Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi nhận chức, Lưu Chương rất được xem trọng, nhanh chóng nhận được một dự án tốt, vì vậy tự nhiên trở nên bận rộn hơn. Hôm nay anh được giám đốc công ty đưa đến tập đoàn để báo cáo công việc, anh biết chủ tịch tập đoàn của bọn họ họ Châu, nhưng cái họ này cũng không hiếm gặp, vậy nên Lưu Chương cũng không nghĩ nhiều, cho đến khi đang nói chuyện thì chủ tịch gọi một cuộc điện thoại , anh vốn không muốn nghe trộm, nhưng đối phương dường như không hề có ý né tránh, anh ấy nghe thấy đối phương nói:

" Tối nay gọi Châu Kha Vũ về nhà ăn cơm"

Anh cảm thấy cái tên này rất quen, trí nhớ tốt nhanh chóng mang anh quay lại lúc anh mới trở về, ngay tại nhà Lưu Vũ, Lưu Vũ nói người học sinh đã giúp mình dắt chó đi dạo tên là Châu Kha Vũ, nhưng nghe đến đây quả thật cũng chẳng có gì kì lạ, bởi vì học múa rất tốn kém, là con nhà giàu cũng chẳng có gì lạ, trong trường đại học cũng luôn có những nhân tài ẩn giấu, nhưng chẳng ngờ rằng chủ tịch công ty chứng khoán của họ cũng đã gặp Châu Kha Vũ, tận dụng cơ hội để tâng bốc lãnh đạo, anh đã nắm bắt được thông tin chính từ cuộc trò chuyện của họ : Châu Kha Vũ làsinh viên ở tại trường đại học y

Cậu ta căn bản không phải là học sinh của Lưu Vũ! !Nhưng nghĩ đến đây, anh vẫn cho rằng có thể là học sinh của Lưu Vũ trong đoàn múa hoặc ít nhất là Lưu Vũ đã từng dạy ở lớp sở thích trước đây, nhưng không ngờ tình hình thực tế lại nghiêm trọng hơn những gì anh tưởng tượng.

Hiếm khi tan làm đúng giờ, đã rất lâu rồi không gặp em trai, nhân tiện Lưu Chương liền đến thăm em, vừa đến cổng chung cư liền phát hiện hai bóng người quen thuộc, kia Không có lý do nào khác, chiều cao của Châu Kha Vũ rất dễ thấy ở khắp mọi nơi, ngay cả một người cận thị cũng có thể nhận ra cậu từ một khoảng cách xa, chứ đừng nói đến em trai của anh, có hóa thành tro bụi anh cũng nhận ra

Anh đi phía sau hai người, cố gắng tìm thời cơ thích hợp để dọa bọn họ, đây là sở thích xấu nhiều năm của anh, nhưng rất nhanh Lưu Chương liền hối hận. Ạnh trợn mắt nhìn em trai mình và Châu Kha Vũ ôm nhau, sau đó khoảng cách giữa hai người ngày càng gần hơn, có một tiếng ngọt ngào vang lên, không khí xung quanh họ dường như đang nổ tungvới những bong bóng màu hồng.

Nhưng anh không thể nào chìm trong màu hồng như thế

Lúc đó trong đầu anh suy nghĩ rất nhiều thứ, lúc làm mô hình toán học cũng không nhanh và nhiều thông tin như vậy. Anh đứng đó rất lâu, cho đến khi hai chân có chút cứng đờ, mới lấy điện thoại di động ra gọi cho Lưu Vũ.

Lưu Vũ  ở đầu bên kia của điện thoại rơi vào một khoảng im lặng ngắn sau khi anh hỏi

" Em và Châu Kha Vũ yêu đương rồi?"

Thật ra không phải Lưu Vũ không muốn nói cho anh trai mình biết, mà là anh luôn cảm thấy thời điểm này không thích hợp, tạm thời không định nói cho anh trai mình trước khi chuẩn bị đầy đủ, ai ngờ anh trai lại phát hiện ra trước.

"Em không nói gì là đang tìm cớ sao? Để anh nói cho em biết, Lưu Vũ, đừng cố nói dối anh. Anh trai em cái gì cũng biết, hơn nữa anh còn biết nhiều hơn cả em"

" Anh biết gì thì anh nói đi". Lưu Vũ không sợ anh mình, chỉ là yêu đương thôi mà, có phải chuyện gì xấu xa đâu, anh không cần phải lo lắng

" Châu Kha Vũ là con trai của sếp anh". Lưu Chương nói, " Cậu ta căn bản không phải học sinh của em, cậu ta là sinh viên khoa y của Đại học C

Lưu Vũ cũng ngẩn ra, hay thật, bạn trai anh thế mà lại là con nhà giàu đấy, điều này quả thật anh chưa từng nghe cậu kể, bình thường cũng rất khiêm tốn

" Muội à!" Lưu Chương lại kêu thảm thiết, " Anh trai là sợ em bị lừa mà. Kiểu con nhà giàu thích con trai của bọn họ rất có thể chỉ để mua vui thôi, ý tưởng mới mẻ mà. Nếu cậu ta không dám dẫn em về nhà ra mắt gia đình thì sao? Anh không phải là không cho em yêu đương, mà là hiếm khi em có người mình thích, đừng lún vào sâu quá,  sẽ không có kết cục tốt đẹp. Thận trọng một chút nhé, anh không mắng em, anh chỉ muốn nhắc nhở em thôi"

Lưu Vũ biết, từ khi anh mới sinh ra Lưu Chương đã rất cưng chiều anh , khi cha mẹ còn ở bên nhau, họ cãi nhau suốt ngày, lúc đó đều là Lưu Chương ôm anh, bịt tai anh và dỗ cho anh ngủ. Cho đến sau này chia ly, bản thân Lưu Chương vẫn còn đi học, nhưng mỗi khi rảnh rỗi đều đến trường múa đưa đồ cho anh, lúc anh ốm đau hay bị thương, Lưu Chương là người lo lắng hơn bất cứ ai khác. Cho đến sau này, khi bị bố bắt ra nước ngoài du học, đã lớn đến từng này nhưng đây là lần đầu tiên anh thấy Lưu Chương khóc, khi đó, Lưu Vũ đã nghĩ, có lẽ trên đời này không có ai đối xử với anh tốt vô điều kiện như Lưu Chương. Sau khi anh trai ra nước ngoài du học, Lưu Vũ đã học được cách không dựa dẫm vào bất cứ ai, anh âm thầm gánh chịu nỗi đau và nỗi buồn, sau tất cả, không ai khác có thể giống như anh trai anh. 

Nhưng anh đã gặp Tiểu Châu. Thật ra anh rất sợ mối quan hệ thân mật, là bởi vì ngay cả cha mẹ sinh ra anh, nuôi nấng anh rồi cũng sẽ bỏ rơi anh, họ sẽ có một gia đình mới, sẽ dành tình thương cho những đứa con sau này, anh sẽ không phải là trung tâm của bất kỳ gia đình nào. Nhưng Tiểu Châu yêu anh. Chỉ một câu nói này thôi cũng có thể khiến anh buông bỏ mọi phòng bị, đưa trái tim mềm yếu của mình, muốn dâng cả bản thân mình cho cậu

Anh thực sự chưa bao giờ nghĩ rằng nếu một ngày họ bị cả thế giới coi thường, hoặc bởi vì gia đình Châu Kha Vũ không đồng ý, cậu vốn có một tương lai tươi sáng và một gia đình hoàn hảo, tại sao lại chọn mình, một người không hoàn hảo như vậy.

Cuộc điện thoại của Lưu Chương có ảnh hưởng rất lớn đến anh, mấy ngày sau anh đều rơi vào trạng thái mất hồn, ngoại trừ trạng thái công việc ra thì khi trở lại văn phòng, anh luôn trong tình trạng đờ đẫn và lơ đãng. Bác sĩ tâm lý chơi thân với anh ở trường là người đầu tiên phát hiện ra anh có gì đó không ổn, cho rằng có thể dùng kiến ​​thức chuyên môn để soi sáng cho Lưu Vũ

" Sao thế thầy Lưu của chúng ta, chẳng lẽ tiên tử giáng thế nếm trải nỗi đau tình yêu phàm trần của chúng ta sao?"

Lưu Vũ bị chọc vào chuyện trong lòng, anh thở dài bất lực.

" Cậu nhóc đẹp trai làm cậu tức giận sao?"

"Không phải... Tôi không thể nói được, nhưng tôi hơi bối rối... Em ấy không làm gì sai cả..."

" Thầy Lưu à, từ góc độ nghề nghiệp hay góc độ tình cảm, tôi muốn nói một điều, hai người khi ở bên nhau cần giao tiếp nhiều hơn, cậu như vậy là ôm phiền muộn vào lòng một mình, cậu nhóc đẹp trai đó cũng không phải hiện có chuyện gì xảy ra, vấn đề của cậu cũng không thể được giải quyết, hiểu không?"

Vừa đúng lúc Châu Kha Vũ đến đón Lưu Vũ tan làm, bác sĩ tâm lý liền cổ vũ anh một cái

" Mau đi đi thầy Lưu. Hai người phải hạnh phúc, couple của tôi không thể be được"

Gặp được Tiểu Châu, được cậu ôm vào lòng, bất an trong lòng Lưu Vũ cũng dịu đi một ít. Mặc dù bây giờ hai người họ vẫn chưa ở chung, nhưng thỉnh thoảng Châu Kha Vũ lại xách hành lý đến nhà đòi phần thưởng, thực ra là muốn ngủ với anh, nhưng do vẫn chưa hết thời gian theo đuổi, nên chỉ có thể nằm ôm người ta mà ngủ.

Vẫn chưa nghĩ đến bước đó

Giống như lần trước, đêm nay Châu Kha Vũ tắm xong liền biến thành một con cún con thơm phức, vô cùng bám người, như thể bị thèm khát da thịt, chỉ cần ôm cậu là không chịu buông ra.

Trong lòng Lưu Vũ thầm nghĩ đến chuyện lúc sáng, do dự có nên nói với Châu Kha Vũ hay không thì đã nghe thấy cún con bám người này nói

" Thầy Lưu, tuần này là sinh nhật của anh trai em, anh cùng em về nhà đón sinh nhật anh ấy đi"

Nghe đến " về nhà", Lưu Vũ nhất thời không biết nên trả lời như thế nào, trong đầu suy nghĩ rất nhiều, lỡ như cha mẹ của Kha Vũ gặp được anh, phát hiện quan hệ của hai người liền đuổi anh ra khỏi nhà, hoặc là khiến anh xấu hổ trước mặt nhiều người... Tất nhiên, tất cả những điều này chỉ là tưởng tượng của Lưu Vũ, nhưng anh không thể không nghĩ về những khía cạnh này. Gia đình không trọn vẹn này đã tạo nên tính cách của anh,  nó cũng trở thành lỗ hổng trong sự tự tin của Lưu Vũ, dù anh chỉ là nạn nhân vô tội trong cuộc hôn nhân đổ vỡ này của cha mẹ, nhưng người khác sẽ không hiểu anh, anh cũng không có lý do gì để đòi hỏi người khác hiểu mình

" Tiểu Châu", Anh ôm lấy  cún con đẹp trai rồi hôn lên má, dính chặt lấy cún con một cách lưu luyến, " Phải luôn yêu anh nhé"

Vào ngày sinh nhật của anh trai của Châu Kha Vũ, cậu đã lái xe đến trường để đón Lưu Vũ. Lưu Vũ tối hôm qua ngủ không ngon, vốn muốn đi chọn quà, nhưng Châu Kha Vũ bảo anh không cần lo lắng, cậu đã chọn rồi, thế nên Lưu Vũ không có gì để ủy thác nữa, anh không nhịn được suy nghĩ lung tung.

Một bữa tối hoành tráng, nhưng sinh nhật này không như anh tưởng tượng, một bữa tiệc được tổ chức trong biệt thự, khách mời đều là bạn bè. Châu Kha Vũ nắm tay Lưu Vũ đi vào,  lúc này mới phát hiện lòng bàn tay anh đã đẫm mồ hôi. Thầy Lưu vốn bình tĩnh cũng có lúc căng thẳng hiếm thấy như vậy, cậu cảm thấy có chút kì lạ

Lưu Vũ được Châu Kha Vũ dẫn vào, giống như một con búp bê chỉ có thể di chuyển mà không thể lộ ra biểu cảm, anh lo lắng đến mức thậm chí không thể cười vào lúc này, đầu óc bắt đầu quay cuồng không biết bao nhiêu lần. Một lát nữa nếu bố mẹ Châu Kha Vũ bắt ép anh chia tay với cậu thì phải đấu tranh làm sao để vừa đúng mực

" Thầy Lưu, đây là anh hai em. Anh ấy hiện đang cùng cha em quản lý công ty." Theo lời giới thiệu của Châu Kha Vũ, anh nhìn người đàn ông được gọi là anh trai cậu, người này trông lớn hơn Châu Kha Vũ rất nhiều, đứng bên cạnh người đó là vợ và con gái

Cô cháu gái nhỏ của Châu Kha Vũ trốn sau lưng mẹ, tò mò nhìn người anh trai xinh đẹp do chú mình mang đến, bạn nhỏ muốn chơi với anh nhưng lại sợ chú mình không thích mình nên nhỏ giọng hỏi: "Daniel, cháu có thể chơi với anh trai xinh đẹp này không?"

Lưu Vũ đã từng dạy trẻ em múa, vì vậy đối với trẻ nhỏ rất nhẫn nại, sự xuất hiện của cô cháu gái nhỏ đã thu hút sự chú ý của anh và khiến anh bớt lo lắng hơn.

Cô cháu gái nhỏ giang rộng vòng tay muốn được anh trai xinh đẹp ôm vào lòng, Lưu Vũ cúi xuống ôm cô bé lên, Châu Kha Vũ đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh này liền ghen với cả con nít, anh hai đi qua thấy vậy liền cười trêu chọc.

" Haha, anh vốn muốn hỏi mùi giấm ở đâu bay đến, hóa ra là từ Kha Vũ"

Châu Kha Vũ phớt lờ lời trêu chọc của anh hai, sau khi giới thiệu anh hai với Lưu Vũ, cậu muốn đưa anh đến một nơi khác, mẹ cậu vừa chào hỏi xong những người bạn thì quay lại, vừa hay nhìn thấy đứa con út đang dẫn bạn trai đến.

Cùng lúc này, Lưu Vũ cũng nhìn thấy đối phương, có lẽ vì Châu Kha Vũ và mẹ quá giống nhau, cho nên anh không cần hỏi cũng đã đoán được thân phận của đối phương. Trong lòng Lưu Vũ thầm nghĩ, đến rồi đến rồi, bà ấy trông có vẻ nghiêm khắc, chẳng lẽ bà ấy chuẩn bị tới nói với mình điều gì đó sao...

" Đây là Tiểu Vũ sao? Mau qua đây dì xem nào, con thật sự rất xinh đẹp, thật có khí chất. Kha Vũ, đứa nhỏ này mắt nhìn người quả thật không tồi, nào, đứng mỏi chân quá, chúng ta ngồi xuống nói chuyện đi". Thế là anh ngẩn người, mẹ Châu Kha Vũ kéo anh ngồi xuống một bên ghế sofa, đối phương lấy ra một hộp quà tinh xảo, nắm lấy tay anh, đặt chắc món đồ vào lòng bàn tay Lưu Vũ.

" Đây là quà gặp mặt, cũng không phải báu vật gì, chỉ là món quà nhỏ thôi, con đừng cảm thấy áp lực, Châu Kha Vũ ấy mà, tính tình nó hơi trẻ con, bình thường con hãy quan tâm nó nhiều hơn, nếu chịu ủy khuất hay cãi nhau thì cứ đến đây, dì giúp con mắng nó"

Trong lòng bàn tay truyền lại hơi ấm, những chuyện anh nghĩ lại không hề xảy ra, đối phương thậm chí còn chuẩn bị trước cho anh rất nhiều thứ, cũng biết trước nghề nghiệp của bản thân, lúc cùng anh nói chuyện đều coi anh là trung tâm, đâu đâu cũng là sự quan tâm, tán thưởng. Khi được bao quanh bởi sự tử tế như vậy, Lưu Vũ không phản ứng được gì

"Mẹ, mẹ dọa anh ấy rồi." Châu Kha Vũ không có cắt ngang, mà là cẩn thận quan sát phản ứng của thầy Lưu, cho đến khi thấy thầy Lưu hình như sững sờ, hồi lâu không có phản ứng, không nhịn được nhắc nhở mẹ mình

" Aiya, thật ngại quá Tiểu Vũ, là do dì quá thích con, con add WeChat của dì nhé, dì muốn trò chuyện với con!"

" Được ạ"

Có lẽ là đã trút bỏ gánh nặng tâm lý, thời gian trôi qua nhanh chóng. Ngày mai Châu Kha Vũ còn có thí nghiệm, hơn nữa ở nhà thì không còn cách nào bám dính lấy thầy Lưu nữa, vì vậy đã được tài xế đưa trở lại căn nhà gần trường học. Trong xe rất yên tĩnh, Lưu Vũ ôm chiếc hộp tinh xảo, trong cốp xe có rất nhiều quà của nhà họ Châu, anh bị cảnh sắc luôn thay đổi ngoài cửa sổ xe mê hoặc.

Tất cả đều rất tốt đẹp, đẹp đến mức anh không thể tin mình lại may mắn gặp được những chuyện như vậy

Châu Kha Vũ  cảm nhận được tâm trạng của anh, cậu ôm lấy anh, dựa vào cổ anh, thấp giọng dỗ dành: "Thầy Lưu, hôm nay em đưa anh về nhà, có phải đã bị dọa sợ không? Trước đây chưa từng nói với anh,  bởi vì em cảm thấy nhà chúng ta không có gì đặc biệt, anh cả và anh hai đều tự mình làm việc chăm chỉ, giáo dục của cha mẹ đối với em từ nhỏ cũng là bình thường nhất, em  không cảm thấy mình nên tự hào về tiền bạc hay một cái gì đó"

" Ừm.. anh biết rồi". Lưu Vũ nhẹ giọng đáp, " Chỉ là anh cảm thấy không chân thật.  Có thể em chưa biết hoàn cảnh gia đình anh, bố mẹ anh chia tay từ khi anh còn rất nhỏ, sau này mỗi người đều có gia đình mới, anh đi theo mẹ nhưng sau đó mẹ lại sinh ra một người em trai với người chú đó. Gia đình anh vốn không trọn vẹn, nhiều người sẽ nói, đừng tìm người xuất thân từ gia đình đơn thân, họ sẽ có nhiều quan điểm ​​khác nhau về chúng ta... Gia đình em tốt như vậy, anh luôn cảm thấy bất an, anh đã nghĩ tại sao em lại chấp nhận anh......"

" Ngày hôm đó Lưu Chương đã tìm em. Anh ấy nói với em về hoàn cảnh của hai người, nói rằng anh thực sự rất sợ cô đơn và thiếu cảm giác an toàn, anh ấy nói rằng nếu một ngày nào đó gia đình em không đồng ý thì hi vọng em và anh hợp tan trong yên bình, cố gắng đừng làm tổn thương anh. Nhưng em đã nói không phải vậy, vì vậy em đã hứa với anh ấy vào ngày hôm đó và nói với gia đình em, anh thấy đấy, họ đều thích anh mà. Thầy Lưu của chúng ta là một người rất đáng yêu, đôi khi em sẽ cảm thấy ghen tị, thầy Lưu được nhiều người thích như vậy, lỡ như bị người khác cướp mất thì sao? Em thật sự rất thích rất thích anh, em sẽ không bao giờ rời bỏ anh, trừ khi anh không cần em nữa thôi"

Châu Kha Vũ ôm Lưu Vũ càng chặt hơn, như thể ôm bảo vật trân quý nhất trên thế giới của mình, cả thế giới của cậu

Lưu Vũ là một người rất ít khi khóc, nhưng vào lúc này, trong vòng tay ấm áp này, đôi mắt anh nóng lên, nước mắt vô thức chảy dài trên khuôn mặt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro