Chương 8: Gặp gỡ trên đường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trở lại nơi hái thuốc, Lưu Vũ nhanh chóng quên hết chuyện về ba người của gia tộc Tiểu Vũ, nhưng vẫn có một chuyện khiến cậu hiếu kỳ quá đỗi, thế là vừa hái thuốc vừa hỏi Châu Daniel: “Sao huynh biết hắn đang làm nhiệm vụ liên hoàn?”

“Buổi chiều ta có lên mạng một lần, thấy hắn đang kêu gào muốn thu thập bảy loại lông vũ trên kênh thế giới.”

Châu Daniel giải thích qua loa, Lưu Vũ mới biết là thì ra Châu kha Vũ lên mạng buổi chiều, đúng lúc thấy Ma Đạo Thệ Huyết đang kêu gào trên kênh [Thế giới] cần thu mua bảy loại lông vũ để làm nhiệm vụ, vậy nên Châu Daniel biết ngay Ma Đạo Thệ Huyết đang làm nhiệm vụ liên hoàn.

Lưu Vũ có phần hoang mang, tại sao thu thập bảy loại lông vũ lại là làm nhiệm vụ liên hoàn? “Có tới mấy loại nhiệm vụ cần thu thập lông vũ mà?”

Châu Daniel: “Ừ, nhưng NPC (*) để báo nhiệm vụ khác nhau, thu thập lông vũ là vòng số 36 của nhiệm vụ liên hoàn, ta đến NPC của vòng 36 đứng đợi một lúc thì hắn mau chóng xuất hiện.”

Ngoài kính phục ra, Lưu Vũ không thể nghĩ gì hơn, anh anh anh lại nhớ cả số vòng nữa! Cả chuyện vòng nào sẽ gặp NPC gì anh cũng nhớ luôn! Trí nhớ này quá kinh khủng! Nghĩ đến vốn từ vựng Anh văn của mình chỉ có một ít thảm hại, Lưu Vũ không kìm được ta thán, tán dương anh một cách xót xa: “Trí nhớ của huynh cũng tốt quá!”

Đột nhiên lại nghĩ lại, Đại Thần nhìn thấy Ma Đạo Thệ Huyết vào buổi chiều, vậy mà chưa xử lý hắn ngay, còn tính toán đúng thời gian để buổi tối đứng chờ ở Thiên Sơn Tuyết Trì…

Khả năng tính toán và khả năng tính sổ cũng quá kinh khủng… quá tàn nhẫn >_<

Thời gian Lưu Vũ chơi Mộng Du Giang Hồ đã tăng lên trong vô thức.

Trước kia Lưu Vũ có một biệt danh rất oai phong là “nhà làm đẹp”, hiện giờ đã bị bạn cùng phòng gọi là “nhà làm độc” rồi. Trước kia Lưu Vũ còn thường xuyên dạo phố mua quần áo với các bạn, bây giờ thì hoàn toàn không còn hứng thú gì nữa, không học thì lại lên mạng chơi game.

Chiều tối nay, các bạn cùng phòng muốn đi dạo phố, vất vả năn nỉ để kéo cậu theo, Tiết Bát Nhất nói: “Lưu Vũ à, coi như là tập thể dục đi, ngày nào cũng ôm cái máy tính không tốt đâu.”

Lưu Vũ choáng: “Cậu mà cũng nói đến tập thể dục à, là ai sáng nào cũng bắt tớ giúp chạy bộ giảm béo nào, còn mỗi ngày đều quên đi lấy nước phải nhờ tớ lấy thì là ai?”

Tiết Bát Nhất nín bặt, Cao Khanh Trần vào trận: “Lưu Vũ đồ cậu đang mặc là của năm ngoái rồi, đi mua đồ mới thôi.”

Lưu Vũ hờ hững khoát khoát tay: “Quần áo đủ mặc là được rồi.”

Cao Khanh Trần chỉ vào cậu, tay run run, “Người đẹp như cậu mà nói như thế, đúng là hay ho gớm nhỉ! Cậu cứ thế này mãi là sẽ bị đá ra khỏi bảng xếp hạng mỹ nhân trường ta mất thôi!”

Cao Khanh Trần không nói thì thôi, nhớ đến bảng xếp hạng là Lưu Vũ thấy khó chịu, xếp thì xếp hạng đi, còn tạo ra chỉ số không an toàn, thông qua số phiếu bầu của mọi người, cậu vẫn đứng ở mấy hạng đầu với chỉ số không hề an toàn! Việc gì mà công nhận rồi thì càng dễ hồng hạnh vượt tường nhất!

Lưu Vũ hất tóc, tỏ ra không chịu thua: “Đá đi thì tốt, trước giờ tớ vẫn nội hàm hơn người khác!”

Lâm Mặc cuối cùng cũng tức lên: “Lưu Vũ! Cậu không đi thì ai trả giá! Cậu dám không đi thì tối nay bắt phạt hầu hạ!”

Lưu Vũ: “…”

Đây mới chính là mục đích thật sự để bọn họ ép cậu đi mà, vì bản lĩnh ép giá vô địch của cậu…

Cuối cùng Lưu Vũ vẫn chịu khuất phục dưới ngón đòn bạo lực của Lâm Mặc, bị lôi ra ngoài đường. Nói là dạo phố, thực ra cũng chỉ là lượn lờ quanh những cửa hàng quần áo thời trang xung quanh khu vực trường thôi, chứ không đi đâu xa.

Chưa dạo được bao lâu mà trong tay Lưu Vũ đã khệ nệ túi lớn túi bé, đều là đồ đám bạn cùng phòng mua. Chẳng phải do ai ép cậu làm nô lệ, mà vì họ luôn phải thử quần áo, đặt lên đặt xuống phiền phức, Lưu Vũ không mua quần áo nên chịu đựng cầm hết cho xong.

Lại vào thêm một cửa hàng nữa, Cao Khanh Trần thử quần áo xong bước ra, vừa đúng lúc nghe thấy Lưu Vũ ngồi bên kia lẩm bẩm: “Chẳng lẽ gần đây mình phải gánh cái số bám đuôi rồi?” Trong game cũng thế, Châu Daniel Đại Thần bây giờ càng lúc càng quen sai vặt cậu rồi… có điều đó là do cậu thôi.

Cao Khanh Trần đứng bên nghe được thế thì cảm thấy rất tức cười, tên này còn dám than thở nữa cơ đấy, vẻ mặt không cam tâm tình nguyện tí nào, game thì có gì hay ho đến thế. Cậu bước lại gần vỗ vỗ vai Lưu Vũ an ủi: “Được rồi, đừng thở ngắn than dài nữa, thấy cậu đã giúp tớ trả giá được không ít tiền, hôm nay khao cậu ăn cánh gà nấu rượu chát của Thiên Hương Cư, chịu chưa?”

Thiên Hương Cư là một quán ăn rất ngon, nằm ngay cạnh trường, có điều vì giá cả khá cao nên sinh viên đến ăn cũng không nhiều, cũng chỉ có dạng làm khuynh gia bại sản như Cao Khanh Trần đây mới thường đến đó. Vậy nên lời vừa thốt ra đã được mọi người hoan hô nhiệt liệt.

Lưu Vũ nói: “Tớ vất vả nhiều, cánh gà phải chia cho tớ một nửa.”

Tiết Bát Nhất bực dọc: “Ai thèm giành với cậu, tớ còn phải giảm béo.”

Lưu Vũ dương dương tự đắc: “Tớ ăn cũng không béo, chắc cậu ghen tỵ lắm nhỉ, ha ha ha ha.”

Dáng điệu đắc ý của cậu quả thực quá đáng ghét, Tiết Bát Nhất rõ ràng rất gầy nhưng lại bị xưng tụng là đến uống nước cũng phát phì nghe thấy thế liền cắn răng nghiến lợi: “Cao Khanh Trần, đóng cửa, thả Lâm Mặc, cắn cậu ta!”

Cả đám đã đói bụng cồn cào, những cửa hàng còn lại cũng không hứng thú đi nữa, thế là kề vai sát cánh cười cười nói nói đi đến Thiên Hương Cư, trong lúc đùa giỡn thì Thiên Hương Cư đã xuất hiện ngay trước mắt. Tiết Bát Nhất đang hứng chí buôn dưa về cánh con trai trong khoa thì bỗng khựng lại, nhìn về phía cửa chính của Thiên Hương Cư, kích động tóm lấy tay Lưu Vũ: “Nhìn kìa, kia có phải là Châu kha Vũ không?”

Cửa Thiên Hương Cư phía bên kia đường, một đoàn người áo mũ chỉnh tề đang bước từ trong ra, Lưu Vũ vừa thoáng nhìn đã thấy ngay Châu kha Vũ, trong một đoàn người trung niên, dưới ánh đèn đuốc sáng choang, Châu kha Vũ trẻ trung ngời ngời rõ ràng là đặc biệt chói sáng. Không giống với những lần gặp trước, hôm nay anh mặc một bộ âu phục nghiêm túc, trên gương mặt thậm chí còn thấp thoáng nét cười, vẫn là dáng vẻ tuấn tú ưu nhã nhưng cũng rất cao ngạo, lại dường như có thêm vẻ trầm ngâm tư lự.

“A, sang đường nhanh lên!”

Tuy chắc chắn không thể vượt lên chào hỏi, nhưng gần một chút thì cũng tốt. Tiết Bát Nhất kích động kéo Lưu Vũ chạy băng qua đường, nhưng đã không kịp nữa rồi, những người đàn ông trung niên ấy đã lên một chiếc xe, Châu kha Vũ cũng đã mở cửa một chiếc xe khác, nhưng có lẽ động tác của các cậu quá gây chú ý nên trước khi lên xe, Châu kha Vũ như cảm thấy được và nhìn về phía đó.

Không hề giống với nụ cười vừa nãy cậu nhìn thấy dưới ánh đèn, Châu kha Vũ lúc này mày mắt hờ hững, nhãn thần lạnh nhạt bình thản lướt qua các cậu, sau đó cửa xe đóng lại, lao vút đi mất.

(*) NPC: Non player character

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro