn trên mạng trong tưởng tượng của Lưu Vũ lập tức diễn biến thành gặp mặt thân hữu…

Thực ra Lưu Vũ chỉ cần không có Châu Kha Vũ thì sẽ ứng phó rất tự nhiên. Nhưng mấy ông anh dai nhách năm tư này cứ chòng ghẹo, chút khả năng ứng phó của Lưu Vũ làm gì đủ dùng, Châu Kha Vũ lại luôn tỏ vẻ bàng quan khoanh tay đứng nhìn, cười cười đứng một bên, chỉ đến khi bọn họ hô hào bắt cậu cùng đi liên hoan thì anh mới giúp cậu ngăn cản họ lại.

Bạn Lưu Vũ chợt nghĩ đến một cách cũ rích, đánh không lại thì chạy thôi, thế là nhìn theo đám bạn mình đang đứng đợi ở cửa, nói: “Bạn của em đang đợi, em phải đi rồi.”

Nói xong vừa định chuồn thì tiếc là lần này Châu Kha Vũ không bỏ qua cho cậu, nhanh mắt nhanh tay chụp lấy cánh tay cậu.

“Thường thì em mấy giờ đi tự học?”

“… Bảy giờ rưỡi.”

Toàn bộ sự chú ý theo điều kiện phản xạ của Lưu Vũ đều tập trung vào cánh tay đang bị anh nắm chặt ấy.

Châu Kha Vũ cười, sau đó nhẹ nhàng thả cánh tay cậu ra: “Anh biết rồi, ngày mai anh đến dưới lầu đợi em, Lưu Vũ, nhớ giành chỗ giúp anh nhé.”

Lưu Vũ hoàn thành thắng lợi cuộc đại tẩu thoát ra khỏi nhà thi đấu, trên đường vẫn chìm đắm trong những sự việc xảy ra ngày hôm nay, trầm tư không nói câu nào. Đi được một đoạn, cậu chợt cảm thấy có gì đó kỳ quặc, sao bọn Lâm Mặc cũng không nói gì là sao?

Nhìn về phía đám bạn, thì ra họ cũng đang im lặng với một vẻ mặt rất khó hiểu. Lưu Vũ đột nhiên cảnh giác hẳn, như thế thì không ổn rồi, đè nén quá lâu thể nào cũng bạo phát càng kịch liệt hơn, cậu vẫn nên chủ động bị thẩm vấn còn hơn.

Lưu Vũ ho một tiếng rồi nói: “Các cậu có gì cần hỏi thì cứ tự nhiên đi.”

Lúc nói thì chậm nhưng kỳ thực diễn biến cực nhanh, lời vừa phát ra, Lâm Mặc lập tức bổ đến lắc vai cậu: “Cậu dám yêu đương với Châu Kha Vũ lâu thế mà giấu giếm bọn tớ hả!”

Giọng nói của Lưu Vũ bị cậu bạn lắc đến rời rạc: “… Oan quá… chuyện này… tớ cũng mới biết đây thôi…”

Lâm Mặc gầm lên: “Cậu cho bọn tớ là đồ đần thối à! Xem cảnh hai người hôm nay, không lén lút tư tình với nhau hơn nửa năm rồi thì ai mà tin nổi.”

Lưu Vũ khổ sở, nửa năm? Nửa tiếng thì có! Vất vả chống cự thoát ra khỏi tay của bạn mình, Lưu Vũ nói liền một hơi.

“Tớ yêu cầu có mười phút để kể tự do mà không bị ngắt lời!”

Lâm Mặc và Tiết Bát Nhất, Cao Khanh Trần nhìn nhau một cái, phất phất tay ra vẻ khai ân: “Lại còn không nhanh chóng kể cho rõ!”

Cao Khanh Trần nói: “Hai người đến giai đoạn nào rồi hả, Kiss chưa, lần đầu Kiss là lúc nào?”

“…”

Lưu Vũ phớt lờ, tằng hắng rồi nói: “Chuyện là như thế này, một ngày nào đó của mấy tháng trước, bầu trời quang đãng, tuyệt không có mây, trăng sáng sao mờ, tớ đi nhà vệ sinh một chút…”

Ba người chen nhau gào lên tức giận: “Nói vào vấn đề chính!”

Thì phần chính là sau khi cậu bước ra khỏi nhà vệ sinh mà, đúng là chẳng có kiên nhẫn gì cả, cậu vẫn phải nói nhảm một chút để sắp xếp lại tư tưởng đã, thực ra vẫn còn đang quay cuồng đây này…

Haizzz, phải nói thế nào để bọn họ chuyển từ giận dữ sang thông cảm đây?

Lưu Vũ bắt đầu nhớ lại tất cả mọi chuyện một cách từ từ, cậu là điển hình của sinh viên khoa tự nhiên, văn vẻ rất bình thường, dưới sự kể lể của cậu, câu chuyện của cậu và Châu Kha Vũ trở thành một bộ phim đại chúng khi quen nhau, kết hôn trong game, sau đó mới gặp nhau ở ngoài đời.

Có một số chi tiết cậu không nói, cũng chẳng phải muốn giấu giếm gì cả, chỉ là những chỗ cậu vẫn chưa hiểu rõ thì không tiện nói ra thôi, chẳng hạn như Châu Kha Vũ làm sao biết được cậu ngoài đời. Và những lời Châu Kha Vũ đã nói với cậu… xấu hổ lắm, không nói đâu.

Nhưng với câu chuyện đã bị cắt gọt bớt này cũng đủ khiến bọn Lâm Mặc thỏa mãn rồi.

Truy vấn một hồi sau, Lâm Mặc bảo: “… Cho nên hai người mới gặp nhau có hai tiếng đồng hồ?”

Lưu Vũ trịnh trọng gật đầu, đã biết cậu oan uổng thế nào chưa!

Tiết Bát Nhất: “Cho nên, cậu mới gặp mặt Châu Kha Vũ mà đã bị người ta cưa đổ rồi?”

Lưu Vũ im bặt ngó lơ, cậu mong muốn mình sẽ trả lời là không, nhưng sự thật vẫn là sự thật, không chấp nhận xảo quyệt bao biện.

“… Hình như là vậy.” Nhìn thấy nét khinh bỉ trên mặt đám bạn cùng phòng, Lưu Vũ yếu ớt trả lời, “Nếu như còn có lần sau, tớ nhất định sẽ cố gắng kéo dài đến hôm sau…”

Tiết Bát Nhất thương hại nhìn cậu: “Cậu yên chí đi, chẳng có lần sau đâu!”

“Tớ đã bảo cậu yêu ảo mà.” Cao Khanh Trần đắc chí với sự tinh ý của mình, “Nhưng ai mà ngờ đối tượng lại là Châu Kha Vũ…”

Giờ đây nghĩ lại đúng là vẫn không thể chấp nhận nổi.

Tiết Bát Nhất sực nhớ ra: “Đúng rồi, Lưu Vũ cậu nói gì mà video clip ấy, chưa cho bọn tớ xem nhé!”

“Về rồi cho các cậu xem.” Lưu Vũ thuận miệng đáp ứng, chợt giật mình nhớ ra điều gì đó, bước chân khựng lại rồi đờ ra, video clip… clip…

Cậu đã quên sạch sẽ chuyện video clip rồi!

Bên này, Lưu Vũ đã hoàn toàn sụp đổ với trí nhớ của mình, bên kia, Lâm Mặc tổng kết bằng giọng điệu rất ư ngưỡng mộ: “Tiêu Đại Thần quả là lợi hại quá, theo đuổi người ta cũng chớp nhoáng như trong truyền thuyết!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro