Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Ở thành phố X không ai là không một lần ngước nhìn tòa nhà chọc trời duy nhất ở trong thành phố, cũng là nơi ban cho mọi công dân thành phố công ăn việc làm. Khỏi phải nói cái tòa nhà kia là nơi chống đỡ cả bầu trời cho thành phố, bất cứ nhân viên nào kể cả bảo vệ tòa nhà đều như là thần tiên trong mắt người ngoài. Ai cầm trong tay tấm bằng đại học cũng chỉ muốn được bước chân vào sảnh tòa nhà chọc trời, nói không ngoa là như bước qua cổng cung điện của một đế chế vĩ đại nào đó.

Tòa nhà chọc trời mang một cái tên mà ai nghe cũng phải mơ hồ - Đại Dương.

Tòa nhà chính là tài sản của gia đình Dương thị, khỏi phải nói họ còn có tiếng nói sánh ngang với cơ quan nhà nước. Không chỉ cung cấp công ăn việc làm cho mọi công dân mà họ còn tạo ra việc làm, thu nhập của mỗi hộ gia đình nơi đây.

Bởi vậy, ai dám đắc tội với Dương gia?


....

Nữ nhân bấu lấy lưng của người kia như là vớt được chiếc phao cứu sinh, miệng bị người kia lấp kín, chỉ có thể phản kháng bằng cách đánh vào lưng người đang ôm lấy mình.

"Dương tổng, chị hay thật, còn muốn bạo hành tôi?" Người kia khẽ cười, càng đẩy sâu nụ hôn, tay bóp lấy mông người kia ra vẻ trừng phạt.

"Khốn... kiếp, Doãn Tâm... cô!" Dương Thanh Khê thở dốc, mày hơi nhíu lại, người chị giờ run rẩy nên cho dù mắng chửi cũng là ngữ khí vô lực.

"Sao đấy? Chẳng phải chị đang rất cần tôi hay sao? Hôm qua chị còn lớn tiếng chửi tôi trước hội đồng công ty cơ mà! Đuổi tôi cút cơ mà, sao giờ bám tôi như sam vậy? !"

Doãn Tâm ở bên tai Dương Thanh Khê nói một hơi, mút lấy dái tai chị khẽ cắn. Cũng không phụ lòng cô, chị lại khẽ nấc lên một âm thanh vui thích.

Doãn Tâm bế chị lên, dáng người cô cao lớn, cơ thể săn chắc, là một Alpha mà các Omega đều mơ ước. Cô dùng tin tức tố quấn lấy tin tức tố của chị, lồng ngực cô căng tràn thứ tin tức tố mùi dâu tây của Dương Thanh Khê, một cảm giác khoan khoái khiến cô thật vui vẻ.

Người bạn của cô cũng ngạo nghễ ngẩng cao đầu, tuy không đâm chọc nhưng vẫn là cắm sâu trong cơ thể mềm mại kia. Điều đó khiến cô hít một hơi khí lạnh, liền áp chị lên bàn trà trong phòng.

"Doãn Tâm, mau cho tôi... đừng có đùa, không vui đâu!" Dương Thanh Khê bị cô đè nằm ngửa trên bàn, chị có chút bất an kẹp chặt eo cô, nơi đó càng là siết chặt lấy Doãn Tâm.

"Không cho!" Cô dứt khoát nói, nghiến răng trừng mắt nhìn chị. "Một cái Omega chỉ biết lấy công trả thù tư, chị còn muốn tôi hạ mình hầu hạ?"

"Sẽ không..." Chị cũng lườm lại cô, ánh mắt giao nhau lại có chút xấu hổ, chị hơi nhẹ giọng. "Ngày mai tôi không cần cô tới thành phố khác công tác nữa, ở nhà nghỉ ngơi, được không?"

"Không! Ở nhà chị lại tìm cách khác hành hạ tôi, tăng ca ở nhà khác gì đi công tác? !"

Doãn Tâm đâu có ngu, bá vương nữ nhân đang bị nàng áp là tổng tài của công ty nàng làm việc, có cho mười cái mạng cô cũng không dám liều. Đã nhiều lần chị lấy việc công ty để trả thù cô, nhỏ mọn bao nhiêu cô đủ biết. Sau đó vẫn là cùng cô lăn lộn như chưa có chuyện xảy ra.

Đúng là cái Omega hẹp hòi.

"Thế cô muốn thế nào?" Dương Thanh Khê mím môi hỏi, chị cũng là nhịn đến hết nổi rồi, nhưng tên đần trước mặt dù cho đang cắm đau chị vẫn là muốn lải nhải.

"Muốn đi du lịch, tôi phải đi chữa lành tâm hồn bé bỏng của mình, đi rồi thoải mái mới hầu hạ chị tốt được."

Doãn Tâm nói ra điều kiện, nếu ngày mai chị lật lọng thì cô thề sẽ đâm cho chị có em bé luôn.

Cho dù là không tiêu ký, cho dù là không đánh dấu được Omega làm bạn đời, cô cũng sẽ trả thù chị cho chị nhớ đời.

"Ừ, muốn đi đâu thì đi." Chị thỏa hiệp nhanh chóng, cũng là chỉ muốn cô nhanh lên một chút. "Thứ kia trướng quá, cô mau làm đi."

"Không được nuốt lời! Không được nói cho xong chuyện!" Cô vẫn lải nhải.

"....."

"Thôi chuyện để mai, mai tính." Cô thở dài. "Còn giờ, tôi muốn bú sữa mẹ, mau an ủi tôi đi, tôi xa chị mấy hôm, phải nhớ tới tôi."

Doãn Tâm nhìn bộ ngực giao bạch của chị, vừa to vừa mềm, nũng nịu vùi mặt xuống. Cô biết chị ghét cô làm nũng, nhưng cô không nhịn được.

Bởi cô yêu Dương Thanh Khê.

Còn chị, cô không đoán được.

"Nói nhiều thế? Làm đi." Dương Thanh Khê ôm lấy đầu cô, vỗ vỗ vào bả vai cô vì nói nhảm, miệng không nhịn được bật ra vài âm thanh khiến người khác đỏ mặt.

Chị khẽ vuốt ve tuyến thể của cô, nhịn không được mà phóng thích tin tức tố. Dù sao cũng là đang đến kỳ, tuy sau mỗi lần chị đều uống thuốc, nhưng chung quy lại là đều mất kiểm soát tin tức khi ở bên cô.

Chị muốn cô, nhưng hoàn toàn chỉ là nhu cầu thể xác.

Tất cả đều chỉ là quan hệ chủ nhà và khách, kể cả khi hai người động tình chị cũng chỉ phóng túng trên vấn đề xác thịt, ngoài ra đối với chị cái gì cũng thật khiên cưỡng.

Chị không ưng cô, từ tính cách đến sinh hoạt. Thứ duy nhất khiến Dương Thanh Khê hài lòng ở cô đó chính là cô làm tình rất thích, tin tức tố của hai người hợp nhau.

Còn lại, chị không muốn cả hai miễn cưỡng nhau vì bất cứ vấn đề gì.

Ở cái thế giới này, tuy Alpha có nhiều đặc quyền, nhưng Omega không cho đánh dấu thì kể cả Alpha cũng không dám làm gì. Chỉ khi Omega bị một Alpha đánh dấu, chính thức là một cặp, mới sinh ra cảm giác dựa dẫm để Alpha bảo hộ. Dù ít hay nhiều cũng là ảnh hưởng bởi tin tức tố của nhau, một phần tính cách sẽ dung hòa.

Chị không xác định tương lai với cô, cho dù cả hai làm tình mỗi ngày, nhưng cô không thể đánh dấu chị, chị không muốn dựa dẫm, chị phải mạnh mẽ, làm một Omega mạnh mẽ không cần đến bất cứ Alpha nào.

"Hừ, đùa với chị chán chết!" Doãn Tâm bĩu môi. "Dương tổng, chị siết tôi đau quá đấy! Nhỡ chị cắn đứt thì ai hầu hạ nổi chị?"

"Đứt? ! Bớt nói nhảm, người nên nói điều đó là tôi!!"

"Được rồi, được rồi, Alpha không chấp nhất với Omega...." Cô lầm bầm, duỗi thẳng lưng bắt đầu động.

Người này, lúc nào cũng vô tâm như vậy....


....


Hôm sau tại tòa nhà Đại Dương, Doãn Tâm không đi công tác khiến ai nấy đều bất ngờ, chỉ có một người không mấy bất ngờ khi thấy cô chường mặt ở công ty:

"Ồ thư ký Doãn, tôi tưởng cô phải đi công tác dài ngày? Sao? Chiến dịch đả thông tư tưởng sếp thành công nên hôm nay đến công ty à?" Nữ nhân kia cười không khép được mồm, nhướn mày nhìn Doãn Tâm.

Ở công ty này không ai không biết, cái nữ nhân Vương Doanh này là cực phẩm nhiều chuyện. Chẳng biết cô nàng dây mơ rễ má hay quen biết ai ở công ty, mà đường đường chính chính ngồi ở vị trí phó tổng, mà trông bộ dạng cô nàng thì là làm thì ít chơi thì nhiều.

"Phó tổng quá khen, tôi sáng nay cũng rất bất ngờ. Dù sao cũng do giám đốc một ngày thiếu đi một người tận tụy bên cạnh, cô ấy hẳn phải suy nghĩ rất nhiều để tìm một người thay thế tôi." Doãn Tâm pha cà phê, nhận lấy cốc cà phê từ tay thư ký của Vương Doanh, xoay người đặt xuống chỗ cô nàng đang ngả ngớn trên sofa kia.

"Thư ký của tổng giám đốc đâu chỉ có một người như tôi, hay là do tôi thiệt thòi? !" Vương Doanh đem cà phê nhấp một ngụm, cười cười hướng Doãn Tâm đang lấy tài liệu từ thư ký của mình.

"Vậy thì phó tổng phải hảo cố gắng, nếu có thể chiếm được cái ghế của Dương tổng thì có thể tùy ý tìm thêm thư ký. Đâu có gì thiệt thòi? Có chăng chỉ là do bản thân quá lười biếng." Doãn Tâm không thèm để ý vẻ mặt càng lúc càng đen của Vương Doanh đối diện, cô bình thản trả lời.

Vương Doanh nhìn vẻ mặt thư ký của mình đang cố gắng nhịn cười, lại nhìn Doãn Tâm đứng dậy rời đi, hắc tuyến nổi lên đầy đầu. Cô nghiến răng thầm nguyền rủa, hay lắm Doãn Tâm, tôi sẽ tìm cách đì cô thay chị họ tôi.

"Cười cái gì mà cười? ! Em có giỏi thì cười hẳn đi, sợ gì tôi mà không dám cười! ??"


....



Doãn Tâm đi đến phòng giám đốc, cô dùng tay gõ cửa vài cái. Khi tiếng vào đi vang lên thì cô mới mở cửa bước vào.

Dương Thanh Khê ngồi ở bàn giám đốc, tây trang được cắt may khéo léo có chút nhăn khi chủ nhân của nó đang ngả người tựa vào ghế ngồi. Nghe thấy tiếng bước chân dừng lại, chị mới nặng nề mở mắt ra.

Hôm nay chị có hơi mệt, có lẽ do hôm qua quá phóng túng. Cũng may kỳ động dục đã qua, chị hơi động thân, ngồi thẳng dậy.

"Dương tổng, tài liệu chỗ phó tổng của cô."

Nghe tiếng Doãn Tâm, chị chỉ hơi gật đầu, lấy tay đỡ lấy tập văn kiện Doãn Tâm đưa.

"Dương tổng, đau đầu sao?" Doãn Tâm tuy ngoài mặt lạnh lùng, nhưng nhìn tư thái mệt mỏi của chị, cũng biết là do mình làm hơi quá.

Đêm qua khi chị khàn giọng xin tha, cô vẫn là áp chị đến khi không còn sức thì thôi. Khi giúp chị tắm rửa, nhìn thấy nơi tư mật bị mình bắn đến tràn đầy ra ngoài, cô cũng là hơi chột dạ.

"Hơi mỏi mắt thôi." Nhéo nhéo mi tâm, Dương Thanh Khê qua loa trả lời.

Chỗ đó của chị, giờ vẫn còn ê ẩm.

Sáng nay tỉnh dậy đã bôi thuốc qua, bây giờ vẫn có chút khó chịu. Nâng tầm mắt nhìn tên hỗn đản trước mặt, chị cũng không biết nói gì.

Dù sao cũng là do chị tới tìm cô để giải quyết nhu cầu, chẳng trách được ai.

"Ừm, cô xem tài liệu đi, ký xác nhận để tôi đem chuyển giao cho phòng khác xử lý."

Tuy có chút thất vọng, nhưng ngoài mặt Doãn Tâm vẫn không để lộ biểu cảm gì. Cô chờ đợi Dương Thanh Khê chăm chú xem xét đống văn kiện trước mặt, đầu lại không khỏi nghĩ tới....

Sáng hôm nay, cô đã dùng chính đầu lưỡi của mình, giúp chị bôi thuốc.


....

Quễ tà dâm nhập tôi =)))

Thực sự tôi có nhiều ý tưởng lắm, nhưng mà lười viết, hay hay không hay mọi người cứ đóng góp ở comment nhé <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro