Phiên Ngoại 2: Sweet little life

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Châu Kha Vũ đang ngồi nghe tiếng chuông gió ở ngoài hiên thì có tiếng Lưu Vũ từ phòng khách gọi vào ăn cơm.

Trưa hôm nay hai người ăn mì lạnh. Trong những ngày oi bức kéo dài thế này, cảm giác mì lạnh trôi trong cổ họng thật quá mức sảng khoái. Những sợi mì trắng mịn nổi trên mặt nước đá, trong nước chấm có cả gừng với hành. Cậu cảm giác mì lạnh nhà mình mỗi năm đều cho vào rất nhiều thứ nhưng... không lẽ chỉ là tưởng tượng?

“Ngon chứ?”

Nghe câu hỏi từ phía đối diện, Châu Kha Vũ mỉm cười gật đầu.

“Muốn ăn gì thì cứ nói nhé.”

“Món nào Lưu Vũ nấu cũng ngon mà.”

Lưu Vũ nghe câu nói xong liền nheo mắt lại, trông có vẻ buồn bã. Châu Kha Vũ đang định hỏi han thì tiếng chuông gió ngoài hiên lại ngân vang. Lưu Vũ lắng tại nghe rồi chợt khen, “Ừm, âm thanh hay thật...”

Một cơn gió lướt qua làm mái tóc Lưu Vũ lay động. Gần đây anh nuôi tóc dài, giờ đã có thể buộc thành một túm ở đằng sau. Khi Châu Kha Vũ khen sợi dây vải họa tiết chấm bi anh dùng để cột tóc trông thật dễ thương, anh liền chỉnh sửa rằng, cái này phải gọi là dây buộc tóc mới đúng. Cậu bèn trêu anh giống mấy cô gái trẻ, Lưu Vũ chỉ khẽ nở nụ cười.

Trời chiều rất nóng nên hai người cũng không làm việc gì nặng. Mấy ngày nay, cái nóng có vẻ gay gắt lên nhiều. Châu Kha Vũ tha đi văng ra góc hiên nhà khuất nắng, biếng nhác nằm hóng gió.

“Uống miếng nước đi.”

Lưu Vũ bưng một chiếc khay tới, bên trên đặt một ly nước.

“Em không khát mà.”

“Không chăm uống nước là dễ bị cảm nắng lắm.”

Anh đặt chiếc ly trên thành còn đọng mấy giọt nước mát lạnh lên bàn, ở nơi dễ với tay nhất. Bên trong ly lơ lửng vô số bọt khí. Để ý tới ánh mắt của Châu Kha Vũ, anh mỉm cười trấn an.

“Đây là soda không đường. Bác sĩ không cho em uống nhiều đường đâu.”

“Cảm ơn, cứ làm phiền anh mãi thế này.”

Lưu Vũ mỉm cười dịu dàng rồi quay về phòng khách.

Khi không khát mà vẫn phải uống nước thực sự rất khó chịu, nhưng cậu không còn lựa chọn nào khác. Châu Kha Vũ chậc chậc hai tiếng rồi nhóm người dậy với lấy ly nước. Cậu phát hiện có một chiếc lá xanh đang nổi bồng bềnh trên mặt nước soda, khi đưa mũi lại gần, hương bạc hà tươi mát xộc thẳng lên mũi cậu. Một mùi hương đậm chất mùa hè.

Lưu Vũ không thích bạc hà nên chẳng mấy khi dùng mà...

Cậu nhớ mình đã từng nghe được điều này ở một nơi quan trọng nào đó, vào một ngày xa xưa nào đó, nhưng cậu lại không nhớ đích xác hoàn cảnh.

Cả trong cuốn sổ ghi lại những chuyện đã làm trong ngày, và sổ tay ghi chép những thứ Lưu Vũ thích ăn đều không ghi lại chuyện đó. Vì sao cậu không ghi lại vậy nhỉ? Chẳng lẽ ngay đến chuyện ghi chép cũng quên sao?

Ký ức đã biến mất, như đồng xu rơi khỏi túi.

Vì gắn bó với căn bệnh này quá lâu nên cậu đã quen với nó rồi chăng? Gần đây, thế giới xung quanh cậu cứ lùng bùng như một màn sương mờ ảo, cả hạnh phúc lẫn bất hạnh đều trộn lẫn nháo nhào.

Không chỉ lãng quên mà số lần Châu Kha Vũ nhầm lẫn này nọ cũng tăng dần, nhưng cậu không còn hoảng hốt, đau khổ như ngày trước, chỉ ngây ngẩn để mọi chuyện cùng thời gian trôi qua trước mắt mình. Đôi khi cậu còn cảm thấy chúng thật đẹp. Nếu là trước kia, Châu Kha Vũ sẽ khổ sở mỗi lần quên mất chuyện gì, nhưng giờ thì không như vậy nữa.

Quên lãng, theo một nghĩa nào đó, cũng chính là được cứu rỗi.

Tại sao lại thế, Châu Kha Vũ cũng không biết. Cậu thong thả nhấp một ngụm soda bạc hà.

***

Mơ mơ màng màng trải qua một buổi chiều, Châu Kha Vũ mở mắt ra khi nghe thấy tiếng gọi.

“Ông Châu, 3 giờ rồi.”

“3 giờ?”

Dường như chưa tỉnh ngủ hẳn, cậu nghiêng đầu sang một bên ra chiều thắc mắc.

Lưu Vũ mỉm cười nắm tay cậu như muốn dỗ dành.

“Không hiểu cũng được.”

Châu Kha Vũ nhổm dậy khỏi ghế, Lưu Vũ dẫn cậu đi qua phòng khách và phòng ngủ, rồi bước vào gian phòng bên cạnh. Đây là nơi làm việc của Lưu Vũ, cậu chẳng mấy khi vào đó nhưng...

“Ông cứ thong thả nói chuyện với ông Lưu Vũ đi nhé.”

Cô gái trẻ nói vậy rồi thả tay Châu Kha Vũ, bước ra khỏi căn phòng.

Bị bỏ lại một mình, Châu Kha Vũ đứng đó ngẩn ngơ hồi lâu. Trong căn phòng tĩnh lặng có một bàn thờ, bên trên treo di ảnh của Lưu Vũ.

A...

Trong lòng cậu lăn tăn gợn sóng.

Phải rồi, anh đã không còn nữa.

Lưu Vũ đã ra đi từ hai năm trước. Năm anh 86 tuổi.

“Châu Kha Vũ, cảm ơn em đã sống lâu hơn anh.”

“Cảm ơn em đã giữ lời.”

“Anh đã vô cùng, vô cùng hạnh phúc.”

Đó là những lời cuối cùng của Lưu Vũ, khiến cậu nhớ ra điều mình từng hứa khi còn trẻ.

“Chắc chắn em sẽ sống lâu hơn anh, sẽ không bỏ anh lại một mình để ra đi trước, không để anh phải cô độc nữa.”

Từ ấy đã bao nhiêu năm trôi qua rồi nhỉ? Lâu tới mức cậu không thể tính ra ngay được, nhưng trong cái đầu không thể trông cậy được này toàn đọng lại những kỉ niệm hạnh phúc, và cậu biết, cả Lưu Vũ cũng đã hoàn thành lời hứa anh trao cho cậu đêm ấy.

“Anh cũng sẽ khiến em hạnh phúc.”

Vừa đón nhận những gợn sóng ký ức yên ả, Châu Kha Vũ vừa chậm rãi ngồi xuống đệm. Sau một hồi ngây người nhìn di ảnh, cậu thắp một nén hương.

“Hôm nay em lại quên nữa. Xin lỗi anh nhé.”

Châu Kha Vũ mở lời.

“Nhưng, em đã nhớ ra rồi.”

Ngày nào cậu cũng quên mất sự thực là Lưu Vũ đã ra đi, còn nhầm cô giúp việc trở thành anh. Cho nên cứ tới 3 giờ chiều, cậu lại nhờ cô giúp việc đưa mình tới phòng thờ để xác nhận. Mỗi ngày quên đi, rồi mỗi ngày nhớ lại. Trước khi bị cảm giác mất mát đong đầy cuốn trôi, Châu Kha Vũ vươn tay lấy cuốn sách đặt trên bàn thờ.

Tiêu đề của nó là Chuyện Châu Kha Vũ.

Đây là cuốn sách mà biên tập viên khi đó đã phải mất ba năm trời để thuyết phục Lưu Vũ cho phép xuất bản, vì anh vốn chỉ muốn cho mình cậu đọc. Cuốn đầu tiên đã ra mắt độc giả từ rất lâu rồi. Trái với dự đoán của cả phòng biên tập lẫn tác giả, tuy chỉ được chắp ghép từ những câu chuyện giản dị mỗi ngày, Chuyện Châu Kha Vũ lại dần dần bán chạy, trở thành một series truyện nổi tiếng kéo dài những 11 quyển.

Dù lượng công việc tăng dần theo năm tháng nhưng bản thân Lưu Vũ vẫn không hề thay đổi, cho đến tận trước ngày mất đi ý thức, anh vẫn cặm cụi viết lách, rồi để Châu Kha Vũ đọc nó đầu tiên. Những chuyện trong ngày cậu đã quên, lại được tiểu thuyết của Lưu Vũ nhắc cho nhớ lại. Những câu chuyện được gắn kết bằng ánh mắt dịu dàng của Lưu Vũ như cây gậy chống đỡ Châu Kha Vũ, để cậu không bị ngã.

"Lưu Vũ...”

Cậu cất tiếng gọi tên anh, chậm rãi xoa lên bìa cuốn sách. Nhìn xuống bàn tay nhăn nheo của mình, Châu Kha Vũ bất giác nhoẻn miệng cười. Nước mắt cậu không rơi. So với nỗi đau mất mát, thì lòng thương nhớ dành cho anh còn sâu đậm hơn rất nhiều.

Vậy mà mỗi ngày, cậu chỉ suy nghĩ những điều mục ruỗng.

Nếu đã quên rồi, thì cứ quên luôn đi, ký ức không còn cũng chẳng sao.

Nếu ký ức quay trở lại, sao không cho thời gian cũng quay về lúc Lưu Vũ còn sống cho rồi.

Nếu kỳ tích không xảy ra, thì chí ít, hãy để tất cả chỉ là hư ảo.

Giá như có người nào đó, hoặc vị thần nào đó chịu nói với cậu rằng, chuyện Lưu Vũ không còn chỉ là lời dối trá.

Trước mắt Châu Kha Vũ là hai cánh tay gầy gò khô quắt của chính cậu, vậy mà chỉ có trái tim là không già theo tháng năm.

Ước gì Lưu Vũ vẫn còn ở bên mình.

Mỗi ngày, vào lúc 3 giờ chiều, Châu Kha Vũ sẽ lặp đi lặp lại điều đó.

Tình yêu và thương nhớ đan quyện trong sâu thẳm tâm hồn cậu.

Cô giúp việc cất tiếng gọi. Mặt trời đã xuống núi, bên ngoài trời đã mát hơn nên cô lại đưa Châu Kha Vũ ra ngoài tản bộ.

Mỗi ngày cùng một lịch trình, cô sẽ đi cách sau một quãng để trông chừng cậu. Mấy ngày trước cậu đã bị cấm không cho tự ra ngoài, nhưng cũng có lúc cậu muốn ở một mình, vừa đi vừa suy nghĩ chứ.

Ở cái tuổi này, muốn làm gì cũng phải làm phiền tới người ta. Ý thức được điều đó nên Châu Kha Vũ không bao giờ đòi hỏi thế này, thế nọ cả. Có những hôm cậu chịu đựng được, nhưng cũng có những ngày cảm thấy bị ràng buộc đến mức khó thở.

Hôm nay, Châu Kha Vũ ghé qua siêu thị.

Cậu lấy từ trong cặp cuốn sổ tay cũ kĩ ghi chép những món ăn Lưu Vũ thích và ghét, nhìn về phía cà chua, đậu bắp cùng đám rau củ mùa hè. Trong sổ có ghi chuyện Lưu Vũ thường làm mì lạnh mỗi khi hè tới. Tuy cô giúp việc đã bảo cậu muốn ăn gì thì cứ nói, nhưng sau một lần nếm thử, Châu Kha Vũ đã không nhớ lại nữa, vì hương vị hai người nấu hoàn toàn khác nhau, tuy được người ta nấu ăn cho đã là quý hóa lắm rồi.

Lưu Vũ này, nước dùng pha thế nào vậy?

Khi Lưu Vũ còn ở bên thì cậu không chịu hỏi. Món mì lạnh anh nấu chỉ là hương vị ấy, đựng trên chiếc đĩa ấy, ngoài ra đâu còn thứ gì khác. Châu Kha Vũ cứ tưởng mình đã hiểu rất rõ việc đánh mất một thứ đơn giản đến nhường nào, vậy mà cuối cùng bản thân vẫn ngốc nghếch như vậy.

Cậu muốn vừa gom nhặt những mảnh ký ức lúc Lưu Vũ còn ở bên, vừa thử thật nhiều cách để pha chế nước dùng, nhưng người ta lại nói dùng lửa trong nhà bếp quá nguy hiểm nên không cho cậu mó vào. Cậu thầm than thở chuyện bản thân bị cấm hết cái này đến cái nọ, đành mua hai trái đào dán mác đặc sản về để thắp hương.

Ra khỏi siêu thị, cậu thong thả bước trên con đường dẫn về nhà.

"Châu Kha Vũ!"

Đang đi trên đường cậu chợt quay đầu lại, cảm thấy như có ai đang gọi.

Trong sắc tối nhá nhem, dường như cậu nhìn thấy một bóng lưng nhạt nhòa, trông giống hệt Lưu Vũ.

Đây là bóng lưng Lưu Vũ khi họ gặp nhau lần đầu, lúc ấy anh khoảng 30 tuổi.

Châu Kha Vũ chưa kịp nghĩ ngợi gì đã vội vã đuổi theo, bỗng hai chân khuỵu xuống, tay chống trên mặt đất. Mặt đường rải nhựa vẫn còn lưu hơi nóng của ban ngày. Cô gái giúp việc trông chừng phía sau vội vàng chạy lại.

“Ông Châu, ông không sao chứ ạ?”

“Ừ, xin lỗi, ta không sao.”

Trong lúc trả lời, hai mắt cậu vẫn một mực tìm kiếm hình bóng của Lưu Vũ, thế nhưng bóng lưng kia đã không còn thấy nữa, khiến Châu Kha Vũ cảm thấy mình như đứa trẻ bị lạc đường.

“Ông nắm tay cháu nhé. Chúng ta cùng về nhà nào.”

“Thôi thôi, không cần đâu. Cảm ơn cháu.”

Cầm túi đào trong tay, Châu Kha Vũ xấu hổ cúi đầu với cô gái trẻ.

Cậu đứng dậy trên đôi chân nay đã không còn nhanh nhẹn, một lần nữa chậm bước về nhà.

Dưới ánh hoàng hôn mùa hạ, đăng tiêu nở rộ trong sân vườn những ngôi nhà cậu đi qua, khoe bộ váy màu cam nhạt đẹp đẽ.

Đẹp thật đấy!

Mỗi khi hai người sóng vai đi cạnh nhau, Lưu Vũ lúc nào cũng híp mắt hưởng thụ. Không cần mượn tay con người chăm bón, những đóa hoa trong sân khu nhà, nơi chỉ còn mình cậu sống, nay cũng đã tự nở. Những đóa cúc dại cùng các bướm đã được trồng thay cho đám rau củ vì cậu không còn đủ sức chăm bẵm chúng. Khi thu sang, những cánh sơn trà trắng sẽ lả tả rụng đầy sân.

“Nhìn những cánh hoa đang rụng kìa.”

“Đó là cách đơn giản nhất để phân biệt hoa trà với hoa sơn trà đấy.”

Vì cậu đã lãng quên rất nhiều chuyện nên khi đọc lại Chuyện Châu Kha Vũ, mỗi ngày cậu đều có những phát hiện mới. Quên rồi nhớ, nhớ rồi lại quên, Châu Kha Vũ thắc mắc, cái vòng luẩn quẩn này sẽ tiếp diễn đến khi nào,

Châu Kha Vũ vươn tay ra trước nền trời chiều pha trộn hai sắc xanh dương cùng hồng đậm.

Làm thế này sẽ thấy được khoảnh khắc ngón tay tan chảy.”

Cậu nghe thấy giọng của Lưu Vũ. Hồi đó, họ vẫn còn rất trẻ.

Trong khu phố lúc chiều tà, có một ông già giơ tay ra trước mặt, khiến vô số người ngoái đầu lại nhìn. Có tiếng trẻ con cất lên hỏi, “Ông ấy đang làm gì vậy ạ?” nhưng không nghe thấy tiếng người mẹ trả lời.

Khi tất cả, tất cả đang trôi về phía xa, bất chợt ngón tay cậu thoáng tan vào màu xanh ấy.

A, Lưu Vũ!

Cứ đến giây phút này, Châu Kha Vũ lại cảm thấy như Lưu Vũ đang cầm ngón tay cậu. Anh hóa thân thành bầu trời pha hai màu hồng xanh, khiến cậu tan chảy từ đầu ngón tay, rồi tiếp đó đưa cậu đi theo cùng. Nhưng ảo giác chỉ xảy ra trong tích tắc, ngay sau đó, ngón tay cậu lại trở về với cơ thể, cả người vẫn bị dính chặt trên mặt đất.

Hôm nay vẫn chưa được sao?

Châu Kha Vũ đâm ra chán nản, như đứa trẻ mới thua một trò chơi, rồi lại ngẩng đầu lên đi tiếp.

Ngày mai. Ngày mai cậu sẽ lại thử.

Từ giờ tới khi toàn thân cậu hòa tan vào ráng chiều chắc cũng không còn bao lâu nữa. Cho tới lúc đó, cậu sẽ bầu bạn cùng Chuyện Châu Kha Vũ để vượt qua mỗi ngày.

Liệu ngày mai cậu có quên mất dự định này không nhỉ?

Rồi sau đó hẳn sẽ lại nhớ ra.

Yêu thương cùng nhung nhớ cứ đầy lên mỗi ngày. Cho đến một lúc nào đó, trong một ngày không xa, cậu sẽ gặp lại Lưu Vũ, ở một nơi nào đó.

_________o0o________

Hết rồi đó, các cô có gì muốn nói với tôi, với chiếc fic nhẹ nhàng này không?

Nhớ để lại dấu răng bằng vote và cmt để tôi có động lực tăng tốc nha.

Cảm ơn mọi người dành thời gian đọc Xin em... đừng quên tên anh.

Hẹn mọi người ở chiếc fic đáng yêu khác.

Yêu thương 🥰

08/05/2022
Yumi Yuan

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro