Chương 10: Điều động công tác gì đó ghét quá đi!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 10: Điều động công tác gì đó ghét quá đi!


"Giang đại nhân, bảo trọng a."

"Giang đại nhân, thượng lộ bình an a."

"Giang đại nhân, sau này nhất định phải cẩn thận a."

"Giang đại nhân... Ai... Không nói nữa."

"Ách..." Giang Cửu đầu đầy dấu chấm hỏi, nhìn một đám đồng liêu than thở lắc đầu rời đi.

Giang Cửu có chút khó hiểu, chẳng phải hôm nay nàng chỉ đi làm trễ chút thôi sao? Chính là tối qua cùng mọi người uống rượu, có chút say nên dậy trễ, hôm nay đến muộn, bình thường các vị thượng cấp này đều không truy cứu. Nhưng hôm nay vì cái gì, mọi người đều nhìn nằng bằng vẻ mặt đồng tình xui xẻo a?!

Lại một lão đại hôm qua vừa cùng nàng uống rượu tiến tới, hắn cũng mang vẻ mặt lo lắng nhìn Giang Cửu, sau đó lắc đầu hướng về phía nàng chắp tay, nói một tiếng: "Giang đại nhân bản trọng a."

Khó gặp được một người xem như quen biết, Giang Cửu vội kéo tay người định nói xong liền ly khai kia, thấp giọng vội vàng hỏi: "Đại nhân, đây là thế nào? Hạ quan bất quá vì hôm qua say rượu nên đến trễ một chút, những người ở đây sao lại nhìn ta như vậy? Vì sao mỗi người thấy hạ quan đều nói bảo trọng a?"

Vị lão đại mà Giang Cửu không nhớ họ kia nháy nháy mắt, sau đó muốn nói lại thôi thở dài: "Giang đại nhân đừng nóng vội, chờ lát nữa, Vương đại nhân sẽ nói với ngươi a." Nói xong không ở lâu, lại chắp tay, xoay người rời đi, chẳng qua là nhìn bộ dạng hắn rõ ràng thập phần không tốt, làm người ta có cảm giác nhất định không phải chuyện gì tốt.

Giang Cửu nghe xong lại càng mờ mịt, khó hiểu hướng "Văn phòng công cộng" Hàn lâm viện đi đến. Vị Vương đại nhân người kia vừa nói chính là người hôm qua mời mọi người uống rượu, cũng chính là cấp trên trực tiếp của nàng. Nếu quả thật có chuyện gì, thật sự là nên do Vương đại nhân thông báo.

Ngồi vào bàn công tác của mình trong chốc lát, mở sách trên bàn ra, thế nhưng vì sự việc rối rắm vừa rồi, trong lòng nặng nề, ngay cả hứng thú đọc sách cũng không có. Cầm sách trong tay lật qua lật lại mấy lần, sau đó nâng chén trà lên, thế nhưng không đợi nàng uống xong, lại buông xuống.

Lại suy nghĩ, Giang Cửu vẫn là đứng lên, được rồi, nàng tốt nhất nên chủ động tìm Vương đại nhân. Hà cớ gì phải ở nghĩ tới nghĩ lui, làm khó bản thân? Có vấn đề nên chủ động hỏi chẳng phải tốt hơn sao? Bất quá là vì kiếm miếng cơm, có thể xảy ra đại sự gì chứ, chung quy không đến mức để nàng làm một tiểu hàn lâm vài ngày bởi vì một ngày đi làm trễ mà bị sa thải đi.

Đến "Văn phòng riêng" của Vương đại nhân, Giang Cửu hít một hơi thật sâu, sau đó đưa tay, gõ cửa phòng.

"Cốc cốc cốc... Cốc cốc cốc..."

"Vào..."

Được rồi, thời điểm Vương đại nhân làm việc cũng không nhiều lời như lúc nói chuyện bát quái, nhìn một chữ "vào" có bao nhiêu ngắn gọn a.

"Vương đại nhân..." Giang Cửu tiến vào, vừa kêu một tiếng Vương đại nhân, những thứ khác còn chưa kịp nói, Vương đại nhân ngẩng đầu lên, một gương mặt tràn đầy nếp nhăn tươi cười đến sáng lạn a: "Di, Tiểu Giang lại đến nữa a."

Nhìn nét mặt già nua của hắn tràn đầy nếp nhăn, Giang Cửu lập tức nhớ tới lão thái thái, nếp nhăn trên mặt có thể kẹp chết mấy con muỗi. Miệng không tự chủ co rút, trong lòng dâng lên một cổ khí lạnh. Giang Cửu vội vàng kìm nén, ngẩn mặt lên nói: "Ách... Vương đại nhân, nghe nói hôm nay ngài có việc tìm hạ quan."

Vương đại nhân từ chỗ ngồi đứng lên, đi tới bên người Giang Cửu, vỗ vỗ vai nàng, cười hì hì nói: "Tiểu Giang a, tương lai thăng quan tiến chức, cũng đừng quên những đồng liêu ở Hàn lâm viện bọn ta a."

Giang Cửu nháy nháy mắt, hoàn toàn không rõ ý tứ Vương đại nhân. Căn cứ nguyên tắc kẻ dưới không ngại học hỏi, cẩn thận từng li từng tí mở miệng hỏi: "Cái kia... Vương đại nhân, ngài lời này... xin thứ hạ quan ngu ngốc, không rõ ý tứ đại nhân."

Vương đại nhân nghe vậy ho nhẹ một tiếng, sau đó kỳ quái nhìn Giang Cửu: "Giang đại nhân còn chưa biết sao? Tin tức từ nội cung truyền đến, thánh thượng chỉ đích danh ngươi làm thư đồng đấy."

Thư đồng, đó là làm gì vậy? Trong đầu tìm cả buổi, mơ hồ hiểu được chút ít, về phần cụ thể làm gì... Hình như là một chức quan nhàn rỗi bồi hoàng đế đọc sách, dạy học. Bất quá cũng có người nói, thư đồng là tùy tùng bên cạnh hoàng đế, thường xuyên tiếp xúc với hoàng đế, đưa ra kiến nghị, giống như tham mưu, hơn nữa bình thường còn rất được hoàng đế tín nhiệm, cho nên nói thư đồng kỳ thật là một chức quan vô cùng có tiền đồ.

Thế nhưng, Giang Cửu là một kẻ cần chỗ dựa không có chỗ dựa, muốn tiền tài không có tiền tài, muốn bối cảnh không có bối cảnh, cũng chỉ gặp hoàng đế một lúc thi đình, vô duyên vô cớ, làm sao lại có loại chuyện tốt này từ trên trời rớt xuống đây?

Sự việc khác thường tất gian trá! Giang Cửu tự nhận là một người xui xẻo tận cùng, hoàn toàn không tin có bánh từ trên trời rơi xuống, thuận tiện còn đập trúng đầu nàng. Hơn nữa phản ứng vừa rồi của các vị đại nhân, cũng thật là có chút quỷ dị đi...

Thư đồng gì đó, đều là lăn lộn bên cạnh hoàng đế. Bất quá ngẫm lại hiện giờ hoàng đế tuổi còn nhỏ, chẳng lẽ là vì tiểu hoàng đế không thích đọc sách, đặc biệt thích gây họa, cho nên khiến người bên cạnh luôn gặp chuyện không may, vì vậy các đại nhân kia mới đồng cảm nhìn nàng như vậy?

Giang Cửu suy nghĩ một chút, không cần hỏi người khác, Giang Cửu lập tức phủ định suy nghĩ này. Tiểu hoàng đế tuy nàng chỉ gặp qua một lần, nhưng hình ảnh hắn nghiêm mặt giả dạng bộ dáng đại nhân lại đi sâu vào lòng người, liên hệ những mặt khác, tựa hồ đây cũng không phải đứa bé nghịch ngơm gây sự, hoặc là trẻ em chơi bời lêu lỏng đi.

Nếu hoàng đế không trở ngại, chẳng lẽ là trong hoàng cung hoặc triều đình có vấn đề? Đại khái là trước khi xuyên qua, nàng đã xem không ít phim cung đấu trạch đấu, đang liên tưởng đến hoàng đế, những thứ này không biết từ đâu xuất hiện. Cho nên kết quả cuối cùng chính là Giang Cửu càng thêm sợ hãi, hoàn toàn rơi vào thuyết âm mưu rồi.

Thời điểm phục hồi tinh thần lại, đúng lúc đối mặt gương mặt già nua đầy nếp nhăn của Vương đại nhân. Tuy trên mặt hắn như trước tươi cười sáng lạn, nhưng giờ phút này Giang Cửu tựa hồ tìm được trên đó một loại cảm giác không đồng nhất. Dường như trên gương mặt đó không phải nụ cười sáng lạn, mà ngược lại là một loại vui sướng khi người gặp họa.

Nhẹ lắc đầu, Giang Cửu đem những suy nghĩ kia ném ra khỏi đầu. Lại nghe Vương đại nhân nói: "Giang đại nhân đến Hàn lâm viện mới mấy tháng liền lên chức thư đồng, đây chính là thăng hai cấp a, tương lai nhất định tiền đồ vô lượng."

Giang Cửu nghe xong trong lòng vô cùng khổ sở.

Từ một biên tu thất phẩm trực tiếp thăng lên ngũ phẩm thư đồng, trọn vẹn hai cấp, hơn nữa sau này còn làm việc bên cạnh hoàng đế, đã trở thành cái gọi là "Thiên tử cận thần" rồi, đây tuyệt đối là một lần thăng chức chọc người đỏ mắt. Nhưng mà, ai muốn thăng chức a? Ai muốn làm chức thư đồng đồ bỏ kia a? Ai muốn đến hoàng cung, địa phương lừa người gạt ta kia công tác a?!

Nàng Giang Cửu, mục tiêu lớn nhất cuộc đời bất quá chính là có cơm ăn, trải qua cuộc sống gia đình an an ổn ổn. Tại đây mà nói, ở Hàn lâm viện uống chút trà, soạn chút sách, ngẫu nhiên cùng đồng liêu nói chút chuyện bát quái, không thể nghi ngờ chính là công việc thích hợp nhất với Giang Cửu cả triều đình này. Cho nên...

"Ông trời ơi, ông địa ơi, ta có không đi được không? Ta chỉ muốn ở lại Hàn lâm viện uống trà đọc sách thôi a..." Tất nhiên rồi, lời này không thể nói ra, cho nên đáng thương tiểu biên tu... Không phải nói là đáng thương tiểu thư đồng, chỉ có thể lại bị kịch rơi đầy lệ trong lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro