Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Châu Kha Vũ không yên tâm về Lưu Vũ nên nhất quyết theo anh về nhà. Trên thực tế, vì gần đây Châu Kha Vũ sống trong nhà Lưu Vũ thường xuyên hơn, vì vậy anh đã mua rất nhiều đồ dùng hàng ngày cho các đôi yêu nhau, bây giờ những thứ trong nhà anh cơ bản là đồ cặp. Điều này khiến Châu Kha Vũ cảm thấy rất bất ngờ, liên tục ôm lấy Lưu Vũ đòi hôn

Cảm giác an toàn của Lưu Vũ luôn đến từ những cái ôm của Châu Kha Vũ. Đây là những gì anh nhận ra được sau buổi tối hôm qua, bản thân đã trải qua tâm trạng lên xuống thất thường, có lẽ từ trước đến giờ anh chưa từng chân chính tiếp nhận mối quan hệ thân mật, cho nên có chút chậm chạp, kỳ thật trong lòng đã dần dần chấp nhận, chỉ là bản thân anh vẫn chưa vẫn phát hiện ra

Có lẽ là tâm tình đã thoải mái hơn, Lưu Vũ nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu. Châu Kha Vũ ôm lấy anh, nhìn khuôn mặt yên bình đang ngủ say của anh, cậu không nhịn được hôn lên đôi môi căng mọng của đối phương một cái

Sau khi tìm người lấy được thông tin liên lạc của Lưu Chương, Châu Kha Vũ âm thầm lấy điện thoại di động báo cáo tình hình tối nay cho anh rể, trước tiên tìm ảnh chụp những món quà gia đình mình tặng cho Lưu Vũ, sau đó tìm thêm vài tấm ảnh chụp mẹ mình nắm tay và trò chuyện với anh, nhân tiện chụp màn hình tin nhắn Wechat mà mẹ nhắn, yêu cầu cậu phải hiểu chuyện và học cách chăm sóc cho anh, mọi thứ đã được gom lại và gửi đi trong một lần.

Lưu Chương : [ Cậu đưa Tiểu Vũ về nhà????]

Châu Kha Vũ : [ Đúng thế. Mẹ em rất thích anh ấy, mẹ còn thêm Wechat của thầy Lưu để nói điều gì đó riêng tư, em không thể nghe / đáng thương /]

Lưu Chương : [  "Gia đình của cậu ... thật đặc biệt / đổ mồ hôi / Dù sao thì cậu phải đối xử tốt với Tiểu Vũ, đừng có cả ngày làm nũng]

Châu Kha Vũ : [ Em biết rồi anh trai / đáng yêu /]

Sau khi trả lời tin nhắn này,Châu Kha Vũ mãn nguyện ôm người trong lòng ngủ thiếp đi

Nhưng nói thật, Châu Kha Vũ dù sao cũng là một thiếu niên tràn đầy sức sống, ôm người mình thích vào lòng, cho dù mỗi ngày đều là cùng nhau ngủ một cách trong sáng, nhưng cũng khó tránh khỏi có lúc mất khống chế. Ví dụ như lúc này, tỉnh lại từ trong mộng đẹp, cậu phát hiện thầy Lưu đang đỏ mặt nhìn mình chằm chằm, Châu Kha Vũ vừa động một chút,  thân thể đối phương liền cứng ngắc. À, là do cậu em của cậu vô tình xuất trận. Nhưng Châu Kha Vũ là ai chứ, cún nhỏ không sợ khó khăn, không sợ ngượng ngùng. Thế là cún nhỏ ủy khuất xin lỗi rồi lại làm nũng với Lưu Vũ 

" Thầy Lưu, em không có cố ý, anh có thể giúp em không?"

Thầy Lưu đương nhiên sẽ không thể từ chối yêu cầu của cún con, cho nên lúc giúp cún con giải quyết nhu cầu sinh lý, tay anh đã rất mỏi nhừ, nhưng cún con vẫn nũng nịu bên tai thầy

" Thầy Lưu nhìn xem, tiểu Châu rất thích anh này, anh có thể suy nghĩ một chút, có thể cho em thành chính thức được không? "

Lúc đầu nói cần thời gian thử theo đuổi là cậu, nhưng thực tế Lưu Vũ hoàn toàn không quan tâm đến điều đó, anh luôn coi cậu như một người bạn trai thật sự, nhưng điểm khác biệt duy nhất của Châu Kha Vũ trong "thời gian thử thách" này có lẽ là liệu bản thân có thể ngủ với Lưu Vũ mà không cần đắp chăn và trò chuyện đơn thuần hay không

Châu Kha Vũ ở bên tai anh thủ thỉ, giọng nói của cậu do mới ngủ dậy nên mang theo sự trầm khàn khiến tai anh nóng bừng, Lưu Vũ gật đầu và nói đồng ý một cách vô thức dưới sự mê hoặc này.  Sau đó, cún con liền cúi xuống gặm cắn xương quai xanh. Cậu biết không để lại dấu vết trên cổ vào mùa hè, nhưng tính chiếm hữu của Châu Kha Vũ quá mạnh, cậu muốn tuyên bố chủ quyền của mình ngay khi trở thành người yêu chính thức của anh. Kết quả là Lưu Vũ chỉ có thể tìm một chiếc áo sơ mi cổ cao và cài cúc đến nút trên cùng

Khoảng thời gian này anh bận rộn rất nhiều việc, đã lâu không gặp Lâm Mặc, nhưng đối phương gần đây tựa hồ trốn tránh, thường nói vài câu liền biến mất, cho nên lâu như vậy Lưu Vũ mới nhớ ra, hình như đã gần một tháng anh đã không gặp Lâm Mặc rồi .

Nhắc tào tháo là tào tháo đến, có lẽ là bạn bè nhiều năm có sự ăn ý ngầm, vừa nghĩ đến Lâm Mặc, Lâm Mặc liền gọi điện thoại mời anh đến cửa hàng đánh giá một bộ quần áo mới.

Sau giờ học, anh đẩy cửa phòng làm việc của Lâm Mặc, mang theo trà sữa mua ở quán trà sữa ven đường. Stylist Tiểu Mạc rất ngạc nhiên khi nhìn thấy anh, cô lấy từ trong tủ ra một hộp quà và nói rằng đối phương rất hài lòng với những bức ảnh mà anh giúp chụp lần trước, vì vậy đã đặc biệt thiết kế một bộ Hán phục cho anh

" A, thật tốt quá, mọi người nói xem có phải là muốn lấy lòng tôi, để sau này tôi về làm người mẫu thường trú cho mọi người không?"

" Tiểu Vũ, nếu cậu bằng lòng thì tốt quá! Chúng tôi nóng lòng lắm rồi!"

Trò chuyện một lúc cũng không thấy Lâm Mặc đâu, Lưu Vũ tò mò đi vào studio thì thấy đang chụp ảnh, người mẫu là một nam một nữ, mặc bộ quần áo rất vườn trường, cô gái mặc jk xen lẫn giữa hai màu hồng và xanh lục. Lưu Vũ thầm nghĩ người mẫu mới ở đâu ra mà cao như vậy, anh nhìn chằm chằm và nhận ra người chụp ảnh không phải là Lâm Mặc, mà cái người bạn thân đó của anh thật sự đang là " nữ người mẫu" mặc váy kia

" Hi, Lưu Vũ! Mau đến đây, tao có một bộ đồ rất hợp với mày!"

Nhưng Lưu Vũ rất nhanh liền phát hiện, Lâm Mặc cùng người mẫu chụp ảnh chung quan hệ không bình thường, anh chưa từng thấy qua, cho nên nhướng mày nói:

" Không định giới thiệu sao?"

" Ôi xém tí thì quên, đây là Trương Gia Nguyên, lần trước đã giúp tao đỡ mày đến bệnh viện đó"

Hèn chi dạo này trốn mất, nhưng cũng là số đào hoa, không có thời gian lo cho bạn bè. Nhưng nghĩ đến chính mình cũng như vậy, đi trêu chọc người khác cũng thật xấu hổ.

" Ô, vì người ta mà không ngần ngại tham gia vào buổi chụp hình à?"

" Mày không hiểu đâu, tao là không muốn những nữ sinh khác sánh vai cùng cậu ấy, sợ camera của tao tràn ngập oán hận, ảnh hưởng thanh danh của tao thôi."

" Mặc Mặc của chúng ta lớn rồi, biết ghen rồi, lẽ nào~"

" Đừng nói về tao nữa, mày mau đi thay cái này đi, tao nói cho mày biết, nó tuyệt đối là tuyệt vời đấy"

Lưu Vũ bất lực, làm người tốt phải làm đến cùng, ngoan ngoãn vào phòng thử đồ thay đồ.

Dưới sự chỉ đạo của Lâm Mặc, một vài bức ảnh được chụp, vừa mới ngồi xuống đã thấy tin nhắn của Châu Kha Vũ, đối phương đã hoàn thành thí nghiệm và chuẩn bị đến chỗ anh. Anh không cần suy nghĩ nhiều liền gửi định vị, gửi xong mới phát hiện có gì đó không đúng. Trước đây anh chưa từng nói với Châu Kha Vũ mình thường hay đến đây, mà  theo hiểu biết của Châu Kha Vũ, chỉ có " Dư Liễu "  xuất hiện ở nơi này.

Xong rồi, quá muộn để thu hồi, vì Châu Kha Vũ đã gửi cho anh một biểu tượng cảm xúc "Cún con đang chạy".

Toang, dù sao Châu Kha Vũ cũng từng gặp Lâm Mặc, nói mình giúp bạn trong studio là được. Nhưng quan trọng nhất là phải thay quần áo trước khi Châu Kha Vũ đến, xui rủi bị  cún con nhìn thấy thì không biết muốn làm gì

Nhưng ngay khi anh đang cởi khuy áo và chuẩn bị thay đồ, Lâm Mặc không biết từ đâu xuất hiện và chỉ vào dấu vết trên xương quai xanh rồi hét lên

" Trời ơi Lưu Vũ! Chúa ơi, mày trưởng thành rồi aaaaaaaaaaa, tao an tâm rồi aaaaaaaaaaa"

Nhìn thấy Lâm Mặc khoa trương, Lưu Vũ không khỏi rùng mình một cái, "Thật là thần kinh!"

" Mày yêu đương rồi aaaaaaaaaa, thảo nào dạo này không nhớ tới bạn bè như tao, tao cô đơn, lẻ loi, lạnh lẽo quá"

Lưu Vũ trợn mắt nhìn, sau đó nói:" Thôi đi, nguyên tháng này ai là người mới nói với tao một hai câu là mất tích, chẳng phải là Lâm nhiếp ảnh gia mày sao? Hôm nay thì tao hiểu rồi, hóa ra mày bận bên em trai của mày rồi, làm gì nhớ tới bạn thân như tao nữa"

" Hừ tao không nói với mày nữa, tao ra ngoài có việc, mày tự sinh tự diệt đi"

Nói không lại liền bỏ chạy, Lưu Vũ mới không thèm tranh cãi với học sinh tiểu học, cúi đầu nghiêm túc cởi quần áo. Anh đã tháo tóc giả nhưng khuôn mặt vẫn còn lớp trang điểm phù hợp với chủ đề và đôi môi hồng hào. Anh mải mê đến mức không để ý phía sau có người tiến vào, bản thân còn đang loay hoay với chiếc kẹp áo trên chân, không kịp đề phòng đã bị người ta ôm từ phía sau, anh giật mình.

" A!!". Anh suýt chút nữa nhảy dựng lên, mãi cho đến khi mái tóc mềm mại quen thuộc cọ vào cổ, anh mới hoàn hồn.

" Em dọa chết anh rồi". Anh vội mắng người kia

" Em xin lỗi, em muốn cho anh một bất ngờ." Châu Kha Vũ dỗ dành anh, "Thầy Lưu làm gì thế, cần em giúp không?"

Châu Kha Vũ  lùi lại một bước và nhìn vào gương để xem dáng vẻ của Lưu Vũ lúc này : vạt áo sơ mi trắng được thắt nút, để lộ vòng eo trắng nõn. Vì Lưu Vũ quanh năm tập vũ đạo nên nhìn thì gầy nhưng thực ra có một số cơ bắp rất cân đối, thân dưới mặc một chiếc váy ngắn màu đen nhưng vì dáng người đầy đặn nên trông rất gợi cảm. Đây không phải lần đầu thấy Lưu Vũ giả nữ, nhưng có thể nhìn ở khoảng cách gần như vậy, lực tác động còn lớn hơn cả tưởng tượng, đặc biệt là với chiếc kẹp áo sơ mi buộc vào đùi để cố định sơ mi, trên cặp đùi thon thả trắng nõn của anh tạo nên một loại cảm giác thích nhưng giả vờ từ chối. 

" Cái cúc áo  hình như bị kẹt rồi, anh không cởi ra được."

Nhưng Lưu Vũ vẫn không biết gì, cúi đầu loay hoay với chiếc cúc áo, điều này càng kích thích Châu Kha Vũ. Cậu còn chưa hết căng thẳng, đột nhiên mũi nóng lên, có thứ gì đó âm ấm không tự chủ được chảy xuống.

Lưu Vũ thấy cậu hồi lâu không có phản ứng, ngẩng đầu nhìn, liền thấy Châu Kha Vũ xấu hổ che mũi, ngón tay dính máu đang chảy ra

" A, sao lại chảy máu mũi rồi, mau lấy giấy lau đi"

Lưu Vũ vừa lau máu mũi cho Châu Kha Vũ vừa lẩm bẩm: "Gần đây nóng quá hay sao, sao lại chảy máu, lát trở về pha trà thảo dược cho em."

Anh không biết rằng lý do khiến Châu Kha Vũ chảy máu mũi rất xấu hổ, vì vậy cậu chỉ có thể yên lặng gật đầu, giữ lại chút mặt mũi cho mình

"Này anh đẹp trai, đừng vội thay quần áo, tôi có một bộ đồ đôi rất phù hợp ở đây, giúp tôi chụp một bức ảnh đi ~"

Bản thân Lưu Vũ có thể giúp Lâm Mặc chụp ảnh, nhưng anh không biết Châu Kha Vũ có phản đối loại chuyện này hay không, vốn muốn mở lời giải thích vài câu, ai ngờ Châu Kha Vũ đã nói trước

" Được, quần áo ở đâu, tôi đi thay"

Vì vậy, studio của Lâm Mặc đã có được những bức ảnh cặp đôi ngọt ngào nhất, ánh mắt hai người nhìn nhau như có thể kéo ra, cảm giác muốn sâu răng.

Lưu Vũ rất hài lòng với đống ảnh này, quyết định để Lâm Mặc rửa và đem về treo ở nhà bọn họ. Nhưng không lâu sau đó, khi nhìn thấy đủ loại jk do Châu Kha Vũ mua về nhà, anh hận không thể mặc vào rồi tự sát

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro