Chương 49: Sinh Nhật (H+) (HOÀN)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn trạng thái gợi tình quyến rũ đến mức đoạt mạng hiện tại của nàng, Lạc Tịch Ngôn nhận ra nàng không phải đang giả vờ. Có điềm chẳng lành cô liền áp lòng bàn tay xoa hai má nàng, suýt thì rụt tay về vì cảm giác cơ thể nàng nóng bừng như lửa đốt.

"Băng Băng, em có mang theo thuốc ức chế không?"

Hơi thở nàng nóng rực thổi phù phù lên tai cô: "Em để trong văn phòng".

"Vậy em chờ ở đây để tôi lên lấy"

Lạc Tịch Ngôn quyết định đi nhanh về nhanh nhưng Bạch Dao Băng ngăn cô lại, nàng nhào vào lồng ngực cô, tứ chi như dây leo đeo bám trên người cô, ôm chặt lấy cô, mặt dụi dụi cổ cô. Đáng thương nỉ non: "Xã ơi không kịp nữa đâu, làm luôn đây đi".

Lạc Tịch Ngôn lúng túng, cô vỗ về lưng nàng dỗ dành: "Cục cưng, chỗ này không thích hợp cho lắm, nhỡ đâu ai đó vào thì sao? Tôi đưa em về văn phòng được không?". Huống hồ nơi đây còn là wc của Omega nữ, nếu để ai đó phát hiện thì cô có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch tội.

Bạch Dao Băng nhất quyết không chịu thỏa hiệp, dính chặt người ta như keo dán 502. Nàng còn cố tình phóng thích tin tức tố tấn công tuyến thể của cô, Lạc Tịch Ngôn không kịp phòng bị liền trúng đòn, nửa thân dưới bắt đầu nổi lên phản ứng rạo rực khó tả.

Nàng hồ ly mượn nước đẩy thuyền, bàn tay nõn nà uyển chuyển trượt xuống, xoa nắn phần đũng quần đang nhô to. Nàng thè lưỡi liếm láp môi cô, chất giọng câu hồn quyến rũ: "Rõ ràng muốn xơi tái người ta lắm rồi, mà còn giả vờ đứng đắn. Nào xã ơi, mau ăn tươi nuốt sống em đi, đừng có chần chờ nữa, chị là Alpha kia mà, hãy chứng minh cho em thấy bản năng nguyên thuỷ của Alpha mạnh mẽ cỡ nào đi".

Trước lời lẽ khiêu khích cùng hành vi càn rỡ của nàng, Lạc Tịch Ngôn vẫn cố giữ vững lý trí, kìm nén cơn động tình ngứa ngáy, ngăn trở bàn tay của nàng.

"Vậy ít nhất cũng đợi tôi ra ngoài khóa cửa"

"Không cần phiền phức, chúng ta nhỏ tiếng một chút là được, và đừng phóng thích tin tức tố"

Lạc Tịch Ngôn nhìn nàng bằng nửa con mắt: Chẳng biết ai vừa rồi phóng tin tức tố vô tội vạ nữa.

Hết cách với cô nàng bướng bỉnh này, Lạc Tịch Ngôn chỉ đành thỏa hiệp, kéo nàng quay vào trong buồng vệ sinh rồi chốt cửa lại. Bạch Dao Băng bị cô giam giữ lưng áp lên mặt tường, môi lưỡi triền miên quấn giao, nước bọt khuấy đảo chảy ròng rã.

Một tay nàng vuốt ve sau ót Lạc Tịch Ngôn, tay còn lại gấp gáp tháo đai lưng của cô, nhưng do chỉ có một tay nên hơi bất tiện, loay hoay mãi vẫn không tháo được. Thấy nàng gặp khó khăn, Lạc Tịch Ngôn bèn phụ giúp nàng thêm một tay, hai người cùng phối hợp thành công tháo đai thắt lưng.

Bạch Dao Băng kéo khóa quần xuống, tay vói vào trong lớp quần lót nắm lấy cự vật lôi ra ngoài tuốt nhẹ mấy cái, bàn tay nàng lành lạnh đột ngột kích thích khiến Lạc Tịch Ngôn sảng khoái xuýt xoa không ngừng. Theo động tác tay nhuần nhuyễn lên xuống của nàng, cự vật càng thêm phát trướng cứng rắn, đến cả gân xanh cũng nổi cộm lên dày đặc.

Cảm giác con quái vật trong tay ngày càng to lớn nóng rực, trở về nguyên hình nguyên dạng, nơi chân tâm giữa hai chân Bạch Dao Băng không nhịn được tuôn chảy chất lỏng động tình. Cả hai chấm dứt màn hôn dai dẳng, bốn mắt nhìn nhau gần trong gang tấc, trong đôi con ngươi cả hai hừng hực bùng cháy ngọn lửa khát vọng.

Xoa nắn phần quy đầu sưng cứng, ham muốn thúc đẩy nàng khẩu dâm cho Lạc Tịch Ngôn, ý định này vừa lóe lên nhưng chưa kịp thực hiện thì đã bị Lạc Tịch Ngôn giành trước một bước. Cô tránh thoát khỏi ma trảo của nàng, tụt người xuống nửa ngồi nửa quỳ trên sàn gạch, kéo quần lót của nàng xuống dưới tận đầu gối.

Ánh mắt Lạc Tịch Ngôn chăm chú dõi theo những vệt nước dài ngắn đan xen nhau lượn lờ trên cặp đùi trắng nõn, cô vô thức nuốt nước bọt, tách hai chân nàng rộng ra một chút rồi chen đầu vào giữa, đưa lưỡi liếm dọc lên trên cuối cùng ngậm lấy điểm giữa chân tâm, mút sạch sẽ dòng nước ngọt tinh khiết.

Đầu lưỡi ve vãn quanh âm đế, trêu chọc hạt đậu bé xíu. Điểm mẫn cảm nhất trên cơ thể bị kích thích mạnh mẽ, khiến hai chân nàng run rẩy, dâm thuỷ càng ào ạt trào ra mất kiểm soát. Nàng luồn mười đầu ngón tay xen kẽ vào tóc cô, lúc kéo lúc thả mỗi khi lưỡi cô đánh lên hạt đậu nhỏ.

Dù đã cố kìm nén thế nhưng tiếng rên rỉ vẫn ú ớ đứt quãng trong cuống họng nàng. Lưỡi Lạc Tịch Ngôn sau nhiều phen khuấy đảo bên trong lớp thịt nộn non mềm thì cũng bị bắn cho đầy mặt.

Một tia sáng trắng xẹt ngang đại não nàng, nổ thành từng chùm pháo hoa rực rỡ. Nàng cảm giác rõ rệt các thớ thịt bên trong âm đạo mình đang nảy đập dữ dội, nó co giật liên tục hút lấy lưỡi Lạc Tịch Ngôn tựa như lưu luyến không nỡ để cô rời xa

Chờ nàng ổn định sau cơn đạt cực khoái, Lạc Tịch Ngôn bấy giờ mới rút lưỡi ra ngoài, ngồi thẳng dậy nhìn nàng cười bỡn cợt:

"Vợ cưng này, lâu nay tôi luôn thắc mắc rốt cuộc em cho tôi uống thứ bùa mê thuốc lú gì mà cứ làm tim tôi thao thức say đắm từng giây từng phút, còn tâm trí thì nhớ nhung em da diết mỗi ngày. Bây giờ tôi đã biết thứ nước thần kỳ đó là gì rồi"

Đuôi mắt Bạch Dao Băng ửng hồng ướt át, ban đầu nàng còn lơ mơ không rõ cô ẩn ý cái gì, tuy nhiên khi vừa nhìn thấy mặt cô toàn vết nước loang lổ, nàng mới sực tỉnh nhận ra đó là do mình gây ra. Bạch Dao Băng xấu hổ thiếu điều muốn độn thổ, nàng vội vã thay cô lau mặt.

Lạc Tịch Ngôn hưởng thụ nàng săn sóc, hiếm lắm mới được gặp lại dáng vẻ chật vật của nàng nên cô cứ cười mãi thôi. Bạch Dao Băng thẹn quá hóa giận, đỉnh đầu tức muốn bốc khói, nàng hung hăng nhắm cái cổ thon dài mà gặm cắn một cái trả đũa.

"Ái da, ả hồ ly yêu nghiệt này" Cô kêu ré lên đau muốn đầu thai. Nàng hạ răng thật tàn nhẫn, cắn một phát đủ đi chích thuốc ngừa.

Lạc Tịch Ngôn mặt nhăn mày nhíu nâng tay xoa cổ, cảm nhận hàng dấu răng sâu hoắm, cô lầm bầm ai oán, hậm hực quyết ăn miếng trả miếng. Đảo mắt ngắm nhìn hôm nay nàng mặc chiếc áo sơ mi kiểu cổ v đắp chéo dài tay màu kem rất sang trọng, phối cùng chân váy ngắn tạo cảm giác thanh lịch dịu dàng.

Đỡ hao tâm phí sức biết bao, cô thoáng dùng lực kéo dễ dàng mở phanh vạt áo. Hai bầu ngực sữa đẫy đà khẽ lắc lư trước mặt, thiếu chút nữa đốt bỏng mắt cô. Dẫu hai người đã thân thuộc hết cơ thể của nhau, thì đây vẫn là bộ vị Lạc Tịch Ngôn say mê nhất.

Nhưng nhớ đến mối thù còn chưa báo, Lạc Tịch Ngôn kiên quyết không nhân nhượng để nàng được nước lấn tới. Cô hóa thân thành một người nông dân chăm chỉ trồng lên mảnh đất màu mỡ, căng tràn nhựa sống từng bụi dâu tây đỏ lựng.

"Ah~ đau. . . xã ơi nhẹ chút" Cuối cùng nàng chịu không nổi phải lên tiếng đầu hàng.

Lạc Tịch Ngôn nhướng mày, quan sát phản ứng cắn môi mê người của nàng. Cô thương tiếc liếm láp những dấu răng do mình gây ra, nhằm giúp nàng xoa dịu phần nào.

Cô đẩy áo ngực nàng lên, đôi bồng đào sừng sững bật ra ngoài, hai viên nhũ hoa phấn hồng dựng thẳng đứng đầy mời gọi. Lạc Tịch Ngôn không thèm khách khí, cứ thế ngoạm vào trong miệng say sưa thưởng thức hai viên kẹo đường ngọt ngào.

"Ưm~. . . A Ngôn~. . . bên dưới của em khó chịu. . . đói. . . đút cho em ăn"

Nửa thân dưới của nàng bất an vặn vẹo, cảm giác ngứa ngáy khô nóng giày vò không tả xiết, chỉ muốn A Ngôn nhanh nhanh sủng hạnh mình, nhanh nhanh giúp mình giải tỏa thôi. Bạch Dao Băng ép sát người cô, đem côn thịt kê trên bụng cọ lên cọ xuống.

Bộ dạng nàng đòi giao hoan thật quá ư là gây sát thương chí mạng, Lạc Tịch Ngôn nuốt khan không hề che giấu sự thèm thuồng khao khát. Sức chịu đựng của con người cũng giống như quả bóng bay vậy, đạt tới giới hạn đỉnh điểm sẽ vỡ tan tành.

Cô liếm môi: "Ả hồ ly này quá đỗi hồng nhan họa thủy, cần phong ấn gấp".

Nghĩ là thực hành ngay, cô nâng một chân nàng lên treo trên cánh tay mình, quần lót vướng víu bị Lạc Tịch Ngôn xé rách làm hai mảnh quẳng xuống đất, váy cũng bị cuộn lên ngang bụng.

Cô dùng hai ngón tay tách mở cánh môi âm hộ, phơi bày đóa hoa hồng hào kiều diễm mơn mởn đọng giọt sương lấp lánh. Đệ nhất tuyệt sắc, không mỹ từ nào diễn tả được.

Lạc Tịch Ngôn nuốt nước miếng ừng ực, chống dương vật đã cứng đến phát đau lên cửa mình đang mấp máy mời gọi, hông chuyển động tới lui phối hợp cùng quy đầu sưng đỏ tròn trịa đưa đẩy nhẹ nhàng, mã mắt mài cọ ma sát với âm đế, tiết ra tia dịch nhầy trơn nhẵn bóng.

Nàng thoải mái than thở ôm ghì cổ cô, sung sướng rên xiết: "Ưm~. . . nhanh lên xã ơi".

Nghe nàng thúc giục, bản năng nguyên thủy của Alpha trỗi dậy, trong mắt cô hừng hực ham muốn chinh phục. Sau một hồi lởn vởn chán chê bên ngoài cửa huyệt, cuối cùng cô ưỡn hông tới trước, chuôi thân khai mở lối vào mượn chất nhờn sền sệt thâm nhập sâu trong âm đạo chật khít nóng ướt.

Lạc Tịch Ngôn bắt đầu thể hiện kỹ xảo rèn luyện bấy lâu nay, một lần so với một lần đều đâm đến nơi tận cùng, kéo đẩy nhịp nhàng như cái máy đóng cọc không biết mệt.

Sợ tiếng mình phát ra quá lớn, Bạch Dao Băng cố gắng kìm nén âm thanh nỉ non trong cổ họng, đến nỗi mặt mũi đỏ bừng, lồng ngực phập phồng muốn nổ tung.

Miệng tử cung bị tấn công dồn dập liên tục, khiến nàng chỉ muốn nghiền nát môi mình hòng chế ngự cơn khoái cảm đang nung nấu lấy tâm trí lẫn thể xác. Lạc Tịch Ngôn thấy thế bèn chen ngón cái vào giữa răng và môi nàng, không cho phép nàng làm tổn thương chính mình.

"Cục cưng, cho tôi nghe tiếng rên dâm đãng của em nào"

Cô ghé sát lỗ tai nàng, liếm dọc mang tai trêu chọc gây cho Bạch Dao Băng từng trận tê ngứa nhồn nhột. Cơ thể mẫn cảm của nàng nổi lên phản ứng kịch liệt, dâm thuỷ như lũ lụt tưới ướt đầm đìa đùi của cả hai.

"Ah~ giết em mất"

Mặt tường sau lưng nàng lạnh ngắt, một chân bị nâng lên cao, chân còn lại chống đỡ mấy lần run rẩy suýt chút khuỵu xuống, nàng phải bám dính vào người cô như gấu túi mới đứng vững. Mà thực ra tay phải Lạc Tịch Ngôn cũng đang nắm chặt mông nàng, chốc chốc lại nắn bóp đều đặn, nên đảm bảo không để nàng té ngã.

Hít thở của Lạc Tịch Ngôn dần dần nặng nề, cô tăng nhanh tiết tấu hơn, vừa hữu lực vừa dứt khoát, phần hông cả hai va chạm với nhau tạo ra những âm thanh ái muội đủ làm người nghe mặt đỏ tía tai.

Đang thời điểm tình dục cao trào, hứng thú dạt dào thì điện thoại trong túi quần Lạc Tịch Ngôn bất ngờ reo inh ỏi. Thình lình làm cả hai không kịp đề phòng, giật bắn mình tỉnh khỏi cơn đê mê khoái hoạt. Lạc Tịch Ngôn kịp thời gồng người nhịn xuống không đã xuất ra rồi.

Cô giảm tốc độ rồi giữ im dương vật bên trong cơ thể ấm áp của nàng, loay hoay móc điện thoại định bụng tắt ngay và luôn. Nào ngờ người gọi tới lại là mama yêu dấu:

Sao tình huống này quen thế, deja vu à?.

Lạc Tịch Ngôn thầm thì báo cho Bạch Dao Băng biết: "Mẹ gọi".

Sau đó chẳng đợi Bạch Dao Băng kịp chuẩn bị tâm lý, đã đưa điện thoại lên tai nghe máy: "Dạ mẹ".

"Tiểu Ngôn, tối nay mấy giờ tụi con về nhà?"

Lạc Tịch Ngôn liếc thấy sắc mặt Bạch Dao Băng thoắt cái căng thẳng thì vừa hay nảy ra chiêu trò xấu xa, nhớ lại hồi trước mình bị nàng chơi khăm phải chật vật đối phó với mẹ, hiện tại đúng là cơ hội hoàn hảo để trả thù, cho nàng nếm mùi lợi hại.

"Dạ chắc tầm khá trễ đấy ạ, tụi con còn phải về nhà tắm rửa thay quần áo nữa"

Vừa dứt câu, Lạc Tịch Ngôn cố ý đong đưa vòng eo săn chắc của mình. Côn thịt đang ngoan ngoãn nằm im đột ngột rục rịch chuyển động, khiến Bạch Dao Băng ngạc nhiên xém xíu kêu thành tiếng.

Nàng vội vã đưa hai tay chặn miệng mình lại, trợn mắt cảnh cáo cô: Tên xấu xa bại hoại này, chẳng ngờ dám to gan lớn mật đến thế. Nàng quá xem thường cái độ thù dai nhớ lâu của Alpha rồi.

Lạc Tịch Ngôn nhếch miệng cười đắc thắng, được đà lấn tới, một bên trò chuyện với bà Lạc, một bên khuynh đảo tầng tầng nếp uốn mật huyệt. Mã mắt tiết dịch nhầy bôi trơn vách thịt nộn non mềm, đồng thời phình to chuôi thân thêm một vòng, chèn ép căng tràn âm đạo mặc sức thúc đẩy tàn sát không thương tiếc.

"Hức" xấu xa! Nàng đè nén âm thanh nức nở, vành mắt nhuộm đỏ có hơi nước rưng rưng lưng tròng, thút tha thút thít, trông như cô nữ sinh bị côn đồ ức hiếp, làm người cứng cỏi nhất cũng phải mủi lòng yêu thương.

Nàng càng tỏ vẻ yếu thế, Lạc Tịch Ngôn càng khoái chí, hành vi phóng túng càng thêm bừa bãi vô liêm sỉ. Dâm dịch bị khuấy đảo điên cuồng sủi bọt trắng tung toé ở nơi giữa hai người giao hợp. Vùng lông đen nhánh ướt đẫm xoắn xít vào nhau rối tung rối mù.

Nhận thấy tiếng nước dâm mỹ đang có dấu hiệu vượt ngoài tầm kiểm soát, Bạch Dao Băng khiếp hãi chống một tay lên ngực cô dùng lực đẩy đẩy, muốn nhắc nhở cô tiết chế một chút, kẻo để mẹ phát hiện là tối nay hai đứa khỏi vác mặt về nhà.

Tuy nhiên Lạc Tịch Ngôn lại dở chứng không biết điều, tiết tấu càng lúc càng hăng, miệng tử cung bị nện cho thừa sống thiếu chết. Rốt cuộc cơ thể nàng đạt đến giới hạn đỉnh điểm, tứ chi thẳng băng, cơn mưa xuân ấm áp rào rào tưới lên chuôi thân.

Ngập tràn khoái cảm bức cô muốn xuất tinh, nhưng lần thứ hai cô nhịn xuống thành đông. Nãy giờ bà Lạc dặn dò cái gì Lạc Tịch Ngôn đều nghe tai này lọt tai kia, hoàn toàn không đọng lại trong đầu chữ nào, chỉ theo bản năng "Vâng vâng dạ dạ" rồi luống cuống cúp máy.

Bạch Dao Băng đợi mình bình phục sau đợt cao triều, thì mím môi mím lợi duỗi tay đấm thùm thụp lên ngực cô. Mặt nàng đỏ lừ tức anh ách gọi đầy đủ tên họ cúng cơm của cô: "Lạc Tịch Ngôn, chị tới số rồi đúng không? Cả gan làm trò trước mặt mẹ".

Lạc Tịch Ngôn giống như đang nghe nàng kể một câu chuyện đậm tính sử thi hài kịch, cô ngoác mồm cười sang sảng, tố giác ngược lại nàng:

"Vợ cưng à, sao em mau quên quá vậy, hay để tôi nhắc cho em nhớ nhé! Chủ nhật ngày 28 tháng 12 năm ngoái, tầm khoảng 23:50. Lúc tôi nói chuyện với mẹ, em đã làm những gì trên người tôi?"

Bạch Dao Băng bị phản dame, đứng hình mất năm giây. Nàng chớp mắt mấy cái, cẩn thận lục lọi ký ức. Hình ảnh phóng đãng, tùy hứng khi ấy của bản thân hiện rõ mồn một trong trí nhớ: Ah!! thật muốn nhảy hố tự vẫn mà.

Màu gấc chín lan rộng tới tận mang tai, nàng ngoảnh mặt tránh né, phồng má lí nhí oán thán:

"Hừ! nhớ gì mà dai dữ vậy"

Không muốn để tâm trí nàng chuyển sang vấn đề khác, Lạc Tịch Ngôn rút dương vật khỏi cơ thể nàng, nhằm thu hút các giác quan nhạy cảm của nàng. Quả nhiên khi chuôi thân cọ quét trên cửa mình, đã khiến Bạch Dao Băng thấp giọng rên rỉ.

Cô buông chân nàng xuống, vỗ mông nàng một cái: "Chưa xong đâu cục cưng à, xoay người lại nào".

Nàng không thể phản kháng trước mọi mệnh lệnh của cô, chỉ có thể răm rắp phục tùng. Xoay người chống hai tay lên tường, eo hạ thấp, cặp mông trắng hếu hơi ưỡn cong mời chủ nhân tới thưởng thức.

Đôi bàn tay hữu lực của Lạc Tịch Ngôn thích thú nắn bóp cặp mông đàn hồi tròn trĩnh. Hai ngón cái tách cánh môi âm hộ, ngắm nghía cái huyệt non nớt vừa bị mình chà đạp đã mở ra một lỗ hổng nho nhỏ, lộ lớp thịt đỏ hồng hơi có chút co rút nhè nhẹ.

Dâm dịch trong suốt từ miệng huyệt đang nhỏ giọt như suối nước róc rách, Lạc Tịch Ngôn chồm tới trước đâm dương vật ngập sâu vào trong dâm huyệt đói khát.

Lòng bàn tay bao trùm lấy khoả núi đôi to tròn sức sống xoa nắn mát xa, dưới hông mãnh liệt vận động như vũ bão càn quét bụng dưới của nàng. Nhiều lần còn cạ trúng điểm G, kích thích tuyến nước nhờn nhoe nhoét dinh dính.

Bạch Dao Băng ngửa cổ tựa đầu lên vai cô, vẽ thành một đường cong đẹp đẽ. Nàng há miệng thở dốc, nhẫn nhịn không nổi muốn cất tiếng rên lớn. Thì đột ngột bên ngoài vang lên tiếng bước chân, có ai đó vừa vào wc.

Lạc Tịch Ngôn thoáng khựng lại nửa nhịp, nghe ngóng động tĩnh, phán đoán có lẽ là lao công vì cô nghe thấy âm thanh lau sàn. Hai người đang mây mưa bên trong buồng vệ sinh chật hẹp, âm thầm cảm thấy may mắn.

Do tính chất công việc đặc biệt, nên công ty chỉ tuyển Beta làm lao công dọn dẹp. Chứ nếu không với lượng tin tức tố hai người trong lúc hăng say vô tình giải phóng ra, chắc bị bắt quả tang lâu rồi.

Hẳn vì hồi hộp và căng thẳng sợ bị phát giác, nên Bạch Dao Băng không tự chủ co rút huyệt thịt dữ dội. Vách tường cuốn quanh chuôi thân cắn chặt sít sao, mang đến vô vàn cảm giác tê dại sảng khoái.

Lạc Tịch Ngôn gầm gừ nghiến qua kẽ răng, mặc kệ bên ngoài là ai, cô vẫn tiếp tục hăng hái khai phá mọi ngóc ngách. Hai ngón tay kéo ngắt nhũ hoa chơi đùa, Bạch Dao Băng hưng phấn gồng người cứng đờ, mãi đến khi người bên ngoài rời đi, nàng mới dám thả lỏng thở phào nhẹ nhõm, tiếng rên cũng rấm rứt phát ra.

Lạc Tịch Ngôn tiến vào giai đoạn chạy nước rút, thúc điên cuồng mấy trăm cái. Cuối cùng cô dẫn dắt nàng đến trước bồn cầu, nâng chân phải nàng lên cao, dòng 'sữa' đặc quánh sền sệt òng ọc tràn vào tử cung. Số lượng 'sữa' nhiều tới nỗi trào ra ngoài âm đạo.

Lạc Tịch Ngôn rút chuôi thân mềm oặt khỏi cơ thể nàng, từ phía trên nhìn xuống có thể chiêm ngưỡng bao quát toàn bộ kỳ quan thế giới hùng vĩ. Đồi núi nhấp nhô, thảo nguyên bằng phẳng và thác nước trắng đục.

Cô ôm lấy thân thể rũ rượi kiệt sức của nàng vào lòng, cả hai cùng thở phì phò, người ngợm mồ hôi ướt đẫm. Sau khi thỏa mãn kỳ phát tình xong xuôi, Bạch Dao Băng chợt nhận ra một vấn đề nguy nan:

"Chúng ta làm sao ra ngoài bây giờ?"

Nàng nhìn xuống quần áo xộc xệch nhăn nhúm giống như nùi giẻ, chưa kể đến quần lót còn bị Lạc Tịch Ngôn xé rách bươm, nằm ướt nhẹp dưới đất. Trước lúc cùng nàng hoan ái vô tội vạ, thì cô đã tính sẵn bước giải quyết rồi.

Trước tiên cô giúp nàng sửa soạn lại một chút, rồi dặn dò nàng: "Em ở yên đây, tôi chạy lên phòng lấy đồ cho em".

Nhìn tới nhìn lui thì cô là người đỡ chật vật nhất, xé giấy lau qua loa mấy vết nước dính trên người, sau đó chỉnh chu quần áo đàng hoàng. Nhờ Bạch Dao Băng giúp một tay nên trông không đến nỗi nào.

Cô đi ra ngoài wc ngó quanh quất một vòng, nhanh trí cầm lấy tấm biển báo 'khu vực đang dọn vệ sinh' ở gần đó đặt trước cửa. Ổn thỏa xong liền gấp rút phóng như bay vào thang máy vip, bấm nút lên tầng trên, băng ngang qua quầy lễ tân của trợ lý.

Bọn họ chưa kịp chào "Giám đốc Lạc" thì cô chỉ nhàn nhạt gật đầu xem như chào xã giao, rồi mở cửa xông vào văn phòng tổng giám đốc một cách chớp nhoáng. Chưa đầy một phút cô quay trở ra, trên tay mang theo cái túi đen, đôi chân thoăn thoắt sải bước dài biến mất trong thang máy.

Lúc đến lúc đi lả lướt như một cơn gió, mấy viên trợ lý chưa hiểu mô tê gì vừa xảy ra, ngơ ngác nhìn nhau.

Bạch Dao Băng thay đồ mới, lần này tới phiên nàng đi lấy quần áo cho cô. Trên đường đi nàng ra quyết định: Ngày mai phải dời chỗ làm việc của A Ngôn lên chung văn phòng với mình mới được, đỡ đi tới đi lui phiền phức muốn chết. Mà ở gần nhau còn thỉnh thoảng chim chuột nữa chứ.

Bạch tổng à quên. . . Lạc thiếu phu nhân cứ vừa đi vừa cười tủm tỉm mãi thôi, nhân viên tầng R&D suýt bị dáng vẻ hiền lành, thục đức bất thường của nàng dọa chết khiếp.

Tan tầm trở về nhà, Lạc Tịch Ngôn liền muốn đi tắm rửa, cả người bốc mùi mồ hôi xú uế làm cô rất khó chịu. Thế nhưng Bạch Dao Băng lại ngăn cản, nàng đẩy cô vào căn phòng phụ, bảo cô đừng vội tắm, tạm thời thay áo choàng tắm rồi sang phòng ngủ chính, nàng có món quà đặc biệt muốn tặng.

Nghe nàng cắn nhả nhấn mạnh bốn chữ 'món quà đặc biệt' đầy ý tứ, cùng biểu cảm ám muội thần thần bí bí, kích thích sự tò mò phấn khích dưới đáy lòng Lạc Tịch Ngôn. Cô nghe lời chạy nhanh đi thay áo choàng tắm, mất chưa đầy một phút.

Thời điểm Lạc Tịch Ngôn quay lại đẩy cửa phòng ngủ, thì ngạc nhiên thay nằm ngay trước lối ra vào xuất hiện một hộp quà hình vuông trụ to đùng, cao gần bằng ngực cô và bề ngang rộng gấp đôi cô. Dường như cô man mán đoán ra bên trong chứa đựng 'món quà đặc biệt' gì rồi.

Cô mỉm cười sủng nịch, cử chỉ thận trọng nhấc nắp hộp quà lên. Bóng dáng yêu kiều thướt tha của một người con gái từ từ đứng dậy, tuy nhiên ngay giây tiếp theo thì đầu cô tức khắc nổ ong ong, hai mắt thiếu điều rớt khỏi tròng.

Cô há hốc mồm nhìn Bạch Dao Băng trong bộ outfit nàng thỏ phục vụ gợi cảm, bộ đồ như áo tắm bó sát cơ thể, tất lưới bao quanh cặp đùi thon dài trắng nõn, đi kèm với phụ kiện hai cái tai thỏ ngoe nguẩy trên đầu, cùng chiếc đuôi tròn vo ngộ nghĩnh gắn sau mông.

Để ý thì bộ đồ làm bằng ren xuyên thấu, hở hang gần như toàn bộ. Lạc Tịch Ngôn bụm mũi sợ mình thiếu nghị lực mà chảy máu đến chết: Ôi trời ơi, full sát thương chí mạng.

Bạch Dao Băng quan sát phản ứng kinh thiên động địa của cô, thật lòng nàng có hơi ngượng ngùng, bởi dù sao đây cũng là lần đầu tiên nàng mặc loại thời trang bạo dạn sexy vượt quá 'quy chuẩn đạo đức' thế này.

Nàng e thẹn cười tủm tỉm: "Xã ơi thấy sao?".

Lạc Tịch Ngôn vươn tay xoa xoa chiếc tai thỏ với lớp lông mềm mại của nàng, cười nói: "Hôm nay hồ ly đội lốt thỏ à?".

Bạch Dao Băng làm bộ như bị cô động chạm trúng điểm nhạy cảm, nàng co rúm người kêu lên nũng nịu: "Miễn sao hợp khẩu vị chủ nhân là được ạ".

Còn chơi roleplay nữa chứ, Lạc Tịch Ngôn liếm mép tỏ ra nguy hiểm: "Vậy phải đợi ta thưởng thức đã, coi mùi vị thế nào".

Trong lúc nói chuyện mắt cô liếc thấy cái gì đó nằm kế bên ghế sofa, vốn chỗ ấy trống trải nên hơi kỳ quái: "Vợ cưng, kia là gì vậy?".

Bạch Dao Băng không cần nhìn đã giải đáp thắc mắc cho cô: "Món quà đặc biệt thứ hai em tặng cho xã đấy".

Nàng duỗi hai cánh tay đòi bế, cô đương nhiên không từ chối, nhẹ nhàng bế bổng nàng lên theo kiểu công chúa, rồi rảo bước qua bên đó xem xét. Nhìn kiểu dáng thiết kế rõ ràng đây là một chiếc ghế, nhưng hơi là lạ, ghế này chắc đủ một người nằm.

Mà sao trông nó quen quen, cái đường cong uốn lượn này. . . chẳng phải thứ trước đây Lâm Dực Khanh từng khoe cho cô xem sao, còn rủ rê cô mua một cái.

Khoé môi cô giần giật, ậm ờ hỏi nàng thỏ nằm trong lòng mình: "Băng Băng, đừng nói cái này là. . .".

Bạch Dao Băng thản nhiên khai báo: "Ghế tình yêu đó, A Ngôn chưa thấy bao giờ sao?".

Nàng chớp mắt vô tội: "Công nhận A Ngôn trong sáng thánh thiện ghê, gần ba mươi tuổi mà tâm hồn vẫn không bị vẩn đục, khâm phục, khâm phục". Nàng không quên khịa cô.

Thừa biết nàng đang đá đểu mình, ám chỉ mình 'non' chứ gì. Lạc Tịch Ngôn nhướn mày xoay người đặt nàng thỏ gợi đòn nằm lên ghế tình yêu, rồi phủ phục lên trên.

"Hừ! hổ không gầm thì tưởng rừng xanh vô chủ, không thị uy với em thì tưởng tôi là hello Kitty sao. Xem chủ nhân trừng phạt nhà ngươi thích đáng thế nào đây". Cô kéo dây thắt lưng mở phanh áo choàng tắm, phô bày cơ bụng săn chắc khỏe khoắn.

Bạch Dao Băng cắn cắn môi, quyến rũ lướt ngón tay vuốt ve bụng cô, cười giống như hồ ly ăn vụng: "Vậy chủ nhân tranh thủ thời gian nhé! chúng ta còn phải tắm rửa, thay đồ đến nhà cha mẹ nữa đó".

Lạc Tịch Ngôn bắt tay nàng, dẫn dắt xuống dưới: "Từ đây đến đó còn năm tiếng lận, cứ thoải mái tận hưởng đi cục cưng".

Dứt lời, con sói xám gian ác liền nhào tới xâu xé, ăn tươi nuốt sống ả hồ ly đội lốt thỏ. Cả hai mây mưa, sấm rền gió cuốn say mê không dứt, quấn quýt lấy nhau liền tù tì hai tiếng đồng hồ.

Mãi khi các khớp tay chân mình mẩy bủn rủn, nhức mỏi mới chịu tạm ngưng. Tắm rửa thay quần áo, lái xe đến biệt thự Lạc gia thì cũng đã quá mười một giờ tối.

Mọi người tập trung đông đủ từ lâu, có hai bên gia đình tham dự. Lạc phu nhân và Bạch phu nhân hỏi han sao hai đứa đến muộn thế?. Lạc Tịch Ngôn xấu hổ gãi gãi đầu bịa đại lý do để thoát thân. May hai bà cũng không quá khắt khe, chỉ cần thấy hai đứa bình an đến nơi là mừng lắm rồi.

Tiệc sinh nhật của Lạc Tịch Ngôn trước giờ đều không làm quá phô trương thanh thế, mời ông nọ bà kia hay bạn bè như hồi đi học. Năm nay chỉ tổ chức trong phạm vi quy mô nhỏ, sum vầy hai bên gia đình, đầy đủ các thành viên ngồi quây quần quanh chiếc bàn dài. Ông bà Lạc, ông bà Bạch, vợ chồng Lâm Dực Khanh và Bạch Nhuệ Tâm, Lạc Tịch Ngôn và Bạch Dao Băng.

Khung cảnh đầm ấm, tiếng nói cười rôm rả sôi nổi bầu không khí. Bánh sinh nhật khổ lớn được đẩy ra bày giữa bàn, sau khi thắp nến thì đèn sảnh chính vụt tắt. Mọi người vỗ tay hòa chung giọng hát, xướng vang khúc ca mừng sinh nhật.

Lạc Tịch Ngôn nhắm mắt cầu nguyện: Mong cho tất cả những người thân yêu của mình đều hạnh phúc viên mãn và bình an vô sự. Riêng Băng Băng sẽ đồng hành cùng mình mãi mãi đến cuối cuộc đời, vĩnh viễn không chia lìa.

Cô mở mắt nhìn mọi người xung quanh một vòng, ai ấy đều treo trên môi nụ cười tươi tắn vui vẻ. Cô hít sâu một hơi, trong lòng ấm áp thỏa mãn cực kỳ, cảm thấy bản thân đúng là người may mắn nhất thế gian này.

Cô lần lượt thổi tắt từng ngọn nến, sau đó đèn lại được bật sáng. Mọi người bắt đầu nhập tiệc, rồi thay phiên chúc tụng Lạc Tịch Ngôn. Đương nhiên không thể thiếu quà tặng, Lâm Dực Khanh lén lút đưa cho cô một hộp quà được gói ghém rất cầu kỳ, còn mờ ám ẩn ý sâu xa:

"Tôi biết cậu là một con người đơn thuần và ngờ nghệch, trên cương vị bạn thân của cậu, tôi cần có trách nhiệm truyền dạy bí kíp cho cậu"

Anh chàng cười bỉ ổi bên tai cô: "Tôi mất nhiều thời gian và công sức lắm mới thu thập được trọn bộ đấy, nhớ xài nhiệt tình nhé!".

Dùng đầu móng chân cũng thừa đoán được cậu ta tặng cho mình thể loại văn hóa phẩm đồi trụy gì rồi. Cô thật sự rất muốn khoe cho cậu bạn mình biết, cô vợ nhỏ của mình ở nhà là một trùm jav chính hiệu, có nguyên một kệ băng đĩa sưu tầm đủ thể loại trên đời.

Thấy Lạc Tịch Ngôn hờ hững không mấy mặn mà, Lâm Dực Khanh sốt sắng lo lắng: "Cậu phải cải thiện tình hình chớ, cứ kéo dài mãi thì đến bao giờ tôi với tiểu Tâm mới có baby đây".

Lạc Tịch Ngôn liếc xéo cậu bạn, không tiếc khinh bỉ ra mặt: "Hoá ra đây mới chính là mục đích của cậu".

Lâm Dực Khanh mặt dày trắng trợn hỏi nhỏ: "Bạn bè với nhau cậu thú thật cho tôi biết đi. . . có phải cậu bị yếu sinh lý không? Tôi có quen với một vị bác sĩ úi da—".

Chưa cho Lâm Dực Khanh luyên thuyên bậy bạ, Bạch Nhuệ Tâm đã kịp thời xuất hiện véo lỗ tai anh chàng lôi đi xềnh xệch:

"Anh lo phần anh trước đi, hôm kia kiểm tra sức khỏe gan anh có dấu hiệu sắp nhiễm mỡ rồi đấy, rượu bia cho lắm vô"

"Baby ơi anh biết lỗi rồi, em tha cho anh"

Lạc Tịch Ngôn nhìn cậu bạn hạ tiện vứt liêm sỉ ra chuồng gà, thì chán chường lắc đầu cười trừ: Quả nhiên trên đời chỉ có tiểu Tâm mới trị được cậu ta.

"Xã ơi"

Tiếng gọi của Bạch Dao Băng thu hút sự chú ý của Lạc Tịch Ngôn, cô ngoái đầu nhìn sang phía nàng, thấy nàng đang giấu giếm gì đó sau lưng. Nàng bẽn lẽn tiến lại gần cô, đứng ở đối diện rồi nâng vật trên tay lên một cách trịnh trọng.

Trông nàng có vẻ khẩn trương hồi hộp, ánh mắt rạng rỡ tỏa sáng như thái dương đầy mong chờ:

"Món quà đặc biệt nhất tối hôm nay dành tặng cho xã nhà em"

Lạc Tịch Ngôn đưa cả hai tay tiếp nhận hộp quà chữ nhật màu dây tây đáng yêu trên tay nàng, ấn tượng đầu tiên là trọng lượng của nó tương đối nhẹ, giống như bên trong trống rỗng.

"Gì mà thần bí quá vậy? em khiến tôi tò mò đấy"

Cô mở nắp hộp, suy đoán vô vàn thế nhưng điều không ngờ tới là bên trong chỉ có duy nhất hai món. Một tờ giấy và. . . que thử thai?.

Cô run rẩy nhặt chiếc que thử thai lên, nhìn trên đó hiện rõ hai vạch đỏ, lại cầm tờ giấy đọc rõ ràng rành mạch từng chữ:

"Kết quả kiểm tra xét nghiệm máu và siêu âm. . . mang song thai?"

Khi thốt ra bốn chữ cuối cùng, giọng cô lắp bắp nghẹn lại. Tin vui đến quá đỗi đột ngột khiến cô không kịp phòng bị, cô ngẩng đầu nhìn nàng như muốn xác nhận độ chân thực.

Khi Bạch Dao Băng gật đầu khẳng định, cô đã gần như vỡ òa ôm chầm lấy nàng, vừa muốn cười mà vừa muốn bật khóc nức nở. Từng cung bậc cảm xúc đan xen hỗn loạn, nhiều điều muốn bày tỏ nhưng rồi hóa thành những giọt nước mắt cùng nụ cười hạnh phúc.

"Cảm ơn em vợ à, cảm ơn em Băng Băng"

Bạch Dao Băng ôm ghì eo cô, mặt chôn vào lồng ngực cô. Cảm nhận nhịp đập từ trái tim rộn ràng thổn thức và cõi lòng đong đầy niềm thỏa mãn: "Xã ơi bên cạnh em mãi nhé".

Niềm vui này còn lan rộng nhân đôi khắp cả nhà, suốt buổi tối mọi người hân hoan không ai thiết nghỉ ngơi, thi nhau đặt tên đẹp tên hay cho hai bé thiên thần nhỏ sắp sửa chào đời. Ánh bình minh rạng đỏ phía chân trời, lấp ló từng chùm tia nắng vàng ruộm chói chang báo hiệu một tương lai tươi đẹp rực rỡ.

-HOÀN-

Lời tác giả: Cuối cùng cũng hoàn bộ truyện, mình xin chân thành cảm ơn những bạn đọc đã đồng hành và dõi theo từng chương truyện cùng mình cho đến ngày hôm nay. Mỗi vote và cmt của các bạn chính là nguồn động lực lớn nhất dành cho mình.

Chương này hơi dài định là chia đôi để chẵn 50 chương cho đẹp, mà sợ ngắt mạch cảm xúc của mọi người nên viết một mạch đăng luôn một thể. Bộ truyện kéo dài lâu hơn dự kiến, tính hoàn thành hồi tháng 12 lận mà tại làm biếng quá.

Ừm tâm sự một chút thì ban đầu mình định viết bộ này thuần kiểu bách hợp, nhưng trong một lần vô tình đọc được thể loại futa thấy hay hay, sau đó mình tìm hiểu và đọc thêm ABO mình mới bắt đầu thấy thích thú, rồi chuyển hướng thể loại luôn.

Bộ này thì mình lấy cảm hứng từ MV bài hát 'Không phải em đúng không', lần đầu xem MV mình đã nảy ra ngay ý tưởng, và trong mười chương đầu mình đã nghe bài này để viết truyện.

Về tác phẩm tiếp theo thì mình cũng có khá nhiều ý tưởng, thời gian tới mình sẽ nghỉ ngơi và lên cốt truyện cho bộ mới, đương nhiên vẫn sẽ là thể loại ABO, nhưng chắc giảm bớt H một chút, hơi bội thực rồi. 😅

À nếu bạn đọc nào có câu hỏi thắc mắc liên quan bộ truyện này thì cứ hỏi nhé, nếu có thể giải đáp mình sẽ giải đáp tường tận.

Lan man nhiều quá rồi, lời cuối cùng cảm ơn các bạn lần nữa, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ. Hẹn sớm gặp lại.❤️❤️❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro