3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Việc hắn chẳng có chút kinh ngạc hay quan tâm chuyện cậu chuyển nhà còn khiến Lưu Vũ trầm hơn. Ít nhất thì đêm hôm ấy Châu Kha Vũ vẫn đưa cậu về.

Chỉ là hơi tổn thương một xíu.

...

Đã gần một tuần kể từ khi Lưu Vũ cố nói cho Châu Kha Vũ chuyện đang xảy ra với cậu. Và tất cả những gì Lưu Vũ làm sau đó là cố tỏ ra bình thường, không có gì đặc biệt. Cậu chỉ cố hoàn thành công việc sớm nhất có thể để ra về đúng giờ, và nhốt mình trong căn hộ sáng choang nhưng kín không một miếng gió.

Cậu dần sợ bóng tối. Sợ những lúc phải tăng ca về trễ. Sợ luôn cả những cuộc gọi kỳ lạ chỉ có tiếng hít thở lúc gần khuya. Cậu không thể ngủ nổi và cứ nằm cứng ngắc trên giường, cầu nguyện mình sẽ an toàn.

Ai cũng thấy là Lưu Vũ sụt ký rất rõ.

"Cậu đang giảm cân hả?" Nine xoa nắn hai má cậu hết sức mạnh bạo. Tức tối bởi nhìn cậu vừa xuống sức vừa xuống sắc.

"Không hề luôn!"

"Hay là Châu Kha Vũ lại bốc lột sức lao động của anh?"

"Càng không liên quan anh ấy!"

"Cậu ốm lắm rồi đấy Lưu Vũ ! Anh nghi ngờ anh có thể xỉu tại văn phòng nếu phải làm thêm luôn ấy!"

Cậu biết là trông mình hiện tại rất hốc hác và thảm hại. Nhưng Lưu Vũ  không có tâm trạng ăn uống, cậu thậm chí không thể ngủ trọn giấc. Giờ chỉ nghe tiếng chuông điện thoại cũng khiến cậu giật mình.

Niềm vui duy nhất trong ngày của Lưu Vũ là nhìn thấy Châu Kha Vũ, cơ mà hôm nay hắn lại không đi làm.

Vì có hẹn đi ăn sáng với Trương Gia Nguyên.

Tất nhiên là Trương Gia Nguyên.

Người duy nhất có thể lôi được hắn ra khỏi văn phòng trong giờ làm mà không phải vì công việc chỉ có Trương Gia Nguyên.

Càng nghĩ Lưu Vũ càng muốn khóc. Nhưng cậu cố không cho ai thấy sự bi lụy của mình.

"Có khi hai người đó chỉ là bạn thôi!" Nine vỗ vai cậu an ủi rồi cũng lủi về bàn của mình. "Anh đừng nghĩ nhiều!" Chính cậu cũng không tin, cơ mà nhìn Lưu Vũ cứ như đang thất tình vậy. Cậu không muốn xát muối thêm vào trái tim của Lưu Vũ.

Lưu Vũ cứ không nhận chứ ai cũng thấy cậu đắm đuối vị giám đốc của mình lắm rồi. Trừ Châu Kha Vũ. Hắn chẳng biết cái mô tê gì hết. Hoặc hắn biết nhưng vờ như không thấy.

Ngay lúc Lưu Vũ đang cảm thương cho số phận hẩm hiu của mình thì Châu Kha Vũ  trở về, với một gói quà bọc giấy nâu và ruy băng vàng kim. Hai cái màu đó đâm thẳng vào mắt Lưu Vũ và khiến con tim cậu run lên trong lo sợ.

"Có ai gửi quà cho cậu ở lễ tân này!"Châu Kha Vũ nhẹ nhàng đặt nó lên bàn làm việc của Lưu Vũ và vẫn tiếp tục nghe điện thoại, rảo bước nhanh chóng vào văn phòng của mình. Hắn có vẻ rất bận rộn.

Còn Lưu Vũ, cậu nhìn cái hộp đầy sợ hãi, gương mặt trắng bệt đến mức Nine nghĩ cậu bị tuột huyết áp. "Cậu ổn chứ? Muốn lên y tế nằm nghỉ không?"

Lưu Vũ lắc đầu luống cuống, rùng mình khi nhìn cái hộp, "K- không sao..." Cậu vội vàng ném chiếc hộp xuống gầm bàn. Bồn chồn sợ người khác phát hiện cái gì trong đó.

Tên đó không chỉ biết nhà cậu, còn gửi đến công ty của cậu. Mọi việc Lưu Vũ làm đều không có tác dụng gì hết. Tên đó vẫn tóm được cậu và hắn còn táo tợn và đáng sợ hơn sau mỗi lần cậu cố gắng trốn hắn. Cậu cúi gầm mặt, bấm vào lòng tay mình đến bật máu để ngăn những giọt nước mắt sắp trào ra.

"Lưu Vũ!"

Cậu giật bắn khi nghe âm giọng cao vút của Nine.

"Châu tổng bảo anh vào phòng của ảnh!"

Cậu lập cập đứng lên và gần như chạy vào trong đó.

Châu Kha Vũ vẫn đang nói chuyện điện thoại, tay bận rộn xếp những xấp tài liệu chồng lên nhau. "Mang cái này qua cho nhân sự!" Và đưa cho cậu.

"À anh đang nói với nhân viên ấy mà!" Châu Kha Vũ nhẹ giọng và nở nụ cười rất dễ chịu với người trong điện thoại, vô tình lại khiến tim cậu nhói hơn. Hắn hoàn toàn không quan tâm gì đến cậu cả.

Dù rằng lúc đầu cậu chọn trở thành PA cho hắn chính vì vậy. Châu Kha Vũ không quan tâm tới vẻ bề ngoài của cậu, chưa bao giờ động chạm hay yêu cầu cậu đi tiếp khách cùng hắn. Châu Kha Vũ chỉ ký hợp đồng và bàn công chuyện trong văn phòng. Nếu có phải đi ăn uống hắn cũng chưa bao giờ kêu cậu theo để tiếp chuyện, chỉ có những cô nàng tiếp viên trong quán mà thôi.

Kể cả khi Lưu Vũ đang làm trợ lý cá nhân cho hắn, hắn cũng chẳng khi nào gọi cậu ngoài giờ làm hay nhờ cậu những việc riêng tư hết. Lúc đầu cậu chính là thích điểm này. Nhưng giờ cậu lại ước rằng hắn để ý đến cậu dù chỉ một chút. Như những người sếp trước kia mà cậu từng làm cho, thích vẻ bề ngoài của cậu cũng được.
"Gia Nguyên, anh gọi lại em sau nhé!" Châu Kha Vũ bỗng nhiên nhìn cậu và cúp máy khiến cậu hoàn hồn.

Lưu Vũ lúng túng cúi đầu và đi ra ngoài nhưng bị hắn gọi lại.

"Mắt cậu làm sao thế?"

Giờ Lưu Vũ mới nhận ra hốc mắt mình hơi nóng. Cậu cắn môi.

Châu Kha Vũ trông như nhận ra điều gì đó. Hắn dò hỏi, "Cái hộp quà kia có vấn đề hả?"

Gương mặt Lưu Vũ bị bao trùm bởi sự kinh hoảng, ánh mắt bối rối và cái lắc đầu vừa ngập ngừng vừa lúng túng của cậu nói nên tất cả. Châu Kha Vũ tiến đến lấy đi xấp tài liệu trên tay cậu và bước ra ngoài, Lưu Vũ vội vàng chạy theo hắn.

Châu Kha Vũ đưa nó cho Nine và dặn cậu mang qua phòng nhân sự. Xong hắn đi đến chỗ bàn làm việc của Lưu Vũ và mang cả cái hộp đó vào phòng mình. Hắn quăng nó lên bàn, nhìn sang Lưu Vũ, "Tôi mở ra được không?"

Vẻ mặt của Lưu Vũ xen lẫn giữa đỏ và xanh, cuối cùng thành tái nhợt. Hắn bỏ qua sự lúng túng của cậu và tự mở hộp quà.

Lưu Vũ sợ tới mức đứng nép sau lưng hắn, chả dám nhìn. Châu Kha Vũ thì cau mày cầm chai rượu trên tay, sau đó hắn mới để ý đến cái còng tay bọc nhung và roi da. Cậu thở ra vì lần này không có thư. Nhưng một khoảng lặng kéo dài trong văn phòng.

Lưu Vũ níu chặt tay áo hắn, lắc đầu liên tục. Màu đỏ lan từ gò má xuống tới cổ, hơi ẩm trong khóe mắt dâng lên.

"Báo cảnh sát chưa?"

"Không-"

"Không ư?" Châu Kha Vũ nhìn cậu như một thằng ngốc.

"Em từng báo rồi, không có tác dụng! Hắn sẽ lặn mất tăm cho đến khi cảnh sát bỏ cuộc!" Lưu Vũ gần như khóc trước mặt hắn. "Sau đó hắn sẽ quay trở lại!"

Châu Kha Vũ quăng cái chai vào lại trong hộp. "Bao lâu rồi?"

"Ba... ba tháng rồi!"

"Đó là lý do cậu chuyển nhà?"

Lưu Vũ gật đầu.
Châu Kha Vũ kéo cậu ngồi xuống ghế sofa, rót cho cậu ly nước ấm. Hắn trầm ngâm săm soi chai rượu. "Cậu biết chai rượu này không?"

"Em hay uống Tequila Cuervo thôi! Loại này em không biết!"

Châu Kha Vũ nhếch mép, "Cái cậu vừa nói chỉ tầm mấy trăm ngàn, mua ở đâu cũng có! Còn chai này..."

Hắn lấy điện thoại, lướt nhanh trên danh bạ và nhoẻn miệng cười khi thấy cái tên mình đang cần. Châu Kha Vũ bấm nút gọi, đầu dây bên kia rất nhanh liền bắt máy.

"AK! Tìm cho anh thông tin những người đặt mua Tequila dòng Patron Burdeos ngay nhé! Anh gửi cho cậu tấm hình!"

Lưu Vũ nhấp nha nhấp nhỏm trên ghế, cậu ngạc nhiên nhìn hắn thực hiện một loạt sắp xếp và yêu cầu. Đoạn Châu Kha Vũ quay sang nhìn cậu. "Để đó tôi tìm hiểu thử xem!"

Hốc mắt Lưu Vũ ướp nhẹp, "Anh... cảm ơn anh!"

"Có gì đâu!"

Lưu Vũ chỉ ước mình gặp hắn sớm hơn.

Hai ngày sau Châu Kha Vũ đưa cho cậu một tờ danh sách khách hàng đã đặt mua loại rượu này trong tháng. Lưu Vũ kinh ngạc đến đơ cả não, cậu không hiểu làm sao hắn có được cái này và giờ Lưu Vũ mới biết hóa ra có một số loại rượu muốn mua phải đăng ký và khai báo thông tin.

Chỉ có một cái tên mà cậu biết, cả Châu Kha Vũ cũng nhận ra.

Bá Viễn. Đối tác của công ty họ, lần cuối Lưu Vũ gặp anh ta là vào buổi party ba tháng trước. Lúc đó Bá Viễn  đã tỏ ra hứng thú với cậu một cách hơi thái quá. Nhưng Lưu Vũ không hề nghĩ nhiều. Cậu chỉ bực tức bởi thái độ khiếm nhã và hành vi ăn chặn hợp đồng của anh ta. Châu Kha Vũ mém chút nữa là từ chối hợp tác, nếu không phải bên ban quản trị làm căng.

Sau khi hỏi cậu về danh sách đó, thỉnh thoảng hắn sẽ hỏi cậu về những nơi hay đến, những quán cà phê hay hiệu sách quen thuộc, thậm chí cả những nơi cậu thường mua sắm.

Nhưng tên khốn ấy lại như lặn mất, một lần nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro