Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nói thế nào nhỉ, mặc dù chị ghét cô ăn nói phóng đãng, nhưng sáng nay khi cô bôi thuốc cho chị, chị lại chửi cô.

Nghĩ lại, Doãn Tâm hận không đè chị ra làm buổi sáng để ngăn chị nói.

Chắc bây giờ chỗ đó của chị vẫn còn sưng, Doãn Tâm nghĩ tới mà đau lòng. Cô không chỉ là một nhân viên mẫn cán, mà cô còn là một bạn giường tinh tế a.

Mặc dù chị không thừa nhận quan hệ của cả hai, nhưng nếu phải vụng trộm để cho chị vui, cô vẫn rất sẵn lòng.

"Phòng tài chính báo cáo sai doanh số tháng này hay sao? Có vẻ thâm hụt đi nhiều." Dương Thanh Khê không biết Doãn Tâm đang mải đau lòng cho mình, chị vừa rời mắt khỏi văn kiện liền nhìn thấy cô đang nhìn chằm chằm mình.

Vẻ mặt kia, có chút phát ngốc? !

"Cô nhìn tôi làm gì? Tôi không cần cô tới công ty để thất thần." Chị nổi giận, trong công ty đặc biệt là khi làm việc chị rất ghét những người không tập trung, cái con người này thì suốt ngày thất thần mỗi khi hai người ở riêng.

Không biết trong đầu cô ấy ngoài lúc hai người làm tình ra, thì có tập trung suy nghĩ cái gì hay không.

"Ay... Xin lỗi tổng giám đốc, tôi đang..." Giật mình như bị bắt gian, Doãn Tâm nặn ra một nụ cười hối lỗi, nhìn khuôn mặt lạnh tanh của chị, cô thầm thở dài.

Chắc chắn cô sẽ bị chị phạt cho xem.

"Đến đưa cái này cho phòng tài chính, gọi trưởng phòng tài chính đến đây." Chị rút một tập tài liệu ra, gạch gạch viết viết vài chỗ rồi đưa cho cô. Khi tay cô chạm vào tay chị, cô giật thót như có dòng điện chạy trong người.

Thiệt tình, chị có biết chị có sức hút lớn lắm không.

Đừng tưởng cô không biết, tên hói trưởng phòng tài chính đang tơ tưởng chị, thi thoảng làm sai thông số để tìm cớ được triệu tập đâu.

Hứ!

....


Trưởng phòng tài chính đang dùng lược vuốt vuốt mấy cọng tóc trên đầu, dường như biết trước Doãn Tâm sẽ đến tìm, hắn trưng ra một nụ cười tươi mà Doãn Tâm cho là rất đê tiện của mình:

"Thư ký Doãn, đến đến, cô tìm ai vậy?"

Doãn Tâm lườm hắn, biết rõ còn hỏi. Tên hói này đúng là gian xảo.

Cô hắng giọng, phun ra mấy chữ vì đang buồn nôn trước bộ dạng tên trưởng phòng kia: "Giám đốc gọi anh."

Hắn hí hửng, mắt lươn như tỏa sáng: "Ồ? Giám đốc tìm tôi! Chắc hẳn phải có việc quan trọng lắm."

"Ờ, chắc vậy." Cô đưa tài liệu cho hắn, giọng đều đều. "Anh xem lại đi, một số chỗ bị sai sót, phòng anh nếu muốn đến trại tạm giam sớm, cũng không quá vài bước chân đâu."

"Thư ký Doãn cứ đùa, nội bộ công ty chắc ai cũng phải có sai sót, đâu ai hoàn hảo đâu. Chúng tôi lại là phòng tài chính, miếng cơm manh áo của công ty sao dám tắc trách, có chăng cũng chỉ là lỗi nhỏ." Nụ cười trên gương mặt hắn chợt tắt, hắn biết Doãn Tâm trước giờ đối với mình độc miệng, cũng chỉ biết cười trừ ngồi xuống xem lại tài liệu.

"Có biết câu, từ bé xé ra to không? Nếu một ngày phải tạm biệt trưởng phòng tài chính, tôi sẽ đích thân tổ chức tiệc chia tay." Doãn Tâm cũng cười, nhưng phần nhiều là chán ghét. Ánh mắt cô nhìn tên hói trưởng phòng tài chính như muốn hóa cốt hắn.

Hừ!

Trưởng phòng tài chính ngậm miệng, không dám ho hê gì thêm, hắn tuy là đàn ông, nhưng chỉ là Alpha cấp B, còn người trước mặt là Alpha cấp A, khí thế của cô cường ngạnh thế kia, có cho vàng hắn cũng không dám va chạm.

Doãn Tâm xoay người rời khỏi phòng tài chính, cô rất muốn đêm nay khuyến mãi cho tên hói một buổi tăng ca miễn phí, nhưng đó không thuộc thẩm quyền của cô.

Bực chết cô rồi!

Vừa ra khỏi phòng tài chính, ngay tại hành lang cô lại đụng độ một đối tượng khó ưa khác.

Trưởng phòng marketing, kiêm quản lý bộ phận quản lý nhân viên - Dung Hảo.

Cái nữ nhân họ Dung này, có bố là cổ đông của công ty, mẹ là ủy viên thường trực tại thành phố, kiêu ngạo thành thói, là Alpha đối địch với cô từ khi đi học.

Không chỉ vậy, lại còn là tình địch của cô. Dung Hảo không chỉ thích Dương Thanh Khê, còn công khai theo đuổi chị.

Đối phương hơi cúi đầu xem như chào hỏi, cô cũng lịch sự đáp lại. Dung Hảo khịt mũi nhìn cô, đáy mắt hoàn toàn là châm biếm:

"Ủa? Tôi tưởng Doãn thư ký đi công tác? Chẳng phải hôm nọ cô bị Dương tổng điều đi rồi hay sao? Ôm đùi Dương tổng hay sao mà ở lại, có cách hay mà không chỉ bảo đồng nghiệp với! ?"

Dung Hảo hay Vương Doanh, tuy là nữ nhân có diện mạo xinh đẹp, nhưng thể diện là muốn vứt cho chó gặm hết. Doãn Tâm híp mi, cũng đáp lại:

"Ồ? Quản lý Dung là người có kinh nghiệm hơn tôi, cô nói thử xem?"

"No no..." Dung Hảo nhếch khóe môi, nghiêng đầu nhìn cô. "Thủ đoạn của Doãn thư ký, tôi đây sao dám đuổi kịp. Tôi chỉ là nhân viên quèn, quản lý đám người dưới tay, đâu như Doãn thư ký, ngày ngày ở bên Dương tổng, như cá gặp nước. Nếu có thể hoán đổi, tôi thích là Doãn thư ký hơn...."


"Ăn nói cho cẩn thận, cô nghĩ Dương Thanh Khê sẽ vì tình riêng mà dao động trước tôi?"

"Ồ? Có vẻ lần này đúng như cô nói, nhưng bất quá...." Dung Hảo tiến sát tới, tiếp cận cô, vẻ mặt cười cười ban nãy biến thành lạnh nhạt. "Cô không có cửa đâu, tôi có thể làm ở chức vị thấp hơn cô, nhưng gia thế thì chưa chắc."

Dung Hảo dùng tin tức tố phóng về phía cô, dù sao cả hai cũng là Alpha. Cho dù dùng tin tức tố tấn công nhau, cũng không gây ra ảnh hưởng gì. Cô ta chỉ muốn, dùng tin tức tố áp chế người trước mặt, kẻ không đội trời chung với mình.

"Thu lại, đừng để Omega nghĩ xấu về cô. Đồ phóng đãng!" Doãn Tâm dù miệng nói, nhưng tin tức tố đã phóng ra trả đũa Dung Hảo đối diện.

Hai Alpha khí thế cường ngạnh, tin tức tố như muốn xé xác đối phương. Nhưng dù sao cũng phải ngưng lại, nếu có Omega nào ngửi thấy chính là cái rắc rối.

Omega không thể chịu đựng tin tức tố thù địch của Alpha, họ sẽ bị ảnh hưởng xấu.

"Nói không biết ngượng!" Dung Hảo hất hàm, đụng mạnh vào vai cô khi rời đi, bộ dạng đáng ghét vô cùng.

Doãn Tâm hít sâu một hơi, cô đã làm việc ở đây vài năm, cũng đã học được thói quen chịu đựng. Được rồi, nhịn cô ta cho lành.

Mặc dù như nước với lửa, Doãn Tâm không bao giờ đi gây sự trước, cớ chăng, chỉ có lần nọ, Dung Hảo dám "vô ý" hay cố tình không biết, đụng phải cô ta là xui xẻo, làm ướt hết hợp đồng quan trọng, làm cô phải cắn răng đi photo và xin dấu lại, làm chậm trễ việc ký hợp đồng của đối tác, làm Dương Thanh Khê nổi giận, trực tiếp khiển trách cô trước hội đồng cổ đông.

Nghĩ lại vẫn tức mà!

Hôm đó cô ẩu đả với cô ta, bị Dương Thanh Khê bắt gặp, sau đó còn nói ghét một Alpha bạo lực, bảo cô đi công tác ở thành phố Y để suy ngẫm. Mẹ nó, oan quá mà, cô đánh cô ta được một cái vì cô ta ra tay trước thì chị bắt gặp.

Ghét thứ Alpha bạo lực? Trên giường cô càng làm mạnh chị càng thích, đâu có kêu cô bạo lực, chỉ dám xin tha với xin nhẹ lại. Hừ! Đã bảo chị là cái Omega vừa hẹp hòi vừa không thành thực bao giờ chưa?

....

Công ty đến giờ ăn trưa, Doãn Tâm biết ý nên đem cơm tới văn phòng cho chị.

Doãn Thanh Khê nhìn hộp cơm trên tay người kia, chị khẽ từ chối:

"Tôi không đói, cô đi ăn đi."

"Dương tổng, có thực mới vực được đạo, cô mệt mỏi cũng phải ăn chút gì đó, nếu không buổi chiều đi gặp đối tác, tôi sẽ mạn phép từ chối họ mời rượu cô."

"Cô điếc à? Đừng có quản cuộc sống riêng tư của tôi." Dương Thanh Khê không đổi sắc quát, chị với cô ngoại trừ lên giường, còn đâu tất cả chỉ là quan hệ sếp và nhân viên. Tuyệt đối chị không muốn chọc thủng tấm màn đó.

"Xin lỗi vì đã khiến tổng giám đốc không vui, tôi hẳn là sai sót với chức vụ của mình." Doãn Tâm cười mỉa mai, cô nắm chặt hộp cơm. "Xin phép."

Cửa đóng lại, người kia không để chị nhìn thấy biểu cảm đã rời đi. Dương Thanh Khê cười nhạt lắc đầu, cô là giận dỗi rồi hay sao?

Chị có hơi mệt trong người nên hay cáu gắt, Omega sau kỳ động dục thường hay mệt mỏi, nếu có tin tức tố của Alpha xoa dịu thì tốt, nhưng chị không có, nói đúng hơn, chị không muốn có.

Có lẽ, chị nên thoải mái với cô hơn.

....


Buổi tối, đối tác phía bên công ty khác muốn hẹn Dương Thanh Khê ăn tối, chị đồng ý, đi theo là Doãn Tâm.

Nhà hàng sang trọng với những món ăn kiểu Pháp luôn khiến những người sành ăn phải gật đầu khen ngợi, đối tác là một Omega, xinh đẹp vô ngần, dáng vẻ có chút lười biếng mà uống hết ly này đến ly khác.

Cô ấy nhìn Dương Thanh Khê, khẽ cụng ly với chị:

"Rất hân hạnh được gặp Dương tổng, cô biết đấy, tôi ghét khi đi ăn phải nói về vấn đề công việc."

Dương Thanh Khê mỉm cười đáp lễ: "Hạ tổng cứ tự nhiên, món ăn ở đây rất ngon, chúng ta cứ từ từ thưởng thức."

"Cô nhìn xem, hôm nay tôi đi một mình, còn không đem theo ai. Mạn phép hỏi, người bên cạnh cô là ai vậy?" Hạ Lâm San chống cằm, nghiêng người, giơ tay cầm ly lên với Doãn Tâm. "Xin chào người đẹp."

"Chào Hạ tổng, tôi là thư ký của Dương tổng, rất hân hạnh được gặp cô." Doãn Tâm nhìn Dương Thanh Khê, thấy chị không có phản ứng gì mới hướng Hạ Lâm San chào hỏi.

Tại sao chị cứ lạnh nhạt như vậy? Chẳng lẽ trong mắt chị cô không là cái gì?

Trưa nay, chị không ăn thì cô cũng không ăn. Nếu tối nay phải tiếp rượu, cô sẽ dám suồng sã mà thay chị tiếp rượu. Cô dám hi sinh vì chị, nhưng chị vẫn cứ là lạnh mặt làm ngơ.


"Uống với tôi một ly." Hạ Lâm San hướng phục vụ, rót rượu cho Doãn Tâm. Rượu sóng sánh lãng mạn cũng không lãng mạn bằng thứ đang loạn nhịp trong tim Hạ Lâm San bây giờ.

Nữ Alpha kia thực quá câu người, cô nhận thấy ánh mắt Doãn Tâm không lúc nào rời khỏi Dương Thanh Khê. Tuy rất tò mò, nhưng muốn chọc ghẹo cô thử xem.

Có khi, lại giống điều Hạ Lâm San đang nghĩ.

"Cheer!" Hạ Lâm San ánh mắt đọng lại trên khuôn mặt bất động thanh sắc của Dương Thanh Khê, nhưng ý cười lại hướng Doãn Tâm.

Doãn Tâm cũng giơ cao ly đáp lễ, cô thành thực uống cạn. Chỉ là đáy ly phản chiếu lên đôi mắt lạnh băng của chị, tâm cô hơi hốt hoảng.

"Hạ tổng, thực ngại quá, đáng ra phải là tôi tiếp cô ly rượu đó." Dương Thanh Khê từ tốn hướng Hạ Lâm San nói, phục vụ lại rót rượu vào ly Doãn Tâm, chị chỉ cười. "Hôm nay tôi có chút mệt, nên thư ký của tôi mới tiếp rượu thay, cô không lấy làm phiền chứ? !"

"Ồ không, sức khỏe quan trọng, Dương tổng có mặt là hân hạnh của tôi." Khuôn mặt của Hạ Lâm San tràn ngập ý cười, rõ ràng là đúng như cô đã nghĩ.

Dương Thanh Khê đang ghen.


....


11h tối, Hạ Lâm San khuôn mặt đỏ ửng, được tài xế riêng đón về, trước khi đi cô đã hẹn Dương Thanh Khê về việc ký hợp đồng. Nhìn sang Doãn Tâm, khẽ ôm hôn cô trước khi ra về:

"Cô biết ở nước ngoài, khi tạm biệt hay xin chào, đều là ôm hôn một cái không?"

Và thế là một cái hôn phớt đã ở trên má Doãn Tâm.

"Tạm biệt, hẹn gặp lại." Hạ Lâm San nháy mắt, vẫy tay chào hai người.

Chiếc xe khuất dạng, Doãn Tâm đi phía sau Dương Thanh Khê tới chỗ đậu xe. Cô hơi hắng giọng, nhìn khuôn mặt chị, hơi mất tự nhiên nói:

"Dương tổng, cô lái xe về trước đi. Tôi uống rượu, không thể lái xe, sẽ bắt taxi trở về."

"Được." Chị đáp gọn một từ, bước nhanh qua cô đến chỗ để xe của mình.

Tối nay xem ra chị rất kiệm lời, bình thường chị cũng vậy, nhưng hôm nay còn có vẻ cau có, đầu mày từ lúc chỉ còn hai người không lúc nào dãn ra.

Xe của chị dừng trước mặt cô, cửa kính xe hạ xuống, cô chưa kịp nói gì thì đã bị chị chặn lại:

"Muốn quá giáng không? Taxi tính phí!"

Giọng chị lạnh tanh, mắt chị nhìn cô mang vẻ tức giận. Tay cầm vô lăng siết chặt, chị nhìn thẳng vào mắt cô.

"Nếu dám từ chối, từ ngày mai cô đừng hòng bắt taxi đi làm."

Doãn Tâm: ???


....


Mạch truyện có vẻ không hay nhỉ :v








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro