Chương 11: Phòng Ngủ -1- (H+)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai người ôm nhau tận hưởng dư vị cao trào dần dần lắng xuống, sau năm phút chờ cho tinh dịch hoàn toàn trút hết vào bụng dưới của mình, Bạch Dao Băng thỏa mãn thở dài một tiếng.

Nàng móc chân phải đang bị nâng cao kẹp chặt hông Lạc Tịch Ngôn, vừa dùng ngón trỏ lượn lờ vẽ vòng vòng trên ngực cô, vừa hướng lỗ tai cô cắn cắn, thổi khí. Lời lẽ quyến rũ như loài nhện ẩn chứa kịch độc, trêu chọc lòng người ngứa ngáy:

"A Ngôn xuất nhiều thật đấy, tiếc quá nếu hôm nay là ngày phát tình của mình, thì với lượng tinh hoa dồi dào này chắc mình mang thai cỡ ba, bốn đứa A Ngôn bé xíu mất"

Lạc Tịch Ngôn híp mắt cười âm hiểm, cô nghiêng người tới phía trước, côn thịt cũng vì thế mà tiến sâu hơn vào trong huyệt động ướt át, khiến Bạch Dao Băng bất ngờ rên rỉ.

"Thật muốn đâm chết cậu"

Bạch Dao Băng ôm ghì cổ cô, lè lưỡi liếm ướt cái cằm trơn bóng. Giọng nói mang theo mê hoặc, dụ dỗ không khác gì yêu tinh: "Lên giường rồi mình cho cậu đâm chết luôn cũng được".

Cảm nhận miệng tử cung lại đang trào ra đợt dâm dịch mới tưới ướt quy đầu của mình, giúp cho lối đi bên trong thông thuận vô cùng. Cô như một nhà thám hiểm vừa khám phá ra vùng đất mới, bèn tò mò đẩy nhẹ vào, quy đầu no đủ lập tức đụng đến tấm màng mỏng manh kia.

Nửa khúc chuôi thân cọ sát với tầng tầng lớp lớp nếp uốn thịt nộn bên trong âm đạo, vách tường thịt mẫn cảm ngay tức khắc siết chặt lại, co thắt liên tục. Lạc Tịch Ngôn rít nhẹ, cảm tưởng côn thịt sắp bị nơi non mềm của nàng cắn đứt làm đôi rồi.

Dương vật vừa hơi mềm vì mới xuất tinh, hiện tại bị kích thích lại phát trướng lên. Một tay Lạc Tịch Ngôn giữ chặt dưới đầu gối nàng, tay kia bóp chặt mông nàng, cả người cô căng cứng đến gân cũng ân ẩn nổi lên.

Nơi giữa hai người giao hợp *ọt ọt* mấy tiếng liền tuôn trào dịch thể trắng đục, nhễ nhại ướt đẫm hai bên đùi trong của cả hai.

Môi dưới thì tận hưởng khoái lạc, nhưng môi trên của Bạch Dao Băng làm bộ lo lắng hỏi: "A Ngôn, có khi nào cậu bắn nhiều quá rách màng trinh luôn không?".

Lạc Tịch Ngôn liếc nàng, định rút dương vật ra nhưng phát hiện nó bị kẹp chặt bên trong: "Băng Băng cậu thả lỏng một chút, tôi ra không được".

Mỹ nhân nghe vậy thì khoái chí cười khanh khách, cố ý thít chặt huyệt đạo của mình hơn, muốn giam cầm 'kẻ xâm nhập'. Nửa đùa nửa thật trêu cô: "Hay mình cứ giữ thế này, chúng ta sẽ mãi mãi không thể tách rời".

Huyệt thịt vừa hút vừa bóp, thiếu điều ép nát dương vật biến đổi hình dạng. Lạc Tịch Ngôn hết cách đành cắn răng uy hiếp:

"Cậu còn giỡn nhây thì đừng trách tôi đâm thẳng vào"

Lời đe doạ này quả nhiên có hiệu nghiệm, huyệt đạo lập tức buông lỏng thả cho 'kẻ xâm nhập' ra ngoài. Lạc Tịch Ngôn vừa rút ra, trong lỗ nhỏ âm đạo chảy òng ọc tinh dịch lẫn dâm dịch, nhớp nháp dinh dính kết thành từng tia kéo dài từ mã mắt quy đầu đến cửa mình rồi nhễu xuống dưới.

Hao tổn quá nhiều thể lực, khiến tứ chi Bạch Dao Băng bủn rủn mềm oặt, không còn tí sức nào. Nàng phải dựa dẫm vào người Lạc Tịch Ngôn, nhờ cô tắm rửa cho mình. Hai người trở ra đã hơn mười giờ tối, tức tắm hơn hai tiếng đồng hồ.

Từ nhà tắm đến phòng ngủ mất chưa tới vài bước chân, vậy mà Bạch tổng vẫn nũng nịu đòi giám đốc Lạc bế theo kiểu công chúa cho bằng được.

Cô định đặt nàng ngồi xuống ghế trước bàn trang điểm, cắm máy sấy tóc cho nàng, chẳng ngờ Bạch Dao Băng chủ động tuột xuống khỏi người cô, thay đổi vị trí đẩy cô ngồi xuống ghế trước, nàng bật máy sấy tóc sấy cho cô.

"A Ngôn mắc mưa, phải ưu tiên sấy khô tóc trước nếu không sẽ bị cảm"

"Tôi không dễ bệnh vậy đâu, hơn nữa tóc cậu nhiều và dài hơn tôi, nên ưu tiên sấy trước"

Năm ngón tay trái của nàng xuyên qua lọn tóc đen như mun mềm mại của người đằng trước, nhẹ nhàng xoa vuốt. Nàng hơi cúi xuống đặt cằm lên vai cô, nhìn người mình yêu qua chiếc gương:

"Cậu là báu vật giá trị nhất trong số tài sản mình hiện có, cần được bảo tồn"

Lạc Tịch Ngôn hơi buồn cười: "Báu vật hay động vật quý hiếm vậy?".

"Cả hai" Bạch Dao Băng ranh ma đâm chọt: "Không phải động vật quý hiếm, mà là động vật sắp tuyệt chủng".

". . ." Lạc Tịch Ngôn cạn lời: Chắc không cà khịa đá đểu mình, thì nàng ăn không ngon ngủ không yên thì phải.

Hai người sấy tóc cho nhau, bầu không khí ấm áp hòa hợp y như cặp đôi mới cưới. Chờ Lạc Tịch Ngôn vừa tắt máy sấy tóc đi, Bạch Dao Băng bỗng nắm cổ tay cô dẫn cô lại ngồi xuống mép giường, trong lúc Lạc Tịch Ngôn còn đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì, thì nàng mở hộc bàn trang điểm lấy trong đó một hộp thuốc mỡ.

Nàng ngồi xuống cạnh cô, kéo lòng bàn tay cô mở ra đặt trên đùi mình, sau đó nặn tuýp thuốc mỡ lên ngón trỏ cẩn thận nhẹ nhàng bôi lên lớp da non.

Nàng cau mày tự trách: "Mình quên bác sĩ từng dặn tránh để vết thương dính nước, vậy mà cậu vừa dầm mưa xong, mình lại để cậu tắm lâu như thế. Vết thương của cậu chỉ mới vừa lên da non, nhỡ thành sẹo thì làm sao bây giờ".

"Không nghiêm trọng tới mức đó đâu" Cô an ủi: "Vả lại tôi cũng không ngại bị sẹo, rất ngầu mà".

"Ngầu cái đầu cậu" Nàng phùng mang trợn mắt: "Xấu thấy bà, mình chê đấy, được chưa?".

"Xong rồi, để yên cho nó khô đi"

Cô thực sự nghe lời ngồi im giữ tay không nhúc nhích, Bạch Dao Băng thấy vậy mới hài lòng đứng dậy đi cất hộp thuốc rồi đến tủ quần áo tìm kiếm thứ gì đó. Lạc Tịch Ngôn dõi theo hành động khả nghi của nàng, chỉ thấy nàng lôi từ bên trong một chiếc hộp gỗ vuông vức loại nhỏ dùng để đựng đồ trang sức, được thiết kế rất khoa trương tỉ mỉ, có bốn góc cạnh và khóa chốt bằng vàng, trông giống cống phẩm ngày xưa dâng lên vua chúa.

Cô đoán bên trong hẳn phải cất giấu thứ gì đó quý giá lắm, cỡ kim cương hột xoàn hay giấy tờ sổ đỏ chẳng hạn, mà nàng cũng gà nhỉ. . sao không cất trong két sắt cho an toàn. Haizzz. . . Kẻ lắm tiền nhiều của toàn làm ba cái chuyện ruồi bu kiến đậu.

Đoán cho dữ vô, cuối cùng thứ nàng rút ra lại là một tấm vải lụa màu trắng.

Nguyên cái hộp bự vậy chỉ để đựng một tấm vải?

Trong khi cô còn đang bàng hoàng, nàng đã nhanh nhẹn trải tấm vải lụa lên giường. Cô ngờ vực hỏi:

"Cậu làm vậy chi?"

Đầu gối phải của Bạch Dao Băng kê trên mép giường, nàng vuốt tấm vải cho phẳng phiu rồi lùi người đứng thẳng bên cạnh Lạc Tịch Ngôn, đắc ý giải thích:

"Bộ câu chưa bao giờ xem phim cổ trang à? Cái này gọi là lưu lại lạc hồng làm kỷ niệm"

Nàng cho cô một cái nhìn mới mẻ khác hẳn trước đây, đúng như câu tục ngữ 'đừng trông mặt mà bắt hình dong'. Dáng vẻ bề ngoài của nàng khiến người ta lầm tưởng, vội vàng đánh giá nàng là loại phụ nữ lẳng lơ phóng đãng, nhưng qua vài chi tiết đã chứng minh nàng cực kỳ rất coi trọng trinh tiết.

Lúc cô đang bận cảm khái, Bạch Dao Băng đã trèo lên giường từ bao giờ, nàng ngoắc ngón tay gọi cô, giọng điệu mười phần lười biếng câu nhân:

"A Ngôn này trong khi đợi thuốc mỡ khô, chúng ta cùng xem tivi đi"

Lạc Tịch Ngôn nhìn theo hướng giọng nói ngọt như đường mật phát ra, hình ảnh mỹ nhân nằm nghiêng trên giường, mái tóc buông rủ trước ngực, hai cẳng chân trắng nõn lộ khỏi áo choàng tắm đặt song song lên nhau, một tay chống cằm tay kia thì ngoắc cô, dáng điệu mềm mại uyển chuyển thướt tha, chọc lòng người ngứa ngáy đốt cháy dục vọng.

So với lúc bình thường trang điểm toát lên thần thái tổng giám đốc kiêu ngạo gợi cảm quyến rũ, thì hiện tại để mặt mộc nàng dường như hóa thiếu nữ vườn trường, mang theo hơi thở thanh xuân dịu dàng.

Đáy mắt Lạc Tịch Ngôn thoáng rung động, tim nhẹ hẫng một nhịp. Nếu nói bản thân mình không động tâm với nàng thì thật dối trá, chỉ là thời điểm ấy cô không dám đối mặt, vì sợ mình sẽ trở thành kẻ dễ thay lòng đổi dạ, nên làm bộ mắt mờ tai điếc. Cô cố chấp theo đuổi lý tưởng tín ngưỡng mình cho là chung thuỷ, để rồi. . .

Nhưng chuyện đó không còn quan trọng nữa, bây giờ cô đã hoàn toàn buông bỏ thứ tình yêu mù quáng kia, để mở ra một cánh cửa hy vọng mới cho bản thân sau nhiều năm tự giam cầm không lối thoát.

Cô mỉm cười, bò lên giường chủ động nằm sát cạnh nàng, Bạch Dao Băng thuận thế sà vào lòng cô, ôm lấy eo cô, mặt chôn vào ngực cô làm nũng. Ánh mắt Lạc Tịch Ngôn ôn nhu như nước, đưa tay xoa xoa đỉnh đầu nàng:

"Xem gì?"

"Ừm. . . Một chương trình 'giáo dục' rất bổ ích cần thiết cho kỹ năng sống"

Nàng thần thần bí bí cầm remote tắt đèn phòng đổi thành đèn ngủ mờ tạo không khí, rồi bật chiếc tivi 88 inch lên.

Vốn Lạc Tịch Ngôn còn đang hứng thú mong chờ lập tức hối hận, màn hình vừa chuyển phát đã xuất hiện hai nhân vật ôm nhau hôn hít, khỏi nói cũng biết là loại chương trình gì rồi.

"Đổi kênh đi, đồi trụy quá" Cô đoạt lấy remote từ tay nàng, bấm sang kênh khác, ai dè vẫn là một bộ phim hai người đóng, bất quá chỉ đổi diễn viên và bối cảnh thôi.

Cô cả giận hỏi nàng: "Bộ trong tivi của cậu toàn cài mấy thứ này thôi hả?".

Nàng xuỳ một tiếng cướp lại remote, đính chính đầy tính thuyết phục: "Gì mà đồi trụy, đây là tài liệu để dành tham khảo và rèn luyện kỹ năng phòng the. Cậu thiếu kinh nghiệm mảng này nhất, nên xem mà trao dồi học hỏi đi".

Bị nàng khích tướng, đuối lý nên cô cũng lười phản bác, đành miễn cưỡng nằm im xem với nàng.

Trong phim là cặp đôi Alpha Omega nữ, đang vào giai đoạn màn dạo đầu, họ thoát hết quần áo nằm đè lên nhau trong tư thế sáu chín, liếm mút lấy lòng lẫn nhau.

Lạc Tịch Ngôn khụ một tiếng hơi xấu hổ, chẳng hiểu sao lúc nãy trong nhà tắm nàng với cô làm mấy thứ còn thân mật hơn thế mà không thấy xấu hổ, nhưng cùng nàng xem người khác ân ái với nhau lại ngượng muốn chết.

Hai người trong đoạn video thay đổi tư thế, lần này Omega vẫn ở trên, nàng nằm úp sấp trên người Alpha, ôm lấy cổ cô, dưới hạ thân nhấp nhô liên tục, Alpha ôm eo nàng cũng phối hợp vận động hông lên xuống điên cuồng. Tiếng rên rỉ dâm loạn cùng tiếng da thịt va đập từ trong tivi phát ra vang khắp phòng.

Hai người bên ngoài đều nuốt nước bọt, cơ thể khô nóng bức rức khó nhịn. Bạch Dao Băng liếm liếm đôi môi khô khốc, thèm thuồng ngẩng đầu nhìn người bên cạnh, thấy cô đang xem rất tập trung, biểu tình há hốc như vừa được khai sáng kiến thức mới.

Cặp đôi kia đang đến màn dạo cuối, Omega nằm sấp trên giường hai tay ôm chặt gối đầu, Alpha từ đằng sau rút ra thúc vào, hông đập nện trên mông thịt từng cú *phầm phập* rất mạnh, Alpha tiến vào giai đoạn nước rút tốc độ đưa đẩy nhanh như máy khâu, rồi bỗng dưng cả hai người cùng rên rỉ lên cao trào, Alpha kiệt sức nằm đè lên lưng Omega thở dốc. Camera lúc này quay vào vị trí giao hợp giữa hai người, tinh dịch ròng ròng chảy xuống nệm giường.

Đoạn video hai mươi phút thật đặc sắc, Lạc Tịch Ngôn xem đến không thể rời mắt. Đây là lần đầu tiên cô xem s3x, ừm. . . có nhiều tư thế thú vị phết đấy chứ. Cô vẫn chưa đã thèm, định mượn remote từ Bạch Dao Băng đổi sang kênh khác để thu thập thêm tư liệu và kiến thức mới.

Vừa quay qua chưa kịp nói gì đã bị mỹ nhân lật người đè lên trên, nàng ngồi cưỡi trên hông cô, bàn tay luồn vào trong áo choàng tắm du tẩu khắp nơi phóng hỏa.

"A Ngôn, mình thấy nãy giờ cậu học rất chăm chỉ, chẳng phải đến lúc trả bài rồi sao?".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro